Vài ngày sau, Nguyễn Niệm Sơ rõ ràng nhận thấy được, toàn bộ doanh trại thủ vệ càng thêm nghiêm ngặt. Số lượng tuần tra và người canh gác đã tăng gấp ba lần so với trước.
Lệ Đằng như cũ bận rộn, đi sớm về trễ, một ngày đều hơn nửa thời gian ở chỗ Đồ Ngõa hội họp.
Đồ Ngõa giảo hoạt cẩn thận, nhiều năm qua khiến cho khu vực Tam Giác Vàng các nước chính phủ đau đầu không thôi. Dưới tay hắn là một đám bạo phỉ, cao lớn thô kệch, văn hóa trình độ thấp, nhưng không ngoại lệ đều là những nhân vật hung ác. Mỗi lần cấp trên có chỉ đạo, bọn họ trước đó sẽ lập ra một bộ kế hoạch tỉ mỉ chặt chẽ.
Lần hành động này liên quan đến đỉnh đầu Boss, mọi người không dám thiếu cảnh giác.
"Buôn bán lần này rất lớn, Boss quyết định tự mình cùng người mua đàm luận."
Trong phòng tối tăm, Đồ Ngõa vừa nói chuyện, vừa hướng trước mặt Quan Thế Âm vái lần, điểm hương kính Phật, thần thái thành kính, "Địa bàn này của ta bí ẩn, rừng sâu núi thẳm, xung quanh tất cả đều là khu địa lôi, người bình thường không dám đặt chân, dù sao vẫn tương đối an toàn. Vì lẽ đó Boss mới cùng người mua gặp mặt ở địa phương này của chúng ta. Tất cả mọi người đều là dựa vào BOSS thưởng cơm ăn, tốn nhiều điểm tâm, sự tình làm thỏa đáng, BOSS đương nhiên sẽ không bạc đãi chúng ta."
Nói chưa hết lời, tên lùn mập một thoáng nhảy lên, vỗ bộ ngực nói: " A Công ngài yên tâm. Mấy anh em ta, ngài nói một, chúng ta tuyệt không nói hai, có chuyện gì ngài cứ việc phân phó!"
Bên cạnh có người cười nhạo: "Mày mẹ nó chỉ có cái miệng đáng giá. Muốn chiến muốn giết, cái nào không phải là Lệ ca làm đầu tiên, có bản lĩnh, mày cũng để đao của mày dính máu đi."
Tên lùn mập chột dạ, như muốn che dấu cái gì mắng to: "Ai nói đao của lão tử không thấy máu!" Nói xong, rút ra đao ở eo, "Rắc" một tiếng chém vào góc bàn, lập luận sắc sảo, "Lão tử đối với A Công cùng Boss trung thành tuyệt đối, chỉ cần hai vị nói một câu, lão tử gặp thần giết thần gặp Phật giết Phật!"
Đầu kia, Đồ Ngõa thắp xong hương, sờ chuỗi phật châu chậm rãi ngồi trở lại chỗ chủ vị, liếc mắt nhìn tên mập kia, "Đồ không ra hồn. Đều cùng là thủ hạ của ta, ngươi cùng Lee làm sao lại kém xa như vậy." Sắc mặt càng lạnh hơn, "Người một nhà mở họp, thanh đao thu hồi đi."
"......" Tên lùn mập cười mỉa, hậm hực cắm thanh đao vào vỏ đeo lại trên eo.
Nửa khắc sau, Đồ Ngõa liếc mắt nhìn bên tay phải mình: "Lee, việc giao cho cậu làm thế nào rồi?"
Lệ Đằng mặt không hề cảm xúc, nhàn nhạt nói, "Toàn bộ doanh trại bảy ngày liên tục phong toả toàn bộ, không có người tiến vào, cũng không có người ra, đội tuần tra Tuần Sát phạm vi đã mở rộng đến km. Hơn nữa trừ trinh sát nhân viên ở ngoài, tất cả mọi thông tin thiết bị cũng đã hoàn toàn tiêu hủy. Sẽ không xảy ra vấn đề gì."
Đồ Ngõa hài lòng cười cười, "Cậu làm việc ta rất yên tâm. "
Lúc này, cửa phòng " ầm ầm " hai tiếng, bị người từ bên ngoài gõ vang.
Đồ Ngõa nhíu mày, "Ai? "
Thanh âm của bà A Tân truyền đến, "Nên cho Bồ Tát thêm kim."
Đồ Ngoã quét mắt nhìn đồng hồ treo tường, đúng giờ tối. Vì vậy nói: "Vào đi."
