Ngày tập quân sự cuối cùng, buổi tối có lễ mừng tân sinh viên.
Sáng sớm lúc Tô Tần xuống xe bus, Ngô Úy đã đứng ở trạm xe chờ cậu. Sương sớm làm ướt mái tóc đen của anh. Nam Thành là một thành phố như vậy, quanh năm suốt tháng chìm trong màn sương nặng nề, lại cũng mang tới cảm giác ôn nhuận mà không thành phố nào sánh bằng.
Tô Tần nhìn gương mặt anh tuấn của Ngô Úy, trong lòng có chút xúc động. Trên đời này ngoại trừ người thân nhất ra, không ai có lý do gì để đối tốt với bạn, Tô Tần có thói quen ấp ủ lòng biết ơn với những người nguyện ý giúp đỡ cậu, nếu có thể đền ơn, có lẽ cậu sẽ đền ơn gấp bội lần những gì đối phương đã làm.
Cậu không biết Ngô Úy đã đợi bao lâu rồi, có lẽ từ chuyến xe sớm nhất, nhưng người này lại ra vẻ mới đợi không bao lâu, cười rộ lên đầy ôn hòa: “Sớm.”
Tô Tần mím môi: “Sớm.”
Nói xong câu này, hai người cũng không nói gì nữa. Tô Tần sóng vai cùng anh ta đi tới trường học, người này đút tay vào trong túi quần, chiếc áo rằn ri khiến đường cong cơ thể thêm rắn chắc, có lẽ bởi vận động quanh năm suốt tháng, trên người anh ta không có chút thịt dư, tuy không cao không mấy vạm vỡ, nhưng thoạt nhìn rất anh tuấn, rất có cảm giác vững vàng.
Tô Tần bắt chuyện, hỏi tình hình bên khu quân sự ở Vân Nam. Ngô Úy lựa ra mấy câu chuyện thú vị mà nói, bỏ lại mấy cái huấn luyện khô khan nhàm chán. Thanh âm của anh ta không giống với Thường Dịch hay Nghiêm Qua, giọng ban sáng hơi khàn khàn, nhưng rất có từ tính.
Tô Tần lặng lẽ nghe, thi thoảng hỏi một vài vấn đề, hai người vừa nói chuyện vừa đi trên con đường nhỏ hướng tới thao trường, lá cây ướt sương mà trĩu nặng, hơi lạnh chạm tới cổ, bốn phía xung quanh an tĩnh không bóng người, Ngô Úy đột nhiên nói: “Chuyện hôm qua..”
Tô Tần có chút áy náy, “Em…”
Ngô Úy cắt ngang lời cậu: “Sau khi tiệc mừng tối nay kết thúc… cho tôi đáp án đi.”
Khóe môi Tô Tần khẽ giật, cậu ngước mắt, nhưng người kia không quay đầu, sườn mặt khỏe khoắn, dọc xuống cổ làm lộ ra độ cong khiêu gợi. Hai mắt đối phương nhìn thẳng về phía trước, bình thản nói: “Mai tôi phải về đội rồi, những điều tối qua tôi nói đều là thật tâm, tôi biết trong lòng em có người chưa thể quên được, phải làm người thay thế cũng không sao.. Tôi… thật tâm thích em.. nên để lo lắng thêm một ngày nữa cũng không sao.”
Giọng người đàn ông bình thản không gợn sóng. Tiếng chim líu lo từ sâu trong bụi cây vang tới, gần đến sân tập, bên kia mơ hồ truyền đến tiếng cười nói của sinh viên.
Tô Tần cúi đầu nhìn ngón chân, ừ một tiếng.
Ngô Úy vươn tay nhẹ vuốt tóc cậu, sau đó chạy vào trong sân tập.
Tiếng còi vang lên, ngày quân sự cuối cùng đã bắt đầu rồi.
Điểm sổ, nghỉ, nghiêm, đi theo đội hình đội ngũ, trong khuôn viên trường, sinh viên đứng ngay ngắn như quân đội. Thật ra bảy ngày không đủ để trở thành một quân nhân thật sự, nhưng một cái giơ tay nhấc chân của mọi người cũng có vẻ nhẫn nãi và cẩn thận hơn rất nhiều.
Ngày cuối cùng, ai cũng đều chuyên chú, hô khẩu hiệu vang trời, mỗi một lần nhấc chân phất tay đều cố sức tạo ra tiếng cắt gió. Buổi chiều hiệu trưởng tới kiểm tra, đến từng lớp huấn luyện chỉ huy, đi xung quanh thao trường một vòng. Chạy bước nhỏ, đi nghiêm. Vì phải đi ngay ngắn nên đến khúc cua, mọi người đều phối hợp bước chân thật chậm.
Sự ăn ý, tinh thần đoàn đội, trong lòng mỗi người đều có chút tư vị không thể nói. Tuy các giáo quan rất nghiêm ngặt, nhưng tiếp xúc qua một tuần, nghiêm đến đâu cũng có tính tình của người bình thường. Có nhiều sĩ quan tuổi đời còn rất trẻ, người trẻ nhất mới hai mươi ba.
Hát quân ca xong, hiệu trưởng đi lên phát biểu về buổi tập quân sự. Đều là mấy lời nhàm tai, lúc nghe Tô Tần có chút thất thần, cậu đứng ở hàng thứ ba, thi thoảng trộm nhìn Ngô Úy đứng trên đầu.
Người đàn ông chắp tay ra phía sau, đứng tư thế nghỉ, lưng rắn rỏi, sau gáy có mồ hôi trượt xuống. Trong lòng Tô Tần có chút khó hiểu, mới tiếp xúc được vài ngày, rốt cuộc đối phương nhìn ra cái gì từ phía mình? Mình có thể biết được những gì từ người kia? Sao có thể nói thích qua loa như vậy được, mà tột cùng.. thích là cái gì?
Cậu cúi đầu, ngón tay đặt sát mép quần, nhìn xuống đầu ngón chân. Trong đầu mơ hồ truyền đến tiếng sấm rền, vang lên hai tiếng rồi biến mất.
Nhớ lại sáng nay trước khi ra khỏi nhà có nghe thấy đài dự báo mưa, cũng không biết Nghiêm Qua có nhớ thu quần áo hay không.
Bài diễn thuyết dài dòng hoàn thành trước giờ cơm tối. Các giáo quan nhắc nhở sinh viên tám giờ tập trung ở giảng đường, tối nay là tiệc mừng tân sinh viên theo thông lệ.
Các nữ sinh hỏi, có thể mặc quần áo hằng ngày hay không? Các giáo quan nói được, sau đó đều giải tán.
Ngô Úy cũng không đi ăn cơm cùng các sĩ quan huấn luyện khác mà đi xuống tìm Tô Tần trong đám đông. Hai người đến một nhà hàng nhỏ, Ngô Úy mời khách, gọi vài món, hai người ăn.
“Nghe nói tiệc mừng tân sinh viên của Nam Thành năm nào cũng rất đặc sắc.”
Tô Tần ồ một tiếng, cậu chưa từng nghe nói qua nên cũng không biết nói như nào.
Ngô Úy lại nói: “Bên lớp ba có Trần Miểu, là ở học viện nghệ thuật đúng không?”
Tô Tần ngẩng đầu, “Sao vậy?”
“Nghe nói cô bé ấy hôm nay cũng góp một tiết mục.” Ngô Úy gọi một chai Rebel, sau đó lại gọi sữa đậu nành cho Tô Tần, “Cô bé kia nhìn không tồi, tư thái cũng rất tốt, chắc trước đây từng học múa.”
Tô Tần có chút khó hiểu, vẫn không rõ Ngô Úy muốn nói gì, chợt nghe thấy anh ta chậm rãi nói: “Nghe nói cô bé đó có hảo cảm với em?”
Nghe từ đâu vậy?
Tô Tần có chút phục năng lực thu thập tin tình báo của Ngô Úy, mặt nóng như lửa đốt, cậu nói: “Không phải đâu..”
Ngô Úy nhìn thấy gương mặt cậu nhuốm đỏ, cười hỏi: “Không phải vậy sao?”
“Đại Dũng thích bạn ấy.” Tô Tần nói, “Là Trương Dũng Nghĩa, ở học viện thể thao.”
Ngô Úy ngật đầu, uống cạn một cốc rượu.
Tô Tần ngẩng mặt lên nhìn anh ta, “Đừng.. uống nhiều.”
“Một chai chưa đủ say đâu.” Ngô Úy cười nói, sau đó cầm đũa lên gắp thức ăn cho Tô Tần, thờ ơ nói: “Thật ra tôi cũng nghĩ em là kiểu được nhiều nữ sinh thích.”
Tô Tần không hé răng, Ngô Úy lại nói tiếp: “Vốn có hơi không vui, sau lại nghe Nghiêm Qua nói..” Anh ta ngưng lại một chút, nhìn sắc mặt của Tô Tần rồi mới nói, “Nói có lẽ em, cũng không có hứng thú với nữ sinh.”
Tô Tần cắn ống hút, gắp miếng sườn vào bát.
Ngô Úy gãi gãi mặt: “Em đừng hiểu lầm, tôi cũng không có ý gì khác. Chỉ là.. nghĩ có cơ hội.”
Tô Tần chậm rãi ăn sườn, Ngô Úy lại uống cạn một cốc rượu, gương mặt có hơi đỏ lên, bảo: “Tôi rất thích em, em vừa an tĩnh lại vừa là một cậu bé ngoan, nếu em thích nữ sinh, tôi cũng không giữ tâm tư này.. Cũng biết em… nhưng tôi vẫn không thể quên được..”bg-ssp-{height:px}
Nhà hàng nhỏ không nhiều người lắm, nhưng thanh âm nói chuyện của mọi người rất lớn, bầu không khí có chút náo động.
Có một nhóm bạn học nghỉ hè xong đến đây liên hoan, cụng ly rượu với nhau, tiếng cười từ xa xa truyền tới.
Tô Tần đột nhiên nói: “Em tốt ở đâu?”
Ngô Úy sửng sốt: “Đầu tiên nhìn thấy em liền cảm thấy em rất đẹp mắt.” Mặt Ngô Úy hơi đỏ lên, cọ xát tay “Trong lòng cứ muốn em cười đi cười đi, đây là phản ứng đầu tiên của tôi, em thuộc kiểu tôi thích. Sau đó thấy em chịu đựng khó khăn, rất nhẫn nại, nói thế nào nhỉ… so với đám con trai khác hoàn toàn bất đồng, có vẻ rất hiểu chuyện.”
Ngô Úy nói tới nói lui, cũng không nói ra cái gì cụ thể, lại còn bị lời mình nói làm cho lúng túng. Cuối cùng anh ta ngừng lại, thở dài bảo: “Thật ra cái gọi là thích này, cần gì phải xác định rõ ràng, thích là … thích thôi.”
Tô Tần trông thấy vẻ mặt anh ta có vẻ thành thật, tuy rằng nghi hoặc trong lòng vẫn chưa được tháo gỡ, nhưng cậu lại thấy cảm động.
Cậu cụng sữa đậu nành vào cốc rượu kia, nhỏ giọng nói: “Cụng ly.”
Ngô Úy cười rộ lên, “Ừ, cụng ly.”
Tiệc mừng sinh viên mới của đại học Nam Thành khá đặc sắc, lễ đón người mới năm nào cũng làm rất kì công và nghiêm túc.
Xét về khía cạnh này, tinh thần đoàn kết của Nam đại rất mạnh.
Hội sinh viên đã sớm đăng thời gian địa điểm trên diễn đàn, mọi người còn thông báo chương trình hoạt động và cảnh tập luyện trên đó.
Nhưng sinh viên mới các cậu đương nhiên không biết, các cậu chỉ biết lúc nào có mặt ở giảng đường, ánh mắt bị sân khấu đẹp đẽ thu hút.
Đợt tập quân sự đã kết thúc, có thể tùy tiện chọn chỗ ngồi. Chỉ là hàng ghế đầu tiên nhất định phải để cho hiệu trưởng và các sĩ quan huấn luyện, hàng ghế phía sau là cho các cán bộ ở hội sinh viên, người phụ trách buổi lễ.
Tân sinh viên chọn chỗ ngồi xuống, đèn phòng đúng giờ bị tắt đi, ánh đèn trên sân khấu sáng lên..
Dẫn chương trình ăn mặc lộng lẫy, là người của khoa phát thanh truyền hình, hai trai hai gái phối hợp, thanh âm rất êm tai, nói chuyện thì hài hước.
Tô Tần thấy ngạc nhiên, từ lớn đến giờ cậu mới được xem một chương trình lớn như vậy, tuy rằng đây là chương trình cấp trường, nhưng có vẻ rất lợi hại.
Ngô Úy và Tô Tần ngồi cạnh nhau, hai người ngồi tận góc trong cùng, Tô Tần dựa vào tường, Ngô Úy ngồi bên ngoài, cơ thể người đàn ông cao lớn gần như che cho cậu, hơn nữa bốn phía xung quanh không có đèn, không ai chú ý đến bên này.
“Thật lợi hại.” Tô Tần mở to mắt, bị các màn biểu diễn trên sân khấu làm cho lóa mắt.
Ngoài ca múa kịch, còn có các xã đoàn biểu diễn chiêu sinh, muôn màu muôn vẻ.
“Nếu như không ra ngoài học, có lẽ vĩnh viễn em sẽ không biết trường học còn nhiều cái hay như vậy.” Tô Tần cười rộ lên. Trong bóng tối, Ngô Úy quay đầu sang nhìn cậu, trên sân khấu có ánh đèn đôi, lắng đọng mà đơn giản, khiến người nhìn không khỏi động lòng.
Tô Tần đang nhiệt tình xem, đột nhiên vai bị một người giữ lấy. Cậu sửng sốt, vô thức quay lại nhìn, Ngô Úy hơi nghiêng đầu, che đi màn biểu diễn trước mặt, gương mặt rất đỗi anh tuấn.
Bởi vì xấu hổ, cậu không tài nào nhìn thẳng vào gương mặt này được, con người đen láy kia chăm chú nhìn cậu, trong ánh mắt như ẩn chứa điều gì đó hết sức phức tạp.
Hơi thở quẩn quanh, hô hấp gần trong gang tấc, Tô Tần bỗng nhiên hoàn hồn, hai tay đặt lên đầu vai Ngô Úy đẩy anh ta ra.
Trong bóng tối vang lên tiếng vỗ tay, người trên sân khấu nói lời cảm ơn, sau đó bắt đầu tiết mục mới.
Ngô Úy lặng lẽ nhìn Tô Tần, anh ta dịch ra một chút, hỏi: “Không được sao?”
Tô Tần lắc đầu, nghiêm túc nói: “Xin lỗi.”
Ngô Úy thở dài, nghiêng người lại tiếp tục xem biểu diễn. Qua một lúc anh lại hỏi: “Vì sao?”
Lúc này Tô Tần trầm mặc thật lâu, thẳng đến khi Ngô Úy nghĩ cậu sẽ không trả lời mình, lại nghe thấy cậu bình tĩnh nói: “Có lẽ là bởi, em vẫn không hiểu thích nghĩa là gì.”
Buổi lễ đêm ấy rất thành công, hội sinh viên đã gợi lên hứng thú của tân sinh với cuộc sống đại học.
Nghe nói ở tiết mục kết thúc, thần tượng trường học Triệu Thần có xuất hiện qua, nhưng Tô Tần một mực thất thần, không để ý tới.
Kết thúc buổi lễ, Ngô Úy và Tô Tần men theo con đường mòn đi ra tới cổng trường. Tô Tần nói không cần tiễn, Ngô Úy lại kiên trì đưa cậu ra ngoài.
“Sáng mai tôi đi rồi, có lẽ rất lâu không được gặp.” Ngô Úy cười nhạt nói.
Tô Tần gật đầu, “Nếu thầy có thời gian thì đến nhà chơi một lúc, nhất định Nghiêm Qua sẽ rất vui.”
Ngô Úy bĩu môi, chăm chú nhìn Tô Tần dưới ánh đèn đường: “Có thể ôm em một cái được không?”
Tô Tần nắm lấy quai đeo túi sách, suy nghĩ một lúc rồi gật đầu. Ngô Úy dang cánh tay, Tô Tần tiến tới, cánh tay người đàn ông vòng qua bờ vai cậu, cảm giác rắn rỏi mạnh mẽ, còn mang tới cảm giác an toàn.
Nhịp tim vang bên tai, không nhanh không chậm.
“Tuy rằng không biết người em nhớ mãi không quên là ai.” Thanh âm Ngô Úy phảng phất trên đỉnh đầu Tô Tần: “Nhưng không nên vì người kia mà buông thả chính mình.”
Tô Tần còn đang ngạc nhiên, Ngô Úy đã buông cậu ra rồi, anh ta vỗ đầu cậu nói: “Trên đời này không ai đáng để em buông thả bản thân, từ chối những người khác.”
Tô Tần cười nhàn nhạt, Ngô Úy nhìn cậu mãi không thôi, sau một lúc hai người tạm biệt. Mười hai giờ, xe cộ đã sớm thôi tấp nập, đường cái cũng trở nên an tĩnh.
Ngọn đèn mờ kéo dài trong đêm, lặng lẽ trong đêm tối.
Sớm ngày hôm sau, các giáo quan lên xe chuyên dụng rời Nam đại. Năm học mới bắt đầu rồi.