Bàn Tay Vàng Dẫm Mặt Mạnh Nhất

chương 28

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chỗ tốt duy nhất của bàn tay vàng trong thế giới này là không cần bảo vệ sát người mà chỉ cần chịu một tuần đau tựa như kì sinh lý của phụ nữ. Sau một ngày, mặc dù trên người vẫn còn chút nhức mỏi nhưng cơ bản Mạc Tạp đã phục hồi bình thường.

Dung mạo của nguyên chủ quá mức xinh đẹp lại quá mức nổi tiếng nên muốn tính làm hoàng tước phía sau thì phải cải trang. Mạc Tạp mặc áo gió đen, kính che đi non nửa khuôn mặt, quần da, giày bó, vũ khí trang bị sẵn sàng.

Hắn bẻ cổ áo lên che bớt đi gương mặt quá non nớt, tóc để cụp xuống hơi đong đưa theo gió. Ngoại trừ việc thân thể có hơi gầy yếu ra thì tất cả những chỗ khác đã bị hắn che kín kẽ.

Hắn tựa người vào thân cây, khóe miệng hơi cong lên, cả người tràn ngập sát khí thản nhiên khiến những kẻ mang ý muốn đến gần phải chùn bước.

Cái tin hoa tuy lip đỏ nở hoa tạo nên bạo động đã truyền đi khắp nơi nên dù học viện cố gắng phong tỏa tin tức cũng không cản được bước chân của hoàng thất và quý tộc. Thậm chí, đại hoàng tử còn đem theo cả một đội tới.

Mạc Tạp đứng xa xa vây xem đại hoàng tử đang kiêu ngạo như một con khổng tước phía trước. Hắn nhìn ngang ngó dọc một hồi rồi rút ra kết luận: bộ dạng thì nhân khuôn cẩu dạng, khí thế cả vú lấp miệng em, kém xa người đàn ông nhà hắn. Một kẻ ngu ngốc chỉ biết nghe lời nịnh nọt của người khác mà ở trong hoàng thất thì đã đầu thai sai kiếp rồi.

Nếu không phải biết nam thần nhà mình không sao thì Mạc Tạp đã không thể bình tĩnh thế này rồi. Nhưng lại nghĩ tới cốt truyện, hắn lại không thể bình tĩnh được. Chỉ thứ đồ chơi này cũng làm nam thần nhà hắn hôn mê hai lần? Thậm chí còn liên tiếp vu hãm nam thần nhà hắn? Liếm liếm môi, Mạc Tạp quyết định chuyến đi lần này phải làm cho đại hoàng tử ‘nở mày nở mặt’.

Ngoài các học sinh của học viện thì còn có con em của quý tộc cũng tham gia lần tranh đoạt này. Học sinh tới đây cũng chỉ để giúp vui, làm gì có ai dám tranh cùng hoàng thất và quý tộc. Nếu những người này đã biết tin tức thì hoàng tộc cũng chỉ đồng ý cho học sinh vào để gia tăng uy tín và niềm tin của nhân dân thôi. Dù sao đã cho các người đến nhưng các người về tay không là do các người không có năng lực.

Mà đại hoàng tử vốn có kế hoạch một mũi tên trúng hai con chim ngày hôm nay cũng không biết có một bàn tay vàng không có ý tốt với gã.

Quý tộc tới đây nhìn tưởng như yên bình nhưng mỗi người lại theo một đội khác nhau. Trong đội của đại hoàng tử, Mộ Uy đang cúi đầu không biết nghĩ cái gì, chỉ có vẻ mặt là liên tục thay đổi. Chỉ có rất ít đội tự phát do các học sinh của học viện tự lập với nhau, cách đó không xa có một học sinh thấp giọng nói, “Cuối cùng cũng có cơ hội nhìn đến trân hoa. Nếu như tôi mà có một đóa…..”

“Đừng nói, không thấy đại hoàng tử, công tước Wright đều phái người tới sao? Bên phía nhị hoàng tử còn có công tước Posey. Đều là quý tộc hết cả, sao có thể đến lượt bình dân như chúng ta?”

Mạc Tạp nhìn về phía đội ngũ của công tước Posey, nhíu mày. Trong trí nhớ của hắn, vị quân giáo sinh đi đầu là thanh mai trúc mã yêu thầm Posey Joyce, người vẫn luôn yên lặng quan tâm tới nguyên chủ yếu đuối. Thậm chí còn liều mình chết vì công tước Posey.

Nếu không đính ước với nhị hoàng tử để gia tăng thế lực cho phủ công tước thì Joyce có lẽ sẽ ở cùng một chỗ với vị quân giáo sinh này. Vị quân giáo sinh ấy có gương mặt trầm tĩnh, ánh mắt u lam tựa như biển rộng bao la, chỉ là không biết dưới đáy biển kia có bao nhiêu đá ngầm. Y chỉ nói chuyện hai câu với đại hoàng tử rồi lại ngồi trên một tảng đá, trầm mặc lau kiếm.

Tựa như nhận thấy đường nhìn khác thường, y ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt Mạc Tạp, con ngươi đột nhiên co rụt lại, chuôi kiếm trong tay cũng bị lệch đi. Nhưng khi nhìn thấy nụ cười tà tứ trên khóe miệng của Mạc Tạp thì tầm mắt của y lại thu lại.

Mạc Tạp nhướn nhướn mi, không ngờ cải trang đến mức này rồi mà vẫn bị phát hiện, điều này chứng minh người đàn ông kia cực kì hiểu rõ Posey Joyce.

Trong tiểu thuyết, nếu nói Wilmot là công chính quy thì quan quân Elson là thâm tình công nhị, mà đại hoàng tử chỉ là vật hi sinh. Elson vừa là thanh mai trúc mã của Joyce lại vừa ôn nhu cẩn thận nên được nhiều độc giả thích, hi vọng từ công nhị lên làm chính quy công hoặc biến văn × trở thành văn p.

Nhìn nhau được vài giây, Mạc Tạp thu tầm mắt, rút ra một que kẹo ngậm vào miệng. Kẹo que của thế giới này thật nhạt quá, lại còn có vị sáp, quá tệ.

Trong lúc đang cân nhắc thì có một người đàn ông cao lớn đi về phía hắn. Anh ta mặc một cái áo gió đen bó sát lộ ra cơ thể mạnh mẽ đầy sức bật, cái mũ đen ép sát xuống như để che đi diện mạo sắc bén. Hắn dựa vào bên cạnh Mạc Tạp, đôi mắt dưới cặp kính đen tựa như chảy xuôi ánh sáng lạnh lẽo.

Người đàn ông này cố ý thu liễm khí thế nên xung quanh không ai để ý, thậm chí cả Mạc Tạp cũng chỉ phát hiện ra hắn khi hắn tới gần. Tiểu Miêu kéo miệng, phiền muộn nói, “Chủ nhân, ngài cũng mặc đen từ đầu đến chân, hai người ngồi cùng một chỗ chẳng khác nào mặc đồ tình nhân.”

Mạc Tạp híp mắt nhìn sang.

Người đàn ông tháo kính xuống lộ ra đôi mắt sắc lẻm như chim ưng, một lát sau, hắn khàn khàn nói, “Lạc.”

Đuôi lông mày Mạc Tạp nhướn lên, “Tôi là Mạc.”

Vừa nghe đã biết không phải tên thật, Mạc Tạp cũng không quá để ý đến những kẻ không quan trọng. Biểu tình của đối phương vẫn chưa thay đổi mà vẫn dùng đôi mắt tràn ngập ý xâm lược nhìn Mạc Tạp hồi lâu mới miễn cưỡng gật đầu.

Tên là……Mạc sao.

Ngay từ xa, Wilmot đã thấy Mạc Tạp đang dựa người vào thân cây, trái tim Wilmot nhảy lên dữ dội. Tới khi đến gần và nghe thiếu niên tự xưng là Mạc, hắn giật mình sửng sốt. Cái tên này là tên của hệ thống, là cái tên mang đến ánh sáng cho hắn trong đêm tối mịt mù. Vì sao vị hôn phu của hắn lại xưng là Mạc? Chẳng lẽ thiếu niên có quan hệ gì với hệ thống sao?

Sau một hồi cẩn thận cân nhắc, Wilmot lại tìm được thêm bằng chứng. Cúc bách nhật là thánh vật như vậy mà ở trước mặt Mạc Tạp lại chỉ là một sủng vật xun xoe lấy lòng. Có phải hắn nghĩ nhiều quá không?

Vừa nghĩ, hắn lại vừa tán thưởng khả năng giả trang của vị hôn phu. Wilmot nhịn không được sờ sờ lên áo khoác gió bên ngoài của mình, bọn họ thật tâm linh tương thông nha.

Ngay khi vừa liếc mắt qua hắn đã nhận ra ngay tiểu ác ma rồi quyết định ẩn thân tiến lại gần. Tuy rằng linh hồn ngưng tụ thành hữu hình nhưng thực chất nó không có da thịt nên cho dù có muốn cũng không ai tổn thương được hắn.

Nếu trước khi trọng thương Wilmot có khả năng phòng ngự tuyệt đối thì hiện giờ hắn phát triển thêm khả năng công kích và biến dị tốc độ, phòng ngự bị giảm sút một chút. Chờ đến khi hắn hoàn toàn khôi phục thì sẽ đạt tới trạng thái đỉnh phong của cả ba năng lực.

Đại hoàng tử vừa ra lệnh, đội ngũ bắt đầu chuẩn bị vào xe phi hành để bay vào trong vườn thực vật của học viện. Học sinh của học viện cũng lựa chọn một thế lực nhất định để đi theo. Không biết trùng hợp hay không nhưng khi Mạc Tạp chọn xe phi hành của phủ công tước Posey thì người đàn ông khi nãy cũng đi vào ngồi cạnh hắn.

Người đàn ông ấy gật gật với hắn rồi kéo áo, tự mình ẩn vào một góc. Mạc Tạp nghi ngờ liếc mắt, khí thế của người này khá quen thuộc.

Hình như người đàn ông này không muốn đối diện với hắn nên anh ta đã bẻ cổ áo lên che toàn bộ gương mặt.

Nhưng trong giây phút đối phương kéo áo lên, Mạc Tạp bắt gặp viền mặt quen thuộc. Hắn chậm rãi nheo mắt, khóe miệng cong lên, hừ lạnh nhìn người đàn ông đang bịt tai trộm chuông ngồi bên cạnh.

Hắn đã nói mà, sao lại có cảm giác quen thuộc như vậy chứ? Chẳng lẽ nam thần ngu ngốc nghĩ rằng chỉ cần che mặt là Mạc Tạp sẽ không nhận ra? Mạc Tạp cười khẽ vuốt cằm, nếu nam thần cố ý không muốn cho hắn biết thì hắn sẽ diễn cùng nam thần.

Buồn cười nhất là bên ghế bên cạnh hắn lại có một người nữa ngồi vào mà người này không phải là người xa lạ gì, chính là thanh mai trúc mã Elson. Lại một lần nữa, Mạc Tạp cảm thán về sự cố chấp của cốt truyện.

Elson nhìn qua, há miệng thở dốc, “Cậu….”

“Mạc.” Mạc Tạp tự chỉ vào chính mình.

Elson hơi nheo mắt sau đó lại nở nụ cười, “Xin chào, tôi là Elson, binh lính thuộc quân đoàn thứ hai.”

Khẽ cười một tiếng, Mạc Tạp liếc mắt về phía Wilmot bên kia, phát hiện không biết từ khi nào nam thần đã ghé mắt nhìn sang, đôi mắt sắc bén như ưng sáng lên trong đêm tối và hình như trong đôi mắt ấy còn có ngọn lửa đang nhen nhóm.

Mạc Tạp gần như không thể nhịn nổi cười. Sau khi Elson tự giới thiệu và phân tích tình hình hiện tại, đôi mắt nóng bỏng của y chợt khôi phục bình thản, đáy mắt lại có thêm vài phần sầu lo.

Cậu ta không phải là Joyce.

Joyce trong trí nhớ của y là một thiếu niên đáng yêu mềm mại mà người thiếu niên này lại có một phần sát khí sắc bén vờn quanh người.

Elson cười nói, “Tôi nghĩ nếu sau này cậu gia nhập quân đoàn thứ hai thì cậu sẽ thích môi trường ở đó.”

“A, được.” Mạc Tạp mỉm cười vuốt cằm, đôi mắt đen láy sáng ngời vui vẻ.

Đôi mắt của Wilmot sắp bị lửa thiêu cháy. Hắn ghen tị đến đỏ mắt. Hắn nhớ rõ Elson là thanh mai trúc mã của vị hôn phu! Không khí nói chuyện hài hòa vui vẻ của họ đã châm lên ngọn lửa tức giận trong người Wilmot. Hắn vẫn chưa một lần chạm vào vị hôn phu mà người đàn ông kia đã chiếm giữ phân nửa thời gian sống của Mạc Tạp.

Họ lại còn làm trò tình chàng ý thiếp trước mặt hắn!

Rắc ————

Tay vịn bị Wilmot bẻ gãy. Nhìn chằm chằm thứ đồ trong tay, vẻ mặt hắn cứng đờ.

Nhìn thấy cảnh đó, Mạc Tạp cố gắng mím chặt môi nhưng cũng không nhịn nổi ý cười. Cuối cùng, hắn úp mặt vào tay cười ha ha.

Mà đúng lúc này Elson cũng đang nói đến đoạn buồn cười nên mọi người đều nghĩ là hắn bị y chọc cười mà không biết Mạc Tạp đang bị biểu tình ngu ngốc của Wilmot làm cho không thể nhịn nổi. Lại nhìn đến bộ dáng ngốc nghếch của người đàn ông vốn bình thường luôn khôn khéo, tâm tình Mạc Tạp cực kì sung sướng. Thậm chí hắn còn có cảm giác khá hoài niệm.

Wilmot vẫn đang giữ vẻ mặt 囧囧 bỗng ngẩn ra. Hắn bẻ cổ áo xuống nhìn nụ cười sáng lạn của vị hôn phu, trái tim tựa như bị lông chim cọ qua, ngứa ngứa mềm mại. Đột nhiên ánh mắt hắn đảo qua Elson đang nhìn Mạc Tạp đến mất hồn mất vía, gương mặt hắn trầm xuống.

Vì sao vị hôn phu lại cười vui vẻ như vậy?

Là vì người đàn ông kia sao? Người đàn ông đó là người mà thiếu niên yêu mến sao? Wilmot cụp mắt xuống, lồng ngực tựa như bị người ta rút cạn không khí. Không phải nói là chờ hắn tỉnh lại sao? Thiếu niên chỉ đang trêu đùa hắn thôi sao?

Vốn ban đầu là một vụ hôn nhân chính trị đầy xiềng xích thì giờ người kia lại trở thành ánh sáng cứu rỗi cuộc đời hắn. Dù cho có thích thì thế nào, nếu đã trở thành người của hắn thì thiếu niên đừng mong thoát đi. Còn Elson…..

Đôi mắt của Wilmot nhìn Elson tràn đầy lãnh liệt. Trong khoảng khắc đó, Elson chợt ngẩng đầu lên vì y cảm nhận được sát khí. Đôi mắt u lam của y hơi hiện lên tia lo lắng rồi biến mất.

Hai người đàn ông đối mắt nhau trên không trung, thậm chí có thể ngửi ra mùi sát khí vờn quanh đó. Cả hai người đều mạnh mẽ, khí thế lãnh liệt khiến cho không khí xung quanh như bị nén chặt xuống. Mà thiếu niên ngồi giữa hai người dường như cực kì đáng thương, thân thể nhỏ bé sắp không thể chống cự nổi nữa rồi.

Những người trộm dò xét nhìn về phía này hoặc là cười ý vị thâm trường, hoặc là không hiểu ra sao, hoặc là hoảng sợ kiêng kị, hoặc là sùng bái vô hạn. Thế nhưng bọn họ đều có một điểm chung là thương hại cho Mạc Tạp.

Mạc – bạch liên hoa – Tạp nâng mắt nhìn tia sét xẹt qua xẹt lại giữa hai người kia, khóe miệng kẽ cong lên.

“Nếu như tinh lực tràn đầy như vậy thì để dành đối phó với hoa tuy lip đỏ đi.”

Hoa tuylip đỏ?

Elson và Wilmot thu hồi ánh mắt rồi cùng nhìn về phía Mạc Tạp. Elson mím môi, “Cậu biết gì sao?”

“Chỉ có cây tuylip đỏ mới có khả năng tỏa ra mùi hương u buồn hoặc nhân này.” Mạc Tạp ném cái kẹo que xuống đất, bất đắc dĩ nói, “Thứ tốt luôn bị người ta tranh đoạt. Khẩu vị này tìm lâu rồi nhưng không ngon, lần sau phải hạ thủ sớm hơn mới mua được vị ngon hơn.”

Hiểu được hàm ý của cả câu nói, đồng tử của Elson co rụt lại, sắc mặt hơi trắng.

Wilmot cũng có chút đăm chiêu. Hắn nắm chặt tay, không thể có chút sai sót nào được. Hắn sẽ không đồng ý giương mắt nhìn những thứ thuộc về mình lại bay đi mất. Không ai có thể cướp đi được! Nhưng có lẽ đúng là hắn nên ra tay trước. Đôi mắt tối đen của Wilmot nhìn thẳng vào Elson.

Là thanh mai trúc mã thì thế nào?

Rồi sẽ có một ngày trái tim của tiểu hỗn đản sẽ là của hắn, không ai có thể mơ ước.

Wilmot lấy kẹo que đưa sang, hắn không muốn bại lộ thân phận nhưng cũng không muốn quá che giấu.

Nhìn vị kẹo que quen thuộc, Mạc Tạp mím môi nhìn Wilmot, “Cảm ơn.”

“Không khách khí.” Giọng nói khàn khàn vang lên.

Mạc Tạp cụp mắt, hàng mu run nhè nhẹ, ngón tay vuốt ve que kẹo, “Đây là hương vị em thích nhất mà chưa mua được.”

“Ừ.” Wilmot nhận ra giọng nói của tiểu hỗn đản có chút thấp.

Xe bay đã dừng lại, Elson đứng dậy đi ra ngoài. Trước khi đi, y nhìn Mạc Tạp rồi nói, “Mạc, cảm ơn cậu. Tôi đã nghĩ được thông suốt rồi. Có những chuyện nếu không cố gắng giành lấy thì sẽ không biết có thành công hay không. Tôi đã tự cho là đúng quá lâu để rồi vuột mất cơ hội nhưng hiện giờ sẽ khác, chỉ cần có một tia cơ hội tôi sẽ không bỏ cuộc.”

Mạc Tạp sửng sốt nhìn Elson, một lúc sau mới nở nụ cười. Vị diễn viên công nhị này quả nhiên là có khí tràng kéo nhân khí, vừa được lòng người lại vừa khiến người ta nhìn bằng cặp mắt khác xưa.

“Đúng rồi, trân hoa nở sẽ khiến cho mãnh thú bạo động. Chốc nữa cậu cũng nên cẩn thận, nếu không thể chống đỡ thì hay đến chỗ tôi.” Ấn tượng đầu tiên của Elson về Mạc Tạp không tồi, nhất là trên người hắn y có thể nhìn thấy bóng dáng người trong lòng y nên Elson cũng không keo kiệt mà giúp đỡ.

Vẫy vẫy tay áo, Mạc Tạp tỏ rõ đã hiểu.

Ngay lúc hắn đang định đứng lên thì Wilmot bắt lấy cánh tay, “Em cảm thấy cái tên Elson kia thế nào?”

“Anh tuấn, tiêu sái, ôn nhu, cẩn thận, nhiều tiền, kim cương vương lão ngũ.” Ánh mắt Mạc Tạp chợt lóe lên một ánh sáng giảo hoạt rồi biến mất, “Nếu có được một người chồng như vậy thì thật hạnh phúc.”

Trái tim Wilmot co rụt lại, đau đớn tựa như bị người ta cắt ra từng miếng. Hắn há miệng thở dốc, “Trên thế giới này còn có người đàn ông khác cũng rất tốt! Anh cảm thấy tên Elson kia không có ý tốt.”

“Thật không? Mà thôi, chẳng sao cả.” Mạc Tạp cười khẽ, đôi mắt tràn đầy ôn nhu lưu luyến.

Wilmot sắp ghen tị điên rồi. Hắn dùng sức nắm lấy cổ tay thiếu niên, “Sao lại không sao cả!!!! Sao có thể không có chuyện gì được!!! Hai người mới quen biết, vẫn nên cẩn thận thì hơn.”

“Nói cũng đúng.” Mạc Tạp hơi vuốt cằm. Hắn đùa hơi quá trớn rồi, phải cứu lại thế nào đây. Nghĩ rồi, Mạc Tạp cúi đầu cười, nụ cười tràn đầy thỏa mãn, “Em nói không sao là vì em có người mà mình thích rồi. Anh ấy tốt lắm. Vừa anh tuấn vừa mạnh mẽ, nhưng tạm thời anh ấy không thể làm bạn với em được.”

“Anh ta là ai thế?!” Giọng nói chất vấn mang theo hơi sát khí vang lên, hiển nhiên thể hiện chủ nhân của nó đang ghen tị điên rồi. Không được, phải là của hắn! Vị hôn phu của hắn sao có thể nghĩ tới người khác được! Cả thân thể, cả suy nghĩ của thiếu niên phải là của hắn! Cứ nghĩ tới đây, Wilmot lại phát cuồng: Khoogn phải là Elson? Vậy là tên khốn nạn chết tiệt nào?! Là cái tên có gương mặt tương tự hắn sao?!

“A.” Mạc Tạp bị nắm đau nhưng khóe miệng lại cong lên nụ cười. Hắn nheo mắt, ghé vào tai Wilmot, nói, “Là vị hôn phu của em nha. Hiện giờ anh ấy đang bị thương, cây hoa tuylip đỏ có thể giúp anh ấy khôi phục. Thế nên dù phải trả giá tất cả, em cũng phải chữa khỏi cho anh ấy.”

Hơi thở ấm áp bên tai tựa như xuyên thẳng vào tận trái tim, gương mặt vặn vẹo giấu sau lớp kính cũng cứng đờ rồi. Wilmot trừng mắt khó tin, vừa nãy có phải hắn nằm mơ không?

Người mà tiểu hỗn đản thích là hắn????

Là hắn!!!!!!!!!!

Lúc này mới phản ứng kịp, Wilmot lâm vào cảm xúc mừng rỡ như điên, suýt nữa nhịn không được mà ôm lấy thiếu niên xoay vài vòng.

Phát hiện hơi thở của đối phương càng ngày càng dồn dập, tựa như sắp sửa phát điên đến nơi, Mạc Tạp che lại ý cười nơi đáy mắt, cúi đầu nói thêm, “Đây là bí mật, đừng nói cho người khác. Nếu có dịp em sẽ giới thiệu anh ấy với anh.”

Biểu tình vui sướng của Wilmot nháy mắt biến thành 囧囧. Đương nhiên là hắn sẽ biết chính mình chứ. Về phần trước kia hắn chửi ầm lên là tên khốn nạn các thứ…..

Khóe miệng gợi lên nụ cười xấu xa, Mạc Tạp quay đầu, giấu đi sự chế nhạo trong mắt.

Sau khi thỏa mãn được tâm ý, Wilmot trở nên nhẫn nại hơn. Dù sao giờ hắn đang cải trang, không ai biết hắn chính là nhị hoàng tử.

Đúng là nếu ở thời điểm khác, Wilmot tình nguyện ngay lập tức áp đảo thiếu niên để làm một số chuyện thiếu nhi không nên nhìn bởi người mà hắn yêu sâu sắc giờ lại đang chính miệng tự thừa nhận bản thân cũng yêu hắn. Nhưng hiện giờ hắn không thể không nhẫn không chỉ bởi giờ hắn còn chưa có thân thể mà còn bởi hắn cũng đang cải trang nữa.

Cho dù trong lòng muốn ôm, muốn hôn, muốn làm đến phát điên rồi nhưng Wilmot phải nhịn xuống. Rung động của thân thể tựa như đang ăn mòn, đang tra tấn từ từ cả cơ thể hắn. Trước là trái tim đau tựa lăng trì, giờ sau khi tâm ý tương thông thì lại đến lượt cơ thể kêu gào chiếm hữu.

“Khụ khụ, anh tin tưởng vị hôn phu của em nhất định cũng sẽ rất yêu em. Nhất định anh ta cũng nguyện ý vì em mà trả giá tất cả.” Wilmot cứng ngắc người nói, bên tai hồng như sắp xuất huyết. Vị hôn phu quá thông mình, hắn chỉ sợ biểu lộ một cái là bị phát hiện ngay.

Vừa mới xuống khỏi xe bay tất cả mọi người đã nghe thấy tiếng dã thú gầm gào cùng với tiếng đánh nhau ầm ĩ, tiếng kim loại va vào nhau cùng với tiếng dị năng được sử dụng. Hiển nhiên, những đội ngũ tới trước đã vào chiến đấu.

Đứng ở bên người Mạc Tạp, Wilmot đem thiếu niên vào tầm bảo vệ của bản thân, ánh mắt quét tới một người đàn ông đang nhảy dựng lên và chửi bới ầm ĩ phía xa xa. Đó là đại ca của hắn, cũng là kẻ thù sống còn với hắn. Chuyện lần này đã khiến cho chút bao dung tình thân cuối cùng của Wilmot bị mài sạch không còn nữa.

Nếu đã không thể cùng sống, vậy thì chết đi.

Wilmot kéo thiếu niên bên cạnh, ánh mắt nghiêm nghị, “Em cẩn thận, chốc nữa anh mang em đi.” Dừng một chút, dường như thấy mình quá nhiệt tình, hắn lại nói, “Chẳng qua là bị tình yêu của hai người cảm động thôi.”

Biểu tình của Mạc Tạp tràn ngập ý cười, “Cảm ơn. Nhưng em hi vọng tự mình hái nó cho người đàn ông của mình.”

Người đàn ông của mình, Người đàn ông của mình, Người đàn ông của mình…..

Wilmot thiếu chút nữa vui sướng đến nhảy dựng lên, khuôn mặt vì vui sướng mà vặn vẹo do trước giờ vẫn khuyết thiếu biểu tình.

“Nhưng anh có thể giúp em một việc.” Mạc Tạp liếc nhìn đại hoàng tử đang cố tránh né phía sau phụ tá.

“Được.”

“Anh đổ cái này vào người đại hoàng tử, được không?” Mạc Tạp cười tủm tỉm lôi ra một ít sữa ong chúa.

Vừa nhìn thấy sữa ong chúa, ánh mắt của Wilmot lóe lên, hắn nhịn không được phải khen tiểu hỗn đản. Thật hư hỏng a. Thật không biết đại ca làm gì khiến cho vị hôn phu nhà mình nhớ thương ‘sâu sắc’ như vậy.

Sữa ong chúa là đồ ăn của ong chúa, ong chúa sao có thể để đồ ăn của mình bị cướp đi như vậy? Chính vì thế, đàn ong đang bị cây hoa tuylip đỏ mê hoặc sẽ nhanh chóng chọn đối tượng tấn công hàng đầu chính là đại hoàng tử a.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio