Hai tháng trôi đi, Triều khắc Hàn hồi phục rất tốt, thậm chí còn nhanh hơn so với dự tính.
Rất nhanh, hắn lại có thể đi lại bình thường, mọi thứ lại lần nữa đi vào kiểm soát.
Mộc Lạc Hi cùng mọi người sẽ không cần vất vả chăm sóc hắn nữa, mọi việc hắn đã có thể tự lo cho mình.
Triều Khắc Hàn xuất viện, trở về lại căn nhà cũ đã cách xa năm..
Mộc Lạc Hi và Triều Khắc Hàn trở lại làm hàng xóm lần nữa, kỉ niệm như một thước phim ùa về..
Vui có, buồn có..
Mộc Lạc Hi nhớ nhất vẫn là những khoảnh khắc hai người ngây ngô cười đùa ngoài sân vườn.
Một ngày bầu trời đầy sao..
Hai người ngồi trên xích đu ngoài sân vườn Triều gia, cô gái tựa đầu trên vai chàng trai.
– Hôm nay trời thật nhiều sao..
Mộc Lạc Hi vô tình cảm thán.
– Ừ đúng vậy.
Triều Khắc Hàn thâm tình đáp lại, ánh mắt nhìn qua khuôn mặt xinh đẹp đang tựa bên vai mình.
– Anh nhìn kia, thấy hai ngôi sao kia không? Em sẽ là ngôi sao nhỏ, còn anh sẽ là ngôi sao lớn bên cạnh.
Cánh tay trắng nõn chỉ về phía bầu trời xa, giọng nói ngọt ngào vang lên như mật đường rót vào lòng hắn.
– Ừ chúng ta sẽ như hai ngôi sao đó, không bao giờ tách rời.
Hắn đưa tay nắm lấy tay cô trên không trung, dùng bàn tay to lớn của mình bao bọc lại.
Mộc Lạc Hi tựa vào lòng hắn, nở nụ cười hạnh phúc.
Một tháng sau.
Mộc Lạc Hi dạo gần đây bắt đầu sinh lười, công ty không đến, công văn không xử lý; toàn bộ ném lên người anh trai, chẳng quản anh đang phát hờn vì không có thời gian theo đuổi ai kia.
Mộc Lạc Hi nằm trên giường mình ăn vặt, ánh mắt vẫn dõi theo từng tình tiết của bộ phim trên màn hình máy tính.
Dường như cảnh phim đang rất gây cấn, cô nhìn đến căng thẳng mà tay đang cầm miếng bánh cũng dừng trên không.
Cốc cốc
Tiếng gõ cửa đúng lúc vang lên phá hủy mạch cảm xúc của cô.
Mộc Lạc Hi hít sâu một hơi, nhịn xuống cơn giận muốn bùng phát.
Mở cửa phòng, chẳng có ai..
Đầu cô hiện lên vài đường hắc tuyến, đùa với cô sao?
Trở về giường, chuẩn bị xem tiếp phân đoạn gây cấn, tiếng gõ cửa lại vang lên lần nữa.
Tiếng động vọng lại là từ ban công.
Khỏi cần nghĩ cô cũng biết là ai quấy rối; hắn tìm cô có việc gì, lại đúng lúc thế chứ?! Trước tiên làm loạn với hắn.
– Này, anh tới làm gì. Tôi đang xem phim, anh đã phá hỏng mạch cảm xúc của tôi có biết không hả?
Vừa mở cửa, còn không kịp nhìn hắn một cái, Mộc Lạc Hi đã mắng một tràng.
Chỉ nghe tiếng cười đầy hấp dẫn của hắn vang lên, Mộc Lạc Hi còn chưa định hình đã bị một vòng tay rắn chắc ôm lấy.
Giọng nói trầm trầm của hắn vang lên bên tai.
– Anh đã làm phiền em xem phim sao? Họ đang diễn cảnh gì lại khiến em chăm chú như vậy?
Hơi thở của hắn phả bên tai cô, khiến tim cô bất giác rung động.
Triều Khắc Hàn thay đổi rồi, trưởng thành rồi, không chỉ là một người lạnh lùng như ngày xưa, mà đã chính chắn hơn, thậm chí là cuồng ngạo hơn..
Cô cũng thay đổi rồi, bình tĩnh và suy nghĩ thấu đáp hơn, chẳng còn là cô gái chỉ biết làm nũng hắn nữa..
Cả hai đều đã khác, duy chỉ có tình cảm dành cho nhau vẫn tràn đầy như trước không vơi đi chút nào.
Cả hai xa nhau đã lâu như thế, lúc tiến lại gần vẫn không tránh khỏi con tim lại rung động.
Mộc Lạc Hi nghe giọng hắn, nhịp tim đột nhiên gia tăng, vùi khuôn mặt nhỏ nhắn vào ngực hắn. Một lúc sau mới ngước lên, gương mặt vẫn còn hồng hồng, ánh mắt có chút tiếc nuối lại có chút hưng phấn:
– Là đoạn nam chính tỏ tình với nữ chính đó, họ đã trải qua bao nhiêu khó khăn mới đến được với nhau. Em chính là đợi khoảng khắc này rất lâu, anh lại đến phá hỏng.
Mộc Lạc Hi lên giọng trách cứ, ánh mắt oán giận nhìn hắn.
– Haha.. là tại anh sao.
Hắn vuốt tóc cô, nụ cười vẫn như vậy yêu nghiệt.
– Vậy hay là chúng ta cùng diễn lại cảnh đó đi? – Ánh mắt hắn có chút gian tà.
– Hả? – Mộc Lạc Hi nhíu mày khó hiểu.
Triều Khắc Hàn buông cô ra, vẻ mặt nghiêm túc:
– Mộc Lạc Hi, em có bằng lòng gả cho anh không?
Dứt lời, hắn cười; cười tà mị, cười đến yêu nghiệt, cười đến cô nhìn mà vô tình đắm chìm..
Triều Khắc Hàn vẫn kiên nhẫn đợi cô hết kinh ngạc, hắn nhìn cô đầy mong đợi.
Mãi một lúc sau cô mới lắp bắp, nhìn hắn kinh ngạc.
– Anh vừa cầu hôn sao?
Triều Khắc Hàn lại càng cười thêm sảng khoái, rốt cuộc cô ngốc của hắn có trưởng thành thêm chút nào không đây?
– Anh là đang cầu hôn em đó. Mộc Lạc Hi, anh yêu em.
Triều Khắc Hàn còn chưa kịp nghe lời nói của cô đã tiến đến ôm lấy thân hình đang sững lại vì kinh ngạc.
– A.. – Cô ngạc nhiên đến chỉ khẽ kêu được một chữ.
– Anh cầu hôn em, em chỉ trả lời “a” thế thôi sao? Vậy là đồng ý hay không đây? – Hắn vờ giận dỗi nhíu mày nhìn cô gái trong ngực.
– Hả?
Cô hoàn hồn ngước lên nhìn hắn, không một chút suy nghĩ..
– Em đồng ý, đồmg ý mà.
Nhìn vẻ gấp gáp của cô như sợ hắn sẽ biến mất, Triều Khắc Hàn cưng chiều cười.
Cúi xuống rất nhanh đặt lên môi cô một nụ hôn sâu, rất lâu mới thả cô ra, ôm lấy cô nụ cười của hắn vẫn lưu lại mãi bên môi.
– Khắc Hàn.. – Cô ngước lên nhìn hắn.
– Thế nào? – Hắn vén tóc cô ra sau tai.
– Em vẫn luôn nhớ về ngày đó, ngày mà anh nói yêu em. – Giọng cô có chút run rẩy. – Rất lâu sau tỉnh dậy, em đã không thể nhìn thấy anh nữa..
Mộc Lạc Hi nghĩ lại lúc đó, thật sự rất sợ hãi.
Triều Khắc Hàn nói yêu cô, một năm sau đó lại không một lời biến mất.
Yêu nhau dược bao lâu? Ta đã lạc mất nhau. Cảm giác lời yêu kia, như chỉ vừa mới hôm qua..
Triều Khắc Hàn vốn biết cô sẽ nghĩ đến chuyện đó, dịu dàng vuốt ve gò má cô.
– Anh vĩnh viễn cũng sẽ không rời xa em nữa. Chúng ta vĩnh viễn cũng sẽ ở bên nhau như thế.
– Hứa nhé?
Cô giơ ngón út ra, đây là trò lúc nhỏ hai người thường cùng nhau chơi, bất kể hứa với nhau việc gì họ cũng đều giữ vững lời hứa của mình..
– Được. – Hắn đáp lại.
Hai ngón tay đan vào nhau, họ cười.. hương vị hạnh phúc tiếp tục len lỏi đến mọi ngóc ngách trong tim.
Sáng hôm sau, Mộc Lạc Hi lại không đến công ty, lấy cớ ở nhà phụ mẹ Huyên chuẩn bị đồ tết, tiếp tục ném mọi thứ cho Mộc Tử Nghiên.
Mộc Lạc Hi dọn phòng cả buổi sáng, mệt lã người ngủ thiếp đi lúc nào chẳng hay.
Lúc mở mắt ra, cô nhìn thấy gương mặt hắn phóng đại ở ngay cạnh mình, giật mình bật dậy.
– Anh làm gì ở đây?
– Sang tìm em, làm sao biết em đã ngủ chứ. Con gái mà thật không có ý tứ, cứ thế nằm trên sàn, còn chảy cả nước miếng.. – Hắn trêu chọc. – Nếu anh không cưới em, chắc em gả không ra ngoài đâu.
– Anh.. Anh.. – Thẹn quá hóa giận, cô hét lên. – Ngoài kia cả khối thằng theo đuổi tôi đấy, còn nữa tôi bảo gả cho anh lúc nào!?
Mộc Lạc Hi dứt lời chạy biến vào phòng tắm, chẳng quan tâm đến khuôn mặt đã xám xịt ngoài kia..
Tắm xong, cô mới có thể bình tĩnh lại, cũng vừa khéo quên hết sạch mình vừa nói với hắn những gì..
Tâm tình thoải mái mở cửa phòng, cửa vừa mở đã bị hắn chặn lại, gương mặt âm lãnh kia thật sự dọa sợ cô.
– Anh.. anh sao thế?
Mộc Lạc Hi cười cười, cố tìm cách thoát khỏi hắn, vừa nhích sang một chút đã bị hai cánh tay hắn chặn lại, không còn đường lui.
– Nói, ai theo đuổi em? – Hắn nén giận lên tiếng, giọng nói đầy vị chua.
– Hả? Anh nói cái gì? – Cô ngơ ra..
– Anh hỏi ai đang theo đuổi em? – Hắn bắt đầu khẩn trương.
– Làm gì có ai. – Cô bĩu môi, xua xua tay. – Anh nghe ở đâu về đấy?
– Chính miệng em nói. – Hắn nhíu mày.
– Em? – Cô chỉ vào mặt mình. – Lúc nào? Làm gì có?
Mộc Lạc Hi vô cùng tự nhiên lách người khỏi gọng kiềm của hắn, chạy lên giường mở máy tính lên.
Triều Khắc Hàn cười khổ, cô gái này đang trêu chọc hắn sao? Hay đang giả vờ đây?
– Tắm xong tẩy cả não à?
Hắn đột nhiên lên tiếng trêu chọc, Triều Khắc Hàn bỡn cợt thích dùng lời nói để tấn công cô trở về rồi đó..
Mộc Lạc Hi ngước lên, liếc hắn một cái, lười đáp lại tiếp tục xem phim của mình.
Hắn ngồi xuống cạnh cô, ghé vào tai cô thì thầm.
– Bà xã.
– Ai cưới anh lúc nào? – Cô quay lại trợn mắt nhìn hắn.
Mặc dù có chút bất ngờ nhưng trong lòng tràn ngập hạnh phúc.
– Em đã đồng ý từ hôm qua. – Hắn cười tà mị.
– Có ai cầu hôn mà chỉ nói một tiếng như anh không? Hoa không có, nhẫn không có, cũng không thèm quỳ xuống.. có ai như anh không có thành ý không?
Cô oán giận nhìn hắn, có chút hối hận vì mình đã dễ dàng đồng ý.
– Sai rồi, phải là rất có thành ý. – Hắn ngắt cái mũi nhỏ của cô. – Trước bảo vệ chủ quyền.
– Tự cuồng.
Cô mắng hắn, nhưng lòng lại len lỏi cảm giác ấm áp không rõ.
– Em từ nay là của anh!
Hắn kéo cô ngồi vào lòng, ôm chặt.
…
New york, Mỹ.
Vương Triết Nhã cầm tài liệu sang phòng tổng giám đốc, quy củ gõ cửa.
– Vào đi.
Tiếng giày cao gót vang lên, cô đặt tài liệu lên bàn hắn:
– Tài liệu anh cần, đến giờ tan ca rồi. – Dứt lời cô xoay người.
– Khoan đã.
Anh gập tài liệu đang xem lại, chờ cô xoay người, môi anh khẽ nhếch.
– Tôi cũng xong việc rồi, chúng ta đi ăn.
– Tôi không rảnh, anh tự mình đi.
Không đợi anh nói thêm câu nào, cô trở về phòng mình lấy túi xách.
Mộc Tử Nghiên khẽ cười, cô vẫn không nhận ra tâm tư của anh.. vẫn tạo khoảng cách với anh, thậm chí không cho anh cơ hội thổ lộ.
Anh đứng dậy cầm lấy áo khoát lập tức đi theo cô ra ngoài, vừa đúng lúc cô từ trong phòng đi ra.
– Đi thôi. – Anh nắm tay cô.
– Anh làm gì vậy? Đã bảo không đi. – Cô giãy giụa.
Sức lực anh lớn như thế, cô làm sao phản kháng đây?
Vương Triết Nhã bị cưỡng chế lên xe, suốt dọc đường cô vẫn giữ thái độ lạnh băng, chẳng chịu nói với anh môt câu.
Xe dừng lại trước một nhà hàng sang trọng, anh xuống xe vòng qua kia lịch lãm giúp cô mở cửa.
Thấy cô vẫn không có ý định xuống xe, anh ghé sát xuống tai cô.
– Ở đây rất nhiều người, tôi nghĩ em không muốn tôi lại cưỡng chế ép em xuống xe?
Nụ cười bên môi của anh thật khiến cô phát hỏa muốn đánh.
Bất đắc dĩ xuống xe, nhìn nhà hàng xa hoa trước mắt tâm tình cô thoáng chấn động. Nơi sang trọng như thế cho cô một tháng kiếm được mấy vạn nhân dân tệ cũng không nghĩ sẽ đến đây một lần. Chẳng qua chỉ là một bữa cơm, anh ta có cần khoa trương như thế?
– Dọa đến em? – Anh thừa cơ ôm lấy eo cô. – Vào thôi.
Cô nhìn khung cảnh xung quanh đến ngơ ngác cũng quên để ý đến hành động của anh.
Quang cản bên ngoài đã xa hoa đến mức choáng váng, bên trong lại càng dọa người hơn.
Giữa phòng ăn rộng lớn trưng một cây dương cầm, xung quanh đó là những cánh hoa hồng rải rác, trên trần có một ngọn đèn chùm pha lê, ánh sáng vàng kim rọi xuống càng tô điểm cho khung cảnh thêm xinh đẹp.
Gần đó có một bàn ăn được trang trí bằng hoa hồng đỏ, màu sắc chói mắt, cộng thêm ánh nến lại càng lãng mạn động lòng người.
Nhìn một lượt phòng ăn không có lấy một bóng người, đến nơi này dùng bữa đã hao phí bao nhiêu, lại bao trọn thế này chẳng phải lại càng mắc sao?
Mộc Tử nghiên chu đáo giúp cô kéo ghế, khi anh vừa ngồi xuống, cô không nhịn được lên tiếng hỏi nhỏ:
– Anh bao hết nơi này sao?
Anh gật đầu.
– Thật lãng phí – Cô cảm thán.
– Bao trọn nơi này để cùng em ăn cơm, đáng ra nên dùng từ hào phóng thay cho lãng phí đi? – Mộc Tử Nghiên cười, nhìn cô.
– Anh chính là lãng phí, cùng lắm chỉ là một bữa cơm, anh khoa trương cái gì? Đang khoe bản thân có tiền tiêu không hết sao? – Cô lườm anh.
– Haha.. tôi đúng là đang tìm một người phụ nữ giúp tôi tiêu tiền đây. – Anh nhìn cô cười ẩn ý.
Vương Triết Nhã đột nhiên giật mình nhìn anh.
– Chuyện của anh nói tôi nghe làm gì.
– Em không nhận ra thành ý của tôi sao? – Thái độ anh nghiêm túc trở lại.
– Tôi đói rồi, gọi gì ăn đi. – Cô đổi chủ đề.
Mộc Tử Nghiên nhìn cô chỉ lắc đầu cười khổ, gọi phục vụ lên những món đã chuẩn bị sẵn.
Hai người trò chuyện một chút, cơm tối đã dùng xong, phục vụ bưng lên món bánh tráng miệng.
Cùng một lúc, anh đứng lên đi về phía dương cầm kia ngồi xuống.
Vương Triết Nhã còn chưa kịp hiểu anh định làm gì đã thấy tay anh thuần thục chạy trên phím đàn.
Từng giai điệu vang lên, nhẹ nhàng, du dương xen vào giọng hát ấm áp của anh, hợp vô cùng với khung cảnh lãng mạn này.
Đến bây giờ cô mới biết, Mộc Tử Nghiên có thể chơi dương cầm lại còn hát rất hay.
Đèn pha lê trên trần nhà rọi xuống vị trí của anh những ánh sáng màu vàng nho nhã.
Mộc Tử Nghiên mặc tây trang màu đen, ngồi trước dương cầm trắng, màu sắc có chút mâu thuẫn nhưng nhìn lại vô cùng hài hòa.
Khuôn mặt tuấn tú đã từng hấp dẫn bao nhiêu cô gái, đôi mắt anh đang nhắm lại cảm nhận từng câu chữ của bài hát, bên môi như cũ nở nụ cười, nhưng nụ cười anh lúc này có gì đó ấm áp lại có chút khổ sở.
Vương Triết Nhã nhìn anh ở góc nghiên, mê lực của người đàn ông chơi dương cầm vô tình cuốn lấy cô khiến cô không cách nào dời mắt khỏi anh.
Điều duy nhất cô nghĩ đến lúc này là Mộc Tử Nghiên đẹp như một vị hoàng tử; trong một khắc cô có suy nghĩ nếu ai có thể trở thành công chúa của anh chắc chắn sẽ rất hạnh phúc.
Có phải, cô cũng có chút mong rằng mình được trở thành vị công chúa hạnh phúc đó không?
Vương Triết Nhã không khỏi đắm chìm vào lời ca của anh, chất giọng ấm áp đan xen nỗi buồn man mác.. Cảm xúc của cô cũng theo đó mà dâng trào, nhịp tim vô thức tăng nhanh.
Ngay từ lần đầu gặp gỡ,
Vẻ đẹp của em nổi bật giữa đám đông.
Em phảng phất một loại ma lực..
Giây phút đó anh bỗng không thốt nên lời.
Cả thế giới của anh hoàn toàn bị em chiếm giữ.
Anh nghĩ anh thật sự yêu em.
Anh là thật sự yêu em.
…
Anh một lòng một dạ đợi em nói rằng em đồng ý.
Có lẽ do anh quá vội vàng,
Mới không phát hiện ra sự do dự trong mắt em.
…
Xin hãy để anh được đi cùng em..
Theo bước chân em,
Anh nguyện được ở bên cạnh che chắn gió mưa cho cuộc đời em.
Đợi một ngày em hồi tâm chuyển ý.
Anh thật lòng yêu em…
Mộc Tử Nghiên đã trở về chỗ ngồi nhưng ánh mắt cô vẫn còn dừng ở nơi đó, dường như vẫn chưa tỉnh giỏi khoảng khắc đẹp như mơ ban nãy.
Vương Triết Nhã nghe hiểu từng lời.. cảm nhận của cô về anh lúc này đã khác đi, anh như một người đàn ông đơn độc không nhận được hồi đáp từ người phụ nữ mình yêu, cô thật có chút thông cảm cho anh.
– Có phải anh thích ai đó nhưng cô ấy lại không thích anh không? – Cô phục hồi tinh thần, tò mò hỏi.
– Đúng là có yêu một người. – Anh gật đầu.
– Cô ấy không thích anh sao? Anh từng thử qua giống như lúc nãy dùng bài hát biểu đạt với cô ấy chưa?
– Thử rồi, nhưng cô ấy vẫn chẳng hề để tâm. – Anh cười khổ.
– Không thể nào. Anh lúc ngồi bên dương cầm rất tuấn dật, cô ấy làm sao có thể không thích?
Cô kinh ngạc thốt lên nhưng ánh mắt lại vô tình xuất hiện một chút vui mừng, tuy thoáng qua rất nhanh nhưng đều bị anh rõ ràng nhìn thấu. Mộc Tử Nghiên trong mắt hiện lên vui vẻ, không đáp mà hỏi ngược lại cô:
– Thế em có thích không?
– Hả? – Bị hỏi bất ngờ, cô kinh ngạc.
Mộc Tử Nghiên nhanh hơn đứng dậy đi về phía cô, đặt lên bàn một hộp nhung màu đỏ, cúi người ghé sát tai cô thì thầm:
– Tò mò cô gái tôi thích là ai không? Mở ra đi.
Vương Triết Nhã hơi chần chừ nhưng cũng đem hộp nhung mở ra. Bên trong là một sợ dây truyền bằng bạc, mặt dây truyện là một giọt nước được tinh xảo làm từ thủy tinh, không khó nhận thấy đây là độc nhất vô nhị. Mộc Tử Nghiên đã vì cô gái đó mà hao tâm làm ra món quà này, chứng minh anh thật sự rất yêu cô ấy lại càng không cần nghi ngờ cô ấy chính là cô gái hạnh phúc nhất.
Ánh sáng chiếu vào mặt dây chuyền, càng khiến giọt nước đó thêm lung linh huyền ảo, hấp dẫn ánh nhìn của cô.
Bàn tay to lớn của Mộc Tử Nghiên đặt lên vai cô từ lúc nào, một tay lấy sợ dây chuyền ra.
– Người con gái anh yêu, thuần khiết không khác gì giọt nước này, sẽ lung linh thêm đẹp khi có ánh sáng rọi vào.
Mộc Tử Nghiên vừa nói vừa đem sợi dây đó đeo vào cổ cô, Vương Triết Nhã vì hành động của anh mà giật mình, quay đầu lại khó hiểu nhìn anh.
– Đây cũng là vật tượng trưng cho lần đầu anh đối với cô ấy nảy sinh rung động, cô ấy diện một chiếc váy trắng cầm chiếc ô đứng dưới làn mưa, hình ảnh đó đã vô tình khắc sâu trong tâm trí anh.
Mộc Tử Nghiên cài lại khóa dây chuyền, di chuyển đến bên cạnh xoay người cô lại, khóe môi cưng chiều cười, ánh mắt tràn đầy sủng nịnh.
– Cô gái đó tên là Vương Triết Nhã.
Cô vừa nghe anh thốt ra tên mình, vô cùng kinh ngạc, ánh mắt cũng trở nên hoang mang như một chú cừa non muốn tìm đường bỏ trốn.
– Nhã, nghe anh nói.
– Tôi.. – Cô lúng túng.
– Anh không ép em phải lập tức chấp nhận anh, nhưng em có thể đừng tiếp tục tạo ra khoảng giữa chúng ta. Có thể em cũng có chút gì đó thích anh không? Đừng tiếp tục bài xích anh nữa. Nếu em cứ như thế anh làm sao có thể theo đuổi em? Làm sao có thể khiến em yêu anh đây?
– Anh.. tôi.. – Cô nhất thời trở nên bối rối.
Nếu như nói cô không thích anh là nói dối, bởi nếu như không thích, cô sẽ không cảm thấy khó chịu với những tin tức phong lưu của anh.
Thật ra có đôi lúc, cô vẫn cảm thấy nhớ anh.
Có đôi lúc, cô sẽ nghĩ đến anh.
Chỉ là cô luôn dùng bộ dạng lạnh nhạt để tự lừa dối bản thân, nhưng có vẻ từ bây giờ cô không thể trốn được nữa rồi.
Khuôn mặt thanh tú của cô vì ngại ngùng mà ửng hồng, cố tìm cách tránh khỏi không khí ngượng ngập này.
– Anh đối với em rung động? Em lúc nào mặc đầm trắng ở dưới mưa để anh nhìn thấy?
– Đó là ngày thứ hai sau khi chúng ta từ Bắc Kinh trở về, buổi chiều hôm đó mưa rất lớn, anh ngồi trong một quán cà phê, vô tình nhìn ra cửa sổ và người đầu tiên anh nhìn thấy là cô gái thuần khiết trong chiếc đầm trắng đứng bên đường. Đó là lần đầu tiên anh thấy em ngoài giờ làm việc, khoảng khắc đó anh đã bị em thu hút, nhớ đến những lời nói của Lạc Hi anh bắt đầu phát hiện tình cảm của mình đã thay đổi. Cũng đã lâu rồi, anh vẫn không dám tin tưởng cho đến một lúc anh nhận thấy mình yêu em.
Mộc Tử Nghiên dịu dàng nhìn cô, đưa tay vuốt ve mái tóc nâu mềm mượt, nhận thấy cô không còn né tránh đụng chạm của mình nữa, trong lòng nổi lên một hồi cao hứng.
– Chấp nhận sự theo đuổi của anh được không?
Vương triết Nhã không đáp, chỉ nhìn anh khẽ cười.
Hai người đến với nhau, hương vị hạnh phúc đã tìm đến họ.
Trái tim trống rỗng của anh đã được hơi ấm của tình yêu lấp đầy.
Trái tim lâu ngày giá lạnh của cô, đã được chân tình của anh sưởi ấm.
…
Có người, trải qua tình yêu sẽ trở nên yếu đuối.
Có người, lại trở nên mạnh mẽ và kiên cường.
Cũng có người, sẽ ngày càng trưởng thành và thành thục hơn.
Nhưng.. Doãn Khiết Nhi thì khác, cô một lần yêu Đặng Dĩ Hằng, dường như đem toàn bộ lòng mình đều trao cho hắn, dù có nhận bao nhiêu tổn thương cũng không quản.
Một tình yêu mù quáng.
Cô yêu Đặng Dĩ Hằng nhưng lại không nhận được tình yêu của anh, sự chân thành của cô chỉ đổi lại sự lợi dụng và phản bội của Đặng Dĩ Hằng.. đối với một người yêu mình đến chết đi sống lại, đây là sự đau lòng không gì sánh bằng.
Một quán cà phê tĩnh lặng ẩn trong thành phố New York xa hoa tráng lệ.
Hai con người ngồi đối diện nhau ở một chiếc bàn khuất nắng, không một ai lên tiếng nói chuyện.
Một lúc lâu sau..
– Em.. thật ra..
– Khiết nhi, xin lỗi.
Doãn Khiết Nhi giương mắt nhìn anh, trong lòng cảm xúc ngổn ngang mâu thuẫn.
Vừa nhớ lại muốn quên.
Vừa yêu lại muốn dừng.
Chỉ có trao đi tim mình, là không ngần ngại, không suy nghĩ. Thậm chí cũng chẳng cần lấy về, cứ thế mà cho anh, con tim cô cứ thế mà chết dần chết mòn dưới sự lạnh nhạt của anh.
Bỏ không được.
Buông không được.
Chỉ cần nghĩ đến ngày mai tỉnh dậy cô sẽ không còn yêu anh nữa, tim lại đau.
Yêu anh, từ những ngày đầu tiên, cho đến lúc anh tồn tại trong nỗi nhớ cô như một thói quen và dần dần.. nhớ về anh là một việc ăn sâu vào máu, giống như bản năng không thể mất đi.
Doãn Khiết Nhi thử qua từ bỏ, rốt cuộc chịu thua.. cô không có biện pháp, chỉ muốn tiếp tục yêu anh.
Tỷ như, chỉ cần cô yêu, anh không chấp nhận, không đáp lại cũng không sao cả, để cô được yêu anh là đủ rồi.
– Vì sao lại xin lỗi em? – Giọng cô nghẹn ngào.
– Việc anh.. lợi dụng em. – Bản thân anh cũng cảm thấy khó nói.
Doãn Khiết Nhi đáp lại anh chỉ cười, cô không trách, không oán cũng không giận.
– Anh không cần thấy có lỗi vì điều đó.. em đã sớm quen. – Cô cúi đầu tự cười mình. – Đã sớm quen với tổn thương.
– Anh.. thật ra vẫn còn yêu Lạc Hi.
Một lời đó của anh như ngàn vạn mũi kiếm sắc nhọn đâm vào tim cô, đau buốt.
Cô tìm không được lời phủ nhận cho mình, tìm không được lý do để tim thôi không đau nữa, chỉ biết im lặng.
– Anh nghĩ, mình vẫn chưa thể chấp nhận một đoạn tình cảm khác. Anh không muốn em ở bên cạnh lại phải chịu thương tổn, có thể anh cần chút thời gian, cũng có thể là không bao giờ..
Đặng Dĩ Hằng không thể tiếp tục nói, anh cũng không nỡ tiếp tục dùng lời lẽ tổn thương cô.. nhưng tình cảm dành cho Mộc Lạc Hi thật sự quá nhiều, đoạn tình đó như một cái bóng ôm lấy anh, khiến anh không thể nhìn rõ có người đã yêu và hy sinh vì mình nhiều như thế nào.
Đặng Dĩ Hằng đứng đứng dậy đi khỏi, anh không muốn nhìn thấy cô nữa.. hoặc là anh đang trốn tránh, trốn tránh tình cảm và trách nhiệm của mình.
Con người vì sao cứ thích ngược đãi nhau như thế? Yêu thì nói yêu, không yêu thì không yêu. Đã yêu thì hãy dũng cảm mà nhìn nhận.. vì sao lại thích tìm lý do để lẩn tránh?
Mối tình cũ đã qua chẳng qua chỉ là một cái bóng mờ nhạt.. cố gắng một chút là có thể vượt qua, vậy mà cứ xem đó như một câu chuyện đau lòng, trốn rồi lại trốn. Có bao giờ thấy rõ tim mình thật sự yêu ai chưa, hay chỉ bởi vì sợ hãi mà lẩn đi cảm xúc thật sự?
Doãn Khiết Nhi bất động thật lâu, cuối cùng đứng dậy đuổi theo anh, Doãn Khiết Nhi níu tay anh lại, nước mắt đã rơi xuống, cô chưa từng cảm thấy mình cần một người đến như vậy.
Cô phát hiện tình cảm dành cho anh không chỉ không có cách nào giảm đi, mà còn ngày càng tăng thêm..
– Dĩ Hằng. Anh có thể quay đầu lại nhìn không? Quay đầu lại nhìn xem em một chút, em đều đợi phía sau anh..
Đặng Dĩ hằng bi thương nhìn cô, không phải anh cố ý làm đau cô.. chỉ là anh không ích kỉ đến mức trong tim đã tồn tại hình bóng người khác lại giữ cô ở bên cạnh.
– Khiết nhi..
– Anh nghe em nói.. – Ánh mắt cô khẩn cầu nhìn anh. – Cho em một cơ hội.. được không anh?
– Khiết nhi à, em có hiểu hay không..? – Giọng nói anh đầy bất đắc dĩ.
– Em hiểu.. rằng anh vẫn chưa thể yêu em. Nhưng từ bỏ anh, từ bỏ đoạn tình cảm này, em làm không được. Vậy nên anh có thể đừng chán ghét em, để em lưu lại bên anh, được không? Có thể một lúc nào đó anh sẽ yêu em.. Có thể anh sẽ hồi tâm chuyển ý mà.. Hãy cho em cơ hội cũng như cho chính anh một lối thoát.
Tâm anh thật sâu bị cô lay động, cho dù là ít anh nhiều anh cũng phải thừa nhận trong một phút nhìn thấy ánh mắt đau buồn của cô, lòng anh nổi lên ý niệm muốn bảo vệ..
Nhưng anh vẫn không thể nhanh như vậy chấp nhận cô, nếu dễ dàng yêu cô như thế, vậy tình yêu hơn nửa thập kỉ qua dành cho Mộc Lạc Hi là gì đây?
Đặng Dĩ Hằng kéo tay Doãn Khiết Nhã, đem cô ôm vào lòng, để gương mặt đã ướt đẫm nước mắt vùi trong ngực mình.
Anh không nhẫn tâm tổn thương cô nữa, nhưng cũng không thể ích kỉ giữ cô bên mình khi tình cảm của mình chưa thể xác định.
Đặng Dĩ Hằng cần là thời gian.
– Xin lỗi, anh xin lỗi. Cho anh thêm một chút thời gian được không? Chỉ cần em nhẫn nại chờ đợi, anh hứa lúc đó mình có thể thật lòng yêu em.
Doãn Khiết Nhi không nói gì, chỉ ôm chặt anh khẽ gật đầu.
Cô nguyện ý đợi anh.
Vì anh, đợi bao lâu cô cũng có thể.
…
Chuyến bay đêm của hãng hàng không Air China đang cất cánh..
Khung trời bên ngoài đã tối đen, mọi người cũng đã chìm trong mộng đẹp của mình.
Có một chàng trai vẫn còn mãi đắm chìm vào suy nghĩ của mình trong khi cô gái bên cạnh đã sớm ngủ mất.
Nhìn cô ấy khó khăn tựa đầu vào cửa sổ ngủ đi, anh khẽ cười, vươn tay nâng đầu cô dựa vào vai mình. Anh cẩm thận kéo chăn giúp cô đắp lại, bản thân cũng dựa vào cô thiếp đi, trong lúc ngủ tay hai người vẫn còn đan chặt.
Bay qua cả vạn cây số, chiếc máy bay cuối cùng đáp xuống đường bay của sân bay Bắc Kinh.
Chàng trai kéo lấy chiếc vali, đưa mắt nhìn người kia thong thả bước đi.
– Này chậm một chút. – Anh đuổi theo, nắm lấy tay cô. – Vạn nhất lạc mất thì sao đây?
– Em đâu còn nhỏ nữa.
Cô quay lại nhíu mày nhìn anh, anh đâu cần như quản gia như thế quản chặt cô chứ.
– Đừng nhíu mày như thế, không đẹp tí nào. – Anh vuốt ve đôi mày đang nhíu của cô. – Chúng ta về thôi.
Ra khỏi cổng sân bay, cô gọi một chiếc taxi, trùng hợp chạm phải tay một người khác cũng đang làm động tác giống cô.
Hai người đồng thời quay ra nhìn nhau, bất ngờ không thốt nên lời.
– Mẫn Di? – Chàng trai từ sau bước tới kinh ngạc gọi.
Cô gái kia ngước lên nhìn anh, tầm mắt lại xuống người đối diện mình, nhào tới ôm lấy cô.
– Ly Hân, tao nhớ mày quá đi.
Trạc Ly Hân sững người, cô sắp nghẹt thở rồi.
– Buông.. Buông tao ra. Ngột chết tao bây giờ. – Cô vỗ vai Mẫn Di.
– Ly Hân, mày có biết tao nhớ mày muốn chết. – Hốc mắt Mẫn Di đã đỏ.
– Xạo. – Cô lườm, tò mò hỏi. – Mày ở đâu về thế?
– Mày đi Úc được hai năm, sau đó tao cũng sang Singapore.
– Cùng đi về thôi. – Cô kéo Mẫn Di lên xe.
“Một buổi chiều đầy nắng, chúng ta gặp lại nhau ở chính nơi mà ta đã từng chia tay.. Tình bạn cậu dành cho tôi vẫn chưa từng thay đổi, sau bao nhiêu lâu chúng ta dĩ nhiên vẫn là bạn tốt của nhau.”
Dọc đường đi, hai người con gái ở ghế sau vẫn không ngừng hàn thuyên về những câu chuyện đã qua.
Vô tình, Trạc Ly Hân hỏi đến một người bạn đã lâu không thấy..
– Mẫn Di, Trịnh Cẩn thế nào?
Nghe câu hỏi Mẫn Di thoáng sững người, vẫn duy trì cười tươi nhưng sâu trong mắt nét buồn thoáng ẩn hiện.
– Tao đi Sing, còn cậu ấy đi Nhật. Những ngày đầu chúng tao vẫn hay liên lạc, nhưng ba năm gần đây cậu ấy không còn gửi mail hay gọi cho tao nữa, tao tìm cũng tìm không được.
– Xin lỗi, đáng ra tao không nên hỏi. – Ly Hân an ủi.
– Không sao, đó vốn là sự thật tao phải đối mặt. Nó đào hoa lắm đấy, không chừng đã ôm được mỹ nhân nào rồi.
– Không có đâu, Trịnh Cẩn vốn thích mày mà, chúng tao ai cũng biết điều đó.
– Tao cũng biết, nhưng tao đã vô tâm với cậu ấy quá lâu. Bây giờ có lẽ đã không còn kịp, hơn nữa chúng tao đã ba năm không liên lạc rồi..
– Trước không nói việc này. Chúng ta đi tìm Lạc Hi.
Mãi đến khi ánh mặt trời khuất dần, xe mới dừng lại trước khu biệt thự ở ngoại thành.
Ba người đứng trước cổng Mộc gia, sau một hồi ấn chuông, cánh cổng sắt nặng nề mở ra.
Quan gia đứng bên trong vui mừng đến ngớ người:
– Từ thiếu, Trạc tiểu thư, còn có Đào tiểu thư..
– Quản gia Kim, tụi cháu về thăm mọi người đây. – Ly Hân cười sáng lạn.
– Haha, thật tốt, các cô cậu đều đã về. Tôi đi thông báo cho mọi người. Vào đi, vào đi.
Quản gia tất bật chạy vào nhà, quên mất phép tắt mà gọi lớn:
– Lão gia, phu nhân, tiểu thư. Trạc tiểu thư đã về thăm chúng ta..
Tiểu Huyên từ trong bếp nghe tiếng gọi chạy vội ra ngoài, càng kinh ngạc hơn khi nhìn thấy Ly Hân đứng ngoài cửa, bà vui mừng chạy đến nắm tay cô:
– Ly Hân, cháu đã về sao? Trưởng thành rồi, thật xinh đẹp.
– Có việc gì thế?
Mộc Châu Khải từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy ba người đứng đó cũng rất ngạc nhiên.
– Từ Mã, Ly Hân, Mẫn Di. Các cháu đều đã về sao? Cùng lúc như thế.
– Chào bác trai bác gái. – Ba người đồng thanh nhìn họ cười.
– Thật tốt, thật đúng lúc chúng ta có thể cùng ăn cơm.
Mộc Lạc Hi nghe thấy tiếng động cũng cùng Triều Khắc Hàn từ trên lầu đi xuống, đứng trên cầu thang cô đã nhìn thấy những bóng dáng quen thuộc, chờ đến lúc nhìn rõ, cô cũng sững người mất một lúc lâu.
Lập tức chạy xuống ôm chầm lấy Ly Hân, Mộc Lạc Hi vẫn chưa thể tin được.
– Ly Hân, là mày sao? Thật sự là mày sao? Mày đã về sao?
– Ừ, là tao. Là tao đây, làm sao thế? – Cô cười.
Mộc Lạc Hi đã vui mừng đến mức muốn khóc.
– Nhớ mày chết đi được. Đi một cái là năm, cũng không thèm liên lạc với tao.
– Trời ạ, lớn cả rồi sao vẫn còn mít ướt như thế hả cô? Tao phải chăm lo Trạc Thần thay cho cha, ngay cả thời gian dành cho Từ Mã còn không có, mày thì than cái gì.
Mộc Lạc Hi nghe xong, ánh mắt bí hiểm nhìn người đằng sau cô một cái, nhún vai bỏ vào bếp.
Khoan đã, Ly Hân hình như vừa nói sai cái gì..
– Lộ rồi. – Triều Khắc Hàn nhìn hai người nhếch miệng, xoay lưng đi theo vào bếp.
– Các cháu mau vào ăn cơm. – Giọng mẹ Huyên từ bên trong vọng ra.
Mọi người đã yên vị trên bàn ăn, chuông cửa lại vang lên. Mộc Lạc Hi đứng dậy mở cửa.
– Cơm đoàn viên sao có thể thiếu hai người già này được?
Mẹ Yên đứng ở cửa nhìn cô cười.
– Ơ, cha mẹ Triều! Không phải hai người đang đi du ngoại ở Pháp sao? – Mộc Lạc Hi giúp bà cầm lấy túi xách.
– Vừa xuống máy bay chúng ta liền về đây đấy. Hôm nay là tết mà, phải về chứ; nhà mình hôm nay có gì đó khác? – Ba Triều kéo hành lý vào.
– Ly Hân cùng Từ Mã, cả Mẫn Di nữa. Họ đã về rồi. – Mộc Lạc Hi vui vẻ nói.
– Thật chứ? – Mẹ Yên là người phản ứng đầu tiên, nhanh chóng vào bếp.
Trong bếp lại diễn ra thêm một cuộc chào hỏi sau bao nhiêu năm ròng rã xa cách.
Mọi người cùng ngồi vào bàn, năm nay cũng vẫn thế, ba người kia vẫn là cùng hai gia đình Mộc và Triều ăn cơm đoàn viên, bởi vì cha mẹ của họ đều là những doanh nhân bận rộn, rất ít khi đặt sự quan tâm vào người họ..
Quản gia Kim cũng ngồi xuống cùng nhau ăn cơm, Mộc gia luôn là đối với người hầu chu đáo như thế.
Mọi người cùng nhau trò chuyện vui vẻ, đột nhiên giọng nói vọng lại từ phía sau.
– Chưa đủ người mà mọi người đã động đũa rồi à? Trong lòng mọi người vị trí của Mộc Tử Nghiên này nhỏ bé lắm sao? – Giọng anh thoáng chút tránh móc.
– Tử Nghiên. – Mẹ Huyên vui sướng đứng dậy ôm con trai. – Mẹ còn tưởng con không thể về kịp.
– Đương nhiên là phải về, làm sao có thể bỏ lỡ buổi đoàn viên náo nhiệt thế này chứ. – Anh cười đáp lại.
Hôm nay đoàn viên, và anh không hề về nhà một mình!
Mộc Lạc Hi là người nhanh nhất nhìn thấy điểm bất thường của hai người mới bước vào.
– Anh hai, chị dâu. Hai người mau ngồi.
– Cái gì chị dâu?
Vương Triết Nhã nãy giờ không nói, bị Mộc Lạc Hi cố tình trêu chọc, ngượng ngùng lên tiếng, cô cũng không để ý tay mình đang bị ai kia nắm chặt.
Mọi người cùng nhau cười phá lên, mẹ Huyên nhìn thấy con trai mình tìm được người trong lòng cũng vô cùng vui mừng.
Thật sự đã có lúc bà sợ con trai mình sẽ cô độc đến già..
Thật may mắn khi người sắp trở thành con dâu bà lại là một cô gái tốt như Triết Nhã, hai người ở bên cạnh nhau bà cũng yên tâm.
– Haha, hai đứa đến ngồi. Chúng ta ăn cơm.
Buổi cơm trải qua đầy ắp tiếng cười.
“ tết mọi người quây quần bên nhau, một đóa hoa hạnh phúc theo đó mà nở rộ.”
…
Phòng thư kí Hoắc Triều.
Trong khi mọi nhà đoàn tụ cùng nhau ăn cơm, có một người làm bạn với công văn ở phòng làm việc.
– Chết tiệt.
Nam Huynh Dạ ném tập tài liệu xuống bàn, cả người dựa xuống ghế.
Hôm nay tết nhưng anh lại phải ngồi đây làm việc.
Tất cả là tại tên tổng giám đốc kia, biết rõ khoảng thời gian này bận bao nhiêu dự án vậy mà còn dám trốn việc; lại còn lấy cớ “ở nhà cùng bà xã bồi dưỡng tình cảm”.. thật là tức chết anh.
Nam Huynh Dạ ghi hận trong lòng, trách anh thân phận thấp hèn, giám đốc thì được quyền trốn việc còn anh thì phải thay hắn gánh vác tất cả.
Nhìn hộp cơm để trên bàn trà, Nam Huynh Dạ khẽ thở dài.
– Này. – Triều khắc Hàn để lên bàn anh hộp cơm cùng ly sữa. – Cảm ơn cậu đã ở đây giúp tôi xử lý việc nhé. Tôi về trước.
– Nghĩ tôi không có gia đình thì không thể ăn cơm đoàn viên sao? – Anh lườm hắn.
Đúng rồi, Nam Huynh Dạ là trẻ mồ côi.
– Tôi đâu có ý thế. – Hắn nhún vai. – Chỉ là lão bà tôi đang chờ ở nhà rồi. Khi nào cậu có bạn gái, nói với tôi một tiếng, cho cậu nghỉ phép cả tháng.
Triều Khắc Hàn dứt lời cười sảng khoái đi về.
Nam Huynh Dạ nuốt một ngụm khí.
“Triều Khắc Hàn ngươi chờ đó, ta nhất định sẽ sớm có người yêu.”
Ngày hôm sau.
Nam Huynh Dạ làm việc suốt một đêm, hôm nay là giao thừa nhưng lúc này anh cần nhất là một giấc ngủ.
Lái xe chầm chậm chạy trên đường, dừng lại ở đèn đỏ ngã tư.
Nam huynh Dạ nhìn thấy một cô gái trong bộ váy trắng tinh khôi băng qua đường.
Diện mạo cô vô cùng xinh đẹp, vô cùng hấp dẫn.. Khiến Nam Huynh Dạ không tránh khỏi đắm chìm.
Nhưng vì sao, ngũ quan xinh đẹp như vậy, đôi mắt đó lại buồn như thế?
Ấn tượng đầu tiên của anh khi nhìn thấy khuôn mặt cô gái đó, chính là một cô gái quật cường, và chắc chắn là khó chinh phục.
Không biết vì lý do gì, Nam Huynh Dạ lại lái xe thật chậm theo cô, cơn buồn ngủ mới đây cũng hoàn toàn biến mất.
Khoảng khắc anh nhìn thấy cô, giống như là đã..
Yêu từ cái nhìn đầu tiên.
…
Đêm giao thừa.
Tất cả mọi người đều tập trung đông đủ ở sân vườn Triều gia.
Mộc Lạc Hi phát hiện, đêm nay hắn có biểu hiện gì đó rất kì lạ.
Biệt thự ở ngoại thành chính là địa điểm lý tưởng nhất để ngắm pháo hoa, chỉ cần ngồi ở sân vườn, họ có thể nhìn thấy rõ ràng pháo hoa bắn lên ở trung tâm thành phố.
Đồng hồ điểm giờ rưỡi, có một vị khách không mời đã viếng thăm.
– Nam Huynh Dạ.
Triều Khắc Hàn ngạc nhiên nhìn anh đang ôm một cô gái.
Hắn kéo anh sang một bên nói nhỏ.
– Này, không phải cậu muốn nghỉ phép đến mức này chứ? Đó thật sự là bạn gái cậu?
– Chính xác là bạn gái tôi đấy. – Anh nhìn hắn nhướng mày đắc ý.
– Không thể nào, ngày hôm qua cậu còn độc thận. – Hắn nhìn anh nghi ngờ.
– Không tin? Nhưng biết làm sao, cô ấy thật sự là bạn gái tôi.
Nam Huynh Dạ bước đến ôm cô gái kia vào lòng.
Mộc Lạc Hi có nghe đến tên anh, nhưng đây là lần đầu họ gặp gỡ.
– Anh là Nam Huynh Dạ? Hân hạnh được gặp. – Cô cười, hướng anh đưa tay ra.
Triều Khắc Hàn lập tức đi đến ôm lấy cô, chặn cánh tay anh đang định bắt tay cô.
– Tổng tài cuồng ghen.
Nam Huynh Dạ thật hết cách với hắn, đành chỉ nhìn cô cười.
– Hân hạnh được gặp, tổng tài phu nhân.
Lời nói của anh khiến Mộc Lạc Hi đỏ mặt, Triều Khắc Hàn lại vui sướng cười.
– Chào cô, cô tên gì thế? – Mộc Lạc Hi bước đến làm quen với cô gái kia.
Dường như cô ấy rất kiệm lời, cô nhìn Mộc Lạc Hi một lúc, chậm rãi lên tiếng.
– Mạc Diệp Thanh.
– Tên thật đẹp. – Mộc Lạc Hi cảm thán.
Nam Huynh Dạ tròn mắt nhìn cô, anh theo cô cả ngày còn không đuoẹc biết tên. Mộc Lạc Hi vừa hỏi, cô chỉ nhìn chưa đến mười giây đã nói tên mình ra. Tình huống gì đây?
Mộc Lạc Hi như vừa tìm thấy bạn mới liền kéo cô lại cùng cảm bọn trò chuyện. Hai chàng trai bị đá khỏi lề không thương tiếc.
Mọi người đang cùng nhau hưởng ứng, lại thêm một vị khách bất ngờ đứng trước cổng.
Đào Mẫn Di là người đầu tiên nhận ra, chạy đến mở cổng.
Đứng đó là mối tình đầu của cô.
Là Trịnh Cẩn.
– Chào em. – Anh nhìn cô cười.
Đào Mẫn Di nghẹn ngào nhìn hắn.
– Cẩn. Là anh?
– Là anh, anh đã về. – Anh xoa đầu cô.
Đào Mẫn Di nhào đến ôm lấy anh, cô cứ tưởng mình đã quên cảm giác yêu là thế nào. Nhưng thật ra cô vẫn yêu anh nhiều như vậy, chỉ là tình cảm đó đã được chôn sâu vào tim.
Lúc này đây, cảm xúc đó mới bộc phát, quấn chặt tim cô.
Yêu xa, họ không phải.
Từ trước đến nay chỉ là một mối quan hệ không rõ tên.
Nhưng lúc gặp nhau, họ lại chẳng khác gì những người yêu xa gặp lại.
Một cảm giác hạnh phúc tràn đầy.
Mọi người nhìn cũng cùng chúc phúc cho họ.
Đêm giao thừa năm nay, chính là tết đông vui nhất!
Khi mọi người cùng nhau nhìn về phía trung tâm thành phố, bắt đầu đếm ngược từ giây thứ hai mươi.
– Lạc Hi, có thể anh chỉ là một trong số rất nhiều tên đàn ông đem lòng thầm thương em, nhưng anh chắc chắn trong số đó người yêu em nhất chỉ có duy nhất một mình anh.
Triều Khắc Hàn đột nhiên nhìn cô nói.
– Hả? – Mộc Lạc Hi khó hiểu nhìn hắn.
– Có thể anh không phải là người đàn ông hoàn hảo nhất, nhưng anh nhất định sẽ là người chồng tuyệt vời nhất.
......
– Lạc Hi, gả cho anh nhé?
Khi số một vừa được đếm dứt, cũng là lúc pháo hoa bắn lên đầy trời.
Triều khắc Hàn đã quỳ một gối hướng Mộc Lạc Hi đưa ra một chiếc nhẫn kim cương.
Mộc Lạc Hi kinh ngạc cùng xúc động, nước mắt vui mừng đã chảy xuống gò má.
– Khắc Hàn..
Mộc Lạc Hi gọi tên hắn, đưa bàn tay trống rỗng của mình ra.
Chiếc nhẫn kim cương lồng vào ngón tay nhỏ xinh, vừa khít.
Triều Khắc Hàn đứng dậy, đem cô ôm chặt trong lòng, bản thân cũng vô cùng xúc động.
– Thật tốt, cuối cùng em cũng trở thành vợ anh.
Triều Khắc Hàn cúi xuống, đặt lên môi cô một nụ hôn.
Dưới sự chứng kiến của hai gia đình cùng bạn bè.
Dưới sự chứng giám của trăng sáng và vì sao.
Đêm giao thừa, Triều Khắc Hàn đã cầu hôn thành công!
Pháo hoa vẫn đang được bắn như một sự chúc mừng cho đôi trẻ.
Mỗi một người đều mang trong lòng một niềm hạnh phúc.
Mỗi một người đều có nụ cười mãn nguyện trên môi.
…
Bạn có đang hạnh phúc không? Hãy mau mau đi tình niềm hạnh phúc của mình đi. Có thể đó chỉ là một khoảnh khắc ngắn thôi, nên đừng vô tình để lỡ nhé.
Đừng sợ!
Trao đi là để nhận lại.
Yêu là để được hạnh phúc.
Chính văn hoàn – //