Trong lúc mấy người Hiểu My tại Hoài Gia đang nhiệt tình phát huy tinh thần đoàn kết, tương thân tương ái trên bàn tiệc. Thì tại một đại viện thật lớn ở phía tây của Thiên Thu Thành. Hai phụ tử của Mai Ngọc Long, quán quân đại hội đấu giá đang bí mật trao đổi với nhau.
Mai Gia nhiều năm liên tục đoạt được ngôi vị quán quân của đấu giá đại hội. Đây là vinh dự lớn lao, là niềm tự hào của cả gia tộc.
Bản thân Mai Thế Quân tuy tuổi đã trên bảy mươi, nhưng mà bộ dáng tiên phong đạo cốt, cả người luôn bừng bừng khí thế. Lão gia chủ của Mai gia này trong lòng vui vẻ, ngồi sau bàn dài đọc sách trong thư phòng, nhìn nhi tử đang đứng bên dưới, khàn giọng khen ngợi:
- Làm tốt lắm. Càng ngày ta càng yên tâm. Ngôi vị gia chủ này, đã đến lúc trao lại cho con. Lão nhân gia ta lui về hậu phương, đợi con cháu dưỡng nuôi, hiếu thảo a.
- Phụ thân, người còn rất khỏe, tinh thần lại quắc thước, minh mẫn. Xin cứ đảm nhiệm chức vị gia chủ. Con không vội.
Mai Ngọc Long từ chối. Mai lão bực bội, lớn tiếng mắng:
- Bất hiếu nhi tử. Ngươi muốn vắt kiệt sức lão già ta sao. Ngày mai, tổ chức đại tiệc cho trên dưới Mai Gia. Trước mặt toàn thể tộc nhân, ta sẽ chính thức truyền lại vị trí gia chủ cho ngươi.
- Đa tạ phụ thân tin tưởng. Nhi tử sẽ dốc hết sức phát triển gia tộc. Không khiến người thất vọng, nhọc lòng.
Mai Ngọc Long vâng lời khiến cho Mai lão hài lòng. Hoan hỉ qua đi, vị lão nhân tóc trắng bất giác nhíu mày. Thái độ cẩn trọng, tò mò, hướng nhi tử dò hỏi:
- Ta nghe nói, đấu giá đại hội lần này, dòng chính của Hoài Gia rèn được một thanh cự đao tuyệt thế. Mọi chuyện tóm lại là thế nào?
- Phụ thân. Nhi tử xấu hổ. Thiên Mộc Sinh mà chúng ta luyện chế, dù rất tốt. Nhưng khuyết điểm lớn nhất của nó là không có khả năng chiến đấu và phòng ngự. Chỉ thích hợp cho những dược sư, dùng để nuôi trồng, cứu sống linh thảo, linh dược. Con đúng là đã đặt cược một ván cờ hiểm.
Cũng may, trong nhóm khách nhân đấu giá. Có một vị cô nương đã dùng năm mươi viên tinh hạch hảo hạng cấp yêu thú đổi lấy.
Thế nhưng, Hoài Gia bên kia rõ ràng là lợi hại hơn. Họ không những rèn được một thanh tuyệt thế bảo đao. Hơn nữa, bảo đao của họ lại có thể thăng cấp thành thần khí trong tương lai. Nó biết lựa chọn chủ nhân. Mặc dù chỉ nặng khoảng bốn trăm cân, nhưng mà không phải ai cũng có thể rút đao ra khỏi vỏ. Quả thật, rất thần kỳ.
Rất nhiều hiệp khách, võ giả đều thử lên đài rút đao nhưng thất bại. Cuối cùng, người có thể nhẹ nhàng dùng một tay nhấc Kim Long Nguyệt Đao lên và rút đao ra khỏi vỏ lại là một nữ nhân. Trùng hợp, vị cô nương này cũng chính là người đã mua Thiên Sinh Mộc của chúng ta.
Nếu như không phải Hoài gia quyết mang Kim Long Nguyệt đao tặng cho vị cô nương này thì chức vị quán quân đại hội đã không thuộc về chúng ta.
Phụ thân. Là nhi tử quá chủ quan. Thỉnh người trách phạt".
Mai Ngọc Long nói xong, hất trường bào quỳ xuống nhận tội. Mai lão nhân cau mày, ra hiệu cho hắn đứng dậy. Trầm ngâm lên tiếng:
- “Con đứng dậy. Xem đây là một bài học mà tự cảnh tỉnh bản thân. Con phải nhớ, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên. Hoài Gia thật sự sở hữu kỹ thuật luyện khí tốt nhất trên toàn bộ Thâm Uyên địa ngục. Chỉ là các thế hệ của họ dần dần chia rẽ, đấu đá lẫn nhau. Đây là nguyên nhân chính khiến cho gia tộc suy tàn.
Long nhi. Con phải nhớ. Dù cho kỹ thuật có lợi hại tới mức độ nào, nhưng mà, con người mới là tài nguyên quý giá nhất của một gia tộc. Sau này, con đừng để Mai Gia mình đi đến bước đường cho bọn họ. Tương lai, ta xuống suối vàng cũng chẳng còn mặt mũi nào gặp liệt tổ, liệt tông”.
Mai Thế Quân không trách móc, chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở nhi tử của mình. Sau đó, sự chú ý của lão nhân lại hướng về vị cô nương thần bí đã đồng thời có được Kim Long Nguyệt Đao lẫn Thiên Sinh Mộc.
Trước câu hỏi của phụ thân, Mai Ngọc Long có chút suy tư. Sau một hồi cân nhắc, hắn lựa lời lên tiếng.
- Phụ thân. Vị cô nương này lai lịch không rõ. Ngồi chung với nàng còn có ba nam tử, dung mạo tuấn tú, khí thế phi phàm, toàn thân mỗi người đều có một luồng linh khí bao bọc. Tựa như bọn họ đều không phải cư dân của địa ngục Thâm Uyên.
- Con nói sao? Nói lại lần nữa.
Mai lão nhân kích động, đứng vụt dậy, yêu cầu nhi tử lập lại lời nói của hắn một lần nữa. Sau khi nhận được đáp án chính xác, biểu cảm trên gương mặt lão nhân thật đúng dọa người. Mai Ngọc Long sợ hãi thốt lên.
- Phụ thân, người không sao chứ?
Mai lão cảm nhận được sự hoảng hốt, lo lắng của con, tâm trạng từ từ cũng bình tĩnh, cảm xúc ổn định trở lại.
Hắn ra hiệu cho nhi tử cũng ngồi xuống, giọng nói già nua chứa đựng thật nhiều hoài niệm.
- “Long nhi. Từ ngày mai, con chính thức tiếp nhận chức vị gia chủ. Ta có một bí mật muốn chia sẻ với con.
Mai gia ta sống ở Thâm Uyên địa ngục này cũng cả ngàn năm. Tổ tông của chúng ta ban đầu vốn không phải là một cư dân ở nơi đây. Người đến từ thế giới bên ngoài Thâm Uyên địa ngục.
Con có biết, nơi này tại sao được gọi là Thâm Uyên địa ngục hay không?”
- Thỉnh phụ thân dạy bảo. – Mai Ngọc Long kính cẩn trả lời.
Mai lão tiếp tục lên tiếng: “Thâm Uyên địa ngục – thực chất, đây là nơi lưu đầy của những người bị xem là tội nhân thiên cổ. Vùng đất chết chóc này, chỉ có vào chứ chẳng có ra. Người sống tại nơi đây, võ công càng cao thì càng dễ tẩu hỏa nhập ma. Ai ai cũng bị tử khí, chướng khí bào mòn, năm tháng trôi qua trong tuyệt vọng.
Mai gia ta nhờ vào khả năng luyện khí mà đổi được tài nguyên, bảo vệ được bản thân khỏi mối nguy hiểm này.
Nhưng đồng thời. Cả gia tộc mình, gần ngàn năm nay, không một người nào có thể tự xưng cao thủ. Cũng chẳng có một người tuổi thọ đạt quá một trăm. Nếu một ngày nào đó, chúng ta đối diện với nguy cơ lớn hơn, tương lai của gia tộc, biết đi đâu về đâu?”
Lời nói của Mai lão nhân như một hồi chuông, đánh mạnh vào tâm trí của Mai Ngọc Long. Quả thật, đây chính là thực trạng của Mai gia bọn họ. Nếu không phải trong tay có kỹ thuật luyện khí vượt trội có thể đổi lấy tài nguyên cho gia tộc. Nếu không phải họ có được một đội quân gia tộc đông đảo, khả năng hiệu triệu to lớn… làm sao có thể duy trì và phát triển đến trình độ hôm nay.
Mai Thế Quân nhìn thấy sự chấn động trong mắt con trai, không vội lên tiếng mà để cho hắn từ từ suy ngẫm. Một hồi sau, lão mới tiếp tục phân tích tình hình:
- “Bên ngoài địa ngục Thâm Uyên, thế giới vô cùng rộng lớn. Tài nguyên phong phú, chỉ cần cố gắng, người nào cũng có thể tu thành tuyệt thế võ công. Hơn nữa, họ tu luyện càng lâu, tuổi thọ càng tăng. Có thể sống đến mấy trăm năm là điều vô cùng đơn giản. Không như chúng ta, tại địa ngục này, chịu gò bó đủ điều.
Tổ tiên cũng đã dặn dò, nếu có cơ hội, phải đưa cả gia tộc mình rời khỏi chỗ này. Đây mới là mục đích thật sự mà đời đời gia chủ cần phải cố gắng thực hiện”.
Mai Ngọc Long nghe xong, hai mắt trợn trừng. Bộ não của hắn có chút nhỏ bé khi tiếp nhận thông tin vĩ đại cỡ này. Đúng là xử lý không kịp.
Một khắc im lặng trôi qua. Cuối cùng, hắn mới tìm được giọng nói của chính mình.
- Phụ thân. Vậy bốn vị khách nhân mà con gặp tại đại hội đấu giá lần này…
Hắn nói tới đây thì im lặng. Mai lão nhân dĩ nhiên hiểu hắn muốn diễn đạt điều gì. Ông gật gù xác nhận.
- Đúng vậy. Nếu ta đoán không sai. Họ chính là cơ hội của cả gia tộc mình.
- Nhưng chúng ta và họ không thân không thích, sao có thể khiến họ mạo hiểm, đưa chúng ta ra khỏi đây?
Đúng vậy. Lo lắng trong lòng của Mai Ngọc Long bây giờ chính là làm sao để khiến cho bốn vị đại năng đó có thể đồng ý dẫn dắt cả Mai gia ra khỏi Thâm Uyên địa ngục.
Mai Thế Quân cười cười, nhẹ nhàng phun ra hai từ: “Quy thuận”.
Quả thật, con đường duy nhất có thể đi được chính là đồng ý quy thuận. Cường giả vi tôn. Nếu bốn người mà Mai Ngọc Long nhắc tới thật sự đủ năng lực đưa cả một gia tộc đông đúc rời khỏi Thâm Uyên địa ngục, đủ thấy bọn họ tài giỏi đến mức độ nào. Có thể nương tựa một chỗ dựa vững chắc như vậy. Tương lai rời khỏi địa ngục Thâm Uyên cũng chẳng phải lo lắng điều chi.
Mấy kẻ mở miệng ra là nói tới tự do, trong đầu lúc nào cũng nghĩ tới hai chữ tự do. Thế thì phải xem lại, bản thân mình có đủ sức hay không? Nếu đã là hiền thần, ngại gì tìm cho mình một minh chủ.
Mai Thế Quân sẵn sàng đánh đổi một chút tự do và lợi ích riêng của gia tộc để con cháu của mình có được cơ hội phát triển. – Đây chính là sự khôn lanh của lão, cũng là tấm lòng của lão. Mai Ngọc Long sau một hồi suy nghĩ thì cũng đã rõ ràng. Hắn dứt khoát lên tiếng:
- Tất cả nghe theo sắp xếp của phụ thân.
- Ha ha. Nghe theo ta thì trước hết phải tìm được người mới được. Con mau trở về, cho người thăm dò họ ở đâu. Phụ tử ta cùng nhau đến chào hỏi. Phải để cho họ thấy quyết tâm và sự chân thành của mình.
Mai Ngọc Long ứng tiếng rời đi. Sau khi thân ảnh của hắn biến mất sau cánh cửa thư phòng. Mai lão nhân nhìn cây thời gian khép chặt lá trên bàn, khẽ lắc đầu, cười khổ.
“Hi vọng, tất cả tộc nhân của Mai gia đều có thể hiểu được quyết định này của lão a”.