Tôi cá là nếu hỏi học sinh cả nước thì phải đến % học sinh trả lời ghét nhất ngày thứ hai, % còn lại đã sớm trốn học cmnr biết thế nào mà ghét.
Ngày đầu tuần này thật sự làm cho người ta uể oải khó chịu. Nhưng với học sinh khối thì ngày nào mà chẳng như nhau. Học từ đầu tuần đến cuối tuần chủ nhật chẳng qua là được ngủ đến h sáng sau h cắp cặp đi học thêm.
Tôi không tình nguyện trèo xuống khỏi xe của Thiên Huy mí mắt còn lưu luyến chưa muốn mở, với lịch học đáng sợ hơn xem phim kinh dị cùng Tuyết Hoa thế này tôi chẳng biết thân xác yếu đuối của mình trụ được bao lâu nữa.
Thiên Huy từ nhà để xe tiến lại thấy tôi vẫn đứng đần mặt ở cổng trường đành phải xách cổ tôi vào lớp giao cho Tuyết Hoa trước khi đi không đành lòng nhìn tôi vật vờ như xác chết trôi ân cần tát sưng hai má giúp tôi tỉnh ngủ.
◣◢)┌∩┐
Chờ đấy lát nữa gặp mặt tôi sẽ báo thù.
Tiết đầu của cô Oanh Đức Nhân không hề có mặt trong lớp cô chẳng đả động gì đến việc cậu ta vắng mặt không lí do mà lớp cũng chẳng ai ý kiến. Học sinh cá biệt cũng có lợi đấy chứ.
Sau lễ hội của trường Đức Nhân hòa hợp với lớp không ít. Cậu ta nói câu "phiền phức" với lớp trưởng câu "không làm" với lớp phó và cả thảy câu "cút" với toàn thể thành viên trong lớp. Một tiến triển vượt bậc đấy chứ. Ít nhất thì Đức Nhân còn mở miệng trả lời còn hơn để cậu ta đóng kịch câm.
Mà gần đây cậu ta nói nhiều hơn hẳn rồi ấy chứ, một câu dài đủ chủ ngữ vị ngữ chứ không phải vài câu cụt lủn như trước nữa.
Tuyết Hoa ở đằng sau với tay tôi mặt nhăn nhó.
- I no want learn, i want go home(tao không muốn học tao muốn về nhà)
- Ừm tao cũng muốn.
- Nếu có cỗ máy thời gian mày sẽ làm gì?
- Quay về quá khứ đáp mít vào đầu Niu-tơn. Tiết sau là vật lí đấy.
- Mày thật sự là chị em seven peanut(thất lạc) của tao. Tới đây cho hôn một cái đi.
- Thật ra tao đang nghĩ xem có nên dùng băng dính dán mồm mày lại không.
Giờ ra chơi tôi ôm hai chai nước lạnh ra sau trường ngước lên cây cổ thụ lớn là bắt gặp bộ dạng mèo lười vắt vẻo của Đức Nhân. Biết ngay lại trốn học ra đây ngủ mà.
Đức Nhân hé mắt liếc nhìn tôi xong thản nhiên quay người vào trong tiếp tục ngủ. Dám bơ tôi? Đã thế tôi đạp tôi đá tôi rung cho cậu rụng như trái mít. Uổng công tôi ra sức đạp cái cây to lớn kia chẳng có chút rung chuyển.
Tôi nghe tiếng Nhân khe khẽ cười, cậu ta vươn tay về phía tôi.
- Leo lên đây
- Từ khi có giấy khai sinh đến giờ tớ chưa từng trèo cây
- Tớ biết cậu thấp như vậy sao trèo nổi
凸(¬‿¬)
Tôi thề phải đạp đổ cái cây này.
...
Tôi đưa cho cậu ta hai chai nước rồi mới nắm cánh tay Đức Nhân chật vật lắm mới miễn cưỡng leo được lên ngọn thấp nhất vậy mà cũng mất gần nửa cái mạng. Tôi sống chết nằm sấp người ôm lấy cành cây không dám mở mắt. Đức Nhân ở phía trên khẽ phì cười tôi ngước lên trừng cậu ta.
Gió nhẹ phiêu tán làm lá cây lay động, nắng chiếu qua kẽ lá tạo thành những mảng sáng tối luân phiên chiếu sáng khuôn mặt Đức Nhân, vẻ tươi tỉnh và nụ cười hiếm thấy của cậu còn đẹp hơn nắng đầu xuân.
Đức Nhân lại vươn tay gọi
- Tới đây
Tôi liên tục lắc đầu không muốn tiếp tục trèo lên cao, Đức Nhân cau mày không vui khuôn mặt lập tức trầm lại. Tôi dù không tình nguyện cũng phải vươn tay bám lấy cậu ta chậm chạp leo lên cành cao ngồi.
Cha mẹ ơi lần đầu tiên trong đời tôi thật sự muốn quỳ xuống gọi lũ khỉ tiếng "sư phụ". Động lực nào giúp tụi nó leo cây chuyền cành thoăn thoắt trong khi tôi ngồi trên cây tim đập chân run chỉ sợ lỡ may cành cây kêu "rắc" một cái hay đột nhiên có em sâu róm cu-te nhảy ra trước mặt tôi hoặc bỗng nhiên trên trời có một đạo thiên lôi đánh xuống là đủ để tiễn tôi đi gặp nội ngoại tổ tiên rồi.
Đức Nhân vòng tay qua eo ôm lấy tôi, lúc này tôi chẳng rảnh chỉ trích cậu ta có thể an toàn ngồi trên cây là tốt rồi.
- Mở mắt ra đi rơi từ độ cao này xuống cũng không chết nổi đâu.
- Thật?
- Ừm, nặng lắm thì cũng chỉ tàn phế thôi không phải sợ.
-...
Cậu tốt nhất đừng bao giờ mở miệng.
Tôi đưa mắt nhìn xung quanh, ở độ cao này cảnh vật quả thật khác hẳn bãi cỏ xanh dưới đất như trải rộng hơn gió cũng mạnh mẽ hơn, bao quát được cả thành phố ở phía sau bức tường chắn. Tôi hít một hơi không khí căng tràn lồng ngực. Trên này yên tĩnh mát mẻ bảo sao Đức Nhân lúc nào cũng chạy ra đâu ngủ, đến tôi cũng muốn ngủ theo rồi.
Tôi với tay lấy chai nước, Đức Nhân dựa vào vai tôi nhắm mắt ngủ.
Tôi im lặng nhìn khuôn mặt của Đức Nhân, thật sự rất điển trai, phần mái gọn gàng không che khuất mắt, sống mũi cao và thẳng miệng lúc nào cũng kéo xuống lạnh nhạt.
Tôi biết Đức Nhân chưa ngủ vì vậy lúc này tôi muốn nói cho rõ mọi chuyện. Lưu Đức Nhân là một người tốt, tính cách cũng không tệ, thật sự tôi có thiện cảm với cậu. Nhưng tôi sợ mình sẽ làm tổn thương Đức Nhân, sợ bản thân mình ích kỉ lợi dụng.
Đơn phương chờ đợi một ai đó thật sự rất mệt mỏi mà tôi không nỡ để cậu mệt mỏi. Hoặc cũng có thể tôi chỉ đem Đức Nhân ra làm cái cớ cho mình, cho sự thật bản thân không dám đối diện. Tôi trước giờ chưa từng muốn quên Thiên Huy, tôi không muốn Đức Nhân trở thành người thay thế thứ .
Vậy nên dù có thế nào cũng phải nói cho rõ
- Chuyện lần trước cậu nói. Xin lỗi, tớ không đáp ứng được
Tôi thu hết can đảm, lồng ngực khẽ nhói lên mồ hôi sau lưng ướt đẫm, người bên cạnh chậm chạp mở mắt dường như không hoàn toàn bất ngờ vì lời tôi nói giống như ban đầu đã không mong chờ có được kết quả như ý. Đức Nhân vươn vai lúc này còn có tâm tình ngáp dài một cái giống như vừa thực sự tỉnh ngủ.
- Không sao, tớ biết chắc chắn cậu sẽ nói thế. Cậu vẫn thích bạn thân của mình sao?
Đức Nhân chống tay nhìn tôi bình thản hỏi. Cậu ta đã biết tôi thích Thiên Huy tôi cũng thẳng thắn gật đầu. Đức Nhân khẽ cười khẩy, lần này mang đầy vẻ tự giễu chế nhạo. Rất nhanh cậu ta nhảy từ trên cây đáp an toàn xuống đất. Lúc này mới quay lên nhìn tôi ngồi tơ trọi một mình trên cao giọng đầy kiêu ngạo
- Cho tớ cơ hội theo đuổi cậu tớ sẽ giúp cậu xuống, nếu không cậu có thể ngồi trên đấy ngắm mặt trời lặn. Mà thật ra cậu không đồng ý tớ vẫn theo đuổi thôi.
... Cái thái độ ngang ngược ấy là từ đâu mà có hả? Lúc nào rồi mà cậu ta còn muốn đùa?
Nhưng tôi thật sự không cười nổi, cảm giác tội lỗi cứ ngập tràn trong lòng.
- Cậu hà tất phải làm đến vậy? Không phải tớ thì sẽ là một người khác trên đời đâu thiếu người tốt.
- Đúng nhỉ, nhưng tớ chỉ nhìn trúng cậu. Trước giờ trong mắt chỉ có cậu.
Khi nói câu này Đức nhân có chút bi thương không đành mà tôi càng bối rối không biết làm sao cho phải. Bản thân tôi còn không dám tin Nhân thích mình.
Trống đánh vào lớp vang lên tôi không có khả năng tự leo xuống, Đức Nhân lại thản nhiên nhìn tôi xoay xở một mình. Tôi lần theo thân cây dù có ngã cũng phải tự mình trèo xuống, cho Đức Nhân cơ hội cũng chính là đẩy bản thân vào hoàn cảnh khó xử.
Tôi thật sự không có khiếu trèo cây gần chạm đến đất rồi còn trượt ngã dù không đau cũng đủ để tôi choáng váng một hồi.
Đức Nhân nhặt chiếc lá khô trên đầu tôi trầm giọng hỏi.
- Cậu vì từ chối tớ mà làm đến mức này sao? Thật sự chưa từng thích tớ sao?
Tôi cúi gằm mặt không dám ngước lên, cuối cùng tôi vẫn hèn nhát như vậy đối với tình cảm cả mình không dám nhìn nhận đối với tình cảm của người khác lại không dám đáp trả.
Ha, Diệp Khả Vy này thật sự quá vô dụng rồi.
Tôi nhìn thấy Đức Nhân xoay lưng bỏ đi bước chân như trở nên nặng nề trong lòng lại dấy lên một loại mất mát khó chịu. Rõ ràng người từ chối là tôi, sao tôi lại đau lòng tới mức muốn khóc chứ?
Đứng lên một cách chậm chạp, giờ tôi mới để ý khuỷu tay trái của mình đang chảy máu ban nãy còn không cảm thấy đau. Tôi tự mình cười nhạo lững thững đi về lớp học.
Sân trường không còn một bóng người nhưng hành lang vẫn có học sinh nô đùa trước khi giáo viên vào lớp. Tôi ngước mắt nhìn cầu thang đã thấy Thiên Huy đứng ở đầu cầu thang chờ đợi ánh nhìn trách móc.
- Cậu đi đâu vậy, Tuyết Hoa đang tìm cậu kìa. Hôm nay lại đột nhiên mất tích không đi cùng mọi người.
Tôi vẫn đứng cách xa thiên huy im lặng không trả lời, vết thương ở tay trái đau xót, tôi ngước lên nhìn Thiên Huy, hắn hoảng hốt hỏi tôi.
- Sao vậy? Sao lại buồn rồi, quần áo cũng nhếch nhác nữa.
Chẳng hiểu sao sự quan tâm của hắn lúc này lại như một đòn nặng nề giáng lên người tôi, tôi cắn chặt môi lao về phía hắn lúc này thật sự chỉ muốn thu nhỏ chui vào lòng hắn yên ổn ngủ một giấc.
Thiên Huy bị bất ngờ loạng choạng ôm lấy tôi, mà tôi rút cục hôm nay cũng hiểu câu đã "đã xui là xui tận mạng". Tôi bước hụt trượt chân từ trên cầu thang xuống, lúc cảm giác được bản thân mình ngã ra sau tôi lại bình thản đến đáng sợ. Có ai đó hét tên tôi rồi ôm lấy, dường như tôi đã lăn vài vòng nhưng hoàn toàn không có cảm giác đau đớn. Lúc mở mắt ra mới thấy mình đang nằm gọn trên người Thiên Huy, còn hắn nhăn mày đau đến bất tỉnh. Tôi thật sự đã kéo hắn từ trên cầu thang xuống.
Tôi hoảng hốt gọi hét lạc cả giọng không ngừng lay gọi hắn. Tuyết Hoa và Thanh Phong có lẽ ở gần đấy nhanh chóng chạy đến. Tuyết Hoa hình như đang hỏi tôi điều gì đó còn Thanh Phong đã vội vàng cõng hắn đến phòng y tế. Tay chân tôi hóa đá tại chỗ không tài nào nhúc nhích.
Hắn sẽ không sao chứ? Thiên huy sẽ không sao chứ?
- Vy, mày bị gì thế? Vy?
Tuyết Hoa ở bên cạnh lo lắng, tôi lắc đầu nói không sao, tự cấu vào bắp tay mình lấy lại cảm giác nhanh chóng theo đến phòng y tế.
Tôi luôn miệng hỏi Tuyết Hoa liệu Thiên Huy có sao không? có xảy ra chuyện gì không? Hắn sẽ không chết chứ? Sẽ không bị thương nặng chứ?
Tuyết Hoa dường như khó chịu, nó cau mày hỏi
- Chỉ là ngã cầu thang thôi mà mày hoảng loạn vậy làm gì? Lần trước mày đẩy tao xuống tao cũng có chết đâu?
Tôi biết Tuyết Hoa đang chọc cười tôi, muốn tôi bớt căng thẳng nhưng tôi cười không nổi. Tuyết Hoa ôm choàng lấy tôi vỗ về như dỗ trẻ con.
- Không sao, không chết được đâu mà sợ. Mà nếu có chết hắn chắc chắn phải bật dậy xin phép mày trước rồi mới dám chết. Tâm trạng của mày hơi bất ổn có muốn nghỉ ngơi không?
Tôi lắc đầu ôm ghì lấy nó. Khi nãy ngã xuống lí ra Thiên Huy có thể an toàn nếu dùng tay chắn, nhưng hắn lại ôm lấy tôi che chắn cho tôi, tôi không làm sao vậy thì bao nhiêu thương tích nhất định đều là hắn gánh hết. Chỉ cần nghĩ vậy thôi tôi đã đủ kinh hoàng.
Tuyết Hoa ở bên cạnh to nhỏ hét
- Khả Vy, tay mày sao vậy?
Lúc này nhìn xuống mới thấy tay áo có một mảng ướt máu, Tuyết Hoa tưởng do lúc ngã cầu thang ban nãy vội vàng kéo tôi vào phòng y tế tìm bông băng, thuốc sát trùng.