"...Đó là một câu chuyện rất cũ kỹ và nhàm chán..."
Olius hơi ngừng lại một chút, cố sắp xếp lại những câu chuyện bản thân đã từng nhìn thấy trong những quyển sách truyền qua bao đời bạch phù thuỷ, được cất giữ trong thư viện cổ kính của dòng họ nhà Hobbs.
"Từ xưa, ma cà rồng đã tồn tại, nhưng chúng không phải là những kẻ đang tồn tại trên khắp Thế giới hiện nay. Con người gọi chúng là lũ quỷ hút máu. Còn chúng tôi, những kẻ được xem là sinh vật huyền bí, gọi chúng là những ma cà rồng thuần chủng.
Ma cà rồng thuần chủng không phải là con người. Chúng là một giống loài có bề ngoài giống con người nhưng xuất sắc và ưu tú hơn, vượt trội con người về nhiều mặt. Máu là thực phẩm chính của chúng và máu người là món ăn mà chúng ưa thích. Ma cà rồng săn người, là bản năng. Các bậc bề trên đã tạo nên một giống loài như vậy để ngặn chặn sự phát triển của con người, như một sự trừng phạt.
Nhưng rồi mọi chuyện thay đổi, ma cà rồng không còn hoàn hảo.
Sau khi chúng bị Thượng đế ruồng bỏ, như hắc phù thuỷ, đoạ thiên sứ và quỷ dữ; ma cà rồng bắt đầu suy yếu. Thượng đế trao cho những giống loài khác, những tín đồ trung thành của Người, năng lực giết chết những kẻ bất tử mạnh mẽ này.
Ma cà rồng bắt đầu nhận ra: ánh nắng mặt trời có thể khiến chúng bị phỏng và tử vong, đạn bạc và thánh giá gây cho chúng những nỗi sợ kinh hoàng, cọc nhọn được làm từ những cây thánh giá trong nhà thờ có thể giam giữ chúng trong bóng tối cho đến chết và, con mồi của chúng, con người bắt đầu dùng những thứ đó vây giết chúng. Một cuộc chiến nhanh chóng bùng nổ. Đó là cuộc chiến kéo dài lâu nhất trong lịch sử loài người nhưng lại không hề được ghi chép lại.
Vô số ma cà rồng bình dân bị chôn sống, giết chết và thiêu cháy. Điều này khiến cho các quý tộc trong ma cà rồng phẫn nộ. Bọn chúng điên cuồng trả thù. Không như dĩ vãng hút cạn máu nạn nhân, ma cà rồng bắt đầu dùng nọc độc của chúng chuyển hoá những kẻ được chọn thành binh sĩ, những cái xác sống thối rữa ghê tởm có được sức mạnh như ma cà rồng nhưng lại không hề có đầu óc, chỉ biết nghe lệnh và ăn thịt người. Bọn binh sĩ giống như một loại bệnh dịch khủng khiếp nhanh chóng lan tràn trên mọi vùng đất. Rất nhiều làng mạc, thị trấn và cả thành thị bị bỏ hoang, thậm chí thiêu trụi. Những người còn sống hoảng sợ và cầu cứu đến sự che chở của Thượng đế. Lúc này, chúng tôi mới nhận được lời nhắn của Thần mà gia nhập cuộc chiến.
Chiến tranh được mệnh danh lại: Thánh chiến.
Đó là một cuộc đại càn quét của Thượng đế đối với những kẻ bị người ruồng bỏ, những kẻ dị giáo. Thánh kỵ sĩ, bạch phù thủ, luyện kim thuật sư, người thú... đều được triệu tập. Thế nhưng, kẻ đối địch với một đội quân vĩ đại như thế lại chỉ là vài ngàn ma cà rồng. Tình thế vốn tưởng chỉ nghiêng về một phía đơn phương tàn sát lại không hề diễn ra, bởi ngoại trừ bọn ma cà rồng quý tộc với những năng lực đặc biệt hùng mạnh, Vua và Hoàng hậu của chúng cũng xuất hiện. Đến khoảnh khắc đối mặt, chúng tôi mới nhận ra bản thân phải đối phó với những kẻ nguy hiểm đến nhường nào.
Hoàng hậu là kẻ có năng lực vô cùng nguy hiểm. Hắn có thể điều khiến và khống chế bất cứ thứ gì, chỉ cần nó tồn tại. Có sự hiện diện của Hoàng hậu, tất cả mọi thứ xung quanh đều dễ dàng biến thành kẻ địch của mình: thiên nhiên, đồng bạn và ngay cả bản thân mình. Trong vô số những trận đánh được ghi chép và miêu tả lại, có những lúc, một mình Hoàng hậu đã khống chế hơn ba mươi bạch phù thuỷ, dùng máu tươi và sinh mệnh của mình hiến tế huỷ diệt nguyên một thành thị. Ngay cả giáo đường được Thần bảo hộ cũng không thoát khỏi vận mệnh biến thành tro bụi.
Năng lực của Hoàng hậu quá mạnh mẽ nhưng tính cách của các đời Hoàng hậu lại vô cùng tuỳ hứng. Bạch phù thuỷ và luyện kim thuật sư đã từng bất chấp tất cả tiêu diệt một đời Hoàng hậu. Chúng tôi gánh vác tổn thất thảm trọng. Thậm chí, một số gia tộc đã vĩnh viễn biến mất khỏi lịch sử trong lần tập kích đó. Thế nhưng, chỉ mười năm sau đó, Hoàng hậu mới lại được sinh ra, mạnh mẽ và xảo quyệt hơn. Đó là một kẻ vô cùng bất định và khát máu, ả ta thậm chí không hề coi trọng đồng loại của mình. Trong mắt ả, tất cả đều là những thứ đồ chơi dễ bảo yếu ớt. Một kẻ như vậy lại vẫn ngoan ngoãn tham gia vào trận chiến và phục vụ cho cuộc trả thù của ma cà rồng. Bởi vì trong chúng, còn có một tồn tại nguy hiểm và quyền lực hơn cả: Đức Vua.
Đức Vua chưa từng thực sự tham gia vào bất kỳ trận chiến nào. Hắn luôn ẩn sâu trong lâu đài cổ, nơi có hàng trăm quý tộc ma cà rồng canh gác. Hắn di chuyển trong đêm tối, bí ẩn và lặng lẽ. Nhưng Vua là một tồn tại khó lường. Năng lực của hắn là dấu ấn và cải biến.
Những kẻ xui xẻo bị Vua dấu ấn qua sẽ trung thành với Vua cả đời, cho đến lúc không còn tồn tại. Trở thành nô lệ và cam tâm tình nguyện quỳ gối phục vụ cho kẻ khác, trước khi bị dấu ấn không một ai sẽ nghĩ tới điều đó nhưng sau khi bị dấu ấn, tất cả những điều đó đều trở thành hiển nhiên, tựa như hô hấp. Và mỗi Hoàng hậu, từ ngày đầu tiên thức tỉnh, đều sẽ bị Vua dấu ấn.
Nguyện trung thành, sống vì Người, chết cũng vì Người.
Đứa Vua luôn có rất nhiều những kẻ cuồng tín đi theo phía sau: Hoàng hậu, quý tộc ma cà rồng, thậm chí cả những thánh kỵ sĩ, bạch phủ thuỷ... đã bị dấu ấn.
Nhờ có Vua, sau khi cuộc Thánh chiến kết thúc, ma cà rồng thuần chủng cùng thánh kỵ sĩ hoàn toàn bị tận diệt. Bạch phù thuỷ và luyện kim thuật sư chỉ còn lại thưa thớt vài ba gia tộc cực mạnh; trong đó hơn một nửa là tín đồ trung thành của Vua. Người thú và những sinh vật huyền bí khác tham gia vào trận chiến cũng biến mất, không còn xuất hiện. Con người hoàn toàn lau quệt sự tồn tại của đoạn lịch sử đen tối này ra khỏi trí nhớ của mình.
Sau đó, một nhóm sinh vật mới xuất hiện, tự xưng mình là ma cà rồng, có được hình dạng và luật lệ của riêng mình. Dẫn đầu là những kẻ đến từ Volterra, nhà Volturi. Bọn chúng không sợ ánh mặt trời, đạn bạc, thánh giá... Tất cả những điểm yếu của ma cà rồng thuần chủng đều không xuất hiện trên người chúng. Mạnh mẽ, nhanh nhẹn và uống máu - giống hệt ma cà rồng thuần chủng nhưng số lượng thưa thớt và sống kín đáo hơn. Trong số bọn chúng cũng sẽ ngẫu nhiên xuất hiện mấy kẻ có năng lực khác thường, giống như ma cà rồng trước đây. Nhưng trong mắt chúng tôi, bọn chúng tuyệt không phải ma cà rồng thuần chủng. Bởi vì, bọn chúng đều chuyển đổi từ con người. Và chúng tôi biết, kẻ điên kia thành công. Đức Vua, Cain - kẻ mà chúng tôi không tiếc hết thảy đánh giết, sau khi bị nhốt vào trong bóng tối vĩnh viễn đã để lại một món quà "bất ngờ, vui mừng". Thí nghiệm điên khùng của hắn thành công, tạo ra được những thứ mà hắn gọi là "những sinh vật hoàn mỹ" từ con người và phát triển chúng.
Quả thực là một món quà thực sự "xinh đẹp" và những kẻ còn sống trong chúng tôi, lúc này thoả hiệp, chấp nhận sự tồn tại của chúng - những ma cà rồng hiện đại.
Và bây giờ, chúng tôi lại phát hiện, cái kẻ đáng chết điên khùng kia cũng thành công thực hiện cái thí nghiệm đáng nguyền rủa của hắn. Kết hợp với dòng máu của Thánh kỵ sĩ, bảo vệ mình khỏi ma cà rồng hiện đại, ẩn giấu và nguỵ trang thành con người bình thường. Sau bao nhiêu thế kỷ trôi qua, ma cà rồng thuần chủng lại có thể trở về.
Sarah, hay tôi phải gọi em là Hoàng hậu? Em thật khiến chúng tôi bối rối." Olious hơi nở nụ cười, giọng nói của gã vẫn trầm thấp và quyến rũ như mọi ngày.
Đoạn kể chuyện có vẻ thẳng thắn này khiến Sarah hơi bất ngờ. Với tính cách của Olius, cô không mong gã có thể kể hết những điều gã biết cho cô. Nhưng, những điều hôm nay nghe được quả thực là ngoài sự mong muốn. Một đống truyện cổ cũ rích và một đống ân oán, hận thù vượt biên giới, vượt giống loài, vượt chủng tộc - Sarah thực sự không biết nên tiếp thu từ đâu mấy thứ phức tạp này. Mọi thứ đều trông có vẻ thật huyền huyễn và khó tin!
"Ý anh là,..." Sarah có vẻ đờ đẫn hỏi lại. "Tổ tiên của anh đã giết sạch tổ tiên em và em là thành quả ngoài ý muốn của một kẻ điên thích làm thí nghiệm?"
Olius cảm thấy cách diễn đạt của Sarah không đúng lắm nhưng lại không thể chỉ ra là không đúng chỗ nào. Gã hơi rối rắm, chần chờ một chút rồi khẽ gật đầu.
"Em có thể hiểu như thế."
"Và bây giờ anh nghĩ em sẽ làm gì? Báo thù cho kẻ khùng đã chết từ đời thuở nào mà em chẳng hề quen biết và huỷ diệt thế giới?"
Vẻ mặt Olius trở nên hơi khó coi, giống như lỡ nuốt phải một con ruồi vào miệng, gằn giọng hỏi lại.
"Em muốn làm thế?"
Sarah đơn thuần nhún vai, lắc lắc đầu.
"Cũng không phải. Em chỉ cảm thấy mọi chuyện thực không khoa học. Nếu như trong phim viễn tưởng, diễn biến tiếp theo không phải sẽ là như vậy sao?"
Olius im lặng. Gã có cảm giác bản thân không hề muốn nói thêm bất cứ điều gì nữa. Bàn tay to rắn rỏi đỡ lấy trán, xoa xoa vài cái khiến tinh thần tỉnh táo và bình tĩnh một chút. Sau đó, gã dứt khoát đứng lên và bước ra khỏi phòng. Buổi nói chuyện hôm nay, đối với gã quả thực đã sắp vượt khởi mức có thể chịu đựng. Gã cần tìm vợ yêu của mình, yêu cầu chút ít sự an ủi ngọt ngào. Lúc trước, đầu của gã quả thật đã bị viên đạn kia bắn hỏng mới có thể nhận tên quỷ rắc rối này làm em gái.
"Đáng lẽ anh không nên dong dài với em về mớ ân oán lỗi thời này. Anh nên biết, cái đầu bé xíu của em sẽ chẳng có đủ dung lượng để tiêu hoá hết mất chuyện này." Ngừng một chút, Olius vịn cửa, hơi quay đầu lại chăm chú nhìn đứa em gái xinh đẹp ngồi im lặng trong bóng tối. "...nghỉ ngơi một chút đi. Anh đã báo cáo tình trạng của em lện Hội đồng Ma thuật và xin được trở thành người giám hộ của em. Không thể tiếp tục giết người được nữa. Tự bản thân em cũng hiểu được điều đó mà, đúng không Sarah? Suy nghĩ cho kỹ. Tối nay, Argmill sẽ bắt đầu dạy em từ những thứ cơ bản nhất. Mong rằng em sẽ không khiến chúng tôi thất vọng."
Lúc này, Sarah đang ngồi cúi đầu trên giường, hơi cụp mi không biết suy nghĩ điều gì. Nghe Olius dặn dò, cô cũng không ngẩng lên mà hơi nhếch miệng cười nhẹ.
"Điều đó còn tuỳ thuộc vào mọi người kỳ vọng ở em điều gì, không phải sao?"
"Bản thân em hiểu."
Olius than nhẹ rồi đóng cửa. Cả căn phòng đột nhiên bị ngắt nguồn sáng duy nhất, tựa như mất đi điểm tựa, rơi nhanh xuống một vực sâu tối tăm vô hình.
"Nếu như em không hiểu?"