NGÂM NGA
Chương : CỦA MÌNH ANH
Chẳng mấy chốc, người bạn của Giang Hạo trong miệng Kiều Vũ Phi đã đến. Nguyễn Niệm Sơ vốn tưởng "ngưu tầm ngưu mã tầm mã", bạn của bad boy cũng sẽ là một anh chàng cà lơ phơ phất. Nhưng khiến cô không ngờ tới là người bạn này có phong cách hoàn toàn khác với Giang Hạo.
Đó là một chàng trai cao lớn, trạc tuổi Giang Hạo, chừng hai mươi mốt, hai mươi hai tuổi, đeo kính, mặt mày khôi ngô, tuấn tú, da ngăm đen. Cậu ta mặc một chiếc áo hoodie màu trắng. Khí chất của người này cực kỳ sạch sẽ.
Ánh mắt Nguyễn Niệm Sơ dừng trên người cậu ta, cô hơi thất thần.
Không biết có phải ảo giác hay không, cô cảm giác anh chàng này rất quen, nhất là đôi mắt đen láy trong veo, như đã từng quen biết, như đã gặp ở đâu đó.
Giây tiếp theo, Nguyễn Niệm Sơ không nhịn nổi mà khẽ kéo tay áo của Lệ Đằng, sán tới gần anh, nhỏ giọng hoài nghi: "Này, sao em cảm giác em đã từng gặp cậu trai này trước đấy ấy nhỉ?"
Lệ Đằng tiện tay xoay xoay chiếc cốc thủy tinh, nhướng mí mắt, nhìn về phía chàng trai đang đi đến chỉ cách họ hơn chục mét.
Nguyễn Niệm Sơ dựa rất sát, một lọn tóc đen mềm mượt phất qua mu bàn tay Lệ Đằng.
Ngón trỏ Lệ Đằng quấn quanh lọn tóc, tay kia nhéo cằm cô, anh nghiêng mình, ghé bên tai cô, giọng giọng điệu có phần xấu xa, như cười như không: "Không chừng cậu chàng đến từ Campuchia lại là người quen thật đấy."
Tư thế của hai người thân mật đến mức như thể bên cạnh chẳng có ai.
"...." Nguyễn Niệm Sơ cau mày, láng máng nghe ra trong lời Lệ có ẩn ý, nhưng nghĩ kỹ mấy giây vẫn lờ mờ, "Người quen cũ ở Campuchia á? Ai ạ?"
"Đoán mò thôi." Lệ Đằng vỗ nhẹ má cô, "Bạn của bạn của bạn em, sao anh biết."
Nguyễn Niệm Sơ cạn lời, vĩnh viễn không nhìn thấu suy nghĩ của người này.
"Rein, ở đây!" Giang Hạo ngồi bên chợt nở nụ cười, giơ tay lên gọi.
Chàng trai người Campuchia tên Rein đi tới gần, mặt mày vui vẻ, cởi mở và rạng ngời. Nguyễn Niệm Sơ chắc chắn mình không hề có tí ti ấn tượng với cái tên Rein này. Cô nhìn người nọ thêm chút nữa mới dời tầm mắt.
Kiều Vũ Phi giới thiệu cho mấy người đang ngồi: "Rein là người Campuchia, sinh viên đại học. Lần này cậu ấy đến Trung Quốc chủ yếu để giao lưu học tập." Nói đoạn, Kiều Vũ Phi xoay đầu, mỉm cười với Rein, nói bằng tiếng Anh: "Đây là Nguyễn Niệm Sơ, bạn thân của mình. Đây là anh Lệ Đằng. Hai người là một đôi."
Rein cười lịch sự, giơ tay ra với Nguyễn Niệm Sơ, nói tiếng Trung: "Chào chị Niệm Sơ."
Nguyễn Niệm Sơ bắt tay cậu ta: "Xin chào. Lần đầu gặp mặt, chỉ giáo thêm nhé!"
Rein nhìn Nguyễn Niệm Sơ chăm chăm, "Tôi trông chị Niệm Sơ rất quen. Nói không chừng trước kia chúng ta đã từng gặp nhau."
Nguyễn Niệm Sơ là một người đẹp rất duyên dáng, kiểu bắt chuyện làm quen thế này quá tầm thường, cô đã gặp nhiều. Nghe vậy, cô nhếch môi cười, hời hợt đáp: "Cũng có thể!"
Chào hỏi xong, Nguyễn Niệm Sơ cúi đầu tiếp tục ăn bít tết mà Lệ Đằng đã cắt sẵn cho cô.
Một chốc, ánh mắt của Rein mới chậm rãi rời khỏi người Nguyễn Niệm Sơ, nhìn sang Lệ Đằng. Lệ Đằng rũ mi hút thuốc, nghịch bật lửa, vẻ mặt lạnh nhạt, cũng chẳng buồn liếc cậu ta lấy một cái,
Rein khẽ nhướn mày, cười nói: "Hôm nay kỳ ghê, sao tôi thấy chị Niệm Sơ giống người quen, nhìn anh Lệ cũng giống người quen."
Lệ Đằng gẩy tàn thuốc: "Mặt đại chúng, cậu cảm thấy quen mắt cũng bình thường."
Anh vừa dứt lời, Kiều Vũ Phi ngồi bên đã bật cười ha ha luôn: "Được rồi, mặt mũi hai người mà đại chúng thì thế gian này không có nhan sắc rồi."
Một bàn người mang những tâm tư khác nhau, nhưng đều bật cười.
Hơn giờ tối, bữa ăn kết thúc.
Lúc thanh toán tiền, Giang Hạo và Kiều Vũ Phi tranh nhau trả, anh một câu em một câu, xô xô đẩy đẩy, không ngừng tranh giành. Rein vốn định đứng dậy thanh toán nhưng chậm một bước, Lệ Đằng đã quẹt thẻ.
Nguyễn Niệm Sơ lại xót ruột. Sau khi sống chung, cô nhận ra người này đối với bản thân cái gì cũng qua loa, nhưng đối với cô cái gì cũng xem trọng. Hễ ra ngoài cùng cô là tiêu tiền như nước, quả tình không chớp mắt.
Đau lòng cho "hầu bao" của chiến sĩ giải phóng quân, thỉnh thoảng cô khuyên anh hết nước hết cái, "Các anh đều ăn lương nhà nước, cũng chẳng tính là cao, tiền cực khổ tích cóp, cứ tiết kiệm chút thì hơn."
Song, Lệ Đằng luôn hờ hững cho một câu đáp trả cô: "Tiền cực khổ dành dụm cho vợ con, không tiêu cho em thì tiêu cho ai." Sau đấy, tiếp tục trả tiền.
Khuyên mấy lần không có tác dụng, Nguyễn Niệm Sơ đành để mặc anh.
Tiêu tiền vì cô khiến anh vui, vậy thì cô cứ tiêu thôi! Tiền là của anh, anh vui thì được rồi.
Từ nhà hàng Franklin ra, Kiều Vũ Phi đi đầu, nghĩ một chốc, cô nàng đề nghị: "Dù sao giờ hãy còn sớm, hay mấy người chúng ta đến quán bar chơi đi?" Vừa nói vừa móc di động, chuẩn bị gọi điện đặt chỗ.
Nguyễn Niệm Sơ từ chối.
Cô khoác cánh tay Lệ Đằng, cong khóe môi. Dưới sắc đêm, khuôn mặt trang điểm tinh tế chừng như có thể tỏa sáng. Cô cười hì hì, bảo: "Các bạn chơi vui đi, chốc nữa bọn mình còn có việc, không đi cùng các bạn được."
Kiều Vũ Phi cố ý cười nhạo: "Ôi chao, cũng trách tôi không biết điều, lại mơ mộng hão huyền quấy rầy thế giới của hai người các bạn."
"Lần sau hẹn tiếp!"
"Ừ, vậy hai người đi đường cẩn thận nhé!"
"Các bạn cũng chú ý an toàn đấy!" Nói rồi, Nguyễn Niệm Sơ ôm cánh tay Lệ Đằng, quay người cất bước.
Kiều Vũ Phi dõi mắt theo dôi nam nữ rời đi. Nhìn một lúc, cô bạn không nhịn nổi mỉm cười, cảm thán: "Thật không dễ mà!"
Giang Hạo không hiểu: "Không dễ gì cơ?"
"Người phụ nữ hạnh phúc trong tình yêu, nụ cười sẽ tỏa sáng." Kiều Vũ Phi chỉ bóng lưng cô bạn thân, nhìn sang Giang Hạo: "Anh không cảm thấy cả người bạn em đều lấp lánh à?"
Trên thế gian này, ngoài mẹ Nguyễn, còn ai có thể hiểu Nguyễn Niệm Sơ hơn Kiều Vũ Phi. Nguyễn Niệm Sơ mang khuôn mặt "hại dân hại nước", nhưng sống những ngày tháng ni cô trong núi, không có ham muốn, mong cầu. Sau khi trở về từ Campuchia năm trước, cả con người đã biến thành một đầm nước không gợn sóng.
Thực ra chuyện con người ta sợ nhất, không gì hơn chính là sống không mong ước. Biến cố năm ấy, Nguyễn Niệm Sơ không nói ra miệng, ngoài mặt vẫn hi hi ha ha, nhưng Kiều Vũ Phi khẳng định, ắt hẳn đã để lại một vết thương sâu nơi đáy lòng cô bạn.
Hiện tại, có lẽ vết thương ấy đã lành được tám, chín phần.
Bởi lẽ đầm nước tĩnh lặng Nguyễn Niệm Sơ đã sống, hoạt bát hẳn lên, mặt mày rạng rỡ. Nhất là ánh mắt cô khi nhìn Lệ Đằng, tôn kính, ỷ lại, một người phụ nữ hoàn toàn được nâng niu trong lòng bàn tay để cưng chiều.
Nghĩ vậy, Kiều Vũ Phi nhướng mày, nũng nịu nói với Giang Hạo: "Anh trông bạn em với chồng cô ấy thắm thiết bao nhiêu, chúng mình cũng phải học tập họ đấy!"
Giang Hạo cười, đáp: "Được."
Cặp đôi này vừa hâm mộ, vừa vui thay cho bạn, cậu chàng Campuchia đứng bên thì bị ngó lơ. Không ai thấy ánh mắt Rein nhìn bóng dáng Nguyễn Niệm Sơ và Lệ Đằng bỗng nhiên trở nên phức tạp thâm trầm trong một khoảnh khắc nào đó.
Nguyễn Niệm Sơ cùng Lệ Đằng ăn đêm ở một quán lẩu Tứ Xuyên, mùi vị Tứ Xuyên chính cống, buôn bán rất đắt hàng, cách ký túc xá quân khu km.
Lệ Đằng có khẩu vị nặng, anh gọi một nồi lẩu uyên ương cực cay mà Nguyễn Niệm Sơ chưa bao giờ dám nếm thử.
Không lâu sau, cô nhân viên phục vụ cầm thực đơn rời đi.
Nguyễn Niệm Sơ e sợ, nhíu mày nói: "Anh ơi, quán này thuần vị Tứ Xuyên đấy, anh ăn cay quá liệu dạ dày có chịu nổi không? Lần trước em với mẹ từng ăn một lần, gọi nồi cay vừa vừa, ăn xong em "chột" bụng ba ngày Trời đấy!"
Lệ Đằng rót nước vào cốc cho Nguyễn Niệm Sơ, giọng điều tỉnh bơ: "Em là con gái, anh da thô thịt dày, ăn thịt rắn sống cũng chẳng làm sao."
Nguyễn Niệm Sơ vểnh môi: "Nói cứ như thể anh từng ăn rắn sống thật rồi ấy."
Lệ Đằng ngước mắt nhìn cô, không hé răng.
"...." Sau mấy giây, Nguyễn Niệm Sơ bừng tỉnh, cô kinh ngạc: "Không phải chứ, anh từng ăn rắn sống thật á?"
"Ừ."
".... Đang yên đang lành sao lại ăn rắn sống?"
"Trước kia ra ngoài làm nhiệm vụ, rừng sâu núi thẳm hoang vu, đương nhiên là vớ gì ăn nấy rồi."
Những điều này qua miệng anh chỉ là mấy câu nhẹ nhàng bâng quơ, "Bọn anh đã được huấn luyện ở phương diện này. Không có gì."
Lông mày Nguyễn Niệm Sơ càng cau chặt: "Nhưng, ăn những thứ đó không có ký sinh trùng ạ? Các anh sẽ không bị bệnh chứ?"
Lệ Đằng nhếch môi: "Thưa cô, quân đội không phải là nơi "dưỡng sinh", sống mới có thể hoàn thành nhiệm vụ. Cho nên, dù gặp phải tình huống nào, mục tiêu hàng đầu là sống sót. Hoặc bệnh hoặc chết, em nghĩ nên chọn thế nào?"
Nghe vậy, Nguyễn Niệm Sơ cúi đầu trầm lặng một chốc mới ngẩng lên, ướm lời hỏi thử: "Kỳ thực, đối mặt với nhiều nguy hiểm bất cứ lúc nào giống các anh như thế, có từng nghĩ tới.... nghĩ tới muốn đổi sang một cuộc sống khác không ạ?"
Giây phút Nguyễn Niệm Sơ dứt lời, người đối diện bỗng vén mí mắt nhìn cô, ánh mắt sắc bén, sâu thẳm.
Bầu không khi yên lặng mất mấy giây.
Sau đó, Lệ Đằng rũ mi, ném hạt đậu tương vào miệng, giọng điệu hơi trầm xuống: "Chưa từng."
".... Ồ. Em không có ý gì khác, chỉ thuận miệng hỏi tí! Chưa từng nghĩ thì thôi." Nguyễn Niệm Sơ cười trừ, ra vẻ thoải mái đùa vui: "Thế cũng tốt, nghe theo đảng, vì nhân dân phục vụ."
Nhân viên phục vụ mang nồi lẩu hai ngăn và đồ ăn lên, bật lửa.
Lệ Đằng bắt tay cho đồ ăn vào nồi lẩu, bỏ vào bên trắng hai phần ba, bên đỏ một phần ba. "Bên này cay, em ăn bên trắng đi!"
Nguyễn Niệm Sơ xoa xoa bụng, hãy tròn căng, cô bèn nói: "Em vừa mới ăn xong, em không đói."
Lệ Đằng liếc cô, "Ai bảo em đói mới có thể ăn."
"Dạ?"
Lệ Đằng: "Người em yếu lắm, ăn nhiều vào, phải bồi bổ."
Nguyễn Niệm Sơ mờ mịt: "Người em vốn rất khỏe nhá, yếu chỗ nào?"
Anh xùy một tiếng, không mặn không nhạt đáp: "Không yếu mà hay ngất."
"...." Thoạt đầu, Nguyễn Niệm Sơ ngẩn tò te, hồi lâu mới hiểu "yếu" mà anh bảo là ám chỉ phương diện kia. Cô chợt xấu hổ tức giận, đỏ bừng mặt thấp giọng mắng: "Đấy là do em yếu sao? Rõ ràng là anh quá phóng túng, còn trơ trẽn nói em." Đồng chí thủ trưởng này giữ thể diện tí được không?
Lệ Đằng nhìn Nguyễn Niệm Sơ, rất nghiêm túc, đáp: "Anh không phóng túng." Với thể chất hiện tại của cô, anh muốn phóng túng thật, e rằng cô sẽ vào bệnh viện mất.
Nguyễn Niệm Sơ mếu máo: "Vâng."
Cùng lúc chuyện trò, cá đã chín. Lệ Đằng gắp một con bỏ vào bát cô, rồi ăn của mình, không nói chuyện.
Nguyễn Niệm Sơ chẳng đói tẹo nào. Nhưng dưới sự uy hiếp của Lệ Đằng, đành cầm đũa lên ăn. Thịt cá tươi ngon, phải cái bỏng quá. Cô chu miệng thổi phù phù, thổi một lúc sực nhớ tới điều gì đó, "Phải rồi, anh có thấy cái cậu Rein hôm nay kỳ lạ không?"
Lệ Đằng vùi đầu vào ăn, vẫn không lên tiếng.
Ngón tay Nguyễn Niệm Sơ gõ nhẹ lên cằm, "Cậu ta bảo nhìn hai chúng mình rất quen... Thực ra, em cũng thấy cậu ấy quen lắm. Anh thì sao? Có cảm thấy hình như cũng đã gặp cậu ta ở đâu rồi không?"
Lệ Đằng thờ ơ: "Không phải hình như."
"....." Hai mắt Nguyễn Niệm Sơ vụt lóe sáng.
Lệ Đằng ngẩng lên, bình thản nói: "Vốn dĩ anh đã từng gặp người đó, em cũng đã từng gặp."
Vài giây ngắn ngủi, thẳm sâu trong tâm trí Nguyễn Niệm Sơ hiện ra một gương mặt non nớt, ngây ngô, cậu thiếu niên với nước da ngăm khỏe khoắn, mắt sáng, cười lên còn lộ ra hàm răng trắng bóc.
Cô buột miệng: ".... Tori?"
Lệ Đằng nhìn cô một lát, đoạn trả lời: "Ừ."
Biểu cảm của Nguyễn Niệm Sơ lúc này đã không thể mô tả bằng sự ngạc nhiên đơn giản. Nói chính xác, cô rất sốc. Không ngờ cậu thiếu niên vô tư sôi nổi năm nào nháy mắt đã thành sinh viên đại học, đã trưởng thành, còn đổi tên. Càng không nghĩ tới, cậu ấy sẽ bất ngờ xuất hiện vào hôm nay.
Nguyễn Niệm Sơ cảm giác chắc chắn Lệ Đằng rất rõ tình hình những năm qua của Tori.
Tuy nhiên, anh lại không nhắc với cô một chữ. Hôm bọn họ xem mắt, lúc cô hỏi dạo này Tori thế nào, thậm chí còn bị anh chuyển chủ đề. Cô có phần hoang mang.
Thế là Nguyễn Niệm Sơ cau mày: "Em chưa từng nghe anh nhắc tới chuyện của Tori."
Lệ Đằng hờ hững: "Em muốn biết gì về cậu ta?"
Nguyễn Niệm Sơ nghĩ một lát rồi đáp: "Anh nói với em tất cả những gì anh biết trước đã."
Hóa ra, sau khi kết thúc hành động "Tiềm Giao" năm ấy, Tori và những cậu thiếu niên khác được bộ đội đặc chủng "Liệp Ưng" giao cho chính phủ Campuchia. Chính phủ Campuchia nhốt đám trẻ con này vào trại cải tạo thiếu niên hư, tiến hành giáo dục cải tạo.
Những cậu lính thiếu niên ấy, % đã giết người, bị quẳng vào khu trại giam thiếu niên phạm tội nặng, % còn lại cải tạo mấy năm thì thả ra.
May thay Tori là một trong số % đó.
Đứa trẻ này không cha không mẹ, cũng không có gia đình. Lệ Đằng lấy danh nghĩa cá nhân, giúp Tori liên hệ với một gia đình Campuchia nhận nuôi cậu ấy, đồng thời gánh vác tất cả học phí trong thời gian đi học của Tori.
Nhờ sự giúp đỡ của Lệ Đằng và sự chăm sóc của bố mẹ nuôi, Tori có thân phận mới, có tên mới, sống cuộc sống bình thường.
Cậu bé này rất thông minh. Mấy năm trước, cậu ấy chỉ mất chưa đầy ba năm đã hoàn thành chương trình học vài năm. Và một năm trước, cậu ấy thi đỗ vào một trường đại học ở Phnom Penh.
Sau khi trả một lần tất cả các khoản học phí đại học của Tori xong, Lệ Đằng cắt đứt liên lạc với cậu ấy.
Cuộc sống năm của một thiếu niên, khái quát lại thì đơn giản vậy đấy. Có điều, trong lúc kể, Lệ Đằng lẳng lặng lựa chọn lược qua nguyên nhân cụ thể cắt đứt liên lạc với Tori sau đó.
Nguyễn Niệm Sơ cũng không nghe ra điều gì khác lạ.
Cô lắc gật đầu bùi ngùi: "Gặp được người tốt là anh đây, xem như cậu bé ấy cũng có phúc." Nói rồi, chợt nhận thấy điều gì đó, cô nghi hoặc: "Nhưng... tại sao ban nãy, anh giả vờ không biết cậu ấy, cậu ấy cũng giả vờ không biết anh?"
Lệ Đằng "chém" mà không buồn chớp mắt, đáp tỉnh bơ: "Tori có liên quan đến hành động tuyệt mật năm trước, không thể để bất cứ ai biết quan hệ của anh với cậu ấy."
Nguyễn Niệm Sơ gật đầu: "Ra vậy." Đoạn, cô nở nụ cười, hớn hở: "Có thể gặp lại âu cũng là duyên phận. Lần sau ba chúng ta gặp riêng, ăn bữa cơm nhé! Đàn ông thay đổi, bao năm trôi qua, em cũng sắp không nhận ra người bạn nhỏ ấy rồi. Gặp mặt ôn chuyện cũ."
Nhưng Lệ Đằng cau mày, "Có gì mà ôn?"
Nguyễn Niệm Sơ sửng sốt: "Không nói thế được, tốt xấu gì em với cậu ấy cũng..."
"Em với cậu ấy không có quan hệ nào hết." Lệ Đằng lạnh lùng ngắt lời, sầm mặt đến đáng sợ: "Nguyễn Niệm Sơ, em cách xa thằng nhãi ấy một chút cho anh!"
Nguyễn Niệm Sơ chớp chớp mắt, ngơ ngác: "Này, anh sao thế? Tự dưng nổi cáu?"
"...." Lệ Đằng xoay đầu sang bên khác, nặng nề thở phù một hơi, đè nén lửa giận, "Không có gì. Em ăn no chưa?"
"Rồi ạ." Cô đáp.
"Vậy thì theo anh về nhà!" Lệ Đằng đứng dậy trả tiền.
Nguyễn Niệm Sơ nghi hoặc nhấp nhấp môi, bụng bảo, đột nhiên nổi giận. Không phải người đàn ông này đến thời kỳ mãn kinh rồi chứ. Cứ vậy, cô chửi thầm "khốn kiếp" cả một đường.
Mới vào cửa thì đã bị anh nhấn lên bàn.
Khóc thành tiếng.
Trong đầu cô chẳng hiểu ra sao, muốn hỏi rốt cuộc anh tức giận nỗi gì, nhưng vừa mở miệng thì ngoài khóc ra không thể cất nên lời, chỉ mơ màng nghe thấy môi anh ghé bên tai cô nói gì đấy.
Nhưng không nghe rõ nổi một chữ.
Sau nữa thì cô mệt nhoài thiếp đi.
Lệ Đằng hôn cái trán mướt mồ hôi, hôn gò má, cuối cùng trằn trọc hôn đôi môi Nguyễn Niệm Sơ.
Tối nay, anh biết mình lại mất khống chế. Chỉ cần vừa nghĩ tới có một người đàn ông khác cũng ở trong lòng cô năm như anh, chỉ cần vừa nghĩ tới cô có thể cười ngọt ngào với một tên đàn ông khác là anh tức điên lên.
Lệ Đằng khép hai cánh tay, ôm chặt Nguyễn Niệm Sơ đang ngủ say sưa vào lòng, siết chặt.
Đây là của anh.
Của mình anh.