La Bella Italia là một quán ăn Ý có kết cấu khá phổ thông. Phần đại sảnh ngay chính giữa với những bàn ăn hình tròn được sắp xếp khá hợp lý, một quầy bar tính tiền đặt bên phải lối ra vào. Sâu hơn bên trong là phần ghế lô với các vách tường gỗ thấp ngăn thành các phần không gian hình vuông vừa phải có thể chứa từ bốn đến sáu người ngồi ăn chung một cách thoải mái; nối liền tiếp theo đó là phần bếp ăn được ngăn ra bằng cửa gỗ kiểu lửng khá tinh tế và lịch sự.
Edward yêu cầu chính là một phần ghế lô yên tĩnh hơi khuất cách xa bếp ăn. Anh quả thực không muốn bầu không khí tại chỗ ngồi luôn bị bao phủ bởi mùi dầu mỡ và đồ ăn. Nếu như điều đó xảy ra, anh biết cô bé ngồi bên cạnh mình sẽ đứng lên và ra về với cái bụng rỗng, bất chấp mọi mệnh lệnh của bản thân. Có lẽ sự kỹ tính là cung cách quý tộc duy nhất mà Sarah có thể học được từ mấy bài lễ nghi bị bắt học khi còn ở Luân Đôn. Edward luôn hoài nghi về năng lực học tập của cô, nhất là đối với những thường thức thông thường.
Sarah thì lại không mấy quan tâm đến những thứ vụn vặt đang diễn ra. Mọi cảm quan của cô lúc này đều không tự chủ được mà tập trung về phía cảm giác lạnh lẽo cứng rắn trên bàn tay. Edward vẫn luôn nắm tay cô từ bên ngoài cho đến lúc này, khi cả ba người đã an vị trong ghế lô. Tất nhiên là vị trí ngồi của cả ba cũng là điều khiến Sarah cảm thấy bối rối. Bởi vì Edward luôn nắm tay mà vị trí ngồi của Sarah là ở bên phải phía trong gần sát tường, đối diện với Bella và bên cạnh Edward. Điều này khiến Sarah cảm thấy cực kỳ không được tự nhiên, có loại chột dạ tựa như bản thân bất giác trở thành bên thứ ba và bị vợ chính của Edward bắt được khi hai người đang hẹn hò. Tiếp theo có phải Bella sẽ hất vào mặt cô một ly vang đỏ rồi vừa khóc vừa chạy mất? Edward sẽ dùng ánh mắt hối lỗi nhìn cô mấy giây, sau đó sẽ đứng dậy đuổi theo Bella. Ngoài trời tự nhiên nổi lên sấm sét và mưa rơi xuống. Cô sẽ cô độc ngồi đây, giữa âm thanh của tự nhiên hoà lẫn trong bản nhạc đồng quê u buồn phát ra từ chiếc loa cũ kỹ của quán ăn; cho đến khi mà đêm đã dày đặc, người phục vụ uể oải lau dọn những gì còn thừa lại sau một buổi tối lao động mệt nhọc và bồi bàn sẽ đến, lịch sự đánh thức cô khỏi tâm trạng đau thương của bản thân. Anh ta đưa cho cô tờ hoá đơn thanh toán của một bữa ăn mà cô chưa hề động vào, khiến cô giật mình nhận ra nhà hàng náo nhiệt bỗng chốc đã không còn người khách nào khác ngoài cô. Để rồi, sau khi thanh toán, cô chậm rãi khoác vào chiếc áo khoác đã bạc màu, lê bước vào màn đêm sâu hun hút với những hạt mưa lạnh lẽo chảy dài trên mặt. Vị mặn chát lăn lộn trên trên đầu lưỡi, không biết là của nước mưa hay là nước mắt. Cô còn chưa kịp nói với anh, cô đã lỡ mang thai đứa con của hai người...Ể? Σ( ° △ °|||)
Một cảm giác căng thẳng từ bàn tay đánh thức Sarah ra khỏi ảo tưởng của bản thân. Cô hơi ngơ ngác ngước đầu lên nhìn xung quanh, quán ăn vẫn náo nhiệt và đông vui với từng nhóm khách hàng trò chuyện vui vẻ. Ngồi bên cạnh cô, Edward nặng nề dùng ngón cái và ngón trỏ chống lấy trán, hơi xoa bóp. Con ngươi sâu hút như bóng đêm của anh nhìn thẳng vào mắt cô phẳng lặng như một mặt nước bình yên nhưng cô có thể mẫn cảm nhận ra anh giận dữ, khó hiểu và bất đắc dĩ.
Edward rõ ràng đã đọc được những suy nghĩ bậy bạ trong đầu Sarah nãy giờ và dĩ nhiên, anh không có cách nào quản chế được đống suy nghĩ tầm bậy tầm bạ đó. Điều ấy dường như khiến Edward cảm thấy bất lực và anh biểu đạt sự bất mãn của mình đến cô thông qua cái nắm tay lạnh lẽo của mình. Nhìn thấy cô dùng đôi mắt ngơ ngác vô (số) tội nhìn mình, sau đó thoáng ngây ra một giây rồi giật mình đỏ mặt, ngượng ngùng đưa tay lên sờ sờ chóp mũi và quay mặt đi chỗ khác; Edward chỉ có thể vô lực thở dài. Anh rõ ràng biết tính tình cô là như vậy, vừa không đáng tin lại lập dị, kỳ quặc; vậy mà lần nào nhìn vào suy nghĩ của cô, anh đều cảm thấy hiểu biết của mình về hai chữ "ngu ngốc" lại càng được mở rộng và đào sâu một cách kỳ lạ. Đồng thời, anh cũng thật muốn cho bản thân mình một cái tát cho tỉnh táo, thực không có thuốc chữa.
Tạm thời không quan tâm đến "con bé tóc vàng hoe" bên cạnh, Edward hơi lạnh lùng giương mắt nhìn "đống rắc rối" đang ngồi ở phía đối diện, dùng một loại giọng điệu lịch sự nhưng khô khan hỏi.
"Cô muốn ăn gì?"
"Thực ra..." Bella lúng túng muốn từ chối nhưng khi đụng đến tầm mắt lạnh lẽo của Edward, cô lại không tự chủ nuốt hết lời từ chối trở lại vào bụng. Cô ta đột nhiên hiểu, lúc này, tiếp tục từ chối là một hành động không hề khôn ngoan một chút nào. "Cho tôi pizza nấm hương là được."
"Vậy được." Edward hơi gật đầu.
Anh quay sang cô phục vụ nãy giờ vẫn dùng một ánh mắt nóng bỏng và nhiệt liệt nhìn bản thân, dùng một loại giọng điệu du dương lịch sự yêu cầu món ăn. "Cho tôi một phần pizza nấm hương, một mì Ý sốt thịt bò hành tây, một sa lát thập cẩm và một ly sữa nóng. Cám ơn."
Ánh mắt cô phục vụ sáng lên khi nhìn thấy nụ cười lạnh nhạt của anh. Cô ta dùng một tốc độ vô cùng chuyên nghiệp ghi món và phục vụ đối với các yêu cầu của Edward. Trong khi đó còn không quên nháy mắt và truyền các loại ám chỉ đến anh. Tất nhiên, cô ta vẫn không thực hiện thành công một lần nào. Cử chỉ của Edward đều vô cùng lịch thiệp và tao nhã nhưng điều đó cũng không thể che lấp được việc anh chàng điển trai này là một kẻ lạnh lùng từ đầu tới chân.
Cho đến khi tất cả các món ăn được dọn lên bàn, ngoài phần pizza cho cô gái tóc nâu ngồi đối diện, tất cả đồ ăn còn lại đều bị anh chàng đẩy cho con bé tóc bạch kim nãy giờ vẫn ngồi im lặng, không hề gây chút chú ý nào ở bên trong thì cô phục vụ mới hơi sửng sốt. Cô ta cười quyến rũ nhìn Edward không chớp mắt, nhanh chóng bắt lấy cơ hội nói chuyện thêm với anh chàng.
"Anh không gọi món cho mình sao? Ở đây có một vài món đăc biệt rất ngon đấy."
"Tôi không cần. Cảm ơn." Edward vẫn lạnh lùng.
"Anh thật sự không muốn?" Cô phục vụ vẫn không cam lòng chịu thua.
"Không. Cảm ơn."
"Vậy nếu có yêu cầu gì thì anh nhớ lên tiếng nhé. Tôi sẽ phục vụ chu đáo."
"Cảm ơn. Tôi nhất định sẽ." Edward lịch sự hơi gật đầu với cô ta. Trên thực tế thì ánh mắt của anh từ đầu đến giờ vẫn không rời khỏi cô gái ngồi bên cạnh mình.
Cảm thấy không còn gì có thể đả động được anh chàng khách hàng điển trai, cô phục vụ mới cắn môi luyến tiếc chậm chạp rời khỏi. Lúc này, vẫn im lặng Sarah mới nhỏ giọng lên tiếng kháng nghị.
"Tôi không ăn sa lát."
"Tôi biết. Nhưng em phải ăn." Edward nhẹ giọng phủ định kháng nghị. Giọng nói của anh trầm thấp và mềm nhẹ khiến người ta say mê nhưng nội dung thì... "Tôi sẽ không để em biến thành một cái thùng phi di động chỉ chứa toàn mỡ và thịt. Đến lúc đó, nhìn em sẽ còn tệ hơn cây xúc xích ba vòng Jessica trong buổi hội hoá trang haloween. Và với bộ váy "Hồ thiên nga" mới mua lúc chiều, em chắc chắn sẽ biến thành một cây xúc xích vịt chưa được nhổ hết lông."
Câu nói với nội dung cực kỳ ác độc khiến Bella và Sarah đồng thời ngước lên nhìn Edward. Người trước thì vô cùng ngạc nhiên; người sau thì mặt mày xanh mét, căm hận dùng một tốc độ đáng hâm mộ uống hết ly sữa rồi dằn mạnh xuống bàn.
"Vậy thì tôi không ăn mỳ Ý."
"Em muốn trở thành hai cây tăm cắm vào đôi giày ma tôi cũng không để ý."
Edward thong dong nhếch mép cười nhạt. Ngón tay cái tự nhiên lau đi giọt sữa trên khoé miệng Sarah rồi đưa lên miệng nếm thử. Thực ra Edward chắc chắn không thể cảm nhận được bất cứ mùi vị gì của giọt sữa nhưng anh lại vô cùng thích động tác thân mật này, hệt như anh và Sarah chỉ là hai người bình thường mà thôi. Nó giống như một chút gì đó bù lại cho mong muốn có thể cùng nhau ăn chung một đĩa thức ăn như bao đôi tình nhân khác vậy. Cảm nhận cảm giác sáp sáp trên đầu lưỡi, Edward tiếc nuối rũ mắt. Thứ mùi vị duy nhất mà anh có thể nếm ra chỉ có thể là mùi tanh nồng ngọt ngào của máu tươi. Thực sự rất đáng tiếc!
Edward nhanh chóng thu hồi lại tâm tình nặng nề của mình. Anh cười khổ. Loại cử chỉ nho nhỏ này đã thực hiện biết bao nhiêu lần nhưng lần nào anh đều khó có thể khống chế tốt cảm giác của mình. Lần nào cũng vậy, sau khi ngọt ngào qua đi, anh càng nhận rõ ranh giới chia cách giữa bọn họ: một con người và một ma cà rồng, một kẻ đang sống mà kẻ còn lại, không thể xem là đang sống, chỉ là một xác chết đang tồn tại.
Anh tà tà liếc nhìn Sarah đang phồng má giận dỗi bên cạnh, giọng nói khinh khỉnh hơi chế nhạo.
"Em bỏ được sao?"
Đổi lại là một cái nhìn giận dữ và một cái mặt quỷ đáng yêu của Sarah. Hành động trẻ con của cô khiến Edward nhẹ nhàng bật cười. Tiếng cười trầm thấp tuỳ ý cùng âm rung nơi lồng ngực khiến người đàn ông này vốn đã quyến rũ lại càng thêm hấp dẫn ánh mắt của người khác.
Một Edward khác lạ như thế khiến Bella trong khoảnh khắc nhìn chằm chằm anh như một con ngốc. Cô thực sự không ngờ tới Edward ngoài lạnh lùng ra còn có một mặt, tuỳ ý mà hào hoa đến vậy. Mà những biểu cảm quý báu đó chỉ do một đứa con gái ngốc nghếch độc chiếm. Điều đó khiến Bella không thể mô tả tâm tình của bản thân lúc này. Có thất lạc, có hâm mộ, có ganh tỵ; lại kỳ lạ là càng nhiều không cam lòng, giống như những thứ này đáng lẽ phải thuộc sở hữu của cô chứ không phải đứa con gái kỳ quặc kia. Bella không biết cảm giác quái lạ này bắt nguồn từ đâu mà có, tựa như một cái cây không có gốc, đột nhiên sinh ra và mọc rễ, bám chặt vào trái tim cô, nói cho cô biết mọi việc đáng lẽ không nên xảy ra như vậy. Điều đó thúc đẩy cô phải nói một cái gì đó, bất cứ một thứ gì để phá vỡ hình ảnh chướng mắt trước mặt.
-------------------------------------
Chương : Nụ hôn (P.B)
"Tôi,..." Bị ánh mắt vô cảm của Edward nhìn thẳng khiến trái tim Bella không tự chủ được mà đập mạnh liên hồi, vì sợ hãi và cũng vì kích động. Cô hít thở sâu, quên đi cảm giác áp bách từ phía đối diện, chậm rãi nói ra ý muốn của bản thân. "Tôi có chuyện muốn nói riêng với anh."
Edward không vội mở miệng. Anh âm u nhìn thẳng cô gái tóc nâu ngồi trước mặt, trong lòng khó hiểu. Đứa con gái rắc rối này lại mưu đồ chuyện vớ vẩn gì nữa? Lần đầu tiên Edward cảm thấy tiếc nuối khi không thể đọc được suy nghĩ của một người. Nếu năng lực của anh có thể hoạt động bình thường đối với đứa con gái này, ít ra, anh sẽ tránh được rất nhiều điều phiền phức không đáng có.
Việc Edward không hề mở miệng khiến cho không khí bỗng chốc trở nên im ắng một cách lạ thường. Sarah rụt rè nhìn hai người ngồi bên cạnh mình, dùng ánh mắt "say đắm" nhìn chằm chằm nhau; đột nhiên cảm thấy mỳ Ý của nhà hàng này nấu dở tệ, thực sự chẳng thể nuốt nổi. Cô chán nản buông thìa và nĩa xuống, chủ động lên tiếng muốn rút lui nhường chỗ cho hai người này tâm tình. Không biết tại sao lúc trước, lần đầu xem phim, cô lại cảm thấy cảnh quay trong nhà hàng này đặc biệt lãng mạn cơ chứ? Đúng là mắt bị mù mà!
"Tôi ăn no rồi. Đi trước..."
Vốn tính đứng dậy rời khỏi, Sarah lại bị Edward ôm lấy vai, mạnh mẽ bắt ngồi yên tại chỗ. Cánh tay rắn chắc của anh giống như ôm cả người cô vào lồng ngực mình, không cho phép phản kháng, toàn thân cao thấp đều truyền ra một loại tín hiệu chiếm hữu mạnh liệt. Anh không quan tâm đến hành động kháng cự của cô nhóc trong lòng mình, ánh mắt hơi nheo lại nhìn Bella, giọng nói vẫn tuỳ ý lười nhác.
"Có chuyện? Không thể nói ở đây sao?"
Bella cố phớt lờ cảm giác khó chịu đang dâng lên tràn đầy trong lòng mình. Cô tự trấn định, bình tĩnh nhấp một chút nước trà lạnh trong ly rồi nhẹ nhàng nói tiếp.
"Tôi nghĩ chuyện này, anh sẽ không hy vọng có người khác biết được."
"Có chuyện thì nói thẳng ra ở đây đi. Không được, vậy không cần nói nữa. Tôi không muốn nghe."
Edward hơi tuỳ ý ngả người ra sau, dựa vào lưng ghế và kéo dài khoảng cách giữa anh và Bella. Hai chân thon dài vắt chéo cùng một chỗ để lộ ra một cỗ khí thế tự tin và cao ngạo. Bàn tay đang khoát trên vai Sarah cũng tự nhiên chuyển xuống, ôm lấy eo cô, hơi kiềm chế, khiến cô không thể không hơi dựa vào khuôn ngực rộng lớn lạnh lẽo của anh. Tư thế đáng xấu hổ này khiến Sarah có cảm giác bản thân bị biến thành một nữ phục vụ trong hộp đêm kinh doanh bất hợp pháp tại phố đêm ở Hong Kong.
Nếu như vậy, cô hẳn phải sẽ đeo lên tai mèo và đuôi mèo, mặc một bộ sườn xám xẻ cao đến hông và ngồi lên cánh tay của Edward, hai tay ôm lấy cổ, lâu lâu thổi khí nóng vào tai anh chứ nhỉ? Còn Edward sẽ dùng tay còn rảnh cầm tẩu thuốc, mắt hẹp dài như hồ ly đeo kính gọng bạc. Đằng sau hai người là hai hàng "men in black" - người đàn ông mặc áo đen, cầm súng đứng thẳng không hề nhúc nhích. Khói thuốc lượn lờ trong không gian khiến mọi vật đều chìm trong một tấm màn mờ ảo mơ hồ...Thực ngại quá, bạn nhỏ Sarah hình như đã đi lạc sang Thế giới của Hắc quản gia[] mất rồi... ( ¯¯□¯¯ )|||
"Khụ!" Edward hơi nắm tay lại, che trước miệng, ho khan một cái. Anh chàng hiển nhiên cũng đã nhìn không sót chút gì hình ảnh "đẹp đẽ" trong đầu Sarah lúc này. Trên khuôn mặt đông lạnh trắng bệch của anh hiếm hoi hiện lên một vài nét ngượng ngùng nhàn nhạt. Thực ra, tai mèo, đuôi mèo và sườn xám cũng là một ý kiến không tồi. Bản thân Edward cũng rất muốn thử tư thế ngồi như vậy... Khụ, khụ!!!
Anh nghiêng đầu, kề sát vào vai Sarah nói nhỏ; giọng nói nghiêm khắc hơi khàn khàn quyến rũ.
"Đừng làm rộn. Trông coi tốt suy nghĩ của bản thân!"
Hành động nhắc nhở vô lý này đổi lại một cái liếc mắt uất ức của Sarah. Cô hơi bĩu môi, hậm hực quay đầu đi không để ý đến anh. Kẻ kỳ cục! Ngay cả suy nghĩ trong đầu cô, hắn ta cũng muốn nhúng tay vào là thế nào?!!
Tất nhiên là hành động "liếc mắt đưa tình" một cách trắng trợn, không coi ai ra gì của hai kẻ đối diện đã hoàn toàn chọc giận Bella. Mọi lo lắng và dao động giữa việc làm lộ bí mật của Edward hay giữ yên nó trong lòng cho đến lúc xuống mồ trong đầu Bella đã bị loại tán tỉnh không đúng lúc đúng chỗ kia xoá bỏ sạch sẽ. Tuy rằng ban đầu cô thật sự yêu thích việc bản thân trong lúc vô tình có thể chia sẻ bí mật với Edward, là một người độc nhất vô nhị biết được điều này, có thể đến gần anh ta hơn một bước, nhưng nếu anh ta đã không cảm kích lòng tốt của cô, cô cần gì phải tự mình đa tình mà giữ gìn cho anh ta? Cô vội gì phải quan tâm khi mà bản thân chính chủ cũng cảm thấy đó chẳng phải chuyện gì đáng để giấu diếm? Bella không cam lòng cắn cắn môi dưới, không cố kị mà hỏi ra khỏi miệng điều bản thân vẫn luôn canh cánh trong lòng.
"Lúc trên xe anh đã nói, anh có thể đọc suy nghĩ của người khác."
Câu nói này thành công thu hồi lại sự chú ý của Edward. Anh hơi kinh ngạc nhìn Bella, con ngươi đen âm trầm như bầu trời trước cơn giông tố.
"Cô vẫn chưa quên chuyện này?"
"Lúc đó tôi nghe rõ ràng, không hề nhầm một chữ. Chính miệng anh thừa nhận." Bella cũng không chịu thua, rành rọt lặp lại từng chữ. Hôm nay, nếu không biết được chân tướng, cô nhất quyết sẽ không bỏ qua. Nên biết, ở bên cạnh mình lại xuất hiện một kẻ biến thái theo đuôi có khả năng cực kỳ mạnh mẽ là một việc đáng sợ đến chừng nào. Cô thà rằng Edward có năng lực đặc biệt, vô tình cứu được cô cũng không hề muốn biết rằng hắn ta đi theo cô từ Forks đến tận Port Angeles; cho dù việc này quả thực rất khó tin đi chăng nữa.
"Tôi đã cứu cô, Bella. Lần này đã là lần thứ hai. Biết điều đó còn không đủ sao? Tại sao cô cứ bám chặt không tha những thứ không quan trọng như vậy?"
"Đây không phải điều vớ vẩn. Nó, đối với tôi rất quan trọng."
Edward hừ lạnh, trên môi xuất hiện một nụ cười trào phúng, đôi mắt hẹp dài hơi nheo lại một cách nguy hiểm.
"Có gì quan trọng? Không biết gì cả, cuộc sống của cô vẫn diễn ra suôn sẻ bình thường. Sau khi biết một điều, cô sẽ càng muốn biết nhiều điều không thuộc về mình hơn nữa. Ham hiểu biết không phải là điều xấu, người thông minh luôn khiến người khác cảm thấy thoải mái khi giao tiếp; nhưng khi kẻ đó biến thành một kẻ tò mò tọc mạch, hắn phải có tự giác gánh lấy hậu quả cho sự không biết điều của mình."
"Tôi chỉ muốn biết sự thật, cũng không hề tham lam bất cứ thứ gì không thuộc về mình." Bella trầm giọng nặng nề nói. Sự châm chọc và uy hiếp của Edward khiến cô cảm thấy vô cùng khó chịu. Nhất là con bé tóc bạch kim bên cạnh anh ta, nó có tư cách gì mà thản nhiên ngồi ở đó, có được sự tin tưởng của Edward lại bày ra tư thái lạnh nhạt giống như một kẻ hoàn toàn ở ngoài cuộc?
Edward im lặng. Khuôn mặt điển trai lạnh lùng của anh không hề biểu hiện bất cứ một dao động cảm xúc nào. Anh chăm chú quan sát Bella và dễ dàng nhận thấy sự kiên định trong mắt cô. Thực ra Bella cũng không phải là một đứa con gái khiến người ta chán ghét. Ngược lại, ở một phương diện nào đó, tính cách mạnh mẽ của cô nàng này khiến mọi người phải nể phục, rất ít người có thể thẳng thắn và cố chấp đến vậy. Sau đó, Edward bất ngờ thừa nhận suy nghĩ của Bella. Giọng nói của anh bình tĩnh một cách lạ lùng như đang thảo luận với bạn bè, đúng vậy, tôi biết bơi, khi còn trung học tôi còn tham gia câu lạc bộ bơi của nhà trường.
"Được rồi. Tôi thừa nhận. Tôi có thể đọc được suy nghĩ của tất cả mọi người trong căn phòng này."
"Thật sự?" Mặc dù đã gần như chắc chắn về việc này, khi nghe chính miệng Edward thừa nhận, Bella vẫn cảm thấy bản thân như đang trong một giấc mơ kỳ lạ.
"Tôi có thể cho cô biết bọn họ đang nghĩ gì." Khoé miệng Edward hơi nhếch lên mang