Cuối cùng, Thẩm Tiêu và Mạc Tạp cũng không lên chuyến bay đó nữa.
Ngay sau một tiếng cất cánh, chuyến bay số ấy đã nổ tung không rõ nguyên nhân, trên chuyến bay đó có bốn phần năm là người Trung Quốc, ngay cả cơ trưởng và tiếp viên hàng không cũng đều chết không toàn thây, không ai sống sót.
Lúc ấy, Thẩm Tiêu đang xử lý văn kiện trong phòng thì nhận được tin tức, đôi mắt của hắn càng ngày càng tối lại.
Mạc Tạp bò dài trên bàn, cười híp mắt, “Về sau tôi là ân nhân cứu mạng của anh, thế nên….”
“Anh lấy thân báo đáp.” Thẩm Tiêu trầm mặc hai giây rồi nhanh chóng đáp lời. Mạc Tạp chớp chớp mắt, cười ha hả, hắn vỗ bàn, “Anh là của tôi từ lâu rồi, cảm ơn kiểu này chẳng có chút thành ý nào cả.”
Gương mặt của Thẩm Tiêu không đổi sắc nhưng ý cười đã tràn ngập đôi mắt, “Tối nay làm thịt kho tàu và cá hấp?”
“Thế cũng được.” Chép miệng một cái, Mạc Tạp xoa xoa mặt nam thần, “Cá hồi ướp và xương sường xào chua ngọt.”
“Được.”
Ngay khi hai người quyết định món ăn xong, họ lập tức đi mua nguyên liệu. Một đời này, Mạc Tạp và Thẩm Tiêu không ngừng đi thăm thú khắp nơi, cầm tay nhau đi mọi nẻo đường, cùng nhau kết hôn tại giáo đường. So với việc ngắm tẫn phong cảnh thế giới, Mạc Tạp lại để ý tới mỹ thực khắp nơi hơn, bọn họ thưởng thức từ các nhà hàng lớn năm sao cho tới những quán nhỏ ven đường. Chỉ cần là nơi họ đặt chân tới thì các món ăn ở nơi đó đều được nếm thử một lần.
Trước khi gặp Mạc Tạp, Thẩm Tiêu là một thiên tài kinh doanh trầm ổn và nội liễm. Thế nhưng khi chỉ nhìn hắn mặc bộ quần áo thường, tóc chỉ chải vuốt ra sau đầu, đi giày thể thao đứng dưới tháp Eiffel mà không nhìn vào đôi mắt ưng bén nhọn kia thì mọi người đều cho rằng hắn chỉ là một du khách bình thường.
Hiện giờ cũng vậy, hắn đang đeo trên vai hai chiếc ba lô, ngực đeo một chiếc máy ảnh, tay trái cầm một ít đồ ăn vặt, tay phải nắm thật chặt thanh niên nhà hắn. Khuôn mặt Thẩm Tiêu đã bị che đi phần lớn bởi kính mát, khóe miệng cũng không cười nhưng hơi thở của hắn lại ôn hòa thể hiện niềm vui.
Dưới kiến nghị của Mạc Tạp, buổi tối, bọn họ chuyển từ một khách sạn năm sao vào một quán trọ tình lữ nho nhỏ. Sau một hồi chọn tới chọn lui các loại chủ đề, Mạc Tạp nóng não chọn trúng gian phòng theo phong cách nguyên thủy cuồng dã.
Sau khi vào phòng, nhìn thấy một loạt các loại xích sắt treo trên giường, con ngươi Thẩm Tiêu càng ngày càng u ám. Cô gái dẫn hai người lên phòng nhìn một thanh niên trắng trẻo đẹp trai và một người đàn ông khí thế mạnh mẽ cùng nhau lên tầng liền nở một nụ cười ẩn ý.
Ai nha nha, nơi này rất thịnh hành loại quan hệ đó đấy nhé!
Nói chung, thanh xuân không phải là hưởng thụ các loại kích thích sao. Sau khi nhìn thấy hai người này như vậy, đột nhiên cô lại nảy ra chủ đề “Tổng tài ở trên tôi ở dưới” thì phải làm sao nha nha nha~~~
Lữ trình của hai người diễn ra không ngắn. Cuối cùng, ở ngày tuần trăng mật thứ , Thẩm Tiêu rốt cuộc cũng làm giấy chứng nhận kết hôn. Đêm đó, Thẩm Tiêu cực kì nhiệt tình, hắn đem giấy chứng nhận treo trên đầu giường, vừa thưởng thức vừa vận động.
Sau khi trở thành chồng chồng chính thức, Thẩm Tiêu cuối cùng cũng an tâm, mỗi ngày đều đứng ưỡn thẳng lưng đứng ở bên người Mạc Tạp với thân phận chồng, hoàn toàn cắt đứt mọi tình huống gian tình với người khác. Đối với loại cá tính này của Thẩm Tiêu, Mạc Tạp có thấy nhưng nhắm một mắt mở một mắt.
Sau khi trở về từ tuần trăng mật, Mạc Tạp kéo tay Thẩm Tiêu, nghiêm túc nhấn mạnh, “Anh cũng không được đi máy bay nữa! Bằng không hai ta giải tán!”
Thẩm Tiêu không trả lời nhưng hắn ôm người kia vào ngực, bàn tay to vuốt vuốt tóc thanh niên. Bảo bối ưu tú của hắn không thể đi máy bay được, cũng không cho phép hắn đi. Hắn không muốn mình bị từ chối, cũng tin Mạc Tạp nói có lý do lại cộng thêm tai nạn lần trước nên Thẩm Tiêu đã dứt khoát quyết định nửa đời sau hắn không bao giờ chạm qua máy bay nữa.
Bọn họ có tính là phu xướng phu tùy không? Nghĩ tới như vậy, khóe miệng Thẩm Tiêu cong lên.
Mạc Tạp vừa vặn nhìn thấy, hắn kéo hai bên má của Thẩm Tiêu, “Mỗi ngày đều âm trầm, cười một cái, mặt cương như sắp xảy ra chuyện đại sự vậy.”
Ý cười trong mắt Thẩm Tiêu lại càng đậm hơn. Hắn mặt than là trời sinh, từ nhỏ đã khuyết thiếu biểu tình, cũng không có chuyện gì khiến hắn phải biến sắc nên lâu dần đã quen mặt không biểu tình.
“Chậc, không cười trông già đi nhiều đó, sau này ra đường cẩn thận có người gọi tôi là ca ca, gọi anh là đại thúc. Ha ha ha.”
Thẩm Tiêu dung túng nhìn Mạc Tạp bóp mặt hắn, thậm chí hắn còn cố ý thả lỏng cơ mặt cho đối phương dễ bóp.
“Lần sau nhất định phải cười a! Tôi muốn xem, anh mà cười nhất định sẽ rất đẹp trai.”
Đôi mắt của Thẩm Tiêu lóe lên, hắn âm thầm nhớ kĩ lời này.
Sau một hồi điên loan đảo phượng cả buổi tối, Mạc Tạp đã ngủ say, Thẩm Tiêu lại vì quá vui vẻ mà không thể ngủ được. Hắn nhìn khuôn mặt của người yêu, ngón tay không ngừng vuốt ve đường nét của thanh niên.
Bỗng nhiên, hắn ngẩn ra, ngón tay sờ về phía mũi của Mạc Tạp, hơi thở của thanh niên yếu tới mức không thể cảm nhận được, lại cẩn thận nhìn hắn mới phát hiện ra khuôn mặt của Mạc Tạp đâu phải là trắng nõn mà là trắng xanh bệnh tật.
Thẩm Tiêu hoảng hốt ngồi dậy gọi thanh niên nhưng người kia không đáp lại hắn.
Khác với Thẩm Tiêu, Mạc Tạp hiện giờ lại đang nằm mộng mình đang đứng ở trước một nơi vô cùng rộng lớn đến mức không thể thấy bến bờ. Con ngươi Mạc Tạp co rụt lại bởi hắn biết đây là đâu. Đây là kho số liệu trung tâm, cũng chính là nơi hắn từng ở, hiện giờ hắn đang đứng bên ngoài kho số liệu.
“Mạc Tạp.” Một giọng nói khàn khàn vang lên trong không gian.
“Sao tôi lại ở chỗ này?! Là ông gọi tôi về? Tôi còn chưa hoàn thành nhiệm vụ!”
“Không, cậu đã xong rồi, chỉ là không muốn trở về mà thôi. Cho nên tôi phải lợi dụng một thuật triệu hoán đặc biệt để gọi cậu về.”
“Cơ thể của tôi sẽ thế nào?!” Thẩm Tiêu rồi sẽ thế nào?! Hắn rời đi tức là thân thể ấy đã không còn linh hồn đúng không? Vậy tức là thân thể đã trở thành người thực vật hay đã chết?
Nghĩ tới sự thống khổ mà Thẩm Tiêu phải chịu đựng, Mạc Tạp siết chặt nắm tay, “Ông đã nói là nhiệm vụ của tôi là làm bug của thế giới! Vì thế nên tôi phải tiếp tục trở lại thế giới đó!”
Người kia trầm mặc một lúc rồi thở dài, “Nhưng cậu cũng chỉ có hạn độ mà thôi.”
“Tôi biết nhưng mấy cái đau đớn do phản phệ này không nhằm nhò gì cả! Ông nói đi, ông muốn tôi làm gì?” Mạc Tạp đã tỉnh táo lại. Chúa tể không phản bác hắn là hiện tượng tốt. Hiện giờ ông ta chỉ triệu hồi hắn ở ngoài kho số liệu nên có thể vẫn có đường lui. Nhất định ông ta lại có âm mưu gì đó.
“Cậu thật sự quyết định vậy sao? Không hối hận sao? Cậu nên biết cậu bất tử bất diệt, sao cậu lại phải vì một vài thập niên ngắn ngủi để rồi hoài niệm cả đời?”
“Bởi trong thời gian làm người tôi đã rút ra một đạo lý: Hạnh phúc phải trân trọng ở hiện tại!”
Lại thêm một hồi im lặng đầy áp lực, cuối cùng người kia cũng nói, giọng nói mềm nhũn, “Nếu tâm ý cậu đã quyết, tôi sẽ không ngăn cản cậu. Thế nhưng tôi cũng có yêu cầu. Bắt đầu từ thế giới này về sau cậu sẽ phải ở bên nam thần cho tới hết đời, cho dù hắn là thân phận gì đi chăng nữa.”
Mạc Tạp giật mình. Hắn đang định hỏi thêm điều gì thì đã bị một luồng sức mạnh đẩy xuống. Thứ sức mạnh kia chỉ đụng một cái đã khiến hắn không thể nhúc nhích. Giờ phút này, hắn chỉ tựa như một con kiến hôi mà chỉ cần chúa tể muốn là có thể khiến hắn hồn phi phách tán.
Lúc Mạc Tạp hoảng hốt mở mắt ra, hắn đối diện với một đôi mắt tràn ngập tơ máu của một người đàn ông lôi thôi.
Đôi mắt đen sâu thẳm kia rất quen, sau khi thân thể hoàn toàn dung hợp hắn mới sợ hãi nhận ra, đây không phải là nam thần sao?!
Người đàn ông lạnh lùng như đế vương ấy mà giờ đây khuôn mặt lại vô cùng bi thương và đờ đẫn.
“Thẩm Tiêu….”
Giọng nói của Mạc Tạp vang lên khiến trái tim khô héo của Thẩm Tiêu chợt co rụt lại.
“Thẩm Tiêu!”
Thẩm Tiêu quay phắt người lại nhìn chằm chằm Mạc Tạp, đôi mắt tựa như dã thú, không có vui vẻ, chỉ có phẫn nộ và tuyệt vọng.
“Coi như là mơ cũng tốt, em có thể báo mộng cho anh cũng tốt! Ba năm rồi! Đã ba năm rồi!” Thần tình trên khuôn mặt của nam thần rất dữ tợn, đôi mắt ưng bén nhọn tràn ngập tơ máu.
“Em muốn thấy anh cười, hôm nay anh cười cho em xem!” Đôi mắt Thẩm Tiêu đỏ bừng, hắn áp cả người lên thanh niên vừa mới thanh tỉnh rồi xé quần áo, “Anh nỗ lực luyện tập ba năm! Cho dù chỉ là trong mơ nhưng anh cũng muốn cho em nhìn! Trong mơ cũng tốt!”
“Nếu là mơ, em cũng sẽ không biết. Em không biết a! Thế nên anh muốn làm gì đó cho em tỉnh lại….”
“Anh thậm chí còn muốn cắt em ra rồi ăn luôn em, như thế em sẽ không rời đi anh nữa.”
“Nhưng anh lại luyến tiếc, đôi lúc anh nghĩ anh không muốn để em rời đi dễ dàng như vậy. Nhưng một thể xác không có linh hồn thì giữ lại có ý nghĩa gì?!”
“Vì sao em lại bỏ qua anh! Vì sao lại rời khỏi anh!”
“Anh không đi máy bay nữa, anh có thể làm được tất cả đồ ăn em thích, vì sao em không tỉnh lại ăn một miếng! Em thật nhẫn tâm vứt anh ở lại một mình sao! Mọi người đều nói em không thể cứu được nữa, anh không tin, chỉ cần em còn thở, chỉ cần em còn thở là tốt rồi…”
“Mạc Thiệu Hòa, vì sao em lại có thể nhẫn tâm bỏ lại anh như vậy?”
Mạc Tạp nghe lời nói điên cuồng của Thẩm Tiêu, hắn mơ hồ cảm thấy nơi nào đó không thoải mái. Nhưng sau khi cẩn thận nghĩ lại, khuôn mặt của hắn xanh mét. Hắn chỉ rời đi có chớp mắt mà ở nơi này, Thẩm Tiêu đã trải qua ba năm. Nhìn hình tượng xốc xếch của nam thần, trái tim của Mạc Tạp tựa như bị gai đâm.
“Xin lỗi, sẽ không có lần sau nữa.” Mạc Tạp vừa nói được mấy chữ đã bị chặn miệng.
Thẩm Tiêu đúng là điên rồi, hắn không tự kiềm chế mà một lần lại một lần, cho tới tận khi Mạc Tạp cảm giác toàn bộ áy náy của mình đều bị hắn làm thành không có nữa. Nam thần đã điên rồi nên cứ để hắn phát tiết đi.
“Xin lỗi, hôm qua anh mơ gặp em. Em vẫn nhiệt tình như vậy….”
Trong mơ mơ màng màng, Mạc Tạp cảm thấy cả người mát mẻ, bên tai vang lên giọng nói trầm thấp ôn nhu, “Chỉ cần em còn báo mộng được cho anh, anh cũng tình nguyện tin tưởng em không rời khỏi anh.”
“Mạc Mạc, kì thật anh biết là em cũng không hoàn toàn yêu anh. Ban đầu anh định dùng cả đời để biến sự yêu thích của em thành tình yêu nhưng em lại không cho anh cơ hội. Hôm nay thời tiết rất tốt, sau khi tắm rửa xong anh sẽ mang em ra ngoài đi dạo a! Không phải em thích hút thuốc sao? Về sau anh sẽ không cấm em nữa. Em muốn thử một chút không?”
“Phó Văn Gia vừa mới thu được giải diễn viên xuất sắc nhất, Tân Chí Thần và Phó Văn Gia bị người ta đào ra quan hệ, bọn họ cũng đã họp báo làm rõ quan hệ của mình. Năm ngày trước họ tới muốn thăm em nhưng anh không cho. Em biết mà, chuyện quan hệ của họ là do anh âm thầm đẩy. Em cũng sẽ ủng hộ anh đúng không.”
“Còn người đại diện trước kia của em, gã đang bị dính vào scandal ăn cây táo rào cây sung, bị công ty khai trừ, hiện giờ không ai dám thuê gã nữa.”
“Còn cái tên Văn Minh kia anh đã trừng phạt y rồi. Y thích lều trại sao? Anh bán y làm nô lệ tình dục để y mỗi ngày có thể ở trong lều.”
“Ah, còn nữa, người đàn bà tên Bạch Giai cũng sống không tệ. Hiện giờ AV của ả ta ngày càng nổi tiếng rồi, không lâu trước đây còn có tin đồn ả mang thai.”
“Còn vị Thịnh Thế tổng tài trước kia dường như không chịu nổi sinh hoạt trong ngục giam nên đã lên kế hoạch vượt ngục nhưng không thành công nên đã bị nhốt vào khu trọng phạm. Sinh hoạt trong đó không tốt lắm, cuộc sống của lão ta giờ này chắc hẳn rất phong phú a.”
“Được rồi, còn cái gã phụ tá kia vẫn bị treo trong hình đường, hiện giờ gã đang bị em gái luôn sùng bái mình dằn vặt tới chết.”
“Anh đang giúp một công ty giải trí khác, công ty giải trí trước kia thuê em đang sứt đầu mẻ trán rồi, rất nhiều diễn bị đào đi rồi.”
“Thịnh Thế cũng phát triển không tệ, tài sản của em anh giúp em quản lý, hiện giờ nếu em không tỉnh lại anh sẽ nuốt hết số tài sản đó!!!!!”
Nói xong lời cuối cùng, giọng nói của người đàn ông ấy tràn ngập thống khổ đau đớn.
“Nếu tỉnh lại thì sao?”
“Tỉnh lại thì….” Con ngươi của Thẩm Tiêu co rụt lại, hắn nhìn đôi mắt tràn ngập ý cười mà chỉ còn xuất hiện trong kí ức.
Thẩm Tiêu run rẩy, “Mạc….Mạc….”
“Xin lỗi.” Nhìn người đàn ông vốn cương nghị mà giờ lại đỏ vành mắt, thân thể run lên bần bật, Mạc Tạp ôm lấy hắn, “Còn nữa, em đã trở về.”
Thẩm Tiêu chậm rãi ôm lấy thanh niên, “Trở về….Là tốt rồi.”
Đột nhiên thấy lửa nóng nhảy nhót trong mắt của nam thần, Mạc Tạp vội xua tay, “Không được, tối hôm qua cả người bị anh chơi đùa hỏng rồi. Ban đầu em còn tỉnh, sau đó lại bị anh làm bất tỉnh.”
Nụ hôn vừa rơi xuống đầu vai bống cứng đờ, Thẩm Tiêu mờ mịt ngẩng đầu, đôi mắt tràn đầy sự khó tin.
Mạc Tạp nhìn đôi mắt vô tội kia, hắn tức không có chỗ xả, “Tối hôm qua em tỉnh lại thì nghe thấy anh đã thì thầm một lúc lâu, không đợi em nói xong câu nào thì đã bị ăn không còn một mảnh vụn.”
Nói xong, Mạc Tạp lại trợn trắng mắt, “Lại còn thô lỗ như thế.”
Trầm mặc một lúc lâu, Thẩm Tiêu mới phản ứng được. Đôi môi của hắn mấp máy hồi lâu không lên tiếng. Bây giờ cuối cùng hắn cũng hiểu cảnh trong mơ chân thật đêm qua không phải là ảo giác của mình….
Nghĩ đến đây, cả người hắn đều cảm thấy không tốt.
“Nhưng cũng tại em. Ba năm bất tỉnh ngoài ý muốn với em chỉ là vài phút nhưng em lại bỏ anh lâu như vậy, anh kích động em có thể hiểu.” Mạc Tạp thở dài. Hắn đột nhiên cảm thấy chúa tể đối xử với hắn không tệ. Nếu để hắn trăm năm trở lại thì cỏ đã mọc xanh mộ rồi.
Sau khi được chúa tể cho phép, Mạc Tạp đã chuyển thẻ xanh nên hắn không cần lo đột nhiên chết nữa.
Bầu bạn thanh tỉnh là phước lành trời cao ban cho Thẩm Tiêu. Sau khi trải qua một lần mất mà có lại, dục vọng chiếm hữu và kiểm soát của Thẩm Tiêu lại càng thêm nặng hơn, hầu như hắn đi chỗ nào thì cũng phải đem người kia đi chỗ đó, có đôi khi chỉ cần tách nhau ra một chút là hắn đã cảm thấy bất an.
Nếu không có trường hợp đặc biệt thì Thẩm Tiêu thích cả ngày kề cận Mạc Tạp, cho dù ngồi ghế cũng phải chạm vào nhau, chỉ cần không dính lên người Mạc Tạp, Thẩm Tiêu sẽ cảm thấy không vui.
Thẩm Tiêu xây lại nhà bếp thành một dạng nhà bếp thông hoàn toàn với phòng khách. Khi nấu cơm, Mạc Tạp ngồi đối diện hắn, không rời đi tầm mắt của hắn. Dưới loại tâm tình bệnh trạng này của Thẩm Tiêu, hai người họ hoàn toàn không có bí mật gì cả, ngoại trừ một cái hộp nhỏ.
Cái hộp này luôn bị Thẩm Tiêu giấu kín cẩn thận, cho dù là Mạc Tạp muốn xem cũng bị từ chối.
Cho đến một hôm Thẩm Tiêu tìm tư liệu vội quá nên chưa kịp đem hộp cất cẩn thận. Mạc Tạp cũng không phải là người thích tra xét bí mất của người khác nhưng đồ vật ở ngay trước mắt nên cuối cùng hắn không kìm được lòng tò mò.
Sau khi thấy rõ thứ ở bên trong, Mạc Tạp giật mình rồi cười ha hả, trong mắt ngập tràn ý cười và sự cảm động.
Trong hộp cũng không có gì quý giá cả, mà đồ vật cũng không nhiều. Thứ dễ thấy nhất là một điếu thuốc lá được cẩn thận cất vào trong một chiếc hộp nhỏ tinh xảo, phía bên trên còn ghi – “Buổi tối ở bệnh viện, dấu răng của Mạc Mạc.”
Phía dưới còn có một đoạn nữa, dường như ghi lại chuyện lúc đó, “Tôi không mở mắt ra được nhưng tôi có ý thức, tôi có thể cảm giác được em ấy ở bên cạnh tôi. Em ấy cứu tôi, ngón tay của em ấy chạm vào trán tôi. Em ấy chạm vào tóc của tôi và hình như còn có ý muốn chọc thử vào mặt….”
Ở một cái hộp khác cũng có mấy đoạn ghi chú. Nào là “Gói thuốc lá chưa bóc – công ty giải trí”, “Viên kẹo – Dấu răng của Mạc Mạc”, “Tín vật đính ước – tuần trăng mật”. Mím môi nhìn cái nhẫn cỏ, Mạc Tạp lẩm bẩm, cái người đàn ông ngốc này.
“Lần đầu tiên Mạc Mạc làm nhẫn cho tôi, rất vui. Nó là trân bảo quý giá nhất, còn đẹp hơn cả nhẫn kim cương mà tôi mua tặng em ấy. Mỗi tháng đều phải ngâm nó trong thuốc nếu không sẽ úa và hỏng mất.”
Cầm chiếc nhẫn lên, Mạc Tạp nhìn cái nhãn mà Thẩm Tiêu nghi lại, hắn ngẩn ngơ nhớ tới tuần trăng mật của bọn họ, có lần hắn đúng là đùa giỡn giật lá bện thành nhẫn rồi đeo lến ngón tay của Thẩm Tiêu. Hắn còn nhớ rõ khi đó đôi mắt của Thẩm Tiêu lóe sáng tràn ngập hạnh phúc.
Lúc đó chỉ là xúc động nhất thời nhưng không ngờ người đàn ông này lại cất kĩ như vậy. Mạc Tạp bị cảm động, hắn nhìn qua một lượt đồ ở trong hộp, mỗi thứ đều là những đồ lặt vặt mà đối với Mạc Tạp nó có cũng được không có cũng được nhưng đều bị Thẩm Tiêu len lén giấu đi. Hắn nhớ kĩ có đêm sau khi Thẩm Tiêu xoa đầu hắn xong thì thường đi mở hộp ra nhìn.
Cuối cùng, Mạc Tạp đem đồ trả về chỗ cũ rồi nằm trên salon nghỉ ngơi. Sau khi Thẩm Tiêu vội vàng chạy về nhìn thấy Mạc Tạp đang nằm trên ghế ngủ và cái hộp nhỏ thì hắn mới trầm tĩnh lại.
Thẩm Tiêu cất cái hộp đi cẩn thận rồi ôm Mạc Mạc nhà hắn vào phòng.
Mấy ngày sau, Thẩm Tiêu nhìn đôi nhẫn kim cương trước mắt mà hoảng sợ.
“Đeo vào! Đây là thứ em tự tay khắc đấy. Thuần thủ công, rất đắt!” Nói xong hắn đeo vào ngón tay của người đàn ông đã vui sướng đến đờ người không dám động đậy kia, “Nếu tháo xuống sẽ mất ý nghĩa. Nếu anh dám tháo, từ nay về sau đừng mơ tưởng bò giường tôi.”
Quả nhiên, chỉ một câu nói đã chặt đứt mọi ý tưởng muốn cất chiếc nhẫn vào hộp của Thẩm Tiêu. Mãi cho tới khi nằm trong quan tài, chiếc nhẫn ấy cũng không bị tháo xuống.
____________________
Lại lần nữa thanh tỉnh, Mạc Tạp phải dùng một lúc mới có thể hoảng hốt tỉnh táo lại. Nhìn lòng bàn tay của mình, hắn không vui không buồn.
Đời trước hắn làm bạn với Thẩm Tiêu tới già, người đàn ông kia sống tới hơn trăm tuổi mà vẫn còn khỏe mạnh, trong khi thân thể của Mạc Thiệu Hòa lại không tốt như vậy. Sau khi Mạc Thiệu Hòa chết, linh hồn của Mạc Tạp vẫn chú ý tới nam thần, nhìn người đàn ông kia ôn nhu tắm cho hắn, ôn nhu hôn hắn lần cuối rồi cùng hắn nằm vào trong quan tài, thỏa mãn đi.
“Mạc Mạc, anh vĩnh viễn yêu em. yên tâm, anh sẽ không để em cô đơn. Đường đến hoàng tuyền anh đi cùng em.”
Mạc Tạp nhìn nam thần lần cuối rồi dứt khoát rời khỏi thế giới này.
Đột nhiên có một lực đẩy khiến hắn loạng choạng ngã xuống giường, sau đó mùi rượu đập vào mặt hắn, “Bảo bối, ngoan ngoãn đi thôi, bằng không ta bẻ gãy tay ngươi rồi tiếp tục chơi.”
Bi thương đều bị đánh vỡ, Mạc Tạp tiếp thu kí ức trong nháy mắt rồi âm u nhìn gã đàn ông trước mặt. Hắn đạp một đạp không hề nhẹ, đá văng gã đàn ông kia rồi rút lấy chiếc bút trên tủ đầu giường găm thẳng vào tay gã, đóng thẳng nó xuống đất. Mặt đất lập tức ướt đẩm máu.
“A!!!!!!!”
Mạc Tạp cười lạnh, “Hiện giờ người nên ngoan ngoãn là ai? Hả? Muốn thượng ta, ngươi xứng sao?”
Trong lúc hắn đang bức bối thì có kẻ tới tìm đánh, Mạc Tạp đương nhiên cực kì hài lòng.