Bán Ngâm

chương 19: hẹn hò? (2740 từ)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nói ra thật xấu hổ, Nguyễn Niệm Sơ đếm kĩ trong hai mươi lăm năm tuổi đời của mình, số lần cô đề cập về đàn ông, bằng không.

Cũng không phải vì cô cao lãnh, nữ thần, kéo không xuống mặt, mà là do ở phương diện tình cảm cô rất trì độn. Đến nỗi sau sự kiện tinh anh bắt cá hai tay, Kiều Vũ Phi một bên vừa giảng đạo một bên vừa trêu chọc cô, nói cô mặt Tây Thi nhưng mệnh Đông Thi, nửa đời sau nếu muốn tạm biệt đời xử nữ, chỉ sợ phải dùng đến công cụ.

Bây giờ lời ma chú này lại đang trên bờ vực bị phá vỡ.

Nguyễn Niệm Sơ thoát đan.

Tin tức này, người thứ nhất cô nói là mẹ Nguyễn, thứ hai chính là Kiều Vũ Phi.

Tuy là bạn thân với nhau, nhưng người bạn này đời sống tình cảm với cô khác nhau một trời một vực. Theo như lời bạn bè khác mà nói, nếu bạn trai từ xưa đến nay của Kiều Vũ Phi tụ tập hết một đường, khung cảnh hẳn là rất đồ sộ, chắc chắn sẽ không thua kém gì một cửa hàng sầm uất nhất ở Vân Thành. Danh hiệu gái hồng lâu tuyệt đối không chỉ là hư danh.

Sau khi biết được Nguyễn Niệm Sơ có bạn trai mới, Kiều Vũ Phi đầu tiên cả kinh, rồi thở dài, sau đó tuân theo một trái tim bát quái hỏi thăm, "Quen biết thế nào?"

"Ra mắt." Nguyễn Niệm Sơ trả lời như vậy.

Vừa nghe lời này, tâm tình đang nhảy nhót của Kiều Vũ Phi đã yên hơn một nửa, thở dài nói, "Xem ra, nhất định muốn hoa nở chưa có kết quả đã không bệnh mà chết."

Nguyễn Niệm Sơ cảm thấy rất kì quái, "Tại sao?"

Bạn tốt đứng ở góc độ người từng trải, thuyết giáo với cô: "Trò chơi ái tình này, là hormone sau khi kịch liệt va chạm sẽ sản sinh ra đốm lửa, không phải tuỳ tiện mang cái thân đi ăn bữa cơm liền có thể có. Tên đàn ông bắt cá hai tay là ví dụ còn chưa đủ tươi sống sao?"

Nguyễn Niệm Sơ nhíu mày, "Nói tiếng người."

Kiều Vũ Phi bị nghẹn, suy nghĩ chốc lát mới nói: "Được rồi, tao sẽ thay đổi một phương thức dễ hiểu hơn hỏi mày. Bạn trai mày tên gì?"

"Lệ Đằng."

"Mày muốn ngủ với Lệ Đằng không?"

"..." Nguyễn Niệm Sơ nhướn một bên lông mày, nghiêm túc suy nghĩ, lắc đầu.

"Lệ Đằng muốn ngủ với mày không?"

"..." Nguyễn Niệm Sơ lông mày thiếu chút nữa lên đến tận trời, kinh sợ một hồi, lắc đầu.

"Này không được rồi." Kiều Vũ Phi thất vọng mà thán, "Chúng mày đều không có điện, chứng minh hai người đều không có cảm giác, nói trắng ra ngồi cùng nhau cũng chỉ là thảo luận." Theo quan điểm tình yêu của Kiều Vũ Phi, tình cảm cùng ham muốn rất đồng bộ, ấn tượng đầu tiên là nảy sinh hảo cảm, từ hảo cảm sẽ nảy sinh ra tình cảm, từ tình cảm sau đó sẽ nảy sinh đến tình dục, chuyện đó lại không quá tự nhiên.

Nguyễn Niệm Sơ kinh nghiệm thiếu thốn. Đối với lí luận này của bạn tốt, cô vẫn giữ được thái độ, chỉ có chút tò mò, "Theo như lời mày nói, thích anh ta chẳng khác gì muốn ngủ với anh ta?"

Kiều Vũ Phi hướng cô lắc lắc ngón tay, nói: "Không phải hoàn toàn. Chuẩn xác mà nói, nếu thích một người, mày khẳng định sẽ nghĩ muốn ngủ với anh ta, nhưng nếu muốn ngủ với một người, không nhất định mày phải thích thì mới được." Nói xong lại lên mặt cụ non bổ sung, "Được rồi, trước tiên đừng động những thứ này. Yêu đương thôi, ai nói bắt buộc phải yêu thích lẫn nhau, nếu đối phương là người vừa soái vừa có tiền, nói chuyện chút cũng không mất mát gì, vừa vặn mẫu thân mày bên kia cũng sẽ yên tĩnh đi."

"Ừ." Không thử xem làm sao biết.

So với bạn tốt Kiều Vũ Phi, Nguyễn Niệm Sơ ở chỗ mẹ Nguyễn được đáp lại tích cực hơn nhiều.

Mẹ Nguyễn thật cao hứng, mà lí do làm bà cao hứng rất đơn giản, con gái nhiều năm đầu gỗ như vậy, cuối cùng cây vạn tuế đã ra hoa. Tuy đối phương không phải là người địa phương, mới bị điều đến Vân Thành còn không có mua nhà, nhưng cái này một chút cũng không hề gì, chỉ cần là người đáng tin, con gái yêu thích là được rồi.

Nguyễn Niệm Sơ đối với điều này cũng có chút xấu hổ.

Ngày đó cô đề cập với Lệ Đằng, thuần tuý mà nói lúc đó do đầu óc nóng lên ma xui quỷ khiến, giờ hồi tưởng lại, thật sự là ngốc. Anh ta nói có người trong lòng, kỳ thật đồng ý kết giao với cô, chỉ tính là giúp cô một việc.

Cô thích anh sao? Vấn đề này, đến bản thân cô cũng không trả lời được. Năm đó ở rừng rậm Campuchia, anh che chở cho cô vượt qua hai mươi mốt ngày khó khăn gian nan nhất trong đời, người ở thời thiếu nữ đều có những mơ mộng về anh hùng, nếu nói với anh ta cô nửa điểm cũng không động tâm, đó là điều vô lí. Chỉ là sau đó cô thoát hiểm về nước, anh ta thì tiếp tục chấp hành nhiệm vụ, bọn họ trời nam đất bắc liền không liên quan.

Ai có thể nghĩ đến, hiện tại bảy năm sau, sẽ có cuộc hội ngộ không ngờ đến này.

Ý trời thật sự khó đoán.

Có lẽ, giữa bọn họ thật sự là có duyên phận đi.

Chỉ ba ngày sau, ý tưởng này của cô liền được xác minh.

Đó là một buổi trưa đầy ánh nắng. Nguyễn Niệm Sơ cơm nước xong liền rời khỏi căng tin, chuẩn bị trở về phòng ngủ nghỉ trưa, ai biết đang trên đường đi, bỗng nhiên bị thanh âm của phân đoàn trưởng ngăn cản.

Sự tình rất nhanh được giao xuống.

Nói là bộ chính trị không quân còn chưa hoàn thành xong tổ chức học tập, nữ đồng chí phụ trách tiếp đón công tác đột nhiên lại phát bệnh, cần người thế thân, nhưng các nhân viên văn phòng khác đều đã có công tác, không thể phân thân. Các nhà lãnh đạo liền muốn điều người trong đoàn văn công đi.

Tiếp đón công tác, kỳ thực chính là việc lao động chân tay mất công sức lại không có kết quả tốt đẹp gì, bưng trà đưa nước kiêm làm dẫn dắt viên, đoàn văn công không ai quá tình nguyện, nên liền đem củ khoai lang phỏng tay này vứt cho cấp dưới của họ là bậc diễn xuất đoàn.

Lần ném đi, liền quăng đến tay diễn viên ký kết không có quân tịch này — Nguyễn Niệm Sơ.

Đang ở tổ chức, mặc dù không phải quân nhân, phục tùng mệnh lệnh cũng là thiên chức, Nguyễn Niệm Sơ tự nhiên một lời liền đáp ứng. Phân đoàn trưởng rất vui mừng, vỗ vỗ vai cô tán dương vài câu, nhân tiện nói, "Họp địa điểm tại khách sạn nhân dân, tầng phòng hội nghị lớn. Sáng sớm ngày mai bảy giờ rưỡi đi đưa tin, đừng tới trễ."

Buổi sáng hôm sau lúc bảy giờ hai mươi, Nguyễn Niệm Sơ một tay túi bánh đậu, một tay sữa đậu nành, đúng giờ xuất hiện tại tầng khách sạn nhân dân. Mở ra cửa phòng hội nghị, bên trong có hai nam nữ mặc quân trang đang bận bịu với công việc.

Nguyễn Niệm Sơ đem sữa đậu nành uống xong ném vào thùng rác, gõ cửa một cái. Mấy người quay đầu nhìn về phía cô.

"Xin chào, tôi từ đoàn diễn xuất tới trợ giúp Tiểu Nguyễn, xin hỏi tôi cần phải làm gì?"

Một phụ nữ trung niên nói, "Cô tới giúp chúng tôi sửa sang lại tư liệu hội nghị."

"... Không phải tiếp đón công tác sao?"

Người trung niên kia cổ quái nhìn cô một cái, "Tiếp đón công tác đã có người chuyên phụ trách, cô không cần phải xen vào." Vừa nói vừa đem mấy phần tư liệu đưa cho cô, "Dưới tầng rẽ trái có một cửa hàng photo copy, cô hãy đem những tài liệu này photo thành hai mươi bản dự bị."

Xem ra là cấp trên truyền đạt mệnh lệnh sai lệch. Nguyễn Niệm Sơ không suy nghĩ nhiều, cầm văn kiện lên đi xuống tầng.

Hàng photo không khó tìm, ra cửa lớn rẽ trái liền tới.

Đang in ấn, bỗng nhiên nghe thấy vài tiếng bíp còi xe, rất chói tai. Cô quay đầu, liền nhìn thấy con xe Jeep đen đỗ ở ven đường, cửa kính buồng lái được hạ xuống rất thấp, một cánh tay gác lên bên cửa sổ, màu cổ đồng, ngón tay thon dài rõ ràng, giữa ngón giữa và ngón trỏ còn kẹp một điếu thuốc.

Cô không khỏi sửng sốt một chút.

Người kia nhìn chằm chằm cô, nhả một làn khói, giơ tay hướng về phía cô. Cô đi tới, cười, tận lực tự nhiên chào hỏi anh, " giờ mới mở họp, anh đến sớm vậy sao?"

"Ngủ không được." Lệ Đằng nói. Anh bị khói hun đến híp cả đôi mắt, đánh giá cô vài giây, "Cô làm sao lại ở chỗ này?"

Nguyễn Niệm Sơ nói tình huống với anh.

Lệ Đằng gật đầu, tuỳ tiện đem khói dập tắt, bỗng nhiên lại nói: "Chờ buổi tối sau khi tan họp."

Cô không rõ, "Có việc gì thế?"

Anh nói: "Tiện đường, đưa cô về nhà."

Trên trời tự dưng rơi xuống một chiếc bánh, cô đương nhiên sẽ không cự tuyệt, vì thế cười đáp ứng: "Được."

Bộ chính trị tổ chức học tập, kỳ thật mỗi lần đều không khác biệt lắm, mục đích chủ yếu là đề cao quan quân, giác ngộ tư tưởng cán bộ. Bên trong hội trường, nhân viên tham dự hội nghị hết sức chăm chú lắng nghe, bên ngoài hội trường, Nguyễn Niệm Sơ dựa vào vách tường ngủ gà ngủ gật.

Cơm trưa của khách sạn bố trí tiệc đứng, món mặn, món canh và có cả hoa quả, có thể bưng đĩa chọn món tuỳ ý.

Nguyễn Niệm Sơ chọn một góc, vừa ăn cơm, vừa tiếp tục chơi trò nuôi dưỡng nam nhân.

Chưa đến mấy phút, trước mặt bỗng nhiên có thêm một phần ăn. Cô tầm mắt dời lên, đứng trước mặt cô là một thanh niên cao gầy mặc quân trang, làn da ngăm đen, dung mạo đoan chính, đôi mắt sáng ngời.

Cô hơi xê dịch phần ăn của mình ra, không ngăn trở người khác.

Thanh niên liền ngồi xuống, bất ngờ nói: "Cô là đồng chí Nguyễn Niệm Sơ trong dạ hội ca hát lần trước, đúng không?"

Nguyễn Niệm Sơ có chút mờ mịt gật đầu.

Lúc này, lại có một phần ăn "loảng xoảng" đặt lên bàn. Cô lại giương mắt, Lệ Đằng lạnh mặt ngồi xuống bên cạnh thanh niên, cúi đầu ăn cơm, không nói một lời.

Thanh niên nhìn thấy anh, cười ha hả chào hỏi: "Lệ ca."

Lệ Đằng lạnh nhạt gật đầu một cái, mắt hơi rủ xuống, vẫn không nói gì.

Ánh mắt thanh niên lại trở về trên người Nguyễn Niệm Sơ, hắn hứng thú bừng bừng, đôi mắt đều như phát sáng, "Đồng chí Nguyễn Niệm Sơ, bài hát đó cô hát thật sự rất tốt. Sau lúc đó có rất nhiều người khen ngợi cô."

Nguyễn Niệm Sơ cười gượng, "Các thủ trưởng quá khen."

"Cô kiến thức cơ bản vững chắc như vậy, từ nhỏ đã học ca hát đi?"

"Không có, cao trung mới bắt đầu."

"Vậy cô thiên phú không tệ nha."

"Cũng bình thường thôi."

Thanh niên tán gẫu tâm tình tăng vọt, Nguyễn Niệm Sơ theo phép lịch sự, chỉ có thể phối hợp. Cứ như vậy rảnh rỗi tán dóc phút, cô dư quang liếc thấy, Lệ Đằng buông đũa xuống, mặt không hề cảm xúc mở cúc áo đầu tiên của bộ quân trang.

Rất nóng đi. Nguyễn Niệm Sơ giơ tay phẩy phẩy gió.

Thanh niên còn nói: "Tôi đối với thanh nhạc cùng văn nghệ này rất hứng thú. Như vậy đi đồng chí Nguyễn Niệm Sơ, chúng ta hãy quét qua Wechat, thêm bạn bè, về sau sẽ thảo luận được nhiều hơn."

"..." Nguyễn Niệm Sơ sặc dưới, khéo léo từ chối đối phương. Đối phương thái độ lại rất kiên trì. Cô bất đắc dĩ, đành phải cầm lấy điện thoại, chuẩn bị thoát khỏi trò chơi rồi ra quét qua.

Không ngờ, vừa mới chạm đến một bên điện thoại, một bàn tay ngang trời xuất hiện, đem điện thoại cô cầm qua.

Nguyễn Niệm Sơ sửng sốt, thanh niên nhiệt tình cũng sửng sốt.

Lệ Đằng vẻ mặt lại bình thản ung dung. Anh cụp mắt, ngón tay tuỳ tiện ở màn hình chuyển động vài cái, thoát ra, chạm chạm mấy lần, tắt màn hình. Sau vài giây ngắn ngủi, anh đem điện thoại một lần nữa trả lại cho Nguyễn Niệm Sơ.

Cô thành một dấu chấm hỏi viết hoa.

Lệ Đằng nhạt nói, "Điện thoại tôi hết pin, mượn cô nhìn thời gian một chút."

"... À."

"Sau khi tan họp đứng dưới lầu chờ tôi, đừng có chạy lung tung." Quăng ra hai câu xong, Lệ Đằng liền bưng phần ăn trực tiếp rời đi.

Thanh niên nhiệt tình thấy thế, tự nhiên nhìn ra quan hệ giữa hai người, ho khan gãi đầu một cái, lúng túng cũng đứng dậy rời khỏi.

Nguyễn Niệm Sơ tiếp tục ăn cơm. Vừa bật màn hình di động lên nhìn, thiếu chút nữa là hộc máu — trò chơi nuôi dưỡng nam nhân của cô, lúc nào đã bị người gỡ bỏ?

Thật tức giận nha.

Sau khi tan họp, Lệ Đằng quả nhiên lái xe đưa Nguyễn Niệm Sơ về nhà. Cô vốn định vì chuyện trò chơi bị gỡ bỏ kia, tìm anh hỏi cho rõ ràng, nhưng nghĩ lại, chính mình gần hai mươi sáu tuổi đầu còn chơi cái trò trẻ con này, quả thật có chút ấu trĩ. Vì vậy đành từ bỏ, lặng lẽ rút lời định nói trở về.

Nửa đường đều là một mảnh im lặng.

Khi đi qua nơi đèn xanh đèn đỏ nào đó, Lệ Đằng bỗng nhiên nói: "Thứ bảy bình thường cô hay làm gì?"

"Ngủ." Nguyễn Niệm Sơ rất thành thật. Hai ngày nghỉ cuối tuần, một ngày đem ra ngủ, một ngày đem ra chơi đùa, cô cảm thấy cách sắp xếp của mình tương đối hợp lí.

"Thứ sáu tuần này có rảnh không?"

"..." Cô chuyển mắt, anh nhìn thẳng về phía trước, dung nhan lạnh lùng cường tráng mông lung dưới ánh sáng mờ ảo của đèn đường, nét góc cạnh như bị nhu hoà mấy phần. Cô cảm thán, anh ta thật sự rất đẹp trai nha, độ không góc chết.

"Có rảnh. Anh hỏi cái này, là tìm tôi có chuyện gì sao?"

Lệ Đằng nói: "Mang cô đến một chỗ. Buổi sáng giờ, gặp ở tiểu khu nhà cô."

Nguyễn Niệm Sơ đem câu nói này, nghĩ tới nghĩ lui hồi lâu, bật thốt lên: "Hẹn hò?"

Lời vừa nói xong, anh động tác hơi dừng lại, nghiêng đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trắng như tuyết của cô. Mấy giây đối diện nhau, cô tựa hồ có chút ngượng ngùng, nghiêng đầu đi, hai gò má không tự chủ hiện lên một tia đỏ ửng.

Có cái từ gọi là ngón trỏ đại động.

Ngón trỏ anh gần như không thể phát hiện động một cái, tầm mắt thu hồi lại, không chút để ý nói: "Tuỳ cô nghĩ ra sao."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio