Bàn Ti Động 38 Hào

chương 102: không thể không có tâm phòng người

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trước kia có một khoảng thời gian, lời răn mình của ta là, quý trọng sinh mệnh, rời xa đạo sĩ.

Thật ra đó là ta nghĩ quá hạn hẹp. Nguy hiểm trên đời này còn rất nhiều, không chỉ mình đạo sĩ, người, yêu, thú bên cạnh… cũng phải có thể phòng thì phòng.

“Sư phó, người sao lại thở hổn hển như thế?”

“À, không có việc gì…”

Ta cắm đầu xuống giường.

Vừa rồi ta cư nhiên đi làm một chuyện…

Có lẽ là quá thuận tay, chuyện tương tự với lúc ở Già Hội sơn ta cũng từng làm, bất quá vừa rồi… Ừm, ta quả nhiên có tâm phòng người, hơn nữa phòng còn không nhẹ đâu.

Ta không biết mình mơ mơ màng màng nằm úp sấp trên giường bao lâu, bỗng nhiên nghe thấy Hôi Đại Mao gào một tiếng bên ngoài, làm ta kinh động từ trên giường ngồi bật dậy.

“Sư phó, sư phó! Ngao công tử đến đây!”

Tử Hằng?

Ta vội vàng nhảy xuống giường, hai bước đi qua kéo cửa ra.

Phía ngoài cửa. Hôi Đại Mao đang ra sức lôi kéo tay áo của một người.

Người nọ mặc áo choàng màu xám. Viền áo thêu mây. Trên đầu cài cây trâm lục ngọc.

Hắn quay người. Ta nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc kia. Chỉ cảm thấy mũi đau xót. Vội vàng chào: “Tử Hằng. Đã lâu không gặp.”

Nụ cười của hắn vẫn tao nhã. Thế nhưng khí chất toàn thân trên dưới càng lộ vẻ chững chạc hơn. Nói như thế nào đây. Trước kia là gió êm hóa mưa. Bây giờ có chút… không giận tự uy đi?

Chúng ta đứng ngẩn ra một lúc. Cũng không biết nói cái gì. Vẫn là Hôi Đại Mao nói: “Ngao công tử. A a. Không phải. Là Ngao thiên quan. Mau ngồi mau ngồi. Ta đi châm trà đây.”

Hắn nhanh như chớp chui ra cửa. Ta mới hồi phục tinh thần lại: “Ngồi đi. Thật không ngờ lại gặp được ngươi ở đây.”

“Ừ, Mai sơn tiên hội ta trước kia cũng đã tới vài lần, thiệp mời lần này cũng phát cho ta, vừa lúc mấy ngày nay nghỉ không có việc. Ta cũng đi hội, chỉ là không ngờ ngươi cũng đến đây.”

“Đúng vậy, ta chính là góp cho đủ số… Thật ra, ta cảm thấy, có lẽ là chủ nhân nơi này nhìn mặt mũi của Phượng tiền bối mới cho ta một tấm thiệp mời…”

“Vậy là thế nào?”

“À…” Ta ngẩn ra, câu Phượng Nghi cầu thân với ta kia ta khẳng định không dám nói: “Phượng tiền bối bây giờ cũng ở tại Già Hội sơn, chúng ta cũng làm hàng xóm…”

“Vậy cũng không hẳn. Mai cư sĩ ta biết hắn, hắn chưa bao giờ phát thiệp lung tung. Nếu như ngươi không có bản lĩnh thật sự. Hắn cho dù thế nào cũng sẽ không mời ngươi. Ngươi…” Hắn cẩn thận đánh giá ta, khi thấy ta có chút bứt rứt bất an, mới nói: “Chúc mừng, ta đã đoán mấy hạt châu kia dùng hợp với ngươi.”

Ta thấp giọng nói: “Hơi có chút thành tựu… Chỉ có thể xem như vừa mới luyện hóa, lại nói ta vẫn chưa thử những hạt châu ấy lần nào đâu. Phần lễ này quá nặng, ta…”

Ta bình thường nói chuyện tuyệt đối không ấp a ấp úng như thế, nhưng không biết vì sao, cách ngần ấy ngày. Lại đối mặt với Tử Hằng, ta chung quy cảm thấy có chút bó tay bó chân buông không ra.

“Dùng hợp là được rồi, ở chỗ ta, ta cũng không dùng được, chỉ lãng phí.”

“Ừ.”

“Đúng rồi. Ta vừa rồi khi đi qua con suối cạnh đường núi, thật ra thấy…”

Mặt ta nóng lên: “A. Ngươi đã nhìn ra…”

Ta đánh giá cũng phải, trên đời này nếu như có một người có thể nhìn ra ta vừa rồi làm cái gì bên bờ suối, phỏng chừng cũng chỉ có Tử Hằng nhìn ra được. Dù gì hắn là long tộc, trong nước có thêm cái gì, hắn nhất định có thể phát hiện.

