Bạn Qua Thư Thần Kỳ (Thần Kỳ Bút Hữu)

chương 30: nhận thức

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

P/s: Từ chap này trở đi giáo sư nhỏ sẽ gọi Harry là em vì đã hiểu được tình cảm của mình.

Severus đột nhiên liền hiểu được tâm tình thay đổi của bản thân, hưng phấn giống như khi lần đầu tiên chạm đến đến đũa phép của mẹ, khát khao như lần đầu tiên được mẹ chỉ dẫn điều chế Độc dược, anh…… lần đầu tiên yêu thương một người, không quan hệ tới giới tính.

Và tình cảm ngây thơ lúc trước với Lily hoàn toàn không giống như vậy — cảm giác trái tim rung động mãnh liệt. Severus có thể hiểu được vì cái gì khi Potter ngu ngốc nhìn thấy Lily luôn mặt đỏ tim đập sẽ té xỉu bất cứ lúc nào.

Slytherin còn non nớt trong lòng cười khẽ.

Đúng vậy, anh cuối cùng đã suy nghĩ cẩn thận, khi Crucio đánh vào người, anh chỉ nhớ về cái Tên này mới có thể duy trì tỉnh táo. Khi Imperio thi triển, anh chỉ nghĩ về cái Tên này mới có thể ổn định linh hồn. Lúc Diffindo cắt qua thân thể, anh chỉ là tiếc nuối vì không thể thật sự gặp được Harry, được ôm lấy cậu nhóc này.

‘Harry……’ Severus nhỏ trong lòng nhiều lần thầm đọc cái Tên này.

‘Ta…… Yêu em……’ tiếng thở dài dày đặc trong không gian trống trải vang lên.

Harry cảm giác kêu âm thanh gọi cậu càng ngày càng mỏng manh, thật giống như chủ nhân sẽ ngất đi bất cứ lúc nào, cậu cố gắng muốn suy nghĩ rõ ràng, nhưng thế nào cũng không mở mắt ra được.

“Này!” Ron vỗ bả vai Harry gọi cậu tỉnh lại. “Cậu không cần gặp ác mộng thì sau đó lại ngồi ngủ như vậy, sắc mặt cũng rất tái.”

“Mình không sao……” Harry không cần soi gương cũng có thể biết tình trạng của mình không tốt. “Mình nghĩ hôm nay mình cần xin nghỉ.”

“Đựơc, mình sẽ giúp cậu đi xin bà Pomfrey Độc dược, cậu nhất định là buổi tối bị cảm lạnh.” Ron nhìn Harry ngủ lại rồi mới đi ra phòng ngủ, Neville buổi sáng không có lớp, nói sẽ giúp đỡ chăm sóc Harry, mà hai bạn cùng phòng khác đều đã đi rồi.

Ron gọi Hermione cùng đi xin phép giáo sư McGonagall, sau đó lại đi bệnh thất giúp Harry dược chữa cảm mạo, nữ y sĩ hiền lành tỏ vẻ nếu đến trưa nhiệt độ cơ thể Harry còn không hạ, thì nhất định phải tới bệnh thất.

Nữ y sĩ tâm sự lo lắng thu dọn lại bệnh thất, trước đó bà còn đang suy nghĩ năm nay Potter tương đối an phận, chưa có đến bệnh thất, kết quả hôm nay cậu liền sinh bệnh phát sốt.

“Poppy, tôi đã bổ sung Độc dược cần thiết ở nơi này.” Snape sau khi nói xong chuẩn bị rời đi, lại bị nữ y sĩ gọi lại.

“Potter phát sốt, tôi cho thằng bé dược cảm mạo đã pha loãng, khả năng hiệu quả không tốt.” Bà Pomfrey oán giận nói. “Thầy gần đây đang bận cái gì? Lần này Độc dược chậm một tuần, báo hại tôi không thể không pha loãng chúng.”

“Nhiệm vụ. Bà biết rõ.” Snape mơ hồ nói. “Tôi sẽ nhớ rõ vì Cậu bé vàng mà hết lòng điều chế Độc dược đặc biệt.”

Bà Pomfrey hiểu được Snape và Lily ngày xưa có khúc mắc, năm đó anh và tổ bốn người bởi vì ghen ghét mà phải ở bệnh thất không ít. “Hy vọng Severus lần này làm Độc dược mùi vị hơi bình thường một chút, người bị cảm uống Độc dược có mùi vị kích thích quá mức sẽ phun ra.”

Snape rời khỏi bệnh thất liền vội vã chạy tới ký túc xá Gryffindor, tại cửa thi triển Invisibilio sau đó theo một học sinh đi vào, phòng nghỉ có không ít người đều đang thảo luận chuyện Harry bị ốm, có vài nữ sinh tính toán mượn cơ hội sẽ đi thăm.

Lướt qua điểm tâm có chứa nhiều đường hoá học, Snape đi tới phòng ngủ Harry, Longbottom đang chăm sóc bồn hoa yêu quí của bản thân, Harry đắp chăn đang ngủ say. Đến gần Snape liền phát hiện trên trán Harry đều là mồ hôi lạnh, sắc mặt cũng trắng bệch. Ếm vài cái thần chú, Snape cởi bỏ Invisibilio vỗ nhẹ mặt Harry.

“Tỉnh tỉnh.”

Harry mãnh mẽ lắc đầu, trong mộng cậu thấy rất nhiều người ăn mặc như Tử thần thực tử đang quất roi một thiếu niên gầy ốm, thân thể hắn co lại, chịu đựng tra tấn đau đớn. Cậu thấy không rõ hình dáng thiếu niên, nhưng lại cảm giác được đó chính là Prince.

Thế nhưng anh và bản thân trong trí nhớ như hai người khác nhau, hoàn toàn không thể gây tác dụng gì.

“Harry, tỉnh lại.” Tiếng gọi của Snape cùng Prince trong mộng hòa lại với nhau, Harry cảm nhận được hai giọng nói gọi Tên mình hoàn toàn khác nhau lại tràn ngập tình cảm nhớ nhung, thật giống như cái từ đơn bình thường kia là một thần chú.

“Giáo sư……” Cố gắng mở to mắt, đập vào ánh mắt là một thân cao lớn đen tuyền. “Thầy không có việc gì đi……”

Snape phát hiện vừa rồi có lẽ là Harry bị ảnh hưởng bởi ác mộng của bạn qua thư, cho nên mới đem bản thân cùng Prince thời thiếu niên hợp thành một.

“Bệnh của trò rất nghiêm trọng, cần uống một lọ Độc dược.” Snape đem bình thuốc đưa cho Harry, sau đó đưa tay nâng dậy cậu nhóc, biến ra cái gối kê phía sau cậu.

Harry máy móc uống thuốc, bên trong đã đặt biệt thêm thành phần thuốc ngủ lập tức khiến ý thức cậu càng thêm mơ hồ, nhưng cậu nhóc lại dùng sức cắn đầu lưỡi duy trì tỉnh táo. “Giáo sư, nếu một người trong bức tranh đột nhiên không thấy, làm sao có thể tìm được hắn?”

“Trừ phi trò cũng bước vào bên trong bức tranh, nếu không, thì chờ hắn trở về, ước chừng là đi lang thang.” Snape an ủi nói, trong lòng anh tính toán thời gian, rõ ràng nhớ lại đã đến thời gian năm đó anh bị bắt cóc.

Chuyện quá khứ đã không thể thay đổi, hơn nữa không muốn để tâm tình lúc trước ảnh hưởng tâm ý hiện tại, Snape có thể nói là cố ý quên đi ký ức có liên quan đến năm đó. Đáng tiếc trong tâm lý của Harry, anh chỉ sợ anh của ngày xưa càng quan trọng hơn anh của hiện tại.

Với việc Harry hiểu biết Snape, biết anh không phải là người tùy tiện nói dối. Thần kinh vẫn luôn căng thằng lúc này mới thả lỏng, ác mộng đáng sợ này nhất định sẽ ám ảnh cậu.

“Ngủ ngon, Harry.” Khi cậu nhóc phát ra tiếng hít thở đều đều, Snape mới nói ngủ ngon. Anh có thể cam đoan Harry ngủ đủ tám giờ, bên trong Độc duợc ngoại trừ chữa cảm mạo bình thường còn bỏ thêm dược thảo bình phục cảm xúc dao động rồi, cùng có thể làm cho người có giấc mộng đẹp.

“Thật kì quái……” Neville vừa bón phân xong cho bồn hoa yêu thích. “Mình sao lại cảm giác vừa rồi có một cơn gió lạnh thổi qua?” Cậu nhóc hiền lành sợ Harry bị cảm lạnh, vội vàng lại đắp thêm chăn cho cậu.

Suốt một ngày Harry trong giấc ngủ tỉnh lại, lúc giữa trưa Ron và Hermione đến xem qua cậu, phát hiện sắc mặt cậu dịu đi không ít, nhiệt độ cơ thể cũng hạ, cũng không nhiều quấy rầy cậu nữa. Đợi đến trước bữa tối, Harry giống như là đang ngủ bình thường đột nhiên tỉnh lại. Tay cậu trước tiên tìm kiếm dưới gối, mở ra sách Độc dược, đối với chữ viết trên mặt cuối cùng xuất hiện lộ ra tươi cười.

[ ta đã trở về.] chữ viết như trước phẳng phiu viết lên.

[ mấy ngày nay anh đi lang thang ở đâu sao?] Harry nhớ tới ý kiến của Snape, cảm giác có chút thương tâm. [về sau muốn đi đâu thì nói trước, tôi lo lắng đã lâu.]

[ ta tự do, nhóc à.] Severus nhỏ ngồi phịch ở trên giường của mình, tùy ý gia tinh nhà Lucius chữa thương cho anh. [thật đáng tiếc là ta không phải sản phẩm ma pháp chờ đợi em tùy ý triệu gọi.]

[ tôi bởi vì lo lắng cho anh!] Harry nhớ tới tình cảnh trong ác mộng, rùng mình một cái.

[ta biết.] Severus nhỏ cong khóe miệng, thẳng thắn mở miệng. [cám ơn em, Harry.] nếu không có em, nói không chừng ta sẽ không giữ được kiên trì.

[ hừ!] Harry vẽ một tiểu sư tử kiêu ngạo lắc đầu làm nũng, bên cạnh chữa viết nho nhỏ lộn xộn viết ‘Tôi không vui’

[ trước đó em hỏi làm sao để có được ký ức một người đã được sửa đổi?] Severus nhỏ vội vàng chuyển đề tài. [ như vậy em cần đối phương tự nguyện, dù hắn sửa đổi ký ức bản thân, ở sâu trong linh hồn cũng biết ký ức hiện tại là giả. Hoàn toàn tự nguyện lấy ra mới có thể. Nhớ kỹ điểm ấy.]

Vừa nói đến chính sự Harry liền đem tâm tư còn trống rỗng của mình ném qua một bên. [ừ, ngày mai tôi sẽ không cự tuyệt lời mời của thầy ấy.] Harry thở dài. [về sau nếu anh còn muốn đi lang thang, nhớ rõ nói cho tôi biết một tiếng.]

[được rồi được rồi, bà quản gia Harry.] Severus nhỏ trả lời, trước khi thân phận phù thủy của mẹ bị lộ ra, cha cũng nhắc nhở mẹ như vậy.

Harry không muốn để Prince biết cậu bởi vì lo lắng dư thừa lại gặp ác mộng còn bị bệnh một trận.

Prince không muốn để Harry biết anh bởi vì bản thân không cảnh giác lại bị bắt đi tra tấn vài ngày.

[ còn phải đi học, tôi đi trước.] Harry lộ ra tươi cười thoải mái đầu tiên hôm nay.

[ ừ, đi đi.] Cuối cùng Severus nhỏ đối với khuôn mặt tươi cười được vẽ ra nhếch khóe miệng, sau đó bởi vì động đến vết thương mà khàn một tiếng. Anh hiểu được tâm tình của mình, nhưng anh không thể vượt qua thời gian rút ngắn khoảng cách với Harry, trước khi tìm được cậu, anh sẽ che dấu tình cảm mới chớm nở này.

“Thưa cậu, cậu cần nghỉ ngơi.” Tiểu gia tinh chân thành khuyên bảo. “Tôi giúp cậu dọn dẹp sách vở.”

“ừ.” Severus cũng không lo lắng tiểu gia tinh sẽ chú ý tới tồn tại Harry, thần chú lẫn lộn sẽ khiến bất luận kẻ nào đều cho rằng anh chỉ là đang học và làm bài.

Sau khi thoa thuốc chữa thương xong, tiểu gia tinh rời khỏi, chủ nhân nó yêu cầu hoàn thành công việc liền lập tức rời đi. Mà Severus nhỏ thì nằm ở trên giường nhớ lại chuyện đã xảy ra trước đó.

Sau khi Lucius trả lời yêu cầu gặp mặt nói chuyện của anh, anh ở Hogsmeade gần một ngày với kẻ có thể nói là người bạn duy nhất trong Slytherin, trải qua vài câu thăm dò, Lucius cho thấy kẻ cần dùng thuốc an thần chính là Người mà anh sùng bái.

Severus tỏ vẻ bản thân là con lai không muốn làm bẩn hàng ngũ của Người, nhưng xuất phát từ tình bạn bè anh có thể giúp Lucius hoàn thành Độc dược này, cũng đem cách điều chế đã sửa đổi Độc dược giao cho hắn, nhưng vào lúc này anh không muốn tham gia trong chiến tranh, tương lai cũng sẽ lựa chọn trung lập.

Lucius thấy như thế nào cũng không thể thay đổi quyết định của Severus, cũng buông tha.

Ai ngờ đến sau khi Độc dược dâng tặng, Lucius mới từ trong buổi tiệc của Dark Lord về nhà, liền nghe đến thám tử nói Severus bị vài gia tộc đối địch bắt đi. Chết tiệt, Dumbledore để chuyện xảy ra sao!

Hoàn toàn giận chó đánh mèo đến trên người lão hiệu trưởng Lucius bắt đầu suy nghĩ cách cứu người bạn rất hữu dụng này, trải qua trắc trở sau mới ở trong đó bên trong một hầm giam cứu ra tên yếu ớt đó. Cũng may nhà Malfoy có dự trữ Độc dược chữa thương cao cấp rất nhiều, căn bản Severus không bị thương sau khi uống mấy bình dược liền kiên trì phải về Hogwarts.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio