Bàn Sơn

chương 28: ngũ đạo tam thô

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương : Ngũ đạo tam thô. ()

Khúc Thanh Mặc thấy nó vẻ mặt mơ hồ, cười nói:

- Ví dụ như ca ca muội nếu như không có tà cung tương trợ, bản lĩnh của huynh ấy có lẽ so với tu sĩ tam bộ không sai biệt lắm; còn Liễu Diệc. . .

Tiểu nha đầu vẻ mặt khinh thường, nhăn mũi ba bốn lượt rồi nói:

- Tu sĩ nhị bộ có thể đánh mười người như hắn.

Yêu vương Hồ Lô vẻ mặt không cho là đúng, chẳng qua cũng không ngắt lời Thanh Mặc, đợi đến khi nàng nói xong mới khinh thường hừ một tiếng:

- Thất bộ đăng thiên này đều là tu sĩ nhân gian phân chia, không có lấy nửa điểm tác dụng. Ấn theo đạo lý này, hai người đánh nhau, cứ trực tiếp báo ra cảnh giới, cúi đầu nhận thua đỡ phải đánh đánh đấm đấm gì nữa mất công.

Lương Tân nghe không hiểu cách phân chia thất bộ cảnh giới cho nên nghiêng về phía sư phụ nói:

- Đúng vậy, ba huynh đệ chúng ta là phàm nhân chẳng phải là đã giết chết tứ bộ Trúc Ngũ kia sao! Cái kia. . . Thanh Mặc, đợi ta luyện hóa xong pháp lực của ngọc thạch song sát, ta tính là mấy bộ?

Hồ Lô tiếp tục đề tài đó:

- Lấy chân nguyên trong thể nội mà nói, mười năm sau ngươi luyện hóa hết pháp lực của ngọc bích chắc chắn trở thành tu sĩ tam bộ, Thanh Sắc cảnh. Sau khi luyện hóa thêm thạch mạch. . . Nếu như may mắn có thể miễn cưỡng đạt tới tứ bộ, Hải Thiên cảnh.

Lương Tân vừa nghe đợi mình đạt đến ba mươi tuổi có thể có được bản lĩnh của Trúc Ngũ tức thì vui sướng hiện rõ ra trên mặt.

Thanh Mặc lại hỏi Hồ Lô:

- Tiền bối, hiện tại ngài ở bước thứ mấy?

Hồ Lô bĩu môi:

- Chúng ta mới không thèm để ý đến phân chia của tu sĩ nhân gian, nếu bàn về đánh đấm tu sĩ ngũ bộ ở trước mặt ta không đáng nhắc tới, còn lục bộ thì phải xem tu vi cụ thể thế nào, đánh qua mới biết được.

Lúc này Lương Tân đột nhiên nhớ tới một sự kiện, vội vàng hỏi Hồ Lô:

- Sư phụ, chín vị huynh trưởng gia nhập Cửu Long ty Phá sơn viện của người, tu vi của bọn họ. . .

Hồ Lô biết nó muốn hỏi điều gì, không đợi Lương Tân nói xong đã trả lời:

- Chín vị ca ca đó của ta, luận tu vi mà nói so với ta bây giờ có lẽ kém hơn một chút, còn về ngọc bích tinh quái kia vào thời kỳ toàn thịnh, hắc hắc, ta đoán thực lực của nó hẳn là lục bộ đại thành.

Trong cuộc sống sau đó, tâm pháp hành thổ, kỹ thuật đấu vật, xạ thuật, mỗi ngày Lương Tân chuyên tâm khổ luyện ba đại 'tuyệt kỹ' này, có thời gian rỗi còn có thể uy mãnh đánh một lượt bài Thái Tổ Trường Quyền làm nóng người.

Hiện tại Lương Tân đã có chân nguyên của mình, cũng xem như là một kẻ tu hành, đối với sự việc về tu chân nó có rất nhiều điều tò mò, đặc biệt chạy tới hỏi Khúc Thanh Mặc.

Vừa nghe nói có chuyện xưa nghe, Hồ Lô liền lập tức chạy tới. . .

Tiểu nha đầu Thanh Mặc tính tình hoạt bát, bình thường không ai để ý đến nàng, nàng còn không kìm nén được đi tìm Lương Tân nói chuyện phím, hiện tại càng là vui vẻ, giả bộ ho khan một tiếng, bắt đầu 'giảng bài'.

Tu chân và giang hồ cũng không có gì khác biệt, án chiếu theo lý giải đối với thiên đạo và phương pháp tu luyện mà các môn tông tu sĩ bị chia thành hai trận doanh chính và tà, mấy ngàn năm nay song phương không ngừng chinh phạt lẫn nhau.

Chính đạo anh tài lớp lớp xuất hiện, lại nhiều đệ tử, trong các trận ác chiến dần dần chiếm thế thượng phong, liên tục đánh tan bốn năm đại phái tà ma. Không ngờ bởi vậy mà tà đạo từ năm bè bảy khối ngưng tụ thành một khối sắt cứng, trong đó một lão ma đầu chuyên môn nghiên cứu tứ đại kỳ thật 'sinh, lão, bệnh, tử' , dưới sự trợ giúp của rất nhiều cao thủ tà tông đã dung hợp thành công bốn môn kỳ thuật này hợp thành một môn thần thông tàn nhẫn.

Những việc này đều là Thanh Mặc nghe được các trưởng bối ở Đông Hải Càn nói cho nghe, tất cả đều bị tiểu nha đầu biến thành chuyện xưa, bộ dạng không liên quan gì đến mình, cười nói:

- Nghe nói môn thần thông này có uy lực cực lớn, độc ác vô cùng, nhưng lại có một cái tên rất dễ nghe, gọi là 'Thiên hạ nhân gian'!

Đối với những truyền thuyết xa xưa về tu chân giới Hồ Lô cũng biết một ít, chẳng qua không tỉ mỉ như Thanh Mặc biết, nghe rất cao hứng nhưng vẫn không quên khoe chữ:

- Ừ, sinh lão bệnh tử bốn môn kỳ thuật này hóa thành thần thông 'Thiên hạ nhân gian' cũng xem như là cái tên hợp với thực tế.

Thiên hạ nhân gian vừa mới hiện thế lập tức giết chết không ít nhân vật thủ lĩnh của chính đạo, môn tông tà đạo cũng bởi vậy mà vẫn hồi lại xu thế suy bại. Chính tà lưỡng đạo lại khôi phục lại xu thế cân bằng.

Mà lão ma đầu thân mang tuyệt học 'Thiên hạ nhân gian' cũng bởi vậy mà hiểu thấu thiên địa vạn vật, sau khi truyền lại thần thông cho một người đệ tử tên gọi Tạ Giáp Nhi thì từ đó về sau biến mất không thấy nữa.

Thiên tư của kẻ tên Tạ Giáp Nhi này so với sư phụ còn cao hơn rất nhiều, sau khi học xong 'Thiên hạ nhân gian' lại bế quan hơn trăm năm cuối cùng đưa uy lực của Thiên Hạ Nhân Gian đề cao lên năm thành, môn thần thông này cũng bị hắn đổi tên thành: Thiên Thượng Nhân Gian!

Tà đạo cường đại chính đạo tự nhiên là ăn đau khổ rồi, không biết nhiều ít bao nhiêu tiền bối thành danh đều chết trong tay Tạ Giáp Nhi, môn tông chính đạo bị đối phương đánh cho chật vật không chịu nổi, không hề có lực đánh trả lại.

Theo tình thế từ từ trở nên ác liệt, người trong chính đạo bắt đầu đóng cửa không ra, ẩn nấp trong núi lớn, cũng như tà đạo năm đó tính toán cộng chung tài nguyên, cộng đồng bồi dưỡng hảo thủ, trong đó thực lực mạnh mẽ nhất là mười ba môn tông. Bọn họ dồn hết toàn bộ sức lực, quán đỉnh, truyền công, không thủ đoạn nào là không dùng, một lần bồi dưỡng ra được mười ba cao thủ đột phá Tiêu Diêu cảnh, thất bộ tu sĩ, xếp vào hàng ngũ tiên nhân!

Nhưng mười ba vị cao thủ này đều là do bị 'ép chín non', chân nguyên hùng hậu vô cùng, đạo pháp thần thông rất lớn, trong chiến đấu lấy lực lượng để giành lấy chiến thắng cho nên được hợp xưng là Thập Tam man.

Nghiêm túc mà nói Thập Tam Man mặc dù đã đột phá Tiêu Diêu cảnh nhưng chân nguyên không phải do bản thân tự tu hành mà có, lĩnh ngộ đối với thiên đạo xa xa không đủ cho nên chỉ có thể tính là bên trên Tiêu Diêu cảnh còn xa xa mới đạt được tới Thường Nga cảnh!

Chính đạo một mực ẩn nhẫn cho đến năm trăm năm trước, cuối cùng, ở hoàng thành của triều đại trước, Thập Tam Man ra hết, phục kích thủ lĩnh tà đạo Tạ Giáp Nhi. Một trận chiến này căn bản là không một hai hay biết, trong phạm vi tám trăm dặm hoàng thành tất cả đều hóa thành đất khô, cuối cùng, Thập Tam Man còn sống trở về, mà Tạ Giáp Nhi bị đánh cho hình thần câu diệt, ngay cả xương cốt cũng không sót lại!

Nghe đến đây Lương Tân lộ ra vẻ kinh ngạc truy hỏi một câu:

- Tạ Giáp Nhi lợi hại như vậy mà trước khi chết không kéo theo kẻ nào đệm lưng sao? Thập Tam Man đều sống sót trở về cả sao?

Không đợi Thanh Mặc mở miệng, Hồ Lô đã hừ lạnh một tiếng:

- Ngươi cho rằng tu sĩ tranh đấu cũng giống như phàm nhân đánh nhau sao? Liều mạng giết được một tên là lãi một tên sao? Không cần nghĩ cũng biết, Thập Tam Man ngoại trừ thực lực hùng hậu ra khẳng định còn có một bộ trận pháp hợp kích uy lực cực lớn, song phương kích phát sinh tử chiến, hoặc là Thập Tam Man toàn bộ thua chết hoặc Thập Tam Man toàn thắng mà sống, không có con đường thứ ba!

Trận chiến này Thập Tam Man mỗi người trọng thương nhưng đều sống sót trở về, sau đó trong vòng một trăm năm tà đạo như rắn mất đầu, chính đạo tổ chức phản công trên quy mô lớn, cuối cùng hoàn toàn đánh bại tà đạo. Môn tông tà đạo liên tiếp bị tiêu diệt, người trong tà đạo gần như bị chém tận giết tuyệt, chỉ còn dư lại một số ít tàn binh tôm cua mai danh ẩn tính ẩn nấp đi, không đủ gây họa.

Chương : Ngũ đạo tam thô. ()

Mà đối với phàm nhân mà nói, trận quyết đấu chính tà này so với mãnh thú, lũ quét còn đáng sợ hơn rất nhiều. Đầu tiên là hoàng thành bị hủy, sau đó là các châu các phủ khắp nơi gặp phải tao ương, toàn bộ trung thổ rơi vào cục diện hỗn loạn. Mãi cho đến hơn ba trăm năm trước, Lương Nhất Nhị phụ tá Hồng thái tổ bình định thiên hạ, trung thổ mới một lần nữa yên ổn trở lại.

Lương Tân sớm đã được nghe nói 'thần tiên đánh nhau phàm nhân gặp họa', nhưng từ trước đến nay không hề suy nghĩ đến. Đối với phàm nhân mà nói, chỉ cần một đám tu sĩ náo loạn cũng đủ để khiến cho thiên đại biến sắc, biến ngàn vạn dặm đất đai màu mỡ thành luyện ngục nhân gian!

Thanh Mặc hiểu được ý tứ của Lương Tân, bất đắc dĩ mà cười nhưng cũng không giải thích cái gì mà tiếp tục nói:

- Giữa chính và tà từ oán hận đến ác chiến, tranh đấu liên miên kéo dài suốt mấy ngàn năm, cuối cùng lấy chính đạo thắng thảm mà đặt ra định cục tu chân đạo hiện tại, tính ra thiên hạ sau này có thể yên ổn hơn một chút!

Trong trận ác chiến cuối cùng, mặc dù tà đạo bị diệt toàn bộ nhưng sự phản kháng trước khi chết cũng khiến cho tu sĩ chính đạo thương vong thảm trọng, Thập Tam Man vốn bị trọng thương khó lành cho nên bị liệt vào mục tiêu đả kích trọng điểm, trước sau có chín người chết trận chỉ còn dư lại bốn người sống, các tông môn nhỏ trong chính đạo không cần nói ngay cả mười ba tông môn lớn nhất cũng bị tà đạo xử lý mất năm cái.

Ác chiến đã kết thúc bốn trăm năm, tu chân chính đạo nghỉ ngơi dưỡng sức cũng khôi phục được không ít nguyên khí. Trong tu chân đạo hiện nay, tám môn tông còn sót lại của năm đó vẫn như trước chiếm vị trí siêu nhiên.

Trong tám môn tông này, có năm cái là môn phái của người xuất gia, có ba môn phái là môn tông tục gia, nói đến đây Thanh Mặc đột nhiên cười hì hì:

- Ngũ đạo tam tục này cũng bị một ít tán tu đùa giỡn gọi là Ngũ đại tam thô, thật sự rất dễ nhớ mà!

Lương Tân cười ha hả, nhớ lại bộ dạng của Nam Dương chân nhân, tiếp tục hỏi:

- Vậy Đông Hải Càn các ngươi hẳn là lớn nhất trong Ngũ đại tam thô chứ?

Không ngờ Thanh Mặc lắc đầu:

- Đông Hải Càn không được liệt vào Ngũ đại tam thô.

Lương Tân cảm thấy ngoài ý muốn, nhịn không được trợn tròn mắt:

- Đông Hải Càn không phải là môn tông tu chân đứng đầu sao?

Thanh Mặc tiếp tục lắc đầu:

- Đông Hải Càn là môn tông tu chân đứng đầu không sai nhưng đứng đầu ở đây chỉ là nổi tiếng ở nhân gian mà thôi. Ngũ đại tam thô sau trận ác chiến thì ẩn trong thế gian, không dễ dàng lộ diện ra ngoài. Trừ khi trên tu chân giới xảy ra chuyện lớn gì đó bọn họ mới ra mặt.

Mà Ngũ đại tam thô tựa như một thể, cộng đồng tiến thối, các phái đều đưa ra một danh trưởng bối, thành lập nên một trưởng lão hội gọi là Nhất Tuyến Thiên.

Ngũ đại tam thô quy ẩn nhưng chưa biến mất, Nhất Tuyến Thiên chính là đại biểu của bọn họ ở tu chân giới, các môn tông nếu có chuyện không thể quyết định có thể đi tìm Nhất Tuyến Thiên giúp đỡ. Nếu thật sự xảy ra chuyện lớn gì Nhất Tuyến Thiên sẽ đưa tin về bát đại tông môn, tùy thời ra tay can thiệp.

Chẳng qua mấy trăm năm nay thiên hạ thái bình, Nhất Tuyến Thiên rất ít khi truyền ra dụ lệnh, bát đại tông môn càng không một lần phải ra tay.

Về phần một số tu chân tông môn vẫn như cũ tồn tại giữa nhân gian, thực lực lớn mạnh một chút có chín tông môn, tự xưng là Cửu Cửu quy nhất, ngụ ý là chín tông môn này đều nghe theo sự chỉ huy của Nhất Tuyến Thiên, bày tỏ kính ý đối với Ngũ đại tam thô.

Đông Hải Càn chính là một môn tông trong Cửu Cửu quy nhất. Còn về Chu Ly đạo tràng, bọn họ so ra còn kém một cái cấp bậc, chỉ có thể được xem là tông môn nhị lưu.

Lương Tân cơ bản đã hiểu rõ, tu chân giới cao nhất chính là Ngũ đại tam thô, phía dưới có Nhất Tuyến Thiên làm bộ phận phát ngôn, dưới nữa đó là Cửu Cửu quy nhất, cuối cùng mới là các môn tông tu chân nhị lưu, tam lưu.

Hồ Lô nghe xong mồ hôi đầy đầu, nếu như không phải đang trước mặt hai đứa trẻ, nó đã giơ ngón giữa lên trời rồi. . .

Còn một chuyện khác đáng nhắc tới nữa đó là, chính tà tranh đấu mấy ngàn năm chỉ có một lần vứt bỏ hiềm khích liên thủ cùng chiến đấu, đó là bảy trăm năm trước, liên thủ tiêu diệt Băng Nguyên tà tông Ma La viện, môn phái đã thu được Linh Lung ngọc hạp.

Ma La viện mặc dù bị liệt vào tà đạo nhưng nó là tông môn trú tại cực bắc băng nguyên từ trước đến nay không hề lui tới gì với trung thổ, không hề liên quan với tà phái của trung thổ. Mà Ma La viện công pháp tu vi lại là một phong cách riêng, mặc dù chỉ là một tông môn nhỏ với vài trăm người nhưng thực lực lại cao kinh người, lại chiếm được thiên thời địa lợi, muốn tiêu diệt nó không thể không điều động trọng binh.

Từ trung thổ đến băng nguyên đường xá xa xôi, vì tránh việc tổn thất lực lượng do việc tàn sát lẫn nhau trên đường đi, hai phái chính tà mới tạm thời kết minh, ước hẹn hợp lực tiêu diệt Ma La viện, sau đó bằng vào thực lực bản thân tranh đoạt ngọc hạp.

Cuối cùng, sau một phen chém giết ác liệt, Ma La viện chó gà không tha, nhưng Linh Lung ngọc hạp lại không rõ tung tích.

............

Cuộc sống những ngày tiếp theo, tiến cảnh tâm pháp hành thổ của Lương Tân có chút thuận lợi, chẳng qua khiến nó càng thêm vui vẻ đó là kỹ thuật vật lộn và trường quyền của nó tiến bộ. Mỗi ngày so chiêu với nó đều là thiên viên, đám tinh quái này đánh nhau không hề tuân theo bất kỳ chiêu thức, quy củ nào, móng vuốt, miệng, đuôi không bộ phận nào không phải là lợi khí tấn công kẻ địch.

Từ đầu đến cuối Lương Tân bị bọn chúng đánh cho kêu khổ không ngừng, cho tới bây giờ chưa thắng lấy một lần, chẳng qua dần dần cũng bớt thua thảm đi. . .

Khúc Thanh Thạch mỗi ngày nhìn Lương Tân luyện công chăm chỉ, bản thân lại rất nhàm chán, vì vậy suốt ngày cứ quấn lấy yêu vương Hồ Lô cũng muốn một cuốn công pháp để học.

Yêu vương không chịu được phiền toái này, chỉ đành dùng lại kế sách cũ, lại chui vào đại sơn tìm kiếm động phủ ẩn tu, tiểu nha đầu trước đó tu hành là công pháp hành thủy, lần này Hồ Lô chỉ cần tìm trận pháp hành thủy . . . Không lâu sau, rốt cuộc lại bị nó tìm được một cuốn công pháp, lần này tìm được không phải là sách không có tên, công pháp có tên: Tú Thủy.

Khúc Thanh Mặc mừng rỡ, cái tên Tú Thủy và Tú Xuân Đao của Thanh Y có vài phần tương tự, xem ra có duyên với nàng.

Cứ cách khoảng ba hay năm tháng Khúc Thanh Thạch hoặc Liễu Diệc hai người lại có một người vào núi thăm, vì che dấu tai mắt người khác, hai người chưa bao giờ đi vào núi cùng nhau.

Bọn họ vô luận là ai tới, sau khi nhìn thấy Lương Tân, ngoại trừ nói vài ba tin tức quan trọng bên ngoài ra thì còn lại là đưa ra bản án mà mình đã phá giải, đưa ra manh mối, bỏ qua điều kiện, buộc Lương Tân đi 'phá án'.

Giang hồ nhiều gió bão có vài phần cẩn thận luôn tốt, Lương Tân hiểu rõ hai vị huynh trưởng là cố ý bồi dưỡng mình, học hành vô cùng nghiêm túc.

So với người bình thường, Lương Tân cũng không tính là đặc biệt thông mình, nhưng tầm mắt cũng xem như là linh hoạt, ít nhất không phụ nỗi khổ tâm của hai người Khúc, Liễu. . .

Đại sơn yên tĩnh, ngày tháng trôi mau, nháy mắt đã qua năm năm. Ngày tháng trôi qua an nhàn không lo âu, duy nhất được coi là việc lớn đó là, cuối năm thứ ba Phong Tập Tập từ kết giới tỉnh lại, chẳng qua tiểu quỷ không ở lại mấy ngày, mà liên tục thúc giục Hồ Lô đưa nó vào âm nhãn của Khổ Nãi Sơn tu luyện.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio