Nguyễn Niệm Sơ thân thể cứng đờ, đầu óc trong chớp mắt trống rỗng. Trải qua gần hai mươi sáu năm cuộc đời, cô chưa bao giờ cùng nam nhân nào thân mật như thế, cho dù là bạn trai cũ Đái Kiệt, cùng lắm cũng chỉ là ôm với nắm tay.
Cô không đón nhận nụ hôn.
Càng không cần phải nói, là nụ hôn nóng bỏng kịch liệt, tràn ngập mùi khói thuốc và rượu thế này.
Môi sau đó liền truyền đến một trận đau đớn, kéo suy nghĩ của Nguyễn Niệm Sơ trở lại. Ánh mắt cô hơi loé, tất cả giác quan như thuỷ triều quay về bao trùm khắp toàn thân — xung quanh tối om như mực, trong bóng tối, Lệ Đằng gắt gao đè chặt người Nguyễn Niệm Sơ, chà đạp lên môi cô, gần như điên cuồng mà hôn sâu.
Cô cau mày, lòng bàn tay để ở ngực anh ra sức xô đẩy. Nhưng chút lực bé nhỏ ấy chẳng đáng kể mấy, Lệ Đằng mất kiên nhẫn nhíu mày, anh duỗi tay nắm lấy hai cổ tay cô, giơ qua đỉnh đầu, giữ chặt.
Cô tức giận giơ chân lên đá anh.
Anh dễ dàng tránh đi, ngay sau đó cũng ghì cả chân cô lại. Cô hầu như không thể động đậy.
Lệ Đằng vẫn còn nghiền nát môi cô, không có kỹ thuật, cũng chả có quy tắc gì, chỉ một mực mà gặm cắn, dây dưa, tựa hồ đang phát tiết một cảm xúc nào đó khi đạt tới giới hạn đỉnh điểm, vừa hung ác vừa thô bạo.
Vị rượu với mùi khói thuốc. Anh ta đã uống rượu.
Cho nên đây chính là một hồi mượn rượu hành hung mà làm người ta tức điên.
Trong chớp mắt, Nguyễn Niệm Sơ vừa thẹn lại vừa bực, nhưng nhiều hơn thế là sự phẫn nộ cùng khó hiểu, tránh cũng không tránh được, cô dùng sức cắn anh một cái.
Răng cắn rách thịt trên môi, mùi máu tanh nháy mắt tràn ngập ra.
Không biết do cô phản kháng có tác dụng, hay do đầu lưỡi đau đớn đã kéo lý trí của Lệ Đằng về, anh dừng động tác lại.
Thả đôi môi đang sưng đỏ của Nguyễn Niệm Sơ ra, đồng thời cũng buông lỏng hai tay cô.
Xung quanh như cũ vẫn tối đen.
Trên một cái bậc không rộng lắm, Nguyễn Niệm Sơ lảo đảo lùi về phía sau, dùng sức lau miệng, đầy giận dữ trừng mắt nhìn anh, trong giây lát, cô nâng tay phải lên đánh về phía đối phương.
Lệ Đằng đứng tại chỗ nhìn cô chằm chằm, chỉ im lặng không nói từ nào, cũng không hề có ý định né tránh.
"... " Nguyễn Niệm Sơ cau mày, năm ngón tay phải nắm chặt lại, cuối cùng vẫn thả xuống. Người này là loại quái vật gì vậy, hẹn hò thì đối đãi với người ta lạnh như băng, giờ rõ ràng đã đồng ý chia tay thì lại hơn nửa đêm chạy đến cưỡng hôn cô.
Nếu không phải do anh ta đã cứu cô một mạng, cô bây giờ quả thực muốn giết người.
"Não anh..." Cô nói được một nửa, bỗng nhiên nhớ tới cách nửa tầng lầu này chính là nhà cô, không thể làm gì khác hơn là hít sâu, đè xuống lửa giận, dùng âm lượng rất thấp tiếp tục mắng: "Não anh bị lừa đá à?
Đối diện vẫn không nói lời nào.
Tia sáng lẻ loi mờ mờ chiếu qua cửa sổ mái nhà, cô nhìn thấy hai mắt anh đầy tơ máu, ánh mắt kia, đan xen một dã tính cuồng loạn cùng với sự chật vật, phức tạp đến nỗi làm cô nhớ đến nó như những con sói hoang cô đã xem ở thế giới động vật.
