“Thanh Hòa, uống nước đi.”
Y Bình nhanh nhảu đưa cho cậu một chai nước.
“Cảm ơn nha.”
“Nè, các cậu cũng uống đi.”
Cô liền trao nước cho các bạn khác nhưng khi đến lượt Lý Nhân thì hết nước.
Y Bình hốt hoảng nói:
“Thôi chết! Hết nước cho cậu rồi Lý Nhân.”
Đáng lẽ, còn rất nhiều nước nhưng vì cô và Thanh Trúc ngồi xem cảm thấy khát nên uống hết mấy chai nước.
Vì vậy mới bị thiếu nước cho Lý Nhân.
Y Bình làm ra vẻ mặt đầy tội lỗi nhìn cậu ta.
“Tớ không có cố ý!”
Lý Nhân mỉm cười nhìn cô.
“Không sao, tớ có thể uống chung với Thanh Hòa.”
“Phụt…”
Thanh Hòa đang uống thì nghe Lý Nhân nói sẽ uống cùng mình khiến cậu kích động mà phun hết số nước vào mặt Y Bình.
Cậu vô cùng hoảng hốt.
“Khụ khụ..tớ xin lỗi cậu!”
“...”
Một cơn mưa phùn tạt vào mặt cô.
Y Bình lấy tay lau hết số nước dính trên mặt mình, cô hít một hơi thật sâu cố gắng bình tĩnh.
Nở một nụ cười thân thiện với Thanh Hòa.
“Không sao.
Tớ vẫn còn ổn.
Cậu đưa nước cho Lý Nhân uống đi.”
“Tớ..”
Thanh Hòa sững sờ không biết chuyện gì xảy ra.
Lần đầu tiên Y Bình không hét lớn vào mặt cậu khi cậu phun nước vào mặt.
Chẳng lẽ lịch sử đã thay đổi.
Hôm nay mặt trời mọc ở đằng Tây ư! Cậu gãi đầu khó hiểu.
“Tớ có thể lấy chai nước đúng không?”
Vừa nói, Lý Nhân giơ tay lấy chai nước Thanh Hòa còn đang uống dang dỡ.
Cậu ta trực tiếp đưa vào miệng uống.
Mọi chuyện sẽ không có gì nếu Thanh Hòa không ngẩng đầu lên nhìn Lý Nhân.
Cậu ta, dường như nhận thấy Thanh Hòa đang nhìn mình.
Liền có một hành động khiến người khác cảm thấy ghê tởm.
Lý Nhân đưa chiếc lưỡi của mình vào miệng chai, cậu ta lim một vòng xung quanh nó rồi đưa chiếc lưỡi vào bên trong.
Khóe môi nở ra một nụ cười ma mị.
Mà hành động này của lý Nhân khiến Thanh Hòa đỏ cả mặt.
Cậu vội vàng quay đầu đi chỗ khác xem như chưa nhìn thấy chuyện gì.
Những ngày sau đó, bọn họ luyện tập rất chăm chỉ.
Nhưng trong lúc luyện tập Lý Nhân luôn có những biểu hiện kì lạ, cố ý để cho Thanh Hòa thấy.
Cậu phải vờ như không biết gì mà luyện tập với mọi người.
Một tuần trôi qua, thời gian luyện tập đã hết.
Đám người của Thanh Hòa chuẩn bị đi thi.
“Thanh Hòa, cậu phải giành được giải đem về cho tớ nha.”
Y Bình đứng trong lớp hớn hở xoa bóp cho cậu kèm theo lời nhắn nhủ của mình.
Được Y Bình xoa bóp cho, cậu vui vẻ mà hưởng thụ.
“Vui chơi là chính, cậu quan trọng đến giải thưởng làm gì.”
Cô dừng tay lại, ngồi vào ghế nhăn mặt nhìn Thanh Hòa.
“Ai nói với cậu khái niệm đi thi để vui.
Nếu đi thi để vui thì các nhà tổ chức còn cho giải làm gì.
Đi thi để vui đến lúc nhận giải cậu có trả lại cho họ rồi nói “đi thi cho vui” không? Đi thi cho vui vậy luyện tập ngày đêm đến đau chân chảy máu.
Đi thi cho vui thì cậu ở nhà cho tớ nhờ!”
Đột nhiên cô nổi giận với cậu khiến cậu cảm thấy bàng hoàng.
Cậu uất ức nói:
“Thì tớ chỉ nói giống như mấy người thi trước từng nói thôi.
Cậu có cần làm quá lên không?”
“Mấy người trước? Cậu có biết sao mấy người trước lại nói vậy không?”
Thanh Hòa liền lắc đầu.
“Bởi vì họ sợ mình không chiến thắng nên mới nói như thế để an ủi chính bản thân mình.”
“Vậy sao.”
“Vậy sao? Cậu nhất định phải giành được giải cho tớ, nếu không tớ sẽ nghỉ chơi với cậu và đi tìm bạn mới.”
“Tìm bạn mới làm gì.
Tớ sẽ giành được cho cậu xem.”
Thanh Hòa nghe Y Bình muốn tìm bạn mới liền đập tay xuống bàn phản kháng.
“Chính cậu nói đấy.”
“Ừm.”
Hôm bọn họ đi thi, Thanh Trúc và Y Bình cũng đến cổ vũ.
Trong suốt cuộc thi, cả hai ngồi trên ghế khán giả vô cùng hồi hộp.
Người thi chắp tay cầu nguyện, người thì cầm bông vũ ngồi trên ghế không ngừng la hét.
Ở bên dưới, các bạn nam chơi rất hăng say.
Mọi người đều cố gắng hết sức có thể.
Lớp của Thanh Hòa liên tiếp giành năm quả vào lưới.
Đến khi kết thúc cuộc thi.
Lớp giành được giải nhất chính là…
“Chúc mừng lớp a đạt giải nhất cuộc thi.”
“Yeahh…..”
Tiếng reo hò vang khắp ghế khán giả.
Thanh Trúc và Y Bình sung sướng đứng lên nhảy một điệu nhảy ăn mừng chiến thắng của bọn họ.
Y Bình đứng bên trên hét lớn.
“Các cậu giỏi lắm.”
Có thể thấy được sự năng động của cô khi cổ vũ bọn họ.
Y Bình có chút thích thú với môn thể thao này.
Trở về trường, bọn họ cùng nhau đi ăn mừng cho chiến thắng.
Sau khi tan học, bọn họ cùng nhau đến một quán ăn gần trường học.
“Này, để mừng cho chiến thắng mọi người có muốn uống chút rượu trái cây không?”
Y Bình lên tiếng nói.
“Rượu ư! Không được đâu, má biết má la.”
Nguyên Móm lắc đầu lia lịa.
Cậu ta là một đứa con ngoan của mẹ nên không uống rượu khi chưa đủ tuổi.
“Sao vậy? Lớn rồi mà còn sợ má la, có phải không đó.”
Thanh Trúc nhìn Nguyên Móm mà trêu chọc.
“Hai cậu sung sức quá rồi đó.
Ăn uống bình thường thôi.
Học sinh thì không nên sa ngã vào con đường tệ nạn.”
Thanh Hòa nghiêm túc nói.
“Không uống thì thôi, có gì mà căng.”
Mặt Y Bình bí xị, cô không nói tiếp nữa.
Sau khi ăn xong, nhà người nào thì người đó về.
Vậy là một ngày nữa lại trôi qua.
Một tháng sau, trong trường bỗng đồn dần lên việc có một bạn nam sinh vừa mới chuyển đến.
Nam sinh đó là một nam thần.
Làn da em bé, đôi mắt to tròn, dáng cao cứ như một chàng trai từ trong tiểu thuyết bước ra.
Ngày nam sinh đó vào trường, các bạn học nữ đều vây kín còn hơn cả người nổi tiếng.
“Trong trường mình mà cũng có con trai như thế à?”
Y Bình ngạc nhiên hỏi.
Vì hôm đó cô bị bệnh nên không có đi học.
Việc có nam thần chuyển trường cô cũng vừa mới biết khi nghe Thanh Trúc nói.
“Tại sao không? Trong trường này, không phải có một mình tớ nói cậu bạn đó đẹp trai đâu mà cả vạn bạn nữ khác cũng nói.
Chẳng lẽ cậu không tin vào số đông.”
Thanh Trúc vừa nói vừa tức.
Cô ta có lừa Y Bình đâu.
Mà từ nãy giờ cô vẫn giữ gương mặt nghi ngờ đấy nhìn cô ta.
Cứ như đang đợi cô sơ hở một chút là liền bay vào để bắt lỗi vậy.
“Không phải tớ không tin mà tớ không thấy nên không thể hình dung ra được.”
“Haizzz, mệt cậu ghê ý!”
“Xin lỗi, đây có phải là lớp a.”
Hai người đang nói chuyện thì nghe thấy giọng nói phát ra ở trước cửa lớp.
Y Bình và Thanh Trúc lập tức ló đầu ra.
“Wo…”
Y Bình vừa nhìn thấy cậu bạn đó thì liền “wow” lên một tiếng.
Lần đầu nhìn thấy được mĩ nam ở ngoài đời, cô không thể rời mắt mà cứ nhìn bóng dáng đó.
Lớp trưởng ngồi trong lớp bước ra ngoài nói chuyện với cậu bạn đó.
Cũng may lớp trưởng là nam thẳng nên không có mê trai.
Hai người nói chuyện gì đó với nhau, sau đó bạn nam đó rời đi.
“Ôi không! Sao lại bỏ đi sớm vậy.
Oppa!”
Y Bình nuối tiếc ngó nghiêng ra bên ngoài.
“Thấy chưa, tớ nói có sai đâu.”
Thanh Trúc vỗ nhẹ vào vai Y Bình.
Nhưng lúc này, Y Bình đang bận “địa” trai nên không quan tâ m đến Thanh Trúc đang nói gì.
Đột nhiên, cô lại có suy nghĩ muốn làm quen với bạn nam đó.
Lúc này, Y Bình chợt nhớ đến vụ cá cược lần trước.
Thanh Trúc vẫn chưa thực hiện yêu cầu của cô.
“Thanh Trúc!”
Cô nở một nụ cười nguy hiểm.
Đây chính là thời cơ thích hợp để Thanh Trúc thực hiện yêu cầu của cô.
Y Bình nói giọng nhẹ nhàng, ấm áp.
“Trúc xinh, Trúc đẹp đầu đình….”
“Dừng lại ngay và luôn.”
Thanh Trúc giơ tay ra ngăn những lời Y Bình sắp nói.
Cô không cần nói nữa, bởi vì cô ta quá hiểu rõ bọn con gái mê trai muốn gì.
Nó quá dễ để đoán ra.
“Muốn xin facebook đúng không?”
”Hi hi, cậu hiểu ý tớ quá!”
“Tớ không phải hiểu ý đồ của cậu mà tớ hiểu rõ ý đồ của bọn con gái mê trai giống cậu.”
“Ui, con gái không mê trai chẳng lẽ mê gái.
Cậu nói cứ như con gái mê trai là việc sai trái vậy.”
Y Bình nhíu mày, phồng má nhìn cô ta.
“Tớ cũng có nói gì đâu.
Nhưng mà tém tém lại bớt, con gái mà chủ động thế chỉ có ở thời này.”
“Cậu bắt đầu giống Thanh Hòa rồi đó.
Ở chung với nhau riết rồi lây tính nhau.”
“Chào hai cô gái, hình như tớ nghe ai đang nhắc tên mình.”
Vừa đúng lúc, Thanh Hòa từ bên ngoài lớp đi vào thì nghe thấy Y Bình nhắc đến tên mình.
Cậu tò mò mà đi đến hỏi xem rốt cuộc họ đang nói chuyện gì.
“Cậu linh thật đấy, vừa mới nhắc là có mặt.
Sao nhắc trai đẹp thì không thấy đâu.”
Nghe thấy từ “trai đẹp”, Thanh Hòa ngạc nhiên.
Cậu vòng đến cạnh Y Bình.
“Này, đừng nói cậu đang khen cái tên vừa mới chuyển đến là “trai đẹp” nha.”
”Đúng rồi.
Sao cậu lại biết?”
Y Bình ngơ ngác hỏi.
“Ối giời! Cậu hỏi ngây thơ rồi đó.
Trong trường, đi đâu cũng thấy đám nữ sinh bao vây lấy tên đó.
Bị mù cũng nghe được.”
Nghe thấy lời Thanh Hòa nói, đôi mắt Y Bình liền sáng rực lên.
“Cậu ta thường đi ra bên ngoài sân trường lắm hả? “
“Ánh mắt của cậu lộ liễu quá rồi đấy.
Cậu đừng có bắt chước giống đám nữ sinh kia giùm tớ.
Cậu sa vào con đường này chẳng tốt đẹp gì đâu, chỉ thêm sự cạnh tranh giữa những nữ sinh với nhau.
Tốt nhất là tớ sẽ đi bên cạnh cậu để đảm bảo an toàn cho cậu.”
Vì lo lắng Y Bình sẽ bị vẻ đẹp trai của nam sinh kia quyến rũ, Thanh Hòa ôm lấy cánh tay của cô bên cạnh mình nhầm bảo vệ cô.
“Ủa, cậu bị điên à! Tớ thấy trai đẹp thì tớ thích, cậu đừng có can tớ.”
Mặc dù bị Thanh Hòa giữ chặt nhưng Y Bình vẫn vùng vẫy để thoát ra.
Còn Thanh Trúc ngồi bên này lại thêm dầu vào lửa.
“Vậy còn facebook của cậu ta, cậu có lấy không Y Bình?”
“Gì? Xin cả facebook luôn à! Không được đưa cho Y Bình, mau xóa nó cho tớ.
Cả cậu cũng đừng bị mê hoặc đó.”
“Ừm, vậy tớ biết rồi.”