“Thật ra, ta chỉ là thuận tay.” Ta nói đơn giản chuyện vừa nhìn sau núi giả với hắn: “Mặc dù hai bên ta đều không quen, cũng không biết các nàng vì sao có xung đột. Bất quá ta lúc ấy cảm thấy hơi bất an. Ngươi cũng biết. Già Hội sơn ta đều có bố trí phòng ngự định kỳ, vừa rồi ta đi qua bên suối mọi người thường lấy nước. Chính là thuận tay… liền ném tơ quấn xuống.”

Tử Hằng bật cười, vừa lắc đầu vừa nói: “Ta biết. Ngươi người này ấy à… Bất quá không việc gì, lần trước không phải nói cho ta rồi sao, tơ quấn không qua điều khiển của ngươi sẽ không có tổn hại với người đã uống nước, việc này ngươi không cần lo lắng, chờ khi tiên hội kết thúc, tơ quấn ngươi hạ lần này cũng mất đi hiệu lực rồi, ta nghĩ cũng sẽ không có người phát giác chuyện này.”

“Ừ, ta cũng nghĩ như vậy…”

Tơ quấn thứ này… Lấy ví dụ, giống như bùa sinh tử vũ khí bí mật của Thiên Sơn Đồng Mỗ trong Thiên Long bát bộ. Tan trong nước vô hình vô sắc vô vị, người sau khi uống vào, tơ quấn sẽ núp vào nơi quan trọng của khớp xương tứ chi mà không bị phát hiện, ta không động đến, tơ quấn ấy hoàn toàn không có tác dụng gì, qua vài ngày cũng đều tiêu hóa. Nhưng nếu như ta cố ý thúc giục, tơ quấn sẽ khóa khớp xương tứ chi lại làm cho không thể nhúc nhích, thật ra nếu nói tác hại khác, cũng không có. Đây là một loại thủ pháp tự bảo vệ mình của ta, mấy chỗ nguồn nước tại Già Hội sơn ấy, ta cũng đều định kỳ đi rắc tơ quấn, như vậy nếu như không có người có ác ý hoặc chim trời cá nước uống, cũng không sao, nếu như uống nước ấy không để ý mà đến xâm phạm Bàn Ti động, vậy sẽ bị trói chặt mặc cho ta xâu xé.

Bất quá nói thật, mặc dù tơ quấn được ta nghiên cứu ra, đủ để khiến ta kiêu ngạo, thế nhưng cho tới bây giờ, còn chưa có chân chính tỏ ra hiệu lực lần nào đâu, dẫu sao Già Hội sơn vẫn luôn xem như thái bình.

“Đúng rồi, còn chưa chúc mừng ngươi… Thành thân là việc vui, tân nương tử nhất định rất được chứ?”

Nụ cười của Tử Hằng dường như nhạt đi: “Ừm.”

Hắn thoạt nhìn cũng không có nhiều ý vui, chút ấy nhãn lực ta vẫn có.

Hôi Đại Mao vừa lúc đưa trà vào, ta nhận lấy bưng một chén cho Tử Hằng.

Hắn nhận lấy chén trà, dùng nắp chén gạn gạn lá trà, bỗng nhiên nở nụ cười.

“Đại Mao, nước này là từ đâu ra?”

“À, cái này ngươi cứ yên tâm!” Hôi Đại Mao vỗ ngực: “Ta mặc dù bình thường ưa nhàn hạ, nhưng vậy cũng phải xem là đối với ai! Nếu như khách nhân khác đến, ta sẽ đánh thẳng thùng nước từ trong hồ phía sau. Thế nhưng Ngao công tử ngươi khác mà, ta đặc biệt chạy đằng trước, vòng qua núi giả đánh nước ở chỗ suối, đun sôi mới pha trà! Nước suối này trong veo, pha trà nhất định rất ngon!”

Hôi Đại Mao này!

Mặt ta nóng lên, dùng một lần lại hỏng, còn làm cho Tử Hằng bắt tại trận.

“Quên đi, đừng uống.”

Kết quả Tử Hằng khẽ thổi hai cái, nhưng cũng uống một ngụm trà.

“Này, ngươi…” Ta trố mắt. Hắn biết rõ bên trong có tơ quấn còn uống à.

“Không sao, dù gì ngươi cũng sẽ không hại ta.”

A, điều này cũng đúng.

Hôi Đại Mao không hiểu gì, tên ngốc này không biết chuyện tơ quấn, ta cũng không phải muốn giấu giếm hắn, bất quá cảm thấy hắn nếu đã biết, không chừng toàn bộ Già Hội sơn cũng biết theo, vậy chả còn tác dụng gì nữa, cho nên vẫn không nói với hắn việc này.

Tử Hằng nói không sai, chỉ cần ta không Tử Hằng, tơ quấn này thực ra chẳng khác gì không tồn tại.

Nghĩ tới đây, chính ta cũng buông tâm sự, uống một hớp nước trà.

Ừ, quả nhiên nước ngọt trà trong, hương khí không tầm thường.

Truyện convert hay : Trọng Sinh Không Gian Chi Hoàn Mỹ Quân Tẩu

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio