Đấu giá hội kết thúc tốt đẹp.
Hiểu My cùng các đệ tử khác trở về đại viện dừng chân của Vô Cực Kiếm phái.
Cả buổi tối gồng mình tranh tới tranh lui, ai ai cũng mệt nhoài. Hiểu My dùng qua chút thức ăn rồi tranh thủ tắm rửa. Xong, chui vào chăn, trùm mền, chuẩn bị ngủ.
- Tiểu Bạch, ngươi có biết tàn đồ đó ghi lại gì không?
- Không rõ nữa. Nhưng dùng da của Huyền Vũ để khắc thì đúng thật đáng để các cao thủ quan tâm. Suy cho cùng, mọi thứ trên đời này đều phụ thuộc vào hai từ duyên phận. Nếu cô vô duyên với nó thì tốn công tìm hiểu để làm gì? Nên tập trung đề cao thực lực của mình mới là chính đạo.
Xà Vương nằm trên tay Hiểu My, cái miệng nhỏ xíu liên tục khép mở. Nhưng nó nói một hồi chẳng nghe cô đáp lại. Tò mò bò ra quan sát thì nữ nhân vô tâm đã ngủ từ lúc nào.
- Haiz, không biết có nghe vào đầu không nữa. Tiểu Bạch nản chí lắc đầu.
Sáng hôm sau, khi Hiểu My thức dậy, mặt trời vẫn chưa nhô lên tới nóc nhà. Cô vội vã sửa soạn một chút rồi ra đại sảnh.
Mới vừa đặt chân vào cửa, đã thấy một phòng đông đảo, hội tụ đủ mọi người. Đao Thần Quân cau mày nhìn tên đệ tử luôn đến trễ. Sau đó, giơ tay lên miệng, hắng giọng nói:
- Giao lưu hội lần này đến đây là kết thúc. Chúng ta may mắn đạt được giải nhất, cũng tìm được tên nội gián nguy hiểm. Tuy nhiên, đáng buồn là Thái Thiếu Nam vẫn còn bất tỉnh, hôn mê.
Một lát nữa, chúng ta sẽ khởi hành về. Riêng Hiểu My, Trường An cùng Lữ Tuấn. Ba người được chưởng môn đặc biệt giao phó, tiếp tục ở lại Ma Lâm Thành. Trong thời hạn ba năm dù giải quyết xong công việc hay chưa thì đều phải trở về tông môn, không được chậm trễ.
Võ Thường Phong nghe xong, lập tức lên tiếng:
- Sư bá, cho đệ tử ở lại cùng bọn Hiểu My sư muội đi.
Trương Chính nhìn hắn, không mặn không nhạt hỏi một câu:
- Tứ thần sơn hiện tại đã vắng một Thái Thiếu Nam. Ngươi dù sao cũng phải trở về phục mệnh cùng Ngạo Thiên Quân lão đệ. Không thể để hắn lo lắng a.
- Đúng rồi đó, sư huynh nên về cơm nước, giặt giũ cho nhị thúc của muội. Sẵn tiện, cho muội gửi theo hai quả Triêu Vân hạc về làm quà, hi vọng nhị thúc sẽ không tức giận bọn muội nha.
Hiểu My lấy trứng yêu thú từ không gian giới chỉ của mình, trao cho Tiểu Phong Tử. Nhìn gương mặt của hắn ục ịch vẻ không tình nguyện, cô nhỏ giọng dụ dỗ:
- Ba năm sau muội trở về, đảm bảo không thiếu những phần quà đặc biệt cho sư huynh. Yên tâm thay muội tròn đạo hiếu nhé!
- Có mới nói đó. – Võ Thường Phong nhướng mắt lên. Xem ra hắn là cam chịu bị dụ rồi.
Đỗ Minh tiến lên phía trước một bước, cung kính đứng trước mặt Đao thần quân và Cửu Trưởng lão, cẩn trọng hỏi thăm cách sắp xếp của Vô cực kiếm phái đối với Thái Thiếu Nam sư đệ.
Trương Chính cũng không hề dối gạt trả lời: Thiếu Nam đã được chưởng môn mang về Ngũ Thần sơn, giao cho Vô Ưu bà bà. Trường An cùng Hiểu My ở lại đây, nếu tìm được thuốc giải thì nhớ cho người báo tin về môn phái. Đây là chuyện khẩn cấp, chớ quên.
Đao Thần Quân lại dặn dò thêm một số việc rồi dẫn các đệ tử xuất thành.
Vừa đến Thảo nguyên bên ngoài Ma lâm thành đã thấy Thập trưởng lão cùng Đại hồng điêu đón đợi.
Đỗ Minh vọt người lên lưng đại điêu rồi quay lại, nhìn Lữ Tuấn, giọng nói rất chân thành:
- Nhị sư đệ nhớ chăm sóc thật tốt bản thân mình và tỷ đệ Trần sư muội. Nếu có khó khăn gì, cứ truyền tin về Nhị thần sơn. Huynh sẽ lập tức đến trợ giúp. Hi vọng ba năm sau, có thể nhận được tin vui của hai người.
Lữ Tuấn cười đáp tạ. Chỉ là Hiểu My bên cạnh, mặt có chút đỏ lên.
Đại hồng điêu mang theo đám người Vô Cực Kiếm Phái một đường bay lên cao rồi biến mất phía chân trời. Để lại sau lưng nó, ba thân hình vững chải giữa bốn bề gió lộng, mùi cỏ non thơm ngát thoảng đưa.
Dằn xuống xúc động của buổi chia tay, Lữ Tuấn quay qua nhìn Hiểu My, dịu dàng lên tiếng:
- Đi thôi. Các huynh đệ Thần Võ Binh đoàn đang đợi muội. Chúng ta đến gặp họ nào.
Hiểu My ừ khe khẽ, cùng hai nam tử bên cạnh đồng loạt xoay người.
Thần Võ Binh Đoàn – những tháng ngày ma luyện đen tối chính thức bắt đầu.
……………………………………………………………………………
Hai năm sau.
Trên bãi đất trống tại Ma Lâm Sơn mạch, một nhóm nam nhân nằm ngã người trên mặt đất, người nào cũng quần áo xốc xếch, tiếng hít thở ồ ồ, mồ hôi tuông ra ướt đẫm.
Một tên trong số đó cố rướng người, tiếng xương cốp kêu lên crốp crốp. Hắn nhìn sang nữ nhân đang vắt vẻo trên cây, giọng nói như van xin,cầu khẩn.
- Lão đại à. Hôm nay cho mọi người nghỉ sớm được không? Đêm nay trăng rằm, Ma Lâm Thành có tổ chức lễ hội, các huynh đệ cũng muốn ngắm trăng uống rượu, thưởng thức chút thú vui nhân sinh trần thế a.
- Phi Tiếu ca. Ta cũng muốn về sớm lắm, nhưng chỉ tiêu thu hoạch còn thiếu hai viên tinh hạch cấp nè. Ai có thể mang ra được thì các huynh đệ được như ý ngay.
- Không phải chứ. Hôm nay chúng ta đã chém giết một bầy Tật phong sói và một bầy Kim mao hổ. Tinh hạch cấp tuy không có nhưng tinh hạch cấp đâu dưới viên. Tha cho mọi người một hôm thôi, được không? Lão đại khả ái, lão đại xinh đẹp, tuyệt đại mỹ nhân…..
Hồ Phi Tiếu xổ ra một tràn dài xu nịnh. Kết quả khiến cho Lữ Tuấn gần đó nheo nheo mắt, hạ xuống mệnh lệnh lạnh tanh, không chút cảm tình.
- Giải lao kết thúc. Mọi người khẩn trương tiến về trước dặm. Nơi đó có một đầm lầy. Trong đầm lầy có Thanh Tâm Thảo mà Trường An cần. Ai mang về được có thưởng. Người nào đến chậm nhất bị phạt dọn nhà vệ sinh một tháng.
Nói xong, Nhị sư huynh cùng Hiểu My lắc người, lướt gió bay đi.
Đám nam tử của Thần Võ Binh Đoàn trợn trừng mắt nhìn vị quân sư nào đó đang giở trò ăn vạ, khì mũi tức giận. Sau cũng đè nén cảm xúc cuồn cuộn trong lòng, lập tức bật dậy, lướt gió đuổi theo.
Hình phạt dọn nhà vệ sinh một tháng cứ để dành cho cái tên khôn lanh không phải lúc còn đang ngây người chưa tỉnh đi thôi. Họ không dám tranh giành.
Nửa canh giờ sau.
Tại đầm lầy sâu bên trong Ma Lâm Sơn mạch, nhìn ba mươi mấy người đàn ông lần lượt đáp xuống đất. Hiểu My cong mắt, tự hào:
- Chỉ hai năm mà trình độ khinh công tăng lên rõ rệt. Huynh huấn luyện bọn họ rất mát tay.
- Mát tay? Lữ Tuấn ngu ngơ trước những ngôn ngữ kì lạ của Hiểu My.
Cô hì hì giải thích: Ý muội khen huynh là một sư phụ giỏi đó.
- À, ra vậy. Nhưng thật ra phần lớn là do chính bọn họ tự cố gắng đó. Kiên cường không thua kém muội bao nhiêu.
Trong lúc hai người huynh huynh muội muội khen nhau. Thì người cuối cùng trong đám nam tử cũng an toàn tiếp đất, dù bộ dáng xốc xếch đến thảm thương.
Hồ Phi Tiếu lầm bầm chửi bới:
- Tên khốn nào dám âm ông đây, ông mà phát hiện được thì đố mà chạy trời không khỏi nắng a.
Không biết tên trời đánh nào rắc bột tê liệt lên người hắn. Báo hại hắn đau khổ, chật vật về sau cùng. Hắn thề với lòng, thù này không trả, không phải quân tử.
Hiểu My cố nén cười, đưa tay lên miệng, khù khụ ho khan.
- Các huynh đệ làm rất tốt. Tiếp theo, mọi người hãy quan sát thật kỹ đầm lầy phía trước, chú ý tìm kiếm. Thanh Tâm Thảo vốn có màu lam nhạt, hoa trắng hình trăng khuyết, lá thon dài, trơn láng bủa xung quanh.
Đặc biệt chú ý, đáy hồ có loài yêu thú thân mềm hai đầu, cực kỳ thích hút máu người. Tốc độ chúng lại rất nhanh. Mọi người nên tăng cường phòng hộ.
Lập tức bắt đầu.
Hiểu My nói xong thì phất tay ra hiệu. Toàn thể thành viên binh đoàn nhanh chóng lao lên. Tuy nhiên, vừa tới cạnh bìa hồ đã thấy mặt nước khẩn trương xao động. Vô số sinh vật màu đen, to lớn bằng bàn tay phóng lên, tấn công vào các vị trí hở ra trên người bọn họ. Tiếng la oai oái dậy trời.
Vừa phải chiến đấu với yêu thú hút máu, vừa cạnh tranh với đồng đội, còn phải chú ý tìm được Thanh tâm thảo. Đây là bài huấn luyện về sự tập trung cao độ cùng khả năng phản ứng linh hoạt mà Lữ Tuấn đề ra.
Qua hai khắc, đã thấy Trần Đại Uy hồ hởi mang Thanh Tâm thảo vội vàng chạy tới, giơ ra trước mặt Hiểu My, ngoác miệng cười to:
- Ha ha, lão đại. Ta đã lấy được Thanh Tâm Thảo. Xin được dùng nó để đổi quà.
Hiểu My đón lấy, cất vào không gian giới chỉ, sau mới triệu tập toàn thể huynh đệ, xếp thành hai hàng.
Lữ Tuấn bước ra, xuất một chiêu Thái Dương Hạ Sơn. Vô số kiếm khí bén nhọn xuất hiện, bắn thẳng vào đám yêu thú xuất hiện xung quanh, bọn chúng không kịp kêu lên đã máu me tung toé. Hư không còn rung lên những dao động, ẩn ẩn một đôi cánh lớn phát ra những tiếng phật phật từng hồi.
- Thanh Phong kiếm của Nhị gia quả nhiên lợi hại. Kiếm Kỹ càng lúc càng siêu phàm rồi.
Không ngớt lời khen ngợi vang lên. Lữ Tuấn không nói gì, đưa mắt nhìn người trong lòng mỉm cười với hắn. Thanh phong kiếm bây giờ đã có phong thuộc tính, cấp độ tăng lên có thể sánh ngang với Như Ý Côn của Hiểu My, đều là bảo khí vô giá, trên đời khó cầu được. Càng quý hơn là tấm lòng của nữ nhân, không toan tính mà thành toàn cho nó. Chính vì vậy, Lữ Tuấn càng sử dụng, càng tâm ý tương thông, người và kiếm như hoà làm một.