Buổi sáng thức dậy, tiểu mao cầu không thấy. Cũng may, dù sao cô cũng phải tắm rửa và giải quyết các vấn đề sinh lý. Nếu bảo cô phải làm những việc đó trước mặt đồng bạn thì cũng… quá khủng khiếp còn gì. Nếu kiếp trước, cô vô cùng khinh bỉ mấy kẻ làm việc khó nói một cách công khai thì bây giờ, cô cũng quen việc tìm nơi cho ngũ cốc luân hồi ở nơi lùm bụi. Mới đầu cũng hơi lạ, nhưng mọi thói quen đều hình thành từ những cái gọi là lần đầu ấy.
Sau khi ăn mặc chỉnh tề và chuốt lại mái tóc, cột thành một nắm rủ dài xuống thắt lưng, Hiểu My thu dọn sơ qua một số vật dụng cần thiết trên mặt đất. Tìm mấy cây gỗ khô to để giữ lửa trong quá trình di chuyển. Cố gắng buộc thêm một ít củi để dự phòng, cô nhìn lại nơi dừng chân của mình hai hôm nay một lần nữa rồi xuất phát về mục tiêu đã định.
Tiểu mao cầu xuất hiện không lâu sau đó. Nó nhanh chóng leo lên người cô rồi nằm im, chẳng buồn nhúc nhích. Giỡn hoài, tên nô tì này dám đi mà không đợi nó. Làm nó phải chạy bộ mất một lúc để đuổi theo Vì thế, nó quyết định ghi thêm lên đầu Hiểu My một khoảng nợ. (Ặc ặc).
………………………………………………………………………………
Vì là ban ngày, sơn động có vẻ dễ tìm hơn hôm qua. Hiểu My thu dọn bớt một ít dây leo phía trước. Cô buột chúng lại thành hai dải hai bên như màn treo cửa sổ. Sau đó, mang đống củi vào bên trong. Khá tốt! Vừa rộng rãi, vừa khá sâu. Cô dự định sẽ thiết kế tí xíu cho nó giống cái nhà hơn. À, phải nói là có hơi người hơn. Nhưng trước hết, cần dọn đống rêu bám xung quanh và hong khô không khí.
Hiểu My chọn một vùng đất bằng phẳng giữa hang rồi chất củi thành cái tháp nhỏ lên trên. Cô gác cây gỗ đang bốc lửa lên tháp, chờ đợi hơi nóng từ đống lửa sẽ xua đi cái ẩm ướt ở nơi cư trú mới. Sau đó, cô bước ra ngoài. Hái mấy trái mọng nước đen óng bỏ vào miệng. Vị ngọt ngào, thanh mát tràn ngập khoang miệng, thấm xuống tận tim. Tiểu mao cầu cũng tranh thủ xơi tái vài quả trước khi bắt đầu cơn mộng mị khác.
Tận dụng khoảng thời gian để hong khô và sưởi ấm hang động, Hiểu My đi một vùng xung quanh, vừa nhặt củi khô, vừa khám phá lãnh địa mới của mình.
Cô tiến dần lại thác nước. Buổi sáng, thác nước mang theo một vẻ đẹp khác hẳn tối qua. Hùng vĩ hơn và cũng mạnh mẽ hơn. Cô chọn một tảng đá bằng phẳng thật to rồi leo lên cảm thán. Giá như có thể vác cả tảng đá này về hang động thì hay biết mấy. Ít nhất có thể làm giường ngủ. Trải thật nhiều lá cây mềm mại lên thì chẳng khác nào giường nệm rồi. Ha ha.
Cô mang ý tưởng của mình chia sẽ cùng đồng bạn. Nhất là khi cô phát hiện xung quanh mình còn rất nhiều tảng đá khác rất thích hợp để làm bàn ghế. Cô muốn có một bộ bàn đá bát tiên a. Rồi mình còn có thể làm ra nồi đá, chén đá nữa. Người văn minh phải ăn chín uống sôi. Suốt ngày toàn uống nước suối thiên nhiên thì bộ đồ lòng của cô sẽ nhanh chóng hết hạn mất.
Ý tưởng thì rất đẹp, nhưng thực tế thì….
Cô mất cả buổi mới ôm được ít tảng đá nhỏ nhỏ về hang. Mồ hôi nhễ nhại theo từng bước chân nhỏ lên bề mặt mấy hòn đá rồi trượt dài xuống đất. Nặng ghê ghớm!
Hiểu My chất mấy hòn đá mang về thành một cái bếp lò vững chải. Cái này cô cũng học được từ trên Web đấy. Bởi vậy mới nói, thời đại công nghệ thông tin thì tri thức là lá rừng. Muốn tìm là thấy. Chỉ có những tên lười chảy nhớt hoặc thiếu não mới trở nên vô tri.
Sắp xếp một chút rồi di chuyển đống lửa qua bếp lò vừa tạo. Thật ra, Hiểu My còn muốn mang thêm mấy tảng đá khác, to hơn một chút về làm bàn ghế. Nhưng tiếc là sức người có hạn. Vì thế, cô tạm buông tha.
Ra khỏi cửa nhà, Hiểu My đi ngược về phía biển hoa để băng qua rừng trúc. Chưa đến gần đã nghe trong không khí ngào ngạt hương đưa. Nhớ tới lần trúng độc ngã nhào, cô thầm tiếc hận.
- Hoa đẹp mà không có ích gì, Tiểu mao cầu, ngươi nói có phí không cơ chứ! Giả như có thể mang về một ít để trang trí nhà của chúng ta thì tốt biết mấy. Nhưng mà mấy loại hoa ở đây ta đều chẳng nhận ra, lỡ như hái nhầm rồi ngủm thì mi biết sống với ai. Đau lòng quá mà.
Đang lim dim, tiểu mao cầu nghe lời cô nói, thiếu chút nữa nó sợ hãi, ngã chổng vó. Cô nghĩ cô là ai mà nếu không có cô thì nó không sống nỗi? Đừng tự đề cao bản thân mình quá có được không?
Có chút luyến tiếc, Hiểu My tiếp tục tiến về rừng trúc. Bữa trước nấm nướng măng. Bữa nay tiếp tục là măng nướng nấm. Nếu may mắn, hi vọng có thể tìm thêm chút thức ăn để cải thiện. Chỉ mới hai bữa không thịt mà cô thấy dài như mấy tháng rồi. Da dẻ cũng chãy xệ ra. Sợ là ít hôm nữa, cầm lòng không đặng thì cô sẽ làm món thỏ nướng cứu nguy mất. Ôi ôi, xin lỗi Tiểu mao cầu.
Bước vào khu vực rừng trúc, Hiểu My kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt: Oh my god. Quái thú xâm lăng hay người ngoài hành tinh xâm lược đây. Một mảng lớn hơn chục cây trúc ngã nhào. Thân cây tròn lẳng, óng ánh phản quan ánh mặt trời rải rác khắp nơi trên mặt đất. Tất cả nhánh lá đều bị tuốt sạch, thậm chí, thân cây còn bị chặt chém thành những đoạn gần mét đều nhau.
Quá tuyệt! Chắc là từ trong hư không, một bàn tay vô hình nào đó đã giúp đỡ cô. Nếu cô biết đó là ai, nguyện lấy tấm thân này đem ra báo đáp.
Há há há. Gom thôi!
- Ặc, sao nặng vậy! Đá cũng nặng mà trúc cũng nặng nữa là sao?
Dùng cả hai tay hai chân mà mỗi lần cô chỉ mang được vài đoạn ngắn. Mỗi đoạn có tiết diện ngang to cỡ bắp chân cô. Vì vậy, sau hơn lượt đi lại, cô mới di chuyển hết phần trúc trên về hang động. Tìm ít dây leo cột lại, cô cố định các ống trúc theo chiều ngang cho ra dáng một cái phản nhỏ. Sau đó, tìm những loại lá cây mềm mại phủ lên. Mấy cái lá cô tìm được ở đây nhỏ hơn loại lá trên người cô một chút. Tuy nhiên, hơn về mặt số lượng, còn về độ trơn bóng thì chẳng kém bao nhiêu.
Hiểu My làm việc không mệt mỏi từ lúc sáng sớm cho đến khi mặt trời đứng bóng thì cái giường của cô cũng hoàn thành. Đây là đồ nội thất đầu tiên trên nhà mới. Cô hí hửng leo lên, nằm xuống, xoay người đủ kiểu. Không được như trong tưởng tượng nhưng cũng khá hơn giường bằng cây khô đêm qua rất nhiều.
Bữa trưa qua quýt bằng mấy trái mọng. Hiểu My tranh thủ chợp mắt ít phút rồi bắt đầu làm việc vào buổi chiều. Bởi vậy, Lao động là vinh quang, chỉ có thông qua lao động thì con người mới có thể làm chủ thiên nhiên. Lao động tạo ra động lực để thúc đẩy sự phát triển của xã hội.
Tiếp đấy, cả buổi chiều, Hiểu My dành ra để dạo quanh nơi ở. Trong phạm vi bán kính dặm trở lại, không chỗ nào không có dấu chân của cô.
Đáp lại sự nhiệt tình nho nhỏ ấy, cô cũng thu hoạch vô cùng phong phú. Cô phát hiện được một thân cây có phủ kín loại nấm mộc nhỉ màu đen. A, có một ít mộc nhĩ trắng nữa. Tai nào tai nấy to hơn bàn tay cô, vừa dày, vừa nhiều thịt.
Ngạc nhiên là nơi này cũng có thứ quả giống kiwi nha. Mới đầu, Hiểu My không chắc chắn lắm, nhưng sau khi nhặt lấy một quả to bằng bóng Bowling đầy lông lá rơi trên mặt đất bẻ ra, phần thịt bên trông quả không khác mấy, lại mang theo mùi hương quen thuộc. Đích thị là nó rồi. Loại quả này kiếp trước là một trong những thứ trái cây cô thích ăn nhất. Đơn giản vì cô đọc đâu đó trên mạng, đây là loài thực phẩm có khả năng làm đẹp cho phái nữ. cô luôn có một chấp niệm vô cùng to lớn đối với những gì có thể cải thiện những yếu tố khiêm tốn trong cuộc đời mình. Mà trong những vấn đề đó, nhan sắc là yếu tố hàng đầu. Phụ nữ, không ai không muốn mình trở nên xinh đẹp.