Khi đám người Hiểu My đuổi tới nơi Huyễn Thụ đang đánh nhau với thụ yêu cấp sáu tại hướng Tây nam, vừa tới nơi đã có một bất ngờ thú vị chờ đón bọn họ. Hiểu My nhìn tràng diện trước mắt, cảm thán một câu: Thế giới này quá huyền nguyễn rồi. Ha ha.
Tiểu Huyễn lúc này vẫn chưa hóa hình. Nó duy trì hình dáng một gốc cây cao hơn hai thước. Bộ rễ chia làm hai như đôi chân, di chuyển trên đất. Trên ngọn cây, các tán lá xòe ra, xoay tròn như một chiếc mũ, trang trí đầy những đóa hoa màu tím điểm hồng, từng cánh mỏng manh chồng lên nhau xoay vòng tuyệt đẹp. Thân cây thẳng tắp, suông đuột, chỉ có hai nhánh lá đầu cành. Đây đích thị là đôi tay.
Huyễn Thụ mặc dù chưa hóa hình, nhưng bộ dạng này của nó chính là học theo nhân loại. Gương mặt nhỏ nhắn, ngũ quan xinh đẹp dưới tán lá không làm người khác chán ghét, ngược lại, có chút trong sáng, ngây thơ.
Huyễn Thụ hưng phấn, xoay vòng xung quanh một gốc tùng màu xanh biếc. Hiểu My càng nhìn nó, càng thấy giống mấy gốc bon sai mà lão cha của cô trồng trong sân vườn ở hiện đại trước kia.
Gốc thụ này chính là con yêu quái cấp sáu mà Tiểu Huyễn nhà ta phải đối phó. Nhưng mà sao Hiểu My có cảm giác, quan hệ hai tên này cứ như là tiểu công và tiểu thụ vậy nhỉ? Cứ nhìn bộ dáng Tiểu Huyễn đứng trước mặt gốc bon sai léo nha léo nhéo, cây tùng bên kia lại liên tục rung lắc, phản ứng dữ dội… không ai nghĩ bọn hắn chính là đối thủ, là kẻ thù.
Nhìn thấy nhóm người Hiểu My đi tới, Tiểu Huyễn kêu lên hai tiếng: “Chủ nhân” rồi mừng rỡ chạy tới. Gốc Tùng bon sai lại run rẩy toàn thân, cảm giác như đang khóc to vì thấy được cứu tinh. Haiz…
- Tiểu Huyễn. Chuyện là thế nào?
- Ta thắng rồi. Tiểu Huyễn đắc ý khoe khoang.
- Thắng như thế nào?
- Quân tử động não không động thủ. Dĩ nhiên là dùng mưu kế a.
Tiểu Huyễn trả lời Hiểu My như lẽ hiển nhiên. Mọi người ai nấy nhìn nhau. Sao mà gốc Huyễn Thụ này càng lớn càng trẻ con và đáng yêu y hệt ai đó vậy nhỉ?
Hiểu My nhìn nó, cứ thấy váng hết cả đầu. Đây chính là minh chứng hùng hồn, giải thích cho mấy câu tục ngữ: “Đi với phật mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy”, hoặc là “Ở bầu thì tròn, ở ống thì dài” nè.
Tiếp theo, dưới sự cổ vũ của mọi người, Tiểu Huyễn bắt đầu hưng phấn kể lại quá trình thu phục thụ yêu. Câu chuyện của hai tên ngốc đó là thế này:
Tiểu Huyễn: Con yêu quái kia? Tại sao lại gây hấn với chủ nhân của ta.
Tùng Bon sai rung hai cái: “Không biết”.
Tiểu Huyễn: Hôm nay ngươi gặp được ta là tận số rồi. Chọn đi, đầu hàng hay chết?
Tùng Bon sai rung hai cái: “Không biết”.
Tiểu Huyễn: Haiz. Ta nói thật, ngươi không phải đối thủ của ta đâu.
Tùng bon sai rung hai cái: “Chưa chắc.”
Tiểu Huyễn: “Mặc dù chúng ta cùng là yêu thụ, nhưng mà đẳng cắp hoàn toàn khác nhau. Thứ ngươi làm được, ta cũng làm được. Nhưng mà thứ ta làm được thì chưa chắc ngươi làm được”.
Tùng bon sai rung ba cái: “Chứng minh đi!”.
Tiểu Huyễn: Ta có thể nói, còn ngươi chỉ có thể rung. Ngươi không phục thì mở miệng thử xem?
Tùng bon sai ủ rũ cúi đầu. Trong lòng gào thét bằng âm thanh hơn đề xi ben: “Cái này là do chênh lệnh tu vi a”.
Tiểu Huyễn: Ngoài nói ra, ta còn có thể nở hoa. Ngươi không tin, tự mình nở hoa thử xem.
Tiểu Huyễn nói xong thì bắt đầu kết nụ, nở hoa. Những chiếc lá màu xanh chuyển dần sang trắng, phát ra ánh sáng bàn bạc, lung linh. Những nụ hoa be bé xuất hiện, dần to. Cuối cùng là các bông hoa lần lượt nở bung, màu sắc diễm lệ, thập phần xinh đẹp.
Hoa Huyễn Thụ có độc. Tùng bon sai bị độc hoa công kích, lập tức trúng chiêu. Ảo cảnh của nó là Tùng bon sai sau khi hóa hình, biến thành một cậu bé mũm mĩm, đáng yêu, toàn thân trần truồng, đứng trước một gốc huyễn thụ to lớn, vĩ đại. Tiếp theo, Huyễn thụ cũng hóa thân thành một nữ nhân giấu mình trong bộ đồ màu trắng, áo có mũ trùm. Gương mặt tuyệt sắc nở một nụ cười gian tà. Bàn tay của ả vươn ra, những cái rễ cây khô cằn mọc dài từ đầu ngón tay, chộp lấy thân thể trắng muốt, béo ú của hắn rồi ra sức hành hạ….
Haiz. Tóm lại, sau một hồi dằn vặt đau khổ, Tùng bon sai đã bị Tiểu Huyễn thu thập hoàn toàn.
Lúc đám người Hiểu My chạy tới, Tiểu Huyễn đang không ngừng giáo huấn Tùng bon sai về cách làm người. Nó đã nói liên tục hơn một canh giờ. Thụ yêu đối diện bị tẩy não, khổ không thể tả. Nhưng mà những cảnh tượng trong ảo cảnh đã tạo thành bóng ma tâm lý quá lớn. Nó không hề có suy nghĩ sẽ chống trả.
………………………………………………………………………..
Vũ Phiêu Phiêu nghe kể xong thì ha hả cười. Trầm trồ khen ngợi: Đúng là “cây cao còn có cây cao hơn a”…
Trường An cùng mấy người Hạ Lan Nhật tuy không sảng khoái như Vũ Chủ sự, nhưng mà cũng nhếch mép, khóe môi cong tới mép tai.
Tóm lại, chỉ có Hiểu My là mặt đen thui. Mỗ nữ bị ép buộc thu lấy một gốc thụ yêu ngốc nghếch làm thủ hạ.
Tiểu Huyễn không những khoe mẽ liên tục trước mặt Tùng bon sai còn bán đứng cả chủ nhân của mình. Nó nói với gốc tùng ngây thơ kia, chỉ cần tôn nó làm lão đại. Nó sẽ bảo chủ nhân thu nhận Tùng ngây thơ làm thuộc hạ rồi cung cấp tài nguyên tu luyện không ngừng.
Tùng bon sai vừa bị cưỡng ép lại dụ dỗ nên ngoan ngoãn cuối đầu. Từ nay, bên cạnh Hiểu My xuất hiện thêm hai tên yêu quái. Một bá đạo, một dại khờ… tổ hợp cực kỳ ….. (cạn lời, không thể diễn đạt a).
……………………………………………………………………..
Sau khi giải quyết đám thụ yêu. Nhóm người Hiểu My càn quét bí cảnh Thiên lan thêm một vòng rồi bắt đầu quay ngược trở ra.
Ngày hẹn với nhóm người Lãnh Nguyệt đã tới. Họ cần phải rời khỏi nơi này để chạy vội đến Thiên Thu thành. Chỉ cần đến Hoài gia thêm một chuyến là có thể rời khỏi Thâm Uyên địa ngục.
………………………………………………………………………….
Thiên Lan Bí Cảnh mở ra hơn chín mươi ngày rồi. Thời gian kế tiếp, liên tục có người từ trong bí cảnh đi ra.
Có điều, so với mấy ngàn người đi vào lúc đầu, lúc quay ngược ra chỉ còn lại mấy trăm thôi.
Năm vị tuyệt thế cao thủ đứng bên ngoài quan sát, tặc lưỡi cảm thán sinh mạng con người quá mong manh.
Đến khi một đoàn mười người xuất hiện, bộ dáng tiêu sái, ung dung đối lập hoàn toàn với đám người tầm bảo, năm vị cao thủ này đưa mắt nhìn nhau. Họ nhìn thấy trong mắt đối phương có kích động cũng có hi vọng dâng trào.
Nhóm người Hiểu My và Lãnh Nguyệt hội ngộ với nhau trước đó mấy hôm. Nhìn thấy đối phương lành lặn, chỉn chu, không có tổn thương nào thì đều lấy làm mừng vui, hoan hỉ.
Thất Vỹ Thiên Hồ nhìn thấy mấy nam tử tuyệt sắc trước mặt, nghe bọn họ tự giới thiệu, lại thêm phần PR lợi hại của Hiểu My, trong lòng mừng vui, phức tạp. Đúng là Trường Giang sóng sau xô sóng trước. Hắn bị vây hãm ở Thâm Uyên địa ngục gần hai mươi năm, không thể chứng kiến nhân thế vật đổi sao vời. Nhưng mà Trường An có thể đồng hành cùng nhân vật lợi hại như thế, đúng là may mắn vô cùng.
Khúc Văn gia nhập, phụ tử Trường An lôi kéo hắn cũng thảo luận, trao đổi suốt cả hành trình. Ba người này có chung đề tài. Có thể nói cả ngày cũng không hết chuyện.
Hiểu My ghen tị rồi a. Đệ đệ cho cô nàng ra rìa. Cô nàng nhìn về phía nhị sư huynh cầu an ủi. (Ha ha).
Lúc mười người này đi ngang qua năm vị cao thủ gác cổng, có gật đầu chào bọn họ. Sau đó thì bắt đầu tăng tốc.
Năm vị cao thủ mới còn thấy một đoàn xinh đẹp đầy tuấn nam, mỹ nữ. Chớp mắt một cái thì chỉ nhìn thấy một đoàn bụi mù đỏ rực. Hoang mạc vắng hoe.
- Khinh công lợi hại hơn cả chúng ta. – người nào đó trong năm người thốt lên khen ngợi.
Trong lúc này, đoàn người của Hiểu My đã đi xa.
- Chúng ta phải đến Thiên Thu Thành ở hướng Bắc địa ngục Thâm Uyên. Nhưng bên cạnh đó, cần có người quay lại Bảo Mệnh Thành tiếp ứng đoàn người Lộc Gia, Liên Gia và bố trí lối về Huyền thiên đại lục. Lại phải chia quân ra để tranh thủ thời gian a.
Hiểu My bay ở giữa, hướng những người xung quanh lên tiếng.
- Ha ha. Mới gặp nhau lại phải chia cắt nữa. Hiểu My, muội chắc là chê chúng ta làm kỳ đà cản mũi phải không?
Lạc Vô Trần cười nói. Mặc dù là nói giỡn, nhưng ánh mắt của hắn lại liên tục đảo quanh thân ảnh của cô và Lữ Tuấn. Cảm giác trong lòng có chút chua chua.
- Lạc sư huynh. Huynh lại nghĩ đi đâu rồi. Muội muốn đi chung với huynh còn không kịp a. Dù sao, một bộ não của huynh cũng bằng mười bộ não của muội. Đi chung với huynh, muội có thể công khai lười biếng rồi.
Nữ nhân khiêm tốn. Ha ha…….
Mấy người bên cạnh nghe thấy thì phì cười. Vũ Phiêu Phiêu nhìn thấy cách thức giao tiếp của mấy người này thì vô cùng tò mò. Cô nhận thấy, ngoại trừ Liên Vũ, Trường An và Thất Vỹ Thiên Hồ, tất cả các nam tử còn lại đều có thiện cảm – à nói đúng hơn là có tình ý với Trần tỷ tỷ. Nhưng mà cách đối xử của bọn họ lại vô cùng hòa hợp. Lữ Tuấn sư huynh hình như không chút nào ghen tỵ. Trần tỷ tỷ lại chẳng chút ngại ngùng… Là sao ta?
Vấn đề này quá cao thâm. Vũ Phiêu Phiêu cảm thấy năng lực nhận thức của bản thân còn hạn chế. Nên sau khi rối rắm một hồi cũng đành phải cho qua.
Lãnh Nguyệt nói:
- Chúng ta đúng là phải tách ra. Liên Vũ và Phiêu Phiêu đều phải trở lại Huyền Thành. Ta với Trường An, Lữ Tuấn sẽ đưa tiễn họ. Sẵn tiện đó, trở lại Bảo Mệnh thành trước.
- Ta cũng có việc phải thu xếp trước khi rời khỏi địa ngục Thâm Uyên. Sau khi xong, sẽ đến Bảo Mệnh Thành hội họp với mọi người. – Thất Vỹ Thiên Hồ cũng nêu ra ý định của bản thân mình.
Lạc Vô Trần cười lên ha hả: Sư muội, nể tình muội khen ngợi tài trí của huynh, huynh đành phải bồi muội đến Thiên Thu Thành rồi.
- Lạc sư huynh thật là vĩ đại. Ha ha.
Hiểu My rực rỡ cười. Hành trình đến Thiên Thu Thành lần này cuối cùng có bốn người: Trần Hiểu My, Lạc Vô Trần, Khúc Văn, Hạ Lan Nhật. Tổ hợp này có thể xưng là cực mạnh, đảm bảo không có biến cố ngoài ý muốn xảy ra.