Thư Lâm chỉnh lý cho bạn cùng bàn xong rồi mới đi tắm rửa, sau khi đi ra thì cả người mềm mại ửng đỏ, mang theo hơi ẩm ấm áp từ phòng tắm.
Cố Lăng Tuyệt chăm chú nhìn bạn nhỏ, hồi lâu sau mới dời mắt đi.
Khi hai người lên giường thì đã gần hai giờ, trước đó Thư Lâm có ngủ một giấc ngắn rồi, cho nên hiện tại cậu cũng không mệt lắm.
Giường của cậu rất lớn, nhưng lại muốn chen cùng một chỗ với Cố Lăng Tuyệt, mặt khác vì e ngại vết thương trên người bạn cùng bàn nên cũng không lấn quá.
Giữa hai người từ đầu đến cuối luôn giữ một khoảng cách ước chừng một ngón tay.
Trong bóng tối, hai mắt Cố Lăng Tuyệt âm trầm, nghĩ thầm trên người có vết thương cũng không phải chuyện tốt.
Nhận thấy bạn cùng bàn chưa ngủ, Thư Lâm bắt đầu nói chuyện: “Ông ngoại cậu thế nào?”
“Bệnh cũ, nằm viện một thời gian là ổn thôi.”
“Vậy tiền thuốc men gì đó, có cần hỗ trợ không?”
Thư Lâm hỏi rất chân thành, bạn bè vốn chính là như thế, cần gì phải vòng vèo quanh co.
Cố Lăng Tuyệt nói: “Không cần đâu.”
Thực ra Thư Lâm không thích ông ngoại hắn, ông lớn tuổi mà cứ đánh đứa nhỏ thì ra cái gì chứ. Bạn cùng bàn của cậu giỏi thế còn không biết quý trọng bồi dưỡng, cậu mà có một nửa tài năng Cố Lăng Tuyệt thì còn không tung hoành trong nhà họ Thư sao?
Nhưng không thể nói xấu người thân ngay trước đương sự được, cậu chỉ hừ thầm một tiếng rồi cũng không rối rắm vấn đề này nữa, lại bắt đầu kể về chuyến đi ở thủy cung.
Cố Lăng Tuyệt còn băn khoăn một chuyện, hắn hỏi: “Sao không thêm Wechat người ta?”
Thư Lâm cực kỳ nghiêm túc nói: “Tớ không quen cô ấy, cũng không có chủ đề chung, lỡ không biết nói gì thì xấu hổ lắm.”
Cố Lăng Tuyệt nói: “Cậu như này, rồi về sau gặp cô gái mình thích thì sao làm thân được.”
“Nào có dễ gặp vậy.” Thư Lâm nghĩ nghĩ, “Tớ còn nhỏ mà, dù có kết hôn thì cũng là chuyện bảy tám năm sau rồi.”
Cậu vừa mới tắm, trên người vẫn mang theo hương chanh, hương thơm sạch sẽ tươi mát không bị ngán, thậm chí còn có chút vị ngọt ngào mềm mại.
Phòng tắm của Thư Lâm có vài chai sữa tắm, Cố Lăng Tuyệt vừa khéo cũng chọn trúng loại này, vì thế mà cả hai đều có hương thơm mát giống nhau. Cùng nằm trên một giường ngủ, đứa nhỏ cùng bàn còn thích động tay động chân với hắn.
Sau đó còn nói cho hắn nghe, cậu bảy tám năm sau mới kết hôn.
Trong đầu Cố Lăng Tuyệt tính toán, nếu giờ mà làm bạn nhỏ cùng bàn ngay tại chỗ, thời gian bảy tám năm liệu có đủ dỗ người không nhỉ.
“Tớ gửi nhiều ảnh qua như thế, cậu chẳng phản hồi lại gì cả.” Thư Lâm chất vấn ngược lại: “Còn cố ý chụp thật nhiều cho cậu nữa chứ.”
“Bận quá, không để ý điện thoại.”
Biết ông ngoại hắn đang nằm viện, Thư Lâm cũng không quá đeo bám vấn đề này, chỉ là cậu vẫn có chút không vui, “Vậy thì cũng nên nói lại một tiếng chứ, hại tớ cứ lo mãi thôi.”
Bạn nhỏ nhỏ giọng oán trách, nhưng cũng không thực sự tức giận.
Như là một người mâu thuẫn, một bên hiểu bạn cùng bàn không có cách nào, một bên lại giận dỗi hắn không để ý tâm trạng lo lắng của mình.
Tính tình Cố Lăng Tuyệt lúc này cực kỳ tốt, nói hắn sai cái gì cũng đều nhận. Cuối cùng ngược lại là Thư Lâm, không bỏ qua được, lại lật lại vấn đề ban nãy nói.
Cố Lăng Tuyệt rất biết cách dỗ dành bạn nhỏ.
Bên ngoài trời vẫn còn mưa, Thư Lâm như nghe tiếng nước mưa rơi xuống phiến lá chuối dưới vườn.
Cậu ngáp dài, nhớ tới giấc mơ nọ, thế là nhịn không được nói nói.
“Hôm nay tớ nằm mơ, mơ thấy cậu bị đánh cho người đầy máu, sau đó cậu gọi cho tớ...” Thư Lâm nhíu mày, có chút ảo não: “Không ngờ lại giống đến vậy, tiếc là không phải mơ đẹp.”
“Hửm.” Cố Lăng Tuyệt đưa tay đặt trên chăn cậu khẽ vỗ, giọng rất nhẹ, như là dỗ người mau ngủ say: “Vậy giờ mơ nhiều cảnh tôi khỏe mạnh đi.”
Thư Lâm đè cái tay lộn xộn của hắn lại, thuận thế nắm chặt: “Cố Lăng Tuyệt.”
“Ừ.” Cố Lăng Tuyệt để cho cậu nắm.
“Ông ngoại cậu, tại sao đánh cậu thế?”
Cố Lăng Tuyệt trầm mặc một hồi, nói: “Hôm nay là ngày giỗ mẹ tôi.”
Hai mắt đang nhắm của Thư Lâm mở ra.
Cố Lăng Tuyệt đã quen với bóng tối, có thể trông thấy đôi mắt êm ái của đứa nhỏ cùng bàn, có chút buồn ngủ, nhưng vẫn cứ chăm chú nhìn hắn.
Hắn nói: “Vì không đi quỳ trước mẹ, cho nên ông giận.”
Thư Lâm dựa đầu lại gần hắn, giọng điệu nhẹ nhàng: “Đừng để ông cậu tức giận nữa, mẹ cậu có khi đã đầu thai thành cô bé mấy tuổi rồi cũng nên.”
“Cô chắc chắn sẽ lại có một người cha rất mực yêu thương mình, trưởng thành sẽ lại sinh ra một đứa nhỏ thông minh như cậu, cuối cùng là sẽ sống một đời hạnh phúc.”
Cố Lăng Tuyệt ngẩn người, trái tim như bị nhéo một cái.
Trong lòng bỗng chốc trĩu nặng, còn có chút cảm giác đau âm ỉ.
Hắn không có cảm tình nhiều với mẹ, những ký ức tốt đẹp nhất đã sớm bị chôn vùi từ bé, chỉ còn lại tín niệm vì bà báo thù là vẫn còn dai dẳng qua tháng năm.
Nhưng đó cũng không phải vì có tình cảm sâu nặng gì.
Nghe lại chuyện xưa, giống như cả một thiên truyện bi đát, nhưng đến cuối vẫn có được một cái kết trọn vẹn, ấm lòng.
Một sự cứu rỗi.
Cố Lăng Tuyệt chờ cho cỗ cảm giác xa lạ qua đi, nói: “Đừng nên sinh đứa nhỏ nào như tôi thì hơn.”
“Như cậu rất tốt mà.” Thư Lâm vỗ vỗ tay bạn cùng bàn ngược lại, cảm giác rất rắn chắc, “Cứ yên tâm mà ở lại, nhà tớ là nhà cậu, không cần sợ đâu.”
“Ừm.”
“Của tớ chính là của cậu, biết chưa?”
Lần này Cố Lăng Tuyệt không đáp nữa.
Nhưng Thư Lâm đã mệt lắm rồi, cậu không hề chú ý tới.
Khi bên cạnh truyền đến tiếng thở đều, Cố Lăng Tuyệt mới nói: “Cậu cũng là của tôi.”
Giọng điệu không cho phép phản bác.
-
Thời điểm Cố Lăng Tuyệt tỉnh lại, Thư Lâm đã không còn bên cạnh.
Hắn nhìn ra cửa sổ, tiếc là đã bị màn che che khuất, chỉ có thể lờ mờ cảm giác được tiết trời rất trong.
Kể từ khi mẹ mất, Cố Lăng Tuyệt chưa từng được yên giấc như này.
Cạnh gối hắn là quần áo hôm qua đã được xếp gọn gàng ngay ngắn, còn có thể nghe thoang thoảng hương thơm nước giặt.
Rửa mặt xong xuống lầu, chợt nghe thấy tiếng Thư Lâm vọng lại từ phòng bếp: “Món này không thêm đường, cậu ấy không ăn ngọt.”
“Ốp la thêm quả trứng nữa đi, ăn cho mau lớn.”
Đang làm bữa sáng.
Hắn không lên tiếng mà đến đứng bên cửa phòng bếp.
Thư Lâm mặc chiếc áo màu đen, ở dưới là quần ngố trắng dài ngang gối, để lộ ra bắp chân trắng nõn.
Dì Phương đang đứng một bên, dựa theo yêu cầu của bạn nhỏ mà chuẩn bị đồ ăn ra đĩa.
Thư Lâm quay đầu đã thấy Cố Lăng Tuyệt, hai mắt cậu sáng trong: “Sớm đã dậy rồi sao?”
“Tám giờ không sớm nữa.” Cố Lăng Tuyệt đi vào, lễ phép chào hỏi với dì Phương, sau đó giúp hai người bưng bữa sáng lên bàn.
Thư Lâm nói: “Tám giờ mà còn không sớm sao, tớ bình thường ngủ đến mười giờ cơ, ngày nghỉ không ngủ thì phí lắm.”
“Cô chú đâu?”
“Đi làm rồi.” Thư Lâm đưa ly sữa đậu nành không thêm đường qua trước mặt hắn: “Có lô hàng gặp chút vấn đề, đến giờ vẫn chưa giải quyết xong.”
Cố Lăng Tuyệt ừ một tiếng, ngồi xuống ở bên cạnh Thư Lâm.
“Nhưng mà cậu yên tâm, sáng sớm ba mẹ đã biết cậu đến rồi, họ cho cậu ở lại.”
Thư Lâm múc một chén cháo, bên cạnh tay để một ly đậu nành và một ly sữa bò.
Cố Lăng Tuyệt nhìn theo, đưa sữa bò của mình qua cho bạn nhỏ: “Uống nhiều chút.”
Thư Lâm nhìn bạn cùng bàn, đôi mắt hờn dỗi: “Không phải cậu đang coi thường chiều cao của tớ chứ?”
“Sao thế được?” Cố Lăng Tuyệt nhanh chóng phủ nhận, nói lảng sang chuyện khác: “Lô hàng kia bị làm sao vậy?”
“Nói cậu không hiểu đâu.” Thư Lâm ra vẻ cao thâm, nhưng vẫn thành thật mà kể hết.
Lô đó của nhà cậu vốn là được một đối tác quen biết đặt hàng. Hai bên đã hợp tác vui vẻ rất nhiều năm, tiền đặt cọc vẫn chưa thu bao nhiêu, thế mà không biết bên kia vướng phải chuyện gì, mấy người chức cao đều dính líu, nhân viên thì không ai quản lý, lúc trước còn có thể liên lạc, về sau đến tìm thì lại là vườn không nhà trống, lô hàng này lập tức trở thành củ khoai lang phỏng tay, tiền vốn bỏ ra cũng không lấy lại được.
Thư Lâm tuy không hiểu chuyện làm ăn nhưng vẫn biết cứ tiếp tục như vậy cũng không phải cách hay.
“Ước gì tớ giỏi kinh doanh, như vậy có thể bán được hàng tồn đọng ở trong xưởng kia rồi.” Lại nhớ tới cái gì, mặt cậu càng nhăn nhó, “Ba mẹ tớ cũng không cần nhìn sắc mặt mấy người bác cả đi lấy lòng nhà họ Cố nữa.”
“Hàng tồn nhiều lắm sao?”
“Tớ cũng không rõ lắm, hẳn là rất nhiều, hai ngày nay đều rất ít khi gặp ba mẹ.”
Cố Lăng Tuyệt xoa xoa đầu cậu: “Không cần lo lắng, cô chú tốt như vậy, nhất định sẽ biến nguy thành an.”
Xưởng may Thư gia đã hoạt động được hơn chục năm, gặp sự cố không phải chỉ mới một hai lần, Thư Lâm cũng không quá để tâm cho lắm. Chỉ là hai ngày này nhìn ba mẹ đi sớm về trễ, cậu vẫn cảm thấy hơi xót lòng.
Bạn nhỏ lười biếng tựa trên ghế, Cố Lăng Tuyệt múc dưa muối cho vào trong bát, dùng thìa quấy lên, để cho bớt lạnh rồi đưa đến tận miệng cho bạn nhỏ.
Nếu Thư Lâm mà có cái đuôi, hẳn đã sớm đắc ý ve vẩy rồi.
Dì Phương trở lại đúng lúc trông thấy một màn này.
Cậu chủ nhỏ như không xương ngồi bẹp trên ghế, được bạn học Cố kiên nhẫn mà hầu hạ, so với những cô cậu trẻ tuổi đang yêu đương nồng nhiệt bà từng thấy thì còn thân thiết hơn.
Bà nhìn một hồi, cảm thấy hơi là lạ, nhưng cũng không thấy không hợp lý chỗ nào.
Dù sao cậu chủ nhỏ nhà mình tuy được chiều từ bé nhưng vẫn rất lễ phép, lại còn biết quan tâm như vậy, ai gặp cũng thích là bình thường.
Thư Lâm chỉ ăn mấy ngụm rồi không cho đút nữa, cậu không vô lương tâm đến mức để người ta chăm chút toàn bộ đâu.
Hai người ăn xong thì lên lầu, Thư Lâm đè người lại đổi thuốc cho hắn.
“Tớ hỏi bác sĩ rồi, chú ấy bảo cứ dùng thuốc tớ mua là được.”
Cậu mở hộp y tế, cười hai tiếng gian xảo, không có ý tốt gọi: “Lại đây nào bạn học Cố ơi.”
Rèm cửa được mở ra, ánh nắng chiếu vào, căn phòng như bừng sáng.
Sau một đêm, thương tích của Cố Lăng Tuyệt lại trông càng đáng sợ.
Không tính đến những vệt xanh xanh tím tím, có mấy chỗ da thịt nứt toác ra, lộ cả phần sẫm màu bên dưới.
Ý muốn vui đùa của Thư Lâm tắt lịm.
Trong tay đang cầm thuốc, nhìn mãi vẫn không biết nên bắt đầu từ đâu, cuối cùng cậu lắp bắp nói: “Chúng ta, vẫn nên đi bệnh viện đi?”
“Không cần.” Cố Lăng Tuyệt dứt khoát cởi áo ra, lấy thuốc từ tay bạn nhỏ tự xoa lên, hỏi: “Có băng gạc không?”
Thư Lâm lấy băng từ hộp y tế ra đưa đến.
Nhìn Cố Lăng Tuyệt thuần thục băng bó, Thư Lâm cảm thấy mình thật không phải người, thế mà còn để người bị thương hầu hạ cho nữa chứ.
Đến lúc xong xuôi, Thư Lâm vẫn hơi không yên lòng, muốn để bác sĩ kiểm tra xem.
Cố Lăng Tuyệt bắt đầu khuyên không nổi, cuối cùng chỉ có thể bày vẻ yếu đuối.
Khóe miệng hắn rủ xuống, ánh mắt hạ thấp, cỗ ấm ức đáng thương vèo một cái dâng lên: “Cám ơn cậu, nhưng... tôi không muốn có người khác biết.”
Thư Lâm ngốc đến đáng thương, hoàn toàn không biết mình bị gạt, lại còn quay qua an ủi bạn cùng bàn.
“Hôm nay có muốn đến bệnh viện thăm ông không?”
“Không cần đâu.” Cố Lăng Tuyệt không nói có hộ lý riêng, hắn chỉ kể bệnh viện để bệnh nhân tĩnh dưỡng.
“Vậy tớ dẫn cậu tham quan nhà, sau này cậu ở đây, dù sao cũng phải làm quen chứ.”
Không đợi đối phương đáp ứng đã dắt người đi luôn.
Nhà họ Thư tuy không lớn bằng nhà chính() những vẫn khá giống nhau, vào cổng là một vườn hoa nhỏ, bên trái là hòn non bộ với ao, xung quanh toàn là cây chuối, mà bên trên chính là phòng ngủ của Thư Lâm.
()Nhà ông bà nội bé Thư ấy. Việt Nam mình hình như là nhà tổ, kiểu chỉ cần có hội họp, tổ chức tiệc gia đình này kia thì tất cả mọi người sẽ về nhà tổ.
Bên tay phải là phòng ngủ chính, phía dưới là nơi tiếp khách uống trà, trong góc còn có ghế xích đu.
“Hồi nhỏ tớ hay chơi nó đó.” Thư Lâm ngồi lên, đưa tay ra hiệu gọi Cố Lăng Tuyệt mau tới, “Cậu qua đây đẩy cho tớ đi.”
Cố Lăng Tuyệt rất nghe lời, Thư Lâm nói cái gì thì chính là cái đó.
Cậu là đứa nhỏ lớn lên ngây ngô, vô ưu vô sầu, có niềm vui mà người người ao ước.
Đẩy được chừng hơn chục cái, bạn nhỏ cùng bàn đã chán rồi. Cậu ủn Cố Lăng Tuyệt lên, “Cậu ngồi đi, để tớ đẩy cậu.”
Thương thay cho Cố Lăng Tuyệt có đôi chân dài, muốn chân không chạm đất chỉ có thể giữ phía trên cao. Một người cao lớn làm một động tác trẻ con như vậy, quả thật trông có chút buồn cười.
Thư Lâm vốn đang đẩy hắn, vừa nhìn bộ dáng này của bạn cùng bàn thì cười mệt, không chơi nổi nữa.
Dạo bên ngoài xong thì vào trong dạo tiếp.
Trừ phòng ngủ chính với thư phòng ra thì Thư Lâm giới thiệu không sót một góc nào.
“Không nhớ cũng không hề gì cả, cậu ở hai ngày sẽ quen thôi.”
Bạn nhỏ rất cực kỳ chân thành mời Cố Lăng Tuyệt ở lại.
Cố Lăng Tuyệt chưa nói có ở lại hay không, hắn nhìn đồng hồ, còn lâu mới tới giờ cơm trưa.
Hắn hỏi: “Gần đây có hiệu sách với tiệm photo không?”
“Hiệu sách thì có hơi xa chút, còn chỗ photo, xung quanh đây đúng là có một tiệm. Cậu định làm gì thế?”
Thư Lâm chơi quá vui mà gần như quên hết, cho nên khi nghe thấy bạn cùng bàn nghiêm túc nói “Photo bài thi”, cậu vẫn còn có chút lơ mơ.
Niềm vui sướng khi bạn cùng bàn trở thành bạn cùng phòng nháy mắt tụt.
Sao cậu có thể quên được chứ!
Cố Lăng Tuyệt mà ở cùng, vậy chẳng phải mỗi ngày cậu đều phải đau khổ bơi trong đống bài tập hay sao?!
Mặt Thư Lâm cắt không còn giọt máu.
Cố Lăng Tuyệt còn muốn trêu bạn nhỏ: “Giữ tôi lại thì sau này có lẽ cậu không thấy ngày nào đẹp đâu.”
“Cậu không thể lấy oán trả ơn, Cố Lăng Tuyệt.”
Bạn nhỏ cùng bàn hết vui rồi, sau cậu đưa tay lên, ngón cái đặt lên ngón trỏ, trên ngón trỏ dư ra khúc nhỏ bằng móng tay: “Vậy cậu, ít ra cũng nên sắp xếp một chút cho tớ chứ?”
Cuối cùng Cố Lăng Tuyệt nhịn không được bật cười ra tiếng.
-
Thứ hai đầu tuần đi học, Thư Lâm mỹ mãn được ngồi cùng xe với Cố Lăng Tuyệt.
Bạn nhỏ đắc ý gác chân: “Thoải mái không?”
Cố Lăng Tuyệt cực kì nể mặt, sờ sờ cổ cậu, ‘ừm’ một tiếng, nói: “Thoải mái.”
Tay hắn xách cặp của Thư Lâm, bên trong bỏ không đến hai cuốn sách, tất cả toàn là đồ ăn vặt.
Bữa sáng hôm nay ăn ở trong phòng bếp, là cháo và bánh bao súp như mọi ngày.
Trên bàn ăn còn gặp ba mẹ Thư, hai vị phụ huynh rất khách sáo với Cố Lăng Tuyệt, cũng không hỏi là ở bao lâu hay đã xảy ra chuyện gì, cực kì quan tâm săn sóc.
Ăn xong thì Thư Lâm lên lầu lấy đồ, Cố Lăng Tuyệt trơ mắt nhìn bạn nhỏ ôm đủ loại đồ ăn vặt trong tủ ra, giống một chú hamster cố gắng nhét đầy vào cặp sách.
Cuối cùng còn sợ hắn đi cáo trạng, cậu nhẹ nhàng xáp lại, nhỏ giọng bảo: “Đừng nói ai biết, tớ chia cậu một nửa nha.”
Cố Lăng Tuyệt không hiếm lạ gì vài thứ kia, nhưng hắn hiếm lạ đứa nhỏ này.
Cho nên, vụ cáo trạng là không có khả năng.
Khi vào lớp thì đã có rất nhiều người rồi.
Đám bạn bên đội bóng rổ xúm lại, hỏi han người thân Cố Lăng Tuyệt hai câu xong được thầy gọi đi.
Tuần này bọn họ sẽ đại diện Tam Trung tham gia thi đấu.
Thư Lâm thân là ủy viên thể dục nhưng lại không có trong danh sách được gọi.
Triệu Tiểu Nguyệt nói: “Có lẽ trong thâm tâm thầy Trần hiểu rõ, biết cậu vốn dĩ không đáng tin.”
Thư Lâm: “...”
Cậu tự cho là Triệu Tiểu Nguyệt đang nói nhảm thôi.
Rõ ràng là trong trận đấu với bên lớp bảy, cậu đáng tin như vậy, công tác hậu cần chuẩn bị rất tốt mà.
Đồ uống ướp lạnh, quạt tay, đồng phục chơi bóng.
A, trang phục cổ động là do cậu dùng tiền tiêu vặt tài trợ đó!
Thư Lâm không phục Triệu Tiểu Nguyệt.
Triệu Tiểu Nguyệt cũng không phục bạn tốt.
“Đấu hữu nghị cần gì cậu hậu cần, giáo viên thể dục người ta mang cả đội đi, dắt theo cậu để làm linh vật chiến đấu chắc? Vậy không bằng đi bái ảnh chụp của Diêu Minh có khi còn hiệu nghiệm hơn đấy.”
“Cũng đừng nghĩ rằng Cố Lăng Tuyệt sẽ mang cậu theo, lúc người ta lên sân còn phải gánh bốn người. Tàu sân bay kéo theo tàu ngầm, đến cậu thì không cần kéo nữa, chìm tàu luôn.”
“Trừng tớ thì có ích gì, giỏi thì đi mà trừng thầy thể dục, thầy Trần với thầy hiệu trưởng ấy. Không nữa thì thay với Kỉ Manh Manh đi, xem mọi người có chịu hay không?”
Mỗi câu đều là bạo kích.
Sau đó hai người bạn tốt lại bắt đầu nghỉ chơi với nhau.
Chưa đến giờ vào học, bạn cùng bàn lại không ở bên, Thư Lâm chán muốn chết.
Cậu nhìn sách một hồi nhưng không chữ nào vào đầu nổi, thế là đành vuốt mặt đi tìm Triệu Tiểu Nguyệt.
Nhưng lúc này Triệu Tiểu Nguyệt không rảnh, cô đang vui vẻ bàn về một bộ phim truyền hình cùng với chị em tốt.
Phim này Thư Lâm chưa coi, nhưng cậu biết chắc nó sẽ là bộ phim ngọt ngào.
Bởi vì hai cái con người đang tán gẫu kia khắp mặt hồng hồng, xuân tâm phơi phới.
“Ánh mắt giao nhau! Đây là đường đường chính chính thể hiện tình yêu đó!”
“Hai người này lúc nào cũng nghiêm nghiêm không biểu hiện gì hết, chắc chắn là giữ lại chờ về nhà mới nói nhau nghe!”
“A, trước mặt cả đám người mà dám dựa gần thế, vậy đến lúc không còn ai chẳng phải là... khư ha ha!”
“Há, nói đâu xa làm gì, còn giả ngốc để tránh nghi ngờ nữa kia, ai ai cũng biết mấy người là như nào rồi có được không!”
Cả mặt Thư Lâm mờ mịt.
Thời nay chỉ vì ship CP mà có thể suy diễn đến mức này luôn?
Cậu đi lên hai bước, muốn nhìn thử rốt cuộc là hai cô bạn đang nói đến cái gì.
“A a a, Thái Thái Thượng mới cập nhật luôn kìa, tải cái đã, tối gửi sau nha! Nghe bảo tập hôm nay kích thích lắm đấy!”
Cuối cùng hai người thề độc: “Bọn họ mà không real, tôi đi ị sẽ trồng cây chuối!”
Thư Lâm ngừng bước.
Sau đó chạy đi vì bị tởm.
Về chỗ ngồi vẫn chưa hết giận, thế là cậu chọt vào WeChat.
【Thư Lâm: Cậu biến thái quá đấy.】
【Thư Lâm: Còn chổng ngược xả [Phân]】
【Triệu Tiểu Nguyệt:???】
【Triệu Tiểu Nguyệt: Hơ, pi!】
Đến lúc Cố Lăng Tuyệt trở về đã thấy bạn cùng bàn buồn bực ngồi nghịch bút.
Hắn cong ngón tay chạm nhẹ vào má cậu: “Ai chọc giận rồi đây?”
Thư Lâm hờn dỗi nhìn về phía trước bàn.
Triệu Tiểu Nguyệt đang làm bài mà sau ót như gắn radar, cô mạnh mẽ quay đầu, phủ nhận ba cái: “Tớ không có, tớ không phải, cậu đừng có mà nghi oan cho tớ!”
Để chứng minh trong sạch, cô còn lấy điện thoại ra cho Cố Lăng Tuyệt xem lịch sử trò chuyện: “Là do tên nhóc này gây trước!”
Thư Lâm ngồi thẳng lên: “Pi, rõ ràng là lời của cậu sỉ nhục tớ!”
Ngòi lửa giữa hai người lại châm lên, nhưng còn chưa kịp bắn lên trời nổ pháo hoa thì đã bị tiếng chuông vào học dập tắt ngúm.
Tiết này là tiết toán của thầy Trần.
Thư Lâm lề mà lề mề lấy sách ra, sau đó quay đầu, nhỏ giọng gọi tên bạn cùng bàn: “Cố Lăng Tuyệt.”
Cố Lăng Tuyệt ừ một tiếng.
Thư Lâm hỏi: “Thứ mấy là thi thế?”
“Thứ năm.”
“Nhưng vết thương của cậu chưa lành mà, chơi bóng chẳng phải rất nguy hiểm sao?” Thư Lâm sầu mà mày nhíu chặt, cậu nói: “Hay là cậu đến nói với thầy, để tớ đi cùng đi, tớ mang thuốc theo cho cậu, chẳng may có cần thì còn dùng?”
Cố Lăng Tuyệt liếc mắt một cái đã nhìn thấu toan tính của bạn nhỏ, hắn bất đắc dĩ cười: “Không có việc gì, có Kỉ Manh Manh làm dự bị, đủ để lấy giải khuyến khích rồi, chủ yếu đến tham gia thôi.”
Thấy bạn nhỏ cùng bàn còn mặt ủ mày chau, Cố Lăng Tuyệt vươn tay nhẹ nhàng vỗ về cậu, an ủi: “Tôi không sao.”
Hắn không biết tình hình chiến đấu khi đó giữa bạn nhỏ với bạn thân chí cốt của cậu ra sao. Nhưng khi đối phương tỏ ra đau lòng vì hắn, thì nhất định phải trông thấy hắn mới an tâm.
“Tôi sẽ chú ý bản thân.”
Thư Lâm biết hắn đang hiểu lầm, nhưng cậu không thể không biết xấu hổ mà sửa được. Bạn nhỏ cúi đầu, lát sau nhỏ giọng nói: “Được rồi.”
Tay cậu dưới bàn lặng lẽ luồn vào tay Cố Lăng Tuyệt, xong cứ nắm như vậy.
Đây là một trong những sở thích gần đây của bạn nhỏ.
Cố Lăng Tuyệt hằng năm rèn luyện, trên tay có một lớp chai sần, sờ vào có hơi thô ráp, nhưng Thư Lâm lại thích cọ qua cọ lại mà chơi.
Ngón tay bạn cùng bàn rất dài, những lúc cậu ngơ ngẩn bay xa thì sẽ vô thức mà ma sát tới lui, giống một thú vui vậy.
Bạn nhỏ không ý thức được hành động này có bao nhiêu mờ ám.
Dù sao tụi con trai trong lớp còn làm mấy chuyện ghê gớm hơn đây nhiều.
Ví như Lưu Minh Vũ thích ngồi trong lòng Phương Bách Chí, ôm cổ người ta gọi anh à, còn cười đùa dùng trán cọ cổ nữa.
Mà tụi bạn rất thích phá rối, oang oác la to “Bên nhau rồi”, thế là Phương Bách Chí nhấc Lưu Minh Vũ lên, đặt trên bàn mà chơi chọt lét.
Hai thằng con trai lớn xác không kiêng dè, thân thiết đến mức tựa như giây sau sẽ lĩnh luôn chứng nhận kết hôn vậy, nhưng đùa xong cũng không cản trở việc hai người đánh nhau nổi.
Ai cũng không thực sự xem họ là một đôi.
Ngoại trừ giáo viên không biết, thì tất cả mọi người đều biết, cả hai đều âm thầm hẹn hò với bạn gái.
Bạn gái Phương Bách Chí cũng học trong lớp này, lúc mấy đứa la lên thì giọng cô là lớn nhất.
Thư Lâm cũng đã gặp bạn gái Lưu Minh Vũ, đôi bạn trẻ tỏ vẻ không quen nhau, nhưng khi đối diện thì cả hai có thể đỏ từ tai xuống tận cổ.
Lén lút chạm nhẹ, đợi không ai chú ý thì đan tay vào.
Thuần khiết và tươi đẹp.
Trong tưởng tượng của Thư Lâm, cậu và Cố Lăng Tuyệt cũng là như thế.
Tình bạn đẹp nhất giữa hai thằng con trai, cũng nên giống vậy.
Cố Lăng Tuyệt không biết suy nghĩ của bạn cùng bàn, bạn cùng bàn muốn lôi kéo hắn thế nào cũng được.
Thầy Trần viết chữ đầy bảng cũng không chép, tay phải buông thõng, cùng nắm tay thật chặt với Thư Lâm.
-
Buổi chiều sau tan học, Cố Lăng Tuyệt muốn về lấy đồ.
Thư Lâm có hơi không yên tâm: “Cậu đi rồi có trở lại không?”
Cố Lăng Tuyệt biết cậu sợ hắn bị phụ huynh cấm cản, về là không thể đi được nữa.
“Có chứ, người nhà mặc kệ tôi.” Hắn giúp Thư Lâm đặt cặp vào chỗ ngồi sau ghế lái, “Cậu đi trước, tôi tự bắt xe về.”
Thư Lâm mở to mắt nhìn hắn: “Tớ ở đây chờ, bên ngoài xe không vào được, cậu đến nơi thì gọi, tớ đón cậu dưới chân núi nha.”
Cố Lăng Tuyệt nói được.
Thư Lâm nhìn bạn cùng bàn lên xe mới để tài xế lái chở về.
Ban đầu cậu không hiểu tại sao Cố Lăng Tuyệt lại kiên quyết không muốn mình đưa đón tận nhà.
Sau này cậu cẩn thận nghĩ lại.
Cố Lăng Tuyệt vốn sinh ra trong gia đình tan vỡ, cho nên hắn không muốn cho cậu thấy.
Bạn cùng bàn của cậu vừa kiên cường vừa độc lập, là một người cực kỳ kiêu hãnh.
Về đến nhà, ba mẹ Thư lại vắng.
Dì Phương nói bọn họ có buổi xã giao, hôm nay sẽ không ở nhà.
Thư Lâm “Dạ” một tiếng, đi đến phòng bếp, hỏi dì có xương sườn hay không.
“Hôm nay chỉ mua xương lớn, cậu chủ nhỏ muốn ăn xương sườn thì để mai dì mua cho hửm?”
Thư Lâm nói: “Xương lớn cũng được ạ, xương lớn nấu canh. Hôm nay Cố Lăng Tuyệt cũng ăn, dì nấu thêm một phần cơm nhé.”
Cậu lên lầu, thay lại ga trải giường, tủ quần áo cũng dọn ra khoảng trống.
Thời điểm xếp lại bàn học thì phát hiện đồ lưu niệm nhỏ mà hôm trước mua ở thủy cung.
Thư Lâm nhìn chốc lát rồi đặt qua vị trí dành cho Cố Lăng Tuyệt.
Dọn dẹp xong xuôi, Thư Lâm không muốn nhúc nhích nữa.
Dù sao Cố Lăng Tuyệt cũng không ở đây, không có người bắt bẻ, thế là bài tập về nhà cũng không ngó. Cậu thà nhàm chán ngồi lướt web hơn là dính vào mấy chữ ABCD kia.
WeChat có một tin nhắn mới.
Là của Triệu Tiểu Nguyệt, cô gửi một cái video.
Triệu Tiểu Nguyệt thường chia sẻ cho cậu mấy đoạn phim truyền hình đã qua cắt nối biên tập lại, Thư Lâm hừ một tiếng, nghĩ thầm con nhóc cậu coi như còn có chút lương tâm, vẫn biết chủ động bắt chuyện lại với tớ.
Lần này tha cậu đấy!
Cậu lại vui vẻ như thường ngày.
Mở đầu không có gì đặc biệt.
Trong video, hai người đàn ông Đông Á ăn mặc lịch sự đứng bên giường nói chuyện.
Thư Lâm nghe không hiểu, không có phụ đề, nhưng thấy được giọng điệu rất căng.
Giống như sắp sửa lao vào đánh.
Nhưng tình tiết tiếp theo, Thư Lâm bắt đầu không hiểu nữa.
Nói nói cái gì đó, hai người dần xô đẩy nhau, một người bị đẩy ngã lên giường.
Thư Lâm nghĩ rốt cuộc cũng cao trào, mà trong đó hai người kia tự dưng cái hôn nhau.
?
Tiếp theo đó, bọn họ dần cởi quần áo nhau, người nằm dưới tựa như không muốn, lại còn ấm ức mà khóc lên.
Kết quả là quần lót cũng bị lột.
??
Người phía trên dỗ dành.
Có điều cái tư thế này không được giống như đang dỗ lắm.
Dỗ dành thì lo dỗ dành đi, tay đặt chỗ nào đấy?
Cảnh tượng về sau không thể miêu tả.
“...???”
Thư Lâm trợn tròn mắt, linh hồn bay đi, vẻ mặt đờ đẫn.
Hai người đàn ông, cậu không phải là không biết gì.
Nhưng nghe nói là nghe nói, nhìn thấy là nhìn thấy.
Cho đến nay mười tám cái xuân xanh, cậu chưa từng thấy cảnh nào kích thích thế.
Video đột nhiên phát ra tiếng “Ư a a”.
Thư Lâm sực tỉnh, luống cuống tay chân tắt điện thoại.
Đờ phắc--
Hai người đàn ông.
Cũng có thể, như này sao?
Cậu chịu đả kích không nhỏ, trái tim bùm bụp đập không ngừng, mặt mày đỏ rực, trợn mắt há hốc mồm, hồi lâu sau vẫn chưa dứt nổi.
Qua hơn nửa ngày, Thư Lâm mới thoát khỏi khiếp sợ, cậu nhìn màn hình di động tối, giống như vừa mở ra một cánh cổng khổng lồ dẫn đến thế giới mới.
Nửa phút sau, cậu bấm mở di động, yên lặng, mở video, giảm âm lượng đến mức thấp nhất.
Lần này Thư Lâm trụ đến giây cuối cùng.
Cậu ngồi bên giường, thẹn đến cong ngón chân.
Cái này, có nên gửi cho Cố Lăng Tuyệt xem không nhỉ?
Dù gì lỡ may sau này cậu ấy có bạn trai thì sao?
Kiểu nào cũng sẽ dùng đến mà, đúng không?
Di động trong tay bỗng rung rung vài cái.
【Triệu Tiểu Nguyệt:!!!!!!】
【Triệu Tiểu Nguyệt: Tớ gửi nhầm người, mẹ kiếp!】
【Triệu Tiểu Nguyệt: Vậy cái đó, cậu đã xem chưa? Tiểu Lâm?】
【Triệu Tiểu Nguyệt: Chưa xem thì tuyệt đối đừng mở nha bé yêu, không có gì hay đâu, tư liệu học tập thôi, chán lắm đó.】
Thư Lâm:...
Thân là ủy viên học tập, cậu nói vậy lương tâm không đau sao?
【Thư Lâm:?】
【Thư Lâm: Cậu đang nói gì thế?】
【Thư Lâm: Tớ chưa xem.】
【Triệu Tiểu Nguyệt: Chưa xem thì xóa đi, nếu muốn thì về tớ lấy phần tài liệu đơn giản gửi cậu cho?】
【Triệu Tiểu Nguyệt: [Đáng yêu][Đáng yêu]】
【Thư Lâm: Ừm ừm.】
Cậu không phát hiện ra hai tiếng ‘ừm ừm’ này có bao nhiêu chột dạ, vừa nãy coi lại video, cậu chịu đựng cảm giác thẹn thùng xấu hổ mà nhấn nút tải xuống, may là đường truyền nhà cậu mạnh, rất nhanh đã tải thành công rồi.
Lưu trữ xong xuôi, Thư Lâm xóa video trong lịch sử trò chuyện, sau đó cap màn hình gửi qua.
【Thư Lâm: Tớ xóa rồi.】
Bên kia gửi một icon đáng yêu.
Hai người giấu đầu lòi đuôi kết thúc cuộc trò chuyện, đều xem như chưa xảy ra chuyện gì.
Nhưng trời vừa chập tối, Thư Lâm đã lặng lẽ kéo Cố Lăng Tuyệt vào phòng.
Sau đó đóng cả cửa chính và cửa sổ, mang tai nghe xong, gian manh nói: “Cho cậu xem cái này.”
Cố Lăng Tuyệt buồn cười nhìn bạn nhỏ bận rộn, hỏi: “Xem gì thế?”
Thư Lâm: “Hai người đàn ông.”
Cố Lăng Tuyệt sao ngờ được bạn cùng bàn lớn mật bao nhiêu, nhất thời vẫn không kịp phản ứng.
Thư Lâm đỏ mặt: “Hai người đàn ông, ư ư a a.”
Cố Lăng Tuyệt: “...”