“Quang minh lỗi lạc? Hừ!”
✿◕ ‿ ◕✿✿◕ ‿ ◕✿✿◕ ‿ ◕✿
“…”
“…”
“…”
Xung quanh lặng ngắt như tờ, cảm giác trong lời nói ngắn ngủi của Cố Chiêu cất giấu rất nhiều hàm ý, cần chút thời gian mới kịp giác ngộ.
Vẻ mặt tất cả mọi người chính đạo lấy Lục Phàm dẫn đầu đều xám xịt.
Trận cá cược Thẩm Độc đề nghị trước, còn nói chính đạo bọn họ có thể không chừa thủ đoạn nào, nên vừa nãy trong phòng nghị sự, để diệt trừ Thẩm Độc, sau nhiều lần tranh chấp mọi người đã quyết định để Cố Chiêu giao chiến, đem theo pháp bảo của Tam Kỳ Môn.
Toàn bộ kế hoạch đều hoàn hảo, thoạt nhìn dễ như trở bàn tay.
Nhưng ai ngờ, vào lúc quan trọng nhất, tất cả mọi người tính nhầm mỗi Cố Chiêu?
Hắn là Bồng Sơn đệ nhất tiên Cố Chiêu, là người mà vô vàn nhân sĩ giang hồ khen ngợi kính ngưỡng, từ lúc bắt đầu nổi danh cho đến bây giờ chưa từng sử dụng âm mưu thủ đoạn, ngay cả bày kế hãm hại Thẩm Độc lúc trước cũng quang minh chính đại mở Hồng Môn yến.
Là dương mưu, là chính nhân quân tử.
Trong lòng hắn tuy biết diệt trừ Thẩm Độc là một chuyện tốt cho võ lâm, nhưng đến lúc ra tay vẫn không nỡ dùng thủ đoạn đê hèn để chiến thắng, cho nên vào giây phút cuối cùng, giữa giết Thẩm Độc và giữ vững bản tâm của mình, hắn chọn cái sau.
Kể cả Lục Phàm, không một ai hoài nghi hắn.
Tất cả nhân sĩ giang hồ xung quanh sau khi nghe hắn nói, dù tiếc rằng Thẩm Độc chưa chết, Cố Chiêu thua cuộc, nhưng trong lòng cảm thấy như thế mới xứng với cái danh “Bồng Sơn đệ nhất tiên”, chỉ có nhân tài cỡ vậy mới xứng được tất cả mọi người công nhận là người đứng đầu chính đạo trong tương lai.
Thậm chí ngay cả tà ma ngoại đạo trên Yêu Ma đạo cũng không khỏi kính phục hắn.
Ngày xưa nghe nhiều kẻ ngụy quân tử chính đạo nói một đằng làm một nẻo, chẳng sảng khoái bằng đám tiểu nhân bọn họ.
Nhưng lời Cố Chiêu vừa nói, bọn họ tận mắt chứng kiến, chính tai nghe thấy.
Trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc lựa chọn tha cho đối thủ của mình, còn khiến bản thân bị thương nặng, thậm chí thua phen cá cược lần này, lúc trước bọn họ không tin, nhưng bây giờ không khỏi xem trọng Cố Chiêu hơn.
Xung quanh dần dần vang lên tiếng bàn luận, rất nhièu người lớn tiếng tán thưởng cố Chiêu, thậm chí ôm quyền tỏ vẻ tôn kính với hắn.
Chỉ có nhóm người Diêu Thanh là ngoại lệ.
Từ lúc Thẩm Độc bắt đầu thổ huyết, trái tim bọn họ lập tức treo cao. Ngay lúc Cố Chiêu rơi xuống thua trận, Bùi Vô Tịch lập tức phi lên bên người Thẩm Độc, chìa tay đỡ lấy y.
Nói thật, bây giờ nhìn Thẩm Độc khá chật vật.
Áo bào vốn uy nghi, tay áo rộng rãi bị Thiềm Cung kiếm của Cố Chiêu chém mất non nửa, trên cổ tay còn một vệt máu dài. Khiến người ta giật mình hơn chính là vết máu y phun ra tung tóe trên vạt áo và gương mặt tái nhợt đến mức quỷ mị!
Trong thoáng chốc khi Bùi Vô Tịch đỡ lấy y, chỉ cảm thấy cả người y không thể đứng vững được nữa.
Thẩm Độc muốn đẩy hắn ra.
Bùi Vô Tịch sao mà không hiểu y? Gần như ngay lúc thấy tình hình của y lập tức phản ứng lại, một tay đỡ lấy tay y, giả bộ không dùng quá nhiều sức lực, cứ như Thẩm Độc không cần hắn đỡ.
Cảnh tượng này rơi vào mắt người khác, không nhìn ra Thẩm Độc sâu cạn thế nào.
Nhưng chỉ có bản thân y mới biết, trên mặt bình tĩnh, trong cơ thể khí kình loạn tùng phèo, hai nguồn nội lực như nửa với nước va chạm đến long trời lở đất.
Còn hơn Lục Hợp Thần quyết phản phệ.
Khác ở chỗ lúc Lục Hợp Thần Quyết phản phệ như cào vào tim như chạm vào phổi, thèm khát một số chuyện không biết xấu hổ mà thôi.
“Ta không sao.”
Y nghiêng đầu liếc Bùi Vô Tịch, nói cho hắn biết cũng mượn cơ hội nói cho người khác nghe, còn nở nụ cười nhàn nhạt, sau đó mới khinh miệt nhìn Cố Chiêu.