Dáng vẻ này thực sự rất dọa người. Nguyễn Niệm Sơ nhớ tới chuyện vừa rồi, lòng vẫn còn sợ hãi, không khỏi lùi tiếp về phía sau một chút, bình tĩnh lại mới nói:"Nếu như anh là quý nhân hay quên chuyện, tôi có thể nhắc lại cho anh —— vào năm ngày trước hai người chúng ta đã chia tay trong hoà bình, hiện tại không còn là mối quan hệ tình nhân."
Ngữ khí Lệ Đằng đã khôi phục lại sự lạnh lùng thường thấy: " Tôi biết. "
"Sau đó anh uống say quá thành ra phát điên, phiền anh cách xa tôi một chút. " Nguyễn Niệm Sơ tận lực để không trở mặt, "Anh căn bản không biết mình vừa nãy đang làm gì. "
Anh nói: "Tôi không có say. "
"......" Nghe vậy, cô nghiêng đầu day day ấn đường, một hồi lâu mới thấp giọng nói tiếp: "Lệ đội, chúng ta như thế nào cũng còn tính là bằng hữu, anh đã cứu tôi một mạng, trong lòng tôi anh là anh hùng, là một người tốt. Cho nên xin anh đừng có một lần lại một lần làm những sự việc không thể nào hiểu cũng như không thể giải thích được mà phá hỏng ấn tượng của tôi đối với anh, có được không?"
"Anh hùng?"
Ánh mắt Lệ Đằng lạnh lẽo, bỗng nhiên xì một tiếng khinh bỉ, khóe miệng cong lên đầy sự mỉa mai và đùa cợt, "Ai mẹ nó muốn làm cái loại anh hùng bỏ đi này. Nguyễn Niệm Sơ, tôi rốt cuộc là cái dạng người nào, cô thật sự cho rằng cô biết rõ sao?"
Cô vẫn không nhìn anh, "Tôi hiện tại đã không muốn biết. "
Sau đó toàn bộ hàng lang liền rơi vào một trận trầm mặc.
Trong giây lát sau, Lệ Đằng tự giễu cười một cái: "Thời gian không còn sớm. Cô trở về nghỉ ngơi đi." Nói xong liền xoay người đi xuống lầu.
Nguyễn Niệm Sơ liếc mắt nhìn về phía bóng lưng anh, bỗng nhiên mở miệng, ngữ khí không rõ: "Chuyện tối hôm nay muốn tôi quên đi không? "
Thân hình Lệ Đằng đột nhiên dừng lại.
Hai tay cô vô thức siết chặt lại, tiếp tục nói: "Giống như bảy năm trước anh đã nói với tôi vậy, tất cả sự việc, nên phải quên đi sạch sẽ."
Anh đứng yên tại chỗ, một hồi lâu mới tiếp tục đi về phía trước, cũng không quay đầu lại trầm giọng nói: "Tùy cô."
Đã là đêm khuya, Vân Thành tối đến giống như một dải lụa, những đám mây vừa dày vừa nặng, o ép lại, nên cả sao cùng ánh trăng đều không có.
Lệ Đằng không có rời đi, mà là ở lại đứng dưới lầu nhà Nguyễn một lát. Không khí lạnh buốt, gió lạnh thì đang hoành hành.
Ở bên chung cư có một cây đại thụ, cành lá xum xuê, thân cây to bằng ba người ôm, nhìn qua đã rất nhiều tuổi rồi. Anh đi tới, dựa lưng vào thân cây, móc trong túi ra bao thuốc, tay trái anh khoanh lại, tay phải rút ra bật lửa châm lên. Hít một hơi, khói thuốc trắng từ khoang mũi phả ra, bị gió thổi bay hoà lên với bầu trời.
Đêm nay là một lần mất khống chế.
Vài chiến hữu đã hẹn gặp nhau tại một bữa tiệc trong nhà hàng, khi rượu xuống bụng, anh cũng có chút say rồi. Anh xưa nay tửu lượng rất tốt, nhưng hôm nay, bọn họ đã quật ngã anh chỉ bằng hai ly rượu trắng. Từ nhà hàng ra anh chỉ một mạch đi thẳng, chờ khi hoàn hồn lại, người anh đã đến trước chung cư của Nguyễn Niệm Sơ.
Anh lại còn phát điên như thế hôn cô. Lệ Đằng ngậm thuốc lá, sờ sờ môi, sắc mặt lãnh đạm.
Đến nỗi hiện tại, giữa răng lẫn môi anh đều vẫn còn hương vị của cô. Nhàn nhạt mùi thơm, như bông hoa nhài nở rộ vào lúc bình minh, ngây ngô mà ngọt ngào, so với hương vị mà anh tưởng tượng nó càng làm cho anh mê luyến.
Lúc này, một loạt tiếng bước chân từ lầu bên cạnh truyền đến.
Tầm mắt anh đảo qua, trong một khoảnh khắc chuyển mắt ấy, con mắt phía sau làn khói trắng hơi nheo lại. Cô gái kia hiển nhiên đã về nhà, thay lên mình bộ váy trắng cùng với một áo khoác mỏng, làn váy không dài, vừa tới đầu gối, dưới váy lộ ra cặp chân nhỏ trắng như tuyết, đường cong hoàn hảo, mảnh khảnh nhưng cũng đầy quyến rũ.
Lệ Đằng không có bất cứ động thái nào, chỉ trầm mặc mà nhìn cô, một điếu thuốc trực tiếp hút hết.
Cô quấn chặt lấy áo khoác, đi ngang qua người anh. Bởi vì vị trí đó cũng không bắt mắt, thêm nữa là đang vào ban đêm, càng không dễ dàng bị phát hiện. Nhưng sau khi cô đi tiếp được vài bước thì như tựa hồ mới phản ứng được, người bỗng dưng cứng đờ.
Lệ Đằng ném tàn thuốc đi.
Cô vòng trở lại, đi tới trước mặt anh. Hai người đối diện nhìn nhau không nói một lời. Mấy giây sau, cô giơ tay phải lên tát cho anh một cái, mắng một câu khốn nạn, sau đó liền nhanh chân chạy mất.
"..."
Cô gái nhỏ này tay chân mảnh khảnh, sức lực cũng không mạnh lắm, đánh người cùng với gãi ngứa không khác gì nhau cả. Lệ Đằng nhắm mắt, lúc bình tĩnh lại, bỗng nhiên đấm mạnh một quyền vào thân cây sau lưng.
Khớp xương tay lập tức chảy máu.
Vừa rồi mắt của Nguyễn Niệm Sơ sưng phù, mũi thì đỏ ửng, rõ ràng là dáng vẻ đã khóc.
Do mẹ Nguyễn lúc gọt hoa quả bị cắt vào tay, Nguyễn Niệm Sơ phải xuống lầu mua băng dán cá nhân. Khi tát cho Lệ Đằng một cái xong, cô trực tiếp đi đến cửa hàng tiện lợi, mang về bịch băng cá nhân cùng sáu lon bia.
Khi trở về, người kia đã rời đi.
Cô giơ tay lên lau mắt, lên lầu, đi vào trong nhà, tận lực biểu hiện mọi thứ vẫn như bình thường. Mẹ Nguyễn tiến đến nhận lấy băng cá nhân, nhìn thấy cô mua bia, hơi lo lắng, nghi hoặc hỏi: "Tối khuya rồi, con mua bia làm gì?"
Nguyễn Niệm Sơ cúi đầu rất thấp, không cho bố mẹ nhìn thấy bộ dạng mình đã khóc, giọng buồn bực hờn dỗi nói: "Kiều Vũ Phi cùng bạn trai nó chia tay. Con gọi video uống bia cùng nó."
Mẹ Nguyễn đem băng cá nhân dán lên, thuận miệng nói: "Con bé kia lúc nào cũng chia tay, đến mẹ đây còn thấy quen rồi nữa là con. Được rồi, uống xong thì đi ngủ sớm một chút, buổi chiều ngày mai con còn phải đi dạy thêm tại nhà. Đừng quên đấy."
"Con biết rồi." Nguyễn Niệm Sơ về phòng khoá cửa lại.
Mở video điện thoại lên, đầu bên kia Kiều Vũ Phi đang đắp mặt nạ, vừa mát xa mặt vừa hỏi cô: "Thật kỳ quái. Tự dưng hôm nay lại bảo tao uống bia với mày, đã xảy ra chuyện gì?"
Nguyễn Niệm Sơ khui ra một lon, uống một hơi thật lớn, chép miệng một cái, sau đó mới bình tĩnh nói: "Tao với Lệ Đằng chia tay."
"Hả?" Kiều Vũ Phi cả kinh rớt cả mặt nạ xuống đất, "Chúng mày không phải chỉ mới hẹn hò có ba tuần sao?"
Nguyễn Niệm Sơ lắc đầu, "Là hai tuần ba ngày. Tính cả tuần này."
"Lí do chia tay là gì?" Kiều Vũ Phi nhíu mày, "Chả nhẽ Lệ Đằng cũng bắt cá hai tay? Là một giải phóng quân đấy, chắc không đến mức đó đi."
Nguyễn Niệm Sơ không tiếp lời, lại uống một ngụm bia lớn, đầu óc có chút choáng váng: "Là tao nói trước."
"Vì sao?"
"Bởi vì anh ta so với bắt cá hai tay còn đáng ghét hơn nhiều." Nguyễn Niệm Sơ cảm thấy mũi cay cay, cô cười cười, nói rất thong thả: "Không thích tao, mà lại luôn trêu chọc tao. Có phải là rất khốn nạn?"
Kiều Vũ Phi không làm sao nghe hiểu được, suy nghĩ một chút mới nói: "Rất khốn nạn. Nhưng mà Nguyễn Niệm Sơ, anh ta không thích mày, không phải ngay từ đầu mày đã biết rồi sao?"
"Đúng rồi." Ánh mắt cô có chút mê ly, huơ huơ lon bia hướng về phía bạn tốt đối diện điện thoại, "Tao biết."
"Hơn nữa, mày cũng có thích anh ta đâu."
"Đúng rồi, tao không thích anh ta."
Kiều Vũ Phi bỗng nhiên nhíu chặt mày, nói: "Vậy chia tay rồi, mày khổ sở như vậy làm gì? Mày không phải vẫn luôn thích hưởng thụ cuộc sống độc thân sao?"
Nguyễn Niệm Sơ nhấc mí mắt lên, vừa đỏ lại vừa sưng, "Tao khổ sở?"
Người trong video gật đầu.
Cô ngây ngốc cười rộ lên, thả lon bia xuống, nằm ngửa ra thành hình chữ X trên giường, "Vậy mà tao không biết." Từ trước đến nay tửu lượng cô đã không tốt, men rượu từ cổ một mạch chạy thẳng lên đầu. Cảm thấy ngất ngưởng, cô liền chậm rãi nhắm hai mắt lại, nói: "Mày nói đi, vì sao đường tình của tao nhấp nhô nhiều năm như vậy, mãi không gặp được người trong lòng?"
Trong lòng Kiều Vũ Phi đột nhiên cũng thấy khó chịu, "Tao không biết." Cô chỉ biết là, quen biết với Nguyễn Niệm Sơ nhiều năm như vậy, tính tình cô gái này không tim không phổi, lười nhác tự tại, không bị ràng buộc, giống như trên đời này không có chuyện gì bó buộc được cô ấy. Cô chỉ biết là, Nguyễn Niệm Sơ sống thật sự rất tiêu sái.
Cô chưa từng thấy qua dáng vẻ của cô ấy như bây giờ.
Bên này, hai gò má Nguyễn Niệm Sơ hồng hồng, phụt cười ra thành tiếng, thần thần bí bí: "Tao biết."
Hai mắt Kiều Vũ Phi đỏ ửng, cũng cười rộ lên, "Được, vậy mày nói xem vì sao?"
Cô nhẹ giọng đáp: "Bởi vì tao là Nguyễn Niệm Sơ. Tên này tao được đặt rất không tốt."
Kiều Vũ Phi thở dài, "Mày uống say rồi."
Nguyễn Niệm Sơ nói: "Đúng. Tao say."
Người sở dĩ có buồn phiền, chính là bởi vì người đó có trí nhớ quá tốt, kỷ niệm lại quá nhiều. Nếu như không có những kỷ niệm kia tồn tại, mỗi một ngày đều sẽ là một khởi đầu hoàn toàn mới.
Nhiều điều vui vẻ.
Đêm ngày hôm trước khi chìm vào giấc ngủ trong cơn say, lại không có đắp chăn, nên hôm sau tỉnh dậy Nguyễn Niệm Sơ cảm thấy đầu đau như búa bổ. Cô chỉ coi đó là di chứng về sau, một lát rồi sẽ tốt lên nên không để ý, ăn cơm trưa xong đúng giờ liền ra ngoài, đi đến nơi dạy học cho Tiểu Tinh.
Mặc kệ tâm tình của người ta biến hoá ra sao, thời tiết Vân Thành vào cuối hè, khí trời đều rất tốt.
Nguyễn Niệm Sơ liếc mắt một cái liền nhìn thấy con xe Jeep đã đỗ lại ở cửa tiểu khu.
Cô kéo cửa xe ra ngồi vào. Lệ Đằng khuôn mặt lãnh đạm, đã không còn chút điên cuồng đáng sợ nào như buổi đêm ngày hôm qua. Cô cảm thấy hoa mắt váng đầu, liền đơn giản dựa lưng vào ghế nhắm mắt lại ngủ.
Lệ Đằng quay đầu, tầm mắt đảo qua hai mí mắt sưng vù cùng khuôn mặt tái nhợt của cô, nhíu mày lại, sắc mặt cũng lạnh đi vài phần, "Cô thân thể không thoải mái?"
Đầu óc Nguyễn Niệm Sơ rất nặng nề, không muốn để ý đến anh.
Anh gọi tên cô, ngữ khí không tốt: "Nguyễn Niệm Sơ."
Lúc này, cô rốt cuộc cũng nhấc lên mí mắt nhìn về phía anh, tức giận nói: "Tôi không có việc gì, tối hôm qua ngủ không được ngon giấc nên giờ có chút buồn ngủ, muốn chợp mắt trong chốc lát. Anh đừng quấy rầy tôi có được không?" Nói xong lần nữa nhắm chặt mắt lại.
"..." Lệ Đằng lạnh mặt không nói gì nữa, khởi động động cơ.
Một đường đi đều yên tĩnh quá mức. Anh lái xe, cô ngủ, hai người không có bất kỳ cuộc đối thoại nào.
giờ rưỡi chiều, xe đi đến trạm nghỉ ngơi nào đó ở ngoại ô thành phố liền dừng lại. Bình thường, Nguyễn Niệm Sơ đều sẽ xuống xe mua ít đồ ăn vặt ở đây, sau đó răng rắc nhai ăn suốt nửa sau của chặng đường.
Lệ Đằng dừng xe tắt máy, lạnh giọng nói: "Đang dừng ở chỗ nghỉ ngơi."
Người bên cạnh không có phản ứng.
Anh đưa tay đẩy cô. Ngón tay đụng tới cánh tay cô thì dừng lại, nhiệt độ cao đến mức không bình thường. Anh ý thức được cái gì, lòng trầm xuống, liền đặt tay lên trán trơn bóng như tuyết của Nguyễn Niệm Sơ.
Một mảng nóng hổi.
Ấn đường Lệ Đằng nhăn lại thành hình chữ xuyên, vỗ vỗ mặt cô, "Nguyễn Niệm Sơ."
Một hồi lâu sau, cô gái kia mới có một chút ý thức, không mở mắt, chỉ mơ hồ không rõ đáp: "Không được... Tên khốn khiếp kia không được đụng vào ta..." Mặt cô cũng nhăn nhó lại, nhìn y như một cái bánh bao nhỏ.
Lệ Đằng ngữ khí rất bình tĩnh, "Cô bị sốt. Tên khốn khiếp kia lúc này muốn đi mua thuốc cho cô, sau đó tìm một chỗ để cho cô nghỉ ngơi."
Cô tựa như nghe rõ ràng, vừa tựa như nghe không hiểu, đáp một tiếng: "Không cần."
"Nguyễn Niệm Sơ." Anh nhìn cô, giọng nói không biết sao ôn nhu hẳn đi: "Cô ngoan một chút."