Bàn Tay Vàng Của Nữ Nhân Khiêm Tốn

chương 359: khôi phục ký ức hoan hỉ thần

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cùng với sự sống lại của Ngọc Phi Dương, cuối cùng, Thập Nhị chiến tướng của Hoan Hỉ Thần hai vạn năm trước đây cũng chính thức quy vị.

Hành trình tìm lại hồi ức của Hoan Hỉ Thần cũng phải đến lúc kết thúc. Tuy nhiên, tự dưng, ngay tại lúc này, cô lại cảm thấy bản thân mình như kẻ lạc lối, phân vân.

Trong nội tâm của Trần Hiểu My là sự đấu tranh cao độ. Cô đã từng là một người xuyên không, đã từng sinh sống tại Huyền Thiên đại lục suốt mấy mươi năm, trong lòng có biết bao nhiêu mối quan tâm, bao nhiêu vướng bận. Nếu lỡ như khôi phục ký ức của Hoan Hỉ thần hai vạn năm về trước, tất cả những thứ mà cô trân quý, tôn trọng nhất lúc này bị ảnh hưởng thì sao?

Cha mẹ, người thân, đồ đệ, đồng bọn….. Hiểu My sợ một lúc nào đó, mở mắt ra, sẽ nhìn họ bằng một ánh mắt đầy xa lạ. Cô sợ sau một giấc mộng, tự dưng phát hiện cảnh còn người mất, tất cả đều là một mảnh hư vô.

Đặc biệt rối rắm nhất là chuyện tình cảm. Kiếp này, cô nhận định người đồng hành bên cạnh mình chỉ duy nhất một mình nhị sư huynh. Nhưng mà, nếu lỡ khôi phục ký ức trước kia, thứ thủy chung này không còn nữa, bản thân cô lại thành kẻ đào hoa, đa tình, hoa tâm đại củ cải… lúc đó biết trách ai a…

Hiểu My chán nản, vùi đầu vào trong gối.

Mọi người nhận thấy, từ lúc Ngọc Phi Dương hồi sinh đến giờ đã gần cả tháng, cả Huyền Thiên Đại Lục đều tràn ngập trong bầu không khí nước sôi lửa bỏng, chỉ có chủ nhân của mảnh thiên địa này là thần long thấy đầu chẳng thấy đuôi, hoặc là mặt mày âm trầm, hoặc là cả người như mất hồn, lơ lửng.

Cuối cùng, Lam Bình chịu không nổi nữa, tìm Hiểu My, hai mẹ con tâm sự.

- Con sợ hãi chuyện gì?

Hiểu My nhìn mẫu thân, lặng im không nói.

Lam Bình thấy vậy, khẽ ôm đầu của cô vào lòng. Giọng nói của bà rất đỗi ôn nhu, dịu dàng, đầy ấm yêu thương khiến cho Hiểu My không ngăn nổi một dòng nước mắt lăn xuống má. Lam Bình nói:

- Dù cho con là Trần Hiểu My hay là Hoan Hỉ thần thì vẫn là nữ nhi của nương. Chúng ta vẫn mãi yêu thương con. Sự yêu thương đó xuất phát từ máu mủ, ruột rà, sẽ không vì địa vị hay quyền lực mà thay đổi được.

- Vâng, con biết rồi nương.

Hiểu My thỏ thẻ đáp. Lại nghe Lam Bình nói tiếp.

- Ta tin tưởng, dù cho khôi phục lại ký ức của Hoan Hỉ thần, thì tình cảm của con cũng sẽ không thay đổi. Thập nhị chiến tướng của con cũng thế. Con cho dù không có tự tin vào bản thân thì cũng phải tự tin vào đồng đội của mình. Đặc biệt là đối với Tuấn nhi.

- Vâng, nương.

Hiểu My ngoan ngoãn tựa vào lòng của mẫu thân, nghe Lam Bình lãi nhãi, dặn dò hết chuyện này đến chuyện khác.

Hơn một canh giờ sau, hai mẹ con mới tách ra. Lam Bình có rất nhiều chuyện phải làm. Hiểu My phải tự mình vượt qua trở ngại tâm lý, nếu không, không ai giúp được.

Tiễn Lam Bình xong thì Thiên Vũ tiến tới. Hắn đến để dẫn Hiểu My đến sơn cốc kỳ bí, bắt Kim Vỹ Kê và Ngư Long về không gian bên trong quan tài để nuôi dưỡng.

Hành trình đến sơn cốc lần này chỉ có hai người bọn họ. Quen đường, thuận lối, cả hai đi lại khá dễ dàng, không gặp phải bất cứ khó khăn chi.

Hiểu My đi trên con đường vừa lạ vừa quen, cảm xúc ngũ vị tạp trần.

- Thiên Vũ! Lần đầu tiên ta đến đây, cứ nghĩ đây là một xã hội nguyên thủy, còn khấp khởi hi vọng chính bản thân mình sẽ mang ánh sáng văn minh đến khai sáng mảnh thiên địa này. Nhưng sau đó, gặp huynh rồi, mới phát hiện mình ngu ngơ đến không chịu được. Ha ha….

- Phải. Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau. Nàng cứ như một cô ngốc. Ta nhìn còn không chịu được.

Thiên Vũ nhớ lại lần đầu tiên hắn nhìn thấy Hiểu My. Chuyện xảy ra đã rất lâu, thế mà cứ như chỉ mới hôm qua. Mỗi khi nhớ lại, tựa như có một ngọn gió thổi nhẹ qua hồn, miên man bất tận.

Thiên Vũ đưa Hiểu My tới hang động mà hai người bọn họ từng sống trước đó. Đôi bàn tay của Hiểu My lướt qua từng thứ gia cụ làm bằng đá tảng, trong mắt đầy hoài niệm, lại lấp lánh ý cười.

Sau đó, cả hai vào rừng, tìm bắt Kim Vỹ Kê và Ngư Long. Mỗ nữ chuyển gần hết số lượng Kim Vỹ Kê và Ngư Long ở sơn cốc này vào không gian giới chỉ của mình. Cực mà vui, hai người náo loạn một hồi ầm ĩ.

Sống ở sơn cốc kỳ bí hơn năm ngày thì cả hai trở lại tổng đàn của Binh đoàn Thần Võ tại Ma Lâm Thành.

Buổi tối hôm trở về, Lữ Tuấn gõ cửa phòng của cô. Sau đó, cả hai cùng dạo bước trong hoa viên của Đông Viện.

- Tình hình hiện tại thế nào?

- Muội đã suy nghĩ xong chưa?

Gần như cùng một lúc, cả hai đều thốt lên. Sau đó, bốn mắt nhìn nhau, bật cười.

Lữ Tuấn kéo nữ nhân của hắn vào lòng. Đôi môi mềm đặt xuống vầng trán trơn láng của cô một nụ hôn chứa chan tình cảm.

- Hiểu My. Tin tưởng ta. Được không?

Giọng nam nhân nỉ non trên đỉnh đầu khiến lòng người xao xuyến. Đôi vòng tay xiết chặt lấy tấm lưng thon dài của nam nhân, Hiểu My khe khẽ nói:

- Muội chỉ là không tin tưởng vào mình. Lữ Tuấn. Nếu lỡ như khôi phục lại toàn bộ ký ức của Hoan Hỉ thần, muội không còn là muội nữa thì làm sao?

- “Yên tâm. Sẽ không có gì thay đổi. Nàng thấy đó, ta cũng đã nhớ lại ký ức kiếp trước. Đám người Lãnh Nguyệt, La Hạo Nhiên, Hạ Lan Nhật…. đều như thế, nhưng mà, không phải hiện tại vẫn tốt lắm sao? Ta tin, nếu như nàng khôi phục ký ức, mọi chuyện cũng sẽ không thay đổi. Còn nếu thật sự thay đổi, ta lại đeo đuổi muội một lần nữa. Chúng ta có rất nhiều thời gian, chứ không phải chỉ một sớm, một chiều.

Nếu nàng lúc đó vẫn không thèm để ý đến ta, chính là ta không tốt rồi!”

Lữ Tuấn chân thành nói, khiến cho Hiểu My vô cùng cảm động. Đúng vậy, là do bản thân cô thiếu sót, sợ hãi không đâu. Trong thập nhị chiến tướng hiện tại, đa phần đều đã khôi phục ký ức trước đây. Nhưng mà quan hệ giữa bọn họ đều rất hòa hợp, rất vui vẻ. Thậm chí, bản thân còn có thêm sức mạnh, thêm thành tựu. Đây là chuyện tốt a.

Suy nghĩ thông suốt, mỗ nữ cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm, thư thái hơn nhiều.

Hôm sau, tất cả mọi người trong Thần Võ Binh đoàn, kể cả những nhân vật quan trọng nhất của Tứ Đại Phái và các gia tộc lớn trên Huyền Thiên đại lục đều tập hợp đầy đủ.

Bọn họ kéo nhau đến Triêu Dương quần đảo trên Huyền Hải. Hiểu My muốn tại nơi này khôi phục một thân tu vi và ký ức của Hoan Hỉ Thần, vừa thuận tiện, lại không ảnh hưởng đến dân chúng của bờ nam.

Lúc mọi người đến được đảo chính trên quần đảo Triêu Dương. Hiểu My kinh ngạc phát hiện, mọi thứ đã chuẩn bị xong. Ngay cả pháp trận cũng được bày sẵn. Xung quanh là giao nhân tộc cùng các đại diện đến từ bờ bắc của Huyền Hải. Ai nấy đều nhìn Hiểu My bằng ánh mắt ngưỡng mộ, kính phục nhưng cũng ngập tràn hi vọng.

Hiểu My bước vào trung tâm trận pháp. Thập nhị chiến tướng vào vị trí của mình. Linh lực của mười hai người này ào ào xuất ra.

Một vòng tròn nhỏ bên cạnh Hiểu My là tứ đại đồ đệ Vô Cực Tử, Đông Phương Nhược, Vô Tâm đại sư, Hà Nguyên đại sư cùng với Tử Quân, Kim Phượng, Ngân Nguyệt Long hộ vệ.

Khi trận pháp khởi động, vô số điểm sáng màu trắng từ cơ thể của tất cả mọi người bay ra, hội nhập vào thân thể của Hiểu My. Ngọn lửa hình hoa sen xanh biếc với viền vàng xuất hiện. Hiểu My ngồi trên đóa Kim Liên của mình, bỗng chốc, lơ lửng bay lên, bắt đầu xoay vòng tuyệt đẹp.

Đôi mắt của cô nhắm nghiền nhưng mà thần lực lại từ từ tỏa ra xung quanh, cộng hưởng với cả đại lục Huyền Thiên. Đất trời, thiên địa đều xảy ra dị tượng.

Trên trời, mây ngũ sắc hình thành, phát ra ánh sáng tuyệt đẹp. Đất đai, cây cỏ, sông ngòi đều phát ra linh khí, hòa nhập với chủ nhân của nó, chào đón chủ nhân của nó trở về.

Đối với Hiểu My lúc này, tựa như chính mình lạc vào một khoảng không gian khác. Toàn bộ các gian quan trên người đều được khuếch đại hết mức. Có thể cảm nhận rõ ràng ngay cả một cử động rất nhỏ của lòng đất thăm thẳm vút sâu. Chỉ một ý niệm, cô có thể vượt qua không gian và thời gian, nhìn thấy được trên đỉnh Tứ Thần sơn, rừng hoa màu đỏ dập dìu, từng cánh nhỏ xinh nhẹ nhàng lay động.

Mối liên kết giữa Hiểu My và toàn bộ Huyền Thiên đại lục mỗi lúc mỗi rõ ràng. Khi một lần nữa, cô mở mắt ra, cảm giác như chính bản thân mình và mảnh thiên địa này đều đã hòa thành một.

Gương mặt tuyệt sắc ngửa lên nhìn trời. Tay áo rộng phất phới tung bay. Ba nghìn sợi tóc đen mượt, rũ xuống tận gót chân, phát ra ánh sáng nhu hòa như mộng ảo. Giọng nói thanh lãnh khẽ vang lên, chấn động vào tận tâm hồn của từng sinh linh trên toàn bộ đại lục.

- Hai vạn năm cách biệt – Huyền Thiên Giới – ta đã trở về!

………………………………………………………………….

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio