Có lẽ cứ đeo khẩu trang vào thì sẽ trở thành người lập dị chăng?
Ngày đầu tiên đi học, bố mua cho Đơn chiếc xe đạp mới tinh. Đơn bần thần vuốt vuốt yên xe, nhớ lại ngày xưa đã từng có người đòi đèo cô đi về mỗi buổi cắp sách đến trường. Đơn tự cười khinh bản thân, nhắm mắt hít sâu một hơi, trước khi trèo lên chiếc xe đạp không quên đeo vào khẩu trang cùng chiếc kính không độ cỡ to mà Linh đưa cho.
Quả thật không ngoài dự đoán của Linh, Đơn vừa vào lớp đã bị xếp ngay vào hàng mọt sách lập dị, vài ánh mắt nhìn cô rất châm chọc khiêu khích. Cô mặc kệ, phi thẳng đến chỗ bàn người quen ngồi. Người quen không nhận ra cô thì phải, chỉ ngước đầu lên rồi lại cúi xuống bấm tin nhắn.
-Suýt không nhận ra đấy!
Thư nói làm Đơn giật mình. Đơn xếp một quyển vở ngay ngắn lên bàn, hỏi:
-Sao cậu nhận ra được?
-Cái mùi Enchanteur đặc trưng của một con cuồng dùng mùi ấu trĩ này, cộng với đôi mắt cả đời tôi không thể quên!
Vừa to, vừa tròn, lại mang màu nâu trong suốt, đứng dưới ánh mắng mặt trời cứ như hai viên ngọc thạch màu cà phê lấp lánh, làm người tôi thầm thương bị hút vào mãi không dứt ra nổi.
-Hì hì, bạn tốt, tôi chỉ quen mỗi cậu, năm về sau chắc cũng chẳng quen ai được nữa đâu. Cuộc sống sau này trông cậy cả vào cậu vậy.
Đơn híp mắt cười gượng gạo, dù có hơi buồn, nhưng cô dám khẳng định với bộ dạng này của mình chắc chắn không thể chơi với ai ngoài Thư. Thư là một cô gái tốt, ít nhất Đơn biết dù Thư có ghét cô đến mấy cũng sẽ không chơi mấy trò bẩn tưởi như Thuỷ với Ngân, đó là điều khiến Đơn sùng bái và yêu quý ở Thư nhất. À, ngoại trừ một lần học lớp cô bé này có cào cô chảy máu tay ra...
Thư nhăn mày không đáp, như ngầm đồng ý với đứa đang ngồi bên cạnh mình.
Thư vốn là một cô bé xinh xắn với học lực rất tốt, nếu không phải do nhan sắc của Thanh và vẻ ngoài của Đơn vùi dập hồi cấp II, hẳn là sẽ rất nổi bật. Nhưng bây giờ không còn Thanh, cũng chẳng còn Đơn, Thư nghiễm nhiên trở thành mục tiêu ánh nhìn của rất nhiều người.
Mà cái con nhóc lập dị luôn đi bên cạnh Thư lại khiến không ít người ngứa mắt!
Ngoại trừ Thư ra, nó không bao giờ nói với ai được câu nào. Cả ngày chỉ chúi mặt vào quyển tiểu thuyết quyển, sổ tay, hoặc cái điện thoại để nghe nhạc. Thi thoảng nhận được tin nhắn của người nào đó còn cười khúc khích như dở hơi. Mà học lực của nó... khiến ai cũng rất ghen tị.
Trên đời này có người nào cứ hễ trả bài kiểm tra là lại được trở lên không? Ngoại trừ các môn tính toán ra, nó có thể nói là full các môn học thuộc. Các câu hỏi giáo viên đưa ra, nó đều trả lời được, các thầy cô còn hay trêu nó là "thiếu nữ trên thông tinh văn dưới tường địa lí".
Đã có một lần từng có đứa đập bàn hỏi, thưa cô, tại sao bạn Minh Thanh suốt ngày đeo khẩu trang thế ạ? Cô chỉ điềm nhiêm đáp, bạn bị bệnh con ạ.
Bệnh? Bệnh gì? Bệnh gì mà đeo khẩu trang suốt ngày thế? Để lâu không sợ lây cho các học sinh khác sao?
Thế là từ đó trở đi, Đơn chính thức trở thành thành phần đáng ghét, bị mọi người xa lánh. Đơn cười trừ, cô biết là sẽ thế này mà. Có điều thà như vậy còn hơn là quá nổi bật, để rồi mà bị chơi xỏ suốt như những ngày học cấp II. Sống thế này có gì không tốt? Ngày ngày trải qua cuộc sống yên bình, người người chỉ nhìn mình khinh bỉ một cái rồi lướt qua, ngoài ra không làm gì giác.
Thế nhưng Đơn lầm, lầm to. Học sinh cấp III vốn có rất nhiều trò, không phải cứ không động đến cô là sẽ không sao. Cuộc sống của Đơn sau này bỗng nhiên trở thành một mớ hỗn độn, nói đúng hơn là địa ngục.
Thư lại là lớp trưởng, Đơn giúp Thư mang theo một đống sổ đầu bài vào phòng đoàn. Giờ đã là giờ tan tầm ngày thứ , hôm sau được nghỉ nên bọn lười nhác lớp A không ai chịu giúp Thư tính điểm tổng kết cuối tuần cả. May mà còn có Đơn, hai đứa tổng kết xong trao trả cho cô Thuỷ đoàn rồi đi về. Giữa đường Thư và Đơn vô tình gặp một đống phân, không, là đống, loi nha loi nhoi rất rắc rối.
-Êy lớp trưởng đi đâu đấy? Cần tôi đưa về không?
Cợt cợt nhả nhả rất khó chịu, Thư gạt bàn tay đang nắm lấy cổ tay mình ra, đẩy Đơn về phía sau lưng mình. Thư cao hơn Đơn nửa cái đầu, đứng chắn một cái là che hết toàn bộ người Đơn.
-Ấy cô bé, tôi có làm gì đâu mà cậu phải đẩy bạn ra sau lưng như thế?
Tên khốn Dương chèn sát Thư vào tường, Đơn ở đằng sau lưng Thư cũng bị đẩy theo, va cả người vào mặt tường với quán tính rất mạnh. Ngực Đơn đau điếng, cô cắn răng, đằng sau Thư vẫn đang cố gắng gạt Dương ra, mày nhăn lại. Rốt cuộc Đơn không chịu nổi, lèm bèm:
-Tiếc thay cho cái tên Dương rõ đẹp, bản chất lại chẳng ra làm sao!
-Đứa nào? Đứa nào nói?
-Điếc hay sao mà không biết đứa nào nói?
Đơn chậm rãi bước ra từ sau lưng Thư, dưới chiếc khẩu trang kia không ai biết cô đang làm gì, chỉ có điều ánh mắt đằng đằng, rõ là đang cười khẩy. Dương phá lên cười lớn, tên con trai sau hắn cũng cười theo. Dương gạt nước mắt đầy khoa trương, gập bụng xuống:
-Ha, tao cũng tiếc cho cái giọng trong trẻo, sủa ra toàn những câu ngu!
Mắt Dương lạnh đi:
-Phận sự gì đến mày?
-Alo cô Phúc ạ? Cô ơi bọn em đang bị ép hội đồng ở đây, cô ơi cô đến nhanh em sợ chết mất!
Trong lúc Dương ba hoa Đơn đã kịp gọi điện cho giáo viên chủ nhiệm. Bọn nhóm Dương sợ đến xanh mặt, kéo nhau chuồn gấp. Đợi bọn nó đi rồi Đơn mới thản nhiên cúp máy, bọn đần, cô mới doạ cho tí đã sợ vãi tè ra quần rồi.
-Nguyễn Minh Thanh, mày nhớ mặt tao đấy!
Trước khi đi Dương còn bỏ lại một câu như thế, còn Đơn chưa kịp định thần đã bị Thư dí cho một cái vào trán rõ đau. Đơn quát lên:
-Làm cái gì vậy hả?
-Làm gì? Tôi mới là người phải hỏi cậu đang làm gì đấy! Cậu chắc nghĩ mình giỏi lắm nhỉ, làm anh hùng cơ! Cậu mà làm sao thì... thì... Ahggg tôi ghét cậu!
Thư giận dữ bỏ về làm Đơn không hiểu gì cả, chỉ kịp gọi với theo hai tiếng vang vọng.
Sáng hôm sau đi học, thứ đầu tiên chào đón Đơn là một xô nước tạt thẳng vào đầu. Đơn nhanh chóng cúi người che chắn cho cái khẩu trang không bị ướt, nó mà ướt thì cô không còn khẩu trang để thay. Tóc Đơn ướt sũng, quần áo nhỏ giọt. Có hai cái may mắn, một-may là mùa hè, hai-may là không phải nước lau bảng, nếu không Đơn chắc chắn sẽ sống chết với thằng khốn kia.
Cả lớp cười phá lên, y hệt như cảnh tượng của lớp E năm đó. Chỉ có điều cô bây giờ không phải là Đơn nữa rồi, cô là Minh Thanh.
Đơn không nói, lầm lũi bỏ đi. Tên Dương cười đắc thắng, được đà hét lên:
-Sao, hôm qua mạnh mồm lắm mà?
Nhưng Đơn đã lủi đi mất. Cô lê lết một thân đầu tóc ướt sũng chui vào phòng thể chất, lôi bộ quần áo thể dục ra thay. Chúng nó làm sao mà biết được, Đơn vốn không muốn gây gổ đụng chạm tới chúng nó? Chỉ là Thư, cô không thể để mặc Thư cho chúng nó bắt nạt được.
Buộc tóc lên, đeo kính và khẩu trang vào, Đơn xốc cặp lững thững bước về lớp. Trước khi vào lớp cô còn phải ném túi nilon quần áo bẩn vào trước xem có bẫy gì không, tiếp đó mới dám bước vào nhặt túi lên đi về chỗ.
Người Đơn bất giác chững lại.
Trên bàn, dưới bàn học của cô chét đầy phấn và mắt mèo, lộ liễu đến mức còn vứt lại vỏ và mấy viên phấn lên trên bàn. Lại là một trò cũ rích, thế nhưng quá hiệu quả để khiến cho Đơn khổ sở chật vật. Cô vừa xốc cặp lên, vừa khệ nệ kéo lê chiếc bàn ra ngoài phòng học. Một lát nữa Thư sẽ đến, bắt buộc phải dọn đống hỗn độn này trước khi Thư nhìn thấy, nếu không cậu ấy không làm loạn lên mới là lạ!
Cả đám nhìn Đơn mồ hôi nhễ nhại kéo lê bàn, trong lòng không khỏi hả hê sung sướng. Lúc Thư đến lớp mọi thứ đã tinh tươm, Đơn ngồi yên lặng trong góc nghịch điện thoại. Thư đặt cặp xuống tò mò hỏi:
-Sao lại mặc đồng phục thể dục?
-Không có gì, quần áo giặt chưa khô.
Đơn híp mắt lại, Thư tặc lưỡi không hỏi nữa, đoán là Đơn đang cười. Thư lôi từ trong cặp ra một túi nem chua rán thơm phức, đặt ra trước mặt Đơn:
-Này, bố mẹ tôi về quê mang tới, ngon lắm ăn thử đi.
Thư khó hiểu trước cái nhìn chằm chằm của Đơn, lát sau Thư à lên, nói tiếp:
-Đặt xuống dưới ghế mà ăn, tôi che cho. Cái này không ăn nóng không ngon!
Đơn ậm ừ chấp thuận, cúi gằm xuống sát thắt lưng Thư, chậm rãi nhấc khẩu trang lên vừa che vừa ăn. Bất thình lình khẩu trang trên miệng Đơn bị giật lấy, Dương cười đầy cợt nhả:
-Ấy chà, bị bệnh mà sao dám lột khẩu trang ra thế? Hay là vốn dĩ không phải bị bệnh, mà là do mặt quá xấu không dám bỏ ra?
-Hahahaha...!
Cả đám A cười rũ rượi, Thư tức giận đập bàn đứng dậy, Đơn thì đã lấy hai tay che mặt mình từ lúc nào.
-Đưa đây!
-Ấy lớp trưởng, làm gì mà nóng thế? Thế này đi, cậu thơm tôi một cái thì tôi trả cho, được không?
Dương nhếch mép, tiến sát lại gần Thư. Đám trong lớp huýt sáo, cất cao giọng nói vài câu đại loại như được hôn Dương là phúc lớn đó nha, còn làm kiêu cái gì không biết. Dương trước sự hưởng ứng càng được đà, dần dà đã ép sát Thư vào đường cùng. Đơn được bao bọc trong góc khuất đằng sau lưng Thư cắn răng, lần đầu tiên cô thấy bất lực như thế này.
-Được, chỉ một cái, vào má.
Thư tức giận siết chặt tay nói. Dương nhe ra hàm răng trắng tinh, kêu lên chữ "không thành vấn đề".
Thư thả lỏng người, dù sao cũng chỉ là thơm một cái, nào ngờ vừa thơm xong Dương liền vòng tay qua kéo sát eo Thư vào người, cô dãy dụa thế nào cũng không thả ra.
-Tôi đổi ý rồi, lớp trưởng thơm tôi thêm một cái nữa vào môi thì tôi mới trả!
-Cậu...
Gương mặt đểu giả của Dương cháy lên trong đôi mắt Đơn. Máu dồn lên não, Đơn hét lớn:
-Được rồi tôi nói thật, tôi không phải là bị bệnh, là do tôi quá xấu, không dám lộ mặt ra ngoài, ĐÃ ĐƯỢC CHƯA??
Câu cuối Đơn gần như hét lên, cả người vẫn giữ nguyên tư thế hai tay ôm mặt, ngồi gập xuống. Không ai thấy được biểu hiện của Đơn dưới làn tóc loà xoà kia, chỉ biết đôi khuyên tai bạc một bên dài một bên ngắn của cô dưới ánh sáng phản chiếu khẽ lay động, lấp lánh, lấp lánh.
-Nói thật sớm có phải đỡ không?
Dương hài lòng vứt lại khẩu trang cho Đơn đồng thời thả Thư ra. Thư nhặt khẩu trang dưới đất phủi phủi, đeo lên cho Đơn, lúc này Đơn mới chịu ngồi thẳng dậy. Không ai để ý, hai bàn tay dưới ghế của Đơn đang siết vào, thật chặt. Thế rồi trước sự bất ngờ của bàn dân thiên hạ, Đơn cầm lấy túi nem chua, úp thẳng vào mặt Dương.
giây.
giây.
giây.
-NGUYỄN MINH THANH, TAO GIẾT MÀY!!!!!
-Ờ!
Đáp lại tiếng rít của Dương chỉ là một câu trả lời cộc lốc. Cô đã vào lớp, Dương không thể làm gì, tức giận xin phép cô rồi bỏ ra ngoài cửa lớp. Đơn bình thản xoay bút trên tay, cảm thấy Dương bị thế là đáng lắm, dám ép Thư hôn người mình không thích.
"Hôm nay đi học có vui không mày?"
Chất giọng trầm ấm trong điện thoại vang lên, Đơn cầm lấy một chiếc lá rớt trên lan can, mân trên tay:
-Vui Thành ạ.
"Ừ, học cho giỏi, đợi tao về tao mua quà cho!"
-Đây vẫn đang đợi đây mà mãi chẳng thấy về gì cả, khổ lắm.
Đơn gõ gõ tay lên lan can, vén lọn tóc loà xoà trên trán. Đầu dây bên kia hơi ngừng rồi lại vang lên:
"Giọng mày lạ vậy, như kiểu đang dùng cái gì che miệng lại ấy!"
Đơn giật thót, thằng này, sao mà nó tinh thế không biết?
-Đang dọn vệ sinh thư viện, phải đeo khẩu trang cho đỡ bụi!
Thành à lên một tiếng, cười cười:
"Thôi tao dập máy đây! Bye bye!"
-Bye bye!
Đơn vui vẻ cúp máy, điện thoại vừa đút vào túi đã bị một đống sách vở hất thẳng vào người. Đơn ngã ngồi xuống đất, nhanh chóng thấy đồ dùng cùng cặp cho mình nằm la liệt dưới nền hành lang.
-Tại mày mặc đồng phục trái ca mà lớp bị trừ điểm, thu dọn đồ đạc cuốn gói biến sớm, khỏi học tiết sau luôn đi.
Nhung cười đắc thắng, mái tóc xoăn bồng bềnh uốn lượn theo từng cử chỉ của cô ta. Tiết sau là tiết của cô Viển địa, để rồi xem trốn tiết không lí do sẽ bị xử lí như thế nào. Thư từ trong lớp hốt hoảng chạy ra, đang định xông tới đã bị Dương giữ chặt cản lại.
-Ai nha nha lớp trưởng thân yêu, lớp trưởng mà tham gia vào vụ này thì đừng có trách bọn tôi ác!
-Buông tôi ra!
Thư dãy dụa, hai tay và eo bị kìm chặt bởi Dương. Đơn cắn chặt răng, đứng dậy nhặt hết sách vở:
-Được rồi Thư, tôi không sao.
-Nhưng...
-Cậu làm ơn đừng khiến tôi khó xử nữa được không?
Đơn nhíu mi, hạ giọng như đang nỉ non cầu xin. Cô chỉ chơi với mỗi mình Thư, cô ấy mà có bị làm sao Đơn sẽ hận bản thân đến chết mất. Đơn cúi xuống thu dọn sách vở bỏ vào cặp, bước nhanh về phía thư viện. Lúc này Dương mới chịu thả Thư ra, nào ngờ vừa buông tay đã bị hứng trọn cái tát vào mặt. Thư quát ầm lên:
-Rốt cuộc cậu muốn cái gì nói mẹ ra, tại sao cứ phải làm tôi ngứa mắt như thế?
Dương mặt nghoẹo sang một bên, đưa tay lên chạm vào má. Trước cái tát của Thư, đầu tiên cậu ta nhếch môi, sau đó cười, cuối cùng là cười đến điên dại.
-Lớp trưởng thú vị thật, dám tát tôi cơ. Cứ đợi đấy, cậu sẽ phải theo tôi sớm thôi!
Kế tiếp Dương còn dí sát lại, nói nhỏ vào tai Thư:
-Lúc ấy chỉ sợ cậu sẽ van xin để được rên rỉ dưới người tôi mất! Hahahaha...!!!
Dương phá lên cười, bỏ vào trong lớp. Thư xì hai tiếng, lấy khăn lau hết những nơi Dương từng chạm qua. Mới doạ tí mà sợ thì đã không phải Thư, cô sẽ chờ xem rốt cuộc là đứa nào phải cầu xin đứa nào. Tổ sư bố thằng điên, cứ nói mấy câu trong ngôn tình rồi tưởng thế là hay lắm!
Đơn ở trong thư viên được nửa tiết liền thấy chuông điện thoại reo vang. Trên màn hình hiển thị tên cô Phúc chủ nhiệm, Đơn nhấc máy:
-Dạ?
"Con đang ở đâu? Sao không có ở lớp?"
-Em xin lỗi, em đang ở thư viện làm một số thứ, ban nãy đi quên chưa xin phép cô Viển.
"Không, cái Thư nó xin phép cho con rồi, nhưng lần sau phải đích thân xin phép đấy! Rút kinh nghiệm, trường học không phải là nơi có thể tự do muốn đi thì đi muốn ở thì ở đâu!"
-Dạ vâng, em cảm ơn cô.
Đơn mệt mỏi gác máy, hong hong tóc trước quạt của thư viện. Bọn khốn, đổ quá nhiều nước làm tóc của cô đến giờ vẫn chưa khô, nước thấm vào da khiến đầu của cô đau như búa bổ. Đơn hong khô xong liền đứng dậy lôi sách vở ra bàn. Dù gì cũng trót bỏ tiết rồi, lôi sách vở ra ôn Toán. Cái phần hình đợt này khó kinh khủng, vecto các thứ cứ loạn hết cả lên. May là cô còn có khả năng ghi nhớ, giải bài nào là sẽ nhớ mãi không quên. Phần còn lại bây giờ chỉ là sự chăm chỉ thôi, giải càng nhiều bài càng tốt.
Chuông hết tiết vang lên, Đơn nhanh chóng dọn sách vở chạy về lớp, vừa vặn gặp cô địa ngay ngoài hành lang. Đơn xin lỗi rối rít, cô địa miễn cưỡng chỉ nhắc nhở vài câu rồi bỏ qua. Đơn cúi đầu nói cảm ơn cô cái, yên tâm bỏ về chỗ ngồi.
-Ui, thiên tài về rồi cơ? Bọn này còn cứ tưởng thiên tài thoát không khỏi cái kiếp ngồi trên sổ đầu bài cơ, nào ngờ số thiên tài may như dẫm phải cứt chó!
Nhung soi gương đánh đậm lại son trên môi, Đơn nghe Nhung nói chỉ đứng im nghe rồi lại đi thẳng về chỗ. Nhung nhếch mép cười khinh bỉ, sao cô ghét con này thế chứ lại, đã xấu còn cứ ra vẻ thanh cao! Nhìn cái cách nó nói chuyện với giáo viên đầy dịu dàng còn với bọn cô cứ câng câng là đủ hiểu nó hai mặt như thế nào rồi. Dương mỉm cười từ tốn, chêm thêm vài câu cho không khí càng thêm căng thẳng:
-Người ta là con cưng của các thầy cô, đời nào lại bị ghi vào sổ được!
Thư đi ra cho Đơn bước vào, cảm thấy rõ rệt sự nhẫn nhịn của cô bé đeo khẩu trang qua cái siết chặt tay kia. Thư lặng lẽ thở dài, từ lúc nó cố tình chọn chỗ đã từng ngồi ở cấp II thì cô đã hiểu nó vẫn còn lưu luyến đến nhường nào. Dạ Từ Minh, con nhóc của mày đã trưởng thành lắm rồi! Mày làm ơn trở về có được không?