Bà A Tân đẩy cửa phòng ra, bưng mấy lá giấy thếp vàng đi vào, vòng qua mọi người, tỉ mỉ xoa kim phấn cho Quan Thế Âm.
Sự chú ý của mọi người cũng không dừng lại trên người phụ nhân quá lâu.
Đồ Ngoã uống một hớp trà, nửa khắc sau, như chợt nhớ tới cái gì, nói: "À, đủng rồi. Lần trước Boss cùng người mua dự định gặp mặt vào đúng giờ tối mai, nhưng ở bên Boss lại xảy ra chút chuyện, vì vậy đổi thành giờ chiều mai. Bất quá cũng không ảnh hưởng gì lớn."
Bà A Tân động tác trên tay hơi dừng lại.
Lệ Đằng rũ mắt, nhìn không ra biểu tình gì.
Rất nhanh, lá giấy vàng đã dùng hết, bà A Tân xoay người, lấy bình nước rót thêm nước cho cái chén trên bàn. Lúc nhìn qua Lệ Đằng, ánh mắt hai người chạm nhau. Chỉ trong vài giây, lại dời tầm mắt.
Sau đó bà A Tân liền cong lưng lọm khọm lui ra.
Chạng vạng ngày hôm nay, tiểu Thác Lý lại tìm Nguyễn Niệm Sơ nói chuyện phiếm, cô gái cùng với lại cậu thiếu niên, vừa ăn cơm tới vừa dùng Tiếng Anh đơn giản giao lưu, ngược lại cũng rất thú vị.
Lúc nói chuyện, theo ngoài cửa sổ nhìn thấy bóng dáng bà A Tân chầm chậm đi qua. Bà khom lưng, đi lại tập tễnh, trong ngực còn ôm một chậu đầy những quần áo bẩn.
Tiểu Thác Lý hai mắt nhìn ngó xung quanh, dùng Tiếng Anh nói: "Ngày hôm nay sao lại có nhiều quần áo bẩn như vậy? Bà ấy thật vất vả."
Nguyễn Niệm Sơ nhìn một bồn lớn quần áo bẩn, lại liên tưởng đến đôi tay già nua nứt nẻ chai sần của bà A Tân, nhíu mày: "Bà ấy mỗi ngày đều phải giặt nhiều quần áo như vậy sao?"
Tiểu Thác Lý phản ứng khó khăn trong chốc lát, gật đầu, "Không kém bao nhiêu đâu. Bà ấy hầu như lúc chạng vạng sẽ ra sông giặt y phục."
Hàn huyên về bà A Tân một hồi, đội nhiên Nguyễn Niệm Sơ nghĩ đến cái gì, không khỏi tò mò hỏi: "Đúng rồi, Tiếng Anh là ai dạy cho cậu vậy? So với lúc trước, ngữ âm của cậu hình như tiến bộ lên rất nhiều." Ở cái nơi quốc gia nghèo khổ này, các đứa trẻ trong thôn không có cách nào được giáo dục bình thường, chứ khỏi phải nói là trưởng thành trong môi trường như thế này.
Nghe vậy, tiểu thiếu niên bỗng nhiên lộ ra nụ cười thần bí, ngoắc ngoắc ngón tay.
Nguyễn Niệm Sơ hướng đến gần cậu ta.
Thiếu niên đè thấp âm thanh: "Là Lee."
Lệ Đằng?
Nguyễn Niệm Sơ kinh ngạc, "Lee? He can speak English?" Cô vẫn cho là, anh ta chỉ là một con người man rợ không có văn hoá, chỉ nói được Miên ngữ và tiếng Trung, vì có thể anh ta là người Trung lai Campuchia.
Thác Lý trịnh trọng gật đầu, vẻ mặt lộ rõ vẻ sùng bái dùng Tiếng Anh nói: "Tiếng Anh của Lệ ca rất tốt. Anh ấy là một người cực kì giỏi, cũng vô cùng tốt với mọi người."
"Thật không?" Nguyễn Niệm Sơ không mặn không nhạt đáp.
Tiểu Thác Lý rất nghiêm túc, "Tất nhiên. Lệ ca còn nói với tôi, một mình cô rất cô đơn, nên bảo tôi đi tìm cô nói chuyện một chút."
"..." Cô giật mình, vừa muốn mở miệng, lại nghe thấy cách đó không xa truyền đến một trận tiếng người, đều nói Miên ngữ.
Đầu tiên là của người đàn ông, tâm tình kích động, giống như đang cao giọng mắng to.
Sau đó là âm thanh của một phụ nhân, khàn khàn, hoảng sợ mà khiếp đảm... Nguyễn Niệm Sơ nhận ra là tiếng của bà A Tân. Lòng cô chìm xuống, khẽ cắn răng, đứng dậy nhanh chóng lao ra khỏi gian nhà.
Vài phút sau, cô ở giữa kẽ hở của nhà tre trên đường nhỏ tìm thấy A Tân.
Tóc của bà lão đã loà xoà ra mấy sợi, có chút chật vật ngã trên mặt đất, một tráng hán mặt chữ điền đang xách cổ áo bà A Tân chửi ầm lên. Trước mặt hai người, có một nam nhân cao to đang đứng, trong miệng hắn ngậm một điếu thuốc lá, khẽ cong mi, vẻ mặt không kiên nhẫn.
Là Lệ Đằng.
Bước chân cô dừng lại, lùi vào bức tường gỗ phía sau lưng.
Tráng hán hùng hùng hổ hổ nói: "Lệ ca, anh không phải nói mấy ngày nay là thời điểm đặc biệt, món đồ gì cũng không cho phép vào cũng không cho phép ra sao? Lão già này vừa nãy giặt quần áo, cố ý làm cho cái này trôi đi theo dòng nước." Hắn lấy ra một cái váy xà rông cũ đưa cho Lệ Đằng nói: "Em một thoáng đã cho người vớt lên! Anh xem!"
Bà A Tân hung hăng lau nước mắt, "Ta không phải cố ý, thật không phải. Ta đã già đầu rồi, lớn tuổi nên tay có nhiều tật xấu, lúc giặt quần áo luôn không tránh được làm mất vài món. Thật không phải cố ý."
"Đều câm miệng cho lão tử."
Lệ Đằng cúi đầu, híp mắt tỉ mỉ nhìn cái xà rông kia một chút, sau đó cúi người xuống, đưa trả lại cho bà A Tân, "Cầm cẩn thận. Đừng làm mất lần nữa."
Bà A Tân tiếp nhận quần áo luôn mồm nói cảm tạ, đứng lên, vội vội vàng vàng rời đi.
Nguyễn Niệm Sơ ánh mắt hơi lóe. Không biết có phải ảo giác hay không, cô thấy, khi bà A Tân đứng dậy rời đi, tựa hồ liếc mắt nhìn Lệ Đằng một cái, ánh mắt rất sâu.
Bà A Tân sau khi rời đi, hán tử mặt chữ điền vò đầu, nhìn về phía Lệ Đằng, "Lệ ca, như vậy đã cho bà ta đi rồi?"
Lệ Đằng liếc mắt nhìn hắn, "Không thì mày còn muốn làm gì. "
Tráng hán nghe ra ngữ khí hắn không tốt, hơi cười mỉa, lòng bàn chân di chuyển, như một làn khói chạy không còn cái bóng. Lệ Đằng ngậm thuốc lá đứng tại chỗ trạm trong chốc lát, cụp mắt, cũng xoay người rời đi.
Đêm nay khúc nhạc dạo ngắn lần thứ nhất, cứ như vậy đi qua. Mà khúc nhạc dạo ngắn thứ hai, lại phát sinh ở lúc nửa đêm.
Nguyễn Niệm Sơ bỗng nhiên từ trong mộng bừng tỉnh.
Tiếng súng, gần trong gang tấc, đem rừng cây lạnh lẽo hoang vu trong đêm vắng xé rách. Ầm ầm, ầm ầm, ầm ——
"......" Cô không biết đã xảy ra chuyện gì, ngây người vài giây, nhanh chóng xuống giường chạy đến bên cửa sổ. Đẩy cửa sổ nhìn ra bên ngoài, toàn bộ doanh trại gió êm sóng lặng, cách đó không xa có một khoảng đất trống, một cái bóng đen quay lưng về phía cô, kéo cò súng, viên đạn rơi vào trong bia ngắm, tiếng vang đinh tai nhức óc.
Một đám côn đồ đều đang bên trong ổ chăn oán giận, "Mẹ nó. Lệ ca lúc nào không luyện lại chọn đúng nửa đêm luyện súng? Làm gì đây. "
Giường tầng trên nói an ủi: "Ngày mai là lần đầu tiên gặp ông chủ lớn, khả năng là khẩn trương đi."
Có người thấp giọng nói: "Tháng ngày này là tháng ma quỷ. "
......
Nguyễn Niệm Sơ an tĩnh đứng ở bên cửa sổ, bên tai, tiếng súng vang đột ngột, đứt quãng, theo gió đêm lạnh lùng rải rác đến nơi xa không biết.
Quá nửa đêm, Lệ Đằng trở về phòng.
Vào cửa liền nhìn thấy Nguyễn Niệm Sơ ngồi ở ghế bên cạnh bàn. Hắn đóng cửa lại, cầm lấy ly thủy tinh trên bàn uống nước, quét mắt liếc cô một cái, ngữ khí hơi chế nhạo, "Ngủ không được? Nếu không thì tán gẫu vài câu đi."
Cô rũ mắt, ngón tay khều khều chỗ mặt bàn gỗ loang lổ, không nói gì.
Anh kì thật cũng chỉ nói để trêu chọc cô. Nửa khắc sau, thả cái ly xuống, đem chăn chiếu trải trên sàn nhà, sau đó cởi quần áo ngủ.
Mới vừa nằm xuống, cô gái kia bỗng nhiên thấp giọng mở miệng, hỏi hắn: "Anh rốt cuộc là ai?"
Lệ Đằng dừng lại, chuyển mắt, ánh mắt dừng lại khuôn mặt có phần tái nhợt của cô.
Anh rất bình tĩnh, "Cô không phải vẫn luôn biết sao."
"... " Nguyễn Niệm Sơ im lặng, hít sâu một hơi thở ra, "Tiếng súng của anh vừa nãy dừng lại rất có quy luật... Tôi biết một loại đồ vật, gọi là Morse mật mã. Trong phim ảnh, các quốc gia cảnh sát cùng quân đội, đều sẽ dùng nó để lan truyền tin tức. "
Trong phòng yên tĩnh vài giây.
Đột nhiên, Lệ Đằng thấp giọng cười rộ lên, sau đó đứng dậy, kéo ghế dựa ngồi xuống trước mặt cô, khom lưng, mắt nhìn chằm chằm vào cô. Cô cũng lấy hết can đảm, giương mắt nhìn về phía hắn.
Hai đạo tầm mắt cứ như thế ở trong không khí tụ hợp.
Sau vài giây ngắn im lặng, anh ta tiến lại gần cô, ngữ khí vẫn như thường, nhưng ánh mắt lại lạnh đến mức nguy hiểm.
Anh ta nói: "Cô bé, xem quá nhiều điện ảnh không phải là một chuyện tốt."
-------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói: Dạo gần đây trời lạnh.... Ta cần rất nhiều kiên trì mới có thể ra khỏi giường đi gõ chữ......thông báo quá ít thực sự không có động lực để viết tiếp.
Để lại một số dấu chân sau khi đọc, đừng để ta một mình.
Cảm ơn.
Ngọt văn, yên tâm.
Truyện này là một truyện mà ta viết rất cẩn thận, sẽ không vì ngọt mà ngọt, cũng sẽ không vì thịt mà thịt. Tất cả mọi thứ đều thuận theo tự nhiên. Thấy rằng rất nhiều chị em muốn hai nhân vật nhanh chóng trở về thành phố, đừng lo, nó rất nhanh sẽ đến.
PS:
Morse mật mã, ở trong văn bản ta đã dùng từ "có quy luật", kỳ thật Morse mật mã cũng không được nhiều người biết đến, cũng không phải nó rất bình thường, bằng không loại phương thức truyền tin tức này cũng không có khả năng lưu truyền đến nhiều năm như vậy. Chính là bởi vì nó rất bí ẩn.
Mấy lời này chỉ là muốn lí giải cho mọi người.
Có người hỏi vì cái gì chỉ có nữ chủ nghĩ nam chủ là người tốt, ta giải thích một chút:
Nữ chủ nghĩ nam chủ như vậy, là bởi vì bọn họ chỉ quen biết nhau được ngày, ngày này, nam chủ vẫn luôn bảo vệ nữ chủ, biểu hiện bất đồng so với những người khác. Cho nên nữ chủ cảm thấy nam chủ là người tốt.
Những người khác không nghĩ nam chủ như vậy, là bởi vì bọn họ ở chung bốn năm, bốn năm đó, nam chủ cùng bọn họ cùng nhau vào sinh ra tử, kề vai chiến đấu, bọn họ cũng không nhìn tới nam chủ đối với nữ chủ như thế nào, nên tự nhiên đều cho rằng nam chủ cùng bọn họ là loại người giống nhau.
Mọi người thông thường chỉ biết những người quen thuộc với mình, thì sẽ không bao giờ có chuyện sản sinh ra một tia hoài nghi nào, tựa như nếu thật có xảy ra chuyện gì, chúng ta trước tiên cũng không có khả năng hoài nghi người thân cận mà mình tín nhiệm.
Từ quan điểm của nữ chính, mọi người cũng đều là con mắt của thượng đế, khó tránh khỏi có một số nghi ngờ. Đó là một điều tốt để yêu cầu mọi người thảo luận với nhau.