"Giờ hai đứa đừng nói nữa, chuyển qua nghe anh đây nói nè."
Thông Đại nở một nụ cười nguy hiểm, cậu ta liền kêu đàn em của mình dạy dỗ cho cô và cậu mà bài học.
"Lên hết cho tao!"
"Chết rồi, tụi nó đánh thật kìa! Phải làm sao đây!"
Thanh Hoà ngay lúc này đứng lên phía trước che chắn cho Y Bình.
Một mình cậu liền xung vào đánh với mấy thằng lớp trên.
Hai bên bắt đầu ẩu đả kịch liệt.
Y Bình chỉ biết đứng sang một bên mà lo sợ.
Trong lòng thầm cầu mong cho Thanh Hòa không xảy ra chuyện gì.
Nhưng mà, với sức của một người thì không thể nào bì lại được với sức của nhiều người.
Thanh Hoà dù có đánh hay đến đâu cũng không thể phá vòng vây của kẻ địch.
Một tên giữ tay, một tên giữ chân, cơ thể đều bị kẹp cứng khó mà thoát ra.
Ngay lúc ấy, Thanh Hòa nghĩ rằng bản thân sẽ bị đánh một trận tơi tả.
Nhưng không.
Đang lúc nguy hiểm thì có người xuất hiện.
"Dừng lại!!"
Lý Nhân bỗng xuất hiện trước mặt hai người như một người thoát ẩn thoát hiện.
Cậu ấy xuất hiện đúng lúc, giúp Thanh Hoà một tay đánh mấy tên đàn em của Thông Đại gãy cả răng cửa.
Tình thế bây giờ đã được đảo ngược.
"Mày là thằng nào mà dám xen vào chuyện của tao?"
Thông Đại thấy chuyện tốt của mình bị phá liền sôi sục máu.
"Não cá vàng hay mắt bị mù mà không biết tao là ai khi mày đã gặp tao."
Câu nói của Lý Nhân khiến cho một người chậm hiểu như Thông Đại đây phải rối não.
Đàn anh dừng khoảng hai giây để suy ngẫm về gương mặt của Lý Nhân.
Mà cậu ta càng nhìn thì càng không nhớ gương mặt này là ai.
Cậu đã gặp từ khi nào được chứ.
Hay là kẻ thù của cậu chăng? Càng nghĩ càng rối, Thông Đại không muốn nghĩ nữa.
Cậu hét toáng lên trông vẻ bực tức nói:
“Mày là ai thì nói ra đi.
Tao không rảnh để chơi trò đoán mò với mày nhé.”
Lý Nhân chỉ tay về phía Y Bình và Thanh Hòa, cậu hắng giọng nói:
“Tao là bạn của hai đứa này cũng là thằng ngồi trong lớp lúc sáng đã tiếp xúc với mày.
Thế mày đã nhớ ra chưa.”
“À..thì ra mày là…thằng nào nhỉ?”
Đàn anh Thông Đại mới ngờ ngợ ra được điều gì đó thì lại quên mất.
Trong tâm trí của cậu, hình ảnh của Lý Nhân vẫn còn quá mới mẻ để nhận dạng được cậu ta.
Tình hình này thì cậu phải suy nghĩ thêm một chút.
Thông Đại ngồi xổm xuống tập trung suy nghĩ.
Mỗi lần phải tập trung là cậu phải ngồi như thế thì thông tin mà cậu cần biết mới ùa về trong não bộ của cậu.
Nhưng hành động của Thông Đại là khiến cho Lý Nhân hiểu lầm.
Nhìn gương mặt trông có vẻ là đau khổ lắm của đàn anh.
Cậu tưởng rằng đàn anh đang bị đau bụng nên mới ngồi xuống.
Thấy vậy cậu liền móc trong túi quần ra một bịch khăn giấy đưa cho Thông Đại.
Dù có thế nào đi nữa thì giúp người là tốt.
Cậu không thể vô tâm nhìn đàn anh đau khổ như vậy.
“Cầm lấy đi, coi như tôi cho anh.”
“Cho tao bịch khăn giấy làm gì?”
Thông Đại cầm bịch khăn giấy trong đầu xuất hiện dấu chấm hỏi to đùng.
Mọi tập trung ban đầu đã biến mất.
Cầm bịch khăn giấy, Thông Đại nhướng mắt lên nhìn Lý Nhân.
Rốt cuộc thì Lý Nhân đang có ý gì?
“Tôi thấy anh đau bụng nên mới có lòng tốt đưa giấy cho anh dùng đấy.
Không biết cảm ơn người khác thì thôi, còn làm ra dáng vẻ vô ơn.
Biết vậy, tôi đã không đưa cho anh rồi.”
Lý Nhân thầm trách mắng Thông Đại không biết quý trọng lòng tốt của cậu.
“Chết tiệt! Ai nói mày là tao bị đau bụng.
Đấy là tao đang tập trung để nhớ mày là ai.
Đau bụng gì ở đây.
Mày cà chớn với tao à!”
Sự tức giận hiện rõ trên gương mặt của Thông Đại.
Cầm bịch khăn giấy, cậu trực tiếp ném xuống đất cho hả giận.
Thông Đại không muốn nói nhiều với bọn này nữa.
Ngày hôm nay, cậu phải giải quết cho xong bọn này rồi trở về nhà.
Không thể tiếp tục đứng ở đây để tiếp chuyện với bọn lớp dưới.
“Tao thấy bọn mày nói hơi bị nhiều rồi.
Giải quyết chuyện chính đi.”
Thông Đại cung tay thủ thế tấn công.
Ở bên phía Lý Nhân, cậu cũng không phải dạng vừa gì.
Mấy năm nay, vì để bản thân không bị người khác bắt nạt cậu ngày đêm đều đi học võ.
Bây giờ, cậu đã lên đai đỏ đen võ Taekwondo.
Đối với mấy tên trước mặt mà nói, cậu chuyện để vào mắt mình.
“Này, có đánh được không đây?”
Thanh Hòa đi đến cạnh Lý Nhân hỏi.
Trong lòng có chút lo lắng.
Bởi cậu biết rõ bản thân mình ngoài có võ mèo cào ra thì chẳng có gì nổi bật.
Một người, hai người cậu có thể tự tin mà đánh với chúng nhưng ba người trở lên thì phải suy nghĩ lại.
Cậu làm sao mà đánh được hết nhiều người trong một lúc.
Với cả, Y Bình còn đang ở đây chỉ sợ trong lúc đánh nhau không thể bảo vệ được cho cô ấy.
“Cậu không cần lo, đứng ở một bên bảo vệ Y Bình đi.
Bọn này cứ để tớ giải quyết.”
Biết rõ sự lo lắng trên gương mặt của Thanh Hòa.
Lý Nhân chỉ cười khẩy một cái.
Nếu người khác cậu không dám chắc chắn nhưng Thanh Hòa thì cậu hiểu rõ hơn ai hết.
Cậu ta ngoài bảo vệ Y Bình ra, trong mắt của Thanh Hòa chẳng còn ai khác cả.
Từ lớp mẫu giáo đã vậy rồi, đến bây giờ cái tính bảo vệ cho Y Bình vẫn không thay đổi.
Lý Nhân nắm chặt tay thành nắm đấm, trong lòng có chút nhói đau.
Giá mà cậu cũng có được sự quan tâm đó thì tốt biết mấy.
“Để coi cậu làm được ra trò trống gì.
Đấm đánh cho chắc tay vào đấy.”
Thanh Hòa vỗ vai như lời động viên, cậu lùi về sau đi đến chỗ của Y Bình nhường lại sân chơi cho Lý Nhân.
“Biết rồi.”
Lúc này, nhìn thấy Thanh Hòa không giúp Lý Nhân một tay mà chạy đến chỗ mình.
Cô khó hiểu hỏi:
“Sao cậu lại đến đây, không hỗ trợ cho Lý Nhân?”
“Không cậu ta bảo tớ bảo vệ cậu.”
Cậu nhanh nhảu trả lời.
“Tớ có bị làm sao đâu.
Cậu mau giúp Lý Nhân đi.”
Cô không chấp nhận chuyện này.
Một người thì làm sao có thể đánh lại được nhiều.
Cô thấy Thanh Hòa là kẻ nhát gan mới để cho một mình Lý Nhân đấu với chúng.
Thật không ngờ Thanh Hòa lại tệ đến vậy.
Cô không cần một người nhát gan bảo vệ mình, tự cô cũng có thể bảo vệ được cho mình.
Y Bình đẩy Thanh Hòa đi.
Nhưng còn chưa kịp đẩy người đi thì một cái “rầm”, một tên, hai tên…sau đó là tất cả đều gục trong tay Lý Nhân trong tích tắc.
Chỉ chưa đầy một phút mà Lý Nhân đã có thể hạ gục được tất cả ngần ấy người.
Y Bình và Thanh Hòa không khỏi trầm trồ.
Hai người trố mắt ra nhìn cậu với sự kháng phục.
“Đây là Lý Nhân hồi mẫu giáo đây sao! Cậu ta bây giờ mạnh quá!”
Y Bình không kìm được lòng mà thốt lên.
“Tên..tên này là tên nào mà mạnh đến thế?”
Thông Đại đứng ngây người ra.
Đàn anh không ngờ rằng tất cả đàn em của mình bị hạ một cách dễ dàng trong tay thằng nhóc trước mặt.
Trong giây phút đó, Thông Đại chợt nhớ khoảng khắc cuối cùng mà cậu rời khỏi lớp.
Cậu há hốc mồm nhìn Lý Nhân.
“Đó chính là thằng nhóc này!”
Thông Đại đã nhớ ra tên này chính là người bảo bọn chúng lên phòng thầy hiệu trưởng.
Lúc đầu, nhìn dáng vẻ của Lý Nhân trong giống như học sinh ngoan.
Vậy mà, sau lớp mặt nạ ấy chính là một con quỷ độ lót người.
Đôi chân Thông Đại bắt đầu mềm mũm ra.
Không ổn! Cậu phải rời khỏi đây trước khi bị tên này nhìn thấy.
Nghĩ là làm, Thông Đại cong chân lên, dưới bàn chân như có gắng hai chiếc bánh xe.
Cậu chạy hết công suất của mình.
“...”
Tất cả đàn em của Thông Đại nhìn thấy đại ca chạy thục mạng như thế, bọn chúng cũng bò lê lết mà chạy bán mạng.
“Đại ca, đợi bọn em!”
Trong phút chốc, chỉ còn lại ba người họ trên đường.
Y Bình và Thanh Hòa vỗ tay, gương mặt vô hồn chúc mừng Lý Nhân.
“Cậu quá tuyệt!”
“Cậu là nhất!”
Lý Nhân được khen thì cảm thấy ngượng ngùng.
Cậu ta nhìn đi hướng khác để tránh mặt hai người họ mà che giấu sự xấu hổ của bản thân.
Lúc sau, Lý Nhân chợt nhớ đến một chuyện mà bản thân cần phải làm, cậu ta đi đến chỗ Thanh Hòa ho hắng một tiếng nói:
“Thanh Hòa, cậu cho tớ xin lỗi chuyện khi đó được không?”
“...”
Nhắc đến chuyện trong giờ thể dục, Thanh Hòa sững sờ.
Cậu im lặng không trả lời Lý Nhân.
Mà Lý Nhân cũng nhìn thấy trong đôi mắt đầy tâm sự kia cũng có thể đoán ra Thanh Hòa không tha lỗi cho mình.
Cậu ta cười gượng nói:
“Cậu không tha lỗi cho tớ cũng không sao.
Nếu là tớ thì tớ cũng giống cậu thôi nhỉ.”
Y Bình đứng bên ngoài nhìn thấy sự khó xử của hai người họ, cô không muốn nhìn thấy cảnh này.
Dù có chuyện gì, bọn họ cũng từng là bạn.
Hơn hết, Lý Nhân từng bắt nạt cô nhưng bây giờ cô đâu còn cảm thấy ghét cậu ta.
Cô cũng mong rằng Thanh Hòa sẽ có suy nghĩ giống mình mà liều lĩnh nói:
“Thanh Hòa nói với tớ không còn giận chuyện đó lâu rồi.
Vì vậy, cậu không cần nói lời xin lỗi với Thanh Hòa nữa, làm vậy cậu ta sẽ thấy ngại lắm.”
“...”
Thanh Hòa bất giác quay sang nhìn Y Bình.
Cậu đã nói với cô như vậy bao giờ.
Nhưng đột nhiên cô lại nháy mắt cậu.
Lúc này, cậu cũng ngầm hiểu ra ý của Y Bình, chỉ có thể phối hợp cùng cô.
Cậu lớn tiếng nói:
“Đúng đó, Y Bình như vậy chính là như vậy.
Xin lỗi gì mà xin lỗi hoài vậy, con trai thì mạnh mẽ lên.
Tớ có phải con gái bánh ướt, giận dai đâu mà để ý đến mấy chuyện nhỏ nhặt.”
“Cậu nói thật sao! Tớ rất vui khi cậu không còn giận tớ nữa.”
Lý Nhân như có lại động lực sống, cậu ta nở một nụ cười thật tươi trông giống như một đứa trẻ vừa nhận được quà từ người lớn.
Hôm sau đến trường, Y Bình và Thanh Hòa nhận được kẹo trên bàn cả mình.
Chẳng biết là ai đã để chúng ở đây.
Thanh Hòa sợ đây là một cái bẫy của đám Thông Đại vì muốn trả thù họ.
Cậu đem hai cây kẹo định ném vào thùng rác thì Lý Nhân từ bên ngoài đi vào.
Cậu ta thấy Thanh Hòa định ném kẹo đi liền lên tiếng nói:
“Sao cậu lại ném chúng đi? “
“Không ném chẳng lẽ để ăn.
Ai biết được trong đây có bỏ thứ gì không.”
Thanh Hòa nói dứt lời thì trực tiếp ném vào thùng rác khiến cho Lý Nhân không kịp nói gì.
Cậu đi lại chỗ ngồi mà bình thản lấy sách vở ra.
Còn Lý Nhân, cậu ủ rũ đi đến chỗ ngồi của mình.
Vốn dĩ, hai cây kẹo đó là của cậu ta.
Vì muốn tặng kẹo cho cậu và cô mà cậu ta phải đi đến lớp sớm nhất.
Nhưng kết quả lại nhận được sự phũ phàng từ Thanh Hòa.
Vẻ mặt chán ghét mà ném hai cây kẹo đi của cậu khiến Lý Nhân cảm thấy thất vọng.
Cậu ta tưởng rằng chuyện hôm qua đã khiến cho mối quan hệ của họ có tiến triển một chút.
Ấy vậy mà, mọi thứ vẫn không thay đổi.
Vẫn là thái độ đó, vẫn sự chán ghét đó.
Thanh Hòa, phải làm thế nào thì cậu ta mới có thể làm bạn với Thanh Hòa.
Ngoài trông mắt luôn có Y Bình ra, Lý Nhân muốn Thanh Hòa cũng xem mình là bạn.
Nhưng mà, có vẻ nó khó hơn sự mong đợi của Lý Nhân.
Cậu ta chán trường nằm dài xuống bàn, trong đầu có một suy nghĩ.
Nếu như tiếp cận trực tiếp với Thanh Hòa không được, vậy thì cậu ta có thể chuyển sang tiếp cận Y Bình.
Lý Nhân có thể làm bạn được với Y Bình thì cậu ta tin chắc Thanh Hòa cũng sẽ chấp nhận làm bạn với mình.
“Lý Nhân!”