“Không hổ là Cố Thiếu Sơn, thật biết xem thời thế, nếu vậy, bản Đạo chủ đa tạ.”
“Hừ!”
“Con mẹ nó không biết xấu hổ!”
Phía dưới tức thì có người mắng y, đương nhiên cũng có người đoán ra gì đó. Dù sao Thẩm Độc và Cố Chiêu đang đánh nhau bình thường, nửa đường bỗng dưng thổ huyết, thoạt nhìn đã xảy ra sự cố. Chẳng qua không biết sự cố ấy là gì…
Không khí trong sân cực kỳ vi diệu.
Đám người Lục Phàm sống chết không chịu nhận thua, đồng thời cảm thấy Cố Chiêu chính trực lẫm liệt quá làm tôn lên sự âm u, hèn hạ của bọn họ.
Nhưng biết làm sao bây giờ?
Cá cược ngay trước mặt mọi người, đồng ý ngay trước mặt mọi người.
Bây giờ Cố Chiêu sảng khoái nhận thua, Thẩm Độc thân là bên còn lại cá cược cũng đã lên tiếng.
Bọn họ không chấp nhận cũng phải chấp nhận!
Huống chi Thẩm Độc chưa từng lằng nhằng lòng vòng với đám người chính đạo, không thèm giữ thể diện, hay cho chút thời gian, nói thẳng: “Các ngươi đã thua, phải đưa Ngân Nguyệt câu cho bản Đạo chủ chứ nhỉ?”
“Tự ta sẽ giao cho Đạo chủ.”
Diễn cũng đã diễn xong, Cố Chiêu ngại gì diễn tiếp? Lập tức móc Ngân
Nguyệt câu trong tay áo mình ra, ngón tay búng nhẹ bay tới chỗ Thẩm Độc.
Nhưng Thẩm Độc không nhận.
Y thậm chí còn không thèm động đậy.
Khỏi cần y dặn dò, Bùi Vô Tịch bên cạnh đã hiểu hết suy nghĩ của y, trước khi Ngân Nguyệt câu lao tới vươn tay tóm chặt, sau đó đưa tới trước mắt Thẩm Độc.
Lưỡi câu cong như vầng trăng khuyết.
Hình dạng, cấu tạo và hoa văn giống hệt cái Cố Chiêu cho y xem hồi trước, giống cả cái y nhìn thấy ở chỗ Lục Phi Thiền ngày xưa.
Thẩm Độc liếc mắt nhìn, gật đầu.
Bùi Vô Tịch cất vật ấy vào trong ngực.
Sắc mặt Thẩm Độc tái nhợt, nhưng không hề lộ ra vẻ nỏ mạnh hết đà, thậm chí lệ khí hung tàn giữa ấn đường còn nặng nề hơn, đủ để bác bỏ tất cả hoài nghi công pháp của y gặp vấn đề.
Sau đó cười nói: “Bây giờ đủ cả người cả tín vật rồi. Ta nghĩ chính đạo các ngươi toàn chính nhân quân tử, còn có Cố Thiếu Sơn quang minh lỗi lạc nhường này, chắc sẽ không bội ước đâu nhỉ. Vậy cảm phiền các ngươi quay về kiểm kê nhân số, ba ngày sau theo bản Đạo chủ lên Bất Không sơn thăm viếng thiền viện Thiên Cơ, thu hồi quyển Phật Tàng giúp hậu nhân Võ thánh.”
Không ai tiếp lời.
Ngoại trừ người Yêu Ma đạo, sắc mặt những người còn lại cực khó coi.
Chỉ có Cố Chiêu cứ như không cảm giác được bầu không khí quỷ dị xung quanh, trịnh trọng đáp: “Thẩm đạo chủ yên tâm, chính đạo ta nhất định sẽ đến đúng hẹn.”
“Vậy thì tốt rồi.”
Chuyện nên làm đã làm xong, cá cược cũng đã thắng, tất nhiên Thẩm Độc không định ở lại Tà Phong sơn trang nữa, sức khỏe hiện giờ không cho phép.
Y nhìn như hớn hở nói lời tán thành, đi xuống lôi đài vây đầy người.
May mắn thay, Cố Chiêu vừa bị một chưởng hung hãn của y đánh bay xuống đài đã mở một con đường trống trải giúp y.
Trong nháy mắt lướt qua vai, hai người liếc mắt nhìn nhau.
Trong ánh mắt ấy tràn ngập ý cười trào phúng mà chỉ hai bên hiểu, sau đó thản nhiên rũ mắt thu tầm nhìn, không một ai nhận ra sự khác thường.
Chỉ là lúc Thẩm Độc lướt qua, Cố Chiêu loáng thoáng nghe thấy tiếng mắng chửi. Lúc đó không phản ứng gì, đợi sau khi y đi qua rồi mới nhận ra câu ấy là ——
Giả bộ cái con mẹ ngươi ấy chứ giả bộ.
Hắn không khỏi xoay người nhìn theo bóng lưng Thẩm Độc được một đám người vây quanh, quả thực uy phong hiển hách, ngông cuồng tự đại.
Ở nơi hắn không nhìn thấy, mọi người cũng không nhìn thấy, sau khi Thẩm Độc mắng xong bỗng cong khóe môi nở nụ cười kì lạ.
Trời biết đất biết, ngươi biết ta biết.
Quang minh lỗi lạc?
Hừ!