Bán Tình Yêu: Hận Là Cách Tôi Chiếm Đoạt Em

chương 44: minh tinh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngày tựu trường, bốn người cùng đi báo cáo, chương trình học kỳ sau của đại học năm khá ít, bởi vì thành tích của Tiêu Nghệ trong mấy tháng thực tập ở E-ver khá tốt nên cô đã ký hợp đồng chính thức trở thành nhân viên của E-ver.

Lương Ngân cũng đang chuẩn bị tìm chỗ thực tập, dĩ nhiên chuyện này tuyệt đối không thể để giám đốc Trình biết, giám đốc Trình sớm đã chuẩn bị công việc cho Lương Ngân ở công ty anh, dĩ nhiên chức vụ không cần phải nói, chính là thư ký riêng của giám đốc, về công việc chính là phục vụ giám đốc Trình vĩ đại rồi.

Lương Ngân cũng không muốn như vậy, còn có nữa năm thôi, cô cần phải chuẩn bị tốt một chút, dù sao mấy năm đại học trôi qua vội vã, cô đã học đại học năm rồi, ở trong cái xã hội này, cô cũng đã trãi qua không ít chuyện, trở thành người lớn, đó mới chính là vào xã hội.

Lương Ngân nhìn thấy chị em vui vẻ, trước khi đi học có gặp gỡ trong nhà, cho nên, cũng không có cùng chị em liên lạc, vừa tan học cũng từ nhà trở về cửa tiệm, hoạt động gì cũng không tham gia, Lương Ngân là muốn thử cho Lương Ngôn tham gia hoạt động đoàn, dù sao đứa bé kia phong trào cũng nhiệt tình, nhưng mà nói gì Lương Ngôn cũng không chịu ngây ngô ở trường học, nếu không phải là Lương Ngân không cho, cô đã sớm xách hành lý đến ở cùng các chị.

Lương Ngân nhận đựơc điện thoại của Trình Mạc Nhiễm liền đi ra ngoài, trong cửa tiệm chỉ còn lại Tiêu Nghệ cùng Tang Vũ, còn có Lương Ngôn, ba người cùng nói đủ mọi chuyện, sau nói đến vấn đề tình cảm.

Cố Nhiên, luôn là điều cấm kỵ của Tang Vũ, lần này vấn đề Tiêu Nghệ nói đến là những năm tháng thanh xuân của cô và Nhậm Nghĩa, những đau đớn thanh xuân ấy, có lẽ mãi mãi là vết thương lòng sâu sắc nhất của cô.

"Chị Tiêu Nghệ!" Lương Ngôn dựa vào người Tiêu Nghệ, Lương Ngôn bình thường sẽ làm cô thấy khá hơn một chút.

Tiêu Nghệ có chút tự giễu, nhưng lại vỗ vỗ tay Lương Ngôn an ủi, chuyển đề tài.

Trình Mạc Nhiễm dắt tay Lương Ngân, hai người đang ở trên quảng trường tản bộ, màn đêm buông xuống, trên quảng trường không còn nhiều người lắm, đầu mùa xuân gió lạnh thấu xương, Trình Mạc Nhiễm choàng khăn quàng cổ cho Lương Ngân.

"Có phải lạnh lắm không, sao tay lại lạnh như vậy?Chúng ta quay trở xe thôi!" Trình Mạc Nhiễm dùng bàn tay mình bọc lấy bàn tay nhỏ bé lạnh buốt của Lương Ngân, thương yêu mà nói.

"Đi thôi! Đã lâu không tới chỗ này rồi!" Nơi này trước đây đã cùng Mộ Nghĩa đến, chợt giật mình đã mấy năm trôi qua, mấy tháng trước xảy ra chuyện, hôm nay người bên cạnh lại thay đổi.

Trình Mạc Nhiễm không có cự tuyệt, mà còn kéo Lương Ngân đến gần mình hơn, còn dùng áo của mình bao lấy người cô.

Hai người đi dạo, Trình Mạc Nhiễm đưa Lương Ngân về đến cửa tiệm, anh trăm ngàn lần không muốn rời xa, cũng cố ý muốn Lương Ngân cùng anh đi chỗ kia, nói ra lý do rất ngây thơ: Anh muốn ôm em ngủ.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lương Ngân lạnh buốt, cũng ửng đỏ, Nhưng mà trong nhà còn có mấy chị em, cô cũng không thể càng rỡ như vậy, cho nên anh có nói gì cô cũng không đồng ý.

Đương nhiên cuối cùng Trình Mạc Nhiễm đành thỏa hiệp, bất quá cũng chỉ đành nhõng nhẽo thôi, muốn Lương Ngân hôn anh, mới bằng lòng bỏ qua.

Lương Ngân tiến tới, chuẩn bị hôn nhẹ lên mặt của anh, ai ngờ Trình Mạc Nhiễm rất xảo quyệt, nghiêng đầu lại, Lương Ngân cứ như vậy hôn ở trên môi của anh, Trình Mạc Nhiễm rất biết bắt lấy thời cơ, thuận thế hôn Lương Ngân, không cho cô cơ hội rút người ra, tay Trình Mạc Nhiễm cũng không nhàn rỗi, đầu tiên là hôn Lương Ngân, sau đó tay liền cho vào áo trong trượt hướng lên trên, bàn tay kia ấm áp, Lương Ngân bị hôn quên mình, huống chi cô lại tập trung tinh thần, Trình Mạc Nhiễm thủ đoạn cao minh, Lương Ngân căn bản là không cự tuyệt được.

Trình Mạc Nhiễm đã cởi nút áo ngực bên trong, nụ hôn của anh bắt đầu rơi xuống cổ của Lương Ngân, Lương Ngân đã động tình.

Đang lúc này, cửa xe đột nhiên bị gõ, Lương Ngân chợt giật mình, Trình Mạc Nhiễm biết cô có chút kinh sợ, liền an ủi cô đừng sợ, từ bên ngoài cửa xe không thể nhìn thấy bên trong. Lúc này Lương Ngân mới yên lòng, hốt hoảng mặc áo khoác vào.

Trình Mạc Nhiễm trượt cửa sổ xe xuống, nhìn thấy Lương Ngôn.

"Anh Trình." Lương Ngôn không nghĩ tới Trình Mạc Nhiễm lại ở đây, trong lòng thầm nghĩ nhất định mình đã quấy rầy người ta rồi, thầm mắng mình ngu ngốc. Cứ như vậy cứng đờ người ra.

"Chị." Lúc này Lương Ngân đã mặc xong áo khoác, từ trên xe bước xuống có chút lúng túng.

Lương Ngân không để ý đến cô, quay sang nhìn Trình Mạc Nhiễm nói: " Đi đường cẩn thận, ngày mai gặp." Trình Mạc Nhiễm quay về phía Lương Ngân gật đầu một cái đáp lại rồi lái xe đi.

"Chị, thật xin lỗi!" Lương Ngôn giống như cái đuôi bám dính bên người Lương Ngân.

"Làm gì phải nói xin lỗi?" Lương Ngân hỏi.

Lương Ngôn vừa nghĩ. Đúng vậy làm gì phải nói xin lỗi ta? Không giải thích được. Cô vốn muốn nói đã quấy rầy chuyện tốt của hai người, nhưng mà nhìn chị dáng vẻ tỉnh táo, thật không giống dáng vẻ có chuyện tốt gì, cho nên le lưỡi một cái liền kéo cánh tay Lương Ngân lên trên lầu đi ngủ.

Thời gian trôi qua thật nhanh, đi học lại chớp mắt đã được một tháng, Lương Ngân cũng bận rộn kinh khủng, đặc biệt là ở cửa hàng.

Lúc trước Vệ Nam có đề nghị các cô dời đến trung tâm thành phố, muốn giúp các cô một tay, phòng ốc gì đều có, như vậy buôn bán nhất định sẽ rất tốt, gặp dịp Vệ thị cho quảng cáo miễn phí.

Nhưng mà như thế nào các cô gái cũng không đồng ý.

Trình Mạc Nhiễm cũng đã từng khuyên Lương Ngân dời tiệm đến trung tâm thành phố, Lương Ngân cũng có ranh giới cuối cùng, mỗi lần Trình Mạc Nhiễm nói đến cô đã cảm thấy phiền, liền bực bội, Trình Mạc Nhiễm cũng không dám bàn lại vấn đề này nữa, tránh cho người đẹp tức giận, anh chịu tội đụng vào người một cái cũng không được.

Chỉ là gần đây giới truyền thông phát hiện mục tiêu mới, đó chính là Lương Ngân, giám đốc Mạc nhiễm có bạn gái thần bí trong cửa tiệm Khuê Mật Ô Vuông.

Trình Mạc Nhiễm vốn không muốn Lương Ngân bị quấy rầy, cho nên giai đoạn này, hai người đều tiến hành bí mật hẹn hò, không phải là ở cửa tiệm, mà chính là ở trường học.

Điều Lương Ngân không chịu nổi nhất chính là một ngày nào đó, từng bước cô đi phía sau lại có người đi theo, sau đó cô phát hiện có một người nhảy ra hỏi: Xin chào Lương tiểu thư, cô là bạn gái của giám đốc Trình đúng không?

Chỉ là dường như mọi chuyện không như thế, bởi vì công việc của Tiêu Nghệ ở E-ver, danh tiếng cũng không nhỏ, nên đã giúp đỡ Lương Ngân chạy trốn khỏi đám chó săn truy lùng, Tiêu Nghệ liền thay Lương Ngân hẹn gặp giám đốc Trình, cũng chinh vì vậy tin tức của Tiêu Nghệ bị lộ ra triệt để, ba của Tiêu Nghệ, Văn Thao người có thế lực của thành phố N cũng bị đưa ra ánh sáng, từ đó Tiêu Nghệ cũng sẽ không có ngày yên ổn.

Nhưng mà như vậy là tốt nhất, cửa hàng Khuê Mật Ô Vuông càng thêm nổi tiếng, thậm chí có người muốn mua đứt, cuối cùng cũng bị các cô cự tuyệt, nhất thời bốn cô gái này đã trở thành đề tài, được nhiều người ở thành phố B quảng cáo rùm beng, tuổi trẻ tài cao không nói, cái chính là phụ nữ không để thua kém đấng mày râu, mấy cô gái có tiền đồ, các bà cũng đều đều giơ ngón tay cái lên khen ngợi.

Lương Ngân cũng thành minh tinh.

Tháng tư, Lương Ngân cầm quần áo từ trường về, mấy chị em ai cũng có khóa học, có công việc, chỉ còn lại mình cô, mệt mõi đầu đầy mồ hôi.

Lúc này cửa trong tiệm mở ra.

"Lương Ngân!" Giọng nói này là, đã lâu không gặp tiểu vương tử Hàn Tô.

Lương Ngân quay đầu lại nhìn thấy Hàn Tô gầy hơn trước đây, đang đứng ở cửa tiệm mặc áo khoác trắng với quần dài màu nâu sẫm.

"Hàn Tô?" Lương Ngân trong nháy mắt kinh ngạc, bởi vì lần trước đồng ý dẫn cậu ta đến cửa tiệm, nhưng vẫn chưa thực hiện lời hứa với anh, không nghĩ đến đứa trẻ này tự mình tìm đến được cửa tiệm.

Lương Ngân bỏ quần áo trong tay xuống chạy tới Hàn Tô.

"Tại sao tới mà không gọi điện thoại trước vậy?" Lương Ngân nghĩ đứa trẻ này muốn biết chỗ này chắc cũng có nhiều cách, cũng không hỏi thăm cậu sao lại tìm được đến nơi này.

Hàn Tô thấy Lương Ngân tươi cười, trong nháy mắt thất vọng, cậu mất rất nhiều công sức mới biết được nơi này, cô cứ như vậy cười, nhưng mà nụ cười kia kể từ khi học , đã lâu cậu không được thấy , trong nháy mắt mọi buồn phiền liền trở nên ấm áp, cậu lập tức ôm lấy Lương ngân.

Lương Ngân chưa kịp phản ứng gì, nhưng mà đột ngột ôm như vậy khiến cho cô ngẩn ra.

Hàn Tô ở bên tai Lương Ngân uất ức làm nũng: "Lương Ngân, em thật sự muốn tôi tức mà, tôi thấy tin tức mới biết địa chỉ naỳ của em, tôi mất rất nhiều công sức , nhưng bất luận không nhờ vào ai..."

Buổi chiều tháng tư mặt trời đầy nắng, một người con trai như vậy giống như một đứa trẻ ôm cô gái hơn cậu ta tuổi làm nũng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio