-Đi thôi!
Bố Dạ cùng đội cảnh sát nhanh chóng chia làm hai nhóm, một đi theo bố Dạ đến nơi chuyển tiền, một lén lút đi đến gần Hòn vợ-hòn chồng để rà soát.
“Báo cáo, đội A phát hiện nông trại to, bên ngoài có rất nhiều xe!”
-Tốt, A canh ở ngoài, A bí mật vào dò xét tình hình.
“Rõ!!”
-Nhớ không được gây hại đến con tin!
“Rõ!!!”
“A báo cáo, A nhìn thấy Nguyễn Quốc Hùng bên trong!”
-Hả? Tên Quốc Hùng tội phạm truy nã cấp B á? Tên đó sao lại ở đấy? Chắc không?
“A báo cáo, A vừa thấy Lê Thị Mai!”
-Cái gì? Con đàn bà điên đó? Lại một tên truy nã cấp B. Vậy thì rõ ràng lần này bọn bắt cóc đó không phải hạng xoàng gì rồi. B mau liên lạc với trụ sở chính yêu cầu cấp thêm nhân lực, liên lạc với cả cục cảnh sát quốc gia để trình bày vụ việc, yêu cầu họ trợ giúp!
“Rõ!!!”
Bố Dạ đứng giữa khoảng đường lớn nghe được mọi thứ qua tai phone nhỏ gắn trên tai mà sốt hết cả ruột. Toàn tội phạm truy nã cấp B thế kia, không biết con dâu bố có bị làm sao không nữa. Nói phỉ phui, nhỡ nó mà không vẹn toàn trở về là bố chỉ còn nước thắt cổ tự tử thôi! Tuy lo đến tim đập chân run nhưng bố cũng không dám manh động. Xung quanh là đầy rẫy những viên cảnh sát đang nguỵ trang sau lùm cây, bố tự nhủ mình phải kiên cường, không được làm hỏng kế hoạch.
-Alo?
Điện thoại rung, bố bắt máy.
“Tao thấy mày rồi! Để tiền ở đó và cút về đi!”
-Con tao đâu?
“Con mày á? Nó vẫn an toàn. Mày yên tâm đi về đi!”
-Đ..t m.. mày!! Mày định nuốt lời?? Mày đừng có đùa với tao!!!
Bố Dạ nghe được lời của bọn bắt cóc liền bắt đầu bùng nổ. Ông là CEO đấy, chưa có bố con thằng nào dám lừa ông đâu! Đầu dây bên kia nghe tiếng quát tháo chửi tục thì cũng hơi sợ, nhưng nghĩ đến con tin vẫn còn nằm trường tay mình, hắn lại vênh mặt lên:
“Ờ, tao không đùa đâu, cút về đi!”
Tút…
Một khoảng trời thật là im lặng.
Tên Béo đứng trên tầng cao nhất của công trình đang thi công dở mà nhìn xuống. Ở dưới đó có một người đàn ông cao lớn, tay cầm chiếc va-li đen to, cả người đang run lên, đứng im bất động. Béo bỗng muốn cười to. Ha ha, xem cái dáng kia có vẻ là đang điên lắm rồi. Hắn khinh bỉ phủi phủi áo, vuốt lại tóc, quan sát tiếp động tĩnh của người đàn ông dưới kia.
Chợt người đàn ông ấy thả lỏng tay, đặt va-li tiền xuống đất. Béo đắc ý định rời đi. Đúng lúc ấy người đàn ông kia ngẩng lên, ánh mắt bén nhọn nhìn xuyên qua người hắn khiến hắn rùng mình. Tên… Tên kia… hắn ta có thể thấy được Béo sao? Ánh mắt ấy sáng lên trong màn đêm, sắc như ánh mắt của thú dữ. Người đàn ông nọ nhếch khoé miệng lên tạo thành một vòng cung tuyệt đẹp, chỉ có điều nụ cười tràn ngập sự khát máu đó làm Béo sợ hãi ngã nhào ra đất, chạy vội khỏi nơi đang đứng.
Trong phòng.
Đèn ngủ lập loè, xung quanh tối om. Trên giường có cô bé đang ngủ say, dưới giường có hai cậu bé đang nhìn nhau toé lửa.
-Giờ có bỏ ra không?
-Không bỏ.
-Có đi ra không?
-Không đi.
-Vậy đánh nhau nhé?
-Nhào vào nào!
Tức thì Minh làm thế chuẩn bị xông lên, Thành dang tay lên định chắn. Bất thình lình Minh hét lên:
-Ơ, Đơn về Đơn về!
Thành nghe vậy hoảng hốt quay ra. Chỉ đợi có thế Minh liền phóng vèo khỏi phòng, mặc cho Thành ý ới hét ầm lên phía sau cậu vẫn chạy thục mạng như điên. Các bậc phụ huynh ngồi ở phòng kế bên nghe thấy tiếng la ý ới của Thành cũng tá hoả chạy ra ngăn thằng quý tử lại, ai ngờ nó chạy nhanh thoăn thoắt, chẳng mấy chốc đã biến khỏi tầm nhìn của mọi người.
-Nhanh, làm ơn tìm nó!
Mẹ Dạ hét vào trong máy điện thoại, nhờ cậy bảo vệ cùng nhân viên toàn khánh sạn đi tìm. Cả hành lang bỗng náo nhiệt lên hẳn.
Minh trốn được ra ngoài liền núp sau lùm cây nhỏ, đợi thời điểm thích hợp mới đi ra đường lớn bắt xe. Khổ nỗi giờ phải hơn giờ sáng rồi, xe ở đâu không thấy, thấy toàn xích lô với chở hàng. May mắn thay gần đó có cửa hàng cho thuê xe đạp mở qua đêm, Minh nhanh chóng phóng vào.
-Gì? Bé như nhóc cũng thuê á? Đạp nổi không?
Chủ tiệm ngạc nhiên hỏi, tuy nhiên lúc nhìn thấy ánh mắt kiên định cùng sốt sắng của thằng nhóc phía đối diện thì không nói gì nữa. Minh nhận được xe xong hận không thể lao ngay đến nơi Đơn đang bị bắt nhốt. Gió biển buổi sáng vương hơi lạnh thổi ào ào qua tai cậu, Minh mặc kệ. Cậu không kịp quan tâm Thành gọi cậu lại, giờ này phút này trường lòng Dạ Từ Minh chỉ còn mỗi hình bóng của Nguyễn Giản Đơn.
Tình hình bây giờ đang hết sức căng thẳng, đội cảnh sát quốc gia đã vào cuộc. Bố Dạ trường lòng nóng như lửa đốt, nhìn mặt trời đã lấp ló phía đằng Đông mà bứt dứt không yên.
-Xông vào luôn được không?
-Không được, chúng còn giữ con tin.
-Vậy giờ làm sao?
-Phải gài gián điệp vào bên trong.
Cảnh sát trưởng nhíu mày căng thẳng, giữa lúc đó có tiếng nói vang lên khiến tim bố Dạ như muốn nhảy ra ngoài:
-Bố!
Tiếng nói khe khẽ quen thuộc. Bố Dạ quay lại, khuôn mặt bé nhỏ của cậu quý tử nhà bố lù lù trước mắt. Giật hết cả mình, bố đần thối mặt ra không biết nói sao. Chưa kịp định thần thì quý tử đã nói tiếp:
-Con sẽ làm gián điệp!
Thế là dù có phản đối bao nhiêu đi chăng nữa, CEO công ti Dạ Thiên vẫn phải nhún nhường trước ánh mắt kiên định kia.
Tổ tác chiến lập ra kế hoạch thế này:
Minh sẽ giả vờ lạc vào bên trong để chúng bắt luôn. Sau đó Minh lén giải thoát cho toàn bộ con tin theo sự chỉ huy của các cô chú qua tai nghe mini. Các viên cảnh sát sẽ đánh lạc hướng bọn tội phạm từ bên ngoài, xông lên nếu thấy có dấu hiệu bất thường.
Từng con chữ đều hiện rõ đây là một kế hoạch được ăn cả ngã về không, nhưng có vẻ trong mắt cậu bé của chúng ta lại không có lấy một tia do dự. Tất cả, là vì ai?
-Nhanh, vào nốt đây nhóc con! Lạc vào đâu không lạc lại lạc đúng vào đây là mày đen rồi nhóc ạ!
Lờ mờ nghe được tiếng ồn ào ngoài cửa, Đơn tỉnh dậy. Cổ cô mỏi nhừ dù đã được Nguyên cho gối đầu, cả cơ thể lạnh lẽo run lên vì sốt. Tiếng gà gáy o o ngoài cửa sổ làm đôi mắt nặng trĩu của Đơn mở ra, cô muốn ngồi dậy mà cơ thể cứ mỏi như đeo chì, không sao chống tay lên được.
Lạnh quá, Đơn run lên, cả người co quắp lại. Không hiểu sao trong đầu cô lúc này lại xuất hiện khoảnh khắc lúc Minh xoa đầu cô. Khi ấy cậu đang nở một nụ cười nhạt ấm áp biết bao, bàn tay ấm xoa đầu cô khiến cơn đau nhức vơi đi một nửa. Hình ảnh này, cái xoa đầu ấy sao mà chân thực đến thế?
Khoan…
Là thật hay là mơ?
Trước mặt cô là ai thế này?
Mệt mỏi dường như bay đi hết, trước mặt Đơn là khuôn mặt quen thuộc đến không thế quen thuộc hơn. Đơn mở lớn mắt, hai bên hàng mi nhanh chóng rơi lệ. Đến rồi, thật sự Minh đã đến rồi. Minh vòng dây trói ra đằng trước, dùng con dao lam nhỏ ghim ở đế giầy cắt đi dây thừng trên tay. Cậu ôm thân thể nhỏ bé nóng rực ở vào lòng, mắt lướt qua từng mảnh cúc bung, từng mép áo bị xé, từng vết thâm tím trên đùi Đơn mà lòng run lên đầy tức giận. Đơn sốt quá nên cả người nóng hừng hực, chỉ kịp nói có mấy câu rồi ngất lịm đi:
-Cảm ơn vì mày đã đến…
Trong cơn mê mang Đơn vẫn có thể nghe thấy tiếng còi rú inh ỏi, tiếng trẻ con xô nhau tháo chạy. Trước không khí hỗn loạn ấy mà có người không hề nao núng, giọng nói trầm ấm chỉ huy bọn trẻ, bờ lưng rộng lớn kia cõng cô trên vai, từng cái nhấc nhân đều thật khẽ như sợ cô khó chịu. Giọng nói ấy thi thoảng còn quay lại thầm thì “Đơn ơi cố lên” làm lòng cô bỗng thấy ấm áp khó tả.
Đơn ngủ thiếp, không hề biết đôi chân đạp xe km kia để cõng được cô đã phải gắng gượng tới mức nào!
Lúc tỉnh dậy Đơn đã ở trong khách sạn, quần áo và cơ thể đã được mẹ xử lí qua cho. Tuy nhiên thuốc hạ sốt làm cô vã mồ hôi nhớp nháp, Đơn khó chịu mò vào phòng tắm. tắm xong cảm thấy đói bụng, nhìn xung quanh phòng không thấy có ai liền nũng nịu hét với ra bên ngoài:
-Bố mẹ ơi, Minh ơi, Thành ơi, Thanh ơi, hai bác ơi, con đói quá!!!
Tức thì cả đại gia đình từ đâu liền xô vào như ong vỡ tổ, Thanh với Thành không biết ý tứ nhảy chồm lên người Đơn. Nhất là Thành, đàn ông con trai gì mà lại cùng với hai bạn nữ ôm nhau thắm thiết. Cuối cùng Thành ôm quá đà, mặt không biết xấu hổ cứ dụi vào cổ Đơn nên bị Thanh với Minh đạp cho một nhát không thương tiếc. Cậu ta đau đớn kêu lên, sau đó đành phải giữ khư khư chân Đơn không buông tí nào.
-Tránh hết ra đi, boss nhà người ta vừa an toàn trở về mà không cho người ta ôm một tí là sao??
Thành oa oa khóc lớn, mặc dù chẳng có một tí nước mắt nào. Thanh lấy chân đạp vào mặt Thành, hét lên:
-Boss nhà mày thế không phải vợ tao à? Cút ra, vợ tao là để tao chăm, không đến lượt mày!!
Tiếng trẻ con chí choé làm người lớn trong nhà cười rộ lên. Qua hết rồi, qua những ngày chìm trong lo lắng. Để có được khoảnh khắc vui vẻ thế này ai mà biết được công lao lớn nhất thuộc về Minh-người đã dũng cảm xông vào hang hùm giải cứu hết con tin một cách ngoạn mục cho đội cảnh sát hành động. Mẹ Dạ cười đến híp cả mắt lại, huých tay trêu con trai đang im lặng đứng:
-Kìa con trai, em Đơn là boss của Thành, là vợ của Thanh kìa! Người ta dám thú nhận tình cảm như thế mà con không dám thì thua thiệt quá nhỉ?
Bố Dạ cười phá lên, phụ hoạ theo:
-Đơn là gì của con trai bố nhỉ? Mình là gì của nhau, bạn thân? Là friendzone của nhau, chắc Minh không cần………
Trước sự trêu ghẹo của bố mẹ Minh chỉ có thể đứng im. Cả phòng yên lặng đợi câu trả lời của Minh, Thanh và Thành nhìn Minh đầy địch ý, chỉ có Đơn là mơ mơ màng màng. Sao hai bác hỏi lạ thế, ngoài quan hệ bạn bè, hàng xóm, với thanh mai trúc mã ra thì còn cái gì đâu? Đang đần ra thì Đơn bị một ánh mắt kiên định nhìn xuyên thấu khiến cô sững sờ, mắt mở to. Minh nắm chặt tay, giọng đều đều:
-Đơn là… thế giới của con.
Chỉ còn nốt hôm nay nữa là kết thúc kì nghỉ, nhưng sau vụ việc vừa rồi thì ai cũng mệt nhoài, chả còn hơi sức đâu mà chơi nữa. Đơn cũng không ngờ là bản thân ngủ đi mất ngày, lúc tỉnh dậy thì chuyến đi chơi đã gần kết thúc.
Mọi người chuẩn bị hành lí rồi xếp đồ lên xe, trước khi về các bậc phụ huynh có cho phép đứa trẻ đi mua đồ lưu niệm cho các bạn, tất nhiên phải cử một người lớn đi theo trông nom, việc này do mẹ Dạ đảm nhiệm. Bốn đứa được mẹ cho lên xe điện ngồi đi vòng quanh thích ơi là thích, thi thoảng thấy chỗ nào đẹp lại bắt dừng xe để xà vào đòi mua.
Minh ngập ngừng nhìn con bé hàng xóm đang vui vẻ chọn vòng ốc mà chân tay luống cuống. Cậu kiếm cớ đứng sát vào gần Đơn để chọn, tiện thể hỏi han:
-Này Đơn, cái câu mà mày nói với tao khi bị bắt cóc đi ấy, ờm… có dụng ý gì không?
Đơn không để ý mấy, tay vẫn mải mê chọn xem đồ nào đẹp, không thèm nhìn Minh mà đáp qua loa:
-Có, là chỉ nơi tao bị nhốt!
Đơn hồn nhiên làm Minh vừa tức vừa thẹn. Cậu siết chặt tay kìm nén hỏi lại:
-Thế có nghĩa là cái câu “My life is missing something beca_se…” kia mày không hiểu một cái gì à?
-Có hiểu! “Cuộc sống của tôi thiếu cái gì đó, bởi vì…”. Lần sau đừng chơi trò đố chữ nhảm nhí đấy nữa vì nó quá dễ. Điền thêm chữ “u” vào là thành “because”, mà trình độ tiếng anh của tao lại không quá khó khăn để dịch câu này.
Trả lời xong Đơn còn quay qua khuyến mãi thêm cho Minh một nụ cười như nắng xuân:
-Đúng không?
Minh nghe xong câu trả lời mặt ngắn tũn lại. Quả nhiên cái con đầu tôm này nó có hiểu cái quái gì đâu, báo hại cậu vò đầu bứt tai nghĩ vẩn vơ suốt mấy ngày trời. Ranh con, mày được lắm!
Cảm xúc của Minh có vẻ tụt dốc không phanh, cậu cầm đại một thứ rồi tính tiền. Lúc lên xe bọn trẻ dở đồ đã mua ra tặng nhau Minh mới biết là mình mua cái gì. Trời ạ, hình sứ của một thằng cu đang nude toàn thân, chuyên dùng để đặt đầu giường các đôi vợ chồng muốn có con trai. Minh không hiểu sao cửa hàng đồ lưu niệm lại bán thứ chết tiệt này, chỉ biết là ba đứa kia nó đang nằm bò ra cười cậu thôi.
-Mày… Mày haha… muốn có con trai đến thế à?
Thành trêu làm Minh đen mặt, cậu vứt hình sứ sang một bên, chán nản nhìn ra cửa kính. Đơn nhớ đến điều ước trong lọ ước mà Minh tặng sinh nhật thì lặng lẽ tự thấy buồn cười. Hồi đó ngây thơ quá! Rồi cô quay cười với Minh, trêu:
-Không sao, thích con trai thì mai sau sinh con trai là được mà!
Minh nghe đến đó mặt nhanh chóng đỏ lên làm mọi người trong xe cười phá.
Kì nghỉ hè này kết thúc rồi!
-Đi nghỉ hè lần này có vui không mày?
-Không…
Nguyên gác chân lên bàn, tay cầm máy điện thoại lật qua lật lại. Đầu óc mông lung, cậu đang bận nhớ đến cô bé với giọng nói cương nghị yêu cầu bọn cướp cởi trói kia.
Cậu không kể nên không ai biết, tất cả bọn trẻ bị bắt cóc khi lên xe đều bị trùm vải đen lên đầu. Vô tình thay khăn của Nguyên lại bị rách đúng một lỗ nhỏ trên mắt, do trời tối nên bọn bắt cóc không để ý. Mà nhờ thế cậu có thể thấy được toàn bộ sự việc mà người khác không được thấy. Cô bé với mái tóc màu nắng và đôi mắt nâu trong suốt như ngọc thạch màu cafe, từng câu nói đều khiến người ta có ấn tượng sâu đậm. Lúc bị tên lái xe xàm sỡ cô bé ấy không la hét mà chỉ yên lặng phản kháng. Đôi tay dù bị trói ra đằng sau cô bé vẫn có thể đạp cho tên lưu manh một nhát vào bộ phận trí mạng. Cơ thể ấy dù đã hâm hấp sốt mà vẫn dáo dác nhìn quanh xem có ai khó chịu chỗ nào không để cò kè mặc cả đòi nới dây trói xong mới chịu trùm khăn che lên đầu. Lúc đôi tay nóng hầm hập ấy sờ lên trán Nguyên, âm thanh lầm bầm: “May không lây sốt.” làm Nguyên có cảm giác như mẹ đang ở cạnh. Mái đầu nhỏ lúc nằm ra đất ấy sao mà yếu ớt đến thế, nhìn thấy bộ dạng dịu dàng đó ai mà biết được phía sau là cả một sự kiên cường lớn lao. Giọng nói cương nghị quyết đoán như thế, thử hỏi mấy ai có thể trấn tĩnh như vậy trong hoàn cảnh ngàn cân treo sợi tóc?
-Ui mày ạ mày biết em Đơn bên A không, năm nay lên A đấy! Đợt trước nghỉ hè có vô tình va phải làm rớt hết tài liệu photo xuống dưới đất, xong được em ý nhặt lên hộ. Người đâu mà xinh, đã nhặt lên rồi thì thôi lại còn tỉ mẩn phủi phủi, rồi vuốt vuốt cho đỡ quăn mép, lại còn nhỏ nhẹ hỏi anh có sao không, em xin lỗi ạ nữa chứ. Eo ôi dịu dàng cứ như cô Tấm ngày xưa ý! Mới gặp thôi mà làm tao cứ bị bồi hồi, đành phải mò lên confession trường hỏi mới biết được face cô Tấm. Nhìn ra dáng thế mà mới học có lớp , haizzz, chắc anh đây còn phải đợi thêm vài năm nữa! Đây có ảnh này, bị chụp trộm mà cute khỏi chê, xem không?
Nguyên khó chịu đẩy chiếc điện thoại thằng bạn hươ hươ trước mặt ra. Bất ngờ hình ảnh trong máy làm con ngươi cậu mở lớn. Cậu giật lấy điện thoại nhảy chồm dậy, hét lớn hỏi:
-Cô bé này, học trường mình á??
-Ơ cái thằng, nó được lên confession trường bao nhiêu lần mà mày không để ý à? Người trên trời hả mày?
Nguyên nhìn đôi mắt nâu kia qua màn hình trong suốt, thoáng chốc ngẩn người.
Lời tác giả: Tôi định mai mới đăng nhưng nhận ra mai là va lung tung nên đăng luôn hôm nay. Tôi ghét valentine! ==