Chạy quanh trường vài vòng trong lòng tôi nảy sinh cảm giác thù hận, đùa chứ hóa ra trường mình rộng vậy sao? Xây để cho học sinh chơi đuổi bắt à? Tôi chạy đến mức sắp thổ huyết mà vẫn không thoát khỏi cặp mắt cú vọ của Thiên Huy, hắn bám theo sau vô cùng nhởn nhơ. Là vô-cùng-nhởn-nhơ, rõ ràng hắn biết thể lực tôi không tốt nên cố tình chọc tức tôi đây mà. Đàn ông con trai gì mà nhỏ mọn, chuyện cũng chỉ bé xíu xiu bằng cái đầu ngón tay vậy mà hắn đuổi theo bạn thân từ bé đòi một sống hai chết thế kia có đáng mặt không cơ chứ?
Tôi cắt đuôi Thiên Huy ở góc khuất cầu thang, xông vào lớp nào đó tránh tạm rồi mới lẻn ra bãi cỏ trống sau trường, còn chưa kịp lấy lại hơi thở đã thấy điện thoại trong túi réo inh, không lẽ Thiên huy gọi cho tôi? Hấp tấp rút điện thoại ra tôi nhìn số trên màn hình, còn may là của Tuyết Hoa.
- Thiên Huy đâu?
- Còn dám nói, tại ai chứ hả? Lỡ rồi, tao cúp một tiết, mày viện cớ gì với giáo viên giúp tao đi.
Tôi bực bội dập máy, thành ra như vậy đều do nó ép chứ ai?
Trường học trở thành một mảng tĩnh lặng, nghe đâu đây tiếng giảng bài, tiếng côn trùng kêu. Tôi nằm xuống bãi cỏ nhìn trời xanh khẽ thở dài, cuối cùng đăng nhập facebook lên confession của trường xem tình hình thực hư thế nào.
...
Đọc qua vài bình luận trên đây quả là một mảng hỗn loạn, bảo sao Thiên Huy lại nổi điên với tôi. Có vài người quen cũng hào hứng chạy vào bình luận, loạn càng thêm loạn
: Chuyện mấy thím nói là thật à? Trong trường mình có couple cực phẩm vậy á?
: Chứ còn tôi nhận ra mà, khối đấy
: Mấy bạn có nhầm không vậy? Anh Huy có người yêu đấy
: Che mắt thiên hạ thôi gái ơi, không thấy người ta đến hôn cũng làm rồi à?
: Đúng rồi chỉ là che mắt thôi, đẹp đôi thế cơ mà
: Vậy mọi người nói xem ai công ai thụ?
: Cái này còn phải hỏi, Anh Huy chứ ai, trông thế thôi chứ ảnh khỏe lắm
: Sai rồi, bạn trai kia cũng lạnh lùng mem lỳ lắm chứ bộ
: Nào chúng ta mở một cuộc bình chọn nhá, mấy bạn mau về đội của tớ
...Cái gia tộc này thật là đáng sợ!!!
: Haha giờ thì mày nổi nhất trường rồi nhá "kon" cần tao tag mày vào không?
: Này Hoàng, hai thằng trong ảnh nhìn quen quen
: Một thằng lớp mình một thằng bên T mày thấy quen không
:... Quen
: Shit làm gì mà lại kéo nhau lên đây thế này, không sợ nhục mặt lớp à, về viết bản kiểm điểm ngay, tao còn thấy thành viên nào của lớp là cho cái giầy vào mồm à!
: Lớp phó cáu rồi lớp trưởng ơi
: Mấy bạn sử dụng điện thoại trong giờ, mình báo cô giáo
: Đừng mà~~~
Tôi cảm thấy sống lưng mình càng lúc càng lạnh, cả người đang toát mồ hôi, liệu bây giờ mình chạy lên thanh minh thì có thể hóa giải hiểu lầm không. Tất nhiên là không thể rồi.
- Cậu đang làm gì?
- Đức Nhân, sao cậu ở đây?
Vừa hỏi xong mới nhận ra mình hỏi thừa, Đức Nhân thường hay cúp tiết trốn ở đâu đó trong trường để ngủ, hôm nay thật trùng hợp cậu ta bắt gặp tôi cũng đang trốn tiết. Tôi cười toe giấu vội điện thoại ra sau lưng, hành động giấu đầu hở đuôi của tôi thế nào lại lọt vào mắt của Nhân, nếu để cậu ta biết chuyện liệu có băm tôi ra không nhỉ? Mà thôi đằng nào rồi Đức Nhân cũng sẽ biết, thành thật khai báo sẽ sớm được hưởng khoan hồng.
Đức Nhân liếc qua màn hình, mặt không biểu thị chút cảm xúc, liệu có phải thẹn quá không nói lên lời không?
- Mau về lớp đi.
- Cậu không giận hả?
-...
- Cậu thật sự không giận hả? Có phải tức đến nội thương rồi không?
-....
- Bây giờ trong trường có rất nhiều tin đồn đấy, cậu thật sự không tức giận à?
- Ồn quá!
Nói xong lại nằm xuống gốc cây gần đó ngủ tiếp. Hóa ra cậu ta bực vì bị tôi phá giấc ngủ. Thấy không, làm người phải điềm tĩnh như vậy, đâu có như Thiên Huy đâu cơ chứ?
Tôi khẽ khàng ngồi xuống bên cạnh dựa người vào gốc cây nhắm mắt ngủ một giấc, đằng nào cũng đã trốn tiết rồi, còn quay về gì nữa.
Trống tiết ba vừa điểm đúng lúc tôi thức dậy, suy đi tính lại một hồi con người tôi vẫn là rất có trách nhiệm, chuyện tôi làm phải chịu trách nhiệm tới cùng (thật ra nếu không chịu nhất định sẽ chết rất thảm). Tôi di chuyển đến chỗ khuất, cách xa Đức Nhân đang ngủ gần đó để cậu ta không thức giấc rồi gọi cho Tuyết Hoa.
- Biết rồi, mà này, tuần san bán cải héo xuyên lục địa là cái gì vậy? Tao thấy đều là nhóm đấy đăng tin.
Mày không biết thật à? Nhóm viết báo nổi tiếng trong trường với những tin tức tạp nham biến thái soi mói đời tư đời chung của tất cả học sinh đấy, nhưng bị ném đá nhiều quá nên phải tạm dùng một thời gian rồi. Mày thử tìm xem>
- Vậy làm sao mới xóa bài viết đấy được
Tuyết Hoa còn chẳng đợi hỏi hết đã dập máy, vậy là tôi đành tự xoay sở một mình, đi tìm Minh Hoàng. Giờ thì tôi hiểu vì sao cậu ta bát quái như vậy cái gì cũng biết rồi.
Bây giờ việc ưu tiên đầu tiên là phải tìm Minh Hoàng, nhưng nếu để Thiên Huy tóm được thì cũng xong đời. Cuối cùng, tôi liều mạng gọi Đức Nhân dậy, nhất quyết kéo cậu ta lên lớp cùng, gương mặt ai đó nhăn lại vì bị đánh thức không cam tâm đi theo tôi.
Vừa lên tới cầu thang đã thấy Thiên Huy đứng chờ sẵn ở đó, tôi hốt hoảng chạy ra nấp sau lưng Đức Nhân, chính bản thân mình còn không hiểu vì sao lại có hành động kì cục như vậy.
- Diệp Khả Vy cậu trốn cái gì chứ, tưởng người mình nhỏ lắm, sao? Mau cút ra đây tớ đảm bảo sẽ không đánh chết cậu
- Nếu ra thì tớ đúng là não hỏng rồi
- Có ra không thì bảo?
- không ra
Tôi nhất quyết núp sau lưng Đức Nhân cãi tay đôi với hắn. Thiên Huy nhìn chằm chằm Đức Nhân chắn trước mặt, vòng qua người cậu ta kéo tay tôi, tưởng đâu kì này xong rồi, nhưng khi Thiên Huy còn chưa kịp kéo tôi đi Đức Nhân đã túm tay tôi lại thản nhiên nói
- Vào lớp rồi, bỏ ra
- Cậu mới là người phải buông tay
Vậy là tôi ở giữa bị lôi lôi kéo kéo như tấm ghẻ sắp rách làm hai, mà hai người bọn họ giằng co qua lại cũng thở dốc không thôi.
...
...
...
Đây là vì sao? Cái tờ báo mất nết không nhìn thấy tôi bị đẩy sang một bên mà dám đổi trắng thay đen trắng trợn như thế hả? Lại còn chụp trong tư thế vô cùng ám muội nữa chứ, nhất định phải đập nát tờ báo này.
Sau ngày hôm ấy tin đồn Thiên Huy và Đức Nhân là một cặp ngày càng truyền xa, tôi cũng hết cách rồi.