Và thế là, gần trăm học sinh tham gia vào chuyến đi hôm đấy đều nối đuôi nhau tiến sâu về phía trước, đi trên con đường mòn mà sáng nay cả lũ đã quậy phá tung hoành đến quen thuộc. Đơn thong dong đằng sau cùng, không buồn nói gì trước khung cảnh nhí nhố lén lút trước mặt. Linh chắp tay ngang đầu đi ngay sau, mặt xa xẩm, không ngừng thở dài thườn thượt.
-Đây, đây là cái rừng mà tao nói đến! Đi qua chỗ này có một lối nhỏ, ai có thể thành công vượt qua khu rừng này là người thắng cuộc!
-Ế..? Vượt rừng á? Điên à lạc thì sao?
-Không lạc đâu, sáng nay bố mày chui vào đây chơi thử rồi, đường đi dễ ra dễ nhớ, diện tích rừng cũng nhỏ lắm, bằng cái sân trước của trường mình thôi. Có điều tối mà đi trong này mới vui ý!
Anh A làm mặt nham hiểm doạ một vòng tất cả mọi người rồi tiếp tục phổ biến:
-Lớn thì đứa đi một, nhỏ thì đứa đi một, mỗi đội phải có cả nam cả nữ, bọn lớp thì miễn chơi, đi theo anh chặn ở đầu bên kia rừng xem đứa nào ra trước là người thắng. Kết thúc trò chơi sẽ có giải thưởng, nên cố lên mấy mem nhá!
-Không công bằng, làm ban giám khảo không có giải thưởng hả?
-Mấy bé yên tâm, tí anh nói cho chúng mày cái này, làm tốt anh cho bim bim.
-Ông A nhé ông chơi ăn gian, cả lũ phải thi còn ông trốn đi à?
-Ai chơi ăn gian? Thế tao hỏi là có đứa nào ở đây sẵn sàng nhảy ra thay tao, rồi chi tiền ra mà phát phần thưởng không?
-....
-Đấy, không có thì miễn sủa. Nào bắt đầu, gâu gâu gâu gâu!
-............. Nó có tiền nên nó sủa thật hả mày?
-Đm mày ý nó là "go go go", "đi thôi" ý đồ não mì chính!
Trong lúc A cùng mấy em lớp rời đi thì toàn bộ số học sinh còn lại phải cãi nhau chí choé để ghép cặp, sau đó theo thứ tự đi sâu vào khu rừng. Như luật cũ, Đơn với Linh đi cuối, vừa vặn sau khi ghép cặp lại chừa ra đúng hai con người này. Là trường hợp đặc biệt nhưng Đơn không nói gì chỉ rảo bước đi trước, Linh nhún vai lặng lẽ theo sau.
Trong rừng âm u, sương đêm vừa lạnh vừa làm mờ tầm nhìn, thành công khiến cho toàn bộ những người tham gia cuộc thi rợn tóc gáy. Ánh trắng sáng rọi xuống đã bị che bớt bởi những tán cây, tạo nên lỗ chỗ những vệt sáng chiếu xuống mắt đất. Trong không gian u tối như bị mù này, con đường nhỏ nương nhờ theo ánh trăng là thứ duy nhất trở nên rõ ràng, cùng với âm thanh vo ve của côn trùng đập thẳng vào tai. Thi thoảng ở phía xa lại văng vẳng lên những tiếng hét rợn tóc gáy, không khó đoán, hẳn là anh A cùng mấy em lớp đã tương kế tịu kế doạ cho người chơi sợ mất hết hồn vía.
-A!
Đơn trượt chân suýt ngã xuống vũng bùn, may mắn có Linh đằng sau nhanh tay kéo trở lại. Cái kéo làm người Đơn xoay một vòng úp mặt vào người Linh, Linh thở phào bỏ Đơn ra, tiếp tục đi. Rất tĩnh lặng, hai đứa cứ men từng bước từng bước, tinh thần ngày càng trùng xuống theo không gian im ắng.
-Ú OÀAAAAA!!!!
-Aaaaaaaa...!!!!!
Lại thêm hai nạn nhân nữa bị hù cho chết khiếp, Đơn loạng choạng ngã lật về phía sau. Ào một cái, lá bay lả tả, Đơn sụp xuống một cái hố khá to. Cả Linh và "con ma" đều cuống lên. Linh chạy vội về phía cái hố, hét vọng xuống:
-Đơn, mày có sao không?
-Tôi ổn.
-Ổn thì trèo lên, đm ổn mới chả không ổn nẫu cả ruột!
-....
Chứ không phải anh hỏi tôi có sao không hả?
Đơn cố gắng len người khỏi những rễ cây lằng nhằng phía dưới cái hố, bám vào một rễ cây trèo lên. Rồi cạch một cái, tiếng kêu lại vang lên một lần nữa. Đơn bé nhỏ ngã dúi dụi, Linh lo lắng hỏi:
-Lại sao đấy?
-Tôi trẹo chân rồi!
Đơn giữ im tư thế không ngọ nguậy, hai tay bám vào mỏm đá nhô ra trên dỉnh đầu, cổ chân kẹt giữa hai rễ cây khá lớn. Mày cô nhíu lại, mồ hôi nhỏ từng giọt. Không ổn, cú ngã ban nãy khiến đầu Đơn hoa lên, bệnh cũ tái phát.
Đơn trước đây hay có biểu hiện dễ hoa mắt chóng mặt, cơ thể rất yếu, triệu chứng này càng trở nên rõ ràng khi cả ba đứa bạn của cô đi mất. Bác sĩ nói cô bị thiếu máu lên não, cộng với cú sốc khiến tinh thần uể oải nên đầu ngày càng dễ mệt mỏi. Bác sĩ còn nói trí nhớ của Đơn tốt do một số tế bào não và dây thần kinh có thể hoạt động nhanh gấp mấy chục lần người bình thường. Nhưng cũng do hoạt động quá nhanh mà dễ bị mệt, dẫn đến nhiều cơn choáng váng, thi thoảng còn khiến cơ thể nôn nao muốn ói.
-Trẹo chân đau không? Lên được không?
Giọng nói của Linh lại vang vọng xuống, Đơn bực mình hét lên:
-Cứ thử bẻ chân mình xem có đau không!
Linh im tịt, bối rối vò loạn tóc trên đầu. Cậu quay sang con ma đang luống ca luống cuống bên cạnh, dặn dò nó đi gọi mọi người đến đây rồi nhảy sụp xuống. Đơn nhắm tịt mắt lại tránh cát bụi bay vào mắt, thoáng chốc bụi tan hết, cô lờ mờ thấy Linh đang thận trọng gạt từng rễ cây để tiến lại gần. Anh vòng tay qua hai rễ cây to khoẻ, cầm vào nách Đơn nhấc lên đồng thời giơ chân tách rễ cây để Đơn rút được chân ra. Đơn đau điếng mà vẫn cố nhịn, mồ hôi cô chảy liên tục, lúc được Linh bế vào lòng tưởng chừng mệt muốn ngất đi.
-Thả xuống, tôi tự đứng được.
-Nằm im! Mày mà làm sao nó "raep" tao!
-Nó?
Tầm nhìn của Đơn trở nên mông lung, hai tay bấu chặt lấy vai áo Linh. Lại nó, lúc thì nó, lúc thì người ta. Liệu có phải...?
-Đừng tưởng bở, Minh của mày đang vui vẻ bên Anh rồi, không có thời gian lo cho mày đâu!
Ừ, lại thêm một lần tưởng bở. Đơn siết chặt hơn bàn tay, hành động đó khiến bả vai Linh nhức nhối, anh định mắng Đơn, cuối cùng nhìn thấy cánh môi nhỏ bị cắn đến sắp nát lại không dám ho he câu gì. Tí tách, tí tách, trời bỗng dưng đổ cơn mưa lớn. Linh thầm kêu hai tiếng "chết tiệt", bế Đơn nép sát vào chỗ có đất và rễ cây che. Nước mưa xối thẳng vào đầu, chảy xuống mặt của Linh. Linh nhắm tịt mắt lại, miệng há ra để thở thay cho cái mũi đang bị từng giọt nước lần lượt che chắn.
Bỗng nhiên có bàn tay vươn lên gạt đi hết nước trên mặt Linh. Đơn đội chiếc mũ vàng rộng của mình lên cho anh, bản thân thì lại run lên từng đợt. Linh hiểu, con nhóc này nó đang khóc.
-Anh biết không..
Tiếng nói yếu ớt nỉ non của Đơn vang lên giữa màn mưa xối xả, hoà quện với tiếng côn trùng rì rào dưới tán cây ướt đẫm:
-.. Tôi đã luôn nghĩ vết đau nào cũng có thể được xoá bỏ bởi thời gian, tôi cứ luôn nghĩ, chúng nó bỏ đi hết là có lí do riêng...
-Tôi luôn tự an ủi mình rằng xa nhau thì sao, không phải vẫn có thể liên lạc bằng điện thoại đấy thôi? Đến khi mỗi tối đi ngủ mới nhận ra tôi sai rồi. Tôi không thể sống thiếu chúng nó, không thể!
-Rốt cuộc tôi đã làm gì sai? Có phải tính cách tôi đáng ghét đến nỗi đứa bạn của tôi, đứa thì đi trong thầm lặng, đứa thì bẻ sim, đứa thì che giấu tôi đến phút cuối cùng?
-Tôi thật sự, thật sự rất nhớ chúng nó. Tôi phải làm sao bây giờ...
Đơn nấc lên, tiếng khóc đứt quãng không thành lời. Cô đã cố tỏ ra cô không cần, cô là người con gái mạnh mẽ, cô sẽ sống tốt. Vậy mà cuối cùng lại nhận ra sâu trong thâm tâm vẫn luôn tổn thương như vậy. Minh, Thanh, Thành, làm ơn quay về đi, tao nhớ chúng mày, nhớ đến điên cuồng!
Đột ngột, giọng nói liền mạch của Linh vang lên, vô tình làm cho lòng Đơn chết hẳn:
-Không lầm đâu, chúng nó bỏ rơi mày, là do mày quá yếu đuối. Từ giờ trở đi mày phải cố gắng sống tốt lên cho chúng nó mở mắt ra, đồ bánh bèo!
Dạ Từ Minh đã từng nói, lần này tôi nghe anh, mong sau này anh giữ vững lời hứa của mình.
"Tôi sẽ hẹn hò với Ngân đến ngày đi. Anh phải chấp nhận điều kiện!"
"Nói đi!"
"Thứ nhất, phải đảm bảo nó không bị bắt nạt trong suốt thời gian tôi đi!"
"Thứ hai là gì?"
"Hãy làm cho nó... trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết!"
Mày thấy không Minh, thoả thuận giữa hai chúng ta, tao đang làm rất tốt!
Cả đám hôm đó bị mấy bác bảo hộ cùng các thầy cô giáo khác mắng té tát vào mặt. Toàn bộ một thân ướt nhẹp phải tranh nhau chui vào nhà tắm tắm rửa lại một lần nữa, cộng thêm ngày mai dọn vệ sinh, ngoại trừ Đơn ra.
-Đi từ từ, hằn hoi ngã sml, người ta lại kêu vừa trẹo chân vừa trẹo răng!
Linh nói với, nhờ Thư cẩn thận đỡ Đơn vào trong phòng tắm, mọi người lúc này đã ra hết chỉ còn mỗi Đơn và Thư bên trong. Đơn cúi đầu cảm ơn Thư, bắt đầu tự lột quần áo của bản thân ra vò sạch rồi mới tắm rửa. Thư kiếm cho Đơn một cái ghế để ngồi, chỗ chân băng bó của Đơn được Thư dùng túi cao su gì đó cẩn thận bọc lại. Đơn vuốt thứ bọc kín kẽ trên chân mình, bần thần nói:
-Khéo thật. Cái cao su đang bọc lại này là cái gì vậy? Cậu kiếm ở đâu lần sau tôi còn mua?
-Durex, kiếm ở hiệu thuốc hoặc Circle K, và ở đâu cũng được.
Mặt Đơn đần ra, bỏ tay khỏi thứ trên chân mình. Cô tò mò:
-Đi mua cái đó không xấu hổ hả?
-Xấu cái gì, thứ này có nhiều công dụng lắm đấy. Trong cặp tôi hiện tại có hộp, tẹo tôi đưa cho một hộp!
-... C... Cảm ơn...
Thư không nói gì xối nước qua loa chân tay rồi bỏ ra ngoài để cho Đơn tự xử lí, xong xuôi lại chạy vào dìu Đơn ra. Anh A là người đầu trò bị mắng nhiều nhất, đang ôm mặt khóc tu tu. Anh nói từ bé đến giờ chưa có ai mắng anh cả, anh buồn. Mấy em lại thi nhau bĩu môi lắc đầu, gớm cái ngữ anh, bụt không mở mồm mới là lạ ấy!
Trước không khí cãi nhau náo loạn, một mình Đơn mệt mỏi nằm xuống đệm của mình, trùm chăn kín mít rồi thiếp đi mất. Thư thở dài nhìn Đơn, chạy đi hỏi mượn cái máy sấy tóc sau đó quăng cho Linh.
-Mày làm cái gì đấy?
Linh bị thụi cho quả máy sấy vào bụng đau đớn gào lên. Thư bình thản chui lại chỗ của mình, nói:
-Người nhận lời hứa chăm sóc cho nó là anh. Giờ tóc nó đang ướt, đi ngủ luôn sẽ bị cảm, anh ra mà sấy cho nó!
Mặt Linh nhanh chóng xị xuống, hậm hực bò ra chỗ Đơn. May là máy sấy không dây, không có anh phải bò người kéo cả đệm cả Đơn ra chỗ nào có ổ điện mà sấy mất. Linh nhẹ nhàng luồn tay qua tóc Đơn, thơm quá, con ranh này mang cả Enchanteur gói đi để gội hả? Linh khó chịu bĩu môi, nhìn khuôn mặt khi ngủ đáng ghét kia liền véo vào má một cái. Tiểu thư, công chúa, bánh bèo! Có tỏ ra chảnh chó cách mấy thì bản chất vẫn vô thức để người khác phải chiều, không thay đổi được!
Hôm nay ở bản Xôi có lễ hội đèn lồng, mấy mem trong trường háo hức ra mặt, từ giờ tối đã rủ nhau ăn xong nhanh cơm để đi chơi rồi. Y như tối qua, Ngân và Thư lại được đặc cách đi cùng giáo viên, quả là đứa con cưng của các thầy cô! Đám còn lại theo hàng lối trật tự nối gót các bác bảo hộ đến nơi tổ chức lễ hội. Các bác cho đi tự do, nhưng đúng giờ tối phải tập trung về lại chỗ này. Cả đám chỉ đợi có thế đã nháo nhào lên, chạy mỗi đứa một nơi.
Lễ hội đèn lồng ở đây trang trí gần tương tự lễ hội đèn lồng ở Huế, chỉ có điều không hoành tráng và rực rỡ bằng. Dưới trời đêm huyền ảo lấp lánh, ánh nến lập loè bên trong những chiếc đèn hoa tựa như đom đóm chiều sáng cả một khoảng trời. Đơn bị vài người vây lại, đòi đi cùng. Cô lắc đầu từ chối, xoay gót bỏ đi mất mặc mấy bạn vẫn còn đang tiếc nuối đứng đực ra. Đi được một đoạn lại thấy tay bị nắm lấy kéo đi, Đơn bực bội, không để cô yên được sao?
Linh kéo Đơn đến một chỗ bán đèn, nói:
-Chọn đi, cho mày lấy cái!
Đơn khó hiểu nhìn Linh, đầu hơi nghiêng, tay chắp sau lưng. Cô hỏi:
-Anh trúng số hay sao mà có nhiều tiền vậy?
-Bảo lấy cứ lấy, nói nhiều làm gì!
Mắt Linh đảo quanh, ngồi xuống giúp Đơn chọn vài cái. Anh không nói chứ thật ra người ta nghe tin mày đi chơi hội đèn liền gửi cho anh hai cái thẻ Viettel k đủ đăng kí G trong vài tháng, cái đèn lồng này có đáng là bao! Đm đúng là lũ con đại gia, sẵn sàng vì gái làm tất cả!
Đơn chọn đủ cái màu sắc khác nhau, cùng với Linh bê một đống mang ra gần hồ. Vì mua nhiều nên Đơn được bác bán hàng tặng cho hằn bao diêm cùng với cho mượn một cái gậy dài để thả đèn. Cô cười cười, một mình cô chơi tận cái, VIP thật đấy! Cầm tờ giấy ước trên tay, Đơn không do dự vứt hết xuống sông, bắt đầu quẹt diêm châm đèn hoa. Linh ngồi xổm bên cạnh thấy Đơn làm vậy liền tò mò hỏi:
-Mày không ước à?
-Ước thì cũng có thành sự thật được đâu...
Cô đặt một chiếc đèn lên đầu cây gậy, nhẹ nhàng đặt nó xuống dòng nước. Ánh sáng lập loè của chiếc đèn nhanh chóng làm nồi bật cả một vùng tối tăm. Đơn hơi mỉm cười, tiếp tục châm lửa thả một chiếc đèn khác. Cứ thế đến khi chỉ còn chừa lại cái liền trao cho Linh:
-Đây, cho anh thả một cái!
Linh không bằng lòng bĩu môi:
-Thả cái mới đưa cho người ta một cái, ôi người đâu tốt bụng ghê!
Linh thả chiếc đèn còn lại xuống hồ nước miên mang, thừ người nhìn chiếc đèn hoa trôi nổi hững hờ. Quay sang bên cạnh thấy Đơn ngồi im nhìn đèn cùng mình, khoé môi hơi nhếch, đôi mắt nâu mông lung lóng lánh ánh sáng. Linh chống tai lên cằm, bỏ ngắm đèn, quay qua ngắm Đơn, than thở bố mẹ nhà nào đẻ khéo dã man!
-Đẹp thật, thảo nào đại gia sẵn sàng chi một đống tiền xí chỗ!
Đơn cười rộ lên, tóc bay xuôi theo chiều gió, nụ cười rạng rỡ trên khoé môi. Cô theo thói quen vén lọn tóc vào mang tai, không để ý người bên cạnh vẫn đang nhìn mình chằm chằm:
-Đèn thì đẹp thật, nhưng tự nhận mình là đại gia thì không đúng rồi!
-Này, cái đèn hoa là cả một gia tài đấy!
Linh hừ nhẹ, tất nhiên cũng không nhiều lắm so với vài tháng G lướt web. Đơn cười cười, không nói thêm gì nữa. Hai đứa cứ thế ngồi ngắm đến khi đồng hồ điểm giờ mới vội vã chạy về.
-Nào các bạn lên đủ chưa? Còn quên đồ gì không? Cô cho phút chạy lại lấy!
Khu để xe ồn ào náo nhiệt, ánh nắng dịu nhẹ mơn chớn da thịt. Đơn đội chiếc mũ rộng vành kéo vali lên xe trước, mặc kệ các em vẫn đang ồn ào ổn định hàng ngũ dưới xe. Thoáng chốc chuyến đi tham quan đã kết thúc, may là cô còn kịp chụp vài tấm, mua vài thứ về làm quà cho bố mẹ. Đi bản Xôi quả thực có hơi nhàm chán, lần sau nếu trường có tổ chức sẽ không đi nữa!
Đơn đứng lặng ngắm nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ. Giờ là giờ chiều, học sinh bên ngoài đang chen chúc chỉnh đốn chờ hiệu lệnh để chui vào xe. Một đám học sinh A lớp Đơn đang léo nhéo than bất công bên dưới, hỏi tại sao Đơn được vào trước mà mình không được, sau đó bị giáo viên lườm cho cái liền im tịt. Đơn lắc đầu cười, bắt đầu công cuộc nhấc vali lên cất.
Một, hai, ba!
Vẫn như cũ, không nhấc được. Đơn xoay xoay tay, nhìn ngó xung quanh xem có ai không để nhờ. Chợt cô nhớ đến lời Linh nói:
"Chúng nó bỏ đi là do mày quá yếu đuối!"
Đơncắn môi nhìn vào chiếc vali, hít sâu một hơi, tay lại giơ lên lần nữa. Cô bỏ bớt một số thứ như đồ ăn ra, khệ nệ nhấc vali lên ghế trước, sau đó tháo dép trèo lên ghế, thầm hô một hai ba nhấc vali lên trên đầu. Đơn nghiêng ngả thành công nhồi vali của mình vào chỗ cất, phủi tay mỉm cười đầy thành tựu. Cô hài lòng chèo xuống ghế, nào ngờ vừa quay lại đã gặp ngay bản mặt đang nhìn mình cười. Linh giơ ngón cái lên với Đơn:
-Làm tốt lắm cô bé!
Đơn hừ nhẹ, trèo xuống xỏ dép rồi yên vị tại chỗ, không ngại ngùng tự khen bản thân mình:
-Đương nhiên rồi!
Linh ngồi xuống cạnh Đơn, một lần nữa dúi vào tay Đơn múi quýt. Lần này Đơn không bài xích cầm lấy, miệng còn nói hai tiếng cảm ơn. Linh không nói gì cầm điện thoại lên chơi. Trong màn hình toàn phần mềm game, có một dòng chữ được gửi đi trong thầm lặng:
"Nó tự nâng vali của mình lên được rồi."
Đôi lời của tác giả: Đôi khi tôi cảm thấy hơi bất lực về khoản chiều khác độc giả của tôi:> Trước đây lúc Đơn còn hiền thì % muốn cho Đơn mạnh mẽ hơn, cầu cho Đơn thay đổi. Giờ thay đổi rồi thì lại đòi như xưa hic: