Phiên ngoại 5: Mang thai
Chuyển ngữ: Méo
Chỉnh sửa: Diên
Phát tình sướng nhất thời, sau đó là hậu quả khó lường.
Sau khi Lạc Ngu tỉnh lại cảm thấy mình chỗ nào cũng khó chịu, cổ hỏng cậu như đã phế, tay chân cũng không nhấc lên nổi, chưa kể eo lưng đau nhức không thôi, mỗi nơi trên cơ thể đều đang kháng nghị lần này sử dụng quá độ.
Lạc Ngu muốn chửi người, nghĩ đi nghĩ lại, chửi bản thân một câu.
Dẫu sao cậu cũng không thể chửi Trì Mục được, ký ức vụn vặt còn ở trong đầu, là ai phóng túng ngang ngược quấn lấy không dứt các kiểu không giới hạn chứ? Là chính cậu!
Cậu có hơi lo lắng cho thận của Trì Mục, không biết còn có thể chịu đựng được không.
Cửa phòng bị người mở ra, Trì Mục bưng bát cháo trắng bước vào, thấy Lạc Ngu đã tỉnh thì để cháo lên trên bàn, đỡ người dậy.
Trì Mục: "Vẫn ổn chứ?"
Lạc Ngu nhìn bước đi mạnh mẽ tràn đầy gió xuân của hắn, yếu ớt nói: "Tàm tạm."
Cổ họng của cậu khản đặc đau rát, nói hai chữ cũng cảm thấy gắng gượng.
Còn tại sao lại thế này, không chỉ kêu thôi đâu, cậu còn khóc lóc ầm ĩ đòi ăn Trì nhỏ, Trì Mục muốn cản cũng không cản được.
Lạc Ngu nhớ lại chút ít thôi đã cảm thấy kinh hoàng, uống mấy ngụm nước ấm mà Trì Mục cầm tới, chỉ muốn thanh thản nằm xuống tự kỷ, chào tạm biệt với thế giới này.
Nhưng Trì Mục lại không cho cậu nằm. Hắn xoa bóp eo giúp cậu, để cậu dựa vào gối, đút cháo cho cậu.
Trì Mục: "Mấy ngày không ăn gì rồi, ăn chút cháo lót dạ trước đã rồi tiếp tục nghỉ ngơi sau."
Cổ họng Lạc Ngu không quá đau nữa, cảm thấy mình hệt như một nhân sĩ thương tật nặng từ từ hé miệng chịu để Trì Mục đút cho, uống được một nửa mới nhớ ra hỏi: "Mùng mấy rồi?"
Trì Mục: "Mùng ba."
Lạc Ngu: "Chúng ta đã làm một tuần?"
Lạc Ngu sững sờ, lặng lẽ nhìn xuống bụng mình.
Lạc Ngu: "Anh nói xem, có khi nào em..."
Trì Mục gật đầu: "Khả năng là vậy."
Lạc Ngu: "Sao em lại cảm thấy hơi... kỳ diệu?"
Lạc Ngu nghiên cứu bụng mình một lúc, chợt rùng mình một cách khó hiểu. Mặc dù đã biết về mặt lý thuyết, nhiều năm như vậy cậu cũng chấp nhận rồi nhưng đến khi nó xảy ra thì vẫn cảm thấy có chút khó tin.
Trì Mục cười, hôn lên môi cậu, tiếp tục đút cháo cho cậu.
Bây giờ có thai hay không Lạc Ngu không biết, so với vấn đề này, cậu càng quan tâm thành quả nghiên cứu của mình hơn.
Cậu còn chưa viết xong báo cáo đâu!
Cậu nghỉ ngơi một lát rồi bảo Trì Mục đi lấy máy tính của cậu qua đây, để lên bàn học ở trên giường, viết tiếp những gì mà trước đó mình chưa viết xong.
Ba ngày sau, Lạc Ngu có thể hoạt động nhanh nhẹn ở nhà, thậm chí còn có thể bật ngửa người ra sau. Cậu mang theo máy tính trở lại sở nghiên cứu.
Cậu vừa mới đến phòng thí nghiệm, đồng nghiệp Alpha lập tức bóp mũi.
Đồng nghiệp trêu ghẹo: "Kìa kìa, mùi nồng thế này, xem ra mấy ngày nay sống không tệ nhỉ?"
Bản thân Lạc Ngu không ngửi thấy gì, vô thức sờ vào tuyến thể đầy dấu răng.
Lạc Ngu: "Rõ ràng vậy hả, không phải tôi đã ở nhà vài ngày cho tản mùi rồi à?"
Đồng nghiệp: "Cực kỳ rõ ràng, từ đầu tới chân toàn là mùi của Alpha nhà cậu, cứ giống như cậu dẫn theo hắn đi làm ấy."
Đồng nghiệp vào sở nghiên cứu trước Lạc Ngu, ban đầu khi nhìn thấy Lạc Ngu còn tưởng là anh em, sau khi biết Lạc Ngu là Omega thì có chút tâm tư muốn làm quen.
Anh ta làm rất kín đáo, cũng chỉ cùng nhau ăn bữa cơm, thảo luận hạng mục đang nghiên cứu một chút. Mãi đến một lần đưa người về nhà, nhìn thấy Alpha nọ lạnh lùng dắt tay Lạc Ngu nói cảm ơn với anh ta.
Hôm sau, trên người Lạc Ngu đậm mùi Alpha nhà cậu.
Không thể không nói, lòng ghen rất mạnh.
Nhưng anh ta cũng không có ý chen chân vào, ngửi thấy mùi tin tức tràn đầy dụ.c vọng chiếm hữu kia, anh ta liền dừng lại tâm tư.
Lạc Ngu: "Có cản trở mọi người làm việc không, hay là tôi ra một góc nhé?"
Đồng nghiệp: "Không sao, nhiều nhất chỉ giày xéo với chó độc thân mà thôi, chuyện nhỏ ấy mà."
Lạc Ngu nghe vậy, cũng yên tâm tập trung tinh thần vào trong công việc.
Thay đổi bắt đầu từ nửa tháng sau, lúc Lạc Ngu thấy đồng nghiệp Beta đang ăn kẹo ô mai, hiếm thấy ứa nước miếng.
Phải biết tính Lạc Ngu mê ngọt như mạng, từ nhỏ đã không ăn được đồ chua, ngay cả sữa chua cũng ít khi uống chứ đừng nói đến chanh leo, nhưng giờ lại hơi muốn ăn kẹo ô mai.
Đồng nghiệp Beta rất hào phóng cho cậu hai cái. Lạc Ngu bỏ vào miệng, hơi nhíu mày, sau đó phát hiện cũng khá ngon.
Sau khi tan làm, Lạc Ngu tự bắt xe đến bệnh viện.
Cậu không báo trước cho Trì Mục, sợ rằng không có chuyện gì xảy ra, uổng công Trì Mục vui mừng.
Một lúc sau Lạc Ngu đã cầm được kết quả.
Cậu sờ bụng mình, đầu óc hơi trống rỗng.
Cậu bước ra khỏi bệnh viện, suy nghĩ về giới tính của con, còn cả giới tính thứ hai của con nữa, sẽ giống cậu hơn hay giống Trì Mục hơn.
Tận khi đi đến cổng bệnh viện, tiếng còi xe khiến cậu tỉnh táo lại.
Lạc Ngu lấy điện thoại ra, gọi điện cho Trì Mục.
Lúc Trì Mục đang họp thì thấy điện thoại có cuộc gọi đến, hắn ra hiệu tạm dừng, nhận cuộc gọi.
"Trì Mục, em có thai rồi."
Giọng nói của Lạc Ngu rõ ràng truyền ra từ trong điện thoại, dù rằng Trì Mục sớm đã dự đoán được việc này, nhưng khi thực sự nghe được tin này vẫn không nhịn được cười, cười thành tiếng ngay trong phòng họp.
Những người khác trong phòng họp thấy được màn này bất giác rùng mình, ông chủ rất hiếm khi để lộ cảm xúc ra ngoài, đột nhiên cười thành như vậy làm cho họ không khỏi ngơ ngác nhìn nhau.
"Anh đi đón em, em ở đâu?"
Lạc Ngu: "Ở bệnh viện, em tự bắt xe về được, a, em lên taxi rồi."
Trì Mục: "Được, anh lập tức về nhà ngay."
Bây giờ Trì Mục hoàn toàn không có tâm tư họp hành gì hết, để cuộc họp tạm dừng giữa chừng, mai lại tiếp tục.
Thư ký thu dọn đồ đi theo ra ngoài, nhưng động tác của Trì Mục quá nhanh, đợi khi cậu ta đến văn phòng thì ông chủ đã lướt qua người cậu ta như một cơn gió.
Lạc Ngu chân trước về đến nhà thì Trì Mục chân sau cũng đã tới nơi.
Lạc Ngu đặt tờ đơn lên tay hắn, mò ra một chiếc kẹo ô mai khác từ trong túi, nhét vào miệng.
Trì Mục cẩn thận đỡ cậu, sờ bụng cậu như đang đối xử với trân bảo mong manh dễ vỡ.
Lạc Ngu giữ đầu hắn: "Làm gì thế, vẫn chưa thành hình đâu, sờ nữa cũng chẳng sờ ra được bông hoa nào."
Trì Mục chợt ôm lấy cậu, sức lực không lớn, nụ hôn rơi trên mặt và môi Lạc Ngu, hơi thở ấm nóng mang tới xúc cảm ngưa ngứa.
"Anh yêu em lắm."
Hắn khẽ thì thầm, khiến sắc môi hơi nhợt nhạt vì lạnh của Lạc Ngu trở nên đỏ thẫm.
Hơi thở ấm áp để lại trên đôi môi một tầng ánh nước nhàn nhạt, Lạc Ngu liếm môi, nhướn mày nói với Trì Mục: "Hiếm lắm mới nghe được lời âu yếm từ anh đẹp trai à nha, nghe cũng xuôi tai đấy."
Trì Mục: "Em muốn nghe thì anh nói cho em nghe lúc nào cũng được."
Lạc Ngu cười khẽ: "Đừng, anh biết sến quá em không chịu mà."
Trì Mục thấp giọng đáp lại, dùng hành động thay cho những lời đường mật.
Lạc Ngu bị Trì Mục hôn đến ná thở. Cậu chạm vào đầu lưỡi tê dại, bản thân cảm nhận được sự kích động được làm cha của Trì tiên sinh.
Trong lúc Trì Mục làm cơm tối, Lạc Ngu gọi điện cho Kiều nữ sĩ.
Kiều nữ sĩ bên kia mừng đến quăng cả xẻng cơm đi, tắt bếp dùng tạp dề lau tay, vui vẻ hỏi: "Thật hả?"
Lạc Ngu: "Chuyện này mà còn giả được ạ?"
Kiều Uyển Dung: "Vậy để mẹ từ chức ngay, mẹ đến chăm sóc con nhé?"
Lạc Ngu: "Con cảm nhận được tình thương của mẹ rồi, nhưng chắc giờ vẫn chưa cần đâu nhỉ?"
Kiều Uyển Dung: "Không cần cái gì, con không biết Omega mang thai phải chú ý cẩn thận à? Mẹ còn tưởng rằng mẹ hết hi vọng ôm cháu trước khi về hưu rồi chứ, không ngờ các con đã có kế hoạch rồi."
Lạc Ngu không nói đây là việc ngoài ý muốn, nhưng vẫn từ chối đề nghị của Kiều nữ sĩ.
"Mẹ, không vội, đợi qua mấy tháng nữa đến cũng được. Con bây giờ cũng không cần mẹ chăm sóc."
Kiều nữ sĩ: "Không được, mẹ chỉ có mỗi đứa con trai là con, một mình mẹ ở Giang Tây cũng chán, con cứ để mẹ qua đi."
Lạc Ngu không ở Giang Tây mà định cư ở thủ đô với Trì Mục, dù sao khoa học công nghệ ở đây cũng thuộc hạng nhất, Lạc Ngu cũng không muốn rời đi.
Trì Mục không về là vì đã cắt đứt với gia đình, nếu ở lại Giang Tây thì chắc chắn ba hắn sẽ cản trở sự nghiệp của hắn. Vì thế nên từ lúc còn học đại học Trì Mục đã bắt đầu gây dựng sự nghiệp ở thủ đô.
Ai có thể địch lại được Kiều nữ sĩ mè nheo chứ.
Lạc Ngu: "Được thôi, con bàn với Trì Mục một chút."
Kiều Uyển Dung: "Khẳng định Trì Trì sẽ đồng ý, Trì Trì nghe lời lắm."
Lạc Ngu ngẩng đầu nhìn Trì Mục, lắc lắc điện thoại với hắn: "Trì Trì, mẹ chúng ta, Kiều nữ sĩ đại nhân muốn đến đây, anh chịu không?"
Trì Mục gật đầu: "Đương nhiên, công việc của anh khá bận, nếu mẹ ở đây thì anh yên tâm rồi."
Kiều Uyển Dung: "Thấy chưa, mẹ đã nói Trì Trì sẽ đồng ý mà."
Sau khi Lạc Ngu báo tin mừng với Kiều Uyển Dung xong, gửi tin nhắn cho Đinh Duệ Tư và Dư Hiểu Song.
[Đinh Duệ Tư]: Tớ sắp được làm bố nuôi rồi!!!
[Dư Hiểu Song]: Em sắp được làm mẹ nuôi rồi!!!
[Đinh Duệ Tư]: Em gái Song à, em có ngốc không vậy, em là cô đấy biết không?
[Dư Hiểu Song]: Ờ ha, mừng quá mất khôn, hì hì!
Sau khi hẹn thời gian ăn bữa cơm, chủ đề của hai người trong nhóm dần dần chuyển hướng.
[Đinh Duệ Tư]: Anh cảm thấy có lẽ là một Alpha giống tính Ngu ca
[Dư Hiểu Song]: Em thấy không phải, ngộ nhỡ là Omega giống tính anh Trì thì sao? Một đứa nhỏ điềm đạm ít nói, khiến bao người yêu mến
[Đinh Duệ Tư]: Nói cũng phải, nhưng sinh A, sinh O, sinh B đều giống nhau, không bằng làm đứa nữa?
[Lạc Ngu]: Làm cái đầu cậu.
Bao nhiêu năm qua, lòng mãnh liệt muốn đánh Đinh Duệ Tư vẫn không đổi.
Nhưng nghĩ đến vấn đề giới tính của đứa nhỏ, Lạc Ngu ngẩng đầu nhìn Trì Mục: "Anh thích con trai hay con gái?"
Trì Mục: "Còn nhớ hôm ngắm pháo hoa hồi xưa không?"
Lạc Ngu là người như thế nào? Chuyện từ tám trăm năm trước, cậu nhớ được mới là lạ.
Trì Mục: "Trai hay gái đều được, chỉ cần không quấy em."
Lạc Ngu: "Nếu con quấy em thì sao?"
Trì Mục: "Anh sẽ bảo nó ngoan ngoãn một chút."
Trong giọng nói ấy chứa ý cười, thì thầm bên tai, khiến lòng người ngứa ngáy.
Nhưng đang đầu thai kỳ nên Lạc Ngu không dám làm gì, chỉ có thể lôi kéo Trì Mục hôn rồi lại hôn, sau đó dằn xuống d.ục vọng cùng nhau ăn cơm.
Ba ngày sau, Kiều nữ sĩ bay tới, ở phòng dành cho khách.
Vừa gặp nhau, Kiều Uyển Dung đã chạy đến sờ bụng Lạc Ngu.
Kiều Uyển Dung: "Con trai, con mang thai bao lâu rồi, hai ba tháng rồi à? Sao giờ mới chịu nói với mẹ hả?"
Lạc Ngu: "...Mẹ, con vừa mới ăn no."
Trì Mục ở bên cạnh nhịn cười, Lạc Ngu lườm hắn một cái. Trì Mục dỗ cậu, ở đằng sau lén ngoắc lấy ngón út của cậu.
Thực ra Lạc Ngu không có cảm giác nhiều lắm đối với chuyện mang thai này, ngoài thích ăn đồ chua ra thì những chuyện khác vẫn như bình thường.
Kiều nữ sĩ và Trì Mục rõ ràng rất căng thẳng, hằng ngày đưa đi đón về không nói, chỉ sợ cậu va chỗ nọ đụng chỗ kia.
Chuyện này làm cho Lạc Ngu cực kỳ khó chịu, than thở với Đinh Duệ Tư đến ăn chực.
Lạc Ngu: "Nhớ hồi đó tớ cũng là đại ca oai phong dữ dội của trường, mẹ nó họ nghĩ tớ yếu đuối đến thế à?"
Đinh Duệ Tư: "Không đến nỗi ấy! Không nhất thiết phải như vậy! Cậu là ai? Cậu là Ngu ca của tớ! Đợi chút, Ngu ca, cậu không cần tự bóc quýt đâu, để tớ, tớ xem xem quýt có hạt không, sợ lát nữa cậu sẽ hóc."
Lạc Ngu ném quýt lên người cậu ta: "Cút cút cút."
Đinh Duệ Tư cười hề hề: "Đây còn không phải là lo lắng cho cậu à."
Lạc Ngu cảm thấy ngạt thở, xua tay, không muốn tiếp lời.
Em bé trong bụng lớn dần theo thời gian, bụng Lạc Ngu cũng từ từ trở nên to ra.
Cơ bụng mà cậu đã từng tự hào bây giờ đã trở nên mượt mà, trên mặt trên người cũng có thêm chút thịt, trắng trắng mềm mềm, mặt mày cũng bớt đi vài phần tính công kích.
Lúc mang thai sáu tháng, Lạc Ngu sắp tự kỷ đến nơi.
Cậu nắm tay Trì Mục, trên mặt đầy vẻ khó mà nhẫn nhịn, ánh mắt đong đưa dập dềnh sóng nước: "Cẩn thận một chút, sẽ không sao hết, Trì Mục..."
Cậu kéo dài giọng gọi tên hắn, nỉ non ỷ lại.
Omega trong thời gian mang thai không phát tình hàng tháng nữa nhưng có Alpha hàng đêm ở bên cạnh, nửa năm không được bổ sung chất dinh dưỡng, không được tưới nước khiến hoa liên kiều vô cùng khó chịu.
Trì Mục lau đi mồ hôi trên chóp mũi của cậu, hầu kết chuyển động, thấp giọng ưng thuận: "Được."
Ánh trăng phủ lên hai bóng hình thân mật khăng khít, nơi mề.m mại lộ ra quyến luyến.
Do bụng của Lạc Ngu, hắn chỉ có thể từ từ nhẹ nhàng đi vào từng chút một, cẩn thận từng li từng tí.
Cuối cùng cũng đã ăn được thứ yêu thích mà lâu lắm chưa ăn, Lạc Ngu phát ra tiếng rê.n rỉ trầm thấp.
Vào một ngày tháng ba, không khí bốc lên hơi nước ẩm ướt, từng chút từng chút, nhuốm ướt chăn mền.
Người yêu thương lẫn nhau, dựa sát vào nhau.
Cảnh báo dò mìn chương sau:
Có nhắc đến sản nhũ aka thụ có sữa nhé, dù chỉ một ít thôi nhưng mình cứ cảnh báo cho các bạn cân nhắc ;;