Trải qua một ngày nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, sức khỏe của Hàng Văn Trị đã không còn phải lo ngại gì nữa. Sau khi được ăn một bữa tối đầy dinh dưỡng của bệnh viện trại giam, anh ta bị đưa trở về phòng giam . Trung đội trưởng của khu trại giam số Trương Hải Phong đích thân áp giải về, sau khi đến phòng giam, anh ta để Hàng Văn Trị và Đỗ Minh Cường ở bên ngoài cửa, một mình bước vào trong phòng giam. Anh Bình và mọi người lập tức nhất tề đứng dậy, chào rất cung kính: “Chào quản giáo!”
Trương Hải Phong nhìn một lượt mấy phạm nhân, hét lên một tiếng: “Tốt? Tốt cái con khỉ!”
Anh Bình và mọi người cảm thấy bầu không khí đè nén, ai nấy đều im thin thít. Tiểu Thuận cúi đầu thật thấp, không dám ngước lên nhìn. “Giữa đêm hôm khuya khoắt bị điện thoại réo làm cho tỉnh giấc, ngủ còn không được, thì sao có thể tốt được chứ?!”
Trương Hải Phong lại đi lên mấy bước, hét thật to, nước bọt sắp bắn vào mặt anh Bình và mọi người. Mặc dù giọng nói của Trương Hải Phong rất to, nhưng anh ta cũng chỉ là nhấn mạnh không được ngủ ngon, trong lời nói không hề đề cập đến vấn đề then chốt, điều này khiến cho anh Bình cũng nghiệm ra được ý vị. Anh ta bèn khẽ nheo mắt, cân nhắc đắn đo câu chữ, lên tiếng: “Quản giáo Trương, cái tên mới đến tối hôm qua tự sát, điều này ai có thể nghĩ đến được chứ? Không chỉ quản giáo ngủ không ngon, mấy anh em chúng tôi cũng mệt mỏi suốt cả một đêm, bây giờ đứng thế này, bắp chân còn đang run rẩy nữa kia.”
“Các anh cũng biết mệt à?”
Trương Hải Phong liếc mắt nhìn anh Bình, hạ giọng nói vẻ hăm dọa: “Biết mệt thì bớt bày trò cho tôi!”
“Chúng tôi nào dám bày trò? Sau này mấy người chúng tôi sẽ thay nhau trực ban, chắc chắn là sẽ trông chừng được tên mới đến đó.”
Anh Bình nhân đà thể hiện thái độ tích cực. Hắc Tử và mọi người cũng vội vàng gật đầu phụ họa. “Chính là anh nói đấy nhé, vậy thì tôi sẽ giao người cho anh phụ trách, nếu như sau này còn xảy ra chuyện gì, thì tôi sẽ hỏi tội anh!”
Trương Hải Phong nhìn chằm chằm vào anh Bình, nói giọng âm u. Anh Bình vẫn trấn tĩnh được, nói cười thản nhiên: “Anh yên tâm đi. Tôi đảm bảo anh ta không thiếu một sợi lông tóc nào đâu.”
Trương Hải Phong hình như rất hài lòng đối với câu trả lời này, bộ mặt khó đăm đăm của anh ta cũng từ từ thả lỏng, thật không ngờ lộ ra ý cười. Thần kinh của anh Bình và mọi người cũng thả lỏng ra theo, nhưng chính vào lúc này, Trương Hải Phong lại đột nhiên trợn trừng mắt, hạ giọng trách mắng: “Mấy người các anh nghe cho rõ đây! Sự việc lần này tôi đều ghi sổ cho các anh rồi, sau này sẽ có lúc xử lý! Đừng tưởng các anh không ai chịu mở miệng, thì tôi chỉ có thể giả câm giả điếc đâu!”
Câu nói này rất trịnh trọng, hàm nghĩa trong đó cũng thể hiện rõ: Lần này bởi vì không có ai nói rõ chân tướng sự việc, cho nên mình không có lý do để ra tay tàn độc, nhưng món nợ này đã bị ghi sổ rồi. Sau này một khi bị tóm được sai phạm gì, vậy thì nợ mới nợ cũ cùng tính sổ luôn! Anh Bình vẫn tươi cười, nhưng nụ cười đã cứng đơ lại hồi lâu. Đón nhận ánh mắt sắc nhọn của đối phương, y chỉ cảm thấy mặt nóng hừng hực, như thể bị kim châm vào rất đau đớn. Trương Hải Phong cứ thế trừng mắt nhìn đối phương, cho đến tận khi anh Bình cuối cùng cũng không chịu đựng được nữa cúi đầu xuống, lúc này anh ta mới “hừ”
một tiếng, quay người rời khỏi phòng giam. Anh Bình và mọi người nhìn thấy bóng lưng của anh ta khuất dần, lúc này mới dám thở phào nhẹ nhõm, như trút được gánh nặng ngàn cân. Còn Đỗ Minh Cường đứng ở cửa thì lại có tâm trạng rất vui vẻ. Hắn dỏng tai lên nghe thấy cuộc đối thoại ở trong phòng, biết là sự an toàn của Hàng Văn Trị sau này sẽ được cải thiện lớn, ít ra mấy tên đó trong một khoảng thời gian không dám giày vò anh ta nữa. “Còn không mau cảm ơn quản giáo.”
Nhìn thấy Trương Hải Phong đã đi đến bên cạnh họ, Hàng Văn Trị vẫn đang đứng ngẩn người, Đỗ Minh Cường khẽ nhắc đối phương một câu. Hàng Văn Trị chợt bừng tỉnh, cúi người về phía Trương Hải Phong, nói một câu: “Cảm ơn quản giáo đã quan tâm.”
Trong lúc vội vã, động tác cứng đờ trông thật buồn cười, giống như là bọn quỷ Nhật Bản đã bị cố tình làm cho xấu xí ở trong phim điện ảnh. “Được rồi được rồi.”
Trương Hải Phong xua tay, “Các anh cũng tự mà lo cho mình đi.”
Mặc dù nói là “các anh”
, nhưng khi nói ánh mắt Trương Hải Phong lại chỉ nhìn chăm chăm vào một mình Đỗ Minh Cường. Hắn cười hi hi, bộ dạng uể oải như không xảy ra chuyện gì cả. Trương Hải Phong mặc kệ bọn họ, chỉ dặn dò với thuộc hạ của mình: “Áp giải vào.”
Nói xong bèn cất bước rời khỏi đó. Người quản giáo ở lại áp giải Hàng Văn Trị và Đỗ Minh Cường vào trong phòng giam, sau đó khóa cửa lại rồi rời đi. “Ôi ôi lại có thể ngủ được rồi.”
Vừa vào trong phòng Đỗ Minh Cường đã vươn vai, sau đó vịn vào thành giường trèo lên giường của mình. Hắc Tử thản nhiên ném ra một câu: “Mẹ nó chứ, thật đúng là lợn.”
Anh Bình thì lại coi như không nhìn thấy Đỗ Minh Cường, chỉ nói với Hàng Văn Trị: “Hi, hôm nay mày thích quá nhỉ? Vừa được ngủ giường mềm lại vừa được ăn cơm ngon. Mấy đứa chúng tao thì thật là thê thảm, ở trong phòng giam này cả ngày thấp thỏm lo sợ.”
Nghe thấy những lời giễu cợt này, nỗi căm hận phẫn uất trong lòng Hàng Văn Trị lại càng tăng lên. Nhưng ban ngày Đỗ Minh Cường đã dặn dò đi dặn dò lại anh ta, sau khi quay trở về phòng giam thì nhất định phải kìm nén nhẫn nại, nếu không thì người chịu thiệt cuối cùng vẫn là mình. Cho nên anh ta chỉ cắn môi nhìn lại đối phương, không hề lên tiếng. Bởi vì đã bị mất kính, Hàng Văn Trị bây giờ nhìn những thứ ở xa bắt buộc phải nheo mắt lại, ánh mắt cũng do đó mà trở nên mơ hồ. Tiểu Thuận nhìn thấy bộ dáng đó bèn nở nụ cười xấu xa và lên tiếng châm chọc: “Hi, rắn mắt kiếng biến thành con chim sẻ mù rồi.”
“Tên nhóc này đúng là hơi cứng đầu, nhưng cũng biết giữ mồm giữ miệng đấy.”
A Sơn coi như là nói đỡ cho Hàng Văn Trị một câu. Anh Bình cũng gật đầu, giơ tay chỉ vào Hàng Văn Trị nói: “Coi như mày thông minh. Mày có biết không? Trong nhà giam này điều tối kị nhất chính là tố cáo với quản giáo! Nếu như mày dám nói bừa, nỗi khổ mà mấy người anh em chúng ta phải chịu sau này sẽ dồn cả lên đầu mày gấp mấy lần!”
Câu nói này thể hiện ra ý tứ mạnh mẽ, bề ngoài là đang khen ngợi đối phương, nhưng trong thực chất lại là sự dọa nạt và thị uy rành rành. Hàng Văn Trị ngẩn người giây lát, như thể là muốn tìm lại ngôn từ để đối đáp lại với đối phương, nhưng cuối cùng cũng vẫn chẳng nói gì. Sau đó anh ta ngồi vào giường của mình, ngước đầu nhìn trần nhà, mơ màng không biết đang nghĩ gì. Có lẽ là lời cảnh cáo lúc trước của Trương Hải Phong đã có tác dụng, anh Bình và mọi người cũng không tiếp tục làm khó dễ anh ta, chúng tụ lại để chơi bài, đợi đến lúc sau khi tắt đèn mỗi người bèn đánh răng rửa mặt rồi đi ngủ. Suốt cả đêm nay không có chuyện gì xảy ra, đến giờ sáng ngày hôm sau, đèn ở trong phòng giam bật sáng, đồng thời tiếng chuông cũng vang lên. Phạm nhân ở trong các phòng giam đều bị gọi dậy, vừa than phiền vẫn còn chưa ngủ đủ giấc vừa vội vàng xuống giường đi vào nhà vệ sinh. Trong phòng giam , động tác của Tiểu Thuận là nhanh nhẹn nhất, cậu ta là người đầu tiên nhảy xuống giường giúp anh Bình lấy sẵn nước đánh răng rửa mặt rồi lại lấy sẵn kem đánh răng đưa đến trước giường của đối phương, sau đó chính mình xếp hàng sau Hắc Tử và A Sơn để đợi đánh răng rửa mặt. Hàng Văn Trị không muốn tụm lại với mấy người đó, bèn nằm thêm ở trên giường một lát. Còn có Đỗ Minh Cường cũng không hề vội vàng, nhưng mục đích chính của hắn là muốn ngủ thêm một lát, trong trại giam đã vang lên những tiếng ồn ào huyên náo, nhưng hắn lại vẫn có thể ung dung tự tại ngáy khò khò. Khoảng hai mươi phút sau, có người quản giáo đến trại giam, mở từng cửa phòng giam, đồng thời cầm danh sách tội phạm để gọi tên kiểm tra đối chiếu số người. Lúc này Đỗ Minh Cường mới xuống giường, cùng với Hàng Văn Trị đánh răng rửa mặt qua loa ở bên bể nước. Hôm nay là ngày làm việc, cả trại giam hơn bốn trăm phạm nhân bị xử tội nặng sau khi điểm danh tất cả đều tập hợp ở dưới đại sảnh tầng . Đến giờ phút, sáu người quản giáo áp giải những phạm nhân này đến nhà ăn tập thể của trại giam để ăn sáng. Thời gian ăn bữa sáng rất ngắn, giờ phút, các phạm nhân rời khỏi nhà ăn, bị đưa đến một tòa nhà nhỏ hai tầng ở gần đó, đây chính là khu vực làm việc của trung đội , mọi người một tuần năm ngày các phạm nhân đều phải tiến hành lao động cải tạo ở trong tòa nhà nhỏ này. Hơn bốn trăm người bị phân chia đến sáu phòng xưởng lớn, mỗi người có một chiếc bàn nhỏ để làm việc, đến giờ, công việc lao động của một ngày chính thức bắt đầu. Hôm qua khi nghỉ ngơi ở bệnh viện, Hàng Văn Trị đã nghe thấy Đỗ Minh Cường giới thiệu tình hình liên quan đến việc lao động cải tạo: Những người lao động trong cùng một xưởng nhóm thành một tổ, sẽ có một người quản giáo giám sát đốc thúc công việc. Đồng thời còn có một phạm nhân được làm lớp trưởng để trợ giúp công việc của quản giáo. “Nhiệm vụ ngon ăn”
này thông thường đều là do thông qua mối quan hệ để độc chiếm. Trong tổ này, lại phải căn cứ theo từng phòng giam để chia thành những đội nhỏ, nhiệm vụ lao động mỗi ngày bị chia bình quân cho từng tiểu đội. Và trong cùng một tiểu đội, nhiệm vụ lao động lại được phân tỉ mỉ định mức cho từng người, và định mức này hoàn toàn do “tiểu đội trưởng”
quyết định. Người quản giáo đôn đốc tổ của Hàng Văn Trị họ Hoàng, là một người đàn ông gầy gò ngoài tuổi, bình thường không hay nói, cũng không chủ động bới lỗi của phạm nhân, nhưng nghe nói một khi đã nổi nóng thì vô cùng đáng sợ. “Lớp trưởng”
hỗ trợ quản giáo là một tội phạm kinh tế, trước đây nghe nói là một lãnh đạo nhỏ của ngân hàng nào đó, hơn tuổi, béo trắng mập mạp, những phạm nhân khác đều đặt cho anh ta biệt hiệu là “Bánh màn thầu”
. Cậy thế mình ở bên ngoài cũng có chút mối quan hệ, cộng thêm trước đây cũng đã quen làm lãnh đạo, “Bánh màn thầu”
cũng thực sự coi mình là “lớp trưởng”
, động một chút là hò hét mắng nhiếc người khác. Nhưng mọi người đều coi thường anh ta, nếu không phải vì e ngại quản giáo, anh ta chắc chắn suốt ngày bị cho ăn đòn. Trong số phạm nhân, địa vị có thực quyền thực sự vẫn là “tiểu đội trưởng”
của từng phòng giam, những người đó ai cũng là “đại ca”
có thể khiến mọi người phục tùng. Hàng Văn Trị vốn suy đoán đội trưởng của phòng giam chắc chắn là anh Bình, nhưng sau khi đến nơi lao động, lại phát hiện ra sự thực không phải như vậy. “Đỗ Minh Cường, tên mới đến này giao cho mày dẫn dắt, nhiệm vụ hôm nay của hai đứa chúng mày là hai trăm cái, có vấn đề gì không?”
Đợi mọi người sau khi ổn định chỗ ngồi, người đứng ra phát hiệu lệnh lại là Hắc Tử. Giọng nói của anh ta cứng như thép, vốn không có bất cứ cơ hội nào để thương lượng cả. Đỗ Minh Cường bất lực cười khổ não, lên tiếng: “Không vấn đề gì.”
Hàng Văn Trị lại có nét mặt như được giải thoát, có thể được phân cùng một tổ với Đỗ Minh Cường, đối với anh ta đã là một kết quả vô cùng lý tưởng rồi. Hắc Tử lại tiếp tục phân công: “Tiểu Thuận, mày còn trẻ, chân tay nhanh nhẹn, cũng nhận nhiệm vụ một trăm cái đi; A Sơn, mày tám mươi cái, còn lại thì tao và anh Bình sẽ phân chia nhau.”
Tiểu Thuận nhanh nhẹn đáp lời, bộ dạng có vẻ rất tích cực. A Sơn thì lại không nói gì, chỉ lo làm việc của mình. “Mau bắt tay vào làm đi!”
Đỗ Minh Cường kéo Hàng Văn Trị đang ngơ ngác, “Nếu không hoàn thành nhiệm vụ, thì không kịp ăn bữa tối đâu.”
Hàng Văn Trị vẫn không hiểu: “Hai trăm cái rất khó hoàn thành sao?”
Đỗ Minh Cường bĩu môi nói: “Định mức mỗi ngày của mỗi tiểu đội là bốn trăm năm mươi cái, hai người chúng ta đã chiếm gần một nửa rồi. Anh thì lại là người mới chả biết gì cả, anh nói xem, có khó hay không?”
Hàng Văn Trị chớp mắt, nhanh chóng tính toán được con số. Nhiệm vụ có tất cả bốn trăm năm mươi cái, mình, Đỗ Minh Cường, Tiểu Thuận mỗi người một trăm cái, A Sơn tám mươi cái, Hắc Tử và anh Bình cộng vào với nhau mới chỉ gánh vác bảy mươi cái, đây cũng là việc quá là thiếu công bằng nhỉ? Nghĩ đến đây, anh ta không kìm được muốn quay đầu lườm hai tên “nhàn hạ”
một cái. Lúc này Đỗ Minh Cường đã chuyển ghế của mình đến bên cạnh bàn của Hàng Văn Trị, nhìn thấy bộ dạng bực bội bất bình của anh ta, hắn “hi”
một tiếng, nói: “Anh không cần phải nhìn bọn họ. Anh Bình chắc chắn là sẽ không chịu động tay, Hắc Tử là thân tín của y, có thể nhận nhiệm vụ bảy mươi cái đã là khá lắm rồi.”
Quả nhiên anh Bình chỉ khoanh tay, vốn không có ý định làm việc. Thì ra “đội trưởng”
Hắc Tử chỉ là công cụ quản lý của y, trong phòng giam này, vẫn là anh Bình độc chiếm địa vị tôn quý nhất. “Họ ức hiếp những người cùng phòng giam, lẽ nào quản giáo không biết sao?”
Hàng Văn Trị hạ giọng than phiền. “Quản giáo biết cũng không hỏi kĩ thêm, chính họ cũng cần những người như vậy.”
Hàng Văn Trị rướn mày nhìn Đỗ Minh Cường, như thể không hiểu ý của đối phương, hắn đành phải giải thích thêm: “Những nhân vật giống như anh Bình có thể trấn áp được những phạm nhân khác ở trong phòng giam, quản giáo là lợi dụng loại người này để tiến hành quản lý đối với các phạm nhân, đồng thời cũng mặc nhận cho họ một số đặc quyền. Ở trong đây và thế giới bên ngoài không giống nhau, cái gì mà công bằng, đạo lý đều không có tác dụng, ở đây chính là xã hội cá lớn nuốt cá bé, nó có quy tắc vận hành tự thân.”
Hàng Văn Trị gật đầu, anh ta cũng không phải là người ngốc nghếch, đối phương chỉ cần nói kỹ một chút, anh ta liền có thể nghĩ thông suốt được những điều sâu xa ở trong đó: Những phạm nhân ở đây làm gì có ai không phải là kẻ hoành hành ngang ngược chứ? Chỉ có lấy hung bạo để khống chế hung bạo, để cho người như anh Bình phát huy ra được tác dụng quản lý, mới có thể hình thành được cục diện tương đối ổn định. Nếu như có dân chủ, công bằng, vậy thì chắc chắn sẽ loạn hết cả. “Đừng có suy ngẫm linh tinh nữa, mau làm việc đi.”
Đỗ Minh Cường lại một lần nữa nhắc nhở Hàng Văn Trị. Đồng thời hắn cũng chuyển dụng cụ lao động của mình đến chiếc bàn này, có một tập giấy cứng, một cuộn dây thừng bện, một chiếc bút chì, một chiếc gọt bút chì, một thước gỗ, một cái kéo và một lọ keo dán. Hạng mục lao động ở trong trại giam không cố định, thường thì được quyết định do người quản giáo có thể nhận được công việc gì từ bên ngoài. Dạo này nhiệm vụ lao động của khu trại giam số là làm túi giấy cứng, chính là loại túi xách để đựng những món đồ nhỏ mà các quầy hàng bán ở trong trung tâm mua sắm thường tặng miễn phí. Đỗ Minh Cường tự làm mẫu trước một chiếc túi giấy, qua đó để giảng giải cho Hàng Văn Trị cả quá trình thực hiện: Trước tiên hãy căn cứ theo kích cỡ mặc định, dùng bút chì vẽ sẵn đường kẻ, sau đó dùng kéo để cắt, gấp xong thì lấy keo dán lại. Tiếp đến là phải đi đến chỗ máy dập lỗ để gắn một lỗ kim loại, máy dập lỗ thì mỗi xưởng có một cái, do phạm nhân kĩ thuật chuyên môn thao tác vận hành. Sau khi dập lỗ xong, xỏ sợi dây thừng bện vào trong lỗ tròn để có thể xách được, như vậy là chiếc túi giấy cứng đã được hoàn thành. Hoàn thành một chuỗi công việc này, một phạm nhân làm việc thành thạo thường phải mất thời gian năm, sáu phút, một người tay chân vụng về thì lại phải mất bảy, tám phút thậm chí còn lâu hơn. “Anh làm thử đi.”
Sau khi làm mẫu xong, Đỗ Minh Cường hất cằm về phía Hàng Văn Trị. Hắn ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ treo tường, chuẩn bị tính giờ cho đối phương. Hàng Văn Trị cầm chiếc bút chì mới được phát của mình, nhét vào trong chiếc gọt bút chì xoay hơn mười vòng, sau đó tay trái cầm thước gỗ đo ướm ở trên giấy. Anh ta hạ thước rất chuẩn xác, gần như không cần điều chỉnh, chiếc bút chì ở tay phải đã vạch thẳng lên, động tác vô cùng thành thục. “Ơ?”
Đỗ Minh Cường vừa nhìn thấy bộ dạng này không kìm nổi kinh ngạc mở to mắt, “Trước đây anh đã từng làm công việc này à?”
“Tôi là người làm về thiết kế mà, cả ngày đều vẽ sơ đồ công trình, vẽ thứ này chẳng phải là việc cỏn con sao?”
Trong lúc nói, động tác của Hàng Văn Trị vẫn không dừng lại, nhanh chóng vẽ rõ nét đường viền trên giấy, sau đó anh ta ngậm bút vào trong miệng, rồi lại đổi sang cái kéo và bắt đầu cắt. “Phải rồi phải rồi, tôi đã quên mất nghề nghiệp của anh.”
Đỗ Minh Cường vỗ vào đầu mình nói, đồng thời trong lòng cũng cảm thấy rất vui mừng. Cần phải biết rằng bước quan trọng nhất của việc chế tác túi giấy chính là vẽ đường cơ bản thật rõ ràng chuẩn xác, Hàng Văn Trị coi bước này là việc cỏn con, vậy thì không còn nghi ngờ gì nữa, sẽ nâng cao được hiệu suất làm việc của anh ta. Quả nhiên, sau khi làm xong một túi giấy, Hàng Văn Trị chỉ dùng thời gian là năm phút rưỡi, chuyện này đối với người mới lần đầu tiên bắt tay vào làm có thể coi là một thành tích rất đáng nể. Đỗ Minh Cường toét miệng, thần sắc vui vẻ: “Được rồi được rồi, vốn dĩ tôi còn đang buồn rầu vì sợ sẽ bị anh kéo tụt lại, bây giờ xem ra, hi hi, anh còn làm nhanh hơn tôi nữa kia.”
Hàng Văn Trị cũng bật cười, từ sau khi anh ta bước vào nhà tù, đây là lần đầu tiên anh ta nở ra nụ cười thực lòng như vậy. Có thể nhận được lời khen ngợi của Đỗ Minh Cường, hình như khiến anh ta vô cùng vui sướng, có lẽ là bởi vì đối phương đã giúp anh ta một lần, còn anh ta cuối cùng cũng đã tìm thấy được một cách thức có thể báo đáp lại. “Được rồi, tôi không nói nhiều với anh nữa, chúng ta mau tranh thủ thời gian làm việc đi.”
Đỗ Minh Cường đứng dậy chuẩn bị quay trở về chỗ ngồi của mình, trong khi thu dọn đồ, hắn lại dặn dò, “Những công cụ này anh cần phải bảo quản cẩn thận, mất đồ là một việc rất lớn đấy.”
Hàng Văn Trị gật đầu: “Anh yên tâm đi, con người tôi không phải là người cẩu thả đâu.”
Đỗ Minh Cường nói tiếp: “Đặc biệt là bút chì, quyết không thể làm mất, đầu bút dù cuối cùng không dùng được cũng vẫn nộp trở lại.”
“Đầu mẩu bút chì cũng phải nộp lại à?”
Hàng Văn Trị chép miệng, “Thế thì cũng bủn xỉn quá nhỉ?”
“Không phải là vấn đề bủn xỉn hay không, mà để an toàn.”
Đỗ Minh Cường trịnh trọng nói, “Ở đây đâu đâu cũng là những kẻ liều mạng, một đầu mẩu bút chì cũng có thể trở thành hung khí gây thương tích cho người khác!”
“Ồ.”
Nét mặt Hàng Văn Trị cũng trở nên nghiêm túc. Khi bút chì bị vót nhọn đầu đúng là có thể làm bị thương người khác, hơn nữa trong khu vực mẫn cảm như thế này, nhất định phải quản lý vô cùng nghiêm khắc đối với những đồ vật nguy hiểm như thế này. Anh ta nhớ lại tay cầm của bàn chải đánh răng được phát trong phòng giam cũng rất ngắn, đầu cán lại tròn tròn, chắc là cũng suy xét từ góc độ an toàn nhỉ. Không chỉ như vậy, các công cụ khác lúc này đang dùng, bất luận là thước gỗ, kéo hay là gọt bút chì, cũng đều đã có những biện pháp đề phòng đặc biệt: Hai đầu thước gỗ đều là hình vòng cung rất tù; kéo thì được bọc bằng một vỏ bằng nhựa tròn xoe, trông giống như là đồ chơi trẻ em vậy, và độ sắc của lưỡi kéo cũng chỉ có thể dùng để cắt giấy mà thôi; gọt bút chì thì thực sự là một thứ đồ chơi trẻ em, phần gọt bút chì bị ẩn sâu ở trong con búp bê bằng sứ, bút chì cần phải nhét vào trong miệng của con búp bê để gọt, còn vỏ bút chì thì tạm thời giữ lại ở trong bụng của con búp bê. Trừ khi anh đập vỡ con búp bê, nếu không thì vốn không thể nào tiếp xúc được với lưỡi dao ở bên trong. Xem ra công cụ nguy hiểm duy nhất mà phạm nhân có thể tiếp xúc được đúng là chiếc bút chì ở trong tay, tiến hành quản lý khắt khe đối với việc này cũng không phải là quá đáng. Đỗ Minh Cường nhìn thấy sự thay đổi trên nét mặt của Hàng Văn Trị, biết rằng đối phương đã có sự coi trọng cần thiết đối với thứ này. Lúc này hắn mới yên tâm rời đi. Sau đó mỗi người tự cúi đầu bận rộn làm việc của mình, không cần thiết phải nhìn đồng hồ nhiều hơn nữa. Trong khoảng thời gian này, quản giáo Hoàng chuyển một chiếc ghế ngồi ở cửa nhà xưởng, chấp hành công việc quản lý giám sát của mình. Thực ra ông ta cũng không cần phải quá vất vả, bởi vì bốn máy quay camera trong nhà xưởng sẽ kịp thời truyền tải tình hình đến phòng Giám sát, cho nên rất ít phạm nhân dám giở trò tác oai tác quái ở trong nhà xưởng. Khu vực điểm mù duy nhất của máy giám sát chính là nhà vệ sinh độc lập ở nhà xưởng, xuất phát từ sự tôn trọng quyền riêng tư của phạm nhân, khu vực này không lắp máy quay camera. Nhưng nhà vệ sinh này gần như là hoàn toàn bịt kín, ngoài cánh cửa hướng thẳng ra nhà xưởng, ngay cả một ô cửa sổ liên thông với thế giới bên ngoài cũng không có, cho nên vốn không cần lo lắng phạm nhân sẽ trốn thoát ra ngoài nhà xưởng từ phòng vệ sinh này. Lớp trưởng “Bánh màn thầu”
đang khoanh tay sau lưng đi đi lại lại trong nhà xưởng, bộ dạng cứ y như thật. Nhìn thấy ai nhàn hạ một chút anh ta liền đi lên trách mắng vài câu. Nhưng anh ta cũng chỉ dám chọn những người dễ bắt nạt, nhân vật giống như anh Bình cho dù có gác chân lên bàn làm việc, “Bánh màn thầu”
cũng chẳng có gan để nói gì cả. Đến giờ trưa, quản giáo Hoàng đứng dậy, ông ta lôi ra một chiếc còi và thổi “tít”
một tiếng dài. Trong nhà xưởng liền vang lên những tiếng hoan hô, các phạm nhân lao động suốt cả buổi sáng nghiêng đầu duỗi chân, thả lỏng cơ bắp và thần kinh mệt mỏi của mình. Đối với họ, tiếng còi này nghe còn tuyệt diệu hơn cả âm nhạc, bởi vì khi nó vang lên có nghĩa là cuối cùng giờ ăn trưa cũng đã đến rồi. “Ồn ào gì thế? Tất cả im lặng cho tôi, thu dọn công cụ của mình, xếp hàng ra khỏi cửa!”
“Bánh màn thầu”
vừa hét lên vừa vội vàng đi đến cửa nhà xưởng, lấy ra bốn thùng lớn để ở trước cửa, những thùng này là để thu lại thước gỗ, kéo, bút chì và gọt bút chì. Những phạm nhân ồn ào huyên náo xếp hàng, trong lúc đó, quản giáo Hoàng, “Bánh màn thầu”
hoặc là những vị đại ca ở phòng giam thỉnh thoảng vang lên mấy câu trách mắng, mọi người mới dần trật tự trở lại. Đỗ Minh Cường vốn định cùng giao nộp công cụ với Hàng Văn Trị, nhưng động tác hơi chậm một chút, đã bị mấy phạm nhân nóng lòng muốn được ăn cơm chen vào giữa đội ngũ. Thế là đành phải nhẫn nại theo đội ngũ nhích từng chút một về phía trước. Nhìn thấy Hàng Văn Trị ở phía trước cuối cùng cũng đã xếp đến hàng đầu tiên, đang đặt công cụ vào mấy thùng đó. Chợt nghe thấy tiếng “Bánh màn thầu”
hét lên: “Bút chì của anh sao thế?!”
Đỗ Minh Cường lo lắng chau mày, hắn đã đặc biệt nhấn mạnh tầm quan trọng của việc giữ gìn bút chì với Hàng Văn Trị, lẽ nào đối phương vẫn cứ xảy ra sai sót sao? Còn Hàng Văn Trị thì lại miễn cưỡng giải thích gì đó, giọng nói rụt rè sợ hãi: “Tôi chỉ là do thói quen, cứ hay cho bút chì vào miệng cắn...”
Đỗ Minh Cường thò ra khỏi hàng nhìn về phía trước, thấy trong tay “Bánh màn thầu”
đang nắm chặt chiếc bút chì mà Hàng Văn Trị vừa mới đặt xuống, khuôn mặt vô cùng ghê tởm. Nguyên nhân tạo nên sự ghê tởm của anh ta cũng rất rõ ràng: Phần đuôi của chiếc bút chì đó đầy vết răng, đã bị cắn nát. “Một chiếc bút chì mới tinh, chưa dùng được bao nhiêu đã bị anh cắn thành thế này, anh thấy có tởm không chứ?”
“Bánh màn thầu”
dùng đuôi bút chì chọc vào mặt Hàng Văn Trị chửi bới. Hàng Văn Trị biết mình đuối lý, đỏ mặt không biết làm thế nào cho ổn thỏa. Trước kia anh ta dùng bút chì có bao giờ lại nghĩ đến còn cần phải trả lại chứ? Cho nên đã tạo thành thói quen cắn đuôi bút, bây giờ chiếc bút này đã bị cắn thành ra như vậy, đối với người khác thì quả thực là không thể nào dùng được nữa. “Chiếc bút này chúng tôi chẳng muốn động vào đâu. Màn thầu, anh phải để chiếc bút này sang một bên, buổi chiều trả lại cho anh ta dùng.”
Đỗ Minh Cường lúc này đón lời, lên tiếng. Ngoài mặt anh ta thể hiện là đang phàn nàn, trên thực tế là đưa ra một phương án giải quyết khả thi, coi như là giải vây cho Hàng Văn Trị. Quản giáo Hoàng nghe thấy những lời này của Đỗ Minh Cường, bèn đứng bên gật đầu, nói với “Bánh màn thầu”
: “Cứ làm như vậy đi.”
Chỉ cần công cụ không bị thất lạc, đối với những sự việc nhỏ nhặt như thế này, ông ta cũng chẳng muốn quản lý nhiều. Quản giáo đã lên tiếng, “Bánh màn thầu”
cũng không tiện nói thêm gì nữa. Anh ta đành phải ném chiếc bút này vào một góc thùng, đồng thời trừng mắt nhìn Hàng Văn Trị một cái, làu bàu: “Mày tuổi chó à? Làm việc lại còn cần phải mài răng?”
Hàng Văn Trị cũng không tranh cãi gì với đối phương nữa, chỉ mỉm cười nhận lỗi, sau đó quay lại gật đầu với Đỗ Minh Cường, biểu thị sự cảm ơn. Ngày đầu tiên đi làm, mặc dù mắc một lỗi nhỏ, nhưng cũng coi như là đã qua được rồi. Sau khi tất cả các phạm nhân đã giao nộp hết công cụ lao động, thì lại tập hợp ở nhà ăn tập thể dưới sự áp giải của những người quản giáo để ăn bữa trưa. Thức ăn mặc dù rất đơn giản, nhưng trải qua cả buổi sáng làm việc, những người phạm nhân đều đã đói mềm, ai nấy đều ăn ngấu nghiến, trông rất ngon lành. Thời gian ăn trưa thì được dài hơn. Sau khi ăn xong, từng nhóm phạm nhân hai, ba người túm tụm lại cùng nhau ngồi nói chuyện phiếm. Đỗ Minh Cường tìm đến chỗ Hàng Văn Trị, kể cho đối phương nghe quy tắc sinh hoạt trong cuộc sống thường ngày ở trong tù. Thì ra trong tù cũng giống như ở bên ngoài, thực hiện chế độ năm ngày làm việc trong một tuần. Từ thứ hai đến thứ sáu các phạm nhân đều phải tiến hành lao động cải tạo, một ngày ba bữa đều ăn ở trong nhà ăn. Thứ bảy và chủ nhật là ngày nghỉ, hai ngày này phần lớn quản giáo đều không đi làm, nhà ăn cũng nghỉ. Cho nên các phạm nhân chỉ có thể cả ngày ngồi ở trong phòng giam, tất cả đồ ăn cũng được chuẩn bị từ trước. Hàng Văn Trị nhớ ra khi mình vừa đến trại giam, các phạm nhân đều ở trong phòng giam nhàn hạ không làm gì, bữa tối cũng có người đẩy xe thức ăn đưa đến phòng, thì ra là vào ngày nghỉ. Đến khoảng giờ phút, quản giáo thổi một tiếng còi, tuyên bố kết thúc giờ nghỉ trưa. Các phạm nhân lại xếp hàng đi đến tòa lầu công xưởng, bắt đầu công việc buổi chiều. Hắc Tử phân công nhiệm vụ cho mình ít nhất, cộng thêm anh Bình đôi khi thực sự quá rảnh rỗi tay chân, cũng động tay làm giúp gã một vài cái. Cho nên, nhiệm vụ của gã xong sớm nhất. Nhưng theo quy định, mỗi tiểu đội phải đợi sau khi làm xong hết bốn trăm năm mươi túi giấy, do nhân viên kiểm tra chất lượng kiểm tra xem có đạt tiêu chuẩn hay không mới có thể được rời khỏi nhà xưởng, trở về phòng giam nghỉ ngơi trước. A Sơn không lâu sau cũng hoàn thành xong tám mươi cái của anh ta, bèn cùng ngồi trò chuyện nghỉ ngơi với Hắc Tử và anh Bình. Chỉ còn lại Đỗ Minh Cường, Hàng Văn Trị và Tiểu Thuận vẫn đang vùi đầu làm việc. Hiệu suất công việc của ba người này gần như đều nhau, cho đến tận hơn giờ chiều, nhiệm vụ của cả tiểu đội cuối cùng cũng đã hoàn thành. “Được đấy, tay chân cũng nhanh nhẹn đấy.”
Hắc Tử liếc nhìn Hàng Văn Trị, hình như hơi ngạc nhiên đối với biểu hiện của đối phương, sau đó gã lại đá Tiểu Thuận một cái, “Này, ôm cho tao, tao với mày đưa đi kiểm hàng.”
Tiểu Thuận bèn cúi người ôm tất cả chồng túi giấy lên, đi theo Hắc Tử về phía cửa nhà xưởng. Ở cửa, người phụ trách công việc béo bở kiểm hàng đương nhiên lại bị “Bánh màn thầu”
giành lấy. Tiểu Thuận đặt chồng túi giấy cao ngất ngưởng xuống bàn, “Bánh màn thầu”
bèn đứng dậy bắt đầu kiểm tra. Phương thức kiểm tra cũng rất đơn giản, trước tiên xem xem độ dính kết của chiếc túi, nút sợi dây thừng có đầy đủ không, sau đó cầm một tập túi giấy nhét vào sản phẩm đạt tiêu chuẩn, xếp thành một tập vỗ vỗ xuống bàn, xem xem kích thước có đạt yêu cầu hay không. “Bánh màn thầu”
mặc dù tính cách rất đáng ghét nhưng làm công việc này thì lại rất nghiêm túc, chắc là muốn thể hiện tốt trước mặt quản giáo. Anh Bình uể oải dựa vào ghế làm việc, liếc mắt nhìn quá trình kiểm hàng ở cửa. Giây lát sau anh ta cười khẩy một tiếng, nói: “Xì, hình như không qua cửa rồi.”
Anh ta nói câu này rất to, như thể cố ý muốn cho những người xung quanh nghe thấy. Đỗ Minh Cường và Hàng Văn Trị vốn đang nói chuyện phiếm với nhau, nghe thấy câu này bèn ngẩng đầu lên, dồn ánh mắt chăm chú về phía cửa nhà xưởng. Quả nhiên, “Bánh màn thầu”
đang sa sầm mặt vứt một số túi giấy từ trên bàn xuống, miệng lẩm bẩm, mặc dù nghe không rõ là nói gì, nhưng chắc chắn là chẳng có câu nào tử tế. Hắc Tử cũng há miệng, nhìn khẩu hình chắc là chửi tục, sau đó gã quay trở lại, Tiểu Thuận thì lại quỳ xổm xuống dưới đất để nhặt từng cái túi giấy lên, ước lượng khoảng, hai mươi, ba mươi cái. Một lát sau Hắc Tử quay trở lại khu vực làm việc của phòng giam . Ánh mắt gã quét tới Đỗ Minh Cường và Hàng Văn Trị, sắc mặt sa sầm, nói: “Công việc của hai đứa chúng mày không đạt tiêu chuẩn, lát nữa ở lại làm thêm đi!”
Gã vừa nói dứt lời, Tiểu Thuận cũng quay trở lại, cậu ta ném những chiếc túi giấy vừa mới nhặt lên vào bàn của Hàng Văn Trị, nét mặt vui mừng hớn hở trước tai họa của người khác. Thoạt tiên Hàng Văn Trị ngẩn người, tiếp đến không nhịn được lại hỏi: “Sao anh biết là của hai người chúng tôi không đạt tiêu chuẩn?”
Anh ta làm túi giấy rất cẩn thận, tự tin là không làm ra sản phẩm lỗi. “Mày còn dám không phục à? Trong đội của chúng ta chỉ có mày là người mới, ngoài mày thì còn có ai làm lỗi chứ? Hắc Tử trừng mắt trách mắng, sau đó gã lại quay sang chửi Đỗ Minh Cường, “Bảo mày hướng dẫn cho người mới là đã coi trọng mày rồi, thế mà mày lại hướng dẫn thành ra thế này à? Mẹ kiếp, công vệc này hai đứa chúng mày cùng phải làm bù!”
Hàng Văn Trị chỉ cảm thấy lồng ngực tức nghẹn, trong khoảnh khắc phải chịu một bụng ấm ức. Chỉ bởi vì mình là người mới, thì chắc chắn làm ra hàng lỗi sao? Hơn nữa, nếu mọi người cùng đưa đi kiểm tra xảy ra vấn đề, ít ra cũng phải là mọi người cùng gánh vác trách nhiệm, sao có thể lại võ đoán dồn tất cả những sai sót về phía mình chứ? Hơn nữa, bởi vì việc này lại còn liên lụy khiến Đỗ Minh Cường cùng chịu phạt, càng khiến cho anh ta không thể tiếp nhận được. “Tôi chính là không phục!”
Anh ta cuối cùng cũng không kìm được đứng bật dậy, rướn cổ lên cãi lại một câu. Hắc Tử nhìn bộ dạng của Hàng Văn Trị không tức giận mà lại bật cười: “Ha, giỏi đấy! Cảm thấy có quản giáo chống lưng cho mày, gan to ra rồi phải không? Được, chúng ta hãy xem quản giáo nói thế nào, Tiểu Thuận, mau gọi quản giáo lại đây!”
Tiểu Thuận lập tức chạy về phía cửa, vừa chạy vừa hét: “Báo cáo quản giáo, ở đây có kẻ mới đến không phục quản lý!”
Quản giáo Hoàng cũng đang chú ý đến động tĩnh ở đằng này, Tiểu Thuận gọi như vậy, ông ta lập tức cầm dùi cui bước nhanh đến. “Bánh màn thầu”
lại lúc lắc mông đi theo phía sau ông ta. Anh Bình và A Sơn đứng dậy, bày ra tư thế cung kính đón tiếp. Đỗ Minh Cường thì lại bất lực lắc đầu, cũng đứng ở bên cạnh Hàng Văn Trị. “Có chuyện gì?”
Người quản giáo gầy gò hỏi một câu, thái độ vẫn coi như là hòa nhã. Hắc Tử hội báo: “Tên phạm nhân mới này làm ra sản phẩm lỗi, tôi bố trí nó làm thêm để bù vào, nó không phục.”
“Ồ. Anh mới đến à?”
Quản giáo Hoàng nhìn Hàng Văn Trị một cái, sau đó dùng giọng điệu giải thích nói, “Sản xuất trong trại giam cũng có nhiệm vụ, làm ra sản phẩm lỗi thì phải làm bù, đây là chế độ.”
“Nhưng những sản phẩm lỗi đó chưa chắc đã là do tôi làm, tại sao một mình tôi lại phải gánh chịu?”
Hàng Văn Trị biện hộ cho mình, trước mặt quản giáo, anh ta cũng không dám nói quá chắc chắn, chỉ dùng từ “chưa chắc”
. Quản giáo Hoàng cũng không muốn tranh luận với anh ta, chỉ quay đầu hỏi “Bánh màn thầu”
một câu: “Phòng giam này đã bao lâu chưa làm ra sản phẩm lỗi rồi?”
“Khoảng hơn một tháng rồi.”
Màn thầu trả lời, nghĩ một lát rồi bổ sung, “Trước đây cho dù có sản phẩm lỗi, cũng chỉ có một hai cái, chưa bao giờ có nhiều như tình trạng ngày hôm nay.”
Quản giáo Hoàng lại quay sang nhìn Hàng Văn Trị, ánh mắt từ từ trở nên sắc lạnh, lộ ra khí chất dù không nổi nóng nhưng cũng khiến người khác sợ hãi. Trong lòng Hàng Văn Trị cảm thấy vô cùng nặng nề, có nỗi khổ mà không thể nào nói ra được. Ý tứ mà quản giáo muốn thể hiện ra đã quá rõ ràng, tiểu đội này hơn một tháng chưa từng làm ra sản phẩm lỗi, lần này thì lại có nhiều sản phẩm lỗi như vậy, mà hôm nay vừa vặn lại là ngày đầu tiên mình đi làm, trách nhiệm ở trong đây gần như là không cần nói đã quá rõ ràng. Dù là chính Hàng Văn Trị cũng khó có thể nảy sinh sự nghi ngờ đối với mối quan hệ logic như vậy. “Cậu còn có điều gì cần nói nữa không?”
Quản giáo Hoàng lạnh lùng hỏi ngược lại. Hàng Văn Trị cúi đầu, lặng im không nói. Thấy đối phương không phản bác nữa, quản giáo Hoàng bèn hài lòng hừ một tiếng. Sau đó ông ta lại nhìn Hắc Tử nói: “Về việc này, anh làm đội trưởng cũng có trách nhiệm. Anh biết rõ anh ta là người mới, tại sao không hướng dẫn anh ta thêm? Sự cố sản xuất như thế này lẽ ra cần phải tiêu diệt từ trong trứng nước chứ?”
Hắc Tử lập tức hùng hồn trả lời: “Báo cáo quản giáo: Tôi đã bố trí học viên có kỹ thuật tốt nhất ở trong nhóm để giúp đỡ anh ta, nhưng không ngờ lại vẫn xảy ra vấn đề này.”
“Ồ? Anh bố trí người nào?”
Hắc Tử chỉ vào Đỗ Minh Cường, còn hắn thì há miệng ra chủ động nói, “Tôi.”
“Anh chính là không có trách nhiệm.”
Quản giáo Hoàng lộ ra ngữ khí bất mãn. “Anh ta chỉ quan tâm đến nhiệm vụ của mình thôi!”
Tiểu Thuận ở bên cạnh cũng mách lẻo, “Anh ta chỉ làm mẫu cho người mới đến có một lần, sau đó liền bỏ mặc.”
Đỗ Minh Cường cười ảo não, hắn không thể không thừa nhận lời đối phương nói đúng là sự thực. “Quản giáo, việc này không liên quan tới chúng tôi, muốn phạt thì cứ phạt hai người bọn họ.”
Anh Bình lúc này cũng lên tiếng, thái độ tỉnh bơ. “Ừm.”
Quản giáo Hoàng gật đầu, “Thế thì để hai người bọn họ ở lại làm thêm.”
Hắc Tử đáp lời, “Đã hiểu.”
Đợi khi quản giáo và “Bánh màn thầu”
quay người bước đi, khóe môi gã mới nhếch lên nụ cười đểu giả. Hàng Văn Trị vẫn đứng yên ở đó, bộ dạng có chút không cam tâm. Đỗ Minh Cường kéo tay anh ta, nói: “Mau làm việc đi, công việc này e là một tiếng đồng hồ cũng không làm xong đấy.”
Hàng Văn Trị nuốt nước bọt, mặc dù trong lòng rất khó chịu, nhưng lại không biết cần phải nói từ đâu. Sau khi ngẩn người giây lát đành phải ngoan ngoãn bày công cụ ra, bắt đầu làm việc trở lại. Những phạm nhân khác lúc này cũng lần lượt làm xong, sau khi thông qua được kiểm định thì xếp hàng để đến nhà ăn ăn bữa tối. Mười phút sau, cả gian nhà xưởng rộng lớn đã trở nên vắng vẻ, chỉ còn lại hai người Đỗ Minh Cường và Hàng Văn Trị. Giữa bầu không khí yên ắng đột nhiên nghe thấy tiếng kêu khe khẽ lục cục, Hàng Văn Trị ngẩn người, sau đó liền hiểu ngay là bụng của Đỗ Minh Cường đang sôi. Anh ta nhìn đối phương với ánh mắt đồng tình và xin lỗi. “Ôi.”
Đỗ Minh Cường thở dài, “Tối nay phải nhịn đói rồi.”
“Sao cơ? Ngay cả bữa tối cũng không cho ăn nữa sao?”
Hàng Văn Trị thắc mắc. Đỗ Minh Cường nhún vai: “Nhà ăn không đợi chúng ta đâu, cứ đến giờ là tan ca.”
Hàng Văn Trị nghĩ một lát cũng cảm thấy có gì không ổn, vội nói: “Vậy thì chúng ta cần phải đi ăn cơm trước chứ. Ăn tối xong thì quay trở lại làm thêm không được sao?”
“Quản giáo hãy còn đợi để tan ca đấy, anh có thể để cho họ đợi chúng ta sao?”
Đỗ Minh Cường hất cằm về phía cửa, quản giáo Hoàng đang ngồi thảnh thơi trên ghế, nét mặt đã rất là khó chịu. Hàng Văn Trị khẽ “ồ”
một tiếng, đã thoáng hiểu ra vấn đề. Giây lát sau anh ta lại truy hỏi: “Vậy nếu chúng ta cứ mãi không làm xong, quản giáo cũng cứ thế ngồi chờ ở đây à?”
Đỗ Minh Cường bật cười “hi hi”
: “Quản giáo có thể ngốc nghếch được thế sao? Ông ta nhiều nhất cũng chỉ chờ đến thời gian tan ca, giờ chắc chắn là sẽ đi về. Nếu như hai người chúng ta làm không xong, thì phải cộng thêm vào lượng công việc của ngày mai. Ngày mai vẫn làm không xong. Buổi tối tiếp tục tăng ca, đến lúc đó vẫn là không có cơm ăn!”
Hàng Văn Trị nhăn mũi, đã hiểu rõ được tình thế nghiêm trọng, động tác làm nhanh hơn. Nhưng sau khi làm xong vài túi giấy, anh ta lại không kìm được, lại lên tiếng: “Tôi vẫn cảm thấy việc này có gì đó không phải.”
“Gì vậy?”
Đỗ Minh Cường rướn mày nhìn anh ta, nhưng tay vẫn không ngừng làm việc. Hàng Văn Trị cắn chiếc bút chì vào trong miệng do dự giây lát rồi nói: “Những sản phẩm lỗi này thực sự không phải do tôi làm đâu.”
Đỗ Minh Cường không nói gì. Hàng Văn Trị không hiểu được ý tứ của đối phương, bèn bóc một túi giấy lỗi ra giải thích: “Anh nhìn này, chiếc túi này hoàn toàn được gấp theo đường cơ bản đã vẽ sẵn. Kích cỡ không đúng, vậy chắc chắn là do đường cơ bản có vấn đề. Tôi lần đầu tiên làm công việc này, nếu nói ở khâu khác xảy ra sai sót thì còn được, nhưng đường cơ bản thì quyết không thể nào vẽ nhầm được.”
Đỗ Minh Cường vẫn không nói gì, chỉ nhìn đối phương. “Anh không tin à? Tôi vẽ bản đồ đã vẽ bao nhiêu năm rồi!”
Hàng Văn Trị hơi cuống, anh ta lấy chiếc bút đang ngậm trong miệng xuống, xoẹt xoẹt mấy đường, vẽ ra hai ký hiệu ở trên chiếc túi giấy đã bị bỏ đi, nói với Đỗ Minh Cường, “Anh đo xem, khoảng cách giữa hai đường thẳng này là cm, sự sai lệch sẽ không vượt quá , cm.”
Đỗ Minh Cường cầm thước gỗ lên đo thật, quả nhiên là cm, rất chuẩn xác. “Anh thấy đấy, tôi không cần thước mà có thể vẽ chuẩn như vậy, cầm thước liệu có thể vẽ sai được sao?!”
Hàng Văn Trị nóng lòng muốn chứng minh bản thân mình. Đỗ Minh Cường cuối cùng cũng lên tiếng, và khi hắn mở miệng, trên mặt cũng mang theo nụ cười khổ não vẻ bất lực. “Anh thực sự tưởng rằng sự việc hôm nay là có người làm ra sản phẩm lỗi sao?”
Trong lời nói của đối phương có ẩn ý, Hàng Văn Trị ngẩn người, bộ dạng đang cố gắng suy nghĩ. Đỗ Minh Cường lúc này lại nói tiếp: “Đây là bọn Hắc Tử cố tình gài tang vật đấy.”
“Cố tình?”
Hàng Văn Trị chớp mắt, “Bọn họ cố ý làm ra những sản phẩm lỗi này, chính là để cho chúng ta không ăn được cơm tối sao?”
“Không kịp ăn cơm tối, hi hi, vậy thì cũng chẳng sao.”
Ánh mắt Đỗ Minh Cường dần trở nên đăm chiêu, “Chỉ sợ phía sau còn có kịch hay nữa kìa.”
“Cái này... là ý gì?”
Hàng Văn Trị không kìm nổi cảm giác hơi sợ hãi. “Anh cũng không tự nghĩ xem, hôm qua bọn họ giày vò anh như vậy, kết quả là đã bị tôi xen vào, họ có thể cứ thế cho qua được sao?”
Hàng Văn Trị phẫn nộ hỏi ngược lại: “Nhưng bọn họ còn muốn như thế nào? Quản giáo Trương chẳng phải đã cảnh cáo bọn họ rồi sao?”
“Chính là vướng mắc lời cảnh cáo của quản giáo Trương, họ mới bày ra vở kịch này.”
Đỗ Minh Cường phân tích, “Tối nay nếu như trong phòng giam lại xảy ra sự xung đột nào, bọn chúng có thể gán cho chúng ta tội danh “không phục lao động cải tạo, nuôi lòng khiêu chiến báo thù.”
”
“Là như vậy à!”
Hàng Văn Trị nhíu lông mày, càng nghĩ càng thấy có lý, lộ ra thần sắc vừa tức giận vừa sợ hãi. Đỗ Minh Cường thấy vậy bèn khẽ vỗ vào vai anh ta: “Nhưng anh cũng không cần lo lắng, lần này bọn họ chủ yếu là nhằm vào tôi.”
Hàng Văn Trị ngước đầu nhìn đối phương, trong ánh mắt thể hiện sự băn khoăn nghi hoặc. “Nếu như chỉ cần là muốn xử lý anh, cần gì phải sắp xếp cho hai chúng ta vào một tổ chứ? Nhìn thế trận này, rõ ràng là muốn ra tay với tôi mà. Cho nên anh chỉ cần đừng chống đối lại bọn chúng, thì bọn chúng sẽ không làm gì anh đâu.”
Nghe Đỗ Minh Cường nói vậy, trong lòng Hàng Văn Trị lại trào dâng chí khí hào kiệt, trợn mắt lên nói, “Chả nhẽ tôi cứ thế mà nhìn bọn chúng xử lý anh sao? Bọn chúng cũng không được ức hiếp người quá đáng, đến lúc đó cùng lắm là tôi liều mạng với bọn chúng, dù sao tôi vốn cũng đã không muốn sống nữa rồi!”
Đỗ Minh Cường mỉm cười, rất khen ngợi đối với thái độ đồng cam cộng khổ này của Hàng Văn Trị. Nhưng hắn lập tức lại lắc đầu khuyên nhủ: “Tại sao lại không muốn sống? Những ngày tháng tươi đẹp còn dài lắm! Hơn nữa, cho dù có chết, cũng không đáng để mất mạng vào tay những tên đó.”
“Vậy thì có thể làm thế nào chứ?”
Thần sắc Hàng Văn Trị phẫn uất, “Chẳng phải đều do bị chúng nó áp bức sao.”
Đỗ Minh Cường vẫn mỉm cười, giây lát sau hắn nói một câu: “Tôi có cách để đối phó với bọn chúng.”
Đây là một câu nói rất đơn giản bình thường, nhưng ngữ khí lại vô cùng trấn tĩnh, toát ra sự tin tưởng chắc chắn. Hàng Văn Trị thậm chí không cần phải hỏi thêm rốt cuộc là cách gì, bởi vì ánh mắt của đối phương đã nói cho anh ta biết: Mình không cần thiết phải hiểu những việc này. Sự phẫn uất của Hàng Văn Trị cuối cùng cũng được bình tâm lại trong lời nói này, sau đó anh ta nói vẻ chân thành: “Bất luận cần tôi giúp đỡ thế nào, tôi chắc chắn sẽ làm được.”
“Tôi chỉ cần anh làm được một việc.”
Đỗ Minh Cường dùng ánh mắt sáng rực nhìn chăm chú vào Hàng Văn Trị, chậm rãi nói, “Tôi muốn tối nay anh phải lên giường thật sớm. Sau đó bất luận trong phòng giam xảy ra chuyện gì, anh cũng đều phải ngoan ngoãn nằm yên ở trên giường của mình, không được xuống giường, cũng không được nói một câu nào.”
Đúng là một yêu cầu kỳ lạ, Hàng Văn Trị cắn môi vẻ khó hiểu, hỏi ngược lại: “Tại sao? Anh sợ có việc gì sẽ liên lụy đến tôi sao? Nếu như anh nghĩ như vậy, vậy thì anh đã quá coi thường tôi rồi!”
“Tôi thực sự không nghĩ như vậy.”
Đỗ Minh Cường nghiêm túc lắc đầu, “Chỉ là nếu anh không làm như vậy, rất có thể sẽ làm hỏng kế hoạch của tôi. Cho nên bây giờ anh bắt buộc phải hứa với tôi, có thể làm được hay không?”
Hàng Văn Trị nhìn thẳng vào đối phương giây lát, cuối cùng gật đầu, nói: “Được!”
Sau cuộc nói chuyện này, tâm trạng của Hàng Văn Trị khó có thể bình tĩnh trở lại, động tác cũng không được mau lẹ như trước. Đỗ Minh Cường thì lại như thể không xảy ra chuyện gì cả, bộ dạng vẫn tỉnh bơ, thỉnh thoảng còn trêu chọc Hàng Văn Trị mấy câu, nói là nếu là sớm biết sẽ ảnh hưởng đến hiệu suất công việc, thì đã không nói những lời này cho anh ta nghe. Đến giờ chiều, quả nhiên giống như lời Đỗ Minh Cường nói, quản giáo bắt đầu thúc giục hai người bọn họ thu dọn công cụ quay trở về phòng giam. Hai người đếm số túi giấy vừa hoàn thành thêm, vừa vặn hai mươi cái, còn thừa lại mấy cái ngày mai nếu như mà tranh thủ thời gian làm thì chắc vẫn làm xong trước giờ cơm tối. Dù thế nào thì bữa tối hôm nay chắc chắn là đã bị lỡ rồi, hai người ôm bụng đói trở về phòng giam, nhìn thấy anh Bình và mọi người đang túm tụm trong phòng, ai nấy đều hài lòng đắc ý, trông có vẻ rất khoái chí. Người quản giáo áp giải vừa mới rời khỏi, Hắc Tử đã hét lên vẻ giễu cợt: “Hi, mô phạm lao động đã quay về rồi đấy, mọi người vỗ tay hoan nghênh nào.”
Nói xong tự mình dẫn đầu vỗ tay bôm bốp, bên cạnh lập tức có người phụ họa theo, còn vỗ to hơn gã, không cần nhìn cũng biết, tên đó chắc chắn là Tiểu Thuận - kẻ chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn. Hàng Văn Trị vô cùng căm hận, nhưng anh ta nhớ đến lời Đỗ Minh Cường dặn dò, cứ thế ngồi vào giường mình, tỏ ra bộ dạng không hề nghe thấy những lời khiêu khích của bọn Hắc Tử. Đỗ Minh Cường thì vẫn là bộ dạng uể oải lười nhác, hắn vừa co duỗi gân cốt vừa đi thẳng vào trong nhà vệ sinh, xem ra có vẻ muốn đi giải quyết. Hắc Tử lại không chịu bỏ qua trước thái độ nhẫn nhịn của đối phương, gã vắt cánh tay lên đầu giường tầng trên, dựa người hỏi Hàng Văn Trị: “Thế nào? Không kịp ăn cơm thì khó chịu à?”
Hàng Văn Trị vẫn không mở miệng, ánh mắt cũng không nhìn đối phương. Hắc Tử thấy không vui, bèn đá vào chân Hàng Văn Trị một cái: “Nói đi, mắt mày không nhìn rõ, tai cũng điếc rồi à?”
Lúc đấy lại nghe thấy tiếng Đỗ Minh Cường vọng ra từ nhà vệ sinh ra tiếp lời: “Chúng tôi không bực bội, chỉ có cái bụng bực bội.”
Hắc Tử bèn nhe răng vui sướng, quay đầu về phía nhà vệ sinh: “Ai bảo thái độ làm việc của chúng mày không nghiêm túc chứ? Chỉ có hai đứa chúng mày như vậy, ngày mai vẫn còn phải có mấy chục chiếc không hợp lệ, đến lúc đó không những không có bữa tối để ăn, tao còn phải tố cáo chúng mày cố ý chống đối cải tạo.”
Trong nhà vệ sinh trầm mặc một lúc, sau đó bèn nghe thấy tiếng cười “ha”
của Đỗ Minh Cường, dùng ngữ khí oán thán than phiền: “Thực là kỳ lạ, trong phòng này không nuôi súc sinh, sao lại cứ có mùi khai thối thế nhỉ?”
Ý tứ sỉ nhục trong câu nói này đã quá rõ ràng, khiến cho những người trong phòng nghe thấy đều ngẩn người. Tên Đỗ Minh Cường này thường ngày qua loa đại khái, như thể bất luận anh nói gì thì hắn cũng không để tâm. Hôm nay sao đột nhiên lại ném ra những câu chữ mãnh liệt như vậy, thực sự khiến người ta hơi bất ngờ, chỉ có Hàng Văn Trị biết Đỗ Minh Cường đã có sự chuẩn bị từ trước, nhất thời vừa thấp thỏm vừa chờ đợi, nhịp tim cũng đập nhanh hơn nhiều. Hắc Tử vốn dĩ từ trước tới nay đã thấy khó chịu với Đỗ Minh Cường, lần này càng cố tình muốn xử lý đối phương. Lúc này nghe thấy những lời như vậy thì sao có thể nín nhịn được chứ? Cộng thêm với việc đối phương vừa vặn đang ở trong khu vực điểm mù của máy giám sát, gã bèn hằn học chửi một câu: “Con mẹ mày muốn chết à?!”
Sau đó bèn lao vào nhà vệ sinh. Giường của Hàng Văn Trị vừa vặn đối diện với nhà vệ sinh, anh ta nhìn thấy Đỗ Minh Cường vẫn đang kéo lại quần áo ở bên bệ xí, mà Hắc Tử thì đã lao đến phía sau hắn, giơ nắm đấm lên muốn đập vào gáy hắn. Hàng Văn Trị không nhịn được hét lên một tiếng: “Cẩn thận!”
Đỗ Minh Cường cũng không thèm quay lại, tay phải đột nhiên hất ra phía sau, nắm trúng cổ tay của Hắc Tử đang chuẩn bị ra đòn như thể mọc con mắt ở phía sau, sau đó hắn tiện đà hất mạnh cánh tay, cơ thể hai người cùng xoay, đợi đến khi ngừng lại thì đã trở thành Đỗ Minh Cường đứng sau lưng Hắc Tử, hơn nữa cánh tay của Hắc Tử cũng bị bẻ ngược lại, trông vô cùng nhếch nhác. Cục diện đột nhiên bị mất tầm kiểm soát, Hắc Tử không thể không phát ra tiếng kêu thất thanh vừa phẫn nộ vừa sợ hãi: “Con mẹ...”
Còn Đỗ Minh Cường thì lại ung dung từ tốn, tay trái của hắn thậm chí vẫn còn bận rộn để giắt lại thắt lưng của mình. Hắc Tử mặt đỏ bừng bừng, ra sức giãy giụa, nhưng cổ tay lại như bị gọng kìm giữ chặt lại, không thể nào nhúc nhích được. Thế là gã lại cuống quýt hét lên, “Thả tay, con mẹ mày thả tay tao ra!”
Vừa là để tăng khí thế cho mình, vừa là để cầu cứu đồng bọn. Anh Bình mặc dù không nhìn thấy tình hình ở trong nhà vệ sinh, nhưng nghe giọng nói là biết không ổn rồi. Y ra hiệu bằng mắt với A Sơn và Tiểu Thuận ở hai bên, bọn chúng cùng đứng dậy lao vào nhà vệ sinh. Bọn họ vừa mới đi mấy bước, tiếng kêu của Hắc Tử đột nhiên ngừng bặt. Trong lúc tĩnh mịch lại nghe thấy tiếng chửi trầm xuống của Đỗ Minh Cường: “Cút đi!”
Giọng nói vô cùng khinh mạn. Cùng lúc đó, Hắc Tử như thể phối hợp với tiếng chửi bới của Đỗ Minh Cường, quả nhiên thực sự lăn từ nhà vệ sinh ra. Vị trí gã ngã nhào vừa vặn ở dưới chân Hàng Văn Trị, nhìn tư thế đó cứ như thể là dập đầu lạy đối phương vậy. A Sơn và Tiểu Thuận ngẩn người dừng bước nhìn về phía Hắc Tử. Chỉ nhìn thấy Hắc Tử mặt mày xám xịt lồm cồm bò dậy, xem ra cơ thể thì không có vấn đề gì, nhưng tinh thần thì lại vô cùng ủ dột. Đỗ Minh Cường ung dung bước ra khỏi nhà vệ sinh, chẳng thèm liếc nhìn bọn Hắc Tử lấy một cái. Cuộc đánh nhau ẩu đả giữa những phạm nhân ở trong tù cũng thường xuyên xảy ra, quan trọng nhất chính là chữ “tàn độc”
. Giống như đội nhóm bọn anh Bình đã hình thành thế lực như vậy, một người bị chịu thiệt thòi cũng không có gì ghê gớm, tiếp đến thì chỉ cần tất cả mọi người cùng đồng thời lao đến, trong không gian phòng giam chật chội này, cho dù đối phương có ba đầu sáu tay cũng không thể chống đỡ nổi. Cho nên A Sơn và Tiểu Thuận nhìn bộ dạng này, gần như đồng thời trợn trừng mắt chuẩn bị lao lên. Chính lúc này lại xảy ra một sự việc khiến bọn chúng không thể nào ngờ tới được: Hắc Tử liền vụt đến chặn giữa ba người, dùng giọng nói gần như van nài: “Đừng, tạm thời đừng ra tay.”
Biến cố này quá đột ngột, A Sơn và Tiểu Thuận đều không hiểu nổi đã xảy ra chuyện gì. Bọn chúng nhìn Hắc Tử, rồi lại nhìn Đỗ Minh Cường, thì chỉ nhìn thấy hắn đang trèo lên giường tầng trên của mình, chẳng buồn để tâm đến sự việc xảy ra sau lưng, bộ dạng chẳng chút lo lắng sợ hãi gì. “Phì.”
Tiểu Thuận từ từ ngẫm ra điều gì đó, cậu ta bĩu môi nói vẻ chế nhạo Hắc Tử, “Cái đó của anh có phải bị liệt rồi không?”
“Con mẹ mày mới bị liệt rồi!”
Hắc Tử đột nhiên lại bùng phát, gã có vẻ không khống chế được tâm trạng của mình, thật không ngờ đấm thẳng vào ngực Tiểu Thuận một cái, Tiểu Thuận không kịp đề phòng, bị đánh mạnh, xém chút nữa ngã nhào. “Anh đánh tôi làm gì?”
Tiểu Thuận cũng nổi nóng, “Con mẹ anh bị người khác đánh, trút giận lên tôi làm gì?”
Nhưng chửi thì chửi, suy xét đến địa vị thường ngày, Tiểu Thuận cũng không dám đánh trả lại Hắc Tử. A Sơn hoàn toàn không thể hiểu được tình hình, ngẩn người đứng nguyên tại chỗ, không đi lên mà cũng không lùi lại. Đang đúng vào thời khắc sượng sùng, bộ đàm trong phòng giam chợt vang lên. “Phòng giam , làm gì thế? Đừng gây chuyện!”
Giọng quản giáo truyền tới. Anh Bình nãy giờ vẫn lạnh lùng quan sát, lúc này cuối cùng y cũng hạ giọng lên tiếng: “Gây ồn ào gì, vẫn còn chưa tắt đèn đấy!”
Câu nói này đã nhắc nhở mọi người. Đúng vậy, đèn vẫn còn sáng, từng lời nói và hành động ở trong phòng giam đều bị người quản giáo ở phòng giám sát nhìn thấy. Cho nên một khi rời khỏi nhà vệ sinh thì không nên ra tay nữa. A Sơn bèn quay đầu đi vào trong phòng, Tiểu Thuận thì lại hét lên về phía máy bộ đàm: “Báo cáo quản giáo, chúng tôi chỉ đùa nhau thôi.”
“Tinh lực dư thừa quá phải không? Nếu còn gây chuyện nữa, ngày mai nhiệm vụ lao động của đội các cậu sẽ được tăng lên gấp đôi!”
Quản giáo ở đầu bộ đàm bên kia trách mắng một câu, sau đó bèn tắt điện sóng. Tiểu Thuận và Hắc Tử ai về chỗ người nấy, Tiểu Thuận trên đường đi xoa bóp vị trí ở lồng ngực bị Hắc Tử đấm vào, bất mãn lườm nguýt đối phương, nghĩ thầm: Cho dù bây giờ không tiện ra tay, anh cũng không đến nỗi đấm cho người mình một đấm chứ. Anh Bình cũng đang nhìn Hắc Tử, sắc mặc sa sầm, ánh mắt vô cùng sắc nhọn. Rõ ràng, y cũng rất không hài lòng đối với biểu hiện vừa rồi của Hắc Tử. Hắc Tử hậm hực há miệng, miễn cưỡng ép ra nụ cười giải thích cho mình: “Mẹ nó chứ, nhất thời sơ ý, trúng chiêu hiểm của thằng ôn đó.”
Giọng nói của gã rất khẽ, hình như tự mình cũng cảm thấy cái cớ này thực sự không đủ sức thuyết phục. Anh Bình bĩu môi: “Ngồi xuống trước đi, lát nữa hãy nói.”
Giọng nói lạnh như băng. Hắc Tử ủ dột ngồi xuống giường của mình. Trong phòng giam này, địa vị của gã chỉ sau anh Bình. Cho dù là cả khu trại giam này, ngoài anh Bình, gã cũng chưa từng phục ai bao giờ. Hơn nữa tính khí gã nóng nảy, trong mắt không chấp nhận nửa hạt cát, trước nay là người có thù tất phải báo. Kế hoạch mọi người động thủ với Đỗ Minh Cường lần này, cũng là do gã khuấy động. Nhưng không ai có thể ngờ được gã lại kém cỏi như vậy, hơn nữa thật không ngờ lại không có chút khí khái gì như vậy? Lúc này đây, không chỉ anh Bình và mọi người cùng băn khoăn khó hiểu, người kinh ngạc nhất lại chính là Hàng Văn Trị. Bởi vì người ở vị trí gần nhất với địa điểm xảy ra sự việc, Hàng Văn Trị thấy rõ từng chi tiết trong lúc Đỗ Minh Cường và Hắc Tử xảy ra xung đột. Ngoài hai người đương sự, chỉ có anh ta biết: Biểu hiện sau đó của Hắc Tử quyết không phải là e ngại đến máy giám sát của quản giáo, mà là bởi vì một câu nói của Đỗ Minh Cường. Lúc đó Đỗ Minh Cường bẻ quặt cánh tay của Hắc Tử, Hắc Tử vừa giãy giụa vừa chửi bới, còn Đỗ Minh Cường thì lại ghé miệng vào bên tai gã, khẽ nói một câu gì đó. Hàng Văn Trị không thể nghe được nội dung của câu nói đó, nhưng anh ta lại có thể chứng kiến được một thứ uy lực có hiệu quả chấn động trên khuôn mặt Hắc Tử. Khi Đỗ Minh Cường nói xong câu nói đó, khuôn mặt Hắc Tử co giật mạnh như thể trúng dùi cui điện, đồng thời tiếng chửi bới của gã cũng ngừng bặt như bị đông cứng lại. Sức lực toàn thân gã đều bị rút cạn, cơ thể mềm nhũn biến thành một đống bùn nhão. Sau đó Đỗ Minh Cường chỉ khẽ đá một cái đã khiến cho cả cơ thể to đùng của gã lăn từ nhà vệ sinh ra. “Cút đi!”
Khi Đỗ Minh Cường nói ra hai chữ này, ngữ khí hình như giống như đang trêu chọc một đứa bé học mẫu giáo. Còn Hắc Tử thật không ngờ lại ủ dột như vậy, đừng nói đến việc phản kháng, ngay cả dũng khí để phẫn nộ gã cũng không có. Hàng Văn Trị rất muốn hỏi Đỗ Minh Cường, hắn rốt cuộc dựa vào cái gì mà có thể dễ dàng đánh đổ được tên Hắc Tử ngông cuồng ngạo mạn. Nhưng anh ta lại nhớ lời dặn dò của đối phương: Không được làm gì cả, cũng không được nói gì cả. Cho nên anh ta chỉ có thể lặng lẽ chờ đợi, đồng thời anh ta cũng có dự cảm mãnh liệt: Một vở kịch hay mới chỉ bắt đầu! Lúc này trong cả phòng không có ai nói gì, hình như mỗi người đều có tâm sự. Chỉ có duy nhất Đỗ Minh Cường sau khi lên giường liền phát ra hơi thở mũi khe khẽ, như thể cả đời cũng không đủ để ngủ vậy. Thời gian dần dần trôi đi trong bầu không khí quái dị, giống như là cảm giác mây đen che kín bầu trời trước cơn mưa bão, yên tĩnh đến độ khiến người ta nghẹt thở. Cuối cùng tiếng chuông trong trại giam cũng vang lên, đã đến giờ tắt đèn đi ngủ rồi. Anh Bình và mọi người cũng vẫn đi đánh răng rửa mặt trong nhà vệ sinh như thường lệ, chỉ là lần này không ai rửa chân thay dép. Rõ ràng mọi người đều biết: Sau khi tắt đèn còn có một “hoạt động”
kịch liệt chờ đợi bọn họ. Tiểu Thuận vẫn là người cuối cùng của nhóm này như thường lệ, đợi đến khi cậu ta đánh răng rửa mặt xong thì đèn trong khu vực trại giam cũng tắt. Cậu ta không trở về giường của mình, mà khẽ đi đến trước mặt Hàng Văn Trị. Đã thương lượng trước là phải ra tay với Đỗ Minh Cường, anh Bình và mọi người đương nhiên cũng đã lên sẵn kế hoạch. Đúng như Đỗ Minh Cường phân tích, việc gài tang vật trong quá trình sản xuất sáng nay chỉ là “khúc dạo đầu”
, tác dụng chính là để trở thành lý do cho cuộc đụng độ sắp xảy ra vào buổi tối, ngộ nhỡ có kinh động đến quản giáo, cũng có lý do để biện hộ. Vở kịch hay của buổi tối cũng được bố trí xong xuôi, trước tiên vẫn cần phải tìm cớ đối với Hàng Văn Trị, bởi vì lúc trước họ cảm thấy Hàng Văn Trị càng dễ dàng bị kích động nổi giận, còn Đỗ Minh Cường ngược lại rất thờ ơ, rất có khả năng khiến cho bọn họ không có cách nào phát huy được sức lực. Mặc dù tình hình đã xảy ra biến hóa sau sự xung đột giữa Đỗ Minh Cường và Hắc Tử, nhưng anh Bình và mọi người không có cơ hội để lại thương lượng sách lược mới, tất cả lại vẫn phải tiến hành theo như phương án đã định. Dù sao chỉ cần gây sự khiến cho Hàng Văn Trị nổi giận, Đỗ Minh Cường chắc chắn sẽ không ngồi yên bỏ mặc. Tiểu Thuận rất thích thú được làm “vị quan tiên phong”
, cậu ta vốn là một tên rất thích gây sự. Vừa rồi bị dính một cú đòn của Hắc Tử, ngược lại lại càng khiến cậu ta muốn thử sức - thường ngày cậu ta cũng thường xuyên phải chịu đựng Hắc Tử, biết đâu hôm nay lại được nhân đà có cơ hội để trở mình. Huống hồ phía sau cậu ta còn có cả A Sơn và anh Bình, cả nhóm đối phó với một tên Đỗ Minh Cường, lẽ nào còn thực sự có thể bị thiệt thòi sao? Mang theo suy nghĩ này, Tiểu Thuận bèn nhìn chằm chằm vào Hàng Văn Trị, nói: “Ôi, mô phạm lao động, hôm nay giao cho anh một nhiệm vụ, hãy đi cọ nhà vệ sinh đi.”
Hàng Văn Trị nằm ngửa mặt, không buồn để tâm. “Con mẹ mày còn giả vờ câm à?”
Tiểu Thuận lên tiếng chửi bới, “Mày có tin là tao hất bãi cứt vào mặt mày không?”
“Tại sao anh ta lại phải đi cọ nhà vệ sinh?”
Giường tầng trên có người lên tiếng. Đúng như dự liệu, quả nhiên là Đỗ Minh Cường đứng ra, hắn trở người, mặt nằm hướng ra bên ngoài, cúi đầu vừa vặn bốn mắt nhìn nhau với Tiểu Thuận. “Anh ta không cọ cũng được, mày vào cọ.”
Tiểu Thuận vẫn ứng phó theo những câu nói đã được lên kế hoạch sẵn. Mục đích của họ chính là nhanh chóng kéo Đỗ Minh Cường xuống nước. “Vì sao không phải là anh ấy cọ thì là tôi cọ, các anh không thể cọ được à?”
Đỗ Minh Cường thật không ngờ lại lên tiếng hỏi Tiểu Thuận, ngữ khí của hắn rất nghiêm túc, nhưng Hàng Văn Trị nghe thế nào cũng vẫn cảm thấy là hắn đang trêu chọc đối phương. Bọn anh Bình lên kế hoạch ban đầu không được tỉ mỉ như vậy, Tiểu Thuận nhất thời không nghĩ ra được cần phải trả lời thế nào, mặt đỏ bừng bừng nín nhịn một lúc, sau đó mới ném ra một câu: “Xì, ai bảo hai đứa bọn mày ngủ ở nơi gần nhà xí chứ.”
“Lúc trước mày chẳng phải bảo trong phòng có mùi khai thối sao? Cọ nhà vệ sinh sạch sẽ, chẳng phải là hai đứa chúng mày ở gần nhất được hưởng phúc nhất sao?”
Anh Bình nói tỉnh bơ. Có thể là cảm thấy về mặt ngôn ngữ Tiểu Thuận đấu không lại Đỗ Minh Cường, cho nên y bèn nói chen vào để hỗ trợ. “Ồ, là như vậy à.”
Đỗ Minh Cường nghe vậy gật đầu, bộ dạng rất nghiêm túc. Sau đó hắn giơ cánh tay ra, đột nhiên nhảy bật từ trên giường xuống, một phát xuống ngay phía sau Tiểu Thuận. Tiểu Thuận giật nảy mình, cứ tưởng đối phương đột nhiên ra tay, vội vàng né tránh, bày ra tư thế phòng bị sẵn. Đỗ Minh Cường lại chỉ cười hi hi nhìn cậu ta nói: “Con người tôi rất lười, anh bảo tôi cọ nhà xí thì tôi chắc chắn không đồng ý. Nhưng tôi lại có một phương pháp giải quyết vấn đề này càng đơn giản hơn.”
Tiểu Thuận đoán biết đối phương chắc chắn là chẳng có lời nào hay ho, bèn không thèm tiếp lời hắn: “Mẹ mày chứ, mày nói nhiều lời làm gì, bảo mày cọ thì mày phải cọ!”
Câu nói tục này chính là ám hiệu, ở một góc khác trong phòng, A Sơn cũng đứng bật dậy, cùng với Tiểu Thuận hình thành nên trận thế kẹp Đỗ Minh Cường vào giữa. Theo như kế hoạch, Hắc Tử lúc này đây cũng phải đi đến để hỗ trợ, nhưng gã lại lần chần có vẻ hơi do dự, cho đến tận khi ánh mắt lạnh lẽo của anh Bình nhìn thẳng tới, gã mới miễn cưỡng đứng dậy, đứng ở phía sau A Sơn. Đỗ Minh Cường phát giác ra tình hình khác thường, hắn quay người nhìn bọn A Sơn, cười nói: “Các anh căng thẳng như vậy làm gì chứ? Tôi chỉ là muốn đổi giường với Tiểu Thuận, vậy thì việc cọ nhà xí chẳng phải là đã giải quyết được rồi sao?”
Giường trong phòng giam phân bổ rất có quy tắc, vị trí tốt xấu của giường trực tiếp gắn liền với địa vị của phạm nhân trong phòng giam. Đỗ Minh Cường đưa ra yêu cầu muốn đổi giường với Tiểu Thuận, rõ ràng là đã muốn chèn ép đối phương, Tiểu Thuận lập tức hét lên: “Đ.mẹ mày, đổi giường với ông mày à, mày dựa vào đâu chứ?!”
Đồng thời nhân lúc đối phương quay người, cậu ta bèn vung tay giơ nắm đấm. A Sơn không hề chậm trễ, cũng giơ một chân lên nhằm thẳng vào mặt Đỗ Minh Cường mà đá, cú đá này rất mạnh, lập tức vang lên một tiếng kêu thảm thiết. Chỉ đáng tiếc là người hét lên tiếng kêu đau đớn đó không phải là Đỗ Minh Cường, mà là Tiểu Thuận. Thì ra Đỗ Minh Cường đã né người đứng ở phía sau Tiểu Thuận, đồng thời tay phải của hắn cũng túm lấy cổ Tiểu Thuận, đẩy đối phương đến trước người mình, chính thức làm tấm lá chắn. “Mẹ kiếp!”
Tiểu Thuận nói giọng nghẹn ngào, “Các anh hôm nay đều ăn nhầm thuốc hay sao? Cứ xuất chiêu vào người tôi thế!”
A Sơn sượng sùng nuốt nước bọt, cũng không nói gì, ánh mắt lại càng trở nên hung dữ. Anh ta dồn sức, cả tay và chân đều sử dụng để tấn công Đỗ Minh Cường. Đỗ Minh Cường cũng không phản kích, chỉ túm Tiểu Thuận kéo tới kéo lui để hóa giải thế tấn công của đối phương. Tiểu Thuận là một người còn sống sờ sờ, bây giờ hoàn toàn trở thành một hình nộm giấy, không có chút tự do nào cả, còn không tránh khỏi bị dính liền mấy đấm mấy đá, thiểu não chửi bới thất thanh. Tình cảnh hài hước này xảy ra ngay trước mắt Hàng Văn Trị, anh ta hơi khó kìm nén, nhưng vẫn cố gắng để không phát ra âm thanh. “Được rồi, tạm thời hãy dừng tay!”
Anh Bình cuối cùng cũng không nhìn nổi nữa, y hét lên ngăn cản A Sơn, đồng thời sa sầm mặt đứng dậy ở trên giường tầng dưới. “Anh Bình, tay tên này cứng lắm, hôm nay e là không xử lý được hắn, vẫn phải lên kế hoạch lâu dài.”
Hắc Tử ghé lại gần anh Bình, hạ giọng lẩm bẩm. Vừa rồi khi A Sơn giao đấu với Đỗ Minh Cường, Hắc Tử vẫn luôn đứng bên cạnh án binh bất động. Tất cả điều này đều bị anh Bình nhìn thấy hết, bây giờ nghe thấy Hắc Tử nói vậy, trong lòng chợt trào dâng nỗi bực bội, giơ tay ra giáng cho đối phương một cái bạt tai, chửi bới: “Kế hoạch cái thằng chó nhà mày!”
Hắc Tử bị dính đòn, mặt bỏng rát đau đớn. Nhưng anh ta lại không dám nổi nóng, chỉ có thể run rẩy đứng ở bên cạnh nhìn anh Bình, sắc mặt rầu rĩ. Anh Bình mặc kệ Hắc Tử, bước ra phía ngoài. Vừa đi vừa nở nụ cười dữ tợn với Đỗ Minh Cường, nói: “Từ lâu tao đã nhận ra thằng nhóc mày không đơn giản, nhưng thật không ngờ mày lại có thân thủ như thế này.”
Đỗ Minh Cường cũng cười nhăn nhở trả lời: “Anh Bình quá khen rồi. Đùa nghịch với mấy người anh em, chắc là cũng không đến nỗi.”
Tiểu Thuận nhìn thấy anh Bình đi đến, giống như thể người bần nông trong xã hội cũ nhìn thấy quân giải phóng vậy, trên gương mặt đau khổ hiện lên nét mặt khấp khởi hy vọng, cũng mạnh miệng hơn. “Thằng khốn này, mày mau thả ông mày ra, không thì chết đòn với anh Bình!”
Cậu ta ngọ nguậy cơ thể giãy giụa để chửi bới, nhưng Đỗ Minh Cường chỉ cần dùng một tay nắm lấy hai cổ tay trái phải của cậu ta liền khiến cho cậu ta không thể nhúc nhích nổi. “Mày đừng lo, nó không dám động vào mày đâu.”
Anh Bình dừng bước ở vị trí cách hai người khoảng ba bước chân, anh ta hình như đang nói với Tiểu Thuận, nhưng ánh mắt thì lại nhìn chăm chăm vào Đỗ Minh Cường, “Nó là phạm nhân thụ hình thời gian ngắn, người như vậy không dám gây sự ở trong nhà giam - nó sợ tăng thêm hình phạt.”
Đỗ Minh Cường gật đầu thừa nhận: “Anh nói không sai, tôi không muốn gây chuyện.”
“Nhưng tao thì không như vậy.”
Anh Bình từ từ nheo mắt lại, hỏi đối phương: “Trong trại giam này, từng phạm nhân đều sợ tao, mày biết vì sao không?”
Nét mặt tươi cười của Đỗ Minh Cường trở thành khổ não, sau đó hắn trả lời: “Tôi biết, bởi vì anh chưa bao giờ sợ tăng thêm hình phạt.”
Anh Bình gật đầu: “Bây giờ tao là tù chung thân, muốn tăng thêm cũng không tăng nổi. Tao cũng không hy vọng giảm hình, cho nên ở trong trại giam này, bất luận là phạm nhân nào, tao muốn đánh thì đánh, muốn chửi thì chửi, chỉ cần không gây ra án mạng, nhiều nhất cũng chỉ là ăn dùi cui điện, nhốt ở phòng kín, mẹ nó chứ, hôm nay tao sẽ liều mình đấy!”
Đỗ Minh Cường thở dài, hắn biết rất rõ lời đối phương nói chính là sự thực. Trên thực tế, bất luận ở trong trại giam nào, thủ đoạn quan trọng nhất của người quản lý trại giam chính là dùng mồi nhử giảm hình phạt đối với phạm nhân. Tất cả những biểu hiện tốt đều có thể được tích điểm, khi mà số điểm tích được đạt đến một mức độ nào đấy thì sẽ có thể có được cơ hội để giảm hình phạt. Tương tự như vậy, một lần vi phạm kỷ luật thì sẽ khiến cho tất cả những sự vất vả để tích điểm lúc trước đều trở thành vô ích. Trong chế độ như vậy, các phạm nhân không thể không thận trọng, bởi vì mỗi lần họ kích động đều sẽ khiến cho mình càng cách xa sự tự do hơn một bước. Nhưng anh Bình thì lại xuất phát từ nguyên nhân đặc biệt nào đó không muốn rời khỏi ngục tù, cho nên giảm hình phạt đối với y không có chút tác dụng nào cả. Dùi cui điện của Trương Hải Phong mặc dù cũng có uy lực khiến người ta sợ hãi, nhưng đó dù sao cũng chỉ là nỗi đau nhất thời, đối với nhân vật dữ dằn như anh Bình đây, nghiến răng một lúc thì cũng xong. Bởi vì sự hạn chế mà anh Bình phải chịu ở trong tù ít hẳn hơn những phạm nhân khác, đây cũng chính là nhân tố quan trọng nhất để y có thể xưng bá một phương ở chốn đầy hổ sói này. “Mày đã biết những điều này, vậy thì mày dựa vào đâu mà dám đấu với tao?”
Anh Bình thấy Đỗ Minh Cường không lên tiếng, bèn hằn học cười khẩy. Sau khi bật cười mấy tiếng, y chợt quay người, lao đến giường của Hàng Văn Trị ở gần đó. Động tác của anh Bình vô cùng mau lẹ, còn Hàng Văn Trị thì lại không chút đề phòng, khi anh ta nhận thức ra cơ sự thì đã muộn rồi, anh Bình như con chim ưng bắt gà con kéo anh ta xuống giường, đồng thời ác độc vặn ngược cánh tay phải của anh ta. Hàng Văn Trị rên một tiếng, nghiến răng cố gắng chịu đựng nỗi đau đớn ở vị trí khuỷu tay mang lại. “A Sơn, mày tiếp tục đi.”
Anh Bình ngồi lên trên chiếc giường đó, nói vẻ tự tin, “Nếu nó còn dám dùng Tiểu Thuận để làm lá chắn, tao sẽ vặn đứt cánh tay của thằng nhóc này!”
Đỗ Minh Cường biết Anh Bình nói được làm được, chỉ có thể lắc đầu khổ não, đá Tiểu Thuận sang một bên. A Sơn nhìn thấy không còn trở ngại gì nữa, bèn dồn hết sức lao về phía Đỗ Minh Cường, hai người dính vào nhau. Đỗ Minh Cường chỉ né tránh chống đỡ, chứ không đánh lại, một mặt là hắn không muốn làm to chuyện, mặt khác hắn cũng thực sự lo lắng làm cho Anh Bình nổi giận, y sẽ ra tay rất nặng với Hàng Văn Trị, vậy thì không dễ giải quyết. Tiểu Thuận sau khi bị đá ra khỏi trận chiến, chao đảo mấy cái rồi mới đứng yên được. Ngẩng đầu lên nhìn thấy Hắc Tử vẫn đứng ngẩn người ở một chỗ, cậu ta bèn nói giọng oán thán: “Nhìn gì chứ? Mọi người cùng lên đi!”
Hắc Tử “ừm”
một tiếng, nhưng chân lại không hề nhúc nhích, Tiểu Thuận không đợi gã, quay người lao về phía Đỗ Minh Cường. Khóe mắt hắn phát giác ra việc đó nghiêng người chân khẽ khều nhẹ một cái, Tiểu Thuận không kịp dừng bước, ngã lộn nhào ra chỗ cửa phòng giam. “Thật là thằng ăn hại!”
Anh Bình chửi Tiểu Thuận một câu tỏ ra khinh ghét. Sự tự tôn của Tiểu Thuận đã bị tổn thương lớn, vừa xấu hổ vừa bực bội. Cậu ta biết thân thủ của mình thua xa Đỗ Minh Cường, trong lúc gấp rút cũng không thèm đứng dậy nữa, cứ thế lăn đến chân của Đỗ Minh Cường. Đỗ Minh Cường bèn giơ chân lên đá vào ngực cậu ta, Tiểu Thuận nghiến chặt răng, cố gắng chịu đau đớn cũng không né tránh, nhân đà ôm chặt lấy chân phải của Đỗ Minh Cường, sau đó lại vịn cả người vào, muốn kéo đối phương ngã xuống. Cách thức đánh nhau này chẳng khác gì với bọn vô lại đầu đường xó chợ. Hơn nữa không gian ở trong phòng giam rất chật hẹp, Đỗ Minh Cường không có cách nào để né tránh, mặc dù chân hắn đứng rất vững, nhưng dưới chân lại có hẳn một thằng người to xác quấn lấy, bước chân đi lại cũng rất khó. Lần này muốn né tránh cú đấm đá dũng mãnh của A Sơn thì khó khăn hơn nhiều rồi. “Xì, tao xem mày ba đầu sáu tay có thể gắng gượng được bao lâu.”
Anh Bình ngồi ở bên cạnh nở nụ cười nham hiểm. Hàng Văn Trị đang cố gắng ngước đầu dưới gọng kìm của y, đồng thời cũng đang chú ý trận đấu ngay trước mắt này. Thấy A Sơn giơ cú đấm chuẩn bị giáng vào đầu Đỗ Minh Cường, Đỗ Minh Cường đã bị Tiểu Thuận giữ chặt ở góc tường, trong tình thế không thể nào né tránh, hai tay bắt chéo thành hình chữ thập để chặn cánh tay phải của A Sơn, sau đó hắn lại lật trở cổ tay, ép cánh tay của đối phương ở trước ngực mình. A Sơn dốc sức để giật ra, nhưng lại không thể giằng ra được. Anh ta bèn nắm chặt tay trái, liều mạng vung tay lên. Đỗ Minh Cường kéo hai tay, mượn sức mạnh cú đấm của đối phương để xoay anh ta nửa vòng, đồng thời hắn chợt bật cười, nói: “Phương Vĩ Sơn, anh đã quên vụ án mạng ở hồ Thái Bình rồi sao?”
Câu nói này mang theo một sức mạnh thần bí, lập tức khiến cho cả người A Sơn cứng đờ ngay tại chỗ. Phương Vĩ Sơn chính là họ tên đầy đủ của anh ta, từ sau khi anh ta vào tù thì rất ít người nhắc đến, bây giờ đột nhiên phát ra từ miệng Đỗ Minh Cường, khiến anh ta không kìm nổi cảm giác hoang mang. Thế nhưng nửa câu sau của đối phương càng khiến cho A Sơn vô cùng sợ hãi, anh ta sau phút kinh ngạc hồi lâu, mới thấp thỏm hỏi ngược lại: “Mày nói gì?”
“Vào sáng sớm ngày tháng năm , mày và Phan Đại Bảo ở bên hồ Thái Bình cướp bóc tài sản một người đàn ông độc thân, kết quả là bị đối phương phản kháng, trong lúc tức giận chúng mày đã giết chết người đàn ông này. Vứt xác xuống hồ Thái Bình.”
Đỗ Minh Cường vừa nói, vừa bỏ sức ra để đối phó với tên Tiểu Thuận cứ bám riết lấy dưới chân, cho đến tận khi giẫm chặt đối phương vào góc tường, hắn mới ngẩng đầu lên nhìn A Sơn cười nói, “Sự việc này không phải là tôi tự bịa ra chứ?”
A Sơn trợn trừng mắt nhìn đối phương, nhất thời không nói được gì. Biểu hiện này của anh ta rõ ràng là đã chứng thực lời nói của Đỗ Minh Cường. Những người khác ở trong phòng đều lộ ra thần sắc kinh ngạc, tiêu điểm của sự chú ý cũng từ đó mà bị di chuyển. “Mày còn cõng cả án mạng sao?”
Anh Bình hét lên hỏi một câu. Trên trán A Sơn nổi lên mấy đường gân xanh, do dự hồi lâu, anh ta mới hạ giọng nói: “Anh Bình, việc này bây giờ không nói được!”
Đối với A Sơn, sự việc này đương nhiên không thể nói được. Ba năm trước anh ta bị vào tù vì vụ án cướp bóc liên hoàn, bị xử tù năm, mặc dù việc anh ta cõng trên lưng một vụ án mạng vẫn không bị cảnh sát phát hiện ra, nhưng sự việc này lại luôn là tâm bệnh của anh ta. Anh ta ở trong ngục vẫn luôn trầm mặc kiệm lời, cũng là có nguyên nhân ở trong đó. Thật không ngờ đột nhiên lại bị một kẻ xa lạ lôi ra, sự chấn động kinh hãi trong lòng anh ta quả thực không hề nhỏ chút nào. “Phan Đại Bảo đã khai tôi ra à?”
Sau giây phút trầm mặc, lại nghe thấy A Sơn run rẩy hỏi. “Nếu anh ta khai anh ra, anh còn có thể sống đến bây giờ sao?”
Đỗ Minh Cường nhìn A Sơn, “Phan Đại Bảo đã chết rồi, sự việc này chỉ có mình tôi biết.”
Đỗ Minh Cường nói đều là sự thực, A Sơn và Phan Đại Bảo gây lên vụ án mạng đó, phía cảnh sát vẫn không phá được. Nhưng Đỗ Minh Cường năm đó trong khi được huấn luyện trở thành Eumenides, đã từng xử lý một số vụ án bị tích lại của cảnh sát, trong đó có án mạng hồ Thái Bình. Đỗ Minh Cường lần theo manh mối tìm được Phan Đại Bảo, từ miệng của ông ta lấy được tên của một người tham gia vụ án: Phương Vĩ Sơn. Hắn đã gửi đến cho Phan Đại Bảo bản thông báo tử vong, còn Phương Vĩ Sơn bởi vì đã vào tù, cho nên đã trốn thoát được hình phạt của hắn. Quá trình này A Sơn đương nhiên không hề hay biết, và anh ta bây giờ cũng không quan tâm đến những điều này. Anh ta chỉ nghiến chặt răng hỏi Đỗ Minh Cường: “Vậy mày... mày muốn thế nào?”
“Tôi vốn dĩ chẳng muốn thế nào. Nhưng...”
Đỗ Minh Cường cười nhạt, “Nếu như có người cả ngày cứ bám theo muốn đánh tôi, anh nói xem tôi có cảm thấy buồn bực hay không?”
A Sơn đương nhiên có thể nghe hiểu được ý tứ trong lời nói của đối phương. Anh ta ủ dột cúi đầu, quay người mơ màng nhìn anh Bình. “Mẹ mày, thằng ôn này mày muốn làm điệp báo à? Vậy thì đỡ phải để ông mày ra tay, người của cả trại giam này sẽ dồn sức để xử lý mày!”
Anh Bình hằn học uy hiếp Đỗ Minh Cường. “Điệp báo”
chính là người bán đứng bí mật của phạm nhân cho quản giáo, người như vậy bị căm hận nhất trong số các phạm nhân, sẽ bị coi là kẻ “phản đồ”
trong tập thể tội phạm. Đỗ Minh Cường đương nhiên cũng hiểu rõ mối quan hệ lợi hại trong đó, hắn cười “ha”
một tiếng, nói: “Chi tiết của vụ án đó tôi nắm rất rõ, nếu muốn làm điệp báo còn phải đợi đến tận bây giờ sao? Một vụ án mạng, hi hi, dù thế nào cũng có thể nhận được biểu hiện lập công lớn lao chứ?”
“Không làm điệp báo coi như mày cũng biết điều.”
Anh Bình vẫy tay về phía A Sơn, “Mày đến đây đi, vụ đánh nhau này thì mày không đánh được rồi.”
A Sơn lui về cạnh anh Bình, thần sắc vẫn hoang mang bất định. Sự việc hôm nay đã bị Đỗ Minh Cường khui ra rồi, tất cả mọi người ở trong phòng giam đều nghe thấy. Sau này không cần biết là thông tin hé lộ ra từ miệng ai, cũng đều có thể đem đến sự phiền phức to lớn cho mình. Thấy A Sơn đã lùi lại, thần sắc Đỗ Minh Cường trở nên thoải mái hơn, hắn đi từ góc tường ra, ngáp dài, nói: “Đánh nhau vốn không thể giải quyết được bất cứ vấn đề gì. Chúng ta cần phải ngồi xuống để nói chuyện, các anh thấy đấy, có một số sự việc nói chuyện với nhau chẳng phải là rõ ràng rồi sao?”
Anh Bình mặt sa sầm, bây giờ y biết thằng nhóc trước mắt đây không chỉ thân thủ giỏi mà tâm cơ cũng rất sâu sắc. Sau khi trầm mặc giây lát, y lạnh lùng hỏi: “Mày muốn nói về vấn đề gì?”
“Lúc trước tôi đã nói rồi - đổi giường.”
Đỗ Minh Cường lúc lắc đầu nói, “Tôi và Tiểu Thuận đổi giường, để tránh tình trạng nhà vệ sinh không có ai dọn dẹp, cứ luôn bốc mùi hôi thối.”
“Mày dựa vào đâu mà đòi đổi giường với tao?”
Tiểu Thuận lồm cồm bò dậy, bộ dạng rất không phục, nhưng cậu ta lại không dám đi lên trước để hứng đòn, đành phải tranh thủ cơ hội lên tiếng trước, “Tao giết người nên mới phải vào đây, mày là cái thá gì chứ?”
Địa vị của các phạm nhân ở trong ngục luôn có mối quan hệ mật thiết với tội danh của bọn họ, trong đó phạm nhân mắc tội giết người là được kính sợ nhất. Tiểu Thuận trước đây rất thích khoe khoang tội danh của mình, để áp đảo những kẻ đối đầu khiến cậu khó chịu. Chiêu này nếu như thường ngày thì cũng có chút tác dụng, nhưng lúc này đây Đỗ Minh Cường lại tỉnh bơ, thậm chí còn hỏi ngược lại vẻ khinh mạn: “Mày cũng đã từng giết người sao?”
Tiểu Thuận rướn cổ lên: “Phí lời, tao không những giết người, hơn nữa người mà tao giết là Loa To, mày thử nghe ngóng xem, đó là nhân vật đại danh ở trong giới xã hội đen của Đông Thành!”
“Ồ, mày nói đến “vụ án giết người .”
à?”
Đỗ Minh Cường nheo mắt, như thể đang nhớ lại điều gì, sau đó hắn chậm rãi nói, “Đó là mùa hè năm kia, tên Loa To đã lăn lộn nhiều năm ở Đông Thành bị người ta dùng con dao dài đâm chết ở cửa tòa nhà thương mại Tân An. Bởi vì vụ án xảy ra ở trung tâm thành phố, lại giữa ban ngày ban mặt, cho nên đã gây nên sự chấn động rất lớn cho người dân thành phố. Sau đó điều tra rõ, thì ra một vị đại ca ở chốn giang hồ muốn tìm Loa To báo thù, bèn sai khiến một thằng học sinh lưu manh ở trong thành phố để làm việc này. Thật không ngờ thằng học sinh lưu manh đó ra tay không biết nặng nhẹ, thật không ngờ lại đâm thẳng con dao dài chém đứt cổ Loa To. Điều hoang đường hơn nữa là, cậu ta trước khi xuất phát còn bảo một tên “tiểu đệ”
gọi một nhóm học sinh ở trong trường mình đến để vây quanh thị uy. Sự việc này sau khi vỡ lở, tên lưu manh này và nhân vật đại ca chốn giang hồ đã sai phái cậu ta đều bị xử tử hình, và “cậu tiểu đệ”
giúp cậu ta gọi người cũng bị định tội cố ý giết người xử phạt mười lăm năm tù, nghe nói cậu tiểu đệ này lúc ở tòa án nước mắt nước mũi chảy vòng quanh, vô cùng hối hận. Cậu ta khóc lóc nói với quan tòa, mình cũng là bị thằng bạn học lưu manh đó ức hiếp, bất đắc dĩ mới phải gọi người. Nhìn thấy Loa To bị chém chết, cậu ta dầm luôn ở ngay hiện trường, hi hi, thật không ngờ giai đoạn lịch sử này cũng đáng để khoe khoang khoác lác?”
Trong lúc Đỗ Minh Cường nói, sắc mặt Tiểu Thuận càng trở nên vô cùng khó coi, cái đầu ngẩng cao cũng không thể không rụt lại. Sau khi cậu ta vào tù vẫn thường luôn dùng “chém chết”
Loa To để làm vốn liếng khoác lác, nhưng chi tiết trong đó thì lại chưa bao giờ nhắc đến với bất kì ai. Bây giờ bị Đỗ Minh Cường lật tẩy sự việc, chút “vốn liếng”
đó đều chỉ có thể trở thành trò cười vô vị. “Mẹ kiếp, tao nói mà, nhìn bộ dạng nhát chết này của mày mà có thể giết chết được Loa To?”
Anh Bình bĩu môi về phía Tiểu Thuận, nói giọng chán ghét, “Chút khí khái này của mày đúng thực là không đáng để ngủ giường trong, mày hãy chuyển ra giường ngoài ngủ đi.”
Tiểu Thuận rầu rĩ nét mặt không dám phản bác, cậu ta có thể nói được gì đây? Chỉ cần Đỗ Minh Cường không tuyên truyền “lịch sử vinh quang”
này của mình ra ngoài phòng giam, thì cậu ta đã tạ ơn trời đất rồi, làm gì còn dám tranh giường chiếu với đối phương nữa chứ? “Ừm.”
Đỗ Minh Cường gật đầu, xem ra rất hài lòng với sự bố trí của anh Bình, sau đó hắn lại nói, “Tôi đổi giường, bạn của tôi cũng không thể ở lại giường ngoài để chịu tội. Thế này đi, hãy để anh ấy đổi chỗ với Hắc Tử. Hắc Tử, anh không có ý kiến gì chứ?”
Từ sau khi xảy ra cuộc xung đột buổi tối, Hắc Tử vẫn luôn đứng thẫn thờ trong phòng, hình như là không muốn bị cuốn vào trong đó. Bây giờ Đỗ Minh Cường đặc biệt nói hẳn tên của gã, gã muốn giả câm giả điếc cũng không được nữa rồi. Thế là gã đành phải bước mấy bước ra phía bên ngoài phòng, cười nói: “Chẳng phải chỉ là vị trí giường sao? Giường trong giường ngoài vẫn chẳng phải đều ngủ được sao.”
Anh Bình nhìn Đỗ Minh Cường, lại liếc mắt lườm Hắc Tử, chợt lên tiếng chửi: “Mẹ mày, mày có phải là cũng có đuôi bị nó nắm được trong tay không?”
Hắc Tử nét mặt sượng sùng, không dám thừa nhận cũng không dám biện bác. “Mày tự nói đi, là chuyện gì?!”
Anh Bình trừng mắt, “Đừng có để nó lại lôi mày ra!”
Hắc Tử bình thường mặc dù rất hống hách ngang ngược, nhưng chưa bao giờ dám trái lời anh Bình. Bây giờ nhìn thấy anh Bình nổi giận, tự mình cũng suy ngẫm: Đến nước này chắc chắn cũng không thể giấu được nữa rồi, đành phải nói rõ sự thực. “Anh Bình, là em đã chỉ điểm Mã Tam... Anh biết tội của em phạm phải, nếu không chỉ điểm Mã Tam thì em chắc chắn sẽ mất mạng...”
Hắc Tử bị bắt vào tù vì tội buôn bán ma túy, bị xử tội tử hình chậm thi hành án, sau đó lại sửa thành chung thân. Mã Tam là người anh em cùng lăn lộn với gã, còn phạm tội sớm hơn cả gã, sau đó vẫn luôn lẩn trốn ở bên ngoài. Trong thời gian này Hắc Tử bèn chủ động giúp Mã Tam chăm sóc bố mẹ già, điều này khiến cho Mã Tam vô cùng cảm động. Sau đó Mã Tam bị cảnh sát bắt và xử tội tử hình, trước khi bị tử hình áp giải đến khu trại giam số , luôn miệng khen ngợi Hắc Tử. Anh Bình cũng vì vậy mà cảm thấy Hắc Tử nhân nghĩa, cho nên ở trong tù mới đặc biệt nẫng đỡ Hắc Tử. Bây giờ vừa nghe nói là gã chỉ điểm Mã Tam, anh Bình vừa kinh ngạc vừa nổi nóng, y bực bội truy hỏi: “Chẳng phải là mày giúp Mã Tam chăm sóc bố mẹ sao? Sao lại chỉ điểm hắn?!”
Hắc Tử bày ra khuôn mặt khổ não, thận trọng trả lời: “Em đã lắp máy nghe trộm ở trong nhà Mã Tam, sim di động mà bố anh ta dùng cũng là do em làm cho, cho nên việc liên hệ của Mã Tam với gia đình, em đều có thể điều tra ra được. Sau đó việc của em bại lộ bị bắt, vì muốn giữ được tính mạng, em đã chỉ điểm ra tung tích của Mã Tam.”
“Thằng khốn nạn.”
Anh Bình tức giận hét lên chửi bới, “Hắc Tử ơi Hắc Tử, mày đúng là đủ hắc đấy! Mày từ sớm đã ngầm tính muốn hại Mã Tam phải không? Khốn kiếp, ông mày đúng là đã mù mắt, thật không ngờ còn xem trọng thứ đồ khốn nạn như mày! Cút đi! Đến cửa nhà xí quỳ xuống cho tao, tối hôm nay đừng có mà bén mảng lên giường!”
Hắc Tử biết mình đuối lý, cũng không dám cãi lại, ngoan ngoãn đến quỳ trước cửa nhà vệ sinh. Ngay cả Tiểu Thuận cũng không nén được nhìn gã với ánh mắt khinh bỉ, trong lòng nghĩ thầm: “Hừ, điệp báo, còn bán đứng bạn bè!”
Anh Bình lúc này chuyển ánh mắt về phía Đỗ Minh Cường, lạnh lùng nói: “Được đấy, thằng nhóc mày biết khá nhiều chuyện đấy!”
Đỗ Minh Cường cười hi hi: “Tôi là phóng viên mà, phóng viên là người có thể dò la ra được rất nhiều bí mật, nếu không phải là quá đà, tôi cũng không ngồi ở trong phòng giam này.”
Lời của hắn nói nửa thật nửa giả. Đúng vậy, một trong những nguyên nhân hắn vào ngục chính là đã phạm phải tội phi phạm đạt được những điều cơ mật quốc gia, nhưng việc hắn biết rõ về Hắc Tử và mọi người thì lại chẳng liên quan gì đến thân phận “phóng viên”
cả. Đó là bởi vì khi hắn nhận sự huấn luyện trở thành sát thủ, đã từng giành rất nhiều thời gian để nghiên cứu tất cả những vụ án lớn và phạm nhân nhận hình phạt nặng ở trong tỉnh thành. Kiểu nghiên cứu này là để hắn tìm kiếm vật đi săn để trừng phạt, đồng thời cũng là để ứng phó với cuộc sống tù tội mà rất có thể sau này hắn phải trải qua. Anh Bình cũng chẳng buồn bận tâm đến những điều then chốt phía sau này. Khóe miệng y nhếch lên nụ cười nhạt hỏi Đỗ Minh Cường: “Vậy còn về tình hình của tao, mày chắc chắn cũng đã dò la được không ít nhỉ?”
Đỗ Minh Cường nhìn thẳng vào anh Bình, lên tiếng: “Tên thật của anh là Thẩm Kiến Bình. Năm nay tuổi. Lúc anh hơn tuổi, anh đã là một trong số mấy vị đại ca nổi danh trong chốn giang hồ ở tỉnh thành. Nhưng mười một năm trước anh gặp phải sự thất bại to lớn, bởi vì anh bị bại dưới tay một đối thủ còn lợi hại hơn. Đối thủ đó bắt đầu truy sát anh, anh gần như không còn con đường nào để chạy trốn, cuối cùng đành phải tự thú với cảnh sát, mượn cớ đó để trốn vào trong trại giam dành cho những phạm nhân hình phạt nặng. Anh biết đây là nơi phòng thủ nghiêm ngặt nhất trong toàn tỉnh, cho dù là đối thủ thần thông quảng đại đó cũng không thể nào giết anh được ở đây. Từ đó anh ở trong trại giam xưng bá một phương, muốn làm gì tùy ý, không những không mong muốn giảm hình phạt, ngược lại còn nhiều lần tăng hình phạt để thành chung thân. Không phải là anh không khao khát tự do, chỉ là anh không dám rời khỏi nhà tù này mà thôi. Sự huênh hoang khoác lác của anh ở trong bức tường cao này thực ra đang phản ánh tâm trạng sợ hãi cực đoan đối với một người nào đó.”
Anh Bình im lặng nghe hết đoạn tường thuật này, sau đó y gật đầu, bình tĩnh nói: “Mày nói rất đúng, tao đúng là sợ con người đó, nhưng đó không phải là việc gì đáng xấu hố cả, trên thực tế, việc dám đối đầu với người đó là việc đáng tự hào nhất trong cuộc đời này của tao. Tao chỉ muốn hỏi mày, tao còn có sự việc nào đáng xấu hổ có thể bị mày nắm được đuôi ở trong tay không?”
Đỗ Minh Cường mím môi, lắc đầu nói: “Không có.”
“Vậy thì tốt.”
Ngữ khí của anh Bình chợt trở nên thâm u đáng sợ, “Hôm nay mày đã giẫm lên ba người anh em của tao, bất luận bọn chúng trước đây thế nào, tao rốt cuộc vẫn là đại ca của bọn chúng. Cho nên cuộc chiến này tao bắt buộc phải lấy lại. Bây giờ mày đã túm được điểm yếu ba người anh em của tao, tao sẽ lấy một cánh tay của bạn mày, cuộc giao dịch này cũng miễn cưỡng được đấy chứ?”
Trong lúc nói, cổ tay anh Bình dồn sức bẻ quặt cánh tay phải của Hàng Văn Trị. Hàng Văn Trị rên một tiếng, mồ hôi trên trán toát ra từng giọt lớn. “Đợi đã!”
Đỗ Minh Cường giơ tay ra thể hiện ngăn cản. Anh Bình lạnh lùng nhìn hắn: “Mày vẫn còn điều muốn nói sao?”
“Nếu như anh làm anh ta bị thương, anh chắc chắn sẽ phải hối hận.”
Đỗ Minh Cường nghiêm sắc mặt nói, “Bởi vì tôi còn đem tới cho anh một thông tin, thông tin này đủ để thay đổi trạng thái sinh tồn của anh.”
Anh Bình chau mày, y tin đối phương không phải là đang phô trương thanh thế. Thế là y khẽ nới lỏng cánh tay Hàng Văn Trị, truy hỏi: “Là thông tin gì?”
Đỗ Minh Cường đi lên trước một bước, hắn nhìn chằm chằm vào mắt anh Bình, nói rành rợt: “Đối thủ mà anh sợ hãi, ông ta đã chết rồi!”
“Chết rồi?”
Anh Bình lập tức trợn tròn mắt, “Làm sao mà chết?”
“Bị người ta giết chết.”
Đỗ Minh Cường trả lời, “Bây giờ có thể thả bạn tôi ra được rồi chứ?”
Thần sắc hưng phấn trên mặt anh Bình lại lập tức biến mất, y không những không buông tay, ngược lại còn gồng sức hơn, đồng thời lắc đầu cười khẩy nói: “Mày lừa tao, không có người nào có thể giết được hắn!”
Đỗ Minh Cường nhún vai, cũng cảm thấy hơi bất lực trước thái độ cố chấp của anh Bình. Sau khi nghĩ một lát, hắn chỉ tay vào Hàng Văn Trị: “Anh có thể hỏi anh ta.”
Anh Bình túm lấy cổ áo của Hàng Văn Trị quay anh ta lại, đôi mắt nhìn chằm chằm vào đối phương, tạo nên bầu không khí âm u đáng sợ, sau đó mở miệng hỏi: “Mày có biết Đặng Ngọc Long không?”
Hàng Văn Trị ngẩn người, hơi hoang mang: “Đặng Ngọc Long?”
“Chính là Đặng Hoa, thị trưởng Đặng!”
Đỗ Minh Cường đứng bên bổ sung một câu. Sau khi hắn nêu ra cái tên này, những người khác ở trong phòng giam cũng đều lộ ra thần sắc kinh ngạc, bởi vì cái tên này thực sự quá ngân vang đối với họ. “Đặng Hoa, tôi biết.”
Hàng Văn Trị lúc này cũng vội vàng trả lời, “Ông ta đúng là đã chết rồi!”
Anh Bình chú ý biểu hiện ánh mắt nét mặt của Hàng Văn Trị trong lúc nói, y tin là đối phương không nói dối. Tay y bắt đầu khẽ run lên, không kìm nén nổi thứ tâm trạng kích động ở trong lòng. Y hít thở một hơi thật sâu để khống chế, sau đó lại truy hỏi tiếp: “Hắn làm sao mà chết? Mày nói cho tao nghe! Dám xuyên tạc, tao sẽ cắt lưỡi mày!”
“Có một tên sát thủ mạng đã gửi cho ông ta Bản thông báo tử vong, sau đó giết chết ông ta ở đại sảnh phòng chờ sân bay.”
Hàng Văn Trị nói đúng sự thật, thấy anh Bình hình như vẫn chưa thỏa mãn, anh ta lại bổ sung thêm một câu, “Còn tình hình cụ thể hơn nữa thì tôi không rõ.”
“Sát thủ mạng?”
Anh Bình không hiểu lắm về cụm từ này, y ngẩng đầu lên, muốn có được đáp án tỉ mỉ hơn từ Đỗ Minh Cường, “Hắn ta làm việc cho ai?”
Đỗ Minh Cường trầm mặc giây lát trả lời: “Anh ta không làm việc cho bất cứ ai, anh ta đến đi một mình, chuyên giết những kẻ phạm tội nhưng lại chưa bị trừng phạt.”
Anh Bình thả Hàng Văn Trị ra, rơi vào trạng thái trầm tư suy ngẫm, giây lát sau, y lắc đầu, than thở: “Thế giới bên ngoài thay đổi nhiều thật đấy...”
Hàng Văn Trị cuối cùng cũng thoát khỏi sự kìm kẹp, anh ta xoa nắn cổ tay sưng phồng, dùng ánh mắt khác lạ nhìn Đỗ Minh Cường. Hôm qua khi bọn họ ngồi nói chuyện, Đỗ Minh Cường còn tỏ ra không hề biết gì về Eumenides, thế nhưng lúc này đây anh ta lại có vẻ như cái gì cũng biết, trong biểu hiện hoàn toàn tương phản này ẩn chứa điều gì? Đỗ Minh Cường hiểu được câu hỏi vô thanh của đối phương, hắn chỉ khẽ cười nhạt, nhưng không nói gì. Anh Bình tự cảm thán một hồi, rồi bắt đầu đưa ra câu hỏi mới: “Sự việc xảy ra lúc nào?”
“Mùa thu năm ngoái.”
“Mẹ kiếp.”
Anh Bình hạ giọng oán thán một câu, “Đã mấy tháng rồi, sao Cao lão nhị không báo tin vào cho tôi.”
Đỗ Minh Cường cười “hi”
một tiếng: “Đặng Hoa chết rồi, bây giờ chính là cơ hội tốt để Cao Đức Sâm độc bá tỉnh thành, anh ta nói với anh làm gì chứ? Mười năm rồi, anh vẫn cứ tưởng là anh ta vẫn coi anh là đại ca sao?”
Anh Bình sa sầm mặt không nói, trong lòng lại hiểu rất rõ đạo lý này: Đúng vậy, lúc này nếu đem so sánh, các “tiểu đệ”
trước đây của y càng hy vọng y mãi mãi ở trong chốn lao tù này không bao giờ được ra ngoài. Mười năm rồi, y đúng là đã cách xa thế giới bên ngoài quá lâu, rất nhiều sự việc đã không giống như ở trong ký ức của y nữa rồi. Sau khi trào dâng những tâm trạng này, anh Bình đã không còn tâm tư để quan tâm đến trận giao đấu xảy ra trong phòng giam này nữa. Y lặng lẽ đứng dậy đi vào phía trong. Nhưng y không lên giường nghỉ, mà là đứng ở chân tường ngước đầu lên nhìn ô cửa sổ thoát khí ở phía trên đầu. Ánh trăng nhàn nhạt soi vào qua ô cửa sổ, không hề khác biệt với hàng nghìn buổi đêm suốt mười năm này. Nhưng trong mắt anh Bình, ánh trăng đêm nay lại toát ra ánh sáng khác thường khiến người ta vừa hưng phấn vừa thương cảm. Chú thích: . Trong câu chào của người Trung Quốc có chữ “hảo”
nghĩa là tốt, khỏe. . Chính là rắn hổ mang, Tiểu Thuận cố tình khích Hàng Văn Trị.