Khi kết quả xếp lớp được thông báo, đương nhiên không ngoài dự đoán của Minh.
Đơn học lớp chọn -A, cậu học lớp chọn -C. May mắn bài thi văn Minh làm khá tốt nên mới cứu vớt được bài thi toán, chứ không có lẽ cậu còn bị xuống E, G.
Minh đối với kết quả này đã chuẩn bị tâm lí trước, nhưng không hiểu sao khi nhìn thấy cái mũi đỏ hoe của con hàng xóm cậu lại nhoi nhói lòng, cảm thấy nuối tiếc.
-Im đi!
Sụt sịt.
-Im ngay đi!
Sụt sụt sịt sịt.
-Im điiiii!!!
Vẫn sụt sịt sụt sịt.
-Cậu bị dở hơi à??? Chỉ là xếp lớp thôi mà? Nín ngay cho tớ!!!
Minh tức giận đập ghế đứng dậy, cậu chưa bao giờ quát Đơn như thế, có lẽ lần này cậu đã chịu áp lực quá nhiều.
-Tớ… Tớ có khóc đâu? Tớ chỉ bị ngạt mũi tí thôi!
Đơn ngẩng mặt lên cãi, đôi mắt nâu trong veo tựa viên ngọc thạch màu cafe, long lanh linh hoạt như biết nói. Minh thở dài ngồi xuống, cậu lấy tay xoa xoa đầu Đơn, nhẹ nhàng:
-Ừ, cậu không khóc. Đơn này, bây giờ chúng ta chơi một trò chơi nhé!
-Trò gì cơ?
-Giờ hai chúng ta sẽ chơi xem ai được quý hơn. Mỗi đứa một lớp, mỗi đứa tự có cách riêng của mình để kết bạn. Cuối năm nay ai mà có nhiều bạn hơn thì người đấy thắng.
-Thế thắng thì được cái gì?
-Thắng được sai khiến người thua làm mọi điều trong khả năng.
Ngày tập trung, cả sân trường cấp II Thanh Lịch vô cùng náo nhiệt. Các em học sinh ai nấy cũng háo hức được ngắm mình thật chững chạc trong bộ đồng phục cấp II mới. Hành lang tầng chật ních cả trẻ con lẫn người lớn, hầu hết là phụ huynh đưa con đến nhận lớp. Đơn nhẹ nhàng len lỏi qua hàng người để vào lớp học. Nhanh chóng, cô bé đã thu hút được sự chú ý của một vài bạn cùng lớp bởi vẻ ngoài của mình.
Tóc tơ bay bay, dài đến giữa lưng được để xoã, phía trước được cài một chiếc cặp tóc nhỏ hình Hello Kitty. Da trắng, thân hình thon nhỏ. Môi hơi hồng hồng, mày đẹp như kẻ, ấn tượng nhất vẫn là đôi mắt to tròn màu nâu trong veo như hai viên ngọc thạch màu cafe đang lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời.
-Thưa cô, em là Nguyễn Giản Đơn.
Cô giáo nhận phiếu nhận lớp của Đơn, vui vẻ chỉ Đơn vào chỗ ngồi. Khi cả lớp đã ổn định đầy đủ cô giáo mới bắt đầu giới thiệu:
-Chào tất cả các con, cô là Hằng, người sẽ theo các con đến những ngày cuối cùng. Trong năm này, chúng ta hãy…
Chưa kịp để cô nói hết câu thì bỗng cửa lớp bị sập đến một cái “UỲNH” thật to, cả lớp giật nảy mình lên. Đơn xoay đầu nhìn về phía cửa, đập vào mắt cô là một cô bạn với mái tóc vàng óng thật là dài.
-Sorry miss em đến muộn!
Khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, Đơn trong phút chốc đã có ấn tượng cực đậm với đôi mắt xanh kia.
Cô bạn mắt xanh cười hì hì với cô Hằng, lần mò xuống tìm chỗ ngồi. Lúc đi đến bàn Đơn cô bạn đó liền dừng lại và vô cùng tự nhiên ngồi xuống. Đơn có thể ngửi rõ mùi dầu gội và sữa tắm cao cấp từ khoảng cách này. Cô bạn này nom có vẻ điệu, môi đánh một lớp son bóng có màu nhạt.
-Nice to meet you!
Đơn hơi bối rối trước cách chào hỏi đầy thân thiện của cô bạn nước ngoài. Cô nhẹ gật đầu:
-Nice to meet you, too.
Cô bạn mắt xanh cười tươi, đoạn không nói gì với Đơn nữa.
Buổi học đầu tiên tan, chủ yếu không nói gì ngoài vấn đề chuẩn bị sách vở và đồ dùng cá nhân, cách ăn mặc xử sự khi đến trường. Đơn sắp đồ chuẩn bị ra về. Cô ngẩng đầu lên, không hiểu vì sao nhiều người lại tập trung ngoài cửa như thế, về thì về luôn đi, đứng chắn ở cửa thế làm sao mà về được? Cô khó nhọc bước ra cửa, xuyên qua đám người.
-A!
Vừa ra đến cửa đã bị một cánh tay kéo lại, Đơn hoảng hốt hét lên. Minh đủng đỉnh đút tay túi quần, tai cậu đeo headphone, mắt nhìn Đơn một hồi, thảng thốt tựa như có chuyện muốn nói. Cậu đứng giữa cả đám người nên rất nổi bật, nhất là giờ cậu lại kéo tay Đơn khiến ánh mắt mọi người chuyển hết qua cô. Đơn đứng một lúc không thấy Minh nói gì liền nhẹ nhàng xoay gót bước đi, Minh phía sau cũng lò dò đi theo. Phía sau có tiếng suýt xoa nuối tiếc.
-Á!
Từ phía sau có ai đó chạy tới, ngã đè lên người Đơn làm cô mất đà ngã dúi dụi xuống đất. Mùi dầu gội cao cấp rất quen, Đơn vừa chợt nhớ ra là ai thì giọng nói của thủ phạm đã thảng thốt:
-Oh my god sorry!! Cậu có sao không?
Cô bạn tóc vàng đã cuống thì chớ, Minh ở phía sau còn cuống hơn. Cậu hốt hoảng chạy lại đỡ Đơn đứng lên, tay luống cuống phủi bụi dính trên quần áo cô. Đơn nhìn Minh hồn nhiên phủi đồ cho mình rồi lại nhìn đám người đang ngó nghiêng về phía này, xấu hổ đẩy Minh ra. Minh nhíu mày, khó chịu lườm một cái khiến cho mọi người xung quanh tản đi. Đơn thấy cô bạn nọ thì hơi bất ngờ, chìa tay ra kéo cô bạn đó dậy. Cô bạn rối rít xin lỗi, đoạn giới thiệu:
-Tớ là Thanh, bạn cùng lớp với cậu. Tớ đang vội, xin lỗi và gặp lại sau nhé!
Thanh cười tươi rồi chạy biến đi, bỏ lại Đơn và Minh vẫn đang thơ thẩn tại chỗ vì chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
Ngày hôm sau.
Sáng sớm, nắng len lỏi qua cánh phượng tạo lên một màu đỏ rực cả một khoảng trời. Tiết trời đã nóng, dưới ánh nắng và màu đỏ của hoa phượng lại càng nóng hơn. Khí hậu Hà Nội rất thất thường, hôm nóng hôm lại lạnh. Ví như hôm nay, tuy chỉ mới sáng sớm thôi nhưng đi ngoài đường người ta đã có cảm giác mình đang bị hấp trong một cái lò.
Minh và Đơn, mỗi đứa cầm một que kem trên tay vừa ăn vừa thong thả tới trường. Lên cấp II Minh và Đơn liền đòi đi bộ, một phần vì cấp II Thanh Lịch gần nhà hơn so với cấp I, phần vì hai đứa muốn tự giác hơn trong hoạt động của mình. Minh một tay cầm kem, một tay cầm chiếc ô nhỏ che cho cả hai đứa. Dưới cái nắng gắt cậu đã sớm vã mồ hôi nhễ nhại.
-Có mệt không? Đưa đây cầm ô cho.
-Không cần, đàn ông con trai ai lại để phụ nữ cầm ô bao giờ.
Đơn đeo cặp lệch một bên vai, hai tay cầm que kem sữa dừa liếm liếm. Trên trán cô cũng giỏ giọt chút mồ hôi, má cô hồng lên vì nóng. Đơn nhìn Minh hỏi:
-Trời nóng thế này hay là mai đi xe vậy?
-Ừ cũng được, nếu cậu muốn là tâm điểm của sự chú ý!
Ở Việt Nam xe máy nhiều hơn xe ô tô. Tuy ô tô thật sự cũng không phải là hiếm hoi lắm nhưng ít khi được dùng để đưa con cái đến trường. Thường thường mấy bạn học sinh hay đi bộ, đi xe đạp hoặc xe buýt đến trường, cũng có em được bố mẹ dùng ô tô đưa đến nhưng rất ít, chính vì thế sẽ bị các học sinh khác chú ý đến, nhất là khi quả xe của nhà Minh lại quá hoành tráng, muốn tránh cũng không được. Đơn thở dài, tiếp tục đi.
Nóng, nóng quá…
-Ê!!!!!
Minh và Đơn giật bắn mình trước tiếng gọi siêu lớn phát ra từ phía xa. Bất thình lình một chiếc xe mui trần trắng đỗ xịch trước mặt hai đứa. Cửa kính hạ xuống, từ trong xe mái đầu vàng óng của Thanh thò ra. Cô bạn nháy mắt một cái:
-Ê hai bạn trẻ, muốn đi chung không?
-…
Thiên hạ thứ lỗi, nóng quá không chịu được, đành muối mặt nhảy lên xe người lạ thôi!
Minh và Đơn sau hôm đó ngày nào cũng “nhảy lên xe người lạ”, dần dà về sau trở thành “nhảy lên xe người quen”.
Thanh kể ra cũng rất nổi tiếng, nghe nói trước kia cô ở nước ngoài, sau lên cấp II thì ra Việt Nam định cư. Bố Thanh là người Mĩ, mẹ thì lại là người thuần Việt. Do vẻ ngoài xinh xắn trước kia cô có làm người mẫu nhí cho một tạp chí tuổi teen bên Mĩ, giờ sang Việt Nam rồi hình như là nhờ nhiếp ảnh gia bên này chụp rồi gửi về cho bên kia. Mà lí do Thanh nằng nặc đòi bố mẹ cho về Việt Nam, thiên hạ đồn là do cảm nắng anh chàng Việt Nam nào đó, mà cũng chính vì anh chàng đó nên cô mới chọn tên Việt của mình là “Thanh”, chứ trước đây Thanh không có tên tiếng việt. Thanh rất xinh xắn với một nụ cười rạng rỡ như ánh nắng mặt trời, nhờ vẻ ngoài ấy mà mấy anh lớp trên và mấy bạn nam cùng khối cứ ngó cô không thôi.
Học hành được vài tuần Đơn cũng đã quen được với một số bạn trong lớp, thân nhất là với Thanh, lí do đơn giản hay đi nhờ xe nên quen mặt, thân. Tuy khi nói chuyện với Thanh chủ yếu là ông nói gà bà nói vịt nhưng không hiểu sao Đơn vẫn cảm thấy có cái gì rất thân thiết toát ra từ những cuộc nói chuyện ấy.
Sáng hôm sớm hôm nay bố mẹ hai nhà đi đâu đó chơi nên thành ra Minh và Đơn chưa được ăn sáng. Giờ ra chơi tới Đơn liền cầm tiền chạy đến lớp Minh. Trong lớp C toàn những gương mặt lạ hoắc mà Đơn không quen, cô giáo vẫn đang giảng bài, chắc là lớp Minh chưa được tan. Đơn hơi ngó vào lớp, chắc tại cao hơn so với các bạn cùng trang lứa nên Minh được xếp ở một bàn gần cuối, cạnh cậu là một cô bạn đeo kính cận, cô bạn kia tỏ vẻ không quan tâm nhưng cứ thỉnh thoảng lại liếc Minh một cái.
Đơn đứng ngoài cửa chờ đến khi Minh được tan, cô tiến tới hỏi:
-Xong rồi à?
-Ừ…
Minh mệt mỏi ừ một cái đáp lại, uể oải đè hẳn người dựa vào phía sau lưng Đơn. Đơn cười cười làm bộ cõng Minh lên khiến cậu bật cười khanh khách. Minh trêu:
-Người bé tí lại còn làm màu!
-Ừ đấy làm sao?
Giữa lúc hai đứa đang nói chuyện thì có một bạn đi qua. Bạn đó ngoái lại nhìn Đơn, gọi:
-Đơn ơi tao xuống căn-tin đây!
-Ừ, xuống đi tao xuống sau.
-Ok!
Minh thấy quái lạ, tò mò nhìn theo bóng dáng cô bạn đã đi khuất hỏi:
-Ai vậy?
-Bạn tớ.
-“Mày” với “tao” là sao?
-À, đấy là cách xưng hô giữa những người bạn cực kì thân thiết, nó hơi mất dạy chút…
-…
Đơn thản nhiên trả lời, khoác tay Minh kéo về phía căn-tin. Cô vẫn vô tư không để ý đến sự im lặng của Minh. Kéo mãi mà không thấy cậu di chuyển Đơn mới xoay người lại thắc mắc:
-Sao vậy?
-…
-Bạn yêu dấu, làm sao?
-Nguyễn Giản Đơn, từ nay về sau chúng ta gọi nhau bằng “tao” với “mày”!
Minh hùng hồn tuyên bố sau đó cõng Đơn lên người chạy vèo ra căn-tin khiến cô cười khanh khách. Mãi về sau Đơn mới biết Minh làm vậy chỉ vì chữ “cực kì thân thiết” mà cô nói.
Phía đằng xa có cô bạn đứng lặng yên nhìn bóng Đơn và Minh khuất dần.
Vào một ngày đẹp trời nào đó.
-Hôm nay trời nóng nhỉ?
-Ừ, chỉ muốn có cây súng nước xong phun vào người nhau thôi!
-Ùi, tưởng tượng đến cảnh soái ca cầm súng bắn “piu piu” vào tim tớ, ôi…..
-Piu piu!
-Hahahah…
Tiếng cười phá lên ở hai bàn gần cuối dãy , Đơn ngẩng đầu lên nhìn về phía đó rồi lại cúi đầu xuống, chăm chú đọc quyển vở GDCD. Sắp tới có bài kiểm tra phút, cô cần phải tập trung ôn bài. Một nhoáng Đơn đã thuộc làu phần ghi nhớ, thế là tối nay có thể thoải mái chơi rồi.
Dạo này lớp cô bị “du nhập” vào một mốt mới, đó là mốt đọc ngôn tình. Mốt này nghe nói là do mấy chị khoá trên truyền xuống khối , thế là người người đọc ngôn tình, nhà nhà đọc ngôn tình. Mấy bạn nữ lớp cô lúc nào cũng phát cuống lên vì soái ca, ra sân trường thấy người nào cũng phải cầm vài cuốn kiểu “Thất tịch không mưa”, “Sẽ có thiên thần thay anh yêu em”, “Sam Sam đến đây ăn nè!”,…
Mà nhất là gần đây Chu Ngọc mới ra “Đạo tình”, thế là ôi thôi sân trường thơ mộng thi thoảng lại rú lên vài câu “Ôi đm tao yêu Tề Mặc!!!!”, kiểu đấy.
Các bạn trẻ lúc ấy hãy còn trẻ trâu, dễ bị mấy thứ gọi là tình yêu màu hường cám dỗ. Nhưng tạm thời cứ loại trừ Đơn ra đi, vì cô còn đang bận suy nghĩ vẩn vơ, chưa có hét một câu quá khích nào cả.
Minh dạo này không thấy đi chơi với Đơn, lúc nào cũng cắm cúi ngồi trong lớp hại Đơn chán muốn chết. Ui xời cô còn lạ gì, chắc tại cái bạn nữ ngồi cạnh xinh quá nên cứ ở miết trong lớp chứ gì? Cô lại chả biết thừa!
Đơn chống tay lên cằm, hậm hực hừ vài cái. Thanh ngồi bên trên thấy thế liền quay xuống, mặt mày niềm nở:
-Nếu rảnh thì về đọc thử cuốn này xem!
Đơn tiện tay cầm lấy, lật từng trang từng trang.
Trời hè nóng bức, lá bàng rung rung, cánh phượng rụng lẻ tẻ từng bông xuống sân trường nhộn nhịp, từng cơn gió nóng đến rát thịt bị chặn ngoài cửa phòng học. Có đứa con gái ngồi trong lớp điều hoà mát lạnh, chính thức bị kéo vào thế giới của mấy thiếu nữ thích mộng mơ.
-Đơn, con cầm cái gì thế?
Chiều buông, mẹ Nguyễn đang dọn cơm thấy cô con gái của mình cứ cắm cúi vào quyển sách liền hỏi. Đơn mồm tỏm tẻm miếng thịt, tay vẫn đang lật giở từng trang sách, điềm nhiên không đoái hoài gì đến lời mẹ yêu. Mẹ Nguyễn tức tối thở phừ phừ, quyết không để ý đến con dở hơi nữa. Lát sau khi mâm cơm dọn đã xong xuôi bố Nguyễn mới lò dò ra. Ông chấm chấm đũa, nạt Đơn:
-Đơn, cất sách đi ăn cơm!
Mẹ Nguyễn vừa ngồi vào bàn ăn, chẹp chẹp miệng thêm vào vài ba câu:
-Con mới chả cái, chả đỡ mẹ thì thôi, cứ cắm mặt vào quyển truyện từ sớm tới giờ!
-Mẹ…
Đơn nhăn nhó, nhẹ nói mẹ. Bà Nguyễn vẫn hừ hừ thái độ với con gái. Bố Nguyễn xua xua tay, ra hiệu cho cả nhà dùng cơm. Một nhà ba người vừa ăn cơm xong, Đơn đang định tỏm miếng táo vào mồm thì có tiếng chuông cửa, cô lại lật đật chạy ra mở.
Vừa mở cửa thì cái bản mặt lành lạnh của ai đó liền thò vào. Minh dang tay bế thốc Đơn lên vai, ôm một mạch lên tầng , tiện thể đi qua chào hỏi hai bác. Đơn may mắn vơ được quyển truyện, ngồi ngoan ngoãn cho Minh vác lên trên tầng. Bố mẹ Nguyễn dường như đã quá quen với việc này, hai cái đứa kia lớn rồi mà chả biết ngượng gì cả.
Ném Đơn vào giường, Minh gầm gừ giận dỗi:
-Ê con điên, dạo này mày làm gì mà không sang lớp tao thế?
Minh vớ lấy cái điều khiển để bật điều hoà. Cậu xoa xoa mái đầu còn hơi ẩm, nheo mắt nhìn chằm chằm vào quyển truyện trên tay Đơn. “Yêu em từ cái nhìn đầu tiên?” Là cái gì? Hình như dạo này mấy đứa con gái lớp cậu cũng hay nhắc đến.
Đơn rất ung dung ngồi dạng chân ngồi trên giường, mồm thì nhồm nhoàm nhai táo, mắt thì liếc từng trang sách với tốc độ siêu nhanh.
-Ê!
-Gì?
Đơn cáu gắt.
Minh chỉ vào mái tóc trên đầu, đoạn giơ máy sấy ra, ra hiệu cho Đơn sấy tóc cho mình. Đơn phụng phịu đặt quyển truyện xuống đất, bò ra chỗ Minh. Minh thoải mái ngả người vào đùi Đơn, khoan khoái tận hưởng bàn tay mềm mại bé nhỏ luồn vào từng lọn tóc. Cậu cứ đăm đăm nhìn vào khuôn mặt đang chăm chú sấy tóc của Đơn. Chân mày nhíu lại, tròng mắt long lanh thật chuyên tâm. Cái đùi thật là êm, vừa trắng vừa mịn, lại còn thơm thơm mùi sữa tắm, dễ chịu kinh khủng. Minh lim dim ngủ gục mất.
Đơn sấy xong tóc cho Minh thì thấy cậu đã ngủ từ bao giờ. Cô thở nhẹ, dùng một ngón tay vuốt ve lông mày của Minh. Haizz…, mũi cao này, lông mày ngang ngỗ nghịch, lông mi dày mà dài, da lại khoẻ khoắn mịn màng. Nếu sau này nó lớn lên thì liệu có đẹp trai lắm không nhỉ? Ngẫm mới thấy, Minh ưa nhìn này, nhà giàu, học giỏi, đúng chuẩn mấy anh nam chính ngôn tình rồi còn gì? Xời, thế thì sau này cô nào vớ được sướng lắm đây! Đơn hậm hực mà chả hiểu sao mình tự nhiên mình hậm hực, cứ nghĩ đến cảnh có đứa con gái nào xí xớn vào người Minh là cô lại thấy khó chịu, ruột gan cồn cào hết cả lên. Cô thề cô sẽ, cô sẽ…
Ơ, mà nó làm gì thì liên quan gì đến mình?
Còn cô thì sao? Tại sao cô cứ có cảm giác không muốn thân với ai ngoài Minh thế nhỉ?
Hay là ế tới già? Xong cô sẽ làm phù dâu trong đám cưới của Minh, làm người đỡ đầu cho con của Minh, sẽ chăm sóc cho con của Minh, đặt tên cho con của Minh. Hoặc trong ngày động phòng hoa chúc của Minh cô sẽ tự tay trải lên giường những cánh hoa hồng thật đẹp, chúc cậu hạnh phúc trọn đời?
Tách!
Minh giật mình choàng dậy khi thấy mặt âm ấm, mắt ngạc nhiên nhìn Đơn. Cậu nhăn mặt lại:
-Mày làm sao thế?
-Sao là sao?
-Khóc kìa!
Đơn sững sờ đưa tay lên mặt. Lạ quá, sao tự nhiên nước mắt cứ tuôn ra thế? Cô có đau gì đâu? Có bị gì đâu? Ơ, lạ thật đấy…
-Ơ…
-Ơ âm cái gì, điên à?
Minh khó chịu dùng hai tay vuốt hết nước mắt trên mặt Đơn. Cậu thở dài, ôm Đơn đặt lên đùi mình, cho nó ngồi đó dựa vào hõm vai cậu để nó ngậm ngùi khóc thoải mái. Cái con bé này lớn rồi mà vẫn như trẻ con, lắm lúc làm cậu lo chết lên được. Lúc nào cũng phải dỗ dành nó, mệt ơi là mệt!
-Sao mà khóc?
-Chả biết…
-Chắc là ngộ truyện ý gì?
-Ừ chắc thế, sợ tiêu chuẩn cao quá mai sau ế.
-Ngốc ạ…
Minh cười cười, véo tai Đơn:
-Mai sau mày không sợ ế đâu, chắc chắn không ế, hiểu chưa?
-Tại sao?
-Lúc đấy khắc biết.
Đơn bĩu môi phồng mồm ra phụng phịu, ý tứ trách móc:
-Tao ghét mày lắm nhé, cái gì cũng giấu giấu giếm giếm, chẳng như mấy anh “soái ca” trong truyện gì cả!
-Hả?
Bản mặt Minh nhăn nhó đến cực độ, cậu cất giọng thâm trầm:
-Soái Ca là thằng nào?
Đơn nhanh nhảu:
-Là hình mẫu lí tưởng. Chồng tao sau này cũng là soái ca đời tao, người ta chăm tao, thương tao…
Minh nhăn mày:
-Tao không làm soái ca được sao?
-Được chứ?
-Nhưng tao muốn làm soái ca của mày cơ!
-…
Đơn ngừng khóc, tròng mắt mở to, chớp chớp. Miệng cô há hốc, não bộ đang mải mê xử lí thông tin vừa nhận được.
Ừm, bạn hàng xóm à, cái này có chút lạc đề rồi!
Dỗ cho cái đứa hay khóc nhè ngủ xong Minh mới thừ người ra. Cậu vứt bộp quyển truyện vào thùng rác, vớ vẩn, toàn tiêm nhiễm vào đầu con hàng xóm của cậu mấy cái linh tinh. Minh ngồi phịch xuống cạnh chỗ Đơn đang ngủ, vén vài lọn tóc đang loà xoà trên mặt cô lên, nói như chỉ muốn mình cậu nghe thấy:
-Mai sau không ai rước mày thì tao rước, không ế đâu mà sợ!
“Người người đọc ngôn tình, nhà nhà đọc ngôn tình” – Tài’s quoste, Hà Nội, =)))