-Á!
Ló đầu ra ngoài, Đơn giật mình hét lên, cái bản mặt của bạn thân lù lù trước mắt. Minh hơi đỏ mặt, nhìn cái đầu ướt nhẹp của Đơn một lát rồi quay đi ngay lập tức. Cậu đánh trống lảng, chỉ vào sách vở của Đơn được gấp gọn trên giường:
-Học xong rồi cơ à?
-Ừ.
-…
-Này…. mày ơi!
Đơn ngập ngừng.
-Gì?
-Có đồ ngủ không, cho mượn tạm với, đồ của tao mang sang bị ướt rồi.
-Chán mày, đợi tí!
Một lát sau Minh mang sang một bộ đồ ngủ của con trai màu xanh lá. Của mượn được, Đơn không dám kêu ca gì nhiều, lập tức thay. Lúc Đơn bước ra Minh lại đỏ mặt lần nữa, không phải vì chưa bao giờ thấy Đơn mặc đồ ngủ, mà là cái càm giác nhìn cô mặc đồ của cậu nó lạ quá. Tóc cô ươn ướt, mặc thêm quần áo của cậu vào nên rộng thùng thình nhìn dễ thương hết biết. Đơn xoa xoa khăn tắm trên đầu, băn khoăn không biết Minh vào đây làm cái gì. Cô đang định nằm xuống giường thì bị Minh quát:
-Ra đây sấy tóc, tóc chưa khô nằm để cho ốm ra à?!?
Đơn vẫn ức vụ vừa xong bị cho quả rõ quê, phồng mồm phản bác:
-Thôi, đằng ấy ra khỏi phòng tớ đi, chúng ta ghét nhau lắm cơ mà, vừa nãy còn không cho người ta ngủ chung cơ mà!
Cái thái độ hờn dỗi của cô làm Minh vừa giận lại vừa thấy thương. Cậu thở dài, mang máy sấy ra tận chỗ Đơn đang nằm kềnh trên giường cắm. Minh đặt đầu cô lên đùi mình, tỉ mỉ sấy từng lọn tóc cho Đơn. Đơn vẫn còn hờn dỗi, nhắm mắt, không để ý đến cậu.
Sấy xong xuôi Minh liền quận máy sấy cất đi, toan bước ra khỏi phòng. Bỗng từ phía sau có một cánh tay nhỏ bé giữ lấy cậu, quay mặt lại, thấy con bạn cúi gằm mặt xuống lí nhí:
-Định đi thật đấy à?
Phải lâu lắm rồi không được chơi với Minh. Cô nhớ ngày xưa khi hai đứa còn bé thân thiết với nhau, nhớ lúc cô đọc truyện thì có đứa nằm đùi nghịch máy điện thoại, cô nhớ cái mùi thơm trên áo Minh, mùi mà cô bị cuồng suốt từ nhỏ tới giờ. Dạo này Đơn bị chơi xấu đã tủi thân thì chớ, đằng này cậu bạn thân nhất cũng bỏ rơi cô làm cô càng tủi thân hơn. Không động viên nhau lấy một câu, cũng không hỏi han cô bị vậy có buồn không, Minh thờ ơ như không có chuyện gì để cô một mình chống chọi với nỗi lo thấp thỏm mỗi giờ kiểm tra mà không có ai chia sẻ. Mới nghĩ đến đấy thôi mà chưa gì mắt đã rơm rớm rồi.
Minh cũng biết về vụ lùm xùm chơi xấu Đơn trên trường rồi, cô nổi tiếng gần như là nhất nhì trong khối, cậu có muốn không biết thì bọn con trai cũng nhắc cô suốt ngày. Nhưng hôm trước đi qua lớp cô thấy cô có Thanh với Thành ra mặt bảo vệ thì cũng đành yên tâm, chú tâm tiếp vào mục tiêu hẳng còn giang giở. Mục tiêu lớn, không thể chỉ vì phút sồn sồn mà phá hỏng nó. Minh nhìn Đơn rơm rớm kia cũng tội lắm chứ, có điều nếu bây giờ cậu không cố gắng thì một thời gian dài sau Đơn sẽ còn khổ nhiều.
-Ừ, tao về phòng. Mày có làm gì thì làm nốt đi, đừng chạy sang phòng tìm tao!
Minh làm mặt lạnh, gỡ tay Đơn ra rồi bỏ về. Đơn tủi thân, tưởng cậu về thật, buồn mà chẳng biết trút vào đâu. Ai ngờ mới đi được mấy nước cậu đã quay lại siết cô vào lòng, thơm chụt cái lên trán rồi mới rời đi. Đơn đứng đó bĩu môi, nhìn bóng dáng Minh ra khỏi cửa. Cô ngồi thụp xuống giường, lấy tay lau lau đi vết hôn trên trán. Đàn ông con trai, chơi gì rõ kì!
Bỗng thấy máy điện thoại rung rung, từ Thanh, cô nhấc máy:
-Alo?
Như thường lệ, Thuỷ đến sớm gần nhất trường, lén lút mò vào A.
Nhìn ngăn bàn của Đơn Thuỷ chửi thề. Sạch bách! Hôm qua đã khéo léo dán lên trên rồi thế mà vẫn bị phát hiện ra. Tất cả cũng chỉ tại con ranh Thanh, suốt ngày phá! Mấy dòng bút chì cô viết lờ mờ lên trên bàn cũng bị tẩy sạch. Mịa ranh con thính như chó, làm cô mất bao nhiêu công mua kích giáo viên soi Đơn kĩ vào, cuối cùng thành công cốc hết.
Nghĩ đến Minh học hùng hục hùng hục vì ranh con đấy là Thuỷ lại tức lộn ruột. Cậu khổ thế mà nó cứ ỷ mình học thuộc nhanh để đi chơi bời. Lúc nào cũng thấy nhe nhởn ở căn-tin, lúc thì lại ưỡn ẹo trước cửa lớp cô tìm Minh, phát ghét!
Thuỷ kìm nén cơn giận tiếp tục làm công việc của mình, lần này cô quyết định ghi xuống nền đất. Hôm qua cô đã nói với giáo viên là học sinh có phương pháp quay bài mới là ghi xuồng sàn lớp, chắc chắn thầy cô sẽ săm soi nền lớp thôi. Thuỷ chăm chú ghi chép, đang mải miết thì tách một cái, đèn flash loé lên. Thuỷ giật mình ngẩng đầu dậy đã thấy Đơn và Thành đứng đó từ lúc nào, tay Thành còn cầm máy cảm ứng chụp tanh tách.
-Nhanh lên bác ơi, con thấy có bạn gian lận thi cử này bác!
Thanh cùng bác bảo vệ ập vào lớp, chất giọng lanh lảnh của Thanh vang vọng cả hành lang. Thuỷ sợ hãi đến rơi cả cây bút chì trên tay. Bác bảo vệ xông vào thấy Thuỷ đúng là đang hí hoáy chép lên sàn thì lập tức lôi lên phòng hiệu trưởng. Đến khi mọi chuyện xong xuôi rồi Đơn vẫn đứng đực ra đó, rồi chỉ vài khoảnh khắc sau cô đã mệt mỏi khuỵ xuống đất. Rốt cuộc thì cô đã làm gì để người ta phải tìm mọi cách dìm cô xuống như thế? Vành mắt Đơn nhanh chóng chuyển đỏ, long lanh trực trào. Trước đây cô hiếm khi khóc vì ba cái chuyện vớ vẩn, nhưng giờ đây dường như khó có thể chịu được nữa, lần đầu tiên trong đời bị chơi xấu đến nỗi phải khổ sở lo âu đến nữa tháng trời. Đơn vùi đầu vào ngực Thanh, khóc nức lên.
Gian lận thi cử, hãm hại bạn học, Thuỷ bị hạ hạnh kiểm và lập biên bản, may mà không bị đình chỉ thi.
Kể ra thì hơi khốn nạn nhưng nhóm của Đơn sau khi kế hoạch thành công liền rủ nhau đi oánh chén gần cổng trường. Đơn hiền thì hiền thật, nhưng bản thân bị chơi xấu quá nhiều nên thú thật cũng ức chế kinh khủng. Chơi mấy trò bình thường thì không sao, đây lại chơi trò động vào nhân cách với học bạ của người ta, ảnh hưởng đến tương lai người ta như thế thì bảo sao không tức? Nếu cô mà không phát hiện sớm thì có khi bị đình chỉ học rồi. Vừa thi xong Lí cái là cả lũ trốn tiết kéo nhau ra quán nem chua đánh chén linh đình. Tất nhiên bạn Thành galant của chúng ta bao tất, hai bạn nữ vừa ngồi ăn vừa hoan hô.
Đơn vừa ăn vừa cười, nói chuyện rôm rả, không biết phía xa có cậu bạn đang mỉm cười. Minh cầm quyển sách Văn trên tay, mắt nhìn chăm chăm vào khuôn mặt vui vẻ của ai đó. Cậu xốc cặp, bỏ về nhà.
-Nào, cạn li vì kế hoạch đã thành công rực rỡ đê!
Thành nâng lên cốc coca, hứng khởi hò reo. Đơn và Thanh phì cười, nâng li chiều lòng cậu bạn.
-À mà Đơn ơi, tao có chuyện muốn nói.
Thành nhồm nhoàm nem chua trong miệng. Đơn gật đầu:
-Ừ sao?
-Mày có cậu bạn nào bên lớp C à?
Đơn chững lại, bối rối nói:
-Ừ.
-À, ra thế! Mày cảm ơn người ta đi nhé, cái kế hoạch này là do cậu ta bày ra đấy. Tao định cảm ơn cậu ta, nhưng mà nhìn cái mắt cứ lành lạnh ghét quá nên kệ.
Đơn bất ngờ, để che đi sự luống cuống của mình cô đã ăn rất nhiều nem chua. Cô lại “ừ”, sau đó cũng không nói gì nữa.
Minh cắm đầu vào sách vở, cố gắng nuốt từng từ đến thuộc làu. Ngoài cửa có tiếng mẹ Dạ sốt ruột gọi ra ăn nhưng cậu không chịu ra, chỉ gọi với:
-Tí nữa con ăn, bố mẹ ăn trước đi!
Mẹ Dạ bên ngoài lắc đầu thở dài.
Minh vò đầu, đề văn, đề nào đề nấy dài lê thê, cậu quyết định học từng từ. Mấy lần trước chỉ cần cố nhớ cái giàn ý sau đó chém đại là được, hoặc trước kia học cấp I thì thi thoảng quay sang nhờ Đơn nhắc cho vài câu, nhưng giờ thì không thể. Cô đã chữa cho, bài văn cậu làm bị gạch đỏ và chú thích nham nhở, vì vốn không giỏi văn nên giờ cậu phải cố nhồi hết vào đầu, giống từng từ thì mới được điểm cao. Minh khó chịu tì mạnh ngòi bút xuống vở làm nó xuất hiện một lỗ thủng. Cậu phải cố gắng, nghĩ đến đôi mắt ngập nước của con hàng xóm là cậu lại tự nhủ như thế. Minh điều chỉnh lại cảm xúc, lại vùi đầu vào sách vở.
Tối đó, ở tầng hai của ngôi nhà khá rộng lớn, có căn phòng cứ vậy phát ra ánh sáng le lói đến tận , giờ sáng.
-Đơn ơi, mau đi ra xem kết quả!
Ngày kết quả được công bố Thanh gọi ới vào trong lớp, Đơn cất sách vở, chạy theo. Lúc nhìn thấy bảng điểm Đơn cứ đứng đực ra đó, không nói được lời nào.
Kết quả tổng kết học kì I làm hầu hết thầy cô bất ngờ. Năm nay, người đứng nhất khối trong bảng xếp hạng lại là một cậu học sinh lớp C!
Dạ Từ Minh!
Với điểm tổng kết học kì đứng nhất khối và thứ toàn trường, thầy cô đã bàn bạc và xem xét, cất nhắc Minh lên lớp A. Còn riêng Nguyễn Giản Đơn, thành tích đứng thứ khối, thứ toàn trường cũng đủ khiến các bạn ngưỡng mộ. Tuy nhiên nghe nói cậu bạn đứng thứ khối, thứ toàn trường gian lận thi cử nên nhà trường đang xem xét chỉnh sửa lại bảng điểm. Sau khi chỉnh xong thứ hạng của Đơn được nâng lên thứ khối, thứ toàn trường. Cô được bạn bè luôn miệng chúc mừng, tuy nhiên chẳng hiểu sao Đơn chỉ thấy bình thường, không thấy vui mấy, bởi vì trong đầu cô còn đang bận nghĩ đến thứ khác.
Đơn chợt nhận ra vấn đề lớn, à không, rất là lớn!
Minh được lên lớp A!
Hoá ra bao nhiêu ngày học vất vả đến thế là để đạt được thứ hạng này sao?
Hoá ra cậu chịu nhiều khó khăn đến thế là để lên lớp A sao?
Hoá ra…?
Hoá ra…………..?
Đau đầu, trong Đơn bây giờ là một mớ bòng bong, xoay như chong chóng. Cô lập tức muốn chạy đi tìm Minh, muốn nhìn thấy cậu ngay bây giờ. Nghĩ đến đó Đơn liền chen ra khỏi hàng, hướng một mạch về cửa lớp C. Nhưng khi đến nơi cô lại không được gặp Minh, ngược lại chỉ nghe được mấy lời từ một bạn nữ trong lớp:
-Oh.. Từ Minh hôm nay nghỉ ốm rồi!
Nhăn mặt thở một cách khó nhọc, Đơn chạy về lớp thu dọn sách vở cất vào cặp. Thanh thấy bộ dạng vội vã của cô liền hỏi:
-Ê Đơn, đi đâu thế?
-Mày xin cô cho tao nghỉ tiết cuối.
-Ơ này… Ê, ê!!!
Thanh gọi với theo nhưng không kịp, bóng dáng Đơn đã khuất sau bức tường. Trong đầu Đơn giờ không còn gì ngoài khuôn mặt của cậu bạn, lúc cậu cố gắng nhồi nhét từng chữ, lúc cậu khó chịu gục mặt xuống bàn, lúc cậu nhìn cô đầy lo lắng. Hình ảnh về Minh cứ ngập tràn trong tâm trí Đơn, ồ ạt, dồn dập như những lớp sóng chen chúc trong đầu. Dạ Từ Minh, cô muốn gặp cậu, rất muốn!
Chạy xồng xộc về nhà, ngay đối diện là nhà của thằng bạn thân. Đơn gấp gáp gõ cửa, bấm chuông liên hồi đến nỗi làm mấy chị hầu quanh đó rối theo. Khi cửa đã được mở Đơn vội vã xông vào phòng Minh, ầm ầm gõ cửa.
-Minh, Minh, Dạ Từ Minh!!!
Vẫn là vậy, cửa luôn không khoá, báo hại cô gõ vớ vẩn một hồi. Đơn xông vào, đập vào mắt là hình ảnh Minh yếu ớt nằm trên giường, trán đắp một chiếc khăn trắng. Đơn đánh rơi cặp xuống đất, từ từ tiến lại gần giường, bàn tay nhỏ bé của cô run rẩy chạm vào khuôn mặt đang nóng hầm hập. Trên bàn hãng còn đầy sách vở, bút thước, hẳn là hôm qua khi thi xong cậu đã mệt đến mức lăn ra ốm.
Mặt đỏ gay lên kìa, thương quá!
Đơn đi xung quanh căn phòng, thu dọn một lượt cho phòng sạch sẽ xong xuôi sau đó tiến đến chỗ giường. Cô mở chăn, chui mình vào trong, rất tự nhiên khều cánh tay của Minh ra để mình nằm vào trong đó. Đã bao nhiêu ngày cô không được cánh tay ấm áp này ôm rồi? Mùi bột giặt này, mùi nước xả vải này, nhớ quá. Đơn dụi mặt xuống gối, bất giác lim dim chìm vào giấc ngủ.
Minh có một giấc mơ lạ lắm, đó là con ranh con kia chui vào trong chăn cậu, chui vào trong lòng cậu, ôm cậu thật chặt rồi ngủ thật ngon. Minh lờ mờ mở mắt ra, ánh sáng le lói của đèn đường dọi qua khung cửa sổ hắt vào mắt Minh khiến cậu phải nhíu mày. Cậu cảm thấy cơ thể có cái gì đó khác khác, như có một thứ gì đó rất mềm mại và ấm áp dụi vào người cậu khiến tay cậu tê rân rân.
Minh hoảng hốt bật dậy, nhanh đến nỗi khiến chiếc khăn đắp trên trán rơi xuống. Mùi dầu gội thật nhạt thoang thoảng nơi chóp mũi, đó… không phải là mơ…..
Lông mi dày, cong vút nhắm nghiền, má hây hấy đỏ, môi nhỏ đỏ xinh khi ngũ khẽ hé mở như nụ hồng đang còn e ấp. Minh nhìn đến ngây người, thở dài, đắp lại chăn cho Đơn còn mình thì mang quần áo vào phòng tắm.
-Dậy rồi à?
Đơn giật mình tỉnh dậy, căn phòng sáng chưng, Minh thì đang dùng khăn tắm xoa vào mái tóc nhỏ nước. Cô thở phào, vẫn còn tắm gội được, cũng không đến mức sốt nặng lắm nhỉ? Mà khoan, không phải lúc cô đến cậu đang nóng hầm hập sao, sao giờ lại đi tắm thế này?
-Ốm thế này ai cho mày tắm gội hả thằng kia?
Cô tức giận chạy lại gần Minh, giựt khăn tắm trên đầu cậu xuống. Minh ngây ngốc nhìn Đơn, sau đó thì phì cười:
-Cô ạ, tôi chỉ là sốt nhẹ và buồn ngủ thôi!
-Không phải, lúc tao mới vào thấy mày nóng lắm!
Minh chỉ vào điều hoà:
-Có nhìn thấy điều hoà bật chế độ sưởi ấm không? Lúc đó hơi lạnh nên tao bật bị quá đà, về sau nóng quá vã mồ hôi nên phải dậy đi tắm.
Minh tiến đến lấy điều khiển giảm nhiệt độ điều hoà đi, còn quay lại cười đểu:
-Sao? Lo cho tao lắm à?
-Kể cả thế thì cũng không được tắm chứ!
Đơn xì một cái, lạnh nhạt xách cặp bỏ ra khỏi phòng.
-Đứng lại!
Minh hét lên, giật ngược tay Đơn khiến cô ngã nhào vào người cậu. Minh đưa cho Đơn một đôi khuyên tai bằng bạc nho nhỏ rồi hỏi:
-Điểm của tao thế nào?
Đơn bất ngờ, tháo đôi khuyên tai cũ ra để đeo đôi mới vào. Cô ngắm nghía mình trong gương:
-Chúc mừng bạn Minh nhé, bạn đứng nhất khối, thứ toàn trường, được đặc cách lên lớp A!
Đơn xoay người lại, với khuôn mặt rạng rỡ cô chỉ vào chiếc khuyên tai:
-Xinh không?
Minh cười nhẹ, nằm vật ra giường:
-Xinh lắm!
Đơn thoả mãn xách cặp ra về, trước khi đi cô còn bỏ lại một câu:
-À, hôm nào phải đi ăn mừng chứ nhỉ?
Minh dõi theo bóng lưng Đơn đã khuất, tay mân mê chiếc điện thoại trong tay. Vừa bật lên, ánh sáng của màn hình tràn vào mắt cậu. Đó là hình ảnh của một cô gái xinh xắn như búp bê, mái tóc nâu của cô trải dài trên nền gối ga xanh nhạt, cô đang ngủ một giấc rất ngon lành.
Minh khẽ vuốt ngón tay cái lên màn hình, động tác vô cùng dịu dàng trìu mến. Cậu bỏ máy, đi xuống nhà ăn cơm.
Nguyễn Giản Đơn, từ nay đã có thể ở bên cạnh mày rồi!