Bàn Tay Vàng Của Nữ Nhân Khiêm Tốn

chương 273: giết lang vương, thu tiểu nhĩ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bầu trời trên đầu của một sói, một rùa không mây không mưa mà từng tia chớp hiện ra, đánh về phía của Sói vương.

Hắc Huyết Ma Lang lập tức chuyển động. Sấm sét luôn là kẻ thù của yêu thú trên toàn thể đại lục này.

Tử Lôi Phiên Phiên mặc dù có thể dẫn dắt lôi điện từ tinh không đánh xuống. Nhưng tốc độ điều khiển của Quy Lão lại không nhanh bằng Lang Vương.

Hắc Huyết Ma Lang mới đầu còn e ngại với tác dụng của lôi điện. Nhưng sau một khoảng thời gian ngắn tránh né, nó bắt đầu phản công.

Lang Vương há mồm, một viên châu hình tròn xuất hiện, phát ra ánh sáng màu vàng bay về phía lão rùa già.

Viên châu này chính là nội đan mà nó tế luyện. Chỉ cần có thêm tinh huyết của Huyền Quy mấy ngàn năm thì sẽ trở thành pháp bảo vô cùng lợi hại.

Viên nội đang bay nhanh tới, đập vào mai rùa, phát ra những tiếng đùng đùng. Quy Lão đau đớn nhưng vẫn cố gắng chống cự, điều khiển lôi điện đánh xuống.

Ma Lang rất khôn khéo. Nó liên tục di chuyển nhưng lại từng bước áp sát Quy lão. Những lưỡi đao trên chân của nó lần lượt chém vào tứ chi con rùa già.

Quy lão kinh hoảng, rụt chân, rụt cổ, giấu hết vào trong mai. Lão biết sát kiếp đã tới, muốn tránh cũng không được nên không những không thu lại Tử Lôi Phiên Phiên mà còn dồn toàn bộ linh lực dẫn dắt lôi điện nhiều hơn, mạnh mẽ hơn.

Lôi điện phủ xuống vị trí của hai con yêu thú. Đánh lên người Hắc Huyết Ma Lang, cũng đánh lên mai rùa.

- Ngươi điên rồi. Cái này chính là tự sát. So sánh về tốc độ, ngươi không thể sánh bằng ta. Nếu như tình nguyện giao ra tinh huyết của mình, miễn cưỡng còn có thể sống thêm một thời gian. Như thế này, có đáng không?

Lang Vương gầm lên với quy lão. Nhưng mà đối với uy hiếp của nó, Con rùa già vẫn dửng dưng, kiên định với quyết tâm đồng quy vô tận của mình. Mai của nó dẫu kiên cố, nhưng mà dưới công kích mạnh mẽ của nội đan và mấy lưỡi đao trên chân Lang Vương, e là không thể chống cự được lâu.

Quy lão biết vậy, cho nên cứ mỗi lần Hắc Huyết Ma Lang đến sát hắn thì lôi điện lại đánh xuống mạnh hơn. Ma Lang bị đánh cháy khét bộ lông. Nhưng mà mai rùa cũng đã mất đi ánh sáng và độ bóng bẩy ban đầu. Nội đan nện vào người nó liên tục tại một vị trí, chẳng mấy chốc sẽ đục thủng một lỗ to.

Tiểu Nhĩ mặc dù không thể tận mắt chứng kiến màn tranh đấu của hai con yêu thú ngoài xa. Nhưng mà những lời nói của gia gia và lang vương nó đều nghe đầy đủ, không bỏ sót chữ nào.

Bên tai, tiếng sét đánh xuống, tiếng mai rùa bị va chạm ầm ầm càng làm cho nó thêm lo lắng. Nó hận con Hắc Huyết Ma Lang ngoài đó bao nhiêu thì càng tự trách bản thân mình vô dụng bấy nhiêu.

Cuối cùng, dưới sự cố gắng không ngừng nghỉ của Lang Vương. Mai Rùa vỡ ra. Lang vương định nhào tới, thu lấy tinh huyết của quy lão thì một tiếng Ầm thật lớn vang lên. Một tia sét to bằng bắp chân thẳng đứng giáng xuống vị trí của Lang Vương và Quy Lão. Lang Vương vội vã nhảy sang một bên, nhưng mà nội đan cùng với cái mai rùa to lớn thì không tránh khỏi.

Một trận khó bụi bay lên. Cả nội đan và Lão rùa già đều hóa thành một đống tro tàn.

- Gia gia...

Tiểu Nhĩ đau đớn hét lên. Nó đã không còn cảm nhận được khí tức của gia gia. Nó biết, lão rùa đã chết. Nó nguyền rủa Sói vương và âm thầm hạ quyết tâm, một ngày nào đó, tự tay nó phải giết chết sói vương, báo thù cho gia gia của mình.

Phía bên này, Lan Vương nhìn một nhúm tro tàn bay bay trong không khí thì giận dữ vô cùng.

Không có nội đang, tu luyện của nó phải bắt đầu lại từ đầu. Thậm chí, sức chiến đấu còn thua cả một đồng loại bình thường thì lấy gì để lãnh đạo đồng tộc.

Chưa bao giờ, Lang Vương cảm thấy sinh mạng của nó lại leo lét đến vậy.

Đang lúc bi thống, bỗng nhiên, Hắc Huyết Ma Lang sực nhớ tới Củ sâm tinh vẫn đi theo quy lão. Nếu có thể hấp thu hoàn toàn củ sâm tinh này thì nó vẫn còn một cơ hội.

Củ sâm tinh, củ sâm tinh…

Lang Vương lê lết tấm thân bị sét đánh tả tơi, bò từ từ về hướng hang động của Tiểu Nhĩ. Nó đã để ý Củ Sâm Tinh này từ rất lâu. Chỉ là thời cơ chưa tới nên chưa ra tay. Vốn định đợi hấp thu xong tinh huyết của lão rùa thì mới ăn củ sâm. Nhưng giờ chỉ có thể dùng củ sâm này để an ủi bản thân. Đúng là thiệt thòi. Thiệt thòi quá lớn.

Khi Lang Vương bò đến vị trí động phủ của Tiểu Nhĩ. Nó vô cùng sợ hãi. Mặc dù gia gia đã bày kết giới, nhưng mà sói vương rất thông minh, biết đâu nó có thể nhận ra. Lẽ nào, nó cũng phải chết hôm nay? – Tiểu Nhĩ đỏ mắt nhìn Lang Vương lờn vờn trước cửa động, trong lòng thầm nghĩ.

Lang Vương quả thật đang tìm cách phá vỡ kết giới của Quy Lão. Nó nhìn ra nơi này có kết giới. Chỉ là chưa biết phá vỡ làm sao. Nếu vẫn còn nội đan thì đơn giản biết bao nhiêu. Nhưng giờ, nó chỉ có thể tự mày mò. Mỗi nơi nó đi qua, máu lại ướt đẫm mặt đất. Mấy lưỡi đao trên khớp gối cũng bị gãy hơn phân nửa. Lửa dưới bốn bàn chân đã tắt. Cái đuôi thì cháy khét. Nếu không nhanh chóng tìm thấy Củ Sâm tinh rồi rời khỏi nơi này. E lại cái mạng của nó thật sự phải bồi theo con rùa chết tiệt kia.

Lang Vương mày mò một hồi thì cũng đã phát hiện ra mấu chốt để phá bỏ kết giới này.

Nó dùng những lưỡi đao cùn còn lại trên chân, liên tục đánh vào một điểm trên kết giới vây lấy hang động của Tiểu Nhĩ. Sau hơn trăm phát, trên kết giới cũng bắt đầu xuất hiện một khe hở. Lang Vương hưng phấn, cất giọng ồm ồm.

- Ha ha. Tên tiểu tử kia, để xem ngươi chạy đi đâu.

Tiểu Nhĩ hốt hoảng, muốn dùng thuật động thổ để tránh đi. Nhưng mà nơi này là nhà của nó. Khắp nơi trong động đều là bảo bối của gia gia. Haiz. Đành vậy, nếu không còn mạng thì nói gì đến việc báo thù.

Tiểu Nhĩ vận linh lực, chuẩn bị thuật phi động thì Hắc Huyết Ma Mang đã vương một tay vào. Cái động này quá nhỏ nên Lang Vương không thể đưa hết thân mình vào trong. Mặc dù thế, hành động của nó cũng rất nhanh. Nó vừa ra tay đã tóm được Củ Sâm Tinh. Nó hưng phấn tru lên, lôi củ sâm từ hang động ra. Cười lên nắc nẻ.

Tiểu Nhĩ bị tóm. Cái mặt mũm mĩm biến sắc. Nó nhìn thấy cái mồm đỏ lòm của lang vương cách đỉnh đầu mình mỗi lúc một gần. Thầm hận bản thân thiếu dứt khoát lại không kiên định. Nếu ngay từ lúc kết giới mở ra, nó trốn đi thì chưa chắc đã lọt vào tay của Hắc Huyết Ma Lang. Nó chết đi, tiếc mạng thì ít mà không cam lòng làm lợi cho tên sói vương độc ác thì nhiều.

Thế nhưng, ngay khi cái đầu sâm của Tiểu Nhĩ còn cách cái mồm thối của Lang Vương chưa đầy một lóng tay thì Lang Vương bỗng dưng bất động. Một mũi tên trong suốt cắm phập từ sau đầu của nó rồi biến mất trong thân thể to lớn. Tiếp theo, một bóng kiếm lóe lên. Cái đầu của nó cứ thế văng xuống đất, lông lốc vài vòng.

Máu bắn lên, nhuộm đỏ củ sâm tinh. Nó hét to những tiếng y a y y. Không biết là quá hưng phấn hay hoảng sợ.

Củ Sâm Tinh thoát khỏi ma trảo của Lang Vương thì vội chạy vào hang động. Mang ra một thanh mộc kiếm nhỏ xíu, liên tục đâm vào thi thể của sói vương.

- Gia gia. Gia gia. Con báo thù cho người đây.

Lúc bốn người Hiểu My chạy tới thì thấy Củ Sâm Tinh đang điên cuồng đâm chém vào thân xác không đầu của Hắc Huyết Ma Lang. Mặc dù hành vi của nó có chút bạo tàn, nhưng mà, gương mặt nó ướt đẫm. Mỗi giọt nước mắt của nó rơi xuống đất lại hóa thành một cây hoa nhỏ xinh. Dưới chân nó lúc này là cả một khóm hoa chen chúc với nhau, nếu đừng để ý tới xác sói kế bên thì đúng là xinh đẹp.

Hiểu My không muốn làm nó hoảng hốt nên ra hiệu cho Tiểu Huyễn tiến tới.

"Huyễn đại gia" nhảy xuống, hai chân bé xíu nhanh chóng chạy đến chỗ tiểu Sâm Tinh. Hai đứa nhóc nó rầm rì trao đổi với nhau. Chỉ chốc lát, Hiểu My kinh ngạc nhìn hai đứa nó lao vào băm xác sói vương thành thịt vụn. Tiếp đó, lại dắt tay nhau chạy ra bờ suối, đảo quanh toàn bộ nơi đó một vòng.

(Tiểu Huyễn là thụ yêu tu vi cao nên có thể hiểu được ngôn ngữ của củ Sâm tinh.)

Nửa canh giờ sau, bọn chúng trở lại. Trên tay Tiểu Nhĩ là Tử Lôi Phiên Phiên, pháp bảo của gia gia. Nó vuốt ve lá cờ, hành động vô cùng dịu dàng, hoài niệm.

Tiểu Huyễn theo nó về nhà. Lại qua một canh giờ, Tiểu Huyễn mới dẫn theo Củ Sâm Tinh đến trước mặt Hiểu My. Củ sâm tinh nhìn thấy đám người lần trước đuổi theo nó, mặc dù rất muốn chạy đi. Nhưng có Tiểu Huyễn đứng một bên trấn an nên mới bình tĩnh lại.

- Chủ nhân. Tiểu Nhĩ rất đáng thương. Gia gia của nó đã bị lang vương giết chết. Tất cả yêu thú trong sơn mạch này đều muốn ăn thịt nó. Chủ nhân, người cần phải bảo vệ cho Tiểu Nhĩ a.

“Huyễn đại gia” cất giọng non nớt, hướng Hiểu My đòi công đạo thay cho bằng hữu.

Tiểu Nhĩ thấy Huyễn Thụ đang ra đứng ra nói giúp mình thì cũng lấy hết can đảm, chạy tới trước mặt Hiểu My. Nó rướn người lên rồi phun ra một tràng dài y a y y..., khiến cho mọi người ngơ ngác.

- Tên tiểu tử này đang nói gì? Bá Lăng sáng mắt, nhìn chầm chầm Củ sâm tinh. Trên gương mặt tuấn mỹ của hắn, hai từ “gian xảo” hiện rành rành.

- Tiểu Nhĩ nói với chủ nhân rằng: “Ta có thể đi theo người. Đừng ăn ta. Xin đừng ăn ta”. – Huyễn đại gia tốt bụng dịch giùm.

Hiểu My: “…”

………………………………………………………………………….

Nhân dịp xuân đến. Dương Hạ My xin tặng các độc giả một sáng tác mới.

Vô đề mùa Xuân

Tha hương lữ khách thấy xuân sang

Dõi mắt nhìn theo hướng mây ngàn

Mẹ già đứng đợi nơi đầu cổng

Mộng bóng lưng cong, lệ đã tràn.

Nhành mai trước ngõ đã nở vàng

Hương mai thanh khiết đẫm không gian

Bánh tét đầy nồi nghi ngút khói

Đường về thăm thẳm bóng con ngoan…

Nhớ con mẹ khóc trước đầu làng

Gửi theo tiếng gió, lòng nặng mang

Phương xa đau thắt lòng con trẻ

Quê hương biền biệt nhớ muôn vàng.

Mẹ nhé! Dẫu cho có muộn màng

Con đang thu xếp vội hành trang

Đạp bằng vạn lý, xuân như ý

Vui tết đoàn viên, hạnh phúc tràn.

(Xuân Kỷ Hợi )

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio