Đôi lời của tác giả: Tôi đăng hôm nay bởi vì tôi rảnh, hahaahaa:v Mình thích thì mình đăng thoi =))
Kì nghỉ hè năm nay thay vì đi biển thì cả lũ nhóm Đơn tụ lại dắt nhau đi chơi đây đó. Bọn nhóc cũng đã lên lớp , khả năng tự lập đầy mình, đường nhiên các vị phụ huynh cũng sẽ không ngại cho con đi chơi một chút. Nào là đi Bờ Hồ, đi trung tâm thương mại, đi ra “chơi điện tử xèng”, đi học làm bánh (hay còn gọi là sang ở nhây nhà Đơn), đi ăn nhà hàng, đi ăn vỉa hè, đi mua sắm, đi xem phim,… Nói chung lịch trình mùa hè của bọn nhóc đầy rẫy những ngày đi chơi và đi ăn, vui vui vẻ vẻ, chả quan tâm đến sang năm mới học nặng hơn rất nhiều gì cả.
tháng cứ thế thấm thoát trôi qua, nhẩm đếm, mấy đứa đã cùng nhau trải qua hai mùa hoa phượng, chẳng biết sau này còn được ở cùng nhau như vậy nữa không?
Câu hỏi này cũng chẳng phải là vô căn cứ, bởi vì sự đời đầy rẫy những chuyện khó lường trước. Có khi hôm nay vừa mới nắm tay nhau đi chơi, mai đã mỗi đứa một phương trời.
Đơn ngẩn ngơ nhìn xuống bàn tay đang siết chặt lấy tay mình kia, lại ngẩng lên ngắm chủ nhân của nó. Bốn đứa đang tụ tập ở nhà Thanh để chuẩn bị quần áo cho buổi khai giảng sắp bắt đầu trong phút nữa. Vì muốn cả lũ có thể mặc đồng phục một cách “không đụng hàng”, Thanh từ sáng sớm tinh mơ đã gọi điện đến nhà từng đứa giục qua chỗ nó ngay lập tức. Đơn khe khẽ thở dài, đã là đồng phục thì không hiểu làm nó “không đụng hàng” kiểu gì đây?
Minh đã thay xong từ lâu, ngồi im một chỗ không nói năng câu nào. Thằng này từ trước đến nay nhiều khi vẫn hay trầm như thế nên chẳng ai buồn quan tâm đến nó cả. Có mỗi Đơn ngồi gần nó nhất, nhận ra dạo này nó hơi lạ.
Nó nắm tay cô, ừ cũng quen rồi, nhưng không hiểu sao cô thấy cái nắm tay này lạ lắm. Siết chặt lại giống kiểu sợ người kia biến mất, lại đan xen một chút lo lắng, cứ như đứa trẻ nhỏ ôm chặt cánh tay mẹ không nỡ buông vậy. Đơn cầm bàn tay đang nắm lấy tay cô kia lên, dùng tay còn lại vuốt nhè nhẹ. Lúc này Minh bên cạnh mới chịu ngẩng cái đầu đang cúi gằm lên, ánh mắt mông lung vô định ngừng nghĩ, nhìn vào hai bàn tay đang đan xen.
-Buồn…
Minh thốt lên thật khẽ, nếu không phải Đơn ngồi ngay cạnh thì đã không thể nghe thấy. Cô bình thản cười, nắm lấy tay Minh giơ lên lắc lắc:
-Nắm chặt như thế này, không sờ cho buồn thì sẽ chịu buông ra chắc?
Minh nhận thức được bàn tay Đơn đã bị mình siết cho tím tái mấy đầu ngón liền giật mình vội vã buông ra, áy náy xoa xoa mấy đốt ngón tay của cô. Đơn cảm thấy mức độ lạ lùng của bạn cô ngày càng tăng liền chống cằm khó hiểu. Ngồi sát lại gần Minh, Đơn nghịch tay cậu nhẹ nhàng dỗ dành:
-Làm sao thế? Bạn Minh của mình có điều gì tâm sự nói ra cho mình nghe tí nào?
Sến chảy nước ra, “bạn Minh” mới chả bạn không minh. Minh biết là Đơn nịnh cho mình vui nhưng vẫn không chịu nói gì, như con cún nhỏ dụi đầu vào vai Đơn. Đơn tiếp tục cố gắng ngọt nhạt:
-Bạn Minh của mình bị bệnh à?
-Ờ, đang bệnh đây, bệnh nặng lắm!
Cuối cùng cũng chịu nói rồi! Đơn cười khẽ, xoa đầu Minh vỗ vỗ:
-Trời ơi, khoẻ mạnh thế này thì bệnh gì được? Đằng ấy làm màu thế?
-Mình đau trong tim ý, Đơn làm sao mà biết được?
-………….
-………….
-………….
Sẩm má…?
Cả đứa trong phòng nghe đến đó đều dừng mọi động tác quay sang phía này. Thành đang định nói gì liền bị Thanh vồ lên bịt miệng vào, ứ ứ mãi chả thốt lên được đành im lặng. Mắt hai đứa sáng lên, long la long lanh hướng về chỗ hai đứa còn lại đang ngồi tay đan tay vô cùng là rồ man tịch trên ghế dài. Thanh quay cuồng, đừng có nói là tỏ tình nhé, tỏ tình là Thanh chết luôn đấy! Máy quay đâu, đm điện thoại đâu, lấy nhanh ra còn quay lại nào! Cái máy in tiền kiêu ngạo kia chuẩn bị tỏ tình kìaaaaaa!!!
Mắt Đơn trợn tròn, thằng nhóc này không phải là đã đến tuổi dậy thì rồi đấy chứ? Cũng biết thích biết yêu rồi cơ à? Là ai? Ai mà giỏi vậy, làm được cho cục đá nhà cô thích cơ!
Trong phút chốc Đơn không ý thức được rằng, cục đá “nhà cô” ở đây ám chỉ ai…
-Bệnh tương tư à?
-Ờ!
Giật cả mình! Đơn không cờ Minh nó thẳng thắn vậy cơ. Cô tò mò lắm, bạn thân của cô, thanh mai trúc mã của cô, hàng xóm nhà cô, kiêm luôn cả bạn cùng bàn luôn, vậy mà bấy lâu nay nó cứ giấu im ỉm im ỉm, chẳng chịu tâm sự gì cho cô nghe gì cả! Trong lòng Đơn hơi tò mò nhưng vẫn phải nhịn, ngọt ngào dụ dỗ:
-Ai đấy? Đơn có biết không?
-Biết chứ! Người này Đơn biết, Thanh biết, Thành cũng biết luôn!
Đơn liếc Thanh với Thành, thấy hai đứa chúng nó vẫn đang nhìn cô với ánh mắt mong chờ, lộ rõ ý tứ chờ mong ra hiệu cho cô hỏi tiếp đi. Đơn ngẫm nghĩ, chả nhớ được ra cô bạn nào cả. Bỗng mắt Thanh trợn lên, làm khẩu hình chữ “Thư” với Đơn. Đáp án này khiến Đơn há hốc mồm. Chẳng có lẽ nước chảy đá mòn, tấm chân tình của bạn Thư đã làm Minh cảm động rồi? Nhưng mà tình cảm của Thư, Minh biết rõ, nếu Minh thích thì chỉ cần nói một câu, Thư kiểu gì chả đồng ý ngay, việc gì phải khổ sở thế này?
-Thư hả?
-…
Không trả lời tức là không phải, Thanh lại tiếp tục ra dấu chữ “Thuỷ”. Đơn càng hoảng hơn. Đừng có nói là Thuỷ nhé, nếu là Thuỷ thì Đơn không đồng ý đâu, Đơn ghét Thuỷ lắm.
Thanh nhìn phản ứng của con bạn mà chán nản. Con này, nó không ghen tí nào à? Cả cái nhóm đứa này, đến đứa biết Minh thích ai, mình nó không biết.
-Thuỷ à?
Đơn hỏi vẩn vơ.
-Nếu đúng thì sao?
Minh bình thản trả lời. Đơn lập tức buông tay Minh ra, mặt xầm xì:
-Thế thì tao sẽ cho mày chọn, một là tao, hai là Thuỷ!
Giọng đổi luôn ° kìa. Cả đứa còn lại bỗng nhiên cười phá lên làm Đơn chẳng hiểu gì. Minh bên cạnh cười đến mức làm vai Đơn run lên, Đơn tức giận hất đầu nó ra không cho dựa nữa. Minh xoa đầu Đơn, khuất phục nói:
-Tao chọn mày, tất nhiên là chọn mày rồi!
Nói xong lại cười tiếp, đến khi tới trường rồi vẫn còn cười tủm tỉm.
Nắng sớm chiếu rọi qua khung cửa sổ, cánh phượng rơi từng tầng từng tầng xuống sân trường tạo nên những đốm đỏ điểm xuyết. Đơn phải công nhận cách mặc đồng phục này bá thật. Trường Đơn học nam mặc sơ mi với cà vạt, quần màu nâu kem, nữ mặc sơ mi với váy nâu kem, cổ thắt nơ điệu đà. Mà xem Minh với Thành bây giờ kìa, Thành thì quần đồng phục xắn lên gần đầu gối, mở bung hàng cúc đầu lại không chịu đeo cà vạt, Minh thì xắn tay áo lên tận khuỷu, cà vạt cài lỏng lẻo, so với đám nam sinh chỉnh chu ở đây thì cá biệt thật. Còn Thanh thì sắm thêm đôi tất dài đến tận bắp chân, váy cắt ngắn lên trên đầu gối phải đến phân, viền trong còn gắn thêm chút ren trắng thập thò và thêm vài lớp vải nhìn bồng lên như váy búp bê. Đơn bị Thanh bắt cắt bớt gấu váy nhưng không chịu, cuối cùng vẫn phải thoả hiệp cắt đến trên đầu gối một tẹo, cổ áo cô được gắn thêm một chút ren trắng giống váy Thanh, tay áo lại trùm đến hơn nửa bàn tay, nhìn rất là điệu. Xem thoáng qua có lẽ không ai để ý đồng phục của hai đứa con gái bị chỉnh sửa một chút, chỉ biết là thấy đẹp hơn thôi. Có lẽ phải soi kĩ lắm mới phát hiện được, mà có phát hiện cũng chỉ là thêm một tí ren thập thò ẩn hiện cho trông nữ tính chút chứ không thêm vào quá nhiều, không thể vì thế mà phạt kiểm điểm.
Nói tóm lại, riêng về khoản quần áo, Thanh là khéo nhất hội. Cả bọn tiến tới phía hàng ghế của lớp mình chuẩn bị xếp ghế giúp lớp.
-A!
Bỗng nhiên từ đằng xa có cô bé tay cầm lon coca, vì mải đuổi theo một bạn khác mà va vào Đơn khiến lon coca đổ ào, cả mảng áo sơ mi của Đơn chuyển thành màu đen.
-E… Em xin lỗi chị! Em xin lỗi chị ạ!
Bé con ríu rít, luống cuống tìm khăn giấy lau lau cho Đơn, náo nhiệt làm bọn trong lớp chạy lại xem. Đơn nhận lấy khăn giấy, mỉm cười kêu không sao rồi bước nhanh về phía phòng vệ sinh.
-Chúng mày cứ làm tiếp đi, tao đi vệ sinh một chút.
Chất lỏng ngọt ngọt dính trên áo khiến cả người Đơn nhớp nháp khó chịu. Sắp tới giờ buổi lễ khai giảng bắt đầu, Đơn chạy nhanh hơn, chẳng may lại va phải một bạn nữ ngồi trên xe lăn, là cô bạn cùng học đội tuyển Văn với cô-Ngân.
-Tôi xin lỗi, cậu có sao không?
-Không sao.
Cả người cả xe ngã ngửa ra nền đất lạnh, Đơn bối rối chạy tới dựng xe lăn lên. Trường có đặc cách trợ cấp đặc biệt cho bạn nữ này, bạn bị liệt một bên chân không thể đi lại nên được miễn giảm học phí, đi lên xuống cầu thang không tiện nên lớp của bạn cố định luôn ở tầng chứ không phải chuyển theo mỗi năm như các lớp khác. Bạn bệnh tật nhưng lại rất cố gắng, chiếm được cảm tình của nhiều thầy cô và bạn bè trong trường. Anh trai hơn bạn tuổi thì ngược lại, là học sinh cá biệt trong lớp. Thầy cô hay lấy hai anh em ra so sánh, nhưng người anh này vẫn có vẻ rất thương em cho nên thầy cô hay niệm tình bỏ qua một vài lỗi nhỏ cho anh ta. Hiện tại anh ta đi kè kè sau xe lăn nhưng suốt cả quá trình xảy ra lại không có ý giúp Đơn dựng xe dậy. Đơn thầm nghĩ, đây là “thương em” theo lời đồn sao?
-Này con kia, mày đi đứng kiểu gì đấy? Mắt mày để trên đầu à?
-Em xin lỗi.
Tên anh trai kia quát tháo ầm ĩ, sấn tới dứ dứ đẩy Đơn về phía sau. Đơn vẫn đứng im cúi đầu, à, hoá ra “thương em” theo kiểu này.
Là giả bộ, hay là thật?
-Xin cái gì mà xin? Đi mắt cứ tơn tớn tơn tớn lên, không thấy bạn bệnh à mà còn đâm vào?
-Anh, thôi đi, người ta đã xin lỗi rồi!
Ngân lừ mắt với anh mình, anh ta lập tức hừ một cái, đút tay vào túi quần lùi về phía sau. Cô bạn cười với Đơn, nhỏ nhẹ nói:
-Cậu thông cảm nhé, anh tôi hơi nóng tính. Tôi không sao đâu, cậu cứ đi đi.
-Không sao cái gì? Con gái con đứa chạy mà không chịu nhìn, xong còn lấy người ta ra làm đệm thịt nữa. Tưởng xinh mà ngon á? Xinh thì thích làm gì cũng được á?
-Anh!!
Ngân quát lên, quay qua Đơn nhỏ nhẹ xin lỗi. Đơn thấy ngại, đâm vào người ta mà còn bị người ta cúi đầu nhận lỗi với mình. Cô đành gật đầu tỏ vẻ không sao, nói xin lỗi thêm hai ba câu nữa rồi khó xử bỏ vào phòng vệ sinh. Trước khi đi qua còn bị anh trai cô bạn dứ dứ cho vài cái đỏ cả trán, Đơn vẫn nhịn. Là cô sai trước, cô không có quyền trách cứ người ta.
-Mày để cho nó đi thế à?
-Ơ cái anh này, chả để thì sao?
-Làm màu vl…
-Gì? Anh nói gì cơ? Nói to lên em nghe tí?
-Tao bảo mày hai mặt đấy! Thể nào cũng có ngày cái bộ mặt của mày bị lột lên cho mà xem.
-Anh… ghét em thì nói thẳng, việc gì phải đặt điều như thế?
Cô bạn ngồi trên xe lăn nước mắt trực trào, run run siết chặt gấu váy. Tên anh trai kia hếch mặt một cái rồi phất áo bỏ đi, để lại cô em gái đáng thương ngồi ở đó khóc thút thít, không xuống được bậc thang để ra sân trường.
Khóc được một lúc đột nhiên cảm thấy xe lăn có người đẩy, quay mặt ra đằng sau đã thấy bóng dáng một cậu bạn cao lớn đứng đó. Minh cất giọng bình thản:
-Cậu có muốn xuống sân trường không để tôi đẩy xuống?
-Th… Thôi cậu để tôi tự làm!
Cô bạn ngại ngùng nói, hai tay đặt lên bánh xe lăn vào phòng ý tế. Minh ở phía sau thở dài, lắc đầu chạy đi tìm Đơn.
-Năm nay các em đã lớp nên có thể tham gia vào các đội tuyển của trường. Em nào có năng khiếu môn gì thì lên đăng kí với cô nhé, một phần được giải thì sẽ đẹp học bạ, hai là nếu giải cao thì sẽ được cộng điểm vào cấp III đấy.
Cô Hằng đứng trên bục giảng khuyên giải, phân tích xem học sinh nào trong lớp nên vào đội tuyển nào. Ngoài Dạ Từ Minh như cá gặp nước, đội tuyển nào cũng vào được ra thì Đơn bé nhỏ chỉ khiêm tốn đăng kí môn Văn. Cô Hằng dạy Văn, đối với sự lựa chọn này của Đơn đường nhiên sướng khỏi nói:
-Thế Minh chọn môn gì?
-Môn nào ôn cùng buổi với môn Văn hả cô?
-Làm gì có môn nào! Đòi hỏi vớ vẩn!
Cô Hằng quắc mắt lên, Minh đành đăng kí chọn môn Toán. Thanh thi môn Anh, Thành không muốn nhưng vẫn bị cô ép thi cùng mình. Thanh người nước ngoài thì đúng rồi, nhưng Thành sao lại thi Anh? Đơn băn khoăn:
-Thành giỏi anh à?
-Ô mày không biết à? Thành sống ở nước ngoài, lên cấp II mới về Việt Nam mà!
Đơn khó hiểu lắng nghe điều Thanh nói với mình. Ngoại hình của Thành hoàn toàn cũng có chút gì giống người nước ngoài cả, nếu có chỉ là tính cách phóng khoáng mà nó sở hữu. Dù thế thì tại sao Thanh biết mà cô lại không biết?
-Sao tao không biết?
-Mày thì có cái gì biết? Minh nó còn biết kìa, chỉ có mày là cứ ngơ ngơ thôi!
Đơn quay sang nhìn Minh chờ đợi sự trả lời, đáp lại là cái cười pha thở dài. Đầu Đơn ong lên, tự hỏi rốt cuộc cô có phải là một phần của nhóm không nữa. Ngẫm lại, từ trước đến nay chơi với đứa này đều được bọn nó chủ trương cho từ A tới Z, cô hình như chưa phải động tay động chân lần nào ngoài việc làm đồ ăn. Đi đâu, đến chỗ nào nên ăn món gì, đây là nơi nào, người này là ai, tất cả thông tin đều được lấy từ Thanh Thành và Minh, còn cô, được bọn nó bọc như bọc trứng, lúc nào cũng bênh cũng che trở, giờ thì sao, cái gì cũng chẳng hay.
Đơn thấy buồn buồn, bởi vì có lẽ bọn nó còn giấu cô rất nhiều thứ.
Đơn cúi đầu xuống nhìn ngón tay, không để ý Minh liếc qua cô đầy sâu xa, Thanh lo lắng quay xuống rồi lại quay lên, còn Thành thì nở nụ cười đầy quỷ dị.
Không sai, nụ cười đầy ma mãnh, lại có cả sức lạnh, rất lạ lùng. Minh thấy thế quay qua lườm Thành một cái khiến cậu ngừng cười, tuy nhiên chút ý vị vẫn vương trên khoé môi. Nếu Đơn thấy được chắc chắn sẽ nghĩ rằng Thành vừa cười kia hoàn toàn không phải Thành thường ngày vẫn chơi với cô! Chỉ tiếc cô bé của chúng ta lúc này vẫn đang buồn bã cúi đầu, ngẫm ngẫm nghĩ nghĩ.
Chỉ năm nữa thôi, cô bé này sẽ biết những gì cần biết.
Ngày thi thử đầu tiên để lọc học sinh giỏi đi thi quận tới, các học sinh thường buổi này được nghỉ một ngày. Giữa cái nắng chói chang ở sân trường, Thanh với Thành như ông hoàng bà hoàng hoành tráng bước ra khỏi phòng thi. Quanh sân vẫn chưa có bóng dáng ai đi ra cả, đắc ý cũng phải thôi, hai đứa sống ở nước ngoài không giỏi Anh mới là lạ.
Chợt hai đứa sững lại khi thấy thằng chết bầm nào đấy giỏi nhất khối đã ngồi thảnh thơi ở ghế đằng canteen chơi điện tử được rồi. Minh đã gọi sẵn cốc đá bào siro, chỉ đợi bọn nó ra là chén, nhanh đến phát sợ. Nghe bảo Toán là môn khó nhất trong các môn, đủ dạng đủ loại, thế mà thằng siêu nhân này sao lại ra nhanh thế hả giời? Thanh và Thành toát mồ hôi tiến lại.
-Làm hết không?
Minh vắt chéo chân, nhàn nhã hỏi.
-Hết, mày thì sao?
Thành cầm lấy cốc đá bào mút chùn chụt, Minh không ngẩng đầu lên, hờ hững:
-Ờ, cũng tàm tạm.
-…
Vậy thì thôi tất cả bọn nào thi môn Toán cứ tập xác định đi, Minh nó còn tàm tạm thì chúng bây không làm hết được cái đề đấy đâu.
-Đơn ra kìa! Đơn ơi, ra đây, làm hết không mày?
Thanh hét lên, vẫy vẫy Đơn ra phía này. Nhất Toán nhì Văn ba Ngoại Ngữ, Lí Hoá ờ thì cũng khó đấy, nhưng không phải kiểu mỗi người chấm một cách như Văn. Môn nào đều sẽ có đáp án nhất định, riêng Văn, đáp án thì chung chung, cách chấm muôn phường muôn ngả, chả biết đường nào mà lần. Trong Toán có Văn, trong Văn có Toán. Nếu Minh đi thi phải chú ý cách dùng từ cho chính xác thì Đơn thi Văn vừa phải học thuộc cả tá thứ, vừa phải tư duy lần mò theo từng câu từng chữ cho đề bài sao cho đạt bố cục và ý chính chuẩn xác nhất. Ba đứa còn lại thương Đơn lắm, bọn nó sợ nhất là Văn, bỗng chốc cảm thấy Đơn thật là giỏi. Đơn ngồi xuống cầm lấy cốc lên mút, mỉm cười:
-Văn không biết làm cũng phải cố làm cho hết mà!
Đạo lí này đứa học sinh nào cũng biết, nhất lại là bọn đội tuyển Văn. Xem ra Thanh hỏi thừa rồi.