Lương Ngân vừa kết thúc một tiết học ,miệng lưỡi hơi khô, hết giờ học liền đi đến văn phòng. Lúc này cô Đồng từ văn phòng vội vã đi đến, cách một cái hành lang, khoảng cách của hai người còn khá xa liền ngoắc Lương Ngân : " Cô Lương!"
Lương Ngân thấy cô gọi mình liền đi nhanh về hướng cô Đồng. Lúc đến gần mới thấy cô Đồng thở hổn hển.
"Sao thế cô Đồng?" Lương Ngân nhìn người lớn hơn mình mấy tuổi này , mặt đầy phấn nhìn như già như mười tuổi, trong lòng buồn bực, cô ấy như thế là sao đây, theo như lý thuyết mà nói hô hấp cũng nhiều nha!
" Ai da, cô Ngân, là hiệu trưởng, hiệu trưởng muốn tìm cô!" Đồng Xuân Nguyệt đứng thẳng vỗ vai Lương Ngân, vẻ mặt còn có chút nũng nịu.
Tuy mới đến trường này không lâu nhưng chuyện của cô Đồng, cô đều được nghe nói đến, gia đình cô Lộ có chút thoáng , tác phong cũng không tốt ,xì căng đan trường học rất nhiều , ngoài các giáo viên chủ nhiệm ra còn có với hiệu trưởng.
" Cám ơn cô, cô Đồng, tôi lập tức đi đây! " Lương Ngân lễ phép cảm ơn cô Đồng, không để ý đến ánh mắt mập mờ của cô Đồng cứ đi thẳng về phía trước , sau đó xuống lầu đi đến phòng hiệu trường.
Cửa phòng hiệu trưởng khép hờ, Lương Ngân gõ nhẹ lên cửa , bên trong truyền đến giọng nói vô cùng phấn khích.
Lương Ngân đi vào. phòng hiệu trưởng rất tốt, Lương Ngân nhìn xung quanh thầm nghĩ bình thường hiệu trưởng cũng tham ô không ít , cả phòng bày biện tuy không nhiều nhưng từ tính chất xem ra đều là hàng cao cấp.
"Hiệu trưởng, ngài tìm tôi?" Lương Ngân nhìn hiệu trưởng có chút mập , đang nhắm mắt , đáy lòng có chút chán ghét, có thể bởi vì danh tiếng của ông không tốt, nhưng có một số người ấn tượng lần đầu trao cho người khác rất xấu.
" Tiểu Lương à! Ngồi, ngồi đi, ngồi đi! " Đôi mắt nhỏ cuả hiệu trưởng híp lại, nhìn Lương Ngân mời Lương Ngân ngồi ghế đối diện ông.
" Không cần đâu hiệu trưởng, lát nữa tôi còn có lớp , không biết ngài tìm tôi có chuyện gì không?" Thực ra Lương Ngân không có lớp nhưng ở đây khiến cô cảm thấy rất khó chịu, một chút cũng không muốn ở lại.
" À, không có gì, không có gì, chỉ muốn hỏi cô xem đã quen với ở đây chưa ?" Hiệu trưởng mập mạp đang nửa nằm bên chiếc bàn bằng gỗ lim, ngẩng đầu lên.
" Dạ, đã quen rồi ạ, ở đây rất tốt, tôi rất thích. " Những lời Lương Ngân nói là thật, cô thật sự thích nơi này, cô Lý và các giáo viên trong phòng chiếu cố cô rất nhiều, hơn nữa , cô rất thích những học sinh đáng yêu ở đây.
" Ừ, vậy thì tốt , vậy thì tốt rồi! Tiểu Lương à, về sau nếu có ý kiến hay yêu cầu gì, cô cứ nói với tôi, đừng lo người khác, chỉ cần là ý kiến của cô , tôi đều nghe, có yêu cầu gì cứ trực tiếp nói ra , tôi nhất định đáp ứng cô! " Hiệu trưởng nhìn cô cười nói, càng lúc càng ân cần.
Lương Ngân trong lòng đặt dấu hỏi, làm sao mà đột nhiên cô được coi trọng như vậy? Có phải có âm mưu nào không?
" Hiệu trưởng, ở đây rất tốt, tôi rất vừa lòng, cám ơn sự quan tâm của hiệu trưởng!" Lương Ngân thầm nghĩ , chẳng lẽ Trình Mạc Nhiễm tìm hiệu trưởng nói chuyện sao, hay là đó giờ Mạc Nhiễm có qua lại với trường .
" Haha, đúng, đúng, được rồi, Tiểu Lương, cô đã vất vả rồi, cô lên lớp đi! " Hiệu trưởng mập mạp đứng dậy đưa Lương Ngân ra tận cửa, còn đích thân mở cửa cho cô.
Sau khi chào tạm biệt, Lương Ngân nhanh chóng rời khỏi phòng hiệu trưởng, khi đến hành lang cô lập tức gọi điện thoại cho Trình Mạc Nhiễm.
" Có phải anh đã đến gặp hiệu trưởng của em không? " Điện thoại vừa thông, Lương Ngân liền chất vấn.
Trình Mạc Nhiễm lúc này đang xem dự án mà thư ký vừa đưa tới, có rất nhiều sai sót , trong lòng cảm thấy không thoải mái, Lương Ngân gọi điện thoại tới anh không xem liền nhận, chưa kịp lên tiếng đã bị Lương Ngân lên tiếng chất vấn.
" Em nói cái gì? " Giọng nói Trình Mạc Nhiễm rất trầm.
" Em nói, có phải anh đã đến gặp hiệu trưởng của tụi em không, nhờ ông ấy " chiếu cố" em? Chẳng phải em đã nói rõ với anh công việc của em anh không cần nhúng tay vào rồi sao ?" Lương Ngân có chút tức giận, nghĩ đến dáng vẻ khom lưng cúi đầu của hiệu trưởng cũng thấy ghê tởm, hơn nữa trước kia đã cùng Trình Mạc Nhiễm nói qua , cô không muốn anh quấy nhiễu công việc của cô , tại sao anh lại không nghe chứ?
Tâm trạng hiện giờ của Trình Mạc Nhiễm cũng không thoải mái,thái độ của cô là gì vậy , liền nói : " Hiện giờ công việc của anh rất bận, tối về nói cùng em sau! " Thật sự công việc hiện giờ của anh rất bận, bởi vì thư ký vừa nối máy cho anh một cuộc gọi cần anh tiếp.
" Tút tút tút..." Âm thanh trong điện thoại truyền đến, Trình Mạc Nhiễm cúp ngang điện thoại của Lương Ngân. Lương Ngân giật mình sau đó tức giận ngắt máy. Người đàn ông luôn tự cho mình là đúng này thiệt là đáng ghét.
Trước đây anh chưa bao giờ kiêng nể ý nghĩ của mình, trong lòng Lương Ngân có chút bi thương, đi lên lầu trở lại phòng làm việc, ánh mắt của cô Đồng luôn dõi theo cô, có sự hâm mộ không nói ra lời , còn có sự mập mờ.
Tâm tình phiền não của Trình Mạc Nhiễm đến tối cũng chưa ổn định, anh nhận được điện thoại của mẹ muốn anh trở về nhà một chuyến. Trình Mạc Nhiễm đã lâu không về nhà rồi, thầm nghĩ cũng không biết cô gái đó hôm nay nổi đên cái gì , dứt khoát nghĩ nên cho hai người yên tĩnh một chút.
Lái xe về đến nhà, cô cô , dượng và các em đều có mặt .
" Anh, anh trở về rồi! Đã lâu không gặp anh rồi, sao anh không về thăm em ?" Đã lâu không gặp anh, vừa thấy anh về Dĩ Mạt liền làm nũng.
" Đây không phải là gặp được anh rồi sao! " Trình Mạc Nhiễm dịu dàng xoa đầu Dĩ Mạt , sau đó chào hỏi các vị trưởng bối.
"Mạc Nhiễm à! Sao lâu rồi không về thăm nhà vậy ? Có phải đã có bạn gái rồi không?" Cô của Trình Mạc Nhiễm - Trình An Vận hỏi anh.
" Thật sao anh? Anh, em muốn có chị dâu rồi! " Dĩ Mạt chạy đến bên cạnh anh, ôm tay anh hỏi.
" Quỷ tinh ranh! " Trình Mạc Nhiẽm cưng nhất hai đứa em gái này, nhưng Tương Nhu không hoạt bát như Dĩ Mạt nên Trình Mạc Nhiễm có chút thiên vị thương Dĩ Mạt nhiều hơn một chút.
" Là con gái nhà ai vậy? " Mẹ Trình Mạc Nhiễm hy vọng đứa con trai duy nhất của mình có thể thành gia lập nghiệp sớm một chút, , nghe thấy con trai nói em như vậy cảm thấy dường như cũng có hy vọng , bình thường mỗi khi anh bị thúc giục chuyện kết hôn sẽ rất lâu không về nhà, thế nên bà cũng không dám hỏi, bây giờ bà cũng có chút mặt mày hỏi thăm rồi.
Trình An Bang cũng đặt tờ báo trong tay xuống nhìn Trình Mạc Nhiễm, dượng Trình An Quốc , tất cả ánh mắt của mọi người có mặt đều nhìn anh.
" Thật sao, anh, chị dâu là tiểu thư nhà nào hay là ngôi sao đang nổi vậy?" Trình Tương Nhu thẳng thắn hỏi, cô trước nay thẳng tính , nói có chút độc miệng, cô xem thường những cô bạn gái kia trước đây của anh mình.
" Tương Nhu! " Trình Anh Quốc nhìn con gái , đứa con gái này nói chuyện luôn không chừng mực như vậy.
" Mạc Nhiễm à, không phải mẹ đã nói với con mãi sao, không có chuyện gì thì đừng qua lại với những cô minh tinh đó, nhưng nếu thật sự là con động tâm thì mẹ cũng không phản đối, nhưng con phải nhìn nhận cho kỹ vào! " Mẹ Trình có chút bất lực, những người bạn gái bên ngoài của anh bà biết rõ , nhưng nếu bảo bà tiếp nhận những người như vậy làm con dâu quả thật là rất khó.
" Hồ đồ! " Trình An Bang vẫn giữ bộ dáng nghiêm túc thường ngày , vừa nghe nói minh tinh, liền nổi giận quát lớn lại cầm báo xem tiếp, từ khi con trai bỏ trường quân đội mà chọn buôn bán ông và anh đã không chung tiếng nói rồi . Hai cha con tuy không giương cung bạt kiếm nhưng tình cảm cũng không giống như lúc trước nữa.
Trình Mạc Nhiễm đợi tất cả mọi người trong nhà không nói gì nữa mới khẽ cười , nói : " Không phải là tiểu thư ,cũng không phải minh tinh , chính là một trong bốn cô chủ của cửa hàng " Khuê Mật Ô Vuông". "
Cửa hàng " Khuê Mật Ô Vuông" ở thành phố B đã nổi tiếng, bởi vì dù sao E-ver của Tần Vũ là công ty truyền thông có tiếng , huống chi Tiêu Nghệ là nhân viên của E-ver , hơn nữa truyền thông cũng đã từng phỏng vấn cửa hàng nên phụ nữ và trẻ em đều biết đến cửa hàng, tuy chưa gặp qua bốn cô gái này nhưng mọi người đều khen các cô hết lời.
" Thật hả anh? Anh, anh phát đạt rồi, có phải Ilin không anh? Chính là người mà lúc trước mọi người nghĩ anh và người đó đang hẹn hò đó? " Dĩ Mạt nhanh nhẹn hỏi anh, mắt mở to dáng vẻ mong chờ nhìn anh.
" Không phải Tiêu Nghệ, là Lương Ngân! " Trình Mạc Nhiễm nhìn bộ dáng đáng yêu của em vừa nhớ lại cuộc điện thoại vô danh của ngày hôm nay, trong lòng cảm thấy không thoải mái.
" Đàn chị Lương Ngân sao?" Lần này đến lượt Tương Nhu há to miệng kinh ngạc.
" Ừ, là đàn chị Lương Ngân của các em! " Trình Mạc Nhiễm gật đầu.
" Đàn chị Lương Ngân, anh, anh thật sự phát đạt rồi, hoa khôi của khoa nha , không tin được! "
" Nhưng mà em nhớ chị ấy và đàn anh Mộ Nghĩa ở cùng một chỗ mà, sao giờ lại....." Dĩ Mạt buột miệng nói, sau đó giọng nói từ từ nhỏ lại.
" Em đang nói gì vậy?" Giọng nói Tương Nhu nhẹ nhàng vang lên bên tai Dĩ Mạt.
" Á, không có gì!" Dĩ Mạt lại cười haha chạy đến bên cạnh Trình Mạc Nhiễm.
" Anh, thật hâm mộ anh quá đi.... ! Đàn chị Lương Ngân lại ở trong tay anh."
Tương Nhu và Dĩ Mạt đều xem Lương Ngân như thần tượng, lần này lại từ miệng anh biết cô sắp thành người một nhà với họ , hai người đương nhiên là vui mừng nói không nên lời rồi.
" Dĩ Mạt!" Trình An Quốc giận dữ la con gái , con gái nhà người ta đâu nói chuyện thô lỗ như vậy.
Dĩ Mạt bị la liền thè lưỡi, sau đó ánh mắt lấp lánh nhìn Trình Mạc Nhiễm biểu thị sự sùng bái của mình với anh.
" Cô gái này còn đi học sao? " Mẹ Trình lúc này mới yên tâm, hơn nữa dựa theo giọng điệu của hai đứa cháu , cô gái này cực kỳ ưu tú .
"Ừ, mẹ, cơm chưa xong sao?" Trình Mạc Nhiễm không muốn nhắc tới chuyện của Lương Ngân , với lại anh thật có chút đói bụng.
" Ôi chao, xong rồi, chúng ta ăn cơm trước đã, ăn xong lại nói tiếp! " Mẹ Trình vì con mà đau lòng, vội vàng gọi mọi người vào ăn cơm.
Vốn dĩ trên bàn ăn của Trình gia trước giờ không nói chuyện, nhưng hôm nay lại khác, Dĩ Mạt trên bàn ăn kể cho mọi người chuyện mỗi năm Lương Ngân đều được học bổng quốc gia, hơn nữa còn tự mình mở cửa hàng, gần như nói Lương Ngân thành một người hoàn hảo rồi! Đương nhiên Dĩ Mạt thông minh không kể chuyện tình giai thoại của Lương Ngân theo đuổi Mộ Nghĩa ra.
Trình An Bang cũng lần đầu tiên không thể hiện bộ dáng nghiêm túc mọi ngày , vẫn lẳng lặng nghe Dĩ Mạt kể. Mẹ Trình khóe miệng mang theo ý cười, Trình An Vận và chồng Trình An Quốc cũng nghe , chỉ có Trình Mạc Nhiễm lẳng lặng nghe, không nói câu nào.
" Mạc Nhiễm, hôm nào dẫn người ta về cho mẹ xem đi! Đứa nhỏ này thật không tệ, con nên quyết định đi! " Mẹ Trình trong lòng rất vui , con trai lại có phúc như vậy, có thể gặp được một người con gái tốt như thế.
" Con sẽ thương lượng với cô ấy!" Trình Mạc Nhiễm gật đầu.
" Đúng đó anh, anh quyết định đi! Nếu chị dâu về , em liền tôn sùng anh !" Dĩ Mạt vẫn huyên náo không ngừng.
" Trình Dĩ Mạt, xem ra em không muốn kỳ nghỉ đến Vệ thị thực tập đúng không?" Trình Mạc Nhiễm nói trúng điểm yếu của Dĩ Mạt, cô thích Vệ Nam vì vậy vẫn luôn la hét đòi anh đề cử đến công ty của Vệ Nam thực tập.
" Thôi được rồi! Em không nói nữa có được không? " Dĩ Mạt bĩu môi la hét. Tương Nhu bên cạnh nhìn Dĩ Mạt, khẽ cười.
" Con học theo Tương Nhu kìa có được không vậy, con gái mà cả ngày cứ loi nhoi như vậy ! " Trình An Vận giáo huấn con, mọi người cũng nói sang chuyện khác!