Lúc Hiểu My về tới chính sảnh, đã thấy Lữ Tuấn, Vô Trần đang nâng chung đối ẩm. Trên bàn thức ăn đã được dọn ra, nhưng không ai đụng đũa. Chắc chắn là đợi tỷ đệ cô.
Gật đầu xem như chào hỏi, Hiểu My nhanh chóng vào vị trí của mình.
- Xin lỗi vì đã khiến mọi người đợi lâu. Nào nào, cùng dùng bữa, chúc mừng đệ tử Vô Cực kiếm phái được ngày hội tụ.
Nói rồi, cô nàng đon đả, nhiệt tình một bộ dáng chủ nhân. Gấp thức ăn cho Nhị sư huynh, lại gấp thêm ít thịt cho vào bát của đệ đệ.
- Vô Trần sư huynh, mời huynh tự nhiên, xem như đây là nhà của mình, đừng khách sáo, đừng khách sáo a.
- Cảm ơn Trần sư muội. Sư muội quả là người hài hước, cởi mở. Hèn chi mà Lữ Tuấn sư đệ quên cả tông môn cũng nhất quyết ở lại đây. Ta cũng rất tán thưởng tính cách phóng khoáng, không câu nệ tiểu tiết của muội a.
Lạc Vô Trần nhìn Hiểu My rồi lại nhìn gương mặt hạnh phúc của Lữ Tuấn. Xem ra cảm tình hai người này không phải sâu sắc bình thường.
Bữa cơm diễn ra hơn nửa canh giờ thì kết thúc. Trong khi Bào thúc cho người dọn bàn xuống thì bốn người sang phòng trà nhỏ kế bên, thưởng thức chút Trúc diệp thanh cho tiêu thực.
Cầm tách trà, đưa lên miệng khẽ nhấp một chút rồi đặt xuống bàn. Vô Trần lấy một phong thư từ trong tay áo, giao cho Hiểu My, giọng trầm thấp lên tiếng:
- Ta đến đây theo lệnh của chưởng môn. Sẵn tiện, mang thư của Ngạo Thiên Quân sư thúc cho Hiểu My sư muội.
- Đa tạ sư huynh.
Hiểu My tuy không phải lần đầu tiên nhận được thư nhà của nhị thúc, nhưng cảm xúc vẫn mừng rỡ không thôi. Cô vội vàng mở thư ra xem, từng dòng từng chữ chẳng hề bỏ sót.
Lữ Tuấn mỉm cười nhìn cô rồi quay sang vị sư huynh áo trắng, giọng hỏi mang theo lo lắng cho môn phái của mình.
- Sư huynh, Phải chăng chưởng môn có nhiệm vụ gì giao cho bọn đệ?
- Phải. Sắc mặt Vô Trần lập tức nghiêm túc hẳn lên: - Chuyện liên quan đến Thái Thiếu Nam sư đệ. Vô Ưu bà bà đã nghiên cứu rất kỹ về độc tính trên người của đệ ấy, phát hiện chỉ cần tìm được hai loại linh dược quý sẽ có khả năng điều chế được thuốc giải.
- Sao? Có thể điều chế được thuốc giải? Sư huynh, hai loại linh dược đó là gì?
Nghe nói tình hình Thiếu Nam có hi vọng, cả ba người Hiểu My liền khẩn trương, kích động hẳn lên.
- Chân long tinh huyết và Hộ tâm hoa.
- Chân long tinh huyết và Hộ tâm hoa?
Giọng Trường An lập tức vang lên.
- Trường An sư đệ, đệ biết chúng?
- Phải, trước đây đã từng nghe Vô Ưu bà bà nhắc qua, nhưng đệ cứ nghĩ hai loại này chỉ có trong truyền thuyết?
- Không phải. Vô Trần lên tiếng khẳng định. Ta đã du hành khắp cả bờ nam Huyền Hải này, và từng nghe nhắc qua hai loại kỳ dược trân quý đó.
Chân long thật sự tồn tại. Chúng ở bờ Bắc Huyền Hải. Còn Hộ Tâm hoa, nghe nói, chúng có thể xuất hiện tại Quỳnh Lâm sơn mạch.
- Bờ Bắc Huyền Hải – vấn đề đi lại khó khăn, chúng ta chỉ có thể đến sau. Trước mắt, tìm Hộ Tâm hoa trước hết. Nhưng Quỳnh Lâm Sơn mạch nằm ở đâu?
Hiểu My nghi ngờ nhìn sang ba nam tử bên cạnh. Nhưng khi nghe Lạc Vô Trần ngưng trọng trả lời: Bờ Bắc Huyền Hải, mặt cô nàng lập tức đơ ra.
- Muốn đến bờ bắc Huyền Hải, chúng ta phải cần yêu thú phi hành, nhưng muốn dùng Đại Hồng Điêu muốn băng qua Huyền Hải mênh mông, quả thật nguy hiểm.
- Vậy còn cách nào khác không?
- Có. Dùng Truyền tống trận?
- Vô Trần sư huynh, Huyền Thiên đại lục có truyền tống trận thật à? Sao bọn muội chưa bao giờ nghe nói tới?
Lữ Tuấn nãy giờ im lặng nghe mọi người trao đổi. Giờ nghe tới nghi vấn của Hiểu My, mới chầm chậm trả lời:
- Theo huynh được biết, Truyền tống trận thật ra là một không gian trận pháp siêu cấp lớn. Và nơi sở hữu trận pháp ở bờ nam huyền hải này, chỉ có duy nhất một nơi: Mật thất Lữ Gia – Bạch Nhật Thành.
- Hả? Vậy là đơn giản rồi. Huynh là gia chủ kế nhiệm của Lữ Gia, chỉ cần huynh muốn, việc mở cửa mật thất đơn giản như đang giỡn thôi.
Nhìn dáng vẻ nhẹ nhõm trên gương mặt Hiểu My, đáy mắt nhị sư huynh thoáng qua một chút u buồn:
- Muội vui mừng quá sớm rồi. Muốn mở cửa mật thất không phải chỉ mình ta là mở được. Chìa khoá khởi động trận pháp truyền tống trong tay ta, nhưng chìa khoá mật thất lại nằm trong tay của năm vị thái thượng trưởng lão của Lữ Gia. Với tình hình hiện tại, không biết họ ngã về phe ai. Ta thật không lạc quan như muội.
Hiểu My bước tới cạnh bên, vỗ vai của hắn, ha ha cười:
- Chuyện nhỏ. Nếu họ không giao thì ta cướp. Huynh cứ yên tâm nhìn muội trổ tài, đảm bảo mọi chuyện sẽ thuận lợi, thành công.
- Ha ha ha. Trần Sư muội quả nhiên thú vị a!
Bốn người thảo luận trong phòng trà cả một buổi. Sau đó mới thống nhất kế hoạch khởi hành tìm trân dược.
Bạch Nhật Thành là một thành trì rộng lớn tại Nam Phương Thành. Từ phía tây sang phía nam, dù chọn bất cứ con đường nào, cũng phải qua Hư Không Thành của Đông Phương Nhược. Tạm thời, Lạc Vô Trần sẽ đến đó trước. Ở đấy, hắn có bạn là thú nhân, có thể làm người dẫn đường.
Hiểu My cùng Trường An sẽ vào Ma Lâm sơn mạch đón tiểu Bạch. Hai năm trước, nghe nói Hiểu My tạm thời ở lại, nó quay về địa bàn của Ngân Nguyệt Xà, dặn cô khi nào rời khỏi thì phải đến đó tìm. Sẵn tiện, Hiểu My cũng muốn gom thêm một ít tinh hạch và linh dược cần thiết cho chuyến đi.
Lữ Tuấn thì sắp xắp xếp mọi chuyện tại binh đoàn Thần Võ. Lần này, họ sẽ dẫn theo đám huynh đệ Trần Đại Uy đến Bạch Nhật Thành hỗ trợ. Đại bản doanh chỉ còn người già và trẻ nhỏ. Dù sao cũng phải đảm bảo cuộc sống và an toàn cho bọn họ.
Sau khi phân công nhiệm vụ, bốn người mới rời khỏi phòng trà.
………………………………………………………………….
Mười ngày sau.
Một đoàn người xuất hiện trong Ma Lâm Sơn Mạch, càng lúc càng đi sâu tìm đến địa bàn của Ngân Nguyệt Xà.
- Lão đại, vùng đất này càng ngày càng kỳ quái. Giữa xung quanh rừng rậm lại xuất hiện một sa mạc các trắng, cây cối héo khô.
Hồ Phi Tiếu nhìn nữ nhân duy nhất trong đoàn, lầm bầm lên tiếng.
- Tìm nơi dừng lại. Ta có chút chuyện riêng cần giải quyết. Một lát nữa, ta sẽ đi tìm mọi người.
- Nơi nguy hiểm thế này, cô đi một mình không sao chứ?
- Không sao, không sao. Trường An, đưa các huynh đệ đi tìm một ít linh dược và tinh hạch yêu thú. Càng nhiều càng tốt.
Trường An vốn biết rõ ý định của Hiểu My. Không nhiều lời liền gật đầu đồng ý rồi cả đám nam tử xoay người rời khỏi.
Đến khi bóng dáng của họ hoàn toàn biến mất, cô mới dám cất tiếng gọi to:
- Tiểu Bạch. Ta đến rồi.
Chưa đầy phút sau, mặt đất dưới chân xuất hiện nhiều dao động. Một thân hình to lớn phá cát vọt lên, vầng trăng trên đầu nó lấp lánh dưới ánh mặt trời vàng nhạt.
Xà vương rùng mình, thu nhỏ lại rồi lao về phía cổ tay Hiểu My. Nhìn chiếc vòng bạch ngọc xinh xắn quen thuộc, cô hắc hắc mỉm cười.
- Chúng ta chuẩn bị đến Bờ Bắc Huyền Hải. Ngươi nghĩ thế nào?
Tiểu Bạch giơ cặp mắt màu xanh biển của mình nhìn cô. Sau đó, nó rung rung cái đầu, khàn khàn lên tiếng.
- Đến lúc cô phải đi gặp một vị cố nhân rồi.
Nói rồi, nó hướng dẫn Hiểu My tiến sâu vào trung tâm Ma Lâm sơn mạch.
Thật lâu sau đó, họ xuất hiện bên dưới một khe vực sâu, bốn phía xung quanh toàn là dây leo, đại thụ, đa số lạ kì.
Xà Vương dẫn cô đến trước cửa một sơn động tối đen. Nó tung người xuống đất, trở về bản thể, hùng dũng hét toáng lên:
- Lão bà nương, chúng tôi đến rồi.
Một khắc sau. Tứ bề vẫn lặng im thin thít.
- Lão bà nương, chúng tôi đến rồi.
Ngân Nguyệt Xà sốt ruột, rống to một lần nữa.
Không khí xung quanh vẫn chỉ có tiếng gió thổi vi vu, cỏ lay xào xạc.
Khi nó sắp hết kiên nhẫn thì từ trong sơn động, một giọng nói nhẹ nhàng, quyến rũ vang lên:
- Cuối cùng, ta cũng đợi được người xuất hiện. Hoan Hỉ thần.
Tiếng nói vừa kết thúc, một thân ảnh vàng rực đã xuất hiện trước mặt Hiểu My. Dung nhan nguyệt thẹn hoa nhường, dáng người tựa nữ thần được điêu khắc bởi bàn tay của vị nghệ nhân cực kì tài giỏi.
Hiểu My ngỡ ngàng nhìn nữ nhân trước mặt, giọng nói lấp bắp, không rõ ràng:
- Cô… cô là ai? Sao lại biết ta là chuyển thế của Hoan Hỉ thần?
- Ta là Kim Phượng, đồng bạn của Hoan Hỉ thần. Kiếp trước, ngài đã phong ấn ta tại đây. Vì thế mà lâm vào giấc ngủ say suốt hai vạn năm. Chỉ vừa mới được cởi bỏ phong ấn cùng thời gian với bộ tộc Ngân Nguyệt Xà vào lúc trước.
- Cô nói cô là đồng bạn của ta sao?
- Phải. Vừa là đồng bạn, vừa là chị em tốt nhất của cô trên cõi đời này.
Kim Phượng gật đầu khẳng định. Nhìn vào cặp mắt màu vàng kim rực rỡ tựa mặt trời. Hiểu My thấy trong lòng dâng lên một cảm giác thân quen khó tả.
- Lão bà nương, đã khôi phục thế nào? Tiểu Bạch trườn lại gần Kim Phượng, giọng nói mang theo nhiều sự vui mừng.
- Hai năm nay cũng khôi phục không ít, cần thêm chút thời gian nữa chắc sẽ khôi phục hoàn toàn.
- Kim Phượng Tỷ, ta có thể gọi cô là Kim Phượng tỷ không? Mặc dù ta chẳng nhớ chút gì về chuyện trước kia. Nhưng khi gặp cô, ta lại thấy vô cùng thân thiết và gần gũi. Ta vui lắm!
- Sao cũng được. Ta không có ý kiến.
Kim Phượng nói xong, quan sát thật kỹ không gian giới chỉ màu tím trên tay của Hiểu My. Nghi ngờ lên tiếng:
- Ta ngửi được mùi của yêu thú phi hành, hình như có chút huyết thống gần gũi với ta thì phải.