“Nghĩ ông mày là thần tiên thật đấy à?”
✿◕ ‿ ◕✿✿◕ ‿ ◕✿✿◕ ‿ ◕✿
Trên trời trăng mờ nhạt, sao thưa thớt.
Trong thiền viện cứ cách mỗi đoạn lại có đèn đuốc chiếu sáng, còn quãng đường giữa hai ngọn đèn thì hơi tối.
Cũng may Thẩm Độc vẫn nhớ đường đi.
Y nghĩ ngày mai còn phải bàn bạc với thiền viện Thiên Cơ chuyện hậu nhân Võ thánh, nên định về phòng nghỉ ngơi sớm một chút, nhưng mắt thấy sắp tới thiền phòng tạm trú của mình mới giật mình nhớ ra: Còn Cố Chiêu đang chờ.
Lúc nãy hắn bảo Lục Phi Thuyền gửi lời, không biết có chuyện gì muốn bàn bạc đây?
Trên mặt không biểu cảm, tinh thần không còn trong trạng thái hoảng hốt nữa, Thẩm Độc suy nghĩ một lát, bước chân dừng lại rồi chuyển hướng, đi đến chỗ ở của Bồng Sơn.
Lúc này đêm đã khuya.
Cố Chiêu ngồi trong phòng mình, lấy quyển kinh văn đặt trên bàn thờ Phật ra xem, sắc mặt khá khó coi.
Giờ Hợi đã qua, giờ Tý đã đến.
Hắn nhớ hồi chiều bên thiền viện mời đi dùng cơm chay, lúc ra khỏi cửa thì gặp Lục Phi Thiền, đã nhờ chuyển lời rồi cơ mà.
Nhưng giờ hẹn đã qua mà Thẩm Độc vẫn chưa tới.
Như mọi khi, Cố Chiêu cảm thấy tên khốn Thẩm Độc đang muốn cà khịa với mình, cố tình vênh váo ra vẻ ta đây cho hắn leo cây, nhưng hôm nay đang ở thiền viện, vấn đề phải đối mặt không hề nhỏ, vênh vênh váo váo thì cũng phải có mức độ thôi chứ.
Nửa canh giờ trước hắn từng tìm người hỏi thăm.
Đừng nói chính đạo, ngay cả Yêu Ma đạo cũng chả biết Thẩm Độc đi đâu, chỉ nói đã ra khỏi cửa.
Tình cảnh phát sinh trước sơn môn sáng nay, cộng thêm phản ứng của Thẩm Độc hiện lên rõ nét trong trí nhớ Cố Chiêu.
Hắn nhìn chằm chằm mấy dòng chữ trên kinh phật, nhưng chẳng lọt được chữ nào.
Trong phòng đốt một ngọn đèn mờ nhạt, hắn ngồi bên cây đèn suy nghĩ một lát rồi dứt khoát đứng dậy, định đến phòng Thẩm Độc “Kính cẩn chờ đợi”, nhưng không ngờ vừa lúc ấy bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Đuôi lông mày khẽ động, Cố Chiêu đi ra mở cửa.
Người đứng bên ngoài không phải ai khác chính là Thẩm Độc.
Cố Chiêu cong môi mỏng, đang định nói “Thẩm Độc, ngươi đúng là chó má chẳng biết nể mặt nể mũi gì ai”, nhưng khi nhìn rõ nét mặt cùng bộ dạng của y, lông mày tức thì nhíu lại.
“Tìm ta có việc gì?”
Thẩm Độc lười chào hỏi hắn, trực tiếp bước vào cửa, lách qua người Cố Chiêu, nét mặt mệt mỏi chẳng có vẻ gì là muốn bàn bạc.
Trên mặt Cố Chiêu không có cảm xúc, chỉ trở tay đóng cửa lại, nhìn y nhàn nhạt nói: “Ta đã đợi ngươi hơn một canh giờ rồi đấy, kết quả ngươi mang cái vẻ bị người ta chơi tả tơi đến gặp ta à?”
“…”
Thẩm Độc vốn định ngồi xuống, nghe thấy lời ấy tức thì như bị ai thọc cho một nhát, cảm giác không thở nổi, ngẩng đầu lên đối diện với Cố Chiêu.
Lúc y đến không thay quần áo. Mặc dù hòa thượng đã xử lý cẩn thận nhưng vẫn còn dấu vết nhăn nhúm. Chưa kể khuôn mặt y bây giờ.
Chuyện mà đàn ông ai cũng biết.
Cố Chiêu cũng là đàn ông bình thường, thấy thảm trạng của y thì đã đoán được nửa già, huống hồ y còn trưng cái mặt chết trôi.
Trong lòng không hiểu sao bùng lên ngọn lửa ác độc, hắn không chỉ không tém tém lại, mà còn bật cười: “Là Bùi Vô Tịch? Hay hòa thượng kia?”
“Cố Chiêu!”
Câu trước vẫn còn chưa có phản ứng gì quá lớn, nhưng đến câu sau thì đã thực sự thay đổi sắc mặt, lần đầu tiên Thẩm Độc gọi cả tên lẫn họ của hắn như vậy.
Đây rõ ràng là cái vẻ bị người ta đạp trúng chân đau.
Nụ cười giả tạo trên mặt Cố Chiêu rốt cuộc biến mất, chỉ nghe hắn nói: “Bị ta nói trúng rồi chứ gì? Đường đường Đạo chủ Yêu Ma đạo lại tự dâng tới cửa tìm chịch, còn trưng cái vẻ mặt bị người ta chơi xong rồi vứt nữa chứ, Thẩm Độc, ngươi hèn hạ vừa vừa thôi.”
“Ầm!”
Cố Chiêu tỏa đầy tiên khí, luôn luôn có thể trong thời gian ngắn nhất dùng ít lời nhất khiến Thẩm Độc tức giận nhất, lệ khí trên mặt nháy mắt tăng vọt, trực tiếp động tay với Cố Chiêu.
Chỉ là hôm nay y không thể bằng ngày xưa.
Giữa cơn nóng nảy, ham muốn giết người đột nhiên nổ tung trong lồng ngực, xuất chiêu không còn kết cấu và tính toán, chưa kể trên người y vẫn còn ngoại thương nội thương.
Không quá hai chiêu đã bị Cố Chiêu cho một đạp ngã xuống đất.
Hắn ra tay vô cùng độc ác, đạp đúng chỗ Thẩm Độc bị Tuyết Lộc kiếm chém phải sáng nay, vết thương vốn đã được đắp thánh dược chữa thương của thiền viện tức thì nứt toác, máu chảy ròng ròng, đau đến mức y còng cả người, bán quỳ trên đất.
“Bị thương mà còn dám đi ra ngoài cho người ta chơi, lạ cái là vết thương không nứt ra, rốt cuộc ngươi cũng khiến ta phải nhìn với cặp mắt khác xưa đấy Thẩm Độc.” Ánh mắt không ngoài ý muốn đối với kết quả giao thủ, hàng lông mày sắc bén của Cố Chiêu nhướng cao, cúi người khom lưng nâng cằm y lên, nhìn thấy bên má y có dấu vết mờ nhạt vì ấn vào hoa sen khắc trên hương án, khẽ cười: “Ngươi nói ngươi có gì khác kỹ nữ hư hỏng trong thanh lâu không? Ai cũng có thể chơi ngươi à?”
“Ngươi câm mồm đi!”
Thẩm Độc đã hoàn toàn bị hắn chọc giận, khóe mắt đỏ bừng, hơi nhướn người nhịn đau đập bay cái tay đang nắm cằm y, mắng một câu.
“…”
Cố Chiêu yên lặng nhìn y, sau đó cúi đầu nhìn bàn tay bị y đập bay.
Vẻ mặt không có biểu cảm gì rốt cuộc chuyển lạnh.
Thẩm Độc theo bản năng cảm giác không ổn, nhưng không đợi y kịp phản ứng, tầm nhìn trước mắt đã quay cuồng, cả cơ thể bị Cố Chiêu thô bạo xách lên, đi về phía sau tấm bình phong trong thiền phòng!
Đó là chỗ tắm rửa nghỉ ngơi.
Trong góc phòng đặt một thùng gỗ chứa đầy nước.
“Rào rào!”
Bọt nước tung tóe.
Cố Chiêu lạnh mặt ném thẳng Thẩm Độc vào thùng!
Thẩm Độc rốt cuộc bùng nổ: “Con mẹ nó ngươi bị điên à? Ông mày ——”
“Rào!”
Một tiếng nữa.
Cố Chiêu lười nghe y nói, đứng bên thùng gỗ trực tiếp ấn đầu y vào nước: “Ông mày? Mấy câu chửi thề ngươi học từ ông đây cả đấy, dám chửi ông à? Con mẹ nó ta nhiều lần không nỡ giết ngươi, thế mà đảo mắt cái ngươi đã chạy đến trước mặt người ta làm trò ti tiện suýt nữa tự kết liễu luôn! Nghĩ ông mày là thần tiên thật đấy à?”
“Khụ khụ!”
Toàn thân Thẩm Độc ướt sũng, đột nhiên bị dúi đầu vào nước, không kịp chuẩn bị mà sặc nước, lúc giãy dụa ngẩng đầu lên thì ho lấy ho để, sắc mặt càng khó coi hơn.
“Con mẹ nó họ Cố, mồm thối phun cứt!”
“Còn tốt hơn cái mồm ngậm chim người khác của Thẩm đạo chủ!”
Có vẻ Cố Chiêu thấy Thẩm Độc đến chết mà không biết hối cải nên tức giận lắm, nhếch môi châm biếm lại, bàn tay càng độc ác hơn tiếp tục dúi y vào trong nước, một lúc sau mới kéo lên.
“Còn dám cà khịa ta nữa không?”
“Cố Chiêu ta ——”
“Rào!”
Lần này còn chưa kịp chửi xong đã bị ấn vào nước, thời gian lâu hơn hẳn so với lần trước, Thẩm Độc không biết bơi, suýt chút nữa ngất xỉu.
Đến lúc Cố Chiêu nắm tóc kéo y lên, ngay cả sức lực nói chuyện y cũng không còn, chỉ có thể dựa vào mép thùng há miệng thở dốc, dùng đôi mắt đẫm nước trừng Cố Chiêu.
Rõ ràng là ánh mắt giết người nhưng thực sự chẳng có lực uy hiếp gì cả.
Cố Chiêu lại hỏi y: “Còn cà khịa nữa không?”
Thẩm Độc nhận ra khóe mắt đuôi lông mày hắn không hề có nhiệt độ, kết thành tảng băng, từ lúc quen biết người này đến nay chưa bao giờ y thấy hắn độc ác đến mức thế, làm y cũng phải hoảng sợ.
Cảm giác sặc nước tắc thở chả tốt đẹp gì.
Lần này y ngoan hơn hẳn, nghe hắn hỏi vậy thì chỉ nhìn hắn chứ không nói gì.
Cố Chiêu nở nụ cười lạnh như băng, dường như đã nhìn thấu y, sau đó hỏi: “Tỉnh chưa?”
Thế là một cảm giác bi thương không hiểu sao ùa lên trong lòng Thẩm Độc.
Y chớp mắt, hạt nước đọng trên làn mi dài rậm lăn xuống, im lặng hồi lâu cuối cùng nở nụ cười.
Nhìn hắn mà nói: “Tỉnh rồi…”