“Về nhà rồi từ từ dỗ hắn sau.”
✿◕ ‿ ◕✿✿◕ ‿ ◕✿✿◕ ‿ ◕✿
“Trì Ẩm này, ta cứ cảm thấy là lạ, phái người điều tra gã tỉ mỉ chút.”
Cố Chiêu đi rồi, Thẩm Độc ngồi một mình hồi lâu, rơi vào trầm tư, đến tận khi ánh nắng bên ngoài tắt lụi, trăng treo trên cao mới hoàn hồn.
Y gọi Bùi Vô Tịch và Diêu Thanh tới, không gọi Thôi Hồng, sau đó lấy danh sách ra, chỉ vào năm chữ “Trì Ẩm Thiên Thủy Minh”, dặn dò bọn họ.
Mặc dù Thôi Hồng mất đi vị trí Tả Hữu sứ Gian Thiên Nhai nhưng chuyện gì Thẩm Độc cũng mang theo y, bàn bạc với y.
Thế mà lúc này lại thiếu y.
Diêu Thanh và Bùi Vô Tịch đều là loại người cực kỳ mẫn cảm, hoặc nên nói người làm việc bên cạnh Thẩm Độc không thể không mẫn cảm, nên Thẩm Độc vừa mở miệng lập tức cảm thấy bất thường.
Diêu Thanh chần chừ chốc lát, cuối cùng hỏi nghi vấn trong lòng: “Đạo chủ, ngài cảm thấy người này lạ ở chỗ nào?”
“Mặt bất thường.”
Thẩm Độc nhớ lại ngày hôm ấy gặp mặt ở kiếm lư, cứ cảm giác phải cẩn thận chút mới được.
“Các ngươi chỉ cần phái người điều tra tai trái đeo khuyên bạc của Thiếu minh chủ Thiên Thủy Minh Trì Ẩm, có từng tháo xuống hay bị thương không. Hồi trước ở kiếm lư ta thấy chỗ xỏ khuyên của gã hơi tấy đỏ, không giống xỏ từ lâu.”
Diêu Thanh ngẩn người.
Đầu óc Bùi Vô Tịch nhạy bén linh hoạt, chỉ nháy mắt đã hiểu suy đoán và hoài nghi của Thẩm Độc: “Đạo chủ nghĩ Trì Ẩm này không phải Trì Ẩm?”
“Phải điều tra mới biết được.”
Trì Ẩm kia đem đến cho Thẩm Độc cảm giác cực kỳ không thoải mái.
Y không nói tiếp nữa, để bọn họ đi điều tra, còn phải nhanh nhẹn một chút. Còn việc không nói cho Thôi Hồng biết, không cần y dặn, hai người họ tự phải biết.
Ngay lúc hai người lui ra ngoài, Thẩm Độc nhìn họ một cái, hơi mím môi, cuối cùng vẫn mở miệng nói: “Bùi Vô Tịch ở lại.”
Diêu Thanh liếc mắt nhìn Bùi Vô Tịch, trong lòng nhủ thầm không biết giữa hai người này xảy ra chuyện gì. Nhưng nàng không xen vào, lặng yên lui xuống trước, sai người đi điều tra Trì Ẩm.
Bùi Vô Tịch dừng bước, ngước mắt nhìn Thẩm Độc.
Ánh nến sáng sủa trong phòng bao phủ cơ thể cường tráng của hắn, mảng sáng mảng tối loang lổ, mi mắt rũ xuống, vành môi thẳng tắp, toát ra khí lạnh người sống chớ tới gần mà Thẩm Độc rất quen thuộc.
Hắn đứng thẳng tắp, không hề động đậy.
Thẩm Độc đang ngồi, lần này phải ngẩng đầu nhìn hắn, thấy thế bật cười nói: “Ngồi xuống đi.”
“Không ngồi, Đạo chủ nói đi.”
Bùi Vô Tịch cứng rắn đáp lời y, tỏ vẻ lạnh lùng chống cự, từ trong ra ngoài lãnh huyết hờ hững, nhưng Thẩm Độc chỉ thấy hắn bướng bỉnh, thậm chí còn hơi hoài niệm.
Y không nói gì.
Từ lúc y từ thiền viện Thiên Cơ trở về đến nay đã gần một tháng, trong lúc ấy xảy ra không ít chuyện. Y không giết Bùi Vô Tịch, thậm chí vẫn giữ bên người, nhưng quan hệ giữa hai người không thể quay về như trước được nữa.
Vừa bắt đầu đã rất dị dạng, Thẩm Độc chưa bao giờ hi vọng sẽ tốt đẹp.
Chỉ là ngày mai lên thiền viện Thiên Cơ, đêm nay y không tài nào ngủ được, đầu đầy suy nghĩ lung ta lung tung, nhìn thấy hắn, định giữ hắn lại tán gẫu một chút. Nhưng hắn giận dỗi, không chịu ngồi xuống.
Thẩm Độc không ép.
Đối với Bùi Vô Tịch, từ trước đến giờ y toàn mặc kệ, khoan dung, thậm chí đến mức phóng túng, không để ý hắn đột nhiên vô lễ.
“Ta có lời muốn nói với ngươi.”
“Nhưng ta không muốn nghe.”
Trong khoảng thời gian này, thậm chí hắn còn sợ phải nói chuyện với Thẩm Độc. Thời gian ở bên y quá dài, hiểu y quá rõ, nhìn thấy những thay đổi của Thẩm Độc mấy ngày nay khiến hắn sinh ra cảm giác sợ hãi khó có thể hình dung.
Bởi vì hắn mơ hồ nhận ra sắp xảy ra chuyện gì.
Thẩm Độc cười: “Xem ra ngươi đã đoán được ta muốn nói gì.”
Tay Bùi Vô Tịch đặt trên Vô Thương đao, nghe thấy những lời ấy ngón tay không khỏi cứng đờ, dùng sức siết chặt nắm đấm.
Hắn không lên tiếng.
Nhưng sau khi y nói vậy, ánh mắt của hắn thêm phần hung ác như loài dã thú, bên dưới nét hung ác chôn giấu một thứ tình cảm không muốn để ai biết.
“Ngày mai khởi hành lên Bất Không sơn, gặp thiền viện Thiên Cơ, đoạt quyển Phật Tàng, chưa chắc đã thuận lợi như kế hoạch. Nên ta nghĩ, chuyến này ngươi đừng đi nữa.” Thẩm Độc rũ mắt, vân vê chuỗi phật châu đặt trên bàn, ánh mắt toát ra sát khí lạnh lẽo. “Đi cũng tốt, ở cũng được, thiên hạ rộng lớn, luôn có nơi để ngươi dừng chân.”
“Ngươi đuổi ta đi?”
Rốt cuộc Bùi Vô Tịch cười lạnh một tiếng.
Thẩm Độc lặng im, một lúc lâu sau mới ngước mắt nhìn hắn, nhưng không phủ nhận, chỉ nói: “Lòng ngươi không đủ tàn nhẫn để giết ta, không đành lòng nhìn ta chết trước mặt ngươi, gượng ép ở lại chỉ thêm đau khổ mà thôi. Rời khỏi ta, rời khỏi Yêu Ma đạo, thậm chí rời khỏi võ lâm, đi ngắm sông dài biển rộng, đồi núi nước non, có lẽ sẽ buông tay, có lẽ sẽ thông suốt, có lẽ sẽ đủ tàn nhẫn và quyết tâm để giết ta.”
“Nuôi ta mười năm, huấn luyện ta thành thứ lòng lang dạ sói, giờ lại muốn ta quên đi tất cả chấp niệm rời đi. Thẩm Độc, ta không phải kẻ mặc ngươi đến kêu đi hét.” Ánh mắt Bùi Vô Tịch trào phúng đến cực điểm. “Ngươi thích cái người kia đến thế ư? Nghe ý của ngươi, chắc lên thiền viện Thiên Cơ rồi, đến cả Yêu Ma đạo cũng không thèm bận tâm nữa.”
“…”
Y thực sự đến cả Yêu Ma đạo cũng không thèm bận tâm nữa.
Thẩm Độc biết hắn xưa nay luôn nhạy cảm, nên không phủ nhận trước mặt hắn, chỉ là nhìn hắn đứng trước mắt mình, rõ ràng một người cao lớn trầm tĩnh đến thế lại toát ra cảm giác cô độc khôn kể, trong lòng chẳng thoải mái gì cho cam.
Bùi Vô Tịch do y một tay nuôi lớn.
“Ngươi có biết vì sao ta cho ngươi Vô Thương đao không?”
Bùi Vô Tịch không biết.
Thời điểm nhận được thanh đao ấy là lúc hắn vừa mới luyện đến tầng thứ ba của môn công pháp Thẩm Độc đưa cho, đánh bại một đệ tử trẻ tuổi khá lợi hại trong Yêu Ma đạo, y đã tiện tay đưa cho hắn xem như khen thưởng.
Tất cả mọi người từ trên xuống dưới Yêu Ma đạo đều thay đổi sắc mặt.
Khi đó hắn vẫn chưa biết lai lịch của thanh đao, quá khứ của nó và nó lợi hại đến mức nào, có ý nghĩa gì đối với Thẩm Độc.
Sau đó Thôi Hồng mới nói cho hắn biết.
Thì ra thanh đao ấy, năm đó Lão đạo chủ dẫn Thẩm Độc và sư huynh của y – Đông Phương Kích đến kiếm lư, chủ nhân kiếm lư Lê Viêm liếc mặt một cái chọn trúng, tự mình chế tạo cho Thẩm Độc.
Vô Thương đao, đối với Thẩm Độc mà nói là thứ duy nhất y có mà sư huynh của y không có.
Thanh đao ấy đã dính rất nhiều máu tươi, chứng kiến quá trình một thiếu niên đến con sâu con chim bị giết còn thương hại trở thành đại ma đầu giết người không chớp mắt.
Truyền thuyết Thẩm Độc giết mẹ giết cha là dùng chính thanh đao ấy.
Ban đầu Bùi Vô Tịch cho rằng y đưa cho mình thanh đao này là để khen thưởng hắn, thừa nhận hắn. Sau đó lại cảm thấy Thẩm Độc thực ra sợ phải nhìn thấy thanh đao ấy, sợ phải đối mặt với tất cả những chuyện mình từng làm năm đó.
Nhưng giờ nghĩ lại, không phải như vậy.
Hắn nắm Vô Thương đao, nhiệt độ ban đêm lạnh lẽo từ sống dao lan đến từng đầu ngón tay hắn, khiến hắn cực kỳ tỉnh táo để nhìn Thẩm Độc.
Thẩm Độc cười rộ lên, cũng nhìn chăm chú vào mắt Bùi Vô Tịch, bớt đi ánh sáng lạnh, thêm phần dịu dàng hiếm thấy.
Sau đó mới nói:
“Viêm đúc kiếm, đều phải sát sinh rửa kiếm. Nhưng năm đó đúc Vô Thương đao, không hề sát sinh. Đây là thanh đao duy nhất không rửa máu từ lúc lão mở kiếm lư đến nay. Đao tên Vô Thương, nguyện như khôi ngọc, không tổn thương người. Chỉ tiếc vạn sự trên thế gian không thể theo mong muốn…”
Năm đó thiếu niên nhút nhát có được Vô Thương đao, cuối cùng bị sư huynh mà cha mẹ mình xem trọng đẩy xuống vách núi, không biết là họa hay là phúc tìm thấy Lục Hợp Thần Quyết.
Từ nay về sau, ánh đao huyết ảnh, vô thương cuối cùng vẫn thương tổn.
Y phụ lòng mong đợi của Lê Viêm, thậm chí biến thành kẻ chính bản thân phải sợ hãi, nên thấy Vô Thương đao, lúc nào cũng nhớ đến sự đời trái ngang.
Lúc tự thuật, nét mặt y mang theo vẻ ngẩn ngơ, tất cả lệ khí uy nghiêm đáng sợ thường ngày khiến người khác kinh hãi dần dần tản đi nhường chỗ cho ngẩn ngơ, thoạt nhìn ôn hòa hiếm thấy.
Gương mặt đẹp đến kinh người.
Y nhìn Bùi Vô Tịch, như nhìn chính mình khi xưa, cười: “Khi đó, ta nghĩ ngươi là người vô tội. Chỉ là tính tình ngươi mạnh mẽ, chẳng hề giống ta ngày xưa chút nào. Ngươi nói rất đúng, đó là lỗi của ta, không nên nuôi ngươi thành kẻ như vậy, lúc này còn định đuổi ngươi đi.”
Rõ ràng từng câu từng chữ đều dịu dàng khôn kể nhưng vì sao rơi vào tai hắn lại như con dao cùn cứa nát trái tim?
Bùi Vô Tịch không đứng vững nổi.
Yêu, hận hắn dành cho y chưa bao giờ vơi bớt, luôn ngang ngửa nhau. Nhưng lúc này hắn muốn vứt hết tất tần tật hận thù và căm phẫn, ôm y thật chặt, sau đó nói cho y biết: Ngươi không sai, ta cam lòng chịu đựng.
Nhưng không thể.
Bởi vì ánh mắt Thẩm Độc nhìn y, thực sự quá buồn rầu.
Không có nghiêm khắc khi xưa, hay thậm chí trào phúng, ngay cả phòng bị và kiêng kị cũng lặng lẽ tháo ra, đôi mắt kia ngước lên nhìn hắn, khiến hắn không còn lòng phản kháng.
Thẩm Độc nói: “Trở về suy nghĩ đi’’
Bùi Vô Tịch không tài nào đáp lời y được.
Khi y tỏ thái độ nhìn như ôn hòa nhưng thực ra kiên quyết, hắn chỉ còn một lựa chọn rời đi. Chỉ là trong lòng không hề bình tĩnh, cứ tràn đầy mất mát chán nản.
Còn có, cô độc.
—— Thẩm Độc không cần hắn nữa.
Đêm đó, Thẩm Độc không nghĩ tiếp về chuyện này nữa, cứ ngồi bên cửa sổ cả một đêm. Trơ mắt nhìn mặt trăng mọc lên từ đằng đông, chậm rãi nhô cao trên bầu trời đen đặc, cuối cùng bị ánh bình minh sáng ngời nuốt mất, bao trùm, mới đứng dậy.
Hôm nay là ngày khởi hành lên thiền viện Thiên Cơ.
Yêu Ma đạo và mười môn tám phái chính đạo đã chuẩn bị đầy đủ trong ba ngày vừa qua, sáng sớm sương mù còn chưa tan hết đã tụ tập bên ngoài Tà Phong sơn trang, chờ đợi.
Lúc Thẩm Độc đến thì thấy Bùi Vô Tịch lẫn trong đám người.
Y không hỏi nhiều, cất bước đi đến, mi tâm mang theo lệ khí hung sát, cười giả lả chào hỏi đám người Cố Chiêu, Lục Phàm, đương nhiên cũng nhìn thấy mấy người Trì Ẩm, Lục Phi Thiền đứng phía sau.
Lâu Chương và Nghê Thiên Thiên thì ngồi trong xe ngựa cuối cùng.
Phải làm gì, đến nơi nào, mỗi người đều biết rõ, nên hàn huyên vài câu rồi lập tức xuất phát, dòng người mênh mông cuồn cuộn tiến bước về phía Bất Không sơn.
Lộ trình ba ngày.
Ban đầu, càng đến gần, tâm tình Thẩm Độc càng tốt, đến khi loáng thoáng trông thấy Bất Không sơn, bỗng hóa thành nỗi thấp thỏm kì dị.
Y nghĩ, hòa thượng ấy có oán trách mình không?
Dù sao y đã phụ lòng từ bi của hắn, còn xông vào điện Thiên Phật đánh cắp phật châu, nếu sư môn hắn biết hắn đã cứu mình, có khi còn bị liên lụy phải chịu phạt…
Thôi.
Chả quan trọng, cứ cướp hắn cho xong, hoặc đưa ra điều kiện trao đổi hắn, về nhà rồi từ từ dỗ hắn sau.
Thẩm Độc cưỡi trên con tuấn mã màu đỏ thẫm, đi ở phía trước ngẩng đầu nhìn về phía Bất Không sơn chỉ còn cách lộ trình vài canh giờ, bỗng cong môi nở nụ cười.
Lúc này, Bùi Vô Tịch bên cạnh liếc mắt nhìn y.
Sau đó chậm rãi nói: “Thẩm Độc, ta ở lại vì không cam lòng. Có đi ta cũng phải nhìn người ngươi yêu rốt cuộc ra sao.”