Bản Nhạc Của Những Kẻ Bất Tử

chương 56: vị khách không mời

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edward thật cẩn thận bám vào những gờ gạch nhô ra trên vách tường và leo lên. Thân hình thoăn thoắt và mềm mại như một con báo đang vận sức, chờ đợi thời cơ tốt nhất mà tấn công con mồi. Giác quan sắc bén của một ma cà rồng trưởng thành cho anh biết, phía dưới, thậm chí xung quanh là gần chục nòng súng đang cảnh giác tuần tra bốn phía. Tất nhiên, thứ vũ khí của con người ấy, đối với một kẻ như anh mà nói thì không thực sự có tác dụng gì mấy. Thế nhưng anh lại không thể để cho bản thân lơ là. Điều đầu tiên, với thân phận của mình, nếu không thực sự quyết tâm giết chết đối phương, Edward sẽ không cho phép bản thân khiến con người phát hiện ra sự tồn tại của anh và những kẻ giống anh. Và lúc này, nguy hiểm hơn tất cả những luật lệ và hình phạt xa xưa của những kẻ chấp pháp trong cộng đồng, anh biết đằng sau những con người bình thường kia là một kẻ cực kỳ nguy hiểm. Anh chắc chắn bản thân đã không bỏ sót dấu hiệu cảnh báo trên tấm bảng chồn đen phía dưới.

Nơi đó, tại một góc khuất không mấy bắt mắt, Edward có thể tinh tế bắt giữ được một ký hiệu mà tất cả thành viên của thế giới ma thuật đều nhận thức, như một thường thức vỡ lòng: một đoạn dây tầm ma, đen tuyền như một con rắn hổ mang vặn vẹo uốn quanh một thanh gươm đứng thẳng, mũi gươm chỉa xuống tạo ra ba vòng lan tỏa phía dưới. Đó là biểu tượng đại diện cho Hội đồng Ma thuật, những thủ vệ khô khan và khắc nghiệt nhất của loài người. Từ rất lâu, khi mà những kẻ sót lại sau cuộc Thánh chiến rút lui và bóng tối và cam chịu sự giám sát của thế giới Ma Thuật, nhà Volturi, thông qua một loạt các hiệp ước đã thành công tạo ra một mối liên hệ không tồi với những kẻ luôn đối nghịch với họ, những bạch phù thuỷ. Nhưng với một ma cà rồng tự do như Edward, bạch phù thủy, đặc biệt là ủy viên của Hội đồng Ma thuật, vẫn luôn là những nhân vật mà anh không hề muốn dễ dàng đụng độ.

Edward biết, đối với toàn thể thế giới ma thuật, ma cà rồng từng là những kẻ địch khó nhằn và đáng ghét nhất. Cho dù bao nhiêu thời gian đã trôi qua, ngay cả khi những ma cà rồng mới sinh cũng không thể hiểu hết được những điều đã xảy ra, bóng ma của thời kỳ hắc ám đó vẫn luôn được những kẻ này khắc ghi và gìn giữ đời đời kiếp kiếp, cho đến khi ma cà rồng thực sự bị tận diệt. Và đó cũng là lý do tại sao mà nhà Cullen luôn tránh đi những thành phố đông đúc, nơi luôn luôn có trụ sở của đám người giữ gìn luật lệ khắc nghiệt này.

Nếu có thể, Edward chắc chắn sẽ tránh khỏi toà nhà này, càng xa càng tốt. Nhưng, đáng tiếc làm sao, nơi chết tiệt này lại là manh mối duy nhất giúp anh có thể tìm thấy Sarah. Edward mím chặt môi. Gương mặt tái nhợt thoáng hiện lên vẻ giận dữ hoà lẫn với lo lắng. Con nhóc ngu ngốc kia tại sao có thể tuỳ tiện đến nơi nguy hiểm như thế này? Chạy đến hang ổ của những tên mafia tàn khốc nhất ở miền Đông nước Mỹ để chơi trốn tìm? Một sự lựa chọn mới khôn ngoan làm sao!

Chẳng mấy chốc, Edward nhanh chóng vượt qua vòng cảnh giới bên ngoài của Hẻm Chồn đen. Dáng người anh cao gầy đứng thẳng giữa màn đêm trầm lặng trên sân thượng lộng gió, đạp dưới đôi giày da một biển ánh sáng nhấp nháy của hàng ngàn bóng đèn Neon hắt lên từ thế giới về đêm nhộn nhịp của thành phố New York.

Mười một giờ ba mươi hai phút đêm, thành phố vẫn chưa ngủ say, nó chỉ vừa mới thức tỉnh sau những tiếng ròng rọc nặng nề của thang máy trong những toà nhà công sở ban ngày và điểm lên âm thanh xập xình trong hàng loạt câu lạc bộ đêm hoa lệ, dẫn vào một thế giới đủ màu sâu trong lòng đất. Thế nhưng, tại một góc sân thượng nơi đây, cả không gian lại tĩnh lặng đến nỗi có thể nghe được tiếng đập cánh xạch xạch của những con gián lẩn lút trong những ngóc ngách phía xa. Khi vừa nhìn thấy một bóng đen đột ngột xuất hiện giữa không trung, Edward đã biết bản thân bị phát hiện. Điều này không khiến anh cảm thấy bất ngờ cho lắm. Có điều, anh biết bản thân sẽ không ngần ngại tẩn cho con chuột hôi hám kia một trận sau khi mọi chuyện đã kết thúc.

Hai bản tay siết chặt, Edward cảnh giác nhìn gã đàn ông trong bộ tây trang chỉnh chu đang đứng mỉm cười đối diện mình. Trực giác cảnh báo cho anh biết, gã ta không hề đơn giản. Thực ra chẳng có bạch phù thuỷ nào đơn giản cả, nhất là khi hắn đồng thời cũng là một uỷ viên của Hội đồng Ma thuật. Đôi đồng tử sâu thẳm như đêm tối của Edward bỗng rụt lại trong chớp mắt, anh nhận ra chiếc huy hiệu đeo trên cổ áo của gã ta. Nó khiến anh càng cảnh giác và nghiêm túc khi đối mặt với gã đàn ông với nụ cười lịch thiệp, thoạt nhìn như vô hại kia.

"Edward Cullen." Edward thấp giọng giới thiệu.

Gã đàn ông hơi bật cười. Đôi mắt hẹp dài sắc lạnh hơi nheo lại. Bàn tay gã vô thức chơi đùa chiếc nhẫn kềnh càng đeo trên ngón tay cái.

"Quả thực là một vị khách không mời lịch thiệp. Rất mong chúng ta sẽ có một buổi gặp mặt thoải mái khi bắt đầu bằng phương thức cổ điển và văn minh như thế này. Olius Bobbs. Rất hân hạnh được làm quen với cậu, vị khách hiếm thấy đến từ phương xa."

"Tôi không thực sự muốn đột nhập vào nơi này. Tôi chỉ muốn tìm một người. Một người con gái. Tên cô ấy là Sarah Stuart."

Edward không mấy để tâm đến giọng điệu khách sáo quái gở của Olius Bobbs. Anh chậm rãi thuyết minh mục đích của hành động đường đột đêm nay của mình. Đôi mắt chăm chú nhìn thẳng vào biểu tình của gã lại không hề chứa bất kỳ cảm xúc dư thừa nào. Đối với hình tượng một kẻ si tình đã chạy bộ qua một nửa nước Mỹ chỉ để đuổi theo một người con gái đã thể hiện ra trước đó thì biểu hiện lúc này của Edward lại lạnh nhạt và tỉnh táo một cách đầy mâu thuẫn. Điều này cũng khiến Olius âm thầm trở nên cảnh giác. Gã vẫn luông và chưa bao giờ khinh thị bất cứ kẻ địch nào của mình. Hơn thế nữa, gã biết rõ, ma cà rồng, cho dù chỉ là những kẻ nửa dơi nửa chuột này cũng chưa từng là những kẻ bị đánh bại một cách dễ dàng.

"Cậu trai, đừng nói đùa với tôi. Giữa đêm cậu đột nhập vào nhà của tôi chỉ để kiếm một đứa con gái. Tên gì nhỉ? Ờ, Sarah..., một đứa con gái với cái tên mà tôi cũng chưa từng nghe thấy." Đột nhiên, nụ cười trên môi Olius cũng tắt hẳn. Gã trầm mặt, nặng nề đe doạ Edward. Trong giọng nói để lộ cơn giận như một cơn giông bão đang bị đè nén, có thể bùng nổ bất cứ lúc nào. "Trò đùa này, chẳng vui chút nào."

"Ông với lão Chuột xảo quyệt kia là đồng bọn? Lão già khốn kiếp đó vẫn còn giữ nhiều bí mật quá nhỉ?" Edward hơi cúi đầu, tóc mái che đi đôi mắt sâu thẳm cùng với tất cả những cảm xúc của anh lúc này. Âm điệu của lời nói vẫn bằng phẳng và chậm rãi, không hề bị ảnh hưởng bởi tiết tấu kẻ đối diện. "Đáng lẽ tôi nên moi hết mọi thứ chứa trong cái đầu xấu xí của lão trước khi đến đây. Chưa chuẩn bị đầy đủ, thực ngốc nghếch! Có lẽ tôi hay đi chung với con bé não rỗng kia nên chỉ số thông minh cũng bị đồng hoá mất rồi. Thực xin lỗi,...vì đã cho một người khôn ngoan như ông chứng kiến bản thân ngu ngốc thế này."

Nói xong những lời khó hiểu này, Edward đột ngột ngước đầu nhìn Olius, đôi mắt đen thoáng xuất hiện một tia sáng lạnh. Và rồi, như một ánh chớp, thân hình cao gầy của Edward biến mất khỏi vị trí đang đứng. Chỉ trong khoảnh khắc một phần ngàn giây đó, Olius cũng đồng thời cảm nhận được một loại trực giác lạnh lẽo liếm qua sau gáy. Chưa đủ thời gian để làm bất cứ phản ứng gì, một tiếng vang đục ngầu nổ nhẹ trong không gian. Olius bỗng nhiên bị một lực xung động khiến cho cả đầu choáng váng. Hai mắt gã tối sầm lại. Cổ họng đau đớn và hai chân không đứng vững được mà lùi lại. Một chân khuỵu gối, tay chống đất. Phản ứng sinh lý khiến gã nôn khan ra vài ngụm nước bọt xen lẫn máu loãng.

Thật vất vả mới trầm tĩnh lại từ cơn sốc sau cú va chạm, Olius hung ác ngước nhìn con ma cà rồng nguy hiểm trước mặt. Cảm giác dính dấp, lạnh lẽo và đau đớn nơi bốn vệt xước dài trên cổ chứng minh cho tình cảnh hiểm nghèo mà gã vừa phải trải qua. Nếu không nhờ cây thánh giá với một câu thần chú bảo hộ tự động luôn được cẩn thận giấu trong cổ áo sơ mi mà Argmill tặng gã thay cho lời đính ước, hiện giờ gã đã trở thành con mồi ngon yếu ớt trong tay con quái vật kia rồi.

Lúc này, tình trạng của Edward so với Olius thoạt nhìn khá hơn rất nhiều. Bị tác động bởi lực phản chấn mạnh mẽ từ tấm chắn ma thuật đột ngột xuất hiện, thân thể Edward văng mạnh ra phía sau. Tiếp đất với tư thế nửa quỳ, toàn bộ trọng tâm đều đặt lên đầu gối, mũi bàn chân cùng hai bàn tay nhằm ổn định lại cơ thể nhưng lực đẩy vẫn khiến anh trượt dài cho đến gần sát mép sân thượng mới miễn cưỡng dừng lại. Trên nền đất cũng xuất hiện bốn đường kéo dài. Nền xi măng lúc này lại trông hệt như đất ruộng mùa hạn, bị thô bạo cày bừa qua, xiêu xiêu vẹo vẹo nhưng không hề cạn.

Va chạm chỉ xảy ra trong giây lát nhưng đã khiến cho cả hai người có nhận thức hoàn toàn mới về đối phương. Edward chậm rãi đứng dậy. Đôi mắt đen vẫn chưa có quá nhiều dao động mà còn càng trở nên kiên định.

"Tôi chỉ muốn tìm Sarah Stuart, cũng không muốn trở thành kẻ địch của một uỷ viên Hội đồng Ma thuật."

"Thì ra cậu cũng biết bản thân đang đe doạ một uỷ viên của Hội đồng Ma thuật?" Olius khẽ lắc lắc cái cổ. Cơn đau ran rát khiến đôi mắt xanh của gã càng trở nên âm trầm.

"Nói cho tôi biết, Sarah Stuart đang ở đâu?"

Sự cố chấp bất thường của kẻ đối diện khiến Olius bỗng cảm thấy nghi hoặc. Trực giác cho gã biết, có điều gì đó không hợp lý. Thế nhưng trong đầu gã lại không tự chủ rà soát lại vài thông tin, về bác Dawn và cũng về hành tung của Sarah. Ngoài miệng thì vẫn ngạo mạn giả ngớ ngẩn.

"Đừng lảm nhảm vô nghĩa như thế nữa. Tôi đã nói rồi. Tôi không quen ai tên này cả."

Nhưng cùng lúc này, biểu cảm trên gương mặt điển trai của con ma cà rồng đứng đối diện gã cũng đột ngột thay đổi. Anh ta hơi cau mày, nghi hoặc hỏi tiếp một câu không hề hợp với chủ đề đang nói chuyện, nhưng lại đủ khiến Olius nghiến răng, siết chặt nắm đấm.

"Pere - Lachaise, Paris? Cô ấy đến đó làm gì?"

Lúc này, Olius mới nhận ra kẻ đối đầu với gã không chỉ là một kẻ có đầu óc khá nhạy bén, mà còn có được một năng lực cực kỳ nguy hiểm. Câu thần chú bảo vệ trí óc muộn màng được khởi động lại cũng không thể xoá được nỗi ảo não trong lòng Olius. Gã, đêm hôm nay, quả thực quá mức khinh địch. Đối phương có lẽ sẽ không âm hiểm bằng gã, nhưng hiển nhiên, một con quái vật đã sống gần trăm năm cũng không thể hoàn toàn là một kẻ ngu ngốc và thẳng thắn. Gã biết, nếu lúc này không thu lưới, sẽ không kịp. Một đoạn chú ngữ thật dài và khó hiểu lần lượt được gã xướng lên. Âm thanh trầm bổng như tiếng của một bài thánh ca, không trong trẻo như âm thanh của thiên sứ nhưng lại tràn đầy sức quyến rũ độc đáo của một người đàn ông thành thục.

Xung quanh sân thượng bắt đầu dâng lên một màng sáng thật dày cao hơn hai mét, trên đó khắc đầy những hoa văn kỳ lạ nối liền với một đồ án sáng rực bao phủ toàn bộ nền sân thượng, không biết đã được hoàn thành từ lúc nào. Lúc này, Edward mới giật mình phản ứng lại là bản thân bị bao vây. Kẻ này, muốn gì?

Anh nghi hoặc giương mắt lên nhìn đối phương. Thực sự, tình trạng lúc này của Edward cũng không mấy tốt đẹp. Cú va chạm hồi nãy đã khiến anh bị thương không nhẹ. Nếu lúc này liều mạng đánh cược với một phù thuỷ đã có chuẩn bị mà nói, đó quả thực không phải là một lựa chọn khôn ngoan chút nào.

"Năng lực của ngươi là đọc tâm?"

"Có thể nói như vậy." Edward thận trọng trả lời câu hỏi của Olius, cơ thể vẫn âm thầm phòng bị.

"Thật đáng tiếc, lại là một ma cà rồng."

"Nếu không trở thành ma cà rồng, tôi đáng lẽ đã chết từ lâu."

"Thật mâu thuẫn." Olius chậm rãi ngồi bệt xuống đất, rút ra một điếu xì gà và bắt đầu hút. Trông dáng vẻ của gã hiện tại giống như đã hết hứng thú muốn đánh nhau với Edward mà chỉ đơn thuần tìm người nói chuyện phiếm hết buổi tối. "Rất ít kẻ có thể nhìn thấy được giá trị của sự sống và cái chết. Một số kẻ than thở vì sống quá lâu. Một số kẻ lại tiếc nuối vì thời gian của bản thân không còn nhiều."

Edward từ chối cho ý kiến về việc này. Sống hay chết, đó cũng là câu hỏi mà chính bản thân anh chưa thể trả lời được. Nhưng, cuộc sống, đôi khi quá vội vã và còn nhiều điều quan trọng hơn là suy tư về những vấn đề "dở hơi" như vậy. Ít nhất, điều đó khiến mọi người trong gia đình Cullen, nhất là bản thân anh và Rose, bớt nổi điên hơn rất nhiều.

"Tôi không thể bị nhốt ở đây."

"Tôi cũng không thể để cậu đuổi theo đến đó. Cậu quả thực là một phiền toái rất khó giải quyết. Sarah lúc này cũng không muốn nhìn thấy bất kỳ người nào khác. Mặc dù tôi không biết hai người có quan hệ gì nhưng con bé thật sự chưa từng nhắc đến cậu. Điều đó chứng tỏ, cậu, không phải ngoại lệ."

Câu nói này của Olius khiến Edward im lặng thật lâu. Có cảm giác chán nản và mệt mỏi nhưng càng nhiều là nghi ngờ. Anh không tin bản thân trong lòng cô lại không có bất cứ ý nghĩa gì. Thế nhưng, mọi chuyện đã xảy ra, quá nhanh.

Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại bỗng chốc vang lên. Nó khiến Edward tạm thời dẹp bỏ mấy suy nghĩ vẩn vơ ra khỏi đầu. Là Rose. Thật kỳ lạ. Rose rất ít khi gọi điện cho anh. Một bên tiếp điện thoại, một bên cảnh giác phòng bị gã đàn ông đang thoải mái ngồi bệt hút thuốc, Edward cẩn thận lên tiếng.

"Rose."

"Edward." Giọng Rose có vẻ khá hoảng loạn và vội vã. "Về ngay. Không cần tìm nữa. Sarah trở về."

Nói xong, Rose cũng không đợi trả lời của Edward mà dập điện thoại ngay lập tức, chỉ để lại một tiếng tút dài tại phía đầu dây bên kia. Giọng nói của Rose thông qua đường truyền cũng không hề nhỏ, ngay cả Olius đang ngồi cách đó không xa cũng "không cẩn thận" mà nghe được bằng một câu thần chú "nghe lén". Tất nhiên, lúc này, những thủ đoạn nho nhỏ ấy cũng không có vẻ thực quan trọng. Olious tự nhiên thu hồi ma thuật , không hề xấu hổ mà phủi quần, chậm rãi đứng lên. Trên môi gã hơi cong lên thành một nụ cười nửa có nửa không. Trong mắt lại cất giấu một vài suy nghĩ phức tạp khó có thể đoán được.

"Có vẻ như đêm hôm nay chúng ta phí công đánh một buổi nhỉ? Người đã trở về, cậu còn muốn lãng phí thời gian tại New York."

Ngược lại với vẻ chế nhạo của Olius, Edward lại không mấy tỏ ra vui sướng khi tìm được người mà mình cần tìm. Anh hơi cúi đầu, bên tai vẫn là tiếng tút dài của điện thoại, trầm ngâm không biết suy nghĩ những gì. Loại phản ứng đặc biệt này cũng khôgn kéo dài quá lâu. Chẳng mấy chốc, anh thản nhiên cất điện thoại vào túi, quay người chạy về phía rìa sân thượng. Trước khi thả mình nhảy xuống, anh còn nặng nề quay đầu lại mà nhìn Olius một cái rồi dứt khoát biến mất trong màn đêm lạnh lùng. Giống như một con dơi tìm ăn, sải cánh.

Chờ cho đến khi thân hình edward thực sự biến mất, Olius mới mệt mỏi mà ngã ngồi xuống nền đất một lần nữa. Lúc nãy, không phải là gã cố ý thả cho kẻ đó đi mà là không thể không thả. Ma lực của gã lúc đã đã gần như khô kiệt. Thật may là cầu thần chú ảo giác cổ xưa kia còn có tác dụng. Ít nhất, con ma cà rồng "non nớt" đó sẽ không quay lại đây quá sớm. Chờ cho đến khi Sarah và Argmill quay trở lại từ Paris. Mọi chuyện có lẽ sẽ dễ dàng giải quyết hơn. Thực sự mong là vậy.

Olius nhẹ nhàng sờ lên vết thương trên cổ. Máu vẫn rỉ ra từ miệng vết thương, tuy không nhiều nhưng tanh nồng và vô cùng khó chịu.

"Đáng chết!"

Olius thấp giọng rủa thầm. Nếu không phải ban đầu quá chủ quan, hôm nay "thằng nhóc" kia sẽ không dễ dàng mà thoát khỏi như vậy. Lần sau, nếu còn lần sau, tất cả mọi chuyện sẽ không giống như một vỡ hài kịch thiếu kịch bản như thế này nữa, Edward Cullen.

Rất mong chúng ta sẽ còn gặp lại,

Kẻ ngốc!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio