“Chỉ cần ngươi mở miệng, dù ngươi có muốn toàn bộ Yêu Ma đạo, ta cũng cho ngươi.”
✿◕ ‿ ◕✿✿◕ ‿ ◕✿✿◕ ‿ ◕✿
Điên rồi!
Y điên con mẹ nó rồi!
Tất cả mọi người sau khi nghe y nói, nhìn rõ nơi y chỉ, trong đầu tức thì có tiếng “Ầm”, không biết mình nên đi về đâu.
Đầu tiên bị Duyên Diệt phương trượng của thiền viện Thiên Cơ chỉ tận mặt từng xông vào thiền viện ăn cắp thánh vật gì đó, sau đó Tuệ tăng Thiện Tai trong truyền thuyết đứng ra chứng thực việc này, nghe ý bên thiền viện nói có vẻ lúc trước Thẩm Độc được Thiện Tai một phút lầm lỡ cứu mạng!
Thế nhưng!
Ma đầu Thẩm Độc chỉ tay, chỉ vào hòa thượng nói “Muốn hắn”, rốt cuộc là sao?
Trời mới biết Thẩm Độc ở trên giang hồ có bao nhiêu lời đồn đại ám muội bẩn thỉu, hơn phân nửa đều dính dáng đến Bùi Vô Tịch trên Gian Thiên Nhai. Tuy rằng rất nhiều điều vô căn cứ, nhưng không thể phủ nhận y là thứ tà ma, nên giội nước bẩn cũng có người tin.
Đồn tới đồn lui, giả cũng thành thật.
Chuyện người ta bàn luận say sưa nhất đương nhiên là chuyện Thẩm Độc thích đàn ông.
Mà bây giờ…
Mọi người quan sát vẻ mặt như cười như không của Thẩm Độc khi nhìn Tuệ tăng Thiện Tai, chẳng biết có phải tại đầu óc suy nghĩ đen tối hay không mà cứ thấy không bình thường lắm, chắc Thẩm Độc có ý này thật, càng nhìn càng thấy sặc mùi yêu hận tình thù.
Mịa, không phải chứ?
Suy nghĩ trong đầu nảy sinh không tài nào dập nổi, chưa kể lúc nãy thái độ của Thẩm Độc đã để lộ một ít đầu mối, quả thực không thể nào ngừng nghĩ miên man.
Về phần Bùi Vô Tịch đứng sau Thẩm Độc đã hoàn toàn hiểu ra, không khỏi men theo hướng y chỉ nhìn về phía hòa thượng.
Quả nhiên là một nhân vật người thường khó có thể với tới.
Trên giang hồ đồn đãi người này uyên thâm Phật học, võ học cũng đạt đến trình độ cao hiếm thấy, từ trước đến nay được đồn “Kinh động như gặp người trời”, nhưng hôm nay gặp mặt mới biết, thì ra cực kỳ ưa nhìn.
Đúng là Thẩm Độc, ánh mắt cao lên tận trời.
Chỉ là tình cảnh lúc này…
Chắc là những suy nghĩ âm u trong lòng hắn đã ứng nghiệm rồi: Cao ngạo tự phụ như Thẩm Độc, cũng có một ngày muốn mà không được!
Hắn không khỏi lặng lẽ nở nụ cười.
Bên kia Cố Chiêu đang nhíu mày.
Tất nhiên hắn có cảm giác với Thẩm Độc, nhưng chút cảm giác ấy không đến mức khiến hắn quên mất lý do mình đứng đây, nên bây giờ chứng kiến Thẩm Độc không đi theo kế hoạch, thậm chí phát điên phát rồ, hắn thực sự cảm thấy cực kỳ phiền phức.
“Thẩm đạo chủ…”
Cố Chiêu quan sát tình hình bỗng nhiên đông cứng trước mắt, cuối cùng đành đứng dậy, định mở miệng khuyên nhủ Thẩm Độc, giảm bớt lúng túng.
Nhưng không ngờ, Thẩm Độc chẳng hề muốn nghe chút nào, chưa đợi hắn mở miệng nói hết đã hỏi thẳng Duyên Diệt: “Phương trượng nghĩ sao?”
Nghĩ sao?
Người này còn mặt mũi để hỏi à!
Những người trong thiền viện Thiên Cơ ngày hôm nay đi theo Duyên Diệt ra đây quả thực không thể tin được Thẩm Độc vô liêm sỉ đến thế, cộng thêm tin đồn về danh tiếng tệ hại của Thẩm Độc ở bên ngoài, vì vậy mà nghĩ ngay đến một số điều kinh khủng, trong lòng càng ngày càng khó chịu hơn.
Tức thì có người không nhịn được trợn mắt giận dữ mắng: “Tà ma ngoại đạo, ở trên giang hồ gây sóng gió thì thôi, đến trước sơn môn của thiền viện Thiên Cơ chúng ta mà còn dám làm càn như thế!”
“Làm càn?”
Giọng nói của Thẩm Độc hơi cất cao, chỉ liếc người vừa rồi một cái, lời nói ra trào phúng tới cực điểm.
“Bản đạo chủ nói chuyện với Duyên Diệt phương trượng, đến lượt ngươi chen mồm ư?”
Nếu đổi lại là ngày thường, Thẩm Độc đã sớm cho người này một chưởng cách sơn đả ngưu(), nửa câu cũng không nói được nữa chứ nói gì đến tha cho hắn tội ăn nói linh tinh?
() Cách ngọn núi bắn chưởng chết con trâu.
Chỉ là hiện tại đang ở thiền viện Thiên Cơ.
Dù Thẩm Độc thuộc loại âm hiểm độc ác, nhưng kiêng dè tình hình trước mắt cũng phải khiêm tốn một chút thôi.
Một câu quát người kia im bặt, trên mặt y không có chút bực dọc nào, tiếp tục hỏi Duyên Diệt: “Phương trượng, thấy thế nào?”
Duyên Diệt phương trượng căn bản không hề suy nghĩ đến điều kiện Thẩm Độc đưa ra, vừa rồi ông cau mày cũng bởi vì Thẩm Độc bỗng nói một câu quá mức kinh hãi thế tục.
Cho dù là Duyên Diệt cũng không nghĩ ra rốt cuộc vì sao.
Ánh mắt hơi mang theo chút nghi ngờ nhìn về phía Thiện Tai, nhưng Thiện Tai chỉ mở mắt trừng trừng, cuối cùng khép mắt cúi đầu, tựa như đang đè nén thứ gì đó xuống.
Trong lúc nhất thời, linh cảm không lành đột nhiên tăng vọt.
“Thẩm đạo chủ nói đùa, Thiện Tai là đệ tử thủ tịch của tệ viện() , thứ nhất không thù không oán với Đạo chủ, thứ hai tệ viện tuyệt đối không thể làm chuyện dùng người đổi vật như thế được.”
() Tệ viện: Cách nói khiêm tốn, như “tệ xá”.
Cho nên điều kiện của Thẩm Độc, ông không thèm nghĩ ngợi.
“Thánh vật đối với thiền viện ta mà nói là việc lớn, hôm nay Đạo chủ đã đứng trước sơn môn, nếu không trả vật ấy, chỉ sợ không dễ toàn thân trở ra đâu.”
“Ồ, thiền viện Thiên Cơ không để ý tới thế sự đang định động thủ với bản Đạo chủ ư?”
Thẩm Độc xoa tay cười cợt, phật châu đeo trên cổ tay y rơi vào mắt hòa thượng thiền viện Thiên Cơ cực kỳ chói mắt.
“Thế thì tốt quá rồi. Từ lâu đã nghe danh quý viện là thánh địa võ học, vơ bừa một hòa thượng quét rác trong viện cũng lợi hại hơn cao thủ bên ngoài. Thẩm mỗ mang lòng xin chỉ giáo đã lâu, không ngờ hôm nay gặp được cơ hội trời ban như vậy, không thể không luận bàn với quý viện một chút rồi!”
Vừa dứt lời giọng điệu cũng hoàn toàn lạnh băng.
Đôi mắt y lạnh lùng tàn khốc, lúc quét qua người Duyên Diệt phương trượng thì trào phúng mỉa mai, còn lúc nhìn Thiện Tai thì biến thành ngả ngớn.
“Lão lừa trọc lên, hay vẫn là hòa thượng ngươi lên hửm?”
Cặp mắt đài hoa xinh đẹp của Thẩm Độc lúc ngưng tụ lệ khí lạnh lẽo luôn khiến người nhìn sợ sệt, không dám nhìn nhiều.
Nhưng hôm nay mọi người mới biết ——
Ánh mắt che giấu lệ khí, vờ vịt toát ra phong lưu phóng đãng, mới khiến người ta rúng động.
Thiện Tai phát hiện, hắn thực sự cực độ không thích dáng vẻ Thẩm Độc như vậy.
Không cần Duyên Diệt phương trượng nhiều lời, hắn im lặng tiến lên trước một bước, chắp tay trước ngực khom người, âm thanh khàn khàn trầm thấp như giăng một lớp sương mù mỏng, nói với Thẩm Độc: “Vật vì bần tăng mà mất, tất nhiên phải do bần tăng thu hồi. Hôm nay thất lễ, đành xin lĩnh giáo Thẩm đạo chủ, mong Đạo chủ thông cảm.”
“Ngươi thật sự muốn đích thân động thủ với ta?”
Thẩm Độc nghe xong cười lạnh, bỗng cảm thấy tấm lòng chân thành mình móc ra ném cho chó ăn cả rồi, hận không thể ba đao hai kiếm băm vằm con lừa trọc không biết tốt điều này!
“Được, được!”
Thiện Tai nhìn y, không nói gì.
Thẩm Độc tiện tay nhấc Thùy Hồng kiếm bên hông ném cho Bùi Vô Tịch phía sau, còn nắm trong tay chính là thanh kiếm Tuyết Lộc mới tinh.
Trong Yêu Ma đạo có người muốn lên tiếng nhưng bị y giơ kiếm ngăn cản.
Thẩm Độc không rõ cảm giác trong lòng mình giờ đây là gì nữa, bàn tay đặt trên chuôi kiếm, từng chút từng chút rút kiếm ra, bỗng dừng một chút, hỏi Thiện Tai: “Hòa thượng, ngươi muốn đòi lại phật châu, vì sao không thử mở miệng hỏi ta?”
Đừng nói chỉ là một chuỗi phật châu cỏn con…
Dù ngươi có muốn toàn bộ Yêu Ma đạo, ta cũng cho ngươi.
Lúc hỏi, trên mặt y vẫn treo nụ cười tùy tiện mang theo lệ khí, bất kể giọng nói có đau buồn đến đâu, hành động có làm người ta tin tưởng đến mức nào, thì khi chạm vào nét mặt ấy, ai cũng có cảm giác giả tạo dối trá.
Chưa kể y vốn là một ma đầu chưa từng nói thật.
Thiện Tai không lọt tai lời y nói, không đặt nét mặt y vào mắt, trong nháy mắt tuệ nhãn rũ xuống, tăng bào trắng như tuyết đột nhiên không gió mà bay!
Dáng vẻ đầy từ bi nghiêm nghị.
Một giây sau, nhiệt độ trong mắt Thẩm Độc biến mất, lật tay vung kiếm, ánh kiếm sắc bén như trời đổ mưa tuyết, đánh về phía hắn!