Đại Kim ai oán, nhìn tên nhóc nào đó không biết sống chết, thành thật khai báo về trò cá cược của mình, trong lòng lại nguyện cầu cho chủ nhân đang trong lúc vui vẻ, không cần toan tính với một yêu thú ngây thơ, bé nhỏ như hắn. (Phụt – cười chết ta a).
Hiểu My đã hiểu đại khái mọi chuyện. Tóm lại là do tên Kim Mao Sư chết tiệt này gây ra. Còn thêm có Bàn thúc già mà không đứng đắn, làm xấu mặt cô trước học trò.
- Bàn thúc a. Đại Kim không đúng, thúc còn hùa theo hắn. Ta đến Quang Minh Thánh Điện lần này thu hoạch không nhỏ, toàn bộ đều là tin tức trọng đại. Mọi người có muốn nghe hay không?
- Nghe chứ, nghe chứ. – Cả đám lại nhao nhao lên. Lớn tiếng nhất vẫn là hai người Đại Kim và Hồ Hoài An.
Trần Hiểu My mang tất cả những gì điều tra được một trước một sau kể lại chi tiết, rõ ràng. Chỉ là bỏ qua một màn hương diễm trong phòng của cái vị “Lục sư huynh” cùng tiểu mỹ nhân của Thánh Điện.
Mặc dù bình thường mọi người đều có vẻ tùy ý. Nhưng mà khi đối diện với chính sự, ai nấy đều rất nghiêm túc, tập trung.
Sau khi nghe xong mâu thuẫn của hai vị trưởng lão và thánh tử của Thánh điện Quang Minh, kết hợp với cả tin tức truyền đến từ Thiên Vũ và Tử Quân, Khúc Văn lâm vào trạng thái tĩnh suy, nhíu chặt cặp mày, trầm ngâm suy nghĩ.
Mãi một lúc sau, vị tuyệt đại soái ca mới ngẩng mặt lên, nói ra những suy luận của chính bản thân mình.
- Tam trưởng lão của Thánh điện tên gọi Hoàng Kiêu – là một cao thủ, nội lực thâm sâu. Nhưng trước giờ nghe nói hắn vẫn một mực trung thành với điện chủ. Còn nhị trưởng lão Thái Kỳ thì khác. Người này bị giang hồ đồn đại là độc đoán, chuyên quyền, muốn chiếm lấy vị trí điện chủ. Đặc biệt là từ sau khi vị điện chủ của họ thụ nội thương, hiếm khi xuất hiện tại tổng đàn.
Nhưng mà theo như những gì Trần cô nương điều tra được hôm nay, mọi chuyện dường như có ẩn tình. Theo ta thì Tam trưởng lão đích xác là một ngụy quân tử, còn Nhị Trưởng lão không biết có dã tâm hay không, nhưng ông ấy dường như đang cố gắng bảo vệ cho các đội tuyển tham dự đại hội giao lưu.
Chuyện này còn giúp ta hiểu rõ một điều, có lẽ, bệnh tình của điện chủ đã đến lúc trầm trọng. Nếu không, Hoàng Kiêu đã không mạo hiểm hành động.
Còn có vị Thánh tử kỳ bí kia nữa. Hắn có lai lịch không rõ ràng. Mới xuất hiện trên giang hồ không lâu đã được đích thân điện chủ thu nhận làm đệ tử thân truyền. Tốc độ tu luyện thần kỳ. Chỉ cần vài năm đã có thể khẳng định được vị thế của mình, đồng thời còn được điện chủ phong làm Thánh tử, tương lai kế thừa cả Quang Minh Thánh Điện.
- Sao càng nói càng rối thế này? Nhưng theo chiều hướng đó tiếp tục suy diễn, không phải nội gián của Hắc Ám Điện nếu không là Tam trưởng lão thì cũng là vị thánh tử bí ẩn đó thôi sao?
Đại Kim giơ tay lên trán, vỗ vỗ đầu của Hồ Hoài An, bắt chước bộ dáng của một tiền bối đức cao vọng trọng, ra chiều thâm sâu khen ngợi.
- Tiểu tử này khá lắm, càng ngày càng có phong phạm của đại gia ta.
- Có giống thì cũng giống sư phụ, sao lại giống ngươi được. – Hồ Hoài An sầm mặt phản bác lại.
Mặc kệ hai người đó hồ nháo, Hiểu My lúc này đang bận rộn suy tính, làm thế nào để có thể trong thời gian nhanh nhất lấy được Thất Thải Quang Minh. Chuyện nội đấu của người ta cô chẳng mấy quan tâm. Còn Hắc Ám Điện nếu như bị Yêu thần hay Tà Thần thao túng phía sau, chỉ việc san bằng là được.
- Sư phụ, kế hoạch hành động của chúng ta ngày mai là gì?
Ngọc Tam Lang im lặng nãy giờ bây giờ lên tiếng hỏi. Hiểu My nghe thấy thì nhếch mép, thái độ thập phần tự tin lên tiếng:
- Chúng ta đến đó xem náo nhiệt.
………………………………………………………………………
Sáng sớm hôm sau.
Khi mặt trời đã lên khá cao, nhóm người của Dược Phong Cư khí thế ngút trời, hăng hái tiến vào Tổng đàn của thánh điện Quang Minh.
Nhìn từ bên ngoài, tòa cung điện này khiến cho người ta cảm thấy nó vô cùng rộng lớn, hùng vĩ. Bước vào bên trong thì càng rực rỡ, xa hoa. Ngoại trừ Hiểu My cùng nhóm người đến từ đại lục Huyền Thiên, hai tỷ muội Hồ Phượng Nhi và Ngọc Tam Lang không ngừng ngợi ca, cảm thán Thánh Điện Quang Minh quả nhiên là nơi thần kỳ, tựa như không dành cho những kẻ phàm phu tục tử.
(Mymy: Ta tự nhiên lại liên tưởng đến cảnh tượng trước cửa cung điện uy nghiêm có treo một tấm biển: Phàm nhân và chó cấm vào. Ha ha)
Đoàn người của Dược Phong Cư đi theo tên đệ tử hướng dẫn đến nơi diễn ra vòng so tài sau cuối. Đây là một đại điện vô cùng lớn. Dọc theo mỗi vách tường hai bên là hai dãy ghế thật dài. Đây là vị trí của các thành viên trong mỗi đội tuyển dự thi.
Đám người của Hiểu My đến chỗ ngồi của họ thì thấy thành chủ Đan Thành Đinh Khải Nguyên cùng Trương Chính Phương và Chu Phong. Đại diện đến từ phía nam trước đây có đội. Nhưng trải qua một vòng thi trong Nghi Lâm sơn mạch, hiện tại chỉ còn có . Thêm hai đội không hoàn thành nhiệm vụ rút thăm được, thế là lợp tư cách chỉ còn có đội. Trong đó, khả năng chiến thắng lớn nhất, dĩ nhiên chính là đoàn đội của Dược Phong Cư.
- Danh vọng của Đan Thành và cả công hội dược sư phía nam này phải trông cậy vào các vị rồi. Chỉ cần làm hết sức mình là được.
Chu Phong nhìn sang Trần Hiểu My khí định thần nhàn kế bên, nhỏ giọng động viên, khích lệ.
Hiểu My mỉm cười, gật đầu với lão. Sau đó, âm thầm đưa cho lão một bình bạch ngọc.
Chu Phong rất ngạc nhiên.
- Trần cô nương, đây là…
- Chia cho Đinh thành chủ và cả Trương hội trưởng nữa. Tin tưởng tôi thì uống vào. Cố gắng đừng để người khác phát hiện là được. Hôm nay ắt có chuyện náo nhiệt để xem.
Hiểu My vờ như không chú ý tới lão, ánh mắt vẫn cứ nhìn quanh khắp đại điện.
Chu Phong thấy vậy, tự biết chuyện này hệ trọng. Cho nên cũng làm theo lời của cô. Cũng may, trang phục của người cổ đại, tay áo đều rất rộng. Có thể dễ dàng che giấu hành vi mờ ám của mấy người bọn họ.
Bên phía đại diện cho khu vực miền Bắc, ban đầu có đội. Nhưng tại vòng thi đấu cuối cùng này chỉ còn đội. Sự tổn hao nhân lực một cách trầm trọng thế này làm cho vị hội trưởng công hội dược sư khu vực phía Bắc là Ngao Hải Long cảm thấy như phiên giang hải đảo, mặt xám như tro tàn.
Ngao Hải Long và Chu Phong là đối thủ cạnh tranh mấy chục năm trời. Trước đây, khu vực miền Bắc của lão luôn chiến thắng áp đảo trong đại hội giao lưu. Nhưng mà lần này, bên Chu Phong bỗng nhiên xuất hiện một con hắc mã là Dược Phong Cư. Chỉ với biểu hiện vượt trội của họ tại vòng thi đấu thứ nhất và thứ hai cũng đủ khiến cho các đối thủ còn lại vô cùng e ngại.
Đó là chưa kể tới. Khi bàn giao nhiệm vụ tại tổng đàn của Quang Minh Thánh Điện vào hôm qua. Đội tuyển này lại giành được điểm cao nhất do cả năm loại thảo dược đưa lên đều tốt ngoài sức tưởng tượng đối với tất cả các thành viên trong ban giám khảo. Chỉ cần dùng đầu gối suy nghĩ cũng đủ biết, quán quân giao lưu hội lần này không ai khác chính là con hắc mã Dược Phong Cư này rồi.
Ngao Hải Long càng nghĩ càng tức, lại nhìn thấy bộ mặt dương dương tự đắc của Chu Phong thì máu nóng trong người cứ sùng sục sôi lên. Cũng may là lão tu dưỡng bao năm không phải là vô nghĩa.
Trong lúc mọi người đều mãi mê đuổi theo suy nghĩ riêng của mình thì vòng thi đấu cuối cùng đã khai mạc. Chủ trì lần này là đại trưởng lão của Quang Minh thánh điện – Diệp Nguyên. Hoàng đế Hiên Viên Trạch, Bộ trưởng bộ y tế - ặc, quên, phải nói là Trưởng công hội dược sư Việt Quốc – Hoàng Tùng, còn có vị Thánh tử của Quang Minh Điện đều lui xuống phía sau.
Nhị trưởng lão, tam trưởng lão của Thánh điện không có mặt ở đây. Hai người đó đều có mưu đồ riêng, chắc đã lủi ở một góc nào để điều khiển từ xa, bày binh bố trận.
Diệp Nguyên nhìn toàn thể đại điện một vòng. Sau đó, không dùng những ngôn ngữ hoa lệ, lời nói vòng vèo mà đi thẳng vào vấn đề chính của buổi thi đấu hôm nay.
- Đầu tiên. Chúc mừng các đội tuyển đã vượt qua ba vòng thi đấu của đại hội giao lưu. Quán quân lần này chính là Đội tuyển Dược Phong Cư đến từ Đan Thành, đại diện cho khu vực phía Nam. Xin mời đại diện cho đội Dược Phong Cư tiến lên nhận phần thưởng vinh quang nhất của dược sư trên toàn Việt Quốc chúng ta.
Diệp Nguyên vừa nói xong, Hồ Phượng Nhi đã quay sang nhìn Trần Hiểu My, chân thành lên tiếng:
- Trần cô nương, cô có thể….
Chưa đợi Hồ Phượng Nhi nói hết, Trần Hiểu My đã nhàm chán cắt lời:
- Ta không có hứng thú. Để Đại Kim lên là được rồi.
Đại Kim nghe chủ nhân của hắn nói thế, lập tức vọt dậy, hớn hở đi lên. Chuyện nở mặt nở mày này, hắn tình nguyện làm tiên phong cho Hiểu My. Nhưng mà đối với suy nghĩ sâu xa của chủ nhân, hắn đúng là không thể nào mò được.
Đại Kim ưỡn thẳng sống lưng, oai dũng từng bước lên trên. Gương mặt đen đúa của hắn càng làm nổi bật hàm răng trắng ngời mỗi khi ngoác miệng cười cảm tạ.
Mãi đến khi mang một mâm phần thưởng đầy ắp trở lại, hắn vẫn còn chưa khép miệng, chọc cho đám người Hiểu My không nén nổi, nhạo hắn một hồi.
- Cảm giác không tệ đúng không?
Hiểu My nhận lấy phần thưởng mà Đại Kim đưa cho cô, sau đó, chuyền hẳn sang cho Hồ Phượng Nhi, không thèm liếc tới một giây. Đúng là hào sảng đến người người hâm mộ.
- Trần cô nương, phần thưởng quý giá thế này, tôi không dám nhận.
Hồ Phượng Nhi thật lòng từ chối. Cô cảm thấy mình rất hổ thẹn, giao lưu hội lần này, tỷ đệ cô và Ngọc Tam Lang gần như chỉ đến góp mặt cho vui. Toàn bộ mọi công lao đều do Trần Hiểu My cùng những người bên cạnh cô bỏ ra. Giờ mặt mũi nào mà cầm lấy phần thưởng. Cho nên, nhất định phải chối từ.
- Đừng nghĩ nhiều. Ngay cả ta cũng chỉ thấy vui vui khi tiến lên đó nhận thưởng, chứ thật sự thì những thứ này, đối với chủ nhân của ta không hề hữu dụng. Hồ cô nương cứ nhận lấy, muốn làm sao thì làm.
Đại Kim thấy đại tỷ của Hoài An khó xử, cho nên mở miệng giải thích.
- Đúng vậy.
Hiểu My cũng gật đầu. Lúc này, Hồ Phượng Nhi mới đồng ý đón nhận, suy nghĩ nên sắp xếp thế nào cho ổn thõa số phần thưởng hôm nay.