Trên đời này chuyện gì cũng có thể xảy ra chẳng qua ta có đỡ nổi hay không thôi.
"Anh trai hờ" phủi tay đứng dậy giới thiệu với chúng tôi.
- Anh là Tuấn Bảo là bạn học bên Mỹ của Anh Nhật lần này về nước để theo đuổi Anh Nhật.
- Thật sự có quen sao?
- Thật!
Tôi nghi ngờ hỏi lại, Tuấn Bảo vội vàng khẳng định, nói vậy là tôi hiểu lầm rồi? Nhưng ai bảo anh cứ lén lén lút lút lại còn giở trò giữa đường với tôi. Tuần Bảo tiến về phía tôi một bước bị Thiên Huy đứng trước chặn lại, hắn ghé sát tai tôi hỏi
- Anh họ cậu cũng lắm hoa đào thật trai gái đều không tha.
- Sức hút của anh ấy vốn lớn mà cậu không biết sao?
Thiên Huy trừng mắt nhìn tôi cảnh cáo, hắn hôn cũng hôn qua rồi còn không biết Anh Nhật quyến rũ thế nào sao? Thiên Huy thở dài âu sầu xoa đầu tôi.
- Thế giới này càng ngày càng loạn rồi, sao đàn ông lại có thể theo đuổi nhau chứ.
Lần này đến tôi tròn mắt nhìn Thiên Huy, hóa ra tôi chưa nói gì à?
- Anh Nhật vốn dĩ là nữ mà
- Nữ á?
Thiên Huy hét lên ngạc nhiên, hắn mở to mắt gần như không tin vào tai mình mặt mày nhăn nhó như bị tào tháo đuổi lúc lâu sau vẫn không thể tiêu hóa nổi dữ liệu tôi vừa cung cấp. Cũng phải, người đẹp trai lãng tử ga lăng giơ tay nhấc chân đều có khí chất nam nhi như Anh Nhật không ai nhận ra cũng chẳng có gì lạ.
Chuyện Anh Nhật là nữ chỉ có người trong nhà biết vậy là Tuấn Bảo cũng biết xem ra quan hệ bọn họ không bình thường.
Tôi ngẩng đầu nhìn trời đau lòng cảm thán, Anh Nhật trở nên như này cũng hoàn toàn là do tôi.
Tô Anh Nhật, cháu gái yêu quý của mẹ tôi trước kia là một cô bé hết sức dễ thương nữ tính, da dẻ trắng hồng, tóc vàng mắt nâu, môi hồng mọng như trái anh đào mà giọng nói lại ngọt ngào trong trẻo. Cực kì thích những loại váy tầng diêm dúa, trang sức lộng lẫy hành xử đi đứng nói năng đều nhẹ nhàng. Nói chung Tô Anh Nhật chẳng khác nào một tiểu thiên sứ hạ phàm.
Lẽ ra Anh Nhật có thể mãi mãi làm một tiểu thiên sứ thuần khiết ngây thơ như thế nếu như bên cạnh không xuất hiện một tiểu quỷ là tôi.
Đó là chuyện từ trước khi tôi quen thiên Huy đại khái là khoảng , tuổi gì đi. Mỗi lần Tô Anh Nhật về nước đều đến nhà tôi chơi quấn quýt lấy tôi. Mà khi ấy Anh Nhật rất hiền lành lại luôn nhường nhịn tôi muốn gì anh đều chiều theo vậy là anh bị tôi kéo đi chơi đủ các trò nghịch ngợm.
Có một lần hai chúng tôi chơi trò cô dâu chú rể tôi nhận làm cô dâu còn Anh Nhật tất nhiên là chú rể. Nhưng chẳng có chú rể nào lại xinh gái hơn cô dâu, lại còn có mái tóc dài óng ả như thế vậy là tôi dụ dỗ Anh Nhật cắt đi mái tóc vàng óng ấy, Anh Nhật lập tức đồng ý còn đi tìm kéo đưa tôi.
Có trời mới biết hồi ấy tôi ăn nhầm thuốc gì còn tự nhận mình là nhà tạo mẫu thiên tài cắt tóc của Anh Nhật nham nham nhở nhở nhìn chẳng ra hình thù. Thề là đến bây giờ tôi không muốn nhìn lại tác phẩm của mình khi ấy. Về sau mẹ tôi phát hiện tôi bị đánh cho sưng đỏ mông mà mái tóc Anh Nhật không có cách nào cứu vãn đành phải cạo trọc.
Sau lần ấy tôi rất áy náy vậy là luôn chạy theo nịnh Anh Nhật để tóc như này cũng rất đẹp rất ngầu, anh ấy nhất mực tin là thật. Tôi vẫn kéo Anh Nhật đi đông tây nam bắc phá làng phá xóm, dần dần cô bé nhã nhặn tiểu thiên sứ bị tôi dạy hư.
Mẹ Anh Nhật vốn là nhà thiết kế nên thường tạo ra rất nhiều trang phục mà anh là người mẫu chính, nhưng từ khi con gái bà bị cạo trọc đầu bà không may nữ phục mà chuyển sang may nam phục cho anh. Mà tôi trong một lần nhìn Anh Nhật mặc nam phục đã bùng phát bản tính hám zai nhìn đến ngây người.
Khoảng năm sau tôi mới gặp lại Anh Nhật, mà khi ấy anh hoàn toàn biến đổi không nhìn ra chút nữ tính nào càng ngày càng có khí chất nam nhi chỉ thích đùa giở trò lưu manh với tôi.
Bản thân tôi cũng tự ý thức rằng mình gây ra họa lớn thế nào nên hoàn toàn không phản kháng. Tôi cũng đổi cả cách xưng hô gọi thành "anh" thực sự biến anh Nhật trở thành tomboy hoàn chỉnh.
Về sau tôi hỏi anh sao lại muốn làm con trai anh trước kia chẳng phải rất đẹp sao? Anh cười rất vô sỉ bảo "Nếu anh là nữ em sẽ không nhìn anh đến chảy nước miếng"
Σ( ° △ °|||) anh sai rồi chỉ cần đẹp thì trai hay gái tôi đều mê mẩn cả.
Vậy là Diệp Khả Vy tuổi đã vô tình giết đi một đại mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành như vậy.
Gomen nasai!!!
Thiên Huy vẫn còn ngơ người nghe tôi kể lại câu chuyện đẫm nước mắt của mình, hắn cứng ngắc quay sang tôi run giọng hỏi
- Nói vậy tớ là hôn một cô gái hả?
- Yên tâm Đức Nhân vẫn là người đàn ông đầu tiên và duy nhất của cuộc đời cậu.
Quả nhiên nói xong câu này tôi bị hắn cốc cho sưng đầu tôi lập tức nhăn mặt phản đối bạo hành.
Lúc này tôi mới đánh giá Tuấn Bảo cẩn thận. Anh ta dáng người không tính là cao ráo cùng lắm thì ngang bằng Anh Nhật, vẻ mặt khá trẻ con ngây ngô, hai má trắng mềm đến nỗi búng ra sữa, tóc hơi nâu vuốt ngược, bộ dạng nhìn thế nào cũng không thấy đáng tin.
Anh ta bị tôi nhìn đến cháy từng tấc da thịt ngượng ngùng quay mặt đi, ban nãy là ai quyết liệt lao vào lôi kéo tôi giữa đường hả?
- Sao anh biết Anh Nhật là nữ?
Tôi hỏi ra thắc mắc trong lòng, Tuấn Bảo lập tức đỏ mặt, ấp úng một hồi mới nói
- Anh... gặp cô ấy trong nhà vệ sinh nam nên...
- Quả nhiên là biến thái, Thiên Huy đánh hắn
- Đừng đánh đừng đánh mà, rõ ràng Anh Nhật tự vào nhà vệ sinh nam biến thái phải là cô ấy mới đúng.
Ờ cũng có lí ha!
- Anh thật sự thích Nhật hả?
Tôi lại e dè hỏi, người không có chút nữ tính như Anh Nhật còn có đàn ông thích sao?
Tuấn Bảo tiến thêm một bước sát về phía tôi vẻ mặt đầy tôn sùng, giả sử như nhìn thấy Anh Nhật xuất hiện tại đây không khéo còn lập tức quỳ xuống lập bàn thờ cúng bái.
- Em không biết đâu cô ấy là cô gái cá tính đặc biệt nhất anh từng gặp. Mạnh mẽ phong lưu nam tính, cô ấy còn có tài hoa hơn người. Hát, nhảy, người mẫu, ca sĩ, thiết kế,...không gì không giỏi. Cô ấy là cô gái đẹp nhất, dịu dàng nhất nữ tính nhất. Anh và cô ấy là bạn cùng trường, cũng là người cùng nghề, sau khi biết Anh Nhật là nữ anh cũng có bày tỏ nhưng không hiểu sao cô ấy còn chưa trả lời đã một mạch chạy về Việt Nam. À cho em xem thử này.
Nói rồi Tuấn Bảo đưa cho tôi một tập ảnh của Nhật chụp trong những buổi concert chụp hình giao lưu fan. Còn có rất nhiều bức ở nhà riêng, một số bức cá nhân còn lẫn cả ảnh của tôi chụp cùng Anh Nhật khi sang mỹ.
Tôi biết Anh Nhật theo học trường nghệ thuật nhưng không biết anh ấy thật sự có mị lực như vậy, hóa ra tôi quen với người nổi tiếng và hóa ra tên Tuấn Bảo này biến thái đến vậy, cầm ảnh của con gái người ta chạy long nhong khắp nơi.
Sau khi cố gắng chứng thực quan hệ của mình tôi tạm tin Tuấn Bảo. Tôi gọi điện cho Anh Nhật câu trước còn cười đùa câu sau vừa nhắc đến Tuấn bảo đã nghe đầu dây bên kia có tiếng đồ vật rơi vỡ còn Anh Nhật vội vàng cúp máy như gặp tà.
Nhất định là có ẩn tình!
Tôi không vội nói cho Tuấn Bảo biết nơi ở của Anh Nhật mà lặng lẽ chạy đến nhà anh tra khảo. Đối diện với vẻ mặt tò mò của tôi Anh Nhật chẳng có tí hứng thú nào kể chuyện cả.
- Nhật, anh nói thử xem anh có quan hệ gì với Tuấn bảo chứ em thấy người ta si mê anh lắm đấy.
Có thể nhìn ra chút nữ tính còn sót lại trong anh Nhật người như thế không còn nhiều đâu, nếu có thể để Ánh Nhật trở về con đường chính đạo thì chẳng phải tôi đã chuộc lại được lỗi lầm trong quá khứ rồi à.
Trước sự nài nỉ của tôi, Anh Nhật chỉ tiết lộ chút ít. Lâm Tuấn Bảo là bạn học cùng khóa vô tình phát hiện ra Anh Nhật là nữ vậy là từ đó một màn truy đuổi khủng khiếp xảy ra.
Người ta nói đẹp trai không bằng chai mặt Tuấn Bảo là điển hình của câu nói này. / chạy theo Anh Nhật bày tỏ lòng si tình dài như sông Trường Giang. Ăn cơm bị bám uống nước bị bám đến công ty bị bám đi lưu diễn bị bám thậm chí trong mơ cũng có thể bám theo..
Nhìn vẻ khủng hoảng của Anh Nhật dù không kể chi tiết tôi cũng có thể tưởng tượng ra anh bị làm phiền tới cỡ nào.
- Anh cũng vì trốn cậu ta nên mới chạy về đây, cậu ta sớm tối bô bô cái mồm người ta còn chưa phát hiện anh là nữ còn tưởng anh có quan hệ đồng tính.
Anh làm vẻ mặt chán ghét mà tôi đã sớm cảm thấy mối tình này không dễ thành rồi.
Những ngày tiếp theo tôi rất chăm chỉ ở nhà mài mông trên ghế vắt óc viết một kịch bản thật hoành tráng cho lớp, bây giờ mới nhận ra bản thân mình ôm một quả bom nổ chậm.
Chuông cửa dưới lầu reo lên chỉ một hồi rồi ngưng lại có lẽ là ai đó trong nhà đã ra mở cửa, tôi không bận tâm tiếp tục nghĩ ý tưởng. Điện thoại bên cạnh đổ chuông một dãy số lạ mà tôi không biết
- Cho hỏi ai gọi vậy ạ?
"xuống mở cửa"
Sau đó đầu dây bên kia lập tức dập máy. cái giọng này...là Đức Nhân mà. Sao cậu ta lại chạy đến nhà tôi?
Tôi ngây người một hồi mới nhớ ra, sáng nay cậu ta nói sẽ đến thăm Tiểu Hắc tôi đã đồng ý nhưng lại quên khuấy đi mất.
Đức Nhân ôm theo một đống thức ăn và vài vật dụng linh tinh khác cho mèo đứng trước cửa, vẻ mặt cậu ta vẫn tĩnh lặng như vậy dọa tôi khiếp sợ.