Năm đó, từ kể ngày chị tôi Hạ Sở Ngân ra nước ngoài du học cuộc sống tôi trở nên thoải mái hơn rất nhiều.
Không bị la mắng càng không bị ràng buộc về điểm số.
Ba tôi, ông Hạ Đình Vũ là người rất được mọi người trong xóm xung quanh quý trọng và là một giám đốc tài ba ai cũng phải nể phục.
Gia đình bên nội trước đây rất khó khăn, ba tôi là con trưởng trong nhà nên phải gánh vác hết mọi thứ.
Nhưng vì ba tôi học giỏi nên được học hết đại học và gặp được mẹ tôi.
Hai người yêu nhau nhưng trong sự cấm cản của gia đình bên ngoại tôi.
Ông bà ngoại không xấu, chỉ sợ sau này về mẹ tôi phải chịu cực nên bảo nếu ra đại học rồi ba tôi đủ tiền cưới hỏi thì mới sẽ cho cưới mẹ tôi.
Và cuối cùng ba tôi đã làm được, không chỉ lấy được mẹ về mà còn yêu thương hết mực.
Từ đó, ông bà ngoại cũng tin tưởng ba tôi và giao công ty lại cho chàng con rể này.
- Hạ Sở Chi, ba mẹ phải ra ngoài con trông coi nhà cửa cho cẩn thận đó.
- Vâng ạ.
Ba mẹ đi cẩn thận.
Tôi từ trên phòng lười nhác đi xuống dưới nhà, bố mẹ tôi chắc phải đi ăn tối với đối tác mới của ba nữa rồi.
- Ba mẹ ra ngoài à? Ở nhà một mình có được không vậy?
- Chị gái, em không còn nhỏ nữa, đã sắp lấy chồng được luôn rồi này.
Hạ Sở Ngân bên trong điện thoại cười khúc khích nhìn cô em mình, quả thật là lớn thật rồi không dễ bắt nạt như trước nữa.
- Ái chà, vậy chị đã già thế này rồi sao.
Nói già thì khó nghe quá, ở độ tuổi này của chị tôi thì mẹ tôi đã có em bé để bế trên tay rồi.
Hai chị em tôi tối nào cũng điện thoại nói chuyện với nhau như vậy.
Tuy là không có chuyện gì để nói nhiều nhưng vẫn dành ít thời gian ra để gọi điện.
Chắc có lẽ vì lời nói năm đó mà tối nào cũng phải nói nhảm nhí như này.
Nhiều lúc cả hai chẳng biết nói gì nhưng tôi lại không nỡ nói lời tắt máy trước, xa nhau bảy năm như vậy tôi cũng nhớ chị mình lắm chứ.
Nghe đâu bây giờ bên nước Pháp, chị ấy đang nổi tiếng lắm, không phải vì nghề nghiệp mà vì vẻ đẹp bên ngoài của chị.
- Ngày mai chị về nước, em ra sân bay đón chị đi.
- Khụ...khụ...
Tôi đang uống nước nhưng nghe phải câu nói của Chị Ngân liền bị làm cho sặc sụa.
Định về nhà mà cũng không nói một tiếng để người ta dọn dẹp phòng ngủ, đồ đạc, chắc lại tạo bất ngờ cho ba mẹ nữa chứ gì.
- Nhóc Chi, em không sao chứ.
Uống từ từ thôi làm gì mà để sặc dữ vậy.
Tôi lau miệng lườm chị mình, còn không phải nhờ ơn chị ban sao.
- Chị tự về đi.
Ngày mai em nhập học rồi!
- Cái gì, em đang kiếm cớ đúng không?
- Không tin chị có thể xem lịch.
Ba mẹ có biết không, em sẽ nói ba đến sân bay đón chị.
Vậy nha, tắt đây!
- Đợi đã...!
Giờ này cũng không còn sớm, dù bình thường tôi cũng hay thức khuya nhưng vì ngày mai nhập học nên đành tạm biệt chị hai mình ở đây.
Chẳng cần chờ Sở Ngân nói hết tôi đã cúp máy vì biết trước câu tiếp theo là gì.
Tính tôi thì cũng khá bướng bỉnh, thích bạo lực với những người hay kiếm chuyện, nhiều lúc lại cứng đầu ai nói gì cũng chẳng thèm nghe.
Đôi khi cũng khá nhạy cảm với lời nói xung quanh, học hành thì đủ để lên lớp không đứng cuối lớp là được.
Ai mới quen với tôi thì nói tôi khó ưa, chảnh chọe các thứ, nhưng khi thân rồi thì mới biết tôi cũng là một người rất dễ nói chuyện.
Bình thường thì tôi rất ít nói chuyện với người không thân nên ai cũng ghét là ở chỗ đó.
Thân rồi thì mới biết...!Thân ai nấy lo luôn...!Đùa thôi, chứ thân rồi thì mới biết tôi ít nói chuyện là thật.
Năm ngoái tôi đã tốt nghiệp và thi đỗ vào trường gần nhà, trường đó cũng rất tốt mấy năm trước chị đã từng học ở đấy.
Khi mới vào lớp , tôi chỉ mong không có thầy cô giáo nào biết hai người chúng tôi mà chị em ruột.
Nhưng khổ nỗi vừa nhìn vào hồ sơ thì ai cũng nhận ra là chị em cùng cha, cùng mẹ.
Trãi qua một năm mưa bão đó, tôi cũng đã lên và mọi chuyện bắt đầu yên ổn hẳn đi.
Nghĩ lại thì cũng nhanh thật, tôi vậy mà ngày mai phải đi nhập học nữa rồi!
Sáng hôm sau, trời trong xanh không có chút nắng xứng đáng để làm một ngày mới khởi đầu.
Khi đã chuẩn bị xong tất cả, tôi xuống nhà cầm lấy bữa sáng để trên bàn, nhai oàm oạp nói với ba tôi.
- Ba, bữa nay ai đó nói sẽ về nhà đấy.
Ba cứ làm như không biết mà đến đón đi nha.
Giờ thì con đi học đây.
Ba tôi đang thắt cà vạt suýt chút nữa thì nghẹt thở bởi câu nói của con gái mình.
Ông khó hiểu nhìn sang mẹ tôi.
- Nói anh đi đón mà làm như không biết là sao mình?
- Còn làm sao nữa, Sở Ngân có cô em gái đáng đồng tiền bát gạo thế còn gì.
Chẳng biết hai ông bà có hiểu lời tôi nói không, tôi vẫn cứ đến bến xe bus nhanh gọn lẹ để chờ con bạn thân của mình.
Tôi đến không lâu thì nó cũng lẽo đẽo đi đến cùng với anh bạn trai bên cạnh.
- Sở Chi!
- Tao còn tưởng phải đợi hai đứa bây tình tứ nữa chứ.
Đã ăn sáng rồi mà ra đây chờ xe buýt cũng phải hít thêm mớ cẩu lương vào mồm.
Nhìn mà muốn buồn nôn!
- Hạ Sở Chi mày nói vậy nghe được.
- Sao lại không được, nói cho hai đứa mày biết tao vừa ăn sáng rồi!
Dương Trúc Huỳnh và Tiêu Gia Lâm thả tay nhau ra mà cười không ngớt miệng.
Mới sáng sớm cũng không muốn chọc tức tôi nhiều.
Hai người bọn nó quen nhau cũng gần được một năm rồi.
Đáng lẽ chỉ có một mình Trúc Huỳnh là bạn thân với tôi, nhưng nó bị Gia Lâm dụ dỗ nên cuối năm lớp , đầu năm lớp hai đứa nó chính thức quen nhau.
Cũng từ đó mà tôi với Tiêu Gia Lâm chơi thân với nhau hơn.
Ban đầu chính tôi là người xúi giục con Huỳnh có người yêu, và thế là hai nó dính lấy nhau đến giờ.
Không thể trách Gia Lâm được vì cậu cũng thương Trúc Huỳnh thật lòng..