Ninh Nhĩ thừa cơ Thiệu Bách Hàn xấu hổ chưa hoàn hồn mà vùng khỏi hắn. Đúng lúc này bố mẹ Ninh sang gõ cửa, cậu vội vàng ra mở. Hắn im ỉm cất hộp Durex vào ngăn tủ, bốn người cùng rời khỏi khách sạn để làm quen với đường đến địa điểm thi.
Từ khách sạn đến chỗ thi chỉ mất mười phút đi bộ. Xác định được địa điểm thi là vừa giờ tối, cả bốn ăn cơm ngoài rồi về khách sạn. Vốn dĩ bố Ninh muốn mọi người đi dạo loanh quanh nhưng mẹ Ninh lại cho rằng ngày mai là thi rồi, đêm nay vẫn nên kiềm chế thì hơn.
“Hay tối mai thi xong hẵng thăm thú? Nhưng Tiểu Hàn sống ở Thượng Hải nhiều năm chắc đã chơi chán rồi.”
Thiệu Bách Hàn lắc đầu: “Cháu cũng ít khi đến chỗ này, tối mai mình đi dạo đi ạ.”
Ninh Nhĩ nhìn hắn với vẻ thắc mắc. Cậu nhớ Quốc khánh năm ngoái hắn dẫn cậu đi dạo Phục Đán nom quen đường quen nẻo lắm, ngóc ngách nào cũng rành, sao bây giờ lại nói là không quen?
Bố mẹ Ninh khấp khởi rảo bước, Ninh Nhĩ và Thiệu Bách Hàn bám theo sau.
Cậu đang nghĩ chuyện ban nãy thì có giọng nói trầm ấm cất lên bên tai: “Anh phải lấy lòng bố mẹ vợ tương lai chứ.”
Ninh Nhĩ giật mình, ngẩng đầu nhìn hắn. Hắn mỉm cười, ra vẻ nghiêm túc: “Lỡ chẳng may họ không đồng ý gả Tiểu Nhĩ cho anh thì sao?”
Ninh Nhĩ: “…” Ai muốn gả cho anh chứ!!!
Sáng hôm sau là thi, mẹ Ninh dặn cả hai ngủ sớm, đừng chơi linh tinh.
Ninh Nhĩ về phòng, lấy quần áo đi tắm nhưng tần ngần mãi vẫn không dám đi. Chẳng bao lâu sau, Thiệu Bách Hàn nhận một cuộc gọi, cậu vội vã thừa cơ chạy vào phòng tắm. Phòng tắm lắp cửa kính mờ nên không tài nào khóa cửa được, cậu đành phải tắm và thay đồ ngủ bằng tốc độ nhanh nhất đời.
Đi ra khỏi phòng tắm, nhác thấy Thiệu Bách Hàn vẫn đang nghe máy, có vẻ không chú ý tới chỗ mình thì cậu thở phào, ngồi xuống sofa bật điện thoại lên.
Hai ngày tới sẽ là ngày thi tuyển trên khắp cả nước, nhiều bạn của Ninh Nhĩ đã đến thành phố Ninh, chỉ có vài người đến Thượng Hải. Cậu nhấn like cho đám bạn, nghĩ hồi lại chạy ra chỗ cửa sổ sát đất chụp phân hiệu Phục Đán nằm im trong bóng tối và đăng lên tường nhà.
“Vừa nãy em chụp cả anh vào rồi đấy.”
Cánh tay đầy sức mạnh đột nhiên vòng từ sau lưng. Người cậu cứng đờ, chậm rãi quay đầu nhìn. Thiệu Bách Hàn đương gác cằm lên vai cậu, tay phải ôm siết eo cậu, tay trái giơ tay trỏ cảnh đêm đẹp tuyệt của Thượng Hải. Tiếng cười khẽ của hắn đập vào tai Ninh Nhĩ, hơi thở ấm nóng của hắn làm dấy lên cảm giác lạ kỳ trong lòng cậu.
Cậu vờ bình tĩnh: “Em có chụp anh à? Em chụp khuôn viên trường ngoài kia mà.”
Thiệu Bách Hàn À một tiếng ẩn ý: “Không chụp thật ư? Tiểu Nhĩ nhìn lại ảnh coi.”
Ninh Nhĩ lấy làm lạ xem lại ảnh. Cậu đứng hình, cuống quýt định xóa ảnh vừa đăng lên trên trang cá nhân. Tuy nhiên đã có vài người bạn nhấn like, Giang Thần còn bình luận.
Giang Thần: Ha ha, Ninh Nhĩ, mày đi thi với Thiệu Bách Hàn à?
Cậu nuốt nước mắt vào tim.
Ban nãy cậu chỉ chăm chăm chụp cảnh ngoài cửa sổ, nào ngờ cửa sổ phản chiếu bóng dáng cậu và Thiệu Bách Hàn. May là hai người đứng xa nhau, không tiếp xúc, chứ nhỡ bất cẩn chụp phải cảnh hắn ôm mình… thì toang.
Vậy mà Thiệu Bách Hàn vẫn chọc cho được: “Em coi, tất cả bạn bè đều biết em và anh ở chung phòng rồi.”
Ninh Nhĩ đỏ mặt: “Mình đi thi mà…”
Hắn vẫn hỏi riết: “Tiểu Nhĩ làm hỏng thanh danh của anh, họ biết anh và em ở chung với nhau mất rồi.”
“Rõ… rõ là…”
Thiệu Bách Hàn: “Rõ là cái gì?”
Ninh Nhĩ làm sao có thể thốt ra câu đó được, cậu đành im lặng, mặt càng đỏ hơn.
Rõ là anh toàn ôm em, hôn em, và… và mơn trớn em…
Từ nhỏ đến nay Ninh Nhĩ toàn bị Thiệu Bách Hàn ức hiếp, bây giờ hiện tượng đó vẫn tiếp tục, chẳng qua là chuyển sang hình thức khác thôi. Có lẽ do nhiều năm nay đại ma vương ức hiếp mình thành quen mà cậu chẳng nảy ra ý định phản kháng nào. Cậu cắn răng ra sức hất tay hắn đi, làm Thiệu Bách Hàn bị đẩy ra bất ngờ. Cậu nhanh chóng xoay người, nghiêm túc nói: “Thiệu Bách Hàn, rõ là anh… là anh làm hỏng thanh danh em…”
Để nói trọn câu này, cậu đã gần như bòn cạn sinh mệnh mình. Thế mà cậu lại thấy vẻ mặt hắn thay đổi, trái cổ run nhẹ. Lúc lâu sau, hắn hé môi, nói thầm vào tai cậu bằng chất giọng khàn khàn gợi cảm: “Tiểu Nhĩ… em chạm phải… nơi đó của anh rồi…”
Ninh Nhĩ trố mắt ngạc nhiên, cúi đầu nhìn.
Hóa ra ban nãy Thiệu Bách Hàn ôm cậu chặt quá, cậu lại xoay người ngay khi tránh ra, không để ý là tay mình luôn buông thõng, chạm phải đùi của hắn.
Thứ nóng rực ấy cứng dần.
Nó kề sát tay cậu làm cậu cứng đờ, quýnh quáng không biết nói gì.
Ninh Nhĩ bối rối, hoảng loạn, vội ngẩng đầu: “Thiệu Bách Hàn, em… ưm…”
Nụ hôn nóng bỏng khỏa lấp lời cậu nói.
Chiếc hôn quen thuộc xoa dịu bao hoảng loạn của cậu. Cậu hé miệng thuận theo, cho hắn tấn công thuận lợi. Ninh Nhĩ cố gắng đáp trả hắn, một tay hắn ôm gáy kéo cậu lại gần, tay còn lại ôm ghì eo, chân tiến về phía trước vài bước.
Ninh Nhĩ hôn trong mơ màng, sự tê rần kích thích cảm quan cậu, đem lại cảm giác khoan khoái và sung sướng. Sau khi bị người này đè lên giường, cậu mới nhận ra sai sai ở đâu, mở to mắt: “Thiệu ưm…”
Nụ hôn cuồng nhiệt đập tan lý trí cậu.
Hai người ôm hôn lăn trên giường. Chăn gối rối tung, Ninh Nhĩ cũng được hôn đến là choáng váng, áo ngủ nhăn nhúm tròng trên người. Bàn tay nóng rẫy ve vuốt trên cơ thể cậu, vạt áo bị đẩy tận ngực, ngay cả quần ngủ cũng sắp bị cởi xuống.
Lý trí còn sót lại của Ninh Nhĩ đang nhỏ giọng nhắc nhở chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Cậu sợ lắm, nhưng tận sâu trong đáy lòng lại ôm ấp sự mong đợi không cách nào thờ ơ. Nó cuồn cuộn trào dâng như nước sôi sùng sục.
Hai thân thể nóng rực quấn riết lấy nhau.
Ninh Nhĩ đã chuẩn bị tâm lý. Mắt cậu hoe đỏ, ôm cổ Thiệu Bách Hàn, mặc cho người ấy hôn mình điên cuồng. Song bỗng dưng một cái chăn từ đâu ụp xuống, che đi cơ thể sắp nửa trần truồng của cậu. Ninh Nhĩ trố mắt ngạc nhiên, rúc trong chăn, chớp mắt nhìn người con trai nằm trên mình.
Thiệu Bách Hàn nhìn xoáy vào cậu, mãi sau mới khàn giọng rủ rỉ: “Ngủ đi Tiểu Nhĩ.” Nói rồi, hắn trao một nụ hôn dịu dàng lên trán cậu, lảo đảo xuống giường, đi vào phòng tắm.
Chẳng bao lâu sau, cậu nghe tiếng nước rào rào.
Cậu dần dần hoàn hồn lại.
Ngượng ngùng kéo chăn lên đầu, cậu náu mình trong tấm chăn tối như hũ nút đặng chỉnh lại chiếc áo ngủ đã xộc xệch.
Thiệu Bách Hàn tắm nước lạnh quay về giường, Ninh Nhĩ hẵng còn chui trong chăn không chịu ló đầu ra. Nhìn bọc chăn thành tinh này, hắn lấy điện thoại ra chụp ảnh và gửi cho cậu.
Ninh Nhĩ nằm trong chăn mở wechat lên.
Thiệu Bách Hàn: Một bọc chăn thành tinh.
Ninh Nhĩ: “…”
Ninh Nhĩ: Em ngủ rồi!!!
Hắn phì cười, tiếng cười văng vẳng khắp phòng, Ninh Nhĩ cảm thấy nó rất bùi tai.
Cuộc thi tuyển sinh hôm sau diễn ra vô cùng suôn sẻ.
Ninh Nhĩ có thế mạnh là các môn Tự nhiên, thi tuyển sinh gồm Toán và Lý, hai môn này đều là sở trường của cậu và Thiệu Bách Hàn. Hai người thi xong là gờ chiều, bố Ninh dẫn mọi người đi thăm thú đó đây. Bố còn định ra bến ngắm cảnh nhưng mẹ Ninh lại nghĩ là đường xá xa xôi quá.
Thiệu Bách Hàn nói: “Không sao đâu dì, mình lái xe đi mất có nửa tiếng, lỡ tình trạng kẹt xe nghiêm trọng thì cùng lắm là một tiếng thôi. Mình ra bến dạo một vòng về là vừa đến giờ tắm rửa đi ngủ, sáng mai về thành phố Yến luôn.”
Đến đây mà không đi chơi bến Thượng Hải thì còn gì hay nữa.
Quốc khánh năm ngoái Ninh Nhĩ từng đến bến chơi rồi, lần này là đi cùng bố mẹ. Thật ra bố mẹ cậu cũng ghé qua đây mười mấy năm trước, nhưng mười mấy năm nay Thượng Hải thay đổi rất nhiều, Phố Đông phát triển nhanh từng ngày, toàn là các tòa nhà cao tầng mà họ chưa được chiêm ngưỡng.
Bố Ninh chiều vợ chụp ảnh cho mẹ Ninh, Ninh Nhĩ và Thiệu Bách Hàn lẽo đẽo theo sau.
Mẹ cầm chiếc khăn lụa đứng trước Hòn Ngọc Phương Đông: “Mau chụp cho em mấy tấm.”
Bố Ninh: “Ừ!”
Ninh Nhĩ nhìn cảnh này, chợt nhớ ra hình như tình cảm giữa bố mẹ Thiệu Bách Hàn không được tốt, thì liệu anh ấy có thấy buồn không nhỉ…
“Chú dì mặn nồng với nhau ghê.”
Ninh Nhĩ quay sang nhìn hắn. Hắn cúi đầu nhoẻn miệng cười, nhẹ nhàng nắm tay cậu: “Mặn nồng như chúng mình vậy.”
Cậu đỏ mặt gật đầu, nắm chặt tay hắn, ngoài miệng nói: “Ai mặn nồng với anh chứ…”
Hắn nhướn mày cười: “Không biết đêm qua ai ôm eo anh, hôn anh suýt thì ở trên giường…”
“Không được nói nữa!” Mặt cậu đỏ bừng.
Thiệu Bách Hàn cười phá lên.
Bỗng nhiên mẹ Ninh liếc: “Này Tiểu Nhĩ, con lại đây, gia đình mình chụp tấm ảnh.”
Ninh Nhĩ giật thót buông tay Thiệu Bách Hàn, cuống quýt đứng ra một bên hòng cách xa hắn. Thiệu Bách Hàn tá hỏa trợn mắt, mặt trắng toát: “Tiểu Nhĩ!”
Cậu trượt chân ngã những bốn bậc thang liên tiếp, đần mặt ngồi thừ, chắc là ngã đến ngu người, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn hắn. Thiệu Bách Hàn đứng gần, chạy lại kéo cậu dậy. Hắn chưa kịp hỏi câu nào thì bố mẹ Ninh đã vọt tới.
“Sao rồi sao rồi, sao tự dưng ngã thế con? Bên cạnh có bậc thang, con không thấy à? Tiểu Nhĩ thấy sao rồi, có đụng phải chỗ nào không, có đau không?”
Ninh Nhĩ cảm giác đầu gối mình va phải chỗ nào mà buôn buốt.
Cậu ngẩng đầu nhìn người ấy dù bị bố mẹ Ninh chắn tầm nhìn nhưng vẫn nhìn cậu với vẻ lo lắng. Hắn muốn nói nhưng không dám mở lời, muốn bước tới nhưng không dám nhấc chân.
Cõi lòng chợt lắng lại, cậu lắc đầu: “Không đau đâu bố mẹ, không sao hết.”
Cuối cùng hắn cũng yên tâm.
Sau đó chẳng ai có tâm trạng đi chơi nữa.
Về khách sạn, bố Ninh kiểm tra thì không thấy bị thương ở đâu cả, nhưng đầu gối bầm tím hết, chắc là do đập phải bậc thềm.
Bố nói: “May là không bị thương. Đêm nay con phải nghỉ ngơi tử tế nhé Tiểu Nhĩ. Chân không sao nhưng sau này phải cẩn thận nghe chưa?”
Cậu ngoan ngoãn gật đầu.
Thiệu Bách Hàn nói: “Để cháu mượn khách sạn dầu hoa hồng bóp chỗ bầm cho Tiểu Nhĩ ạ. Tuy bây giờ nhìn như không bị trật khắp nhưng dầu gì cũng ngã bậc thang, cháu hơi lo.”
Bố Ninh: “Để chú xoa bóp cho.”
Hắn vô cùng nghiêm túc: “Để cháu.”
Bố Ninh sững sờ trước biểu cảm nghiêm túc của hắn.
Thiệu Bách Hàn phát hiện điểm bất thường của mình bèn nhoẻn cười giải thích: “Ngày xưa cháu chơi bóng rổ hay bị ngã, học lỏm được phương pháp xoa bóp từ chỗ bác sĩ gia đình nên khá rành xử lý vết thương ạ. Năm ngoái Tiểu Nhĩ cũng bị trật chân, chính cháu đã bóp chân cho cậu ấy. Chú ơi, không phải phiền chú đâu ạ. Cháu và Tiểu Nhĩ ở cùng phòng cũng tiện.”
Hắn bày tỏ mong muốn như thế, bố Ninh không nỡ từ chối.
Mẹ Ninh cảm kích: “Tiểu Hàn, dì cảm ơn cháu nhiều.”
Hắn cười lắc đầu.
Về phòng, Thiệu Bách Hàn bắt cậu phải ngồi yên trên giường, không được táy máy. Năm phút sau, hắn cầm lọ dầu hoa hồng đi vào phòng. Quỳ một gối xuống sàn, hắn nâng cái chân bị thương của cậu bằng cả hai tay, đặt nó lên bắp đùi mình, đổ một ít dầu giúp cậu bóp bắp thịt trên cẳng chân.
“Em lại bất cẩn nữa rồi.”
Cảm giác âm ấm tỏa ra từ lòng bàn tay hắn làm cậu thoải mái vô cùng, nghe vậy thì ấm ức: “Em sợ mẹ phát hiện…”
Đương nhiên hắn cũng biết điều đó: “Cầu thang có tận mười mấy bậc, may là chưa ngã xuống dưới cùng đấy.”
“Ngã xuống dưới cùng thì sẽ bị gì?” Cậu hơi tò mò.
Thiệu Bách Hàn ngước mắt, nhướn mày ra vẻ xấu xa: “Thì sẽ sưng mông.”
Tai cậu đỏ chót.
Anh… Anh mới ngã sưng mông ý!
Vì không biết có bị thương trong bắp thịt không nên hắn bóp hết cả cẳng chân cậu. Hai tay hắn xoa bóp lên xuống nhịp nhàng, chân Ninh Nhĩ cũng dịch lên xuống theo. Chân chạm phải bắp đùi khiến đôi mắt càng lúc càng u tối, còn cậu lại thả hồn tận đẩu tận đâu.
Cậu nhớ tới một chuyện: “Anh còn nhớ năm ngoái sau buổi kiểm tra môn Thể, em bị trật chân không…”
Hắn mím môi, ngăn tiếng khàn trong giọng mình: “Em đang nhắc đến cái lần em dở hơi không màng thể lực cố chạy đứng thứ hai lớp và làm mình bị thương à?”
Ninh Nhĩ: “… Em đâu có muốn làm mình bị thương.”
“Nhưng kết quả là vẫn bị thương. Anh đẩy cửa lớp thì thấy một chú thỏ con tội nghiệp nhìn anh bằng đôi mắt đỏ hoe đầy tủi hờn… Lúc đó em muốn nhào vào lòng anh lắm nhỉ?”
Ninh Nhĩ lắp bắp: “Ai… ai muốn nhào vào lòng anh cơ? Lúc đó em không hề thích anh, còn ghét anh nữa là!”
“Vậy em thích anh từ bao giờ?” Hắn thình lình ngước mắt nhìn cậu hết sức nghiêm túc.
Cậu im re.
Hai người lẳng lặng nhìn nhau.
Mãi sau, cậu mới lí nhí: “Anh thì sao, anh thích em từ khi nào…”
Hắn trả lời rất nhanh: “Anh không nhớ nữa.”
Câu trả lời cho có này làm cậu hơi buồn: “Anh không muốn nói thì thôi.”
“Anh không nhớ thật mà.” Hắn giơ tay xoa má cậu, bắt cậu phải nhìn mình: “Có thể là thời mẫu giáo, cũng có thể là thời tiểu học. Dù sao lúc anh nhận ra tình cảm thì chúng ta cũng đã xa cách lâu rồi. Anh không biết mình đã trót thích em từ bao giờ, cũng không biết vì sao lại thích em. Anh chỉ biết rằng… anh thích thỏ Tiểu Nhĩ, thích ơi là thích, thích đến nỗi anh muốn ở bên em ấy cả đời, không nỡ để em ấy phải chịu chút khổ nào.”
Đôi mắt Ninh Nhĩ khẽ run dưới ánh trăng. Cậu dần cảm nhận được một thứ nóng cháy đang cứng còng dưới chân, thúc phải cẳng chân trần của mình. Dẫu cách hai lớp vải, người ta vẫn không thể tảng lờ trước độ cứng của nó.
Thiệu Bách Hàn ngửa mặt, quỳ một gối hệt như chàng kỵ sĩ đang mải mê ngắm nhìn hoàng tử duy nhất của mình.
Hắn cười nhẹ: “Tiểu Nhĩ, anh có tệ đây.”
Mắt cậu đo đỏ, môi mim mím, cố lấy can đẩm vươn tay ôm cổ hắn, giọng run rẩy: “Thiệu Bách Hàn ơi, em sợ đau…”
Hắn ngửa đầu hôn lên đôi môi he hé, nụ hôn rất đỗi dịu dàng xoa dịu nỗi sợ hiện hữu trong lòng cậu.
Giọng hắn rất êm tai: “Đừng sợ, có anh đây.”