Bản Tính Hạ Đẳng

chương 49

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“%!”

Lúc đếm ngược năm giây cuối cùng, thanh tiến độ cuối cùng cũng được tải xong, vậy nhưng Nhiễm Thanh Trang vừa phải khôi phục két sắt về lại như cũ, rồi lại trở lại con đường bí mật, năm giây cuối cùng này dù thế nào cũng không đủ.

Mồ hôi lạnh không ngừng chảy ra từ lòng bàn tay đến đầu ngón tay, tiếng nhạc cũng dần xa. Tiếng hít thở nặng nề tràn ngập màng nhĩ, không phân rõ được là của tôi, của Nhiễm Thanh Trang, hay của Chim Mẹ. Mỗi một giây đều dài như một thế kỷ.

“Tôi hack vào hệ thống quản trị viên, tạm thời bọn họ sẽ không phát hiện ra cậu.” Chim Mẹ vội vàng nói: “Mau chóng rời đi, tôi không chống đỡ được lâu đâu!”

Năm giây đã trôi qua, nhưng nhờ Chim Mẹ cố gắng hết sức tranh thủ thời gian nên hệ thống an ninh tạm thời vẫn trong trạng thái ngủ, không khởi động một lần nữa.

Phía Nhiễm Thanh Trang vẫn luôn không nói lời nào, nghe âm thanh hẳn là đang khôi phục két sắt về lại như cũ.

Lại qua khoảng mười giây nữa, tốc độ gõ bàn phím bên phía Chim Mẹ quả thực nghe như đang phát ra tia lửa: “Tôi sắp bị phát hiện rồi. Tôi sẽ ngắt kết nối trong ba giây nữa. Ba, hai, một…”

Chữ cuối cùng rơi xuống, tai nghe bỗng chốc vô cùng yên tĩnh, ngay cả tiếng hít thở cũng biến mất.

Môi tôi run rẩy, ấn chặt tai nghe, không bỏ qua một âm thanh nhỏ bé nào của đối phương.

Dao đã treo trên đỉnh đầu, tránh không được, trốn không xong, chỉ có thể lạnh run chờ con dao rơi xuống.

“Tôi không sao…” Cuối cùng, giọng nói mang theo chút thở gấp của Nhiễm Thanh Trang đánh vỡ sự tĩnh lặng: “Bây giờ tôi sẽ trở về.”

Cảm giác khó chịu bức bối mãi mới nhận thấy tuôn ra trong người, hít thở một hơi thật sâu, lúc này tôi mới phát hiện vừa rồi chính mình căng thẳng đến mức còn quên cả hô hấp. Trái tim đập kịch liệt, tôi vỗ lên ngực, không còn sức lực đập người lên đệm.

May quá rồi…

May quá rồi.

Bả vai run rẩy, tôi không tiếng động cười rộ lên, cũng không biết tại sao lại cười, dù sao cũng chính là muốn cười. Tựa như vừa rồi một phần linh hồn, một phần sinh mệnh cũng cùng với Nhiễm Thanh Trang hữu kinh vô hiểm, sống sót sau tai nạn.

“Diệc, thông tin đã được mã hóa rất nhiều tầng, tôi sẽ bắt đầu phá giải ngay lập tức, khó tránh khỏi sẽ rút dây động rừng, trước khi thu lưới cần cậu phải tiếp tục ẩn náu.” Giọng của Chim Mẹ lại thả lỏng như trước, khôi phục sự bình tĩnh như máy móc.

“Bao lâu?” Nhiễm Thanh Trang hỏi.

“Ba ngày.”

“Quá lâu.”

Chim Mẹ trầm lặng, nói: “Chúng tôi bên này cũng cần thời gian điều động quân.”

Nhiễm Thanh Trang chạy nhanh hết cỡ, thở hổn hển nói: “Kim Phỉ Thịnh không ở đây, đám thú trên đảo Sư Vương không có đầu đàn, đây chính là thời điểm tốt nhất để tấn công chúng. Khi ông ta quay lại, mọi thứ sẽ không dễ nói nữa.”

Chim Mẹ không bình luận gì, chỉ biểu thị: “Tôi sẽ truyền lại lời của cậu cho Đại tướng quân.”

Đối với thái độ nước đôi thế nào cũng được của cô ấy, Nhiễm Thanh Trang tựa như có hơi không vừa lòng, nhưng có thể cũng biết cô ấy không làm chủ được, nên quyết định chọn không tiếp tục truy cứu đề tài này nữa, lúc sau đều im lặng không nói.

Trong một thời gian dài, trong tai nghe chỉ còn lại tiếng điều hướng như một người dẫn đường bình thường của Chim Mẹ, cho đến khi ngoài phòng đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa.

“Rầm rầm rầm!” Dồn dập mạnh mẽ, có thể thấy người đến không có ý tốt.

Lúc này đã là ba giờ sáng rồi, cho dù là ai gõ cửa ở bên ngoài đi chăng nữa, vào giờ này đều vô cùng quái dị.

Chim Mẹ lập tức im lặng, tiếng thở dốc và tiếng gió bên phía Nhiễm Thanh Trang cũng không nghe thấy nữa, giống như dừng lại bước chân theo bản năng.

Tôi ngồi yên trên giường, trong nháy mắt da gà quét toàn thân, nhãn cầu hạ xuống, nhìn về phía chiếc đèn sàn rơi trên mặt đất bị quần áo che kín.

Dự cảm mãnh liệt nói cho tôi biết, người bên kia thiết bị theo dõi đã bắt đầu nghi ngờ —— Hình ảnh bị che lấp quá lâu, âm thanh biến mất, khiến đối phương ít nhiều cũng cảm giác được không ổn, bởi vậy quyết định qua đây nhìn xem, xác nhận tình hình.

Tiếng đập cửa lại vang lên, lần này càng mạnh hơn, kèm theo là tiếng hô thô lỗ từ một người đàn ông lạ: “Có ai không? Mở cửa đi!”

Tiếng đập cửa cái sau mạnh hơn cái trước, nếu không trả lời, tôi sợ người bên ngoài sẽ phá cửa xông vào, vội vàng bước xuống giường, mở cửa phòng ngủ ra một kẽ hở, cao giọng hỏi người đến là ai.

“Chúng em là đội tuần tra ban đêm, chỉ tiến hành kiểm tra theo lệ mà thôi, mở cửa cho chúng em xem xét qua là được rồi.” Đáp lại tôi không phải giọng nói lúc trước, bên ngoài không chỉ có một người.

“Quý Ninh, cố gắng hết sức kéo dài thời gian, nếu thực sự không ổn…” Nhiễm Thanh Trang nghiến răng nói: “Bắn đi.”

Do mở cửa, luồng không khí trong phòng đột ngột được lưu thông, thổi mạnh lên người, tạo ra cảm giác mát lạnh.

Trong những tầng mây u ám vang lên tiếng sấm, báo hiệu một trận mưa to sắp đến.

“Đội tuần tra sao? Các cậu có biết đây là nơi ở của ai không? Khổng Đàn chưa nói với các cậu à?” Tôi vẫn đối thoại với bọn họ cách cánh cửa, nhìn trái nhìn phải, vớ một chiếc áo khoác của Nhiễm Thanh Trang trên móc treo rồi choàng vào người, sau đó khom lưng, rút lưỡi lê được buộc trên cẳng chân ra.

Hai tay đều đang run rẩy, tôi duỗi các ngón tay, hít thở sâu vài cái nhưng hiệu quả không lớn.

“Đây là quy củ ở trên đảo, ai cũng đều phải tuân thủ. Không thì anh cứ đi hỏi Yêu ca, xem anh ấy có muốn mở cửa không.” Giọng thứ nhất nói.

Tôi phải đi đâu để hỏi đây?

“Cậu chờ chút, để tôi… chúng tôi mặc quần áo đã.”

Thân súng màu bạc trong ánh sáng mờ ảo này có chút chói mắt, tôi nhét nó đằng sau thắt lưng, lại nhìn màn đêm thăm thẳm bên ngoài cửa sổ. Trừ tia chớp sáng xanh khi ẩn khi hiện giữa những tầng mây dày đặc ra thì cũng chỉ có gió mang theo mùi tanh của nước, không ngừng rít gào mà đến.

“Đã xong chưa?” Bên ngoài giống như đang đòi mạng, lại bắt đầu đập cửa.

“Đi theo hướng Bắc có thể tránh được đội tuần tra, nhưng sẽ tốn nhiều thời gian hơn, đi thẳng là nhanh nhất, nhưng có thể sẽ đụng phải nhân viên tuần tra gần Hồng Lâu.” Bên tai, Chim Mẹ làm hết phận sự báo con đường tối ưu nhất.

“Đi thẳng!”

Tiếng thở gấp của Nhiễm Thanh Trang và tiếng gió gần như hòa thành một thể. Đột nhiên, giống như là tai nghe bị móc vào cành cây, sau những tạp âm liên tiếp, bộp một tiếng, tiếng bước chân dày đặc càng lúc càng xa.

Chim Mẹ gọi hai lần, Nhiễm Thanh Trang đều không đáp lại, cuộc trò chuyện ba chiều biến thành hai chiều.

Tiếng đập cửa vẫn đang tiếp tục, thậm chí còn có xu hướng càng lúc càng dồn dập.

“Đến đây!” Biết không thể tiếp tục giả câm giả điếc được nữa, tôi bóp mạnh tay nắm cửa, bước ra khỏi phòng ngủ.

“Tôi vẫn luôn ở đây.” Giọng nữ trong tai nghe bình tĩnh nói.

Tôi sửng sốt, đây hình như là lần đầu tiên cô ấy trực tiếp đối thoại với tôi.

Theo logic, Nhiễm Thanh Trang mới là đối tượng liên lạc trong nhiệm vụ lần này của cô ấy. Bây giờ thông tin bên đó bị gián đoạn, thực ra, cô ấy có thể ngắt kết nối lập tức logout, nhưng cô ấy không, không chỉ chọn tiếp tục giữ liên lạc mà còn nói cho tôi biết cô ấy vẫn luôn ở đây.

Tôi thực sự đã từng nghi ngờ không biết cô ấy có phải là trí tuệ nhân tạo AI do chính phủ nghiên cứu ra không, nhưng bây giờ tôi đã khẳng định được rằng, cô ấy không phải, người máy sẽ không dịu dàng như vậy.

Tôi muốn nói cảm ơn, nhưng hoàn cảnh lại không cho phép. Tôi chỉ có thể nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng, sau đó tháo tai nghe xuống bỏ vào trong túi quần, đi ra mở cửa.

Cửa vừa được mở, hai người bên ngoài đã muốn xông vào rồi.

Tôi ngăn bọn họ lại, nhíu mày nói: “Mấy người định làm gì?”

Dẫn đầu là một tên trên mặt có vết sẹo xuyên qua má trái kéo đến khóe miệng: “Yêu ca đâu?” Nghe giọng, chính là kẻ lúc đầu đập cửa.

“Đang ngủ bên trong. Cậu còn muốn anh ấy dậy để ra gặp các cậu sao?” Trong lòng tôi vẫn căng thẳng bồn chồn, sợ bọn họ trực tiếp đẩy tôi ra rồi xông vào phòng ngủ, kết quả nhìn thấy một căn phòng trống không.

Nếu bọn họ thực sự đi mở cửa, tôi sẽ nhân cơ hội chạy ra bên ngoài, chạy xuống bằng lối đi an toàn, lái xe đi đón Nhiễm Thanh Trang, sau đó hai người sẽ cùng nhau trốn lên núi, trốn vào khoảng trống bên dưới vách núi. Chống đỡ hai ngày, ăn uống tiết kiệm chút, kiểu gì cũng có thể chống đỡ được đến khi có cứu viện.

“Chúng em cũng có thể vào gặp anh ấy.” Người nọ đằng sau lưng mặt sẹo, dáng người còn lớn hơn, vóc dáng rất cao, đang xem xét phòng khách, mở miệng nói.

“Đêm hôm khuya khoắt đột nhiên nói phải kiểm tra, những ngày tôi ở trên đảo chưa từng nghe nói còn có quy củ này. Không tra người khác mà lại tra ở đây, làm sao, Xà ca của mấy người đang cố ý bới móc sao? Gọi điện thoại cho hắn, tôi muốn đích thân hỏi hắn có đúng là hắn cho phép mấy người làm như vậy không.” Tôi âm thầm nghiến răng, tay trái luồn vào trong túi, nắm chặt chìa khóa xe, tay phải đưa ra sau lưng, chuẩn bị lấy súng.

Mặt sẹo và to con hai mắt nhìn nhau, tựa như vì lời tôi nói mà sinh ra một tia chần chừ.

Có hi vọng.

“Mấy người không định gọi cho hắn, vậy để tôi gọi cho quản gia Phùng, bảo ông ấy chuyển điện thoại cho Đại công tử thì cũng như vậy.” Tôi làm ra vẻ muốn vào phòng lấy điện thoại.

Mặt sẹo gọi tôi lại, giọng nói đã hòa hoãn đi một chút: “Chuyện nhỏ như thế này không cần làm phiền đến Đại công tử đâu phải không? Bọn em cũng chỉ là làm việc theo lệnh thôi, đại ca à, anh thương xót chút đi, đừng làm khó bọn em nữa.”

“Không phải tôi làm khó các cậu, mà là chuyện các cậu làm rất quá đáng. Lúc trước thì trói tôi đến bây giờ nửa đêm đòi kiểm tra phòng, có tôn trọng chúng tôi chỗ nào không? Tôi thương xót cho các cậu, thế ai thương xót cho tôi?”

Mặt sẹo lập tức bị tôi hỏi cho cứng họng, nửa ngày cũng không nói ra lời.

“Anh không cho chúng tôi vào, có phải bởi vì bên trong không có người không?” Tên to con từ nãy vẫn luôn trầm mặc không nói đẩy mặt sẹo ra, trừng tôi, đi thẳng ra mở cửa.

Xong rồi…

Tôi nhìn về phía cửa chính đang mở một nửa, đang chuẩn bị co chân chạy, nhưng cửa phòng ngủ phía sau lại không đợi tên to con đẩy thì đã được mở ra.

Gió từ sau đầu thổi làm loạn mái tóc, tên to con giống như bị kinh sợ, bất giác lui về một bước, mặt sẹo trực tiếp đứng nguyên tại chỗ, trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ.

“Chúng mày cũng oai lắm đây, hơn nửa đêm còn muốn tao đích thân dậy để gặp chúng mày.” Giọng của Nhiễm Thanh Trang lạnh lùng uể oải vang lên: “Tao không ở đây thì còn có thể ở đâu, hả?”

Tôi chợt quay đầu lại, chỉ thấy hắn đang đứng đằng sau cánh cửa phòng ngủ, thân trên trần trụi, bên dưới mặc một chiếc quần bò lỏng lẻo, mặt mày đều là vẻ không kiên nhẫn, trên mặt u ám mang vẻ hung ác, trông thực sự rất giống bộ dạng đang nằm trên giường lại bị ầm ĩ đến mức phải dậy.

Hắn quay lại rồi!

“Em…” Tên to con cắn răng, không nói hai lời đã tay năm tay mười tát hai phát lên mặt chính mình: “Là em nói bậy, Yêu ca anh đừng tức giận, chúng em đi ngay bây giờ.”

Cậu ta hoàn toàn không tiết kiệm chút sức nào, trên mặt thoáng chốc đã bắt đầu sưng lên, hiện rõ vết năm ngón tay.

Mặt sẹo lập tức học được dáng vẻ của đồng bạn, cũng cho chính mình hai bàn tay, đánh xong lại cười cười xấu hổ nói: “Hiểu lầm, đều là hiểu lầm. Nếu đã kiểm tra xong rồi, bọn em bây giờ sẽ về phục mệnh tiếp, không quấy rầy hai vị nữa!”

Nhiễm Thanh Trang cười lạnh, đôi môi mỏng phun nhẹ một chữ: “Cút.”

Hai kẻ đó một khắc cũng không dám ở lại thêm, mặt mày xám xịt đi qua người tôi. Lúc đi, ngay cả cửa cũng vội đến mức quên cả đóng.

Cứ như vậy… là qua cửa rồi?

Tôi vươn tay đóng cửa lại, lại lần nữa quay người nhìn Nhiễm Thanh Trang, đến tận giờ phút này vẫn có chút hoảng hốt.

Hắn xa xa đối diện với tôi, lạnh lẽo sắc bén trong mắt dần dần rút đi, hóa thành nụ cười dịu dàng, đầy ắp sự vỗ về hơn cả.

Tôi bình tĩnh đi về phía hắn, đi vào trong phòng, trở tay đóng cánh cửa lại.

Gió cuốn tấm rèm không được buộc lại, tựa như một người tình đang lưu luyến, quấn quýt si mê bay múa quẩn quanh trong không trung, khó tách rời, khó chia lìa. Chỉ là khi cửa vừa được đóng, người tình Gió đã lặng yên không một tiếng động rời đi, cuối cùng chỉ còn lại tấm lụa trắng cô đơn rơi về chốn cũ, biến thành một dải lụa bình thường.

Tôi vuốt ve hai gò má của Nhiễm Thanh Trang, không thể giải thích được sự nhiệt tình trong đáy mắt hắn.

Vốn còn có thể nhịn xuống, kết quả hắn lại cười với tôi.

Nụ cười này làm mũi tôi không ngừng được chua xót, cổ họng nghẹn lại, hai má bắt đầu run rẩy.

Nụ cười của hắn lại biến mất từng chút một, biến thành một loại cảm xúc gần như là “đau khổ” trong đáy mắt.

Ngay lúc tôi phát ra tiếng khóc không khống chế được đầu tiên, hắn đã mạnh mẽ ôm chầm lấy tôi, đè sau gáy của tôi, giống như một bộ xương ngoài mạnh mẽ được tạo nên bởi sắt thép, chống đỡ cho tôi không đến mức để lộ ra dáng vẻ yếu đuối như thế.

“Cậu làm rất tốt.” Kèm theo tiếng nhạc vẫn chưa được tắt, hắn nhỏ giọng nói sát bên tai tôi.

Hai tay tôi dính chặt sau lưng hắn, đặt toàn bộ sự nghẹn ngào trong cổ họng.

Mưa to tầm tã trút xuống, cùng vạn vật vang lên một khúc ca không thể mô phỏng theo.

Đêm nay đã qua, nhưng hết thảy vẫn chưa kết thúc.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio