Đêm nay, bên bếp lửa bập bùng, đoàn người Trần Đại Uy ngồi xếp vòng, tổng kết hoạt động một ngày dài như thường lệ.
Mãnh Hổ - một thành viên trong binh đoàn được giao nhiệm vụ tuần tra dọc theo bờ biển đứng dậy, hưng phấn mở lời.
- Đại Uy ca, quân sư. Hôm nay ta cùng hai người A Chu, A Nghĩa đi khoảng trăm dặm về phía tây nam. Phát hiện một sơn cốc rất khả nghi. Xung quanh là núi cao, rừng thẩm. Lối vào duy nhất là một nhánh nhỏ từ Huyền Hải dẫn vô. Bên trong sơn cốc thỉnh thoảng còn có khối bốc lên. Tựa như lãnh địa của thú nhân bộ tộc.
Hồ Phi Tiếu nghe nói vậy thì nhíu mày. Nếu chỉ là yêu thú bình thường, với sức chiến đấu của hai mươi lăm người bọn họ còn có thể một hồi cầm cự. Nhưng đụng phải bộ tộc thú nhân thì không thể an toàn. Hắc Viên tộc, Hùng Sư tộc, nơi nào mà không đông đúc nhân tài, tộc nhân lên tới mấy vạn. Tại bờ Bắc này, cho dù là bộ tộc nhỏ thì cũng không phải quả hồng mềm có thể đụng vô. Vì vậy, tốt nhất là không nên trêu chọc.
Nghĩ thế, Hồ quân sư nhanh chóng đưa ra mệnh lệnh: Toàn thể binh đoàn tận lực không được vô cớ trêu ghẹo đối phương. Không thể mang thêm phiền phức đến cho lão đại.
- Rõ, quân sư.
Tiếp theo, cả đám lại quay sang những việc vụn vặt và những tình huống gặp phải trong ngày.
……………………………………………………………
Sáng hôm sau, đến phiên nhóm của Hồ quân sư ở lại canh gác. Một nhóm nhỏ do Trần Đại Uy dẫn đầu tiếp tục vơ vét tài sản để cưới vợ mai sau.
Tuy nhiên, mới đi được nửa ngày, trong lúc chém giết với một đàn Xuyên Sơn quái thì nhận được tin tức của Hồ Phi Tiếu hốt hoảng báo nguy.
Cả đám xanh mặt, hạ thủ thật nhanh với đối thủ trước mặt rồi vội vã rút quân về cứu viện.
Đám Xuyên Sơn quái còn lại thoát được một kiếp. Nhìn mười mấy thân ảnh lướt gió vùn vụt mà nhẹ nhõm thở phào. Con nào con nấy hành động thật nhanh, dùng cả bốn chân để đào hang, trốn chui vào lòng đất.
Lúc đoàn người về tới cũng là gần một canh giờ sau. Cứ tưởng sẽ nhìn thấy một trận chiến khốc liệt ở đây. Ngờ đâu, bốn bề vắng lặng, lều trại yên bình.
Trần Đại Uy bị một phen hú hồn nên vô cùng bực bội. Nhìn thấy Hồ quân sư đang nhàn nhã ra vào thì một bước tiến lên, co giò đạp vào mông hắn.
- Giỡn mặt với gia à. Con mẹ nó. Ngươi có biết đã hù doạ cả đám vỡ mật một phen chưa.
Hồ Phi Tiếu ôm lấy cái mông ê ẩm, ngoác miệng cười trừ. Giọng hắn nịnh nọt lên tiếng:
- Thật sự là có người cần cứu mạng. Nhưng người đó không phải huynh đệ chúng ta. Ở trong lều kìa.
Nhìn theo hướng chỉ của hắn. Trần Đại Uy thấy trong cái lều lớn ở trung tâm có mấy nam nhân lặng lẽ lượn vòng. Ai cũng nhẹ nhàng, cẩn thận, khác xa thường lệ. Điều này đúng thật dị kỳ.
- Tóm lại là chuyện gì? Tất cả làm như nhặt được Mỹ nhân ngư không bằng. Ra chiều bí ẩn. Ta khinh.
Nói xong, hắn còn hùng hổ phun toẹt một đám nước bọt xuống bãi cát rồi nhìn Hồ Phi Tiếu bằng ánh mắt nguy hiểm, doạ người.
- Hắc hắc. Đại Uy huynh không hổ là thủ lĩnh của chúng ta. Đúng thật là nhặt được mỹ nhân. Hơn nữa, cùng một lúc là hai vị. Đang đợi huynh về để thảo luận tình hình. Việc này không phải việc nhỏ. Vậy có được xem là lý do chính đáng hay không?
Trần Đại Uy không nói không rằng, nhìn nhìn về hướng lều trại đang lưu giữ hai nữ nhân ngoại tộc. Sau một hồi suy nghĩ, hắn dợm bước thật nhanh đến, mở cửa tiến vào trong. Chưa đầy một phút đã vội vã quay ra. Gọi Hồ Phi Tiếu và các huynh đệ tập trung ra bờ biển tụ hội.
- Tình hình cụ thể thế nào?
- Sáng nay, khi nhóm người của huynh khởi hành không lâu. Ta cho các huynh đệ vừa tuần tra, vừa canh gác như thường lệ.
Mọi chuyện vẫn bình thường, không có gì khác lạ. Nhưng cách đây hơn một canh giờ, nhóm tuần tra hối hả quay về, trên tay họ bế theo hai nữ nhân trọng thương, ngất đi. Nếu đoán không lầm, đây có thể là những người sống trong sơn cốc kì bí mà bọn Mãnh Hổ phát hiện. Họ chạy đến từ hướng Tây Nam a.
Hồ quân sư chầm chậm mang sự việc giải thích tường tận. Dù cứu người trong lúc lâm nguy, nhưng các nam tử trong binh đoàn Thần Võ cũng hết sức lưu ý vấn đề lễ nghĩa, không dám tự ý kiểm tra, lau rửa vết thương chi tất.
Mỗi nạn nhân được cho dùng một viên Bổ Huyết đan và một viên Hồi Sinh đan. Đồng thời, đan dược cầm máu cũng đã phục dụng. Ít nhất, thương thế đã được cầm cự, tính mạng được bảo toàn.
Trần Đại Uy thân là thủ lĩnh của binh đoàn, mặc dù không khôn ngoan như Hồ quân sư nhưng hắn cũng biết cân nhắc nặng nhẹ, suy nghĩ cẩn thận trước sau. Hiểu My và Nhị gia đều không có ở đây, an nguy của các huynh đệ phụ thuộc vào mỗi quyết định của hắn. Vì thế, hắn càng thêm thận trọng, suy nghĩ thật lâu để tìm ra biện pháp chu toàn.
Vừa lúc này, A Chu đang canh gác trước lều nghe được tiếng động, biết được hai nữ nhân bên trong đã hết hôn mê. Hắn vội thông báo cho Phi Tiếu cùng Đại Uy ca.
Hai người nhìn nhau gật đầu, cùng sánh bước vào bên trong. Đập vào mắt họ là hai tiểu nữ nhân bộ dáng nhược suy, mặt mày tái nhợt đầy âu lo, kinh hãi.
- Nhị vị cô nương đừng sợ. Chúng tôi là binh đoàn Thần Võ, vô tình cứu được người trong lúc lâm nguy. Vì thế mới an trí cho hai cô nương ở đây. Ngoài ra không có bất cứ suy nghĩ nào mạo phạm. Hai người cứ yên tâm.
Hồng Ngữ cùng Thanh Ngữ nhìn hai nam tử đối diện phong thái đĩnh đạc, ánh mắt ngay thẳng, lời nói vụng về nhưng cũng có thể gọi là chân thành. Bởi vậy sự phòng bị mới được gỡ xuống. Cả hai cùng nhau dập đầu, đa tạ ơn cứu mạng của các vị ân công.
Hồ Phi Tiếu cũng lên tiếng trấn an. Người gọi Hồng Ngữ có vẻ lanh lẹ, hoạt bát hơn mới dần mang sự việc ra kể lại. Ánh mắt đỏ hồng, phẫn hận nhưng thái độ rất bình tĩnh làm người khác cũng đau lòng.
Thì ra, hai người bọn họ đúng thật là đến từ Thiên Thuỷ Cốc – cũng chính là sơn cốc bí ẩn như dự đoán của Hồ quân sư.
Thiên Thuỷ Cốc là nơi mà Huyền tộc sinh sống. Đây là một bộ tộc hết sức đặc thù bởi tộc nhân của họ vừa có thể sống được dưới nước, vừa có thể sống được trên bờ (Giống động vật lưỡng cư đó).
Huyền Tộc cư trú bên bờ biển Huyền Hải này mấy vạn năm. Nhưng bắt đầu thịnh vượng và phát triển chỉ có hơn vạn năm trở lại đây. Do người Huyền tộc rất khó tái tạo đời sau nên số lượng tộc nhân vô cùng ít. Già trẻ, gái trai hiện tại chỉ khoảng hai trăm người. Tuy thế, mỗi người lại sở hữu một loại năng lực đặc biệt từ lúc được sinh ra. Điều này mới đầu là bí mật, không ai dám lộ ra để tránh những hiểm nguy không đáng có.
Thế nhưng, không biết tại sao? Thời gian này có không ít tộc nhân bỗng dưng biến mất. Thân thích của họ tìm kiếm thật nhiều nhưng vẫn không rõ nguyên do. Tộc trưởng đại nhân đã hạ lệnh giới nghiêm, tăng cường tuần tra, tìm kiếm khắp nơi. Chỉ là không nhận được bất cứ thông tin nào hữu hiệu.
Thế rồi sáng nay, họ đột ngột xuất hiện. Mọi người chưa kịp vui mừng thì một màn giết chóng cứ thế phát sinh. Những kẻ trở về ngập tràn sát khí, đôi mắt đỏ ngầu, không phân biệt thân quen.
Chưa dừng lại ở đó. Sau khi tất cả tộc nhân tập trung lại áp chế những kẻ phản nghịch. Tại cổng ra vào của Huyền Tộc, bọn hải thú ồ ạt tràn lên. Chẳng bao lâu thì chúng ta thảm bại. Tất cả đều bị bắt giam.
Ta và Thanh Ngữ dựa vào năng lực của mình mới trốn ra ngoài được.
Nói tới đây, Hồng Ngữ cúi đầu thật thấp, hai vai run run cho thấy thương cảm đang lúc dâng cao. Trần Đại Uy vốn bản chất hồn hậu, nhìn thấy mỹ nhân rơi lệ thì không giấu được xúc động, cảm thông. Giọng cũng trở nên nhẹ nhàng hiếm có:
- Còn sống là may mắn rồi. Sẽ có cách cứu họ ra, hai vị cô nương cứ yên tâm. Mọi chuyện còn chưa be bét đến nỗi vãn hồi không được.
Hồ Phi Tiếu im lặng lắng nghe, quan sát thật kỹ từng biểu hiện nhỏ trên gương mặt hai người. Hắn chỉ sợ đây là cái bẫy nhằm đối phó với Binh đoàn Thần Võ. Điều này thật nguy hiểm. Nhất là khi Lão đại và hai vị công tử không có ở đây.
- Xin hỏi, Vì sao tộc nhân của các cô thảm bại mà chỉ bị giam? Theo lẽ thường, đám yêu thú sẽ không bao giờ buông tha cho đối thủ một khi chúng giành được thắng lợi? Còn một chuyện ta không hiểu? Hai người trốn ra đây bằng cách nào? Năng lực đó là gì?
Hồng Ngữ ngẩng đầu lên, nhìn vị nam tử tuấn tú nhân loại. Thấy ánh mắt đối phương nhìn mình không hề che giấu sự hoài nghi. Nàng ta bất đắc dĩ, cuối đầu cười khổ:
- Sở dĩ chúng không giết chết là vì tộc nhân Huyền Tộc còn giá trị lợi dụng. Đó chính là năng lực đặc biệt của mỗi cá nhân. Còn về chuyện ngài hỏi, chúng tôi cũng không dám giấu che. Năng lực của tôi là biến hình. Còn Thanh Ngữ là ẩn hình. Chỉ là thời gian rất ngắn. Nếu không thì đã chẳng trọng thương đến mức hôn mê.
Nói xong, Hồng Ngữ lẩm bẩm vài âm thanh khó hiểu. Một tiếng nổ nhỏ vang lên. Làn khói trắng xuất hiện, bao lấy thân ảnh của cô. Đến lúc khói tan, thân ảnh mỹ miều của tiểu mỹ nhân biến mất. Thay vào đó là một bông hoa màu hồng phấn với năm cánh tròn xoay quay một nhuỵ trắng chứa ngũ quan của Hồng Ngữ cô nương.
Hai tay chính là hai phiến lá. Hai chân biến thành hai cái rễ dài. Cây hoa nhỏ bắt đầu di chuyển. Trông hết sức đáng yêu.
Thanh Ngữ nhìn thấy vậy, cũng bắt chước tộc nhân, lẩm bẩm mấy câu rồi thân ảnh từ từ trong suốt.
Hai người Trần Đại Uy trợn mắt nhìn sự việc diễn ra. Miệng mở to, không khép lại được.
Khoảng năm phút sau, Hồng Ngữ cùng Thanh Ngữ khôi phục bộ dáng ban đầu, sắc mặt tái đi do vận dụng linh lực quá nhiều, không phục hồi kịp.
- Hai vị ân công, giờ thì hai người có thể yên tâm. Nếu chúng tôi mang ý xấu đến đây, sẽ không dễ dàng biến thân để các huynh nhìn thấy. Hơn nữa, chúng tôi dự định bây giờ sẽ rời khỏi. Nếu có cơ hội, xin được báo đáp đại ân chư vị mai sau.