Cậu con trai tuấn tú với mái tóc đen óng mượt đang thản nhiên ngồi vắt chân lên ghế, tay cậu cầm một tài liệu rất lớn. Cậu cúi người, chăm chú đọc từng dòng, từng dòng trong đó, ghi lại nắn nót vào vở. Đột nhiên tim cậu nhói lên, đau điếng, Minh đưa tay đặt lên ngực, mày chau lại.
Tiếng điện thoại reo vang phá vỡ sự trầm tư của Minh. Vừa mở máy, âm lượng khủng bố phía đầu dây bên kia đã xuyên thủng màng nhĩ cậu.
"DẠ TỪ MINH, KHÔNG HAY RỒI!"
-Làm sao?
"Đơn, Đơn nó..."
-Đơn làm sao? Trần Hiểu Linh anh nói năng cho rõ ràng!
"Đơn bị đánh hội đồng, giờ đang ở trong bệnh viện. Lúc đưa lên xe cấp cứu cả người nó chi chít vết máu, áo đồng phục bị xé tung toé, hai bàn chân bỏng cấp độ IIIa! Tao bế nó đi mà nó còn luôn miệng gọi tên mày..."
Cạch! Máy trên tay Minh rơi bụp xuống nền đất, cậu nhanh chóng vớ lấy cái ví rồi chạy xộc ra ngoài. Vừa vặn đúng lúc Thành đi tới, trông thấy bộ dạng hoảng hốt của Minh mà cậu cũng cuống theo:
-Sắp thi rồi mày định đi đâu?
-Tao phải bay về Việt Nam ngay, Đơn nguy kịch lắm rồi!
Trước sự khẩn khoản của Minh Thành vẫn một mực cương quyết. Cậu đẩy Minh vào trong phòng, cầm lấy chìa khoá xe rồi lạnh lùng nói:
-Thi cho tốt, tao sẽ về!
Tức thì cửa phòng đóng sầm lại, Thành gọi điện cho Thanh:
-Alo, dùng quan hệ của mày lấy gấp cho tao vé máy bay về Việt Nam!
"Làm gì?"
-Đơn bị thương nặng đang ở bệnh viện, à, mày có về cùng không? Có thì lấy hai vé.
"Không!"
Thanh trả lời dứt khoát, Thành vừa khởi động xe vừa cười mỉm:
-Tại sao?
Đầu dây bên kia hơi ngập ngừng, tiếng thở dài khe khẽ lọt vào trong ống nghe. Thanh trầm giọng:
"Về rồi... sẽ không muốn đi nữa..."
Khi Đơn tỉnh lại thì cô đã nằm trong bệnh viện, cả người mặc một bộ đồ trắng toát, đầu tóc rũ rượi, hai lòng bàn chân quấn đầy băng trắng. Khắp người, từ cổ tay đến lòng bàn tay, cổ, eo, chi chít những vết bầm và vết máu tụ do bị véo, băng cá nhân được dán khắp nơi. Quay sang bên cạnh, Đơn thấy Thư ngồi ngay cạnh giường bệnh, chắc hẳn là đã ở đây trông suốt đêm bởi vì trên người Thư vẫn còn mặc đồ ngủ mà. Đơn mỉm cười, yếu ớt lay:
-Thư, Thư, dậy đi, tôi đói...
Thư lúc này mới mơ màng tỉnh, nhìn thấy Đơn liền mở to mắt, luống cuống chạy đi gọi bác sĩ. Đơn ngọ nguậy, toàn thân đau ê ẩm, cô thở dài...
-Bác sĩ...
Đơn thều thào gọi, tay giật lấy gấu áo của vị bác sĩ già, đợi bác sĩ dí sát tai vào miệng mình mới từ từ hỏi:
-Cháu... còn là con gái không?
Thư ôm miệng, mắt đỏ lên, bác sĩ vuốt tóc Đơn, lắc đầu cười:
-Yên tâm là còn, lần sau có vấn đề gì thì không nên đi một mình, có hiểu không?
Đơn gật nhẹ đầu, Linh đứng chờ ở ngoài lúc này mới chạy vào, tay cầm giỏ hoa quả, tay cầm âu cháo nhỏ, mồ hôi nhễ nhại nói:
-Dậy ăn, tao vừa phải chạy ra ngoài mua cho mày đấy!
Thư tiến đến đỡ Đơn dậy, may mắn người nó không bị vần đến nỗi què chân què tay, nếu không chỉ sợ đến tô cháo cũng không ngồi dậy mà húp nổi. Thư đầu tiên cho Đơn uống nước súc miệng, sau đó giúp Đơn múc từng thìa đút vào miệng, Đơn liếm mép, hỏi:
-Cậu có báo với bố mẹ tôi không?
Thư vẫn chăm chú tiếp tục công việc của mình, mắt hơi hiện hữu hai vết quầng màu tím dưới mắt. Cô lấy một tờ giấy chấm miệng cho Đơn:
-Chưa báo, chỉ báo là sang nhà tôi chơi mấy ngày không về. Tôi gọi bố mẹ tôi đến bảo lãnh rồi, tiền viện phí mẹ tôi trả, ăn no ngủ kĩ đi!
Đơn nghe thế liền cười, muốn chọc ghẹo kêu Thư hiểu mình lo lắng cho bố mẹ nhưng lại không còn sức nhấc tay lên. Mùi thuốc sát trùng của bệnh viện sộc vào mũi làm Đơn hơi khó chịu, nhất là khi ăn cháo, cả một màu trắng toát đặc trưng trong phòng cứ khiến cô liên tưởng đến nhà tang vậy. Đơn ngó nghiêng xung quanh, cảm giác ngờ ngợ đầy kì lạ. Một mình cô một phòng, không lẽ đây là phòng V.I.P sao?
-Tôi ngủ bao lâu rồi?
Thư liếc Đơn, cất âu cháo đi, trong lòng mắng thầm con nhóc này ăn nhanh như lợn:
- ngày đêm. Lúc chuẩn đoán bác sĩ còn nói cậu có thể bị sốc tâm lí, hại chúng tôi sợ chết khiếp!
Đơn ngẩn ra, nhìn Thư rồi lại nhìn Linh vẫn đang ngồi gọt táo ở phía bên kia giường bệnh. Điều hoà bật ro ro, cô kéo chăn sát hơn vào người, nghiêng đầu tò mò hỏi:
-Ba? Còn người nào ngoài cậu và Linh sao?
Thư giật thót, Đơn không kịp để ý đến Linh chột dạ đến suýt đâm con dao gọt hoa quả vào tay. Anh nhăn nhó chồm nhét miếng táo vào miệng Đơn, dứ dứ trán cô khiến cô la lên những tiếng nhỏ:
-Thì ngoài mẹ con Thư ra còn ai vào đây? Mày sao cứ phải suy nghĩ nhiều thế nhỉ? Ngoan ngoãn nằm đây phục hồi cho mau, không có tao chẳng biết ăn nói sao với bố mẹ mày đâu!
Đơn xoa trán, lè lưỡi bĩu môi, không cam lòng phản bác:
-Hai người cũng giàu gớm, đưa tôi lên hẳn phòng dành cho người rất quan trọng cơ!
Linh cũng không vừa, lớn tiếng dè bỉu:
-Quan trọng cái gì, phòng dành cho người rất bất lịch sự thì có! Nghe bảo chị đại ngày xưa một thời oanh tạc ở cấp II Thanh Lịch, chỉ mỗi khi nhắc đến chuyện tự do ra vào căn-tin là mắt mới sáng lên như đèn ông sao thôi!
-...
Đơn cãi nhau với Linh vài câu liền cảm thấy buồn ngủ, cô được Thư đỡ nằm xuống rồi ngủ thiếp đi trong cơn mê mệt.
Chú thích của tác giả: Bạn nào xem phim nhiều chắc biết nhỉ? Người rất quan trọng là "very important person", người rất bất lịch sự là "very impolite person", viết tắt đều là V.I.P =))))
tiếng trước.
Thành chạy sộc vào bệnh viện, người còn hơi mệt mỏi do bay nhiều giờ liền. Linh đã chờ sẵn ở cổng, đợi Thành đến liền dẫn cậu vào. Đơn nằm chung cùng với khá nhiều bệnh nhân, Thành không nói hai lời liền gọi điện cho ai đó trực tiếp chuyển Đơn lên phòng V.I.P, điều kiện tốt nhất, bác sĩ và y tá tốt nhất. Cậu mệt mỏi ngồi phịch xuống giường bệnh, nhìn chằm chằm vào đôi mắt nhắm nghiền như ngủ say kia. Thành não nề xoa đầu, đưa tay lên vén vài lọn tóc loà xoà vào mắt Đơn.
Nhìn nó thế này, bảo cậu đi tiếp như thế nào đây?
-Bác sĩ, nó thế nào rồi ạ?
Thành sốt sắng hỏi sau khi vị bác sĩ già đã khám xét tổng thể xong, Linh và Thư ở bên cạnh cũng lo lắng không kém. Đợi đến khi bác sĩ nói không sao cả ba mới thở phào nhẹ nhõm. Thành tĩnh tâm, quay sang hỏi Thư và Linh.
-Đã xảy ra chuyện gì?
Linh lắc đầu tỏ vẻ không biết, chỉ sang Thư, Thư hơi lộ ra vẻ lo lắng, chậm rãi kể:
-Hôm đó bọn cá biệt lớp tôi hẹn nó ra nhà thể chất một mình, nó nhất quyết không cho tôi đi cùng, còn mắng tôi, bảo tôi không nên gây phiền phức cho nó. Ban đầu tôi tức, định bụng quay về, sau lại thấy lo, quay lại tìm nó. Lúc ấy đầu nó vẫn còn đang bị dìm vào xô nước lau bảng, tôi hoảng quá chạy đi gọi giáo viên với Linh, khi quay lại đã thấy nó bị đè xuống dưới sàn rồi.
Thư cố giữ vẻ trấn tĩnh, vô tình lại khiến cho khuôn mặt trở lên hoảng loạn. Thành thương xót nhíu chặt chân mày, quay lại nhìn một loạt các vết thương từ đầu tới chân Đơn, nghiến răng nghiến lợi hỏi:
-Bọn bắt nạt Đơn, chúng nó tên là gì? Với cả, làm gì có chuyện con Đơn nó tự chui đầu vào phòng thể chất như thế? Phải có lí do chứ?
-Tôi không biết rõ mấy đứa đè Đơn ra, nhưng hai đứa đầu sỏ là Đỗ Quang Dương và Nguyễn Phương Nhung. Còn về lí do... Lúc đấy tôi thấy chúng nó nói mấy câu đại loại như: "Mày mà không đến thì tao không chắc mai sẽ đăng cái gì về lớp trưởng đâu!" thì phải. Lúc đấy tôi vẫn giận Đơn nên không để ý lắm, còn không biết mình thì liên quan gì đến chuyện này.
Thành gật đầu, định bước ra ngoài cửa phòng, ai phía sau liền bị kéo lại. Mắt Thư không dám nhìn thẳng, đảo qua chỗ khác, cô ngập ngừng:
-Minh... Nó không về sao?
Thành nhẹ nhàng gạt tay Thư ra khỏi áo, trả lời vô cùng bình thản rồi bước ra khỏi cửa:
-Không về!
Thư lặng lẽ buông tay, Linh thấy Thành chuẩn bị đi mất liền gọi với:
-Này, có báo cho bố mẹ nó không? Tao phải đợi ý kiến mày đấy, nói dối là nó đi sang nhà Thư chơi từ hôm qua đến giờ rồi!
Thành ngẫm nghĩ, đoạn trầm giọng nói:
-Tạm thời cứ bảo sang nhà Thư chơi, đợi vài ba ngày cho vết bầm mờ bớt thì đưa về, nói trong lúc nấu ăn vô tình bị bỏng, rơi nồi nước sôi xuống đất rồi sơ ý dẫm phải là được.
Chưa kịp đợi Đơn tỉnh dậy Thành đã tức tốc bay về Anh, trước khi đi còn kịp trả hết tiền viện phí, chỉ sợ không nhanh nó tỉnh dậy sẽ trông thấy cậu mất!
Không ai hiểu chuyện gì đã xảy ra, chỉ biết Dương và Nhung dạo này gần như sắp phát điên, không ngừng hỏi con Minh Thanh đâu. Ơ hay hai cái đứa này, nó ốm xin nghỉ hai tuần rồi, hỏi cho ai xem? Tuy nhiên theo tình báo mà một số người hóng hớt được, tên con trai lớp A bỗng dưng bị đình chỉ học vĩnh viễn, biến mất không thấy tăm hơi. Mấy đứa hay hóng hớt còn nghe ngóng được một tin mật, tên đó bị đầu gấu khu này dồn tường xử kín, giang hồ đồn cả toàn thân đứa không có chỗ nào không bị thương, còn cái "vị trí trọng yếu" cũng bị đạp cho mấy phát, đến giờ người anh em nhỏ vẫn chưa ngóc đầu dậy nổi. Còn về phần Dương, bố Dương không hiểu sao lại bị đồng nghiệp trong công ty tố tham ô, bị giáng chức từ phó giám đốc xuống làm trưởng phòng, hơn thế bố lại còn về đập Dương một trận thừa sống thiếu chết, nói do hắn đã đắc tội với con cái nhà nào nên sếp trên mới dùng trò này để trừng trị bố hắn. Nhung cũng không khá khẩm hơn, mẹ Nhung hôm trước ghi nhầm số trên một hợp đồng lớn, phải bồi thường lại khá nặng cho công ty, mặc dù bố Nhung đã chống đỡ giúp nhưng vẫn là tổn thất nặng nề đến kinh tế gia đình. Mẹ Nhung vốn là người rất cẩn thận, chuyện như thế này trước đây chưa từng xảy ra, mẹ còn cứ khăng khăng là mẹ đã kiểm tra rất kĩ, nào có chuyện nhầm số như lãnh đạo đã nói? Lại nói đến cái video về Thư, không hiểu sao bố mẹ Nhung và Dương lại biết chuyện về nó, răn đe nếu đăng lên mạng thì đừng trách tan cửa nát nhà. Dương và Nhung sợ quá, đành xoá đi.
Sau đó bàn bạc phân tích một hồi, Dương và Nhung liền đưa ra kết luận rằng chuyện này chắc chắn có liên quan đến Nguyễn Minh Thanh. Rốt cuộc cô ta là ai, thân phận thế nào mà lại có uy lực đến thế? Khiến cho hắn và Nhung bị hạ hạnh kiểm đến đúp, nếu không phải có bố mẹ quyền lực xin đã bị đuổi học rồi.
Đơn khi được đưa về nhà liền lập tức trở thành bảo bối, được mẹ chăm hết sức, bố chiều hết mực, nũng nịu vài ba câu liền có đồ ăn bê đến trước mặt. Đơn sướng quá, cũng bớt xanh xao như lúc còn ở bệnh viện. Nghỉ vài tuần liền có thể đi học, Đơn đứng trước gương đeo kính và khẩu trang vào, chuẩn bị sẵn sàng tư thế để đến trường.
Cô đã lập sẵn ra bao nhiêu kế hoạch để trả thù, ai ngờ vừa tới nơi đã hay tin đứa hội đồng cô hôm đó đều gặp rắc rối lớn, đứa thì bị đuổi học, đứa thì tài chính suy sụp nặng. Trước thông báo này Đơn chỉ nhún vai, bình thản bước vào lớp. Càng tốt, cô đỡ phải động tay động chân. Nhưng mà...
Vừa mới bước vào ngưỡng cửa Đơn đã bị một lực mạnh giữ lấy, cộng thêm một cái bạt tai đỏ rát giáng xuống mặt. Nhung nổi điên, cười đầy khinh bỉ:
-Cái loại như mày còn dám vác mặt đến lớp cơ à?
Đơn hừ nhẹ, sát khí đằng đằng, hất tay Nhung ra. Cô chậm rãi giơ tay lên, rồi chát, trên má Nhung hiện hữu ngón tay rõ rệt. Nhung sững sờ ôm má mình, mắt mở to, cô ta gào lên:
-MÀY NGHĨ MÀY ĐANG LÀM CÁI GÌ???
-Tát cậu, mù hả?
Đơn hất mặt lên, thành công làm Nhung giận đến điên người. Cô lướt qua Nhung bước vào lớp, mò mẫm tới bàn mình ngồi. Thư dẹp qua một bên cho Đơn vào trong, thì thầm to nhỏ ghé vào tai Đơn hỏi:
-Lạ nhỉ, hôm nay cậu dám tát lại nó cơ?
-Bình thường không hận, bây giờ hận!
Tài chính nhà Dương suy sụp hết sức, chính vì vậy mà cậu ta bị bố mẹ cắt tiền tiêu vặt, giờ không thể chơi bời đàn đúm được nữa. Dương tức muốn hộc máu mồm, tiếc thay không thể chạy ra vặn cổ con khốn lập dị kia một cái. Cậu ta nghiến chặt răng, cái đầu đầy đen tối kia lại hoạt động nghĩ ra trò mới.
Không lâu sau cậu ta nhếch môi cười đầy từ tính, Nguyễn Minh Thanh mày tiêu rồi!
Nhung hơi hoài nghi, lúc đứng gần con nhỏ Minh Thanh cô có vô tình ngửi thấy mùi Enchanteur trên tóc nó. Lại nhớ đến lần trước Dương đến nhà cô đã chỉ vào một lọ sữa tắm có hương này, khẳng định chắc nịch đó là mùi trên người con bé đó.
Người đẹp bị ẩn giấu có hai lí do, một là bị người ta giấu đi, hai là tự nguỵ trang bản thân lại. Nghĩ tới đó liền liên tưởng đến một người suốt ngày đeo khẩu trang, xâu chuỗi sự việc xong mới ngạc nhiên mở to mắt, lòng trăm mối tơ vò mà chạy đến nói với Dương.
Dương nghe được thông tin này ban đầu như nghe kể chuyện cười, về sau Nhung nói thử so giọng của Minh Thanh với con bé đấy mới thật sự bàng hoàng. Dương cùng Nhung bàn tính, cùng với kế hoạch mà Dương đã bàn sẵn, chực chờ đến lúc xác minh được sự thật.
Tan học ngày hôm ấy, Đơn đột nhiên bị chụp thuốc ngất lịm, đến khi tỉnh dậy bản thân đã ngồi trong một căn phòng lớn, trông có vẻ giống khách sạn. Đơn không khỏi cảm thán, bọn này có tâm hơn rồi đấy, ít nhất thì ở đây không nó nước lau bảng, điều hoà chạy cũng mát hơn ở phòng thể chất, mặc dù mấy cái dụng cụ đánh người vẫn cứ treo lủng lẳng trên tường như đang nói xin chào. Điều này có lẽ là tất nhiên, sau vụ cắt tiền tiêu vặt kia Dương cũng đã biết sợ nhiều nhiều, dám đánh Đơn, nhưng không dám làm càn như lần trước.
-Tỉnh rồi à?
Tiếng cộp cộp của giày cao gót va chạm với sàn nhà vang lên. Nhung từ từ tiến vào từ phía cửa, theo sau là Dương với vẻ mặt trầm lặng. Đơn soi xét người mình, lần này cô bị trói bằng dây thừng thay vì băng dính, đến tột cùng vẫn không hiểu bọn nó kiếm đâu ra lắm trò thế?
-Mở mắt trừng trừng thế này không tỉnh thì là cái gì?
Đơn nghiến răng châm chọc, Nhung nghẹn lời, tức tối dậm chân. Cô ta không thèm chấp Đơn nữa, quay qua nói với Dương:
-Nghe kĩ giọng nó, xem có giống không?
-Rất giống...
Dương nhăn mày khó hiểu, bước chân ngày một tiến lại gần Đơn. Đơn theo phản xạ lùi lại, đôi mắt hận thù quyết đoán nhìn thẳng vào mắt Dương. Dương sững sờ, nói:
-Mắt nó bây giờ hệt như hôm ấy tao gặp ngoài cổng trường.
Cứ trợn trừng lên, không hề che dấu sự ghét bỏ. Nhung bảo thế thì còn chờ gì nữa, lột nó ra xem thôi, tức thì trèo lên giường đè ngửa Đơn ra, ép chặt hai cánh tay bị trói của Đơn xuống ga trải.
-Thả tôi ra, thả ra, muốn chết hả?!?
Đơn nhận ra dạo này cô nói bậy đi nhiều, tính cách cũng ghê gớm lên, trước đây đâu có thế này, chắc là do sự cứng rắn trong cô ngày càng lớn rồi.
-Giữ nó ngồi im!
Dương nóng vội gầm lên, tay run rẩy đưa lên, tháo từ từ kính, rồi đến lớp khẩu trang trên mặt Đơn. Đơn bị đè ra giường không làm gì được, đành co chân lên đạp một phát vào đũng quần tên đang cưỡi lên người mình kia. Dương bị đau lăn xuống giường, đồng thời cũng lôi đi cả khẩu trang cùng kính.
Khẩu trang mở ra...
Cả Nhung và Dương đều sững sờ. Ngay khi đó, trong lòng Nhung dâng lên cả hận thù, sự đố kị, cuối cùng cô ta cũng đã hiểu tại sao anh Luân lại quấn quýt con nhỏ này như thế. Còn Dương, hận thù đã sớm bay hết, tất cả còn lại chỉ là sự bàng hoàng và ngọn lửa tức giận bùng cháy trong đôi mắt nâu trong veo của người con gái.