Minh Tâm đan phái và Phi Tinh tông môn, mặc dù vẫn có người tu luyện nhưng lực chiến đấu không cao. Chủ yếu dựa vào đan dược và pháp bảo. Đệ tử hai phái này khi tham gia Giao lưu hội ít nhất đều là luyện đan sư và luyện khí sư cấp . Đồng thời, phần trang bị riêng của mỗi người đều có thể làm đệ tử các môn phái khác trầm trồ ganh tị.
Như lúc này, trên mặt đất la liệt vũ khí nằm ngổn ngang. Cái nào cũng sức đầu, mẻ cạnh, thương tổn không chịu nổi.
Thái Thiếu Nam nhìn tràng cảnh hiện tại, hít hà xót của. – Ai, hình như chỉ có Vô Cực kiếm phái chúng ta là nghèo trắng tay. Đâu như người ta, xem bảo bối như rau cải trắng, tuỳ tiện quơ tay là có.
Quách Khải Du cũng hùa theo sư đệ: đúng, đúng, chúng ta có nên nghĩ lại không? Bái thêm một sư phụ thì có thêm một phần lễ gặp mặt.
- Ta mét sư bá.
- A, không…… một tiếng tru lên như heo bị chọc tiết. Đệ không thể học trò xấu của Hiểu My sư muội được.
- Nếu muốn bảo khí, chi bằng xông lên. Phi tinh tông môn bên kia hết chịu nổi rồi kìa. – Trương Hàn Kiệt nhàn nhạt khiêu khích.
Đỗ Minh cạnh bên, không nói gì, chỉ tập trung quan sát tình hình rồi không ngừng phân tích. Đệ tử Phi tinh tông môn sẽ không vô duyên vô cớ trêu chọc một đầu yêu thú cao cấp thế này. Lẽ nào họ cũng là vì tinh hạch hay tài nguyên trên người nó? Hoặc, rất có thể là…
- Đại sư huynh, lên không?
- Trương sư đệ. Không cần vội. Đây là trận chiến của riêng họ. Ta không thể chen ngang giữa đường. Trước, cứ quan sát tình hình đã.
……………………………………………………………………..
Trong lúc bọn người Đỗ Minh còn bàn bạc, đệ tử của Phi Tinh tông môn càng lúc càng khó khăn. Con Hùng Sư này không ngờ lại điên cuồng như thế. Toàn bộ chiêu thức mọi người tung ra không phá vỡ lớp phòng ngự của nó. Đất đá lớp này sụp xuống, lớp khác dựng lên, liên miên không dứt.
- Đại sư huynh, rút thôi. Còn chiến nữa, e là tiểu sư muội chịu không nổi.
Nguyễn Diệp Khánh – đại đệ tử của Hà Nguyên đại sư nhìn sang tiểu sư muội bên cạnh sắc mặt nhợt nhạt, máu tràn ra ngoài, nhỏ giọt giọt trên mặt đất, sốt ruột lên tiếng:
- Mọi người, rút thôi.
Cả đám vừa chống đỡ, vừa từ từ thối lui. Tuy nhiên, Hùng Sư đã mất hết lý trí. Không ngừng đuổi theo sát nút. Nguy hiểm cận kề.
Trước mắt xuất hiện vài thân ảnh áo xanh. Nhìn kỹ lại là Đại đệ tử của Vô Cực kiếm phái. Xem ra trời cao không diệt đường người. Họ lao nhanh tới. Xa xa, âm thanh Nguyễn Diệp Khánh đã vút lên:
- Đỗ Minh huynh, đang lúc nguy cấp, mong mọi người tương trợ.
Đỗ Minh chưa kịp mở lời, nhoáng một cái, đã thấy Trương Hàn Kiệt đã vung đại đao về phía của Hùng sư. Hắn chỉ còn biết vỗ trán, thở dài lẩm bẩm.
- Quá vọng động rồi. ai…
Nhân mã hai bên gặp nhau, gật đầu chào hỏi, sau lại nhanh chóng tách ra. Nhóm người của Phi Tinh tông môn chọn một nơi bằng phẳng tương đối an toàn dừng lại. Kiều Kiều cần trị thương gấp. Vả lại, còn có thể theo dõi cuộc chiến ngoài kia.
Đỗ Minh thì dẫn theo người của mình, tiến lên hỗ trợ tên ấm đầu nào đó đã bị tinh hạch thổ thuộc tính hấp dẫn.
Nhìn Hàn Kiệt dốc toàn lực vẫn không tiếp cận được hùng sư mà chỉ đánh vỡ lớp phòng ngự bên ngoài của nó. Quách Khải Du vội vàng lên tiếng:
- Thiếu Nam huynh đánh từ trên xuống, dùng thuộc tính lôi của Tam tiên thương thu hút sự chú ý của Hùng sư. Cao Y Y. Muội tập kích phía đông, ta đánh phía tây. Hàn Kiệt, huynh vòng ra sau. Bảo kiếm Thanh Long Khiếu của đại sư huynh có thể tương khắc với Thổ thuộc tính của yêu thú, nhờ đại huynh đánh trực diện.
người đồng loạt lao đến. Yêu thú càng lúc càng dữ tợn, gầm rú nhiều hơn. Cả một khu vực mặt đất bốc lên, bụi cát, cây cối bay tán loạn. Không khí loé ra những tia chớp sáng ngời. Ánh đao, ánh kiếm lia qua để lại một tràng dài âm thanh bén nhọn.
Hùng sư quay cuồng giữa năm cao thủ nhân loại. Dưới sự áp chế của Thanh Long Khiếu sở hữu mộc thuộc tính, cộng thêm Tam tiên thương có thể điều khiển lôi điện. Nó không thể toàn lực thi triển thuộc tính thổ. Vì thế, dồn tất cả sức mạnh vào hai tay.
Mỗi lần cánh tay to phủ đầy lông đen ầm ầm nện xuống, cả một vùng bằng phẳng nứt toét, sâu đến cả trượng. Nhưng khinh công của đám người Đỗ Minh vốn chẳng phải tầm thường. Đều có thể tránh thoát trong đường tơ kẽ tóc.
Cuối cùng, một chiêu hiểm hóc của Trương Hàn Kiệt đã đâm mù mắt của nó. Thanh bảo kiếm của Đỗ Minh liên tiếp chém mạnh, huỷ đi lớp phòng hộ tự nhiên của Hùng Sư. Nó thét to không cam lòng rồi ầm một phát, ngã sóng soài, tắt thở.
Cả đám đáp xuống đất. Vừa lau mồ hôi, vừa tranh thủ thở lấy hơi. Đây là con yêu thú mạnh nhất mà họ gặp phải từ lúc tiến vào sơn mạch đến nay.
Từ phía xa, đám đệ tử phi tinh tông môn nhìn đến giật mình.
- Không ngờ, võ công của đệ tử Vô cực kiếm phái lại cao như vậy. Một đệ tử áo tím trầm trồ khen ngợi.
Nguyễn Diệp Khánh dẫn theo mọi người, tiến đến cảm ơn. Nhưng Đỗ Minh lại khách khí nói lời từ chối.
- Không cần đa tạ. Chẳng qua sư đệ ta đang cần tinh hạch của nó. Nhưng tại sao mọi người lại chọc phải tai tinh này.
Nguyễn Diệp Khánh cũng không muốn giấu diếm, từ không gian giới chỉ lấy ra một viên đá màu trắng, phát ra ánh sáng lập loè. Vừa nhìn thấy, Đỗ Minh và những người ở đây cảm thấy tinh thần có phần thoải mái, nhẹ nhõm hẳn lên.
- Không ngờ Nguyễn huynh đã nhanh chân đạt được. Hèn gì chúng tôi tìm rất lâu cũng không thấy. Chúc mừng. Chúc mừng.
- Không. Tuy đạt được đến tay, nhưng lại trêu chọc phải yêu thú thủ hộ của nó. Nếu không có các vị, e là chúng ta đã không thoát được. Vì vậy, viên Tinh thần thạch này, mong Đỗ huynh thu lấy.
Nguyễn Diệp Khánh thật lòng muốn giao vật báu cho Đỗ Minh. Mặc dù vì viên đá này mà Kiều Kiều trọng thương, các huynh đệ còn lại cũng lâm vào nguy hiểm. Nhưng suy cho cùng, nếu không còn mạng thì đoạt được báu vật cũng chẳng có ích lợi gì.
Kiều Kiều cùng những đệ tử khác tuy có chút nuối tiếc, nhưng vì là quyết định của đại sư huynh, họ cũng cuối đầu chấp nhận.
Đỗ Minh là người thế nào? Sao lại không nhìn ra suy nghĩ của bọn họ. Cho nên, trước yêu cầu của Diệp Khánh, hắn chỉ cười cười, khoác tay, nói thẳng.
- Không, chúng ta không thể nhận. Nếu mọi người muốn cảm ơn. Vậy thì để yêu thú này lại cho chúng ta là được rồi. Chỉ có Phi Tinh tông môn mới có thể phát huy tối đa công dụng của Tinh Thần thạch. Sau này, còn phải làm phiền quý phái rèn lại vũ khí cho huynh đệ bọn ta.
Thấy Đỗ Minh sảng khoái như vậy, Nguyễn Diệp Khánh cũng không tiếp tục đẩy đưa. Lại nói thêm vài lời cảm tạ liền dẫn sư muội, sư đệ ly khai. Tranh thủ hai tháng còn lại, tìm chút bảo vật khác mang về. Xem như hoàn thành nhiệm vụ.
Trương Hàn Kiệt thu lấy tinh hạch của Hùng Sư. Nhìn viên cầu màu vàng đất trên tay. Hắn có chút kích động. Chỉ cần luyện hoá nó, đại đao của hắn sẽ thăng cấp thành bảo khí, sánh ngang với kiếm của Đỗ Minh, đại chuỳ của Tiểu Phong tử hay Như ý côn của Hiểu My. Điều này có ý nghĩa rất lớn với một người yêu đao như si như dại.
Quách Khải Du nhìn Đỗ Minh thu lại xác Hùng sư, lên tiếng hỏi:
- Đại sư huynh, tiếp theo, chúng ta sẽ làm gì?
Đỗ Minh lật bản đồ ra quan sát, sau, chỉ vào khu vực đánh dấu màu đỏ sậm trên đó, đưa ra quyết định của mình: Thời gian còn dài. Ta sẽ di chuyển đến khu vực này để hội họp với đám người của nhị sư đệ, cùng nhau truy tìm yêu thú cấp . Sẵn tiện, trên đường, điều tra tin tức đám người Hắc Nha Lang, xem thử có phải chúng khống chế mấy con yêu thú tại sơn mạch này không? Ý mọi người thế nào?
- Đều nghe sư huynh cả.
- Tốt lắm! Vậy, đi thôi!
Đang muốn dợm chân bước đi, Quách Khải Du đã nắm tay áo đại sư huynh kéo lại. Bày ra bộ mặt gian xảo, hề hề nói:
- Lẽ nào mọi người cứ đi như vậy sao? Không muốn đến hang động của hùng sư tham quan một vòng à?