Trời sáng, trong thành bắt đầu náo nhiệt, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, sau đó là giọng Bùi Vô Tịch: “Dậy ăn cơm thôi.”
Không gọi “Đạo chủ”, dù sao cũng đang ở bên ngoài.
Thẩm Độc sau nửa đêm thì không ngủ nữa, nghe thấy tiếng động ngồi dậy mặc áo vào, nhưng đến lúc thắt đai lưng thì thắt mãi chẳng xong.
Nói chung quen được người khác hầu hạ từ nhỏ rồi.
Y không khỏi bật cười, gọi với ra bên ngoài: “Ngươi vào đây.”
Bùi Vô Tịch đứng ngoài cửa hơi hơi sửng sốt lẫn chút chần chừ, y gọi xong một lúc rồi hắn mới đẩy cửa tiến vào.
Thẩm Độc mặc trường bào màu tím sẫm, chẳng qua ống tay và vạt áo không được chỉnh tề cho lắm.
Ngước mắt thấy hắn tiến vào liền giang hai tay mình ra, thản nhiên nói: “Phượng Tiêu không có ở đây, mặc quần áo khiến ta cảm thấy rất mệt mỏi, cảm phiền Bùi tả sứ.”
Khi còn nhỏ Bùi Vô Tịch cũng là con trai độc nhất trong nhà, lớn lên trong sự nuông chiều. Nhưng từ khi đến Gian Thiên Nhai, cuộc sống sung sướng ngày xưa không còn nữa, rất nhiều chuyện phải tự mình làm.
Nên mấy năm nay hắn biết làm rất nhiều thứ.
Bao gồm luyện công tập võ, bưng trà rót nước, may vá thêu thùa, mặc quần áo, thậm chí nấu cơm ăn.
Trước đây, nếu có chuyện gì phải ra ngoài, lúc nào hắn cũng là người hầu hạ Thẩm Độc.
Thẩm Độc còn nói đùa rằng, nếu như không có hắn thì chắc y sẽ chết đói ở nơi đồng không mông quạnh mất.
Nhưng câu ấy y nói lúc nào nhỉ? Bây giờ ngẫm lại, chẳng có tí ấn tượng nào cả.
Bùi Vô Tịch đè nén dòng cảm xúc bỗng nhiên cuồn cuộn trong lòng, không nói gì mà đi tới, chỉnh lại quần áo cho y. Lòng bàn tay vì khắc khổ tập võ mà thô ráp vuốt ve mấy nếp gấp nhăn nheo ở cổ tay áo. Cuối cùng thản nhiên quỳ một chân xuống, thắt dây đai màu tím đen thêu hoa văn chìm cho y.
Lúc này, hắn như thể đang ôm lấy y.
Hai tay vòng qua bên eo y, cứ như bọc người này vào trong ngực mình vậy.
Nhưng luôn giống với bất kỳ lần nào trước đây, Thẩm Độc vẫn cao cao tại thượng, còn hắn nửa quỳ nửa ngồi trước mặt y, chẳng hề ngước mắt lên nhìn vẻ mặt Thẩm Độc lúc này.
Tất cả những chi tiết nhỏ nhặt được xử lý ổn thỏa một cách nhanh gọn.
Bùi Vô Tịch đứng dậy lùi lại.
Thẩm Độc vẫn đứng tại chỗ, liếc mắt nhìn ống tay áo rộng rãi mà tinh xảo của mình, hoa văn Thiên Ma u ám ẩn ẩn hiện hiện bên trên, sau đó mới nhìn Bùi Vô Tịch.
Trên gương mặt trẻ trung của hắn không nhìn ra chút bất mãn nào.
Đầu cúi thấp, không nhìn y.
Thanh đao Vô Thương y giao cho hắn năm đó vẫn lẳng lặng đeo bên hông, hoa văn đỏ thắm như máu tươi khắc trên mũi đao nhọn hoắt.
“Bùi Vô Tịch.”
Thẩm Độc bỗng nhiên mở miệng, còn gọi cả tên lẫn họ của hắn.
Bùi Vô Tịch giật mình phát hiện ra không khí bất thường, ánh mắt lập lòe chớp tắt, ngẩng đầu lên nhìn y.
Nhưng trực giác bảo hắn không nên mở miệng đáp lời.
Như đã biết trước Thẩm Độc vẫn còn lời chưa nói hết, chỉ lẳng lặng chờ.
Thẩm Độc tán thưởng sự lạnh lẽo cứng rắn mà trấn định khác hẳn với thời niên thiếu của hắn, cong khóe môi cười khẽ, câu hỏi nhẹ nhàng bâng quơ nhưng ép người ta buộc lòng phải căng thẳng: “Lúc trước ngươi dám phản ta, xét cho cùng, do bên ngoài vẫn còn một Đông Phương Kích, đúng không?”
“…..”
Trong chớp mắt, một cơn gió lạnh khiến người ta run rẩy bỗng sộc tới!
Chuyện đã qua lâu lắm rồi, Bùi Vô Tịch cứ tưởng y không phát hiện ra, hoặc lười hỏi. Nhưng ngay trong cái khách điếm đơn sơ ở một tòa thành nhỏ bé không hề bắt mắt, đột nhiên hỏi một cách bâng quơ như chẳng thèm để ý!
Ngay lập tức hắn bỗng trở nên căng thẳng, thế là bán luôn bản thân mình.
Không cần hắn trả lời, Thẩm Độc đã hiểu hết.
Trên mặt y không thể hiện cảm xúc gì, chỉ lại gần, nhẹ nhàng cầm Vô Thương đao bên hông hắn lên nhìn, sau đó thả về, nói: “Đi thôi.”
Đại thọ sáu mươi của đúc kiếm sư Lê Viêm chính là hôm nay.
Khách khứa khắp nơi đã sớm tề tựu trong thành Kinh Môn, tại cửa lớn của Kiếm lư, mới vừa đến giờ đón khách thôi mà khách quý khắp nơi đã đông đảo lắm rồi.
Lê Viêm không đứng ngoài cửa, chỉ ở trong gian nhà chính cảm ơn khách.
Lão năm nay đã sáu mươi, qua tuổi hoa giáp (), tóc mai điểm bạc, nhưng nhờ quanh năm đúc kiếm nên xương cốt cũng không tệ lắm, nhìn rất có tinh thần.
() Gốc là “niên du hoa giáp”: qua tuổi , đại thọ lần thứ bước sang tuổi .
Dưới cằm mọc một nhúm râu, chỉ là nhìn qua thì hơi ngắn.
Nguyên nhân không có gì khác, do hai ngày trước lúc rèn đúc kiếm không để ý bị lò rèn đốt hơn nửa đoạn râu, chỉ còn dư lại một chút ngắn ngủi này thôi.
Trên người mặc áo lụa thêu hoa văn vạn thọ, gương mặt đầy nếp nhăn của Lê Viêm nở nụ cười tươi tỉnh hiếm thấy, cười nói với đám nhân sĩ giang hồ đến chúc thọ lão hôm nay.
Thiếu minh chủ Thiên Thủy Minh – Trì Ẩm cũng tới rất sớm.
Lúc mọi người tới, đã thấy gã ngồi ở bên trái sảnh đường, bưng một chén trà chậm rãi nhâm nhi.
Thân là thiếu chủ của thế lực đứng đầu đất Thục, Trì Ẩm sở hữu tướng tá xuất sắc đầy khí phách, lúc vung tay nhấc chân toát ra khí thế danh gia vọng tộc.
Người ngồi trên ghế, tỏa đầy hơi thở bệ vệ.
Ngay cả động tác uống trà cũng lộ vẻ bễ nghễ ung dung, chẳng hề để thiên hạ vào trong mắt.
Không ít người lặng lẽ liếc mắt đánh giá gã, mà cũng không biết là do kiêng kỵ thân phận gã hay nguyên nhân gì khác, bốn phía nhiều người như vậy, lại chẳng có một ai dám đi đến bắt chuyện.
Bên trong góc có người nhỏ giọng nghị luận.
“Nghe nói hôm qua Thiên Thủy Minh tới Kinh Môn, nửa đường hình như gặp phiền toái ngoài ý muốn, không biết bị giặc cướp ở đâu tới cản đường mà chịu phải chút thiệt hại, cuối cùng chỉ còn bảy người vào thành. Các người không nhìn thấy chứ trên đường cái đi qua cổng thành ấy, toàn dấu vó ngựa đỏ lòm….”
“Kẻ nào to gan thế, dám ra tay với bọn họ cơ?”
“Mấy người đoán xem có phải Yêu Ma đạo hay không?”
Ba chữ “Yêu Ma đạo” vừa dứt lời, ngoài cửa lớn của kiếm lư bỗng rầm rộ lên, hình như gặp chuyện gì đó dọa người lắm, kẻ nào kẻ nấy ngơ ngác hoảng sợ.
Khách khứa bên trong sảnh chính cũng nhận ra, lập tức ngoái cổ nhìn ra ngoài.
Lê Viêm đang nói chuyện với tông chủ của Đông Hồ kiếm tông – Dịch Thiên Minh, thấy ồn ào như vậy cũng dừng lại, lông mày trắng xóa nhíu chặt: “Xảy ra chuyện gì?”
Không có ai trả lời lão.
Từ cửa chính đến bên ngoài sảnh đường, trên mặt mỗi một kẻ nhìn thấy đều lộ vẻ sợ hãi, thậm chí xám ngoét như màu đất, không nhịn được mà run rẩy.
Đương nhiên cũng không thiếu nhân sĩ chính nghĩa, cau mày giận dữ.
“Là Bùi Vô Tịch….”
“Yêu Ma đạo điên rồi à? Đến kiếm lư làm gì?”
“Họ Bùi, hôm nay là đại thọ sáu mươi của Lê lão mà Yêu Ma đạo các ngươi cũng phải tới xía chân, đúng là khinh người quá đáng!”
Không sai, điều khiến cho khách khứa vô cùng kinh hãi, không phải ai khác, chính là Tả sứ của Yêu Ma đạo – Bùi Vô Tịch.
Lúc này hắn đang cầm thiếp mời trong tay, đưa cho quản gia ở cửa.
Nghe được tiếng người quát mắng, hắn nhấc mí mắt liếc về phía kia, thấy một đống nhân sĩ chính đạo đang dựng ngược lông mày trừng hắn.
Nếu như đổi sang hoàn cảnh khác, thuộc hạ nhiều thêm mấy người, chỉ sợ đối phương chưa kịp nói xong mấy câu không biết trời cao đất dày ấy, hắn đã khiến bọn chúng câm miệng nằm trên đất từ lâu rồi.
Nhưng hôm nay thì khác.
Khuôn mặt lạnh lẽo cứng rắn của Bùi Vô Tịch lộ ra sát ý nhưng rất nhanh lại nhịn xuống, hắn thu tầm mắt, đặt danh thiếp vào tay tên quản gia đang dại cả mặt ra.
Những năm gần đây, địa vị của kiếm lư ở trên giang hồ cũng coi như khá cao.
Thân là quản gia của kiếm lư cũng đã trải qua không ít sự đời, nhưng giờ phút này Bùi Vô Tịch trước mặt vẫn khiến dáng người khô đét của lão quản gia sợ tới mức đầu đầy mồ hôi.
“Đây, đây là…”
“Hôm nay Lê lão đại thọ sáu mươi, dù sao ngày xưa cũng được lão nhân gia ngài lựa chọn, có ơn đúc đao cho. Vì thế Thẩm mỗ mạo muội đến nhà, không có ý khơi mào bất cứ tranh chấp nào cả, chỉ là tới chúc thọ Lê lão mà thôi.”
Một tiếng cười khẽ bỗng vang lên.
Người đó đứng ngay bên ngoài, kẻ đứng gần cửa thậm chí có thể nhận ra người vừa lên tiếng ngay lập tức.
Phát ra từ trên bậc thang ngoài cửa.
Đây rõ ràng là một gương mặt cực kỳ đẹp đẽ, làm người ta liếc mắt thôi đã động lòng. Nhưng khi ý nghĩ này vừa mới nảy sinh, sát khí ác liệt đột nhiên xuất hiện giữa lông mày người nọ, như mũi kiếm nhọn hoắt lạnh lẽo, tản ra uy áp khiến kẻ khác không thở nổi, sinh lòng sợ hãi không dám nhìn thẳng.
Trên đời này kẻ từng gặp Đạo chủ Yêu Ma đạo trong truyền thuyết thực ra không nhiều lắm, một là bởi vì kẻ gặp được y có đến tám phần mười chết hết, hai là vì mấy năm gần đây Yêu Ma đạo có rất ít chuyện cần y tự thân xuất trận, đa phần toàn để Bùi Vô Tịch làm.
Thế nhưng vừa rồi, y tự xưng “Thẩm mỗ”.
Yêu Ma đạo có mấy người họ Thẩm mà sở hữu lệ khí hung thần ác sát dọa người như vậy?
Nên ngay sau khi nhìn thấy y, nghe thấy hai chữ tự xưng của y, hầu như khách khứa trong ngoài kiếm lư đều xác định được thân phận y!
Lập tức như gặp đại địch!
Kẻ rút kiếm, kẻ thì vung đao, giữa ban ngày ban mặt, thoáng chốc hàn quang bốn phía, chỉ cần một lời không hợp thì sẽ động thủ.
Gương mặt già nua của Lê Viêm không dễ nhìn lắm.
Thẩm Độc không thèm để ý, vừa phớt lờ đao kiếm hướng về phía y không biết đến khi nào mới có gan hạ xuống, vừa phớt lờ luôn cả người được chúc thọ đang có vẻ mặt khó coi, nhàn nhã đến gần.
Cứ như vậy dưới cái nhìn chằm chằm của mọi người, đứng ở trước mặt Lê Viêm.
“Lê lão, vãn bối đến chúc thọ ngài.”
Vượt ngoài suy nghĩ của tất cả mọi người, trên mặt Thẩm Độc đúng là mang theo vài phần ý cười.
Nếu không phải tia lệ khí giữa mày kia đã khắc sâu vào xương tủy, nếu không phải mặc trường bào màu tím đen thêu mười sáu hoa văn thiên ma quá mức dữ tợn, có khi người ngoài sẽ cho rằng đây là công tử văn nhã từ đâu tới ấy chứ.
Thái độ của y thật hiền lành, không có chút giả tạo nào.
Rất nhiều người trên giang hồ không biết quan hệ của Thẩm Độc và Lê Viêm là gì, chỉ nghe nói Tả sứ Bùi Vô Tịch của Gian Thiên nhai dùng thanh đao Vô Thương, thực ra đó là thanh đao năm xưa Lê Viêm chế tạo cho Thẩm Độc, trong lúc ấy từng xảy ra chuyện gì thì không rõ lắm.
Đương nhiên cũng chẳng ai biết sao thanh đao ấy rơi vào tay Bùi Vô Tịch.
Nhưng Lê Viêm thì biết rõ.
Người già cả quanh năm ở bên lò lửa, sắc mặt đỏ thẫm giống như bị bỏng nắng, từng nếp nhăn đè nặng mí mắt, nhờ thấy nhiều sự đời thăng trầm trên giang hồ, mà có cái nhìn sáng suốt với mọi chuyện.
Nhưng giờ nhìn Thẩm Độc, vẫn đau lòng như trước kia.
Có ai dám tin, Thẩm Độc trước mặt lão chỉ cần lộ mặt là có thể khiến cả võ lâm như gặp đại địch, ma đầu tay đầy máu tanh, đạo chủ Yêu Ma đạo trên vạn người này, rất nhiều năm về trước, chỉ là một thiếu niên nhát gan hiền lành, ngại ngùng hướng nội chứ?
Khi đó Yêu Ma đạo vẫn do cha mẹ y chưởng quản.
Lê Viêm nhớ rất rõ, nhóc con dáng vẻ ngoan ngoãn cúi đầu bám đuôi một thiếu niên khác cao hơn y nửa cái đầu, trên người không có một chút tà ác của Yêu Ma đạo, trong veo tựa như ánh trăng thanh.
Khi đó Yêu Ma đạo ép lão rèn một thanh thần binh chém sắt như chém bùn cho một người thiếu niên tên là Đông Phương Kích, cũng chính là đệ tử tâm đắc nhất của Đạo chủ Yêu Ma đạo lúc ấy.
Lê Viêm vốn không chịu.
Nhưng phút chốc nhìn thấy Thẩm Độc, lão liền đổi chủ ý, chỉ cảm thấy nếu như thiếu niên này mai sau có thể chưởng quản Yêu Ma đạo, đó sẽ là một chuyện may mắn đối với võ lâm.
Vì vậy lão chẳng sợ hãi nói cho bọn họ biết, rèn đúc thần binh thì có thể, nhưng thanh thần binh này không phải cho kẻ tên là Đông Phương Kích, mà phải cho thiếu niên rụt rè nhút nhát sợ người lạ kia…
Đó là một thanh đao.
Đao tên “Vô thương”.
Nhưng ai mà ngờ được, loáng một cái mười mấy năm qua đi…..
Thế sự cũng thay đổi.
Thiếu niên rụt rè năm đó, đã vang hung danh khắp chốn võ lâm, ma đầu khiến người người nghe tiếng thôi đã sợ mất mật, còn thanh Vô Thương đao năm đó thì lại đeo bên hông một người khác, đoạt đi vô số mạng người trên giang hồ.
Ánh mắt Lê Viêm từ trên người Thẩm Độc dời sang Bùi Vô Tịch, dừng lại trên thanh đao bên hông hắn trong chốc lát, cuối cùng mới thu ánh mắt về.
Thẩm Độc trước mắt thực sự quá xa lạ.
Lão thở dài một hơi, nói với vô số đồng đạo giang hồ đang lăm lăm đao kiếm trên tay: “Ở xa tới là khách, Thẩm đạo chủ có lòng đến dự, đúng là vinh hạnh cho kiếm lư. Hôm nay là đại thọ sáu mươi của lão già này, mong chư vị cho chút thể diện, có ân oán gì đợi qua hôm nay rồi tính sau.”