Trên bàn ăn ngày nào cũng như ngày nấy.
Hạ Đình Vũ ba tôi và Sở Nhung mẹ mình lúc nào cũng khen Giang Lập Thành đến hết lời vì hai ông bà đâu biết hắn ta có rất nhiều mặt.
- À mà Tiểu Thành bác cứ quên mất không hỏi cháu về đây dạy học trường nào vậy?
A chờ đã, sao tự nhiên lại nhớ ra mà hỏi câu này chi vậy bố tôi ơi! Ba muốn con sống sao đây, có phải ba thấy cuộc sống của đứa con gái nhàn nhạt lắm rồi phải không?
Tôi nảy người nhìn cái người đang ngồi đối mặt mà sợ đến toát cả mồ hôi hột.
Tôi đá mạnh vào chân Giang Lập Thành khiến hắn phải nhìn tôi một cái...!Nhưng mà đến một cái hắn cũng không thèm để ý đến Hạ Sở Chi tôi.
- Con đang dạy ở trường học cấp ba cũ ạ.
- À, được vậy thì cũng tốt...
- Chờ đã, cháu nói trường cấp ba cũ vậy chẳng phải là mà Hạ Sở Chi cũng đang học sao!
Thôi toang rồi ông giáo ạ! Lão Hạc, ông đợi con với được không? Cậu Vàng khi đó cũng chẳng còn cô đơn nữa!
Quay về hiện thực đi Hạ Sở Chi, mày sắp bị ăn đòn đến nơi rồi kìa còn không lo ở đó mà cậu Vàng với Lão Hạc thôi thì thà hi sinh như ông Sáu đi cho oai phong lẫm liệt...Huhu.
- Hạ Sở Chi, có phải con còn định giấu ba mẹ đến khi nào đây? Giải thích làm sao hả?
- Ba, mẹ con không biết thầy ấy dạy học ở trường.
Mới đầu năm vào con đã nghe có người mới về nhưng thật sự không biết là Giang Lập Thành!
- Sở Chi con gọi ai là nguyên tên họ vậy! Còn định biện hộ đến khi nào đây hả?
Thôi xong, chưa gì thấy hết đường cứu chữa rồi đó.
Ba mẹ thà tin một câu của người ngoài còn hơn là nghe trăm lời con giải thích...!Chắc là vì biết tôi hay biện hộ ít lắm nên mới thành ra cớ sự như vậy đấy.
Tất cả cũng tại cái tên thầy giáo họ Giang kia không chứ đâu.
Bình thường tôi đều lớn tiếng gọi hắn như vậy nên đã quen miệng rồi mà hắn có nói tiếng gì đâu, nay bị là về cách xưng hô đó quả thật có chút không cam tâm.
Chắc là phải sắp ăn cơm chan nước mắt rồi!
- Dì à, em ấy chắc không biết cháu dạy trường đó thật vì cháu đảm nhận dạy học lớp ạ!
Tôi định nhận tội thì chưa gì đã gì nghe hắn ta lên tiếng cứu giúp rồi.
Tôi "không cần" nhé! Không cần để trong dấu ngoặc kép í!
Thấy hắn ta nói vậy, mẹ tôi liền dịu dàng trở lại.
Ba tôi nghe thế mà cũng ăn cơm ngon miệng hơn.
Cái nhà này bị gã cáo già hắn ta bỏ bùa hết rồi, tôi mới là con ruột của họ mà....!Đứa con gái út bị cho ra rìa rồi!
Hắn ta nói dối cũng chuyên nghiệp thật đấy, chỉ một câu mà đã có thể qua mặt được cả ba lẫn mẹ tôi.
Mà nói chứ cũng lấy làm lạ, chẳng lẽ chuyện này chị Sở Ngân cũng không biết thật sao? Hai người họ không phải là người yêu của nhau sao theo lẽ mà nói thì chị hai phải biết rõ lắm chứ?
Mà thôi kệ đi, chuyện này giấu được càng lâu thì càng tốt dù sao hắn ta chắc sắp phải dọn đi rồi!
Tưởng thế là xong chuyện, bữa cơm kết thúc trong sự hòa nhã như vậy nhưng ai mà ngờ được ba tôi lại hỏi chuyện tiếp.
- Thế cháu có chuyên ngành hóa của không? Chú định nhờ cháu dạy kèm cho nhóc Chi, thế nào được không?
Hạ Đình Vũ ba vừa mới bảo cái gì vậy con nghe không rõ? Nhờ hắn ta dạy kèm cho con á? Baba một ngàn lần một vạn lần cũng không thể được đâu!
- Con thấy chắc không thành vấn đề đâu, đúng không Lập Thành, cậu giỏi thế mà hóa lớp nào mà không cân được!
- Vậy bao giờ thì dạy được ạ?
- Bây giờ luôn đi, cháu thấy được không?
Hết ba rồi đến bà chị yêu dấu, giờ lại thêm người mẹ hiền kính yêu.
Sao mọi người lại có thể nhẫn tâm không hỏi ý kiến của tôi mà tự đưa ra quyết định vậy, tôi vẫn ngồi trơ trơ ở đây mà!
- Không được!
Tôi lớn tiếng đứng bật dậy từ chối, mọi người trên bàn ăn đều nhìn về hướng tôi.
Lúc này tôi mới ý thức được hành động của mình, ngập ngừng ngồi xuống, miệng ấp úng giải thích thêm kẻo lại bị ka thêm một trận.
- Bây giờ con phải rửa chén rồi.
Mai mốt gì đi ha...
- Tưởng chuyện gì, em cứ để đó đi lát Sở Ngân sẽ rửa.
Việc học quan trọng hơn!
- Đúng đúng, em cứ để đó chị sẽ rửa giờ thì đi lên phòng học bài đi nha!
Chuyện gì vậy trời? Sao hôm nay ai ai cũng nhiệt tình hết vậy nè.
Mọi ngày mà được giống thế thì đỡ khổ biết mấy!
Tôi đang rầu thúi ruột, vô ý lướt mắt ngang mặt Giang Lập Thành thì thấy hắn ta đang cười trong vui sướng.
Thầy à, kiếp trước em có mắc nợ gì thầy sao mà cứ ám em mãi vậy.
Cứ cho là lúc trước em thất hứa không nhớ tên thầy là sai đi, nhưng còn về chuyện bảo sau này thầy làm bạn trai em thì đó cũng chỉ là lời nói trẻ con thôi mà, sao thầy nhớ dai như vậy làm gì không biết!
Hết cách! Tôi thật sự không có quyền lực nào để chống lại uy quyền của ba người lão luyện trong nhà này cả.
Tự nhiên thấy bản thân thừa thải ghê!
Cuối cùng cũng phải lên phòng mà ngồi vào bàn học.
Nhưng đó chỉ là hình thức thôi chứ đời nào tôi chịu để yên như vậy cho hắn chứ!
- Giang Lập Thành rốt cuộc em phải làm gì thì thầy mới chịu tha en đây?
Tôi dùng giọng cáu gắt nói với hắn nhưng không dám lớn tiếng như lúc trước.
Nhỡ chị hai tôi chiêu trò chơi trò nghe lén thì tôi chết chắc.
Dù biết cửa phòng có dán cách âm nhưng mới bị la một trận phía dưới tôi không muốn bị thêm lần hai.
Một ngày thì một lần là đã quá đủ rồi.
- Tôi có làm gì em mà nóng tính đến vậy?
- Thầy vô tội quá nhỉ? Khi nãy thầy có thể nói là không rành về kiến thức mà thế nhưng lại không nói! Thầy đang làm khó em rồi còn gì!
- Bé con, em nói thế mà không thấy sai hả? Vừa nãy ai là người nói giúp cho em, bây giờ còn bảo tôi không chuyên về kiến thức lớp .
Lương tâm thầy giáo không cho phép tôi làm vậy!
Đúng! Thầy có lương tâm với nghề nghiệp nhưng với tôi thì